Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-152
CHƯƠNG 152: BẪY TRONG BẪY
CHƯƠNG 152: BẪY TRONG BẪY
Tôi nhìn điếu thuốc trong tay, đi tới ban công, châm lửa rồi hít một hơi, làn khói thuốc vô cùng quen thuộc.
Trong trái tim tôi bỗng bình tĩnh lại, dù thế nào đi nữa, giờ đây tôi rất nhớ Hoàng Linh.
Tôi lên wechat tìm kiếm Hoàng Linh.
Lần trước nói chuyện với chị ấy là tháng trước, chị ấy còn kết thúc bằng “Chúc ngủ ngon”.
Lúc bây giờ tôi mới vừa thích Cố Thành Phan.
Tôi nghĩ ngợi, đánh vào ô viết chữ: Hoàng Linh, đột nhiên nhớ chị quá, rất muốn gặp chị.
Hoàng Linh gửi lại một icon hình thụ sủng nhược kinh.
Đó là phản ứng cuối cùng khi tôi thấy An Chi trong “Chị em tốt, nắm tay nhau”.
Sau đó chị ấy gửi lại một tin: Ngân Hằng, cứ yên tâm làm việc đi, nếu như em nhớ chị, chị có thể chụp ảnh cho em xem, chúng ta… tốt nhất đừng gặp mặt, dù sao… ngôi sao lớn mà lại gặp chị, nhỡ bị bắt gặp, mọi thứ sẽ bị bôi đen hết, chị không muốn em bị bôi nhọ.
Tôi biết là lại những lời nói ấy, nhưng… tôi không sợ.
Tôi trả lời chị ấy: Gần đây em rất chán chường, dù thế nào đi nữa cũng phải gặp mặt chị.
Cửa sổ chat của Hoàng Linh vẫn luôn ở chế độ “đang nhập ký tự…”
Rất lâu sau, cuối cùng tôi cũng nhận được một đoạn chat của chị ấy: Ngân Hằng, nếu như… không cần phải gặp gỡ thì tốt nhất là đừng gặp, nhưng… nếu em muốn gặp chị, vậy thì tới METOO đi, dù gì… đó là địa bàn của chị, sẽ an toàn hơn.
Chà, quả nhiên là Hoàng Linh, suy nghĩ thấu đáo tới vậy.
Tôi trả lời bằng một icon vui vẻ, thêm một câu: Được, mai gặp nhé.
Ngày mai?
Đương nhiên là Hoàng Linh không dám tin.
Sau đó chị ấy trả lời: Không phải chứ, Ngân Hằng, em sao thế?
Xem ra… đây là thời điểm nói cho chị ấy biết.
Bàn tay tôi nhanh chóng nhập chữ: Em nói cho chị biết, chuyện dài dòng lắm, bây giờ em chỉ có thể nói với chị, Niko quay lại rồi, còn nữa… em không muốn tiếp tục diễn xuất nữa, những thứ này, em chỉ có thể nói trước mặt chị mới có thể rõ ràng được, được rồi, tối mai em sẽ tới METOO tìm chị, đợi em nhé.
Không lâu sau, Hoàng Linh lại trả lời bằng icon bàn tay ra dấu ok.
Tôi yên tâm để điện thoại xuống, hút một điếu thuốc, không ngờ rằng tôi đã hút hết rồi, không muốn thêm điếu nữa.
Đen tối, một vài đóm lửa, đây chính là ấn tượng mà màn đêm để lại cho tôi.
-----
Trình Ngân Hằng không hề biết.
Trong bóng đêm ấy, có người âm thầm chụp ảnh cô đang hút thuốc, cả cuộc nói chuyện vừa rồi cũng bị người ta theo dõi.
-----
Sáng sớm hôm sau, Cố Thành Phan dậy rất sớm, tôi nghe được được tiếng động huyên náo, không muốn dậy, vô cùng mệt mỏi, đêm qua mãi khuya mới ngủ được, không hề có tâm trạng để làm điểm tâm cho anh.
Tha thứ cho em nhé, Cố Thành Phan, em muốn ngủ.
Cố Thành Phan sửa sang lại, đột nhiên phát hiện ra cửa sổ sát đất không hề đóng, bước tới đóng cửa sổ lại, lại phát hiện ra ở góc có một lớp tàn thuốc.
Đúng vậy, tàn thuốc, không thể sai được, nhưng bản thân anh không, chưa từng hút thuốc bao giờ.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống ban công, một đầu mẩu thuốc lá, như đang nhe răng cười với anh.
Cố Thành Phan, anh thật đáng buồn cười, ngay cả người phụ nữ của mình hút thuốc, sống chung đến một hai năm rồi mới phát hiện ra.
Cố Thành Phan thề, tuyệt đối sẽ không xem điện thoại của Trình Ngân Hằng.
Nhưng đột nhiên anh phát hiện, bản thân mình hình như không hề biết mật khẩu điện thoại của Trình Ngân Hằng.
950101 sinh nhật của Trình Ngân Hằng, không đúng, mật khẩu không phải là ngày sinh của cô sao?
700316 sinh nhật của bố vợ, cũng không đúng, rốt cuộc mật khẩu là gì?
Cố Thành Phan lấy hết dũng khí bạo gan nhập sáu ký tự, thế mà lại mở được.
Số Cố Thành Phan đánh chính là 931212, sinh nhật của anh, mật khẩu của Trình Ngân Hằng lại là sinh nhật của anh.
Vui sướng, vui sướng vô cùng bất ngờ.
Sau khi biết được mật khẩu bảo mật, lại có một niềm kinh ngạc nữa, màn hình chính là anh, bóng lưng anh khoác chiếc áo bông màu đỏ.
Ảnh của anh, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên được lưu làm màn hình nền của của phụ nữ… nhưng người phụ nữ này, lại khiến cho anh vô cùng vui sướng!
Gần như theo bản năng, anh mở wechat ra, ba người được đặt trên đầu là Bố vợ, An Chi và còn cả chồng yêu.
Thì ra, trong cách gọi của Trình Ngân Hằng, anh được gọi là chồng yêu.
Nhưng, xếp sau chồng yêu lại là Hoàng Linh một người mà bản thân anh không hề chú ý tới.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Thành Phan lại mở lịch sử nói chuyện ra.
Mở lại lịch sử nói chuyện, Cố Thành Phan vội vàng mặc quần áo chỉnh tề, bây giờ… có một chuyện còn quan trọng hơn của việc đi làm.
-----
Trong văn phòng của Phùng Giang, Phạm Hiểu Lâm đưa một sấp ảnh để trước mặt Phùng Giang: “Đạo diễn Phùng, yêu cầu lần này của Hiểu Lâm không có gì, em hi vọng… có thể diễn trong phim của An Chi, hoặc là phim truyền hình.”
Phùng Giang vừa cười vừa lật ảnh xem: “An Chi còn không biết có quay hay không nữa?”
Sau khi nhìn những bức ảnh, Phùng Giang vui vẻ gật đầu: “Nhưng… nếu có thể quay, nhất định tôi sẽ đấu tranh cho em.”
Phạm Hiểu Lâm bước tới trước mặt Phùng Giang, xoay eo, đánh mắt đưa tình.
Phạm Hiểu Lâm mỉm cười nhìn Phùng Giang: “Đạo diễn Phùng, hãy nhớ kỹ những lời hôm nay anh đã nói đó nha, nếu không thì… những bức ảnh em đã khổ sở lắm mới có được, sẽ không còn tác dụng gì lắm đâu!”
Trên tấm ảnh chính là Trình Ngân Hằng đang đứng dựa vào tường, tay cầm điếu thuốc với một dáng vẻ vô cùng đau thương.
Phùng Giang chưa hề bị tinh trùng ăn mất não, anh ta lạnh lùng nói với Phạm Hiểu Lâm: “Nhưng… tôi nghe nói, tối hôm nay, Trình Ngân Hằng sẽ xuất hiện ở METOO, không biết… nữ hoàng Hiểu Lâm của tôi có thể giúp tôi tìm ra chứng cứ không!”
Phạm Hiểu Lâm cũng đã biết từ lâu rằng Phùng Giang hiện nay đã không phải là Phùng Giang của trước kia, bản thân cũng không phải là chính mình của trước kia, huống hồ… vai diễn trong kịch bản của An Chi, khó đạt được tới mức nào!
Gần như không hề do dự, Phạm Hiểu Lâm gật đầu, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, đạo diễn Phùng… chỉ cần… tin tức của anh chính xác,em sẽ nắm được chứng cứ.”
Phùng Giang cười hôn Phạm Hiểu Lâm, vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô ta nói: “Tôi chờ em, mau đi đi, cục cưng.”
Phạm Hiểu Lâm hôn Phùng Giang xong, lập tức uốn éo cơ thể như rắn nước của mình đi ra cửa.
Vừa ra tới cửa, Phạm Hiểu Lâm đã bấm điện thoại cho anh Thẩm: “A lô, anh Thẩm.”
Đối phương nhanh chóng trả lời: “Tôi đây, sao vậy? Có chuyện gì ư?”
Phạm Hiểu Lâm cười, giọng nói của ông Thẩm thật êm tai, cô ta lập tức đáp lại: “Ảnh anh chụp rất có tác dụng, cám ơn sự giúp đỡ của anh Thẩm, nhưng… tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
Anh Thẩm chỉ nói ba từ: “Cô nói đi!”
Phạm Hiểu Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nhận được tin, tối nay Trình Ngân Hằng sẽ tới METOO, đây là địa bàn của Hoàng Linh, tôi cần một ít ảnh.”
“Không thành vấn đề.” Anh Thẩm trả lời chắc nịch và tắt máy.
CHƯƠNG 152: BẪY TRONG BẪY
Tôi nhìn điếu thuốc trong tay, đi tới ban công, châm lửa rồi hít một hơi, làn khói thuốc vô cùng quen thuộc.
Trong trái tim tôi bỗng bình tĩnh lại, dù thế nào đi nữa, giờ đây tôi rất nhớ Hoàng Linh.
Tôi lên wechat tìm kiếm Hoàng Linh.
Lần trước nói chuyện với chị ấy là tháng trước, chị ấy còn kết thúc bằng “Chúc ngủ ngon”.
Lúc bây giờ tôi mới vừa thích Cố Thành Phan.
Tôi nghĩ ngợi, đánh vào ô viết chữ: Hoàng Linh, đột nhiên nhớ chị quá, rất muốn gặp chị.
Hoàng Linh gửi lại một icon hình thụ sủng nhược kinh.
Đó là phản ứng cuối cùng khi tôi thấy An Chi trong “Chị em tốt, nắm tay nhau”.
Sau đó chị ấy gửi lại một tin: Ngân Hằng, cứ yên tâm làm việc đi, nếu như em nhớ chị, chị có thể chụp ảnh cho em xem, chúng ta… tốt nhất đừng gặp mặt, dù sao… ngôi sao lớn mà lại gặp chị, nhỡ bị bắt gặp, mọi thứ sẽ bị bôi đen hết, chị không muốn em bị bôi nhọ.
Tôi biết là lại những lời nói ấy, nhưng… tôi không sợ.
Tôi trả lời chị ấy: Gần đây em rất chán chường, dù thế nào đi nữa cũng phải gặp mặt chị.
Cửa sổ chat của Hoàng Linh vẫn luôn ở chế độ “đang nhập ký tự…”
Rất lâu sau, cuối cùng tôi cũng nhận được một đoạn chat của chị ấy: Ngân Hằng, nếu như… không cần phải gặp gỡ thì tốt nhất là đừng gặp, nhưng… nếu em muốn gặp chị, vậy thì tới METOO đi, dù gì… đó là địa bàn của chị, sẽ an toàn hơn.
Chà, quả nhiên là Hoàng Linh, suy nghĩ thấu đáo tới vậy.
Tôi trả lời bằng một icon vui vẻ, thêm một câu: Được, mai gặp nhé.
Ngày mai?
Đương nhiên là Hoàng Linh không dám tin.
Sau đó chị ấy trả lời: Không phải chứ, Ngân Hằng, em sao thế?
Xem ra… đây là thời điểm nói cho chị ấy biết.
Bàn tay tôi nhanh chóng nhập chữ: Em nói cho chị biết, chuyện dài dòng lắm, bây giờ em chỉ có thể nói với chị, Niko quay lại rồi, còn nữa… em không muốn tiếp tục diễn xuất nữa, những thứ này, em chỉ có thể nói trước mặt chị mới có thể rõ ràng được, được rồi, tối mai em sẽ tới METOO tìm chị, đợi em nhé.
Không lâu sau, Hoàng Linh lại trả lời bằng icon bàn tay ra dấu ok.
Tôi yên tâm để điện thoại xuống, hút một điếu thuốc, không ngờ rằng tôi đã hút hết rồi, không muốn thêm điếu nữa.
Đen tối, một vài đóm lửa, đây chính là ấn tượng mà màn đêm để lại cho tôi.
-----
Trình Ngân Hằng không hề biết.
Trong bóng đêm ấy, có người âm thầm chụp ảnh cô đang hút thuốc, cả cuộc nói chuyện vừa rồi cũng bị người ta theo dõi.
-----
Sáng sớm hôm sau, Cố Thành Phan dậy rất sớm, tôi nghe được được tiếng động huyên náo, không muốn dậy, vô cùng mệt mỏi, đêm qua mãi khuya mới ngủ được, không hề có tâm trạng để làm điểm tâm cho anh.
Tha thứ cho em nhé, Cố Thành Phan, em muốn ngủ.
Cố Thành Phan sửa sang lại, đột nhiên phát hiện ra cửa sổ sát đất không hề đóng, bước tới đóng cửa sổ lại, lại phát hiện ra ở góc có một lớp tàn thuốc.
Đúng vậy, tàn thuốc, không thể sai được, nhưng bản thân anh không, chưa từng hút thuốc bao giờ.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống ban công, một đầu mẩu thuốc lá, như đang nhe răng cười với anh.
Cố Thành Phan, anh thật đáng buồn cười, ngay cả người phụ nữ của mình hút thuốc, sống chung đến một hai năm rồi mới phát hiện ra.
Cố Thành Phan thề, tuyệt đối sẽ không xem điện thoại của Trình Ngân Hằng.
Nhưng đột nhiên anh phát hiện, bản thân mình hình như không hề biết mật khẩu điện thoại của Trình Ngân Hằng.
950101 sinh nhật của Trình Ngân Hằng, không đúng, mật khẩu không phải là ngày sinh của cô sao?
700316 sinh nhật của bố vợ, cũng không đúng, rốt cuộc mật khẩu là gì?
Cố Thành Phan lấy hết dũng khí bạo gan nhập sáu ký tự, thế mà lại mở được.
Số Cố Thành Phan đánh chính là 931212, sinh nhật của anh, mật khẩu của Trình Ngân Hằng lại là sinh nhật của anh.
Vui sướng, vui sướng vô cùng bất ngờ.
Sau khi biết được mật khẩu bảo mật, lại có một niềm kinh ngạc nữa, màn hình chính là anh, bóng lưng anh khoác chiếc áo bông màu đỏ.
Ảnh của anh, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên được lưu làm màn hình nền của của phụ nữ… nhưng người phụ nữ này, lại khiến cho anh vô cùng vui sướng!
Gần như theo bản năng, anh mở wechat ra, ba người được đặt trên đầu là Bố vợ, An Chi và còn cả chồng yêu.
Thì ra, trong cách gọi của Trình Ngân Hằng, anh được gọi là chồng yêu.
Nhưng, xếp sau chồng yêu lại là Hoàng Linh một người mà bản thân anh không hề chú ý tới.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Thành Phan lại mở lịch sử nói chuyện ra.
Mở lại lịch sử nói chuyện, Cố Thành Phan vội vàng mặc quần áo chỉnh tề, bây giờ… có một chuyện còn quan trọng hơn của việc đi làm.
-----
Trong văn phòng của Phùng Giang, Phạm Hiểu Lâm đưa một sấp ảnh để trước mặt Phùng Giang: “Đạo diễn Phùng, yêu cầu lần này của Hiểu Lâm không có gì, em hi vọng… có thể diễn trong phim của An Chi, hoặc là phim truyền hình.”
Phùng Giang vừa cười vừa lật ảnh xem: “An Chi còn không biết có quay hay không nữa?”
Sau khi nhìn những bức ảnh, Phùng Giang vui vẻ gật đầu: “Nhưng… nếu có thể quay, nhất định tôi sẽ đấu tranh cho em.”
Phạm Hiểu Lâm bước tới trước mặt Phùng Giang, xoay eo, đánh mắt đưa tình.
Phạm Hiểu Lâm mỉm cười nhìn Phùng Giang: “Đạo diễn Phùng, hãy nhớ kỹ những lời hôm nay anh đã nói đó nha, nếu không thì… những bức ảnh em đã khổ sở lắm mới có được, sẽ không còn tác dụng gì lắm đâu!”
Trên tấm ảnh chính là Trình Ngân Hằng đang đứng dựa vào tường, tay cầm điếu thuốc với một dáng vẻ vô cùng đau thương.
Phùng Giang chưa hề bị tinh trùng ăn mất não, anh ta lạnh lùng nói với Phạm Hiểu Lâm: “Nhưng… tôi nghe nói, tối hôm nay, Trình Ngân Hằng sẽ xuất hiện ở METOO, không biết… nữ hoàng Hiểu Lâm của tôi có thể giúp tôi tìm ra chứng cứ không!”
Phạm Hiểu Lâm cũng đã biết từ lâu rằng Phùng Giang hiện nay đã không phải là Phùng Giang của trước kia, bản thân cũng không phải là chính mình của trước kia, huống hồ… vai diễn trong kịch bản của An Chi, khó đạt được tới mức nào!
Gần như không hề do dự, Phạm Hiểu Lâm gật đầu, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, đạo diễn Phùng… chỉ cần… tin tức của anh chính xác,em sẽ nắm được chứng cứ.”
Phùng Giang cười hôn Phạm Hiểu Lâm, vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô ta nói: “Tôi chờ em, mau đi đi, cục cưng.”
Phạm Hiểu Lâm hôn Phùng Giang xong, lập tức uốn éo cơ thể như rắn nước của mình đi ra cửa.
Vừa ra tới cửa, Phạm Hiểu Lâm đã bấm điện thoại cho anh Thẩm: “A lô, anh Thẩm.”
Đối phương nhanh chóng trả lời: “Tôi đây, sao vậy? Có chuyện gì ư?”
Phạm Hiểu Lâm cười, giọng nói của ông Thẩm thật êm tai, cô ta lập tức đáp lại: “Ảnh anh chụp rất có tác dụng, cám ơn sự giúp đỡ của anh Thẩm, nhưng… tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
Anh Thẩm chỉ nói ba từ: “Cô nói đi!”
Phạm Hiểu Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nhận được tin, tối nay Trình Ngân Hằng sẽ tới METOO, đây là địa bàn của Hoàng Linh, tôi cần một ít ảnh.”
“Không thành vấn đề.” Anh Thẩm trả lời chắc nịch và tắt máy.
Bình luận facebook