Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
CHƯƠNG 40: VU MẠNH XẢY RA CHUYỆN
CHƯƠNG 40: VU MẠNH XẢY RA CHUYỆN
Tôi ngừng khóc nức nở, đi đến tủ lạnh lấy một chai rượu vang đỏ, chắc là Cố Thành Phan mua đây mà, tôi thậm chí còn không thèm lấy ly, sau khi lấy dụng cụ mở nắp chai ra liền uống ừng ực ừng ực vào bụng.
Tên Cố Thành Phan chết tiệt, An Chi đáng ghét, ai cũng rời đi mà không thèm chào tôi một tiếng, thực ra ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy khổ sở như vậy, chỉ là tôi thực sự cảm thấy rất buồn, buồn vì người mình quan tâm lại không quan tâm mình.
Tôi uống rượu vang như uống bia, ban đầu còn tỉnh táo, sau đó đầu óc bắt đầu trở nên hỗn độn không biết trôi dạt đến không gian nào nữa.
“Rầm rầm rầm... Rầm rầm rầm... Trình Ngân Hằng, rầm rầm rầm... Trình Ngân Hằng.” Tôi bị tiếng gõ cửa liên tục đánh thức.
Tôi tưởng là Cố Thành Phan đã về, nhưng nghe kỹ lại thì thấy tiếng của Vu Mạnh vừa gõ cửa vừa gọi lớn: “Trình Ngân Hằng, Trình Ngân Hằng, em không sao chứ.”
Tôi hoảng sợ vội vàng đứng dậy, lúc đứng dậy không cẩn thận còn vấp phải một chai rượu.
Tôi vuốt vuốt lại mái tóc, lảo đảo chạy ra mở cửa, thấy cả người Vu Mạnh ướt nhẹp đứng trước cửa.
Tôi đang chuẩn bị cười nhạo anh ấy: “Ha ha ha... Vu Mạnh, sao anh lại bị ướt như gà nhúng nước... ” Chữ “Gà” còn chưa kịp nói ra miệng, Vu Mạnh liền đưa tay kéo tôi vào lòng ôm thật chặt, khiến tôi dường như không thể hô hấp được.
Tôi muốn đẩy anh ấy ra, nhưng đột nhiên trong lòng lại cảm thấy ấm ức, tôi liền òa khóc. Đột nhiên, có chất lỏng nóng nóng mùi tanh tanh chảy vào miệng khi tôi đang oa oa khóc lớn, thứ này chắc chắn không phải nước mắt, cũng không phải nước mưa, Đây... đây là mùi máu tươi.
Tôi đẩy Vu Mạnh ra, nhưng anh ấy vẫn nằm trên bả vai tôi không nhúc nhích, tôi nhận thấy có chuyện gì đó không ổn, cơ thể Vu Mạnh đột nhiên mềm nhũn, cả người ngã về phía tôi.
Tôi bị người anh ấy đè trên mặt đất, hốt hoảng lau nước mắt, dùng hết sức lật người Vu Mạnh lại, máu tươi trên đầu anh ấy từng giọt chảy xuống.
Tôi lập tức tỉnh rượu, chân run rẩy chạy vào phòng khách tìm điện thoại, nhưng ấn thế nào điện thoại cũng không lên hình, chắc bị tắt nguồn rồi.
Đôi môi tôi run rẩy, nước mắt chảy không ngừng, miệng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Vu Mạnh có chuyện gì... Không... Không không không, mình không thể để cho anh ấy xảy ra chuyện gì được.”
Tôi đột nhiên nghĩ ra chắc Vu Mạnh cũng mang theo điện thoại, nên chạy quay lại, quả nhiên tìm thấy điện thoại trong túi của anh ấy, có mật khẩu... Mật khẩu có phải là sinh nhật của tôi hay không? Lúc này tôi vô cùng hy vọng trong lòng Vu Mạnh vẫn còn có tôi, mật khẩu vẫn là sinh nhật của tôi, bởi vì như vậy, tôi mới có thể mở điện thoại của anh ấy để gọi xe.
1212, quả nhiên là vậy, mật khẩu vẫn là sinh nhật của tôi, tôi gọi xe cấp cứu của bệnh viện Tinh Thần ở thành phố G: “Alo... Đây... Đây là địa chỉ căn hộ số 312 đường Hoa Đình Nam, có người bị thương, xin các người mau tới đây đi, cầu xin các người... Huhu ... ” Nói xong câu cuối cùng, dường như tôi không còn nghe thấy bọn họ trả lời: “Cô à, cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ tới ngay.”
Tôi ôm đầu Vu Mạnh, dùng tay nhẹ nhàng bịt miệng vết thương của anh ấy, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, tôi không biết tại sao anh ấy lại bị thương, nhưng chắc chắn chuyện này có liên quan đến tôi, Vu Mạnh à Vu Mạnh, cầu xin anh, nhất định không được có chuyện gì đấy.
Lúc này đã là ba giờ sáng, theo truyền thuyết, đây là thời điểm ma quỷ thích xuất hiện nhất, tôi cứ quanh quẩn trước cửa bệnh viện. Trong lòng âm thầm cầu khẩn: Vu Mạnh anh ấy là người tốt, anh ấy đối xử tốt với tất cả mọi người từ người nhà đến nhân viên, bạn bè, và cả tôi nữa, cầu xin ông trời đừng mang anh ấy đi, van xin người.
Khi Vu Lệ Lệ và bà Vu đến, bên cạnh bà Vu còn dìu một người chống gậy, khoảng năm sáu chục tuổi. Bà Vu vẫn khóc thút thít, ánh mắt nhìn tôi cũng ngày càng sắc bén.
Vu Lệ Lệ đi tới, trong mắt chứa nước mắt, không nói hai lời: “Bốp .” một tiếng đánh tôi, nhưng tôi không đánh trả, cũng không né tránh.
Mắt cô ta đỏ lên, chuẩn bị cho tôi một cái tát nữa: “Dừng tay.” Người chống gậy kia lạnh lùng nói: “Con không biết chuyện gì xảy ra, thì đừng có làm khó người ta.” Nói xong, vẻ mặt của ông lạnh lùng ngồi xuống.
“Bố.” Vu Lệ Lệ hiển nhiên rất không hài lòng: “Bố không biết người phụ nữ này xấu xa đến mức nào đâu, anh con bị như vậy, tất cả đều do cô ta làm hại.”
“Vớ vẩn.” Ông Vu mắng: “Sao con biết? Con có chứng cứ không?” Vu Lệ Lệ còn muốn nói điều gì đó, nhưng ông Vu lại ngắt lời cô ta: “Được rồi, đừng nói gì nữa, đợi anh con tỉnh lại thì sẽ rõ mọi chuyện.”
Đó chính là ấn tượng đầu tiên của tôi với ông Vu, oai phong, không hay thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, giáo dục tốt, chắc hẳn Vu Mạnh chịu sự ảnh hưởng từ ông ấy.
Sớm nghe nói ông Vu về già mới có con, bốn mươi tuổi mới có một đứa con trai này, hai năm sau lại sinh thêm Vu Lệ Lệ, nên ông hết mực cưng chiều Vu Lệ Lệ, nhưng qua chuyện ban nãy, có thể thấy những điều nên dạy ông vẫn sẽ nghiêm túc dạy dỗ.
Nhưng ông ấy lại rất nghiêm khắc với Vu Mạnh, không buông lỏng anh ấy một chút nào. Cho dù là trong cuộc sống, hay là trong công việc, cứ động một tí là lại trách mắng anh ấy.
Nhưng trong ấn tượng của tôi, Vu Mạnh lại rất ngưỡng mộ bố mình, anh ấy coi bố là thần tượng, là động lực để mình tiến bộ từng ngày.
Cuối cùng, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, ông Vu run rẩy đứng lên, bà Vu vội vàng đi qua đỡ ông ấy.
Tôi vội hỏi bác sĩ: “Sao rồi? Anh ấy... anh ấy... ”
Bác sĩ tháo khẩu trang, cười cười nói: “Không còn nguy hiểm nữa, giờ chỉ cần chờ bệnh nhân tỉnh lại, có điều may mà đưa đến bệnh viện kịp thời, đầu của cậu ấy bị một vật sắc nhọn làm bị thương, nếu cậu ấy đến bệnh viện ngay từ đầu, thì chỉ cần băng bó là được, nhưng cậu ấy không băng bó kịp thời, dẫn đến việc mất quá nhiều máu, nên mới bị ngất xỉu, cô gái cô cứ yên tâm đi!”
Tôi vội vàng gật đầu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chậm rãi ngồi xổm xuống, khóc nức nở, tôi vui mừng chảy cả nước mắt, ban nãy tôi vẫn luôn cố gắng kiềm chế không khóc, bởi vì tôi sợ nếu tôi khóc, Vu Mạnh sẽ tức giận, nhưng bây giờ tôi thực sự không kìm nén được nữa.
Vu Lệ Lệ cũng rơi nước mắt, nhưng lại trở mặt nói tôi: “Khóc khóc khóc, cô chỉ biết khóc thôi hả, anh tôi vẫn đang yên đang lành, cô khóc cái gì chứ.”
“Lệ Lệ,” Ông Vu thở dài: “Đây là bệnh viện, đừng có lớn tiếng ồn ào như vậy, bố đã nói con bao nhiêu lần rồi hả!”
Vu Lệ Lệ không hài lòng trừng mắt lườm tôi, xoay người đi toilet.
“Cô Vu Lệ Lệ” Một giọng nói ở sau lưng truyền tới: “Dạo này có khỏe không?”
Vu Lệ Lệ giống như nghe thấy giọng nói của ma quỷ quay đầu lại “Lạch cạch” một tiếng, đèn bị tắt đi.
Sau khi người đàn ông tắt đèn, liền tiến lên hôn cô ta, Vu Lệ Lệ muốn chống cự lại: “Đây là toilet, hơn nữa... Hơn nữa còn là bệnh viện.”
Người đàn ông không nghĩ vậy: “Thì sao? Điều này sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc mãnh liệt của chúng ta sao?”
Vu Lệ Lệ thấy hơi sợ hãi, người trước mắt này thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì không cần quan tâm đến thời gian, địa điểm, hay ở nơi nào.
Tất nhiên cô ta biết rõ, càng phản kháng thì sẽ bị trừng phạt càng khủng khiếp, vì vậy cô ta ngừng giãy dụa, thuận theo đón nhận nụ hôn của người đàn ông.
Dễ nhận thấy những thứ này vẫn chưa đủ, tay người đàn ông theo cổ áo của cô ta chậm rãi trượt xuống, sờ đến nơi tròn trịa trước ngực liền dừng lại dùng sức mân mê nhũ hoa của cô ta.
“Ưm aaaa... ” Vu Lệ Lệ nhịn không được rên nhẹ, lại bắt đầu rồi, lần nào thân thể của cô ta cũng thành thực như vậy.
Người đàn ông có vẻ rất hài lòng với tiếng rên rỉ của cô ta, ngậm lấy vành tai của cô ta, nhẹ giọng nói: “Ngoan lắm, cục cưng, kêu nữa đi để cho tôi nghe nào.” Vu Lệ Lệ bướng bỉnh rưng rưng nước mắt lắc đầu, hành động này đã chọc giận người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông thấp giọng nói: “Đồ gái điếm này, dám không nghe lời hả.” Nói xong, động tác trên tay của hắn càng mạnh mẽ hơn, ngực Vu Lệ Lệ bị bóp thành một nắm, cô ta đau đớn thở nhẹ ra tiếng: “Đừng... đừng... cầu xin anh, đừng mà... Aaaa!”
Người đàn ông cười rất sung sướng: “Đúng, như này mới đúng, nếu cô ngoan ngoãn, tôi tự nhiên sẽ đối xử tốt với cô.”
Nói xong, tay kia của hắn men theo bắp đùi vén váy của Vu Lệ Lệ lên, trực tiếp tiến vào bên trong quần lót, hắn sờ sờ rồi nói: “Đồ gái điếm, rõ ràng đã ướt hết rồi, vậy mà miệng vẫn nói không muốn.”
Nói xong, hắn kéo chiếc quần lót vướng víu kia xuống, đặt Vu Lệ Lệ lên trên bồn cầu, không có màn dạo đầu, trực tiếp tiến vào trong cơ thể của cô ta.
Bởi vì đang ở toilet của bệnh viện, nên phải đánh nhanh thắng nhanh, đợi sau khi người đàn ông làm xong việc rời khỏi, Vu Lệ Lệ mới đứng dậy mở đèn, soi gương sửa sang lại quần áo.
Khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, nhìn qua có vẻ vô cùng dâm đãng, tất nhiên cô ta không biết đối phương là ai, tại sao lại làm nhục cô ta hết lần này đến lần khác như vậy.
Nhưng trong lòng cô ta nghĩ: Nếu như lần sau vẫn không nhìn rõ khuôn mặt thật của hắn, cô ta thề chết cũng không nghe theo.
Tôi nhìn Vu Mạnh vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, trong lòng nghĩ: Vu Mạnh, anh nhất định phải mau tỉnh lại nha!
“Cốc cốc cốc... ” Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, là Cố Thanh.
Cậu ấy bước vào, nhìn Vu Mạnh nói: “Vừa nãy Thư bị sốt cao mãi không giảm độ, nên em mới đưa cô ấy tới bệnh viện.”
Haiz, tại sao những điều tồi tệ lại liên tiếp xảy ra như vậy chứ, đầu tiên là động đất, sau đó An Chi và Cố Thành Phan cũng đến khu vực động đất, rồi Mễ Ninh Khanh không rõ sống chết ra sao, Vu Mạnh thì hôn mê bất tỉnh, giờ Thư cũng sốt cao không hạ.
Cố Thanh nhìn Vu Mạnh đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên nói: “Là lỗi của em, em không nên bảo Vu Mạnh vội vội vàng vàng tới tìm chị.”
“Cái gì?” Tôi có chút kinh ngạc: “Vì sao Vu Mạnh lại tìm chị gấp như vậy? Có liên quan gì đến em sao?”
Cố Thanh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối: “Hôm qua An Chi thoát khỏi nguy hiểm, đã gọi điện thoại cho chị, nhưng làm thế nào cũng không gọi được, cho nên chị ấy đến tìm em, bởi vì Thư bị sốt nên em không đi được, mới gọi điện thoại bảo Vu Mạnh đến xem chị thế nào, ai biết anh ta lại sốt ruột như vậy.”
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy chua xót, Vu Mạnh thật ngốc, tôi đã thương tổn anh ấy bao nhiêu lần như vậy, nhưng anh ấy không hề để bụng, khi tôi cô đơn nhất người đầu tiên ở bên cạnh tôi là anh ấy, khi tôi đau khổ, người cứu vớt tôi cũng là anh ấy, khi tôi gặp nguy hiểm, người lo lắng nhất vẫn là anh ấy.
“Chị dâu... ” Cố Thanh nói: “Thực ra... em thấy, tình cảm của Vu Mạnh... dành cho chị không hề thua kém so với anh em.”
Haizz, ai chả biết như vậy? Nhưng mà... có những thứ, hình như đã được sắp đặt sẵn từ trước rồi.
CHƯƠNG 40: VU MẠNH XẢY RA CHUYỆN
Tôi ngừng khóc nức nở, đi đến tủ lạnh lấy một chai rượu vang đỏ, chắc là Cố Thành Phan mua đây mà, tôi thậm chí còn không thèm lấy ly, sau khi lấy dụng cụ mở nắp chai ra liền uống ừng ực ừng ực vào bụng.
Tên Cố Thành Phan chết tiệt, An Chi đáng ghét, ai cũng rời đi mà không thèm chào tôi một tiếng, thực ra ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy khổ sở như vậy, chỉ là tôi thực sự cảm thấy rất buồn, buồn vì người mình quan tâm lại không quan tâm mình.
Tôi uống rượu vang như uống bia, ban đầu còn tỉnh táo, sau đó đầu óc bắt đầu trở nên hỗn độn không biết trôi dạt đến không gian nào nữa.
“Rầm rầm rầm... Rầm rầm rầm... Trình Ngân Hằng, rầm rầm rầm... Trình Ngân Hằng.” Tôi bị tiếng gõ cửa liên tục đánh thức.
Tôi tưởng là Cố Thành Phan đã về, nhưng nghe kỹ lại thì thấy tiếng của Vu Mạnh vừa gõ cửa vừa gọi lớn: “Trình Ngân Hằng, Trình Ngân Hằng, em không sao chứ.”
Tôi hoảng sợ vội vàng đứng dậy, lúc đứng dậy không cẩn thận còn vấp phải một chai rượu.
Tôi vuốt vuốt lại mái tóc, lảo đảo chạy ra mở cửa, thấy cả người Vu Mạnh ướt nhẹp đứng trước cửa.
Tôi đang chuẩn bị cười nhạo anh ấy: “Ha ha ha... Vu Mạnh, sao anh lại bị ướt như gà nhúng nước... ” Chữ “Gà” còn chưa kịp nói ra miệng, Vu Mạnh liền đưa tay kéo tôi vào lòng ôm thật chặt, khiến tôi dường như không thể hô hấp được.
Tôi muốn đẩy anh ấy ra, nhưng đột nhiên trong lòng lại cảm thấy ấm ức, tôi liền òa khóc. Đột nhiên, có chất lỏng nóng nóng mùi tanh tanh chảy vào miệng khi tôi đang oa oa khóc lớn, thứ này chắc chắn không phải nước mắt, cũng không phải nước mưa, Đây... đây là mùi máu tươi.
Tôi đẩy Vu Mạnh ra, nhưng anh ấy vẫn nằm trên bả vai tôi không nhúc nhích, tôi nhận thấy có chuyện gì đó không ổn, cơ thể Vu Mạnh đột nhiên mềm nhũn, cả người ngã về phía tôi.
Tôi bị người anh ấy đè trên mặt đất, hốt hoảng lau nước mắt, dùng hết sức lật người Vu Mạnh lại, máu tươi trên đầu anh ấy từng giọt chảy xuống.
Tôi lập tức tỉnh rượu, chân run rẩy chạy vào phòng khách tìm điện thoại, nhưng ấn thế nào điện thoại cũng không lên hình, chắc bị tắt nguồn rồi.
Đôi môi tôi run rẩy, nước mắt chảy không ngừng, miệng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Vu Mạnh có chuyện gì... Không... Không không không, mình không thể để cho anh ấy xảy ra chuyện gì được.”
Tôi đột nhiên nghĩ ra chắc Vu Mạnh cũng mang theo điện thoại, nên chạy quay lại, quả nhiên tìm thấy điện thoại trong túi của anh ấy, có mật khẩu... Mật khẩu có phải là sinh nhật của tôi hay không? Lúc này tôi vô cùng hy vọng trong lòng Vu Mạnh vẫn còn có tôi, mật khẩu vẫn là sinh nhật của tôi, bởi vì như vậy, tôi mới có thể mở điện thoại của anh ấy để gọi xe.
1212, quả nhiên là vậy, mật khẩu vẫn là sinh nhật của tôi, tôi gọi xe cấp cứu của bệnh viện Tinh Thần ở thành phố G: “Alo... Đây... Đây là địa chỉ căn hộ số 312 đường Hoa Đình Nam, có người bị thương, xin các người mau tới đây đi, cầu xin các người... Huhu ... ” Nói xong câu cuối cùng, dường như tôi không còn nghe thấy bọn họ trả lời: “Cô à, cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ tới ngay.”
Tôi ôm đầu Vu Mạnh, dùng tay nhẹ nhàng bịt miệng vết thương của anh ấy, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, tôi không biết tại sao anh ấy lại bị thương, nhưng chắc chắn chuyện này có liên quan đến tôi, Vu Mạnh à Vu Mạnh, cầu xin anh, nhất định không được có chuyện gì đấy.
Lúc này đã là ba giờ sáng, theo truyền thuyết, đây là thời điểm ma quỷ thích xuất hiện nhất, tôi cứ quanh quẩn trước cửa bệnh viện. Trong lòng âm thầm cầu khẩn: Vu Mạnh anh ấy là người tốt, anh ấy đối xử tốt với tất cả mọi người từ người nhà đến nhân viên, bạn bè, và cả tôi nữa, cầu xin ông trời đừng mang anh ấy đi, van xin người.
Khi Vu Lệ Lệ và bà Vu đến, bên cạnh bà Vu còn dìu một người chống gậy, khoảng năm sáu chục tuổi. Bà Vu vẫn khóc thút thít, ánh mắt nhìn tôi cũng ngày càng sắc bén.
Vu Lệ Lệ đi tới, trong mắt chứa nước mắt, không nói hai lời: “Bốp .” một tiếng đánh tôi, nhưng tôi không đánh trả, cũng không né tránh.
Mắt cô ta đỏ lên, chuẩn bị cho tôi một cái tát nữa: “Dừng tay.” Người chống gậy kia lạnh lùng nói: “Con không biết chuyện gì xảy ra, thì đừng có làm khó người ta.” Nói xong, vẻ mặt của ông lạnh lùng ngồi xuống.
“Bố.” Vu Lệ Lệ hiển nhiên rất không hài lòng: “Bố không biết người phụ nữ này xấu xa đến mức nào đâu, anh con bị như vậy, tất cả đều do cô ta làm hại.”
“Vớ vẩn.” Ông Vu mắng: “Sao con biết? Con có chứng cứ không?” Vu Lệ Lệ còn muốn nói điều gì đó, nhưng ông Vu lại ngắt lời cô ta: “Được rồi, đừng nói gì nữa, đợi anh con tỉnh lại thì sẽ rõ mọi chuyện.”
Đó chính là ấn tượng đầu tiên của tôi với ông Vu, oai phong, không hay thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, giáo dục tốt, chắc hẳn Vu Mạnh chịu sự ảnh hưởng từ ông ấy.
Sớm nghe nói ông Vu về già mới có con, bốn mươi tuổi mới có một đứa con trai này, hai năm sau lại sinh thêm Vu Lệ Lệ, nên ông hết mực cưng chiều Vu Lệ Lệ, nhưng qua chuyện ban nãy, có thể thấy những điều nên dạy ông vẫn sẽ nghiêm túc dạy dỗ.
Nhưng ông ấy lại rất nghiêm khắc với Vu Mạnh, không buông lỏng anh ấy một chút nào. Cho dù là trong cuộc sống, hay là trong công việc, cứ động một tí là lại trách mắng anh ấy.
Nhưng trong ấn tượng của tôi, Vu Mạnh lại rất ngưỡng mộ bố mình, anh ấy coi bố là thần tượng, là động lực để mình tiến bộ từng ngày.
Cuối cùng, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, ông Vu run rẩy đứng lên, bà Vu vội vàng đi qua đỡ ông ấy.
Tôi vội hỏi bác sĩ: “Sao rồi? Anh ấy... anh ấy... ”
Bác sĩ tháo khẩu trang, cười cười nói: “Không còn nguy hiểm nữa, giờ chỉ cần chờ bệnh nhân tỉnh lại, có điều may mà đưa đến bệnh viện kịp thời, đầu của cậu ấy bị một vật sắc nhọn làm bị thương, nếu cậu ấy đến bệnh viện ngay từ đầu, thì chỉ cần băng bó là được, nhưng cậu ấy không băng bó kịp thời, dẫn đến việc mất quá nhiều máu, nên mới bị ngất xỉu, cô gái cô cứ yên tâm đi!”
Tôi vội vàng gật đầu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chậm rãi ngồi xổm xuống, khóc nức nở, tôi vui mừng chảy cả nước mắt, ban nãy tôi vẫn luôn cố gắng kiềm chế không khóc, bởi vì tôi sợ nếu tôi khóc, Vu Mạnh sẽ tức giận, nhưng bây giờ tôi thực sự không kìm nén được nữa.
Vu Lệ Lệ cũng rơi nước mắt, nhưng lại trở mặt nói tôi: “Khóc khóc khóc, cô chỉ biết khóc thôi hả, anh tôi vẫn đang yên đang lành, cô khóc cái gì chứ.”
“Lệ Lệ,” Ông Vu thở dài: “Đây là bệnh viện, đừng có lớn tiếng ồn ào như vậy, bố đã nói con bao nhiêu lần rồi hả!”
Vu Lệ Lệ không hài lòng trừng mắt lườm tôi, xoay người đi toilet.
“Cô Vu Lệ Lệ” Một giọng nói ở sau lưng truyền tới: “Dạo này có khỏe không?”
Vu Lệ Lệ giống như nghe thấy giọng nói của ma quỷ quay đầu lại “Lạch cạch” một tiếng, đèn bị tắt đi.
Sau khi người đàn ông tắt đèn, liền tiến lên hôn cô ta, Vu Lệ Lệ muốn chống cự lại: “Đây là toilet, hơn nữa... Hơn nữa còn là bệnh viện.”
Người đàn ông không nghĩ vậy: “Thì sao? Điều này sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc mãnh liệt của chúng ta sao?”
Vu Lệ Lệ thấy hơi sợ hãi, người trước mắt này thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì không cần quan tâm đến thời gian, địa điểm, hay ở nơi nào.
Tất nhiên cô ta biết rõ, càng phản kháng thì sẽ bị trừng phạt càng khủng khiếp, vì vậy cô ta ngừng giãy dụa, thuận theo đón nhận nụ hôn của người đàn ông.
Dễ nhận thấy những thứ này vẫn chưa đủ, tay người đàn ông theo cổ áo của cô ta chậm rãi trượt xuống, sờ đến nơi tròn trịa trước ngực liền dừng lại dùng sức mân mê nhũ hoa của cô ta.
“Ưm aaaa... ” Vu Lệ Lệ nhịn không được rên nhẹ, lại bắt đầu rồi, lần nào thân thể của cô ta cũng thành thực như vậy.
Người đàn ông có vẻ rất hài lòng với tiếng rên rỉ của cô ta, ngậm lấy vành tai của cô ta, nhẹ giọng nói: “Ngoan lắm, cục cưng, kêu nữa đi để cho tôi nghe nào.” Vu Lệ Lệ bướng bỉnh rưng rưng nước mắt lắc đầu, hành động này đã chọc giận người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông thấp giọng nói: “Đồ gái điếm này, dám không nghe lời hả.” Nói xong, động tác trên tay của hắn càng mạnh mẽ hơn, ngực Vu Lệ Lệ bị bóp thành một nắm, cô ta đau đớn thở nhẹ ra tiếng: “Đừng... đừng... cầu xin anh, đừng mà... Aaaa!”
Người đàn ông cười rất sung sướng: “Đúng, như này mới đúng, nếu cô ngoan ngoãn, tôi tự nhiên sẽ đối xử tốt với cô.”
Nói xong, tay kia của hắn men theo bắp đùi vén váy của Vu Lệ Lệ lên, trực tiếp tiến vào bên trong quần lót, hắn sờ sờ rồi nói: “Đồ gái điếm, rõ ràng đã ướt hết rồi, vậy mà miệng vẫn nói không muốn.”
Nói xong, hắn kéo chiếc quần lót vướng víu kia xuống, đặt Vu Lệ Lệ lên trên bồn cầu, không có màn dạo đầu, trực tiếp tiến vào trong cơ thể của cô ta.
Bởi vì đang ở toilet của bệnh viện, nên phải đánh nhanh thắng nhanh, đợi sau khi người đàn ông làm xong việc rời khỏi, Vu Lệ Lệ mới đứng dậy mở đèn, soi gương sửa sang lại quần áo.
Khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, nhìn qua có vẻ vô cùng dâm đãng, tất nhiên cô ta không biết đối phương là ai, tại sao lại làm nhục cô ta hết lần này đến lần khác như vậy.
Nhưng trong lòng cô ta nghĩ: Nếu như lần sau vẫn không nhìn rõ khuôn mặt thật của hắn, cô ta thề chết cũng không nghe theo.
Tôi nhìn Vu Mạnh vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, trong lòng nghĩ: Vu Mạnh, anh nhất định phải mau tỉnh lại nha!
“Cốc cốc cốc... ” Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, là Cố Thanh.
Cậu ấy bước vào, nhìn Vu Mạnh nói: “Vừa nãy Thư bị sốt cao mãi không giảm độ, nên em mới đưa cô ấy tới bệnh viện.”
Haiz, tại sao những điều tồi tệ lại liên tiếp xảy ra như vậy chứ, đầu tiên là động đất, sau đó An Chi và Cố Thành Phan cũng đến khu vực động đất, rồi Mễ Ninh Khanh không rõ sống chết ra sao, Vu Mạnh thì hôn mê bất tỉnh, giờ Thư cũng sốt cao không hạ.
Cố Thanh nhìn Vu Mạnh đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên nói: “Là lỗi của em, em không nên bảo Vu Mạnh vội vội vàng vàng tới tìm chị.”
“Cái gì?” Tôi có chút kinh ngạc: “Vì sao Vu Mạnh lại tìm chị gấp như vậy? Có liên quan gì đến em sao?”
Cố Thanh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối: “Hôm qua An Chi thoát khỏi nguy hiểm, đã gọi điện thoại cho chị, nhưng làm thế nào cũng không gọi được, cho nên chị ấy đến tìm em, bởi vì Thư bị sốt nên em không đi được, mới gọi điện thoại bảo Vu Mạnh đến xem chị thế nào, ai biết anh ta lại sốt ruột như vậy.”
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy chua xót, Vu Mạnh thật ngốc, tôi đã thương tổn anh ấy bao nhiêu lần như vậy, nhưng anh ấy không hề để bụng, khi tôi cô đơn nhất người đầu tiên ở bên cạnh tôi là anh ấy, khi tôi đau khổ, người cứu vớt tôi cũng là anh ấy, khi tôi gặp nguy hiểm, người lo lắng nhất vẫn là anh ấy.
“Chị dâu... ” Cố Thanh nói: “Thực ra... em thấy, tình cảm của Vu Mạnh... dành cho chị không hề thua kém so với anh em.”
Haizz, ai chả biết như vậy? Nhưng mà... có những thứ, hình như đã được sắp đặt sẵn từ trước rồi.
Bình luận facebook