Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-149
CHƯƠNG 149: THÔNG CẢM
CHƯƠNG 149: THÔNG CẢM
Một bữa cơm vốn dĩ sẽ rất ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi lại ăn không thấy ngon.
Có thể làm gì đây?
Từ một người hạnh phúc nhất bỗng chốc tôi lại biến thảnh kẻ cô đơn nhất.
Cãi nhau với An Chi, rồi sự lạnh nhạt không rõ lý do của Cố Thành Phan nữa.
Buông bát đũa xuống, tôi nhìn Cỗ Vũ Thành nói: “Tôi ăn xong rồi, đầu bếp Cố, tôi đi trước nhé, hôm nay tay bị thương cũng không nếm được hết món ăn của anh, lần sau chúng ta sẽ đổi lại nhé.”
Tôi cười cười, nhấc người dậy, không để ý ánh mắt của mọi người đi ra ngoài cửa, không phải là tôi không biết lịch sự mà là vì tôi không có cách nào chịu đựng không khí gượng gạo này thêm nữa.
Vừa mới đến cửa thì một bàn tay kéo lấy tay tôi, trong đầu của tôi rất muốn đá bay anh ta.
Nhiệt độ quen thuộc từ lòng bàn tay sao có thể không biết là ai được?
Sau khi đá anh , ban nãy lúc chạm vào vết thương của tôi và lúc rửa vết thương không thấy đau, bây giờ mới thấy đau vô cùng.
Tôi bặm môi nghiến răng hít một ngụm hơi lạnh, quay người nói với Cố Thành Phan: “Sao thế?”
Sao thế? Bây giờ mới nhớ ra anh và tôi ở cùng nhau à? Sao không nhớ ra sớm hơn đi? Tôi là người thế nào với anh? Tại sao lúc tôi cần anh nhất thì anh lại không xuất hiện.
Một đống câu hỏi chỉ có thể dùng ba từ để trả lời: Đúng, sao thế?
Cổ họng của Cố Thành Phan khẽ động đậy, không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Tôi nhìn anh, trong lòng thôi thúc rất muốn hét lên: “Mau nói đi, Cố Thành Phan mau nói hết những chuyện nên nói ra cho tôi! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy.”
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong lòng tôi, trên thực tế tôi không nói gì chỉ nhìn anh, đợi anh trả lời.
Con ngươi của Cố Thành Phan long lanh như nước, tôi như chìm đắm trong đó.
Anh thở dài, gió lạnh, tôi cũng lạnh.
Anh từ từ thở ra, tôi nghe rõ mồn một từng câu từng chữ anh nói: “Ngân Hằng…anh muốn giải thích với em, anh cũng có thể giải thích với em, nhưng mà… muộn một chút nữa được không, muộn một chút anh nhất đinh sẽ nói cho em biết.
Muộn một chút? Muộn bao lâu nữa? Tôi không biết…
Cố Thành Phan, em tin anh, anh đã có lòng muốn giải thích với tôi vậy tức là có lòng muốn ở cùng tôi, tôi còn lý do gì để trách anh đây?
Sớm muộn gì cũng có đáp án, muộn một chút thì đã làm sao? Ít nhất…tôi cũng không thật sự bị bỏ rơi.
Nhưng…Cố Thành Phan, anh cũng nhất định phải nhớ lấy, đây là giới hạn cuối cùng.
Vì thế tôi gật gật đầu, cười, nụ cười càng đậm càng sâu.
Tôi cười nói: “Cố Thành Phan em tin anh, em sẽ cho anh thời gian, vì thế… bây giờ… chúng ta về nhà thôi!”
Đúng! Chúng ta về nhà thôi! Trở về gia đình nhỏ của chúng ta tôi!
Tôi không nghĩ gì nữa, chỉ muốn ở cùng anh, không cần lý do, tôi vẫn tin anh, giống như yêu anh không cần lý do vậy.
Tôi thấy Thành Phan cũng cười, chiếc răng nanh dường như đang phát sáng, anh cười cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa trên chỗ băng bó vết thương, khẽ hỏi: “Còn đau không?”
Tôi lắc lắc đầu: “Vữa nãy rất đau, bây giờ…đỡ rồi…không đau nữa.”
Đúng, bây giờ không đau nữa, bởi vì anh chính là liều thuốc trị liệu mọi đớn đau của em.
Cố Thành Phan thổi phù phù vào lòng bàn tay tôi, lẩm bẩm: “Ngân Hằng… vết thương mau nhanh khỏi nhé.”
Tôi bỗng cảm thấy người đàn ông này vừa đáng hận vừa đáng yêu, giây trước còn khiến lòng tôi thấp thỏm bất an, sợ rằng mình sẽ trở thành người bị bỏ rơi, giây sau lại cảm thấy sự tồn tại của anh khiến bản thân an tâm vô cùng.
Tôi muốn hôn anh.
Tôi kiễng gót chân, nhè nhẹ, chậm rãi hôn lên môi anh, nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, Cố Thành Phan, mùa thu sắp đến rồi, đây là món quà của em dành cho anh.
Cảm ơn anh khiến cho em cảm thấy màu thu này rất khác.
Hôn xong, tôi mỉm cười nhìn anh, anh cũng cười, cười để lộ chiếc răng khểnh rất đẹp, đáng yêu vô cùng.
Anh kéo tôi, âu yếm nói: “Đi nào, về nhà cho em tha hồ hôn.”
Mặt tôi đỏ lên, ngại ngùng gật đầu.
“Được, chúng ta về nhà nào.”
Bầu trời đêm mùa thu rất đen, giống như tất cả ánh sáng trên thế giới đều bị một chiếc đèn lồng vô cùng lớn che khuất, không có một lỗ hổng cỏn con nào.
Có chút ánh sáng đến từ người yêu.
Niko lặng lẽ nhìn hai người nắm tay nhau rời đi, sự ghen tức trong lòng càng đậm hơn, chẳng bao lâu sau anh Thành Phan sẽ thuộc về mình, nắm tay cưng chiều cùng bước đi trong đêm thu, trong gió lạnh và trong đêm tối.
Rõ ràng là người thuộc về mình, nên nắm tay mình mới phải, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy, tại sao có thể thay đổi nhanh như vậy, cô không cho phép, nhất định phải giành lại thứ thuộc về mình.
Quay đầu nói với Dương Khoan phía sau: “Bây giờ là thời điểm mấu chốt trong mâu thuẫn của An Chi và Trình Ngân Hằng, chúng ta phải nắm chắc điểm này.”
Dương Khoan có chút do dự, nhưng anh ta không biết phải nói với Niko thế nào.
Niko nhìn sắc mặt của Dương Khoan, không hài lòng nói: “Sao thế? Dương Khoan… có vấn đề gì sao?”
Dương Khoan lắc đầu: “Niko, không có, chỉ là…suy cho cùng thì em với An Chi cũng là bạn mà.”
“Bạn?” Niko cười lạnh: “Haha… bạn sao? E là không phải! Trong ngày em rời đi, An Chi và người phụ nữ tên Trình Ngân Hằng kia hình như là rất vui, bọn họ còn cùng nhau đi ngắm sao, Dương Khoan, anh cũng biết mà?”
Dương Khoan ngạc nhiên ngẩng đầu, Niko nhìn anh ta chằm chằm : “Dương Khoan, anh dường như…đang bao che cho An Chi? Anh đừng vì sao em biết, chuyện em biết còn nhiều lắm! Chỉ là… nếu anh muốn toàn tâm toàn ý giúp em thì anh phải nói sớm cho em biết.”
Dương Khoan ngại ngùng sờ sờ mũi, áy náy giải thích: “Nko, mấy năm nay An Chi đối với anh rất tốt, anh giúp em, có thể! Nhưng…hoàn toàn phản bội An Chi, anh không làm được, đừng làm khó anh, nếu… em thấy anh không thể giúp em, vậy chúng ta…”
“Dương Khoan---”
Niko hét lên, ngăn lại lời anh ta định nói tiếp: “Em cho phép anh bao che cho An Chi, nhưng---đừng quên em.”
Dương Khoan ngạc nhiên nhìn Niko, trong ký ức của anh đây là lần đầu tiên cô chịu nhận thua trước mặt anh, vậy thì còn có thể nói gì nữa đây? Là người mà mình thích, là người mình cam tâm tình nguyện hy sinh cho cô.
Dương Khoan gật đầu, cũng mềm mỏng hơn: “Được, Niko, anh đưa em về! Kế hoạch cụ thể còn xem ở em.”
Niko không gật đầu, đi về hướng để xe.
Dương Khoan theo sau cô ta, có thể yên lặng đi sau cô cũng tốt rồi.
Như thế này cũng rất hạnh phúc.
CHƯƠNG 149: THÔNG CẢM
Một bữa cơm vốn dĩ sẽ rất ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi lại ăn không thấy ngon.
Có thể làm gì đây?
Từ một người hạnh phúc nhất bỗng chốc tôi lại biến thảnh kẻ cô đơn nhất.
Cãi nhau với An Chi, rồi sự lạnh nhạt không rõ lý do của Cố Thành Phan nữa.
Buông bát đũa xuống, tôi nhìn Cỗ Vũ Thành nói: “Tôi ăn xong rồi, đầu bếp Cố, tôi đi trước nhé, hôm nay tay bị thương cũng không nếm được hết món ăn của anh, lần sau chúng ta sẽ đổi lại nhé.”
Tôi cười cười, nhấc người dậy, không để ý ánh mắt của mọi người đi ra ngoài cửa, không phải là tôi không biết lịch sự mà là vì tôi không có cách nào chịu đựng không khí gượng gạo này thêm nữa.
Vừa mới đến cửa thì một bàn tay kéo lấy tay tôi, trong đầu của tôi rất muốn đá bay anh ta.
Nhiệt độ quen thuộc từ lòng bàn tay sao có thể không biết là ai được?
Sau khi đá anh , ban nãy lúc chạm vào vết thương của tôi và lúc rửa vết thương không thấy đau, bây giờ mới thấy đau vô cùng.
Tôi bặm môi nghiến răng hít một ngụm hơi lạnh, quay người nói với Cố Thành Phan: “Sao thế?”
Sao thế? Bây giờ mới nhớ ra anh và tôi ở cùng nhau à? Sao không nhớ ra sớm hơn đi? Tôi là người thế nào với anh? Tại sao lúc tôi cần anh nhất thì anh lại không xuất hiện.
Một đống câu hỏi chỉ có thể dùng ba từ để trả lời: Đúng, sao thế?
Cổ họng của Cố Thành Phan khẽ động đậy, không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Tôi nhìn anh, trong lòng thôi thúc rất muốn hét lên: “Mau nói đi, Cố Thành Phan mau nói hết những chuyện nên nói ra cho tôi! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy.”
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong lòng tôi, trên thực tế tôi không nói gì chỉ nhìn anh, đợi anh trả lời.
Con ngươi của Cố Thành Phan long lanh như nước, tôi như chìm đắm trong đó.
Anh thở dài, gió lạnh, tôi cũng lạnh.
Anh từ từ thở ra, tôi nghe rõ mồn một từng câu từng chữ anh nói: “Ngân Hằng…anh muốn giải thích với em, anh cũng có thể giải thích với em, nhưng mà… muộn một chút nữa được không, muộn một chút anh nhất đinh sẽ nói cho em biết.
Muộn một chút? Muộn bao lâu nữa? Tôi không biết…
Cố Thành Phan, em tin anh, anh đã có lòng muốn giải thích với tôi vậy tức là có lòng muốn ở cùng tôi, tôi còn lý do gì để trách anh đây?
Sớm muộn gì cũng có đáp án, muộn một chút thì đã làm sao? Ít nhất…tôi cũng không thật sự bị bỏ rơi.
Nhưng…Cố Thành Phan, anh cũng nhất định phải nhớ lấy, đây là giới hạn cuối cùng.
Vì thế tôi gật gật đầu, cười, nụ cười càng đậm càng sâu.
Tôi cười nói: “Cố Thành Phan em tin anh, em sẽ cho anh thời gian, vì thế… bây giờ… chúng ta về nhà thôi!”
Đúng! Chúng ta về nhà thôi! Trở về gia đình nhỏ của chúng ta tôi!
Tôi không nghĩ gì nữa, chỉ muốn ở cùng anh, không cần lý do, tôi vẫn tin anh, giống như yêu anh không cần lý do vậy.
Tôi thấy Thành Phan cũng cười, chiếc răng nanh dường như đang phát sáng, anh cười cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa trên chỗ băng bó vết thương, khẽ hỏi: “Còn đau không?”
Tôi lắc lắc đầu: “Vữa nãy rất đau, bây giờ…đỡ rồi…không đau nữa.”
Đúng, bây giờ không đau nữa, bởi vì anh chính là liều thuốc trị liệu mọi đớn đau của em.
Cố Thành Phan thổi phù phù vào lòng bàn tay tôi, lẩm bẩm: “Ngân Hằng… vết thương mau nhanh khỏi nhé.”
Tôi bỗng cảm thấy người đàn ông này vừa đáng hận vừa đáng yêu, giây trước còn khiến lòng tôi thấp thỏm bất an, sợ rằng mình sẽ trở thành người bị bỏ rơi, giây sau lại cảm thấy sự tồn tại của anh khiến bản thân an tâm vô cùng.
Tôi muốn hôn anh.
Tôi kiễng gót chân, nhè nhẹ, chậm rãi hôn lên môi anh, nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, Cố Thành Phan, mùa thu sắp đến rồi, đây là món quà của em dành cho anh.
Cảm ơn anh khiến cho em cảm thấy màu thu này rất khác.
Hôn xong, tôi mỉm cười nhìn anh, anh cũng cười, cười để lộ chiếc răng khểnh rất đẹp, đáng yêu vô cùng.
Anh kéo tôi, âu yếm nói: “Đi nào, về nhà cho em tha hồ hôn.”
Mặt tôi đỏ lên, ngại ngùng gật đầu.
“Được, chúng ta về nhà nào.”
Bầu trời đêm mùa thu rất đen, giống như tất cả ánh sáng trên thế giới đều bị một chiếc đèn lồng vô cùng lớn che khuất, không có một lỗ hổng cỏn con nào.
Có chút ánh sáng đến từ người yêu.
Niko lặng lẽ nhìn hai người nắm tay nhau rời đi, sự ghen tức trong lòng càng đậm hơn, chẳng bao lâu sau anh Thành Phan sẽ thuộc về mình, nắm tay cưng chiều cùng bước đi trong đêm thu, trong gió lạnh và trong đêm tối.
Rõ ràng là người thuộc về mình, nên nắm tay mình mới phải, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy, tại sao có thể thay đổi nhanh như vậy, cô không cho phép, nhất định phải giành lại thứ thuộc về mình.
Quay đầu nói với Dương Khoan phía sau: “Bây giờ là thời điểm mấu chốt trong mâu thuẫn của An Chi và Trình Ngân Hằng, chúng ta phải nắm chắc điểm này.”
Dương Khoan có chút do dự, nhưng anh ta không biết phải nói với Niko thế nào.
Niko nhìn sắc mặt của Dương Khoan, không hài lòng nói: “Sao thế? Dương Khoan… có vấn đề gì sao?”
Dương Khoan lắc đầu: “Niko, không có, chỉ là…suy cho cùng thì em với An Chi cũng là bạn mà.”
“Bạn?” Niko cười lạnh: “Haha… bạn sao? E là không phải! Trong ngày em rời đi, An Chi và người phụ nữ tên Trình Ngân Hằng kia hình như là rất vui, bọn họ còn cùng nhau đi ngắm sao, Dương Khoan, anh cũng biết mà?”
Dương Khoan ngạc nhiên ngẩng đầu, Niko nhìn anh ta chằm chằm : “Dương Khoan, anh dường như…đang bao che cho An Chi? Anh đừng vì sao em biết, chuyện em biết còn nhiều lắm! Chỉ là… nếu anh muốn toàn tâm toàn ý giúp em thì anh phải nói sớm cho em biết.”
Dương Khoan ngại ngùng sờ sờ mũi, áy náy giải thích: “Nko, mấy năm nay An Chi đối với anh rất tốt, anh giúp em, có thể! Nhưng…hoàn toàn phản bội An Chi, anh không làm được, đừng làm khó anh, nếu… em thấy anh không thể giúp em, vậy chúng ta…”
“Dương Khoan---”
Niko hét lên, ngăn lại lời anh ta định nói tiếp: “Em cho phép anh bao che cho An Chi, nhưng---đừng quên em.”
Dương Khoan ngạc nhiên nhìn Niko, trong ký ức của anh đây là lần đầu tiên cô chịu nhận thua trước mặt anh, vậy thì còn có thể nói gì nữa đây? Là người mà mình thích, là người mình cam tâm tình nguyện hy sinh cho cô.
Dương Khoan gật đầu, cũng mềm mỏng hơn: “Được, Niko, anh đưa em về! Kế hoạch cụ thể còn xem ở em.”
Niko không gật đầu, đi về hướng để xe.
Dương Khoan theo sau cô ta, có thể yên lặng đi sau cô cũng tốt rồi.
Như thế này cũng rất hạnh phúc.
Bình luận facebook