Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Muốn Cố An Kỳ mặc quần áo như vậy đi phát tờ rơi không phải việc khó, nếu là bình thường cô sẽ chẳng để ý. Công việc tức là công việc, bỏ qua mấy lòng hư vinh không cần thiết, sử dụng thủ đoạn liều lĩnh để đổi lấy thắng lợi cuối cùng, giành được vị trí đại diện kia mới là việc cô nên làm, cũng là những gì cô muốn nhìn thấy, chẳng qua tình huống lúc này hơi khác biệt.
Cô đã được chọn làm diễn viên cho quảng cáo của "Pamir", mà công ty này khá xoi mói cách ăn mặc của nghệ sĩ. Nếu mặc trang phục này rồi bị nhân viên của "Pamir" bắt gặp, hậu quả như thế nào cô rất khó đoán trước.
Người đại diện quảng cáo cũng chính là đại diện cho sản phẩm, nếu cô làm chuyện gì ảnh hưởng tới hình tượng, có lẽ bên kia sẽ lập tức loại cô. Dù sao bây giờ mới chỉ xác nhận bằng miệng, hợp đồng còn chưa ký. Cho dù khả năng xảy ra chuyện này chỉ có một phần vạn, Cố An Kỳ cũng không muốn đánh cược.
Cô không thích cảm giác mình không nắm trong tay mọi chuyện, cũng không thích cái gì gọi là không rõ. Chỉ có nắm giữ trong tay mới có thể khiến cô yên tâm.
Trang phục này có thể mặc, nhưng không thể cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt mọi người. "Pamir" vô cùng quan trọng, nhưng cô cũng không định bỏ qua "Octavia". Trong từ điển của cô chưa bao giờ có từ "từ bỏ cơ hội", từ trước tới nay chỉ có tranh đoạt.
Không có cơ hội, vậy tạo ra cơ hội.
Hai người kia đã thay quần áo, ngồi trên xe đi làm nhiệm vụ từ lâu, Cố An Kỳ lên xe, cũng không vội giục nhân viên lái xe mà hỏi nơi thực hiện nhiệm vụ trước.
"Xin hỏi nơi phát tờ rơi của tôi ở đâu?" Cố An Kỳ thản nhiên hỏi.
"Trung tâm mua sắm gần cầu vượt." Nhân viên trả lời.
Cố An Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: "Trên đường đi qua đường Âm Âm đúng không, phiền anh đến nơi đó trước."
Nhân viên sửng sốt, vẫn chưa hoàn hồn, Cố An Kỳ lại nói lại một lần nữa. Lúc này người kia đã hiểu suy nghĩ của Cố An Kỳ, anh nhíu mày nhắc nhở: "Cố An Kỳ tiểu thư, tôi không thể không nhắc cô, cuộc thi này đã bắt đầu từ bây giờ. Trước mắt cô đã chậm hơn hai vị kia. Nếu cô tạm dừng làm việc gì thì vẫn bị tính vào thời gian. Chúng tôi sẽ không cho cô thêm thời gian phát tờ rơi."
"Ồ " Cố An Kỳ không hề khẩn trương, ngược lại vẫn rất ung dung, "Tôi biết, nhưng không sao, vẫn phiền anh đi đường kia đi."
Nhân viên thấy Cố An Kỳ đã quyết định, trong lòng cảm thấy khinh thường. Cô nàng này đúng là quá cuồng vọng, không biết phân biệt trắng đen, đã phân tích nặng nhẹ cho cô ta rồi, cái gì nên nói cũng đã nói, cô ta vẫn cố chấp cái gì chứ? Kiêu căng tự đại, không nghe lời khuyên của người khác, xem ra muốn tìm người chiến thắng chỉ cần dựa vào kết quả cuộc thi giữa hai người kia thôi.
Nhân viên kia có vẻ mặt gì, thái độ gì, Cố An Kỳ đều thấy rõ. Chẳng qua cô không định giải thích, cũng không định tranh cãi làm gì. Hai mắt cô nhìn chăm chú vào phong cảnh bên ngoài, để ý xem xe đang chạy đến đâu.
"Xin rẽ phải* ở đằng trước." Cố An Kỳ đang chú ý đường đột nhiên nói.
"Đằng trước là một ngõ nhỏ..." Người kia ngạc nhiên trả lời.
"Cứ rẽ đi, tôi biết nên đi thế nào." Cố An Kỳ nói.
Người kia thở dài, thấy dáng vẻ Cố An Kỳ, bất mãn trong lòng lại tăng lên vài lần. Chết thì chết đi, dù sao cũng do Cố An Kỳ tự từ bỏ, anh chỉ làm theo lời cô mà thôi.
"Rẽ trái ở đằng trước, sau đó rẽ phải..." Cố An Kỳ tiếp tục chỉ đường, rất nhanh sau đó họ đã đến nơi.
( *trong bản raw để là小轉彎大轉彎, tức quẹo nhỏ, quẹo to, đây là cách gọi của người Thượng Hải khi muốn rẽ phải và rẽ trái. Lý do là từ năm 1945 trở về trước Anh gây áp lực cho chính phủ Trung Quốc áp dụng luật đi trái đường. Khi vô lăng phía bên trái thì quẹo sang bên phải thì quẹo một góc nhỏ, bên trái thì góc lớn nên được gọi là quẹo nhỏ quẹo to. Tuy từ năm 1946 chính phủ Trung Quốc đã đổi lại luật đi bên phải nhưng một số người lớn tuổi vẫn gọi như ngày trước và duy trì đến bây giờ)
"Cám ơn." Cố An Kỳ nói cảm ơn, cầm áo khoác rồi nhanh chóng xuống xe.
"Ô này, cô..." Nhân viên chưa kịp ngăn cản, Cố An Kỳ đã vọt vào một cửa hàng. Nhân viên ngẩng đầu thấy tên, lập tức cảm thấy choáng váng.
Đây là một cửa hàng độc quyền về Cosplay, nhưng lại có cái tên nghe rất kinh hãi, "Nghiện Crossdressing*" . Vì phải rẽ nhiều lần, hơn nữa rất khó tìm nên rất ít người có thể tìm ra chỗ này. Cố An Kỳ vốn cũng không biết có một cửa hàng như vậy, nhưng nghe nói chủ nhân thân thể này từng làm thêm ở đây, vì vậy khi cần một bộ đồ mới cô lập tức nghĩ đến nơi này đầu tiên.
(*Crossdressing (hay còn có tên khác là transvestite) là căn bệnh mà người mắc phải có xu hướng thích mặc trang phục của giới tính trái ngược với giới tính sinh học của mình. Người mắc bệnh này sẽ có cảm giác tình dục mạnh mẽ khi mang trên người những món đồ của người khác giới. Đây là bệnh tâm lý bẩm sinh có thể xuất hiện ở cả nam và nữ.)
"Kính chào quý khách" quản lý cửa hàng tràn đầy sức sống nói, vài nhân viên bên cạnh cũng phụ họa theo.
"Ơ? An Kỳ?" Quản lý cửa hàng vẫn nhớ cô gái này. Nếu nhớ không nhầm thì vài năm trước cô từng làm thêm ở đây, sắm vai "cô gái thẹn thùng". Lúc ấy cô rất cố gắng làm việc, một mình gần như có thể làm công việc của hai người. Sau đó vì rất nhiều nguyên nhân nên tự xin thôi việc, tham gia vào giới giải trí. Sao hôm nay lại quay lại đây?
"An Kỳ tiểu thư" cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, nhân viên cũng đi vào theo. Hôm nay họ phụ trách giám sát nhất cử nhất động của Cố An Kỳ, không để cô có cơ hội gian lận.
"Quản lý, thời gian rất gấp nên tôi cũng không muốn dài dòng. Ông có thể giúp tôi một việc không." Cố An Kỳ chân thành nói, "Tôi muốn mượn một bộ trang phục áo choàng con thỏ. Bộ quần áo trên người tôi dùng để thế chấp, những người này có thể chứng kiến. Xế chiều hôm nay chắc chắn tôi sẽ trả lại, mong quản lý giữ cẩn thận hộ tôi."
Cửa hàng đúng là chưa từng cho mượn quần áo. Quản lý nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, cho cô một ngoại lệ. Bộ quần áo của cô tự cô giữ đi, tôi tin nhân phẩm của cô."
"Cám ơn quản lý."Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, vẻ mặt vui sướng.
Cô đã thắng ván đánh cược này, quản lý là người vô cùng coi trọng trang phục Cosplay, nếu nghe thấy người kia sẵn sàng lấy trang phục Cosplay của mình ra thế chấp, ấn tượng cũng trở nên tốt hơn. Mà từ trước đến nay anh ta không phải người thích trao đổi, vì vậy trang phục bunny girl này vẫn có thể giữ lại.
Bộ đồ thỏ và bunny girl có sự khác biệt rất lớn, nhưng thế thì sao? Chỉ cần cô mặc bộ bunny girl bên trong, ai có thể bắt bẻ cô? Ngay từ đầu cô đã hỏi, có phải chỉ cần mặc bộ bunny girl là được không, người kia cũng đã cho cô một đáp án khẳng định rồi, không phải sao?
Lợi dụng lỗ hổng của từ ngữ để giăng một cái bẫy, điều này có gì không đúng sao?
Trên đầu Cố An Kỳ đội một đôi tai thỏ lông xù, thoạt nhìn rất đáng yêu. Bộ đồ thỏ của cô làm bằng chất liệu giả lông, áo lót bên trong, áo choàng nhỏ bên ngoài đều là màu trắng, một hàng kim cương nhỏ được gắn ở giữa trông rất xinh đẹp. Bên dưới tương đối đơn giản, một chiếc váy ngắn bó sát màu trắng cộng thêm một đôi giày thỏ cùng màu.
"Cám ơn quản lý." Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ hiện nay, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.
"Không cần không cần, nhớ quay lại trả lại là được. Đi làm việc đi." Quản lý vô tư nói.
Cố An Kỳ gật gật đầu, nhanh chóng theo nhân viên lên xe. Sau khi mọi người thấy trang phục cô tự ý đổi, ánh mắt nhìn cô đều mang theo thâm ý. Tất cả mọi người đều không ngờ Cố An Kỳ sẽ chơi lại "Octavia" một vố như vậy.
Ngay từ ban đầu, Cố An Kỳ đã có rất nhiều hành động khiến người ta kinh ngạc, nhưng thật ra ý định của cô vẫn đặt vào hai chữ chiến thắng. Nhân viên vốn định cảnh cáo Cố An Kỳ chỉ có thể mặc bộ bunny girl, nhưng Cố An Kỳ lại nói người phụ trách hoạt động lần này đã đồng ý cho cô mặc như thế, anh ta rơi vào đường cùng, không còn cách nào ngăn cản.
Giảo hoạt, thật sự là quá giảo hoạt.
Cố An Kỳ không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác, cô chỉ nhanh chóng chạy lên xe, chuẩn bị tới trung tâm mua sắm gần cầu vượt. Chỗ đường nơi cầu vượt tràn ngập các cửa hàng nhỏ, gọi là con phố buôn bán cũng không ngoa. Ở đó còn có một trung tâm mua sắm lớn, hôm nay lại là ngày nghỉ, người đến người đi chắc chắn không ít. Cố An Kỳ muốn phát tờ rơi cũng không phải quá khó khăn.
Cố An Kỳ chỉ huy xe đi vào đường nhỏ rồi đi đến đường chỗ cầu vượt, sau đó cô nhanh chóng cầm một xấp tờ rơi xuống xe. Cố An Kỳ không vội đi phát ngay mà cô đi chuẩn bị việc khác.
Khi người qua đường đang đi bộ mà đột nhiên bị một người ngăn lại nhét tờ rơi vào tay, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, hơn nữa phần lớn sẽ vứt xuống đất rồi lạnh lùng bỏ đi.
Cố An Kỳ hiểu được điểm này, muốn người khác có ấn tượng tốt về mình thì trước hết mình phải thay đổi. Cô từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, dường như đang dần dần nắm bắt đươc cảm giác mong muốn.
Hít sâu một hơi, cô đột ngột mở mắt.
"Mùa sản phẩm mới của 'Octavia' sắp được đưa ra thị trường, mong mọi người chú ý nhiều hơn." Cố An Kỳ cười tươi cao giọng nói, bắt đầu phân phát tờ rơi. Giọng nói vui vẻ kết hợp với bước chân nhẹ nhàng khiến cả người cô toát lên sức sống mãnh liệt.
Cố An Kỳ khi cười không có má lúm đồng tiền nhưng lại rất ngọt ngào, rất hạnh phúc, giống như cô gái nhỏ nhà bên ngọt ngào mềm mại khiến người ta yêu thích. Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, mọi người cũng sẽ không cố tình làm khó cô.
Nụ cười của Cố An Kỳ không phải là cố tình nặn ra mà luôn ở trạng thái tự nhiên nhất, không hề mang lại cảm giác cứng ngắc. Tốc độ phân phát cũng càng lúc càng nhanh, động tác càng ngày càng thành thạo.
Cô đang sắm vai bản thân mình, dung nhập vào trạng thái làm việc, trong khi đó, cô cũng cẩn thận quan sát bí quyết bên trong nó.
Có vài người muốn từ chối tờ rơi Cố An Kỳ đưa, nhưng không biết bị lừa như thế nào, chờ khi phát hiện ra, trong tay đã cầm một tờ.
Chỉ cần Cố An Kỳ chủ động đưa tờ rơi, gần như không ai không nhận. Đương nhiên, đây không phải là trùng hợp, như cô đã nói lúc trước, cho dù làm chuyện gì cũng phải có bí quyết. Muốn người khác bị cô cuốn hút mà nhận lấy tờ rơi cũng không phải việc khó. Không thể không nói hình tượng hiện tại của cô trở thành sự trợ giúp rất lớn cho việc đó.
Màu trắng tượng trưng cho sư thuần khiết, Cố An Kỳ không phải vô duyên vô cớ mặc đồ màu trắng từ đầu đến chân như vậy. Bộ đồ thỏ trắng muốt không quyến rũ như bộ bunny girl, mà mang theo sự mềm mại, ngốc nghếch đáng yêu. Không khiến nữ giới phản cảm, cũng không khiến nam giới cảm thấy khó tiếp cận.
Dáng người Cố An Kỳ tương đối nhỏ nhắn, lại còn mặc bộ đồ con thỏ, đôi tai thỏ lông xù theo bước chân cô đi mà vung vung vẩy vẩy làm cô trông trẻ hơn vài tuổi. Chẳng có ai nhẫn tâm trách mắng và từ chối trẻ con, bởi vì trong lòng mỗi người luôn có sự nâng niu cưng chiều dành cho chúng, mà Cố An Kỳ cũng bắt trúng điểm này.
Một đôi mắt hạnh chờ đợi nhìn mọi người, mỗi khi phát được tờ rơi lại vô cùng chân thành tha thiết nói "Cám ơn, mong chú ý nhiều hơn" . Hình tượng thân thiện kết hợp với nụ cười ngọt ngào đã chinh phục trái tim không ít người.
Xấp tờ rơi trong tay Cố An Kỳ được phân phát rất nhanh, lúc đầu cô vẫn thét to mời mọi người tới nhận tờ rơi, nhưng sau đó có vài người hứng thú với quảng cáo mới ra của "Octavia" tự tới lấy, cũng có vài người thích đôi tai thỏ lông xù của Cố An Kỳ, mượn việc đến lấy tờ rơi để sờ thử.
Cố An Kỳ không phải người khó gần, tai thỏ dù sao cũng không phải mọc từ đầu cô, cho họ chạm vào cũng không sao. Họ được sờ tai thỏ, mà cô phát được tờ rơi, hai bên đều hài lòng đúng không? Nhờ việc hào phóng cho mọi người sờ vào đôi tai lông xù trên đầu, tờ rơi trong tay cô càng ngày càng ít.
"Có thể cho mình một tờ rơi không?" Một cô gái đi tới hỏi Cố An Kỳ.
"A, được, cám ơn bạn, hãy để ý đến mùa sản phẩm mới nhất của 'Octavia' nhé." Cố An Kỳ ngọt ngào nói.
"Ừ." Đối phương ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với mặt Cố An Kỳ, đột nhiên kinh ngạc mở to mắt, hưng phấn cầm tay cô kêu lên, "Cố An Kỳ, chị là Cố An Kỳ"
Không xong rồi, bị người ta nhận ra rồi. Cố An Kỳ mặc dù cảm thấy căng thẳng, nhưng trên mặt không hề biểu lộ chút nào.
"Hả?" Cố An Kỳ nghiêng đầu, mở to mắt, làm ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
"Trời ạ, chắc chắn chị là Cố An Kỳ, sao chị lại ở đây phát tờ rơi? A, cái này không quan trọng, chị có thể kí tên cho em không, em là fan bự của chị đó, nhóm fan hoa hồng trắng ý." Người đó lôi kéo cô nói không ngừng nghỉ, sự vui sướng khi lần đầu tiên được nhìn thấy thần tượng trong khoảng cách gần thế này đã che phủ hết suy nghĩ của cô, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ nên xin chữ ký vào đâu mới được.
"Ôi chao? Bạn cũng là hoa hồng trắng sao?" Cố An Kỳ đột nhiên kinh ngạc nắm lấy vai cô, dáng vẻ gặp được chị em đồng hương thân thiết.
"Hả?" Người kia chưa kịp phản ứng Cố An Kỳ đã nói tiếp, "Mình cũng vô cùng thích chị ấy nha."
"Nói cho bạn biết, vì mình thích chị Cố An Kỳ quá nên đã đi phẫu thuật để được gần gũi với thần tượng hơn đó." Cố An Kỳ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ra vẻ thần bí nói thầm bên tai cô gái kia. Không ai biết giờ đây cô đang vô cùng bối rối, đồng thời cũng cảm ơn ai đó đã cung cấp cho cô mấy thông tin linh tinh về "phẫu thuật thẩm mỹ".
Muốn nói cô chỉ là người qua đường giáp có khuôn mặt tương tự chắc chắn sẽ không ai tin, lý do này đã bị nghệ sĩ khác dùng hàng trăm lần, nhưng nếu cô nói mình đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngược lại người ta sẽ cảm thấy có vài phần đáng tin, cộng thêm ban đầu cô đắc ý dào dạt nói mình là "Hoa hồng trắng ", lại càng khiến người ta tin lời cô.
"Cô... Cô không xứng làm hoa hồng trắng" người kia tức giận hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, không biết tức giận vì mình không đủ may mắn hay tức con thỏ "phẫu thuật thẩm mỹ".
Mặc dù Cố An Kỳ trong lòng áy náy vì đã lừa fan, nhưng vì sự thuận lợi của công việc cô không thể không chấp nhận. Sau này đành lên diễn đàn gửi lời xin lỗi hoặc hẹn cô gái này gặp mặt rồi xin lỗi trực tiếp thôi.
Cố An Kỳ dường như cũng không nóng nảy, bởi vì với những ai đồng ý nhận tờ rơi cô đều mỉm cười thật tươi, trả lời mọi câu hỏi được hỏi, không hề lợi dụng ai nên rất nhanh chóng đã lấy được trái tim mọi người. Tuy quá trình này tốn không ít thời gian của Cố An Kỳ, nhưng tốc độ trên tay dưới chân của cô không hề chậm lại, tốc độ phân phát tờ rơi vô cùng nhanh chóng. Cho tới lúc xế chiều, mấy thùng tờ rơi lớn đã được phát gần hết.
Nhân viên bên cạnh thấy Cố An Kỳ như vậy thì vô cùng choáng váng. Hiệu suất của cô còn tốt hơn vài lần so với nhân viên phát tờ rơi chuyên nghiệp.
"Đã đến giờ" khi hoàng hôn buông xuống, thời gian để Cố An Kỳ phát tờ rơi cũng kết thúc.
Cố An Kỳ từ từ trở lại xe, cởi bộ đồ con thỏ và giày thỏ ra, trên đường về "Octavia" thì nhân tiện trả lại.
Nụ cười tươi của Cố An Kỳ cuối cùng cũng được hạ xuống, cô vỗ vỗ hai má, làm vài động tác massage cho mặt. Vừa rồi thần kinh của cô lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn, chẳng những phải tìm cách phát tờ rơi nhanh nhất, mà còn mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, lúc nào cũng sẵn sàng đối phó với mọi vấn đề có thể xảy ra.
Hiện tại cô hiếm hoi mới có giây phút được nghỉ ngơi, nhưng lại không thể thả lỏng quá mức. Người bên cạnh không phải quản lý Chu Á Kiệt lời ít ý nhiều cô quen, mà là nhân viên đang khảo sát cô.
Cố An Kỳ không phải người không biết nặng nhẹ, suy nghĩ của cô chưa bao giờ đơn giản. Trong lòng cô hiểu quá trình đến, rời khỏi và trở lại "Octavia" đều nằm trong phần khảo nghiệm.
Chỉ cần sai một bước sẽ nhận thất bại.
Khi Cố An Kỳ nhắm mắt có thể cảm giác được ánh mắt nhân viên chiếu về phía mình, trên danh nghĩa là quan tâm cô nhưng thực ra lại là khảo sát. Chẳng qua cô cũng không quan tâm, cô sẽ không để lại lỗ hổng cho bất cứ kẻ nào chen vào, cũng không để sự cố gắng của mình bị hủy hoại trong chốc lát.
Lúc về dường như xe chạy chậm hơn rất nhiều, khoảng một tiếng sau mới về đến trụ sở của "Octavia".
Khi Cố An Kỳ đi vào, Đường Tâm Tâm và Nhâm Tĩnh Thu đã đến từ lâu, quần áo cũng đã đổi thành quần áo của mình. Trong khi sắc mặt Nhâm Tĩnh Thu không quá tốt thì Đường Tâm Tâm lại ngược lại, thần thái sáng láng, sự đắc ý không kiềm chế được mà bộc lộ rõ trên khuôn mặt cô ta. Vẻ mặt đó cho Cố An Kỳ một cảm giác như đã nắm chắc phần thắng.
Cố An Kỳ không rõ tự tin của cô ta đến từ đâu, chỉ cảm thấy kì lạ. Ban đầu thái độ lo lắng, khẩn trương cùng với phản cảm của cô ta cũng không phải giả bộ, Cố An Kỳ khá tự tin với khả năng đọc biểu cảm người khác. Theo lẽ thường, cô ta không thể tràn đầy tự tin như thế. Cố An Kỳ nhíu mày, nhìn sâu vào Đường Tâm Tâm rồi quay đầu, không nghĩ nhiều nữa. Việc cô nên làm cũng đã làm, chuyện tiếp theo cũng không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Cố An Kỳ nhìn lướt qua Chu Á Kiệt, thấy anh mắt nghi vấn của anh thì lặng lẽ gật đầu, cho anh một liều thuốc an tâm.
Đợi sau khi ba người vào tòa nhà, mọi người vốn nghĩ người phụ trách của "Octavia" sẽ lên phát biểu một bài, sau đó giống như những lần trước tổng kết lại rồi bảo các cô về nhà chờ thông báo, nhưng lần này họ lại có tính toán khác.
Người phụ trách của "Octavia" lúc này không hề nói gì, ngay cả ba người phát được bao nhiêu tờ rơi cũng không thông báo, chỉ bảo các cô ngồi đợi một tiếng nữa. Mọi người không rõ nên chỉ đành ngồi đợi kết quả.
Một giờ sau, một trợ lý đi vào, trong tay cầm ba cái đĩa CD. Người phụ trách của "Octavia" đi đến trước mặt các cô, nhét CD vào ổ đĩa rồi chiếu quá trình ba người phát tờ rơi trên đường.
Cố An Kỳ không rõ tính toán của đối phương nên chỉ ngồi yên lặng xem xét.
Người đầu tiên là Nhâm Tĩnh Thu, Nhâm Tĩnh Thu thấy cuộn băng đầu tiên chiếu về mình thì cả người cứng đờ, sắc mặt cũng trắng bệch. Giống như nghĩ tới điều gì đó đáng ghét nên theo phản xạ cô định đi ra ngoài, nhưng lại bị quản lý bên cạnh kéo xuống, khuyên cô ngồi thêm một lúc.
Nhâm Tĩnh Thu xuất thân từ tiểu thư nhà giàu được giáo dục, bảo vệ rất tốt. Ngày trước cô học âm nhạc rồi ra nước ngoài du học, sau khi trở về tham gia tuyển chọn rồi thuận lợi tiến vào giới giải trí.
Ca sĩ chia làm hai loại, một là kiểu ca sĩ hát hay nhảy giỏi năng động, hai là kiểu ca sĩ lặng lẽ. Có năng lực sáng tác, âm vực* lại rộng nên Nhâm Tĩnh Thu tất nhiên thuộc loại thứ hai. Con người cô mặc dù thẳng thắn nhưng rất hiếm khi mặc trang phục nóng bỏng.
(*âm vực: độ rộng của cao độ mà một người có thể phát âm được)
Hôm nay mặc trang phục bunny girl có thể nói là bước đột phá lớn nhất trong nguyên tắc chuẩn mực của cô, cô đã rất cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ này, cũng đã thử thả lỏng bản thân. Cô an ủi mình đây chỉ là công việc, cô là nghệ sĩ, làm tốt công việc là điều cần thiết, nhưng tâm lý chưa được xây dựng vững chắc khi đứng trên đường đã hóa thành tro bụi.
Cô phải mặc bộ đồ bunny girl đứng trên đường phố, chịu đựng ánh mắt kì lạ của mọi người, hơn nữa không ít người còn nói xấu sau lưng cô.
"Cậu nhìn cô gái kia kìa, có phải nghiện Cosplay đến điên rồi không, sao tự nhiên lại mặc bộ bunny girl?" Đây là lời nói của một người hiểu biết về cosplay.
"Ngày thì nắng , mặc như vậy ra đường không biết xấu hổ hay sao? Nhìn đã biết không phải đứa trong sạch gì, đúng là không biết xấu hổ." Một bác gái đi ngang qua, nhỏ giọng nói thầm.
Từng câu từng câu như dao cứa vào lòng cô, luôn đứng trên cao như cô đã bao giờ phải chịu sỉ nhục như thế này ? Cả người cô mất tự nhiên, động tác cũng cứng ngắc. Đầu cô cúi thấp như muốn tìm một cái hố để chui xuống, cô ép mình phải đi phát tờ rơi nhưng hiệu quả rất nhỏ, gần như chẳng có ai chú ý đến cô, hầu như tờ rơi cô đưa mọi người đều ném xuống đất.
Nhâm Tĩnh Thu phát tờ rơi vô cùng vất vả, nhưng cho dù trong lòng không muốn cỡ nào thì cô vẫn phải nhịn xuống. Chẳng qua cô thật không ngờ, sau đó còn gặp phải tên háo sắc muốn sàm sỡ cô, trong nháy mắt đó, cô hoàn toàn mất hết lý trí, dùng một động tác quăng tên đó qua vai.
Cảm giác xấu hổ, giận dữ xen lẫn với bị xúc phạm bùng nổ, cô chịu đủ rồi, mọi chuyện thế nào thì cứ thế đó đi, cô mặc kệ.
Nhâm Tĩnh Thu lên xe trở về đầu tiên, vì vậy số lượng tờ rơi phát được cũng không lạc quan.
"Kế tiếp là Cố An Kỳ tiểu thư." Sau khi nói xong, người phụ trách của "Octavia" mở đĩa về Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ gật gật đầu, không hề quan tâm anh ta định giở trò gì.
Mở đầu là hình ảnh Cố An Kỳ đi thuê quần áo, trên màn hình hiện lên dáng vẻ đáng yêu của Cố An Kỳ khi mặc bộ đồ thỏ trắng, Nhâm Tĩnh Thu khó chịu nói: "Cô ta phạm quy. "
"Sao có thế thể này chứ? Rất không công bằng " Đường Tâm Tâm cũng nhao nhao hùa theo, nhưng trên mặt không hề có chút khó chịu nào, ngược lại lại có phần đắc ý, dường như đang nghĩ ngoài Cố An Kỳ, người chiến thắng chỉ còn lại cô ta.
Cố An Kỳ nhíu mày, liếc nhìn dáng vẻ Đường Tâm Tâm, cười mà không nói. Cô không định giải thích, chỉ phóng mắt về phía người phụ trách đang ra vẻ tập trung vào đoạn phim.Người phụ trách bị ánh mắt của Cố An Kỳ làm cho sợ hãi, cuối cùng ho khan hai tiếng rồi mở miệng nói "Không, Nhâm Tĩnh Thu tiểu thư, Cố An Kỳ tiểu thư không hề phạm quy. Quy định muốn các vị mặc đồ bunny girl chứ không bắt các vị chỉ được mặc đồ bunny girl."
Trong lòng người phụ trách lúc này vô cùng ảo não, nghĩ lại cái bẫy từ ngữ Cố An Kỳ giăng ra trước khi đi khiến anh hận không thể đâm đầu vào đậu hũ cho chết luôn. Sao có thể khinh địch rồi bị cô nắm trong tay như vậy chứ?
"Sao có thể như vậy?" Nhâm Tĩnh Thu thất thần, cô không ngờ trong cuộc thi này còn có lỗ hổng để chui vào như vậy.
"Đây... đây căn bản chính là đầu cơ trục lợi" Đường Tâm Tâm bất mãn kêu lên, dường như muốn kích động Nhâm Tĩnh Thu.
"Đầu cơ trục lợi? Đầu cơ trục lợi thì có gì sai?" Cố An Kỳ nhướn mi, nói rất đúng lý hợp tình, "Lợi dụng đúng cách vài lỗ hổng để hoàn thành công việc của mình, nâng cao hiệu suất, thế thì có gì sai sao?"
"Cô..." Đường Tâm Tâm trừng mắt nhìn Cố An Kỳ, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người. Cô không ngờ khi đến đoạn phim của Cố An Kỳ, mọi người lại sử dụng đủ loại máy ảnh cùng với đủ mọi góc độ để quay lại, cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng, ngồi nghiêm chỉnh lại rồi đợi đoạn phim của mình.
Trong đoạn phim đang chiếu đến quá trình Cố An Kỳ phát tờ rơi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi cô đã phát được khoảng mấy trăm tờ. Đường Tâm Tâm nhìn tốc độ nhanh như cắt của Cố An Kỳ, sắc mặt lại càng thêm khó chịu.
"Được rồi, đã hết đoạn phim của Cố An Kỳ tiểu thư, tiếp theo là một đoạn cắt trong đoạn phim của Đường Tâm Tâm tiểu thư, mời mọi người chú ý."
Đoạn phim về Đường Tâm Tâm không có gì đáng ngạc nhiên, mặc bộ bunny girl đứng trên đường phát tờ rơi. Tốc độ cô phát tờ rơi không nhanh, nhưng cũng không tính là chậm, điều khiến Cố An Kỳ kinh ngạc là, Đường Tâm Tâm mặc trang phục đó trên đường nhưng không hề tỏ ra lúng túng, giống như mặc bộ đó đã thành thói quen.
Tuy vậy cô chỉ nhíu mày không nói gì, tiếp tục xem.
Không lâu sau, cô ta đã phát xong tờ rơi, mấy thùng tờ rơi trong cốp xe đều trống không, tất cả đã được phát hết.
Đường Tâm Tâm dường như khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt cũng thả lỏng, sau đó trên mặt lại là biểu hiện đắc ý tự tin.
Thật kì lạ, Cố An Kỳ thầm xem xét dáng vẻ Đường Tâm Tâm, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Đang yên đang lành sao Đường Tâm Tâm lại thở phào? Hay là... Có đoạn phim nào không nên được phát đã biến mất?
"Đây là toàn bộ đoạn phim sao?" Cố An Kỳ như vô tình hỏi, "Đoạn phim của tôi và Nhâm Tĩnh Thu tiền bối đều có một đọan ngắn về trước và sau khi phát tờ rơi, vì sao Đường Tâm Tâm tiểu thư không có?"
"Ý cô là gì?" Đường Tâm Tâm đột nhiên bùng nổ, vốn đang sợ hãi đoạn phim kia bị phát lên, bây giờ lại bị Cố An Kỳ dọa, nhất thời thẹn quá thành giận.
"Cố An Kỳ tiểu thư không cần gấp, trò hay còn ở phía sau." Người phụ trách cười lạnh nhìn Đường Tâm Tâm, bấm điều khiển từ xa.
"Đường Tâm Tâm tiểu thư, Bình tiên sinh cho tôi vào, bảo tôi tới đây giúp cô. Cô có cần giúp gì không?" Một người đàn ông dáng người cao gầy, nhút nhát khép nép hỏi.
Đường Tâm Tâm nhìn người đó, dường như đang xác định lại đây có phải người quản lý nhà mình gọi tới giúp đỡ hay không, cuối cùng thấy nốt ruồi đen lớn trên cổ tay người đó cô mới chắc chắn: "Anh tìm thời gian ném mấy cái thùng tờ rơi kia đi."
"Vâng, Đường tiểu thư yên tâm. Tôi làm việc chắc chắn sạch sẽ." Người đó cười nói, tốc độ trên tay lại càng nhanh, một mặt giúp Đường Tâm Tâm phát tờ rơi, mặt khác ném tờ rơi vào thùng rác.
Đường Tâm Tâm nhìn vào đoạn phim, sắc mặt lập tức chuyển sang màu đen, cả người cứng ngắc ngồi im như tượng, nói không ra lời. Sao có thể? Sao có thể bị quay lại chứ? Anh ta cũng là nhân viên của "Octavia", nếu như đoạn phim có vấn đề, anh ta không nên giữ lại chứ. Chẳng lẽ...
Đường Tâm Tâm nghĩ đến kết quả đó, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, chẳng lẽ cô bị người ta bán đứng ? Cô quay đầu nhìn quản lý của mình, quả nhiên, vẻ mặt anh ta cũng kinh ngạc.
"Đường Tâm Tâm tiểu thư, cô có gì muốn giải thích không?" Người phụ trách của "Octavia" nói.
"Đây không phải sự thật, không phải thật, có người hãm hại tôi" Đường Tâm Tâm cố gắng phản bác, hy vọng đối phương tin tưởng lí do thoái thác của cô ta, tin cô ta bị hãm hại.
"Nếu Đường Tâm Tâm tiểu thư đã nói như vậy, vậy chúng ta sẽ mời người lừa đảo vào trong này nói chuyện."
Không lâu sau, một người đang ông hơi khom người đi vào, anh ta không hề nhìn Đường Tâm Tâm một cái nào mà đi thẳng tới trước mặt người phụ trách.
"Tự anh nói lại mọi chuyện đi." Người phụ trách nói.
"Sáng nay tôi gặp Bình tiên sinh nên có tán gẫu hai câu. Bình tiên sinh cho tôi mấy gói thuốc lá và tiền muốn tôi đi theo Đường Tâm Tâm, bất kể nhiệm vụ hôm nay là gì thì cũng cố gắng giúp đỡ cô ta, nghe theo sự điều khiển của Đường Tâm Tâm." Người đó kể lại, ánh mắt quét qua một vòng, "Sau đó có đoạn phim như vừa rồi."
"Anh đừng nói lung tung vu oan cho người khác" Đường Tâm Tâm phẫn hận hét lên.
"Tôi không nói lung tung, tôi vẫn còn giữ mấy trăm Bình tiên sinh đưa tôi đây." Người đó lấy tiền ra, "Đoạn phim kia là quay thật mà ra, sao có thể làm giả được?"
"Anh" Quản lý của Đường Tâm Tâm đứng lên, dường như không chịu được nữa, không ngờ anh lại nuôi một người vô tình vô nghĩa*, vào thời khắc mấu chốt lại bán đứng anh.
(*nguyên văn: bạch nhãn lang: 白眼狼 hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.)
Người phụ trách của "Octavia" cho người đó đi xuống, tình hình thật sự như thế nào trong lòng mọi người đã hiểu rõ.
"Lần này Cố An Kỳ tiểu thư thắng, có tất cả năm thùng, cô ấy đã phát được bốn thùng." Người phụ trách.
"Mặt khác, chúng tôi cũng có vài điều cần nói về những phần quảng cáo được làm ra lần trước." Người phụ trách nói, lúc này Nhâm Tĩnh Thu và Đường Tâm Tâm mới nhận ra, thì ra cái gọi là mất hết dữ liệu chỉ là lừa gạt.
Cô đã được chọn làm diễn viên cho quảng cáo của "Pamir", mà công ty này khá xoi mói cách ăn mặc của nghệ sĩ. Nếu mặc trang phục này rồi bị nhân viên của "Pamir" bắt gặp, hậu quả như thế nào cô rất khó đoán trước.
Người đại diện quảng cáo cũng chính là đại diện cho sản phẩm, nếu cô làm chuyện gì ảnh hưởng tới hình tượng, có lẽ bên kia sẽ lập tức loại cô. Dù sao bây giờ mới chỉ xác nhận bằng miệng, hợp đồng còn chưa ký. Cho dù khả năng xảy ra chuyện này chỉ có một phần vạn, Cố An Kỳ cũng không muốn đánh cược.
Cô không thích cảm giác mình không nắm trong tay mọi chuyện, cũng không thích cái gì gọi là không rõ. Chỉ có nắm giữ trong tay mới có thể khiến cô yên tâm.
Trang phục này có thể mặc, nhưng không thể cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt mọi người. "Pamir" vô cùng quan trọng, nhưng cô cũng không định bỏ qua "Octavia". Trong từ điển của cô chưa bao giờ có từ "từ bỏ cơ hội", từ trước tới nay chỉ có tranh đoạt.
Không có cơ hội, vậy tạo ra cơ hội.
Hai người kia đã thay quần áo, ngồi trên xe đi làm nhiệm vụ từ lâu, Cố An Kỳ lên xe, cũng không vội giục nhân viên lái xe mà hỏi nơi thực hiện nhiệm vụ trước.
"Xin hỏi nơi phát tờ rơi của tôi ở đâu?" Cố An Kỳ thản nhiên hỏi.
"Trung tâm mua sắm gần cầu vượt." Nhân viên trả lời.
Cố An Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: "Trên đường đi qua đường Âm Âm đúng không, phiền anh đến nơi đó trước."
Nhân viên sửng sốt, vẫn chưa hoàn hồn, Cố An Kỳ lại nói lại một lần nữa. Lúc này người kia đã hiểu suy nghĩ của Cố An Kỳ, anh nhíu mày nhắc nhở: "Cố An Kỳ tiểu thư, tôi không thể không nhắc cô, cuộc thi này đã bắt đầu từ bây giờ. Trước mắt cô đã chậm hơn hai vị kia. Nếu cô tạm dừng làm việc gì thì vẫn bị tính vào thời gian. Chúng tôi sẽ không cho cô thêm thời gian phát tờ rơi."
"Ồ " Cố An Kỳ không hề khẩn trương, ngược lại vẫn rất ung dung, "Tôi biết, nhưng không sao, vẫn phiền anh đi đường kia đi."
Nhân viên thấy Cố An Kỳ đã quyết định, trong lòng cảm thấy khinh thường. Cô nàng này đúng là quá cuồng vọng, không biết phân biệt trắng đen, đã phân tích nặng nhẹ cho cô ta rồi, cái gì nên nói cũng đã nói, cô ta vẫn cố chấp cái gì chứ? Kiêu căng tự đại, không nghe lời khuyên của người khác, xem ra muốn tìm người chiến thắng chỉ cần dựa vào kết quả cuộc thi giữa hai người kia thôi.
Nhân viên kia có vẻ mặt gì, thái độ gì, Cố An Kỳ đều thấy rõ. Chẳng qua cô không định giải thích, cũng không định tranh cãi làm gì. Hai mắt cô nhìn chăm chú vào phong cảnh bên ngoài, để ý xem xe đang chạy đến đâu.
"Xin rẽ phải* ở đằng trước." Cố An Kỳ đang chú ý đường đột nhiên nói.
"Đằng trước là một ngõ nhỏ..." Người kia ngạc nhiên trả lời.
"Cứ rẽ đi, tôi biết nên đi thế nào." Cố An Kỳ nói.
Người kia thở dài, thấy dáng vẻ Cố An Kỳ, bất mãn trong lòng lại tăng lên vài lần. Chết thì chết đi, dù sao cũng do Cố An Kỳ tự từ bỏ, anh chỉ làm theo lời cô mà thôi.
"Rẽ trái ở đằng trước, sau đó rẽ phải..." Cố An Kỳ tiếp tục chỉ đường, rất nhanh sau đó họ đã đến nơi.
( *trong bản raw để là小轉彎大轉彎, tức quẹo nhỏ, quẹo to, đây là cách gọi của người Thượng Hải khi muốn rẽ phải và rẽ trái. Lý do là từ năm 1945 trở về trước Anh gây áp lực cho chính phủ Trung Quốc áp dụng luật đi trái đường. Khi vô lăng phía bên trái thì quẹo sang bên phải thì quẹo một góc nhỏ, bên trái thì góc lớn nên được gọi là quẹo nhỏ quẹo to. Tuy từ năm 1946 chính phủ Trung Quốc đã đổi lại luật đi bên phải nhưng một số người lớn tuổi vẫn gọi như ngày trước và duy trì đến bây giờ)
"Cám ơn." Cố An Kỳ nói cảm ơn, cầm áo khoác rồi nhanh chóng xuống xe.
"Ô này, cô..." Nhân viên chưa kịp ngăn cản, Cố An Kỳ đã vọt vào một cửa hàng. Nhân viên ngẩng đầu thấy tên, lập tức cảm thấy choáng váng.
Đây là một cửa hàng độc quyền về Cosplay, nhưng lại có cái tên nghe rất kinh hãi, "Nghiện Crossdressing*" . Vì phải rẽ nhiều lần, hơn nữa rất khó tìm nên rất ít người có thể tìm ra chỗ này. Cố An Kỳ vốn cũng không biết có một cửa hàng như vậy, nhưng nghe nói chủ nhân thân thể này từng làm thêm ở đây, vì vậy khi cần một bộ đồ mới cô lập tức nghĩ đến nơi này đầu tiên.
(*Crossdressing (hay còn có tên khác là transvestite) là căn bệnh mà người mắc phải có xu hướng thích mặc trang phục của giới tính trái ngược với giới tính sinh học của mình. Người mắc bệnh này sẽ có cảm giác tình dục mạnh mẽ khi mang trên người những món đồ của người khác giới. Đây là bệnh tâm lý bẩm sinh có thể xuất hiện ở cả nam và nữ.)
"Kính chào quý khách" quản lý cửa hàng tràn đầy sức sống nói, vài nhân viên bên cạnh cũng phụ họa theo.
"Ơ? An Kỳ?" Quản lý cửa hàng vẫn nhớ cô gái này. Nếu nhớ không nhầm thì vài năm trước cô từng làm thêm ở đây, sắm vai "cô gái thẹn thùng". Lúc ấy cô rất cố gắng làm việc, một mình gần như có thể làm công việc của hai người. Sau đó vì rất nhiều nguyên nhân nên tự xin thôi việc, tham gia vào giới giải trí. Sao hôm nay lại quay lại đây?
"An Kỳ tiểu thư" cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, nhân viên cũng đi vào theo. Hôm nay họ phụ trách giám sát nhất cử nhất động của Cố An Kỳ, không để cô có cơ hội gian lận.
"Quản lý, thời gian rất gấp nên tôi cũng không muốn dài dòng. Ông có thể giúp tôi một việc không." Cố An Kỳ chân thành nói, "Tôi muốn mượn một bộ trang phục áo choàng con thỏ. Bộ quần áo trên người tôi dùng để thế chấp, những người này có thể chứng kiến. Xế chiều hôm nay chắc chắn tôi sẽ trả lại, mong quản lý giữ cẩn thận hộ tôi."
Cửa hàng đúng là chưa từng cho mượn quần áo. Quản lý nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, cho cô một ngoại lệ. Bộ quần áo của cô tự cô giữ đi, tôi tin nhân phẩm của cô."
"Cám ơn quản lý."Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, vẻ mặt vui sướng.
Cô đã thắng ván đánh cược này, quản lý là người vô cùng coi trọng trang phục Cosplay, nếu nghe thấy người kia sẵn sàng lấy trang phục Cosplay của mình ra thế chấp, ấn tượng cũng trở nên tốt hơn. Mà từ trước đến nay anh ta không phải người thích trao đổi, vì vậy trang phục bunny girl này vẫn có thể giữ lại.
Bộ đồ thỏ và bunny girl có sự khác biệt rất lớn, nhưng thế thì sao? Chỉ cần cô mặc bộ bunny girl bên trong, ai có thể bắt bẻ cô? Ngay từ đầu cô đã hỏi, có phải chỉ cần mặc bộ bunny girl là được không, người kia cũng đã cho cô một đáp án khẳng định rồi, không phải sao?
Lợi dụng lỗ hổng của từ ngữ để giăng một cái bẫy, điều này có gì không đúng sao?
Trên đầu Cố An Kỳ đội một đôi tai thỏ lông xù, thoạt nhìn rất đáng yêu. Bộ đồ thỏ của cô làm bằng chất liệu giả lông, áo lót bên trong, áo choàng nhỏ bên ngoài đều là màu trắng, một hàng kim cương nhỏ được gắn ở giữa trông rất xinh đẹp. Bên dưới tương đối đơn giản, một chiếc váy ngắn bó sát màu trắng cộng thêm một đôi giày thỏ cùng màu.
"Cám ơn quản lý." Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ hiện nay, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.
"Không cần không cần, nhớ quay lại trả lại là được. Đi làm việc đi." Quản lý vô tư nói.
Cố An Kỳ gật gật đầu, nhanh chóng theo nhân viên lên xe. Sau khi mọi người thấy trang phục cô tự ý đổi, ánh mắt nhìn cô đều mang theo thâm ý. Tất cả mọi người đều không ngờ Cố An Kỳ sẽ chơi lại "Octavia" một vố như vậy.
Ngay từ ban đầu, Cố An Kỳ đã có rất nhiều hành động khiến người ta kinh ngạc, nhưng thật ra ý định của cô vẫn đặt vào hai chữ chiến thắng. Nhân viên vốn định cảnh cáo Cố An Kỳ chỉ có thể mặc bộ bunny girl, nhưng Cố An Kỳ lại nói người phụ trách hoạt động lần này đã đồng ý cho cô mặc như thế, anh ta rơi vào đường cùng, không còn cách nào ngăn cản.
Giảo hoạt, thật sự là quá giảo hoạt.
Cố An Kỳ không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác, cô chỉ nhanh chóng chạy lên xe, chuẩn bị tới trung tâm mua sắm gần cầu vượt. Chỗ đường nơi cầu vượt tràn ngập các cửa hàng nhỏ, gọi là con phố buôn bán cũng không ngoa. Ở đó còn có một trung tâm mua sắm lớn, hôm nay lại là ngày nghỉ, người đến người đi chắc chắn không ít. Cố An Kỳ muốn phát tờ rơi cũng không phải quá khó khăn.
Cố An Kỳ chỉ huy xe đi vào đường nhỏ rồi đi đến đường chỗ cầu vượt, sau đó cô nhanh chóng cầm một xấp tờ rơi xuống xe. Cố An Kỳ không vội đi phát ngay mà cô đi chuẩn bị việc khác.
Khi người qua đường đang đi bộ mà đột nhiên bị một người ngăn lại nhét tờ rơi vào tay, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, hơn nữa phần lớn sẽ vứt xuống đất rồi lạnh lùng bỏ đi.
Cố An Kỳ hiểu được điểm này, muốn người khác có ấn tượng tốt về mình thì trước hết mình phải thay đổi. Cô từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, dường như đang dần dần nắm bắt đươc cảm giác mong muốn.
Hít sâu một hơi, cô đột ngột mở mắt.
"Mùa sản phẩm mới của 'Octavia' sắp được đưa ra thị trường, mong mọi người chú ý nhiều hơn." Cố An Kỳ cười tươi cao giọng nói, bắt đầu phân phát tờ rơi. Giọng nói vui vẻ kết hợp với bước chân nhẹ nhàng khiến cả người cô toát lên sức sống mãnh liệt.
Cố An Kỳ khi cười không có má lúm đồng tiền nhưng lại rất ngọt ngào, rất hạnh phúc, giống như cô gái nhỏ nhà bên ngọt ngào mềm mại khiến người ta yêu thích. Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, mọi người cũng sẽ không cố tình làm khó cô.
Nụ cười của Cố An Kỳ không phải là cố tình nặn ra mà luôn ở trạng thái tự nhiên nhất, không hề mang lại cảm giác cứng ngắc. Tốc độ phân phát cũng càng lúc càng nhanh, động tác càng ngày càng thành thạo.
Cô đang sắm vai bản thân mình, dung nhập vào trạng thái làm việc, trong khi đó, cô cũng cẩn thận quan sát bí quyết bên trong nó.
Có vài người muốn từ chối tờ rơi Cố An Kỳ đưa, nhưng không biết bị lừa như thế nào, chờ khi phát hiện ra, trong tay đã cầm một tờ.
Chỉ cần Cố An Kỳ chủ động đưa tờ rơi, gần như không ai không nhận. Đương nhiên, đây không phải là trùng hợp, như cô đã nói lúc trước, cho dù làm chuyện gì cũng phải có bí quyết. Muốn người khác bị cô cuốn hút mà nhận lấy tờ rơi cũng không phải việc khó. Không thể không nói hình tượng hiện tại của cô trở thành sự trợ giúp rất lớn cho việc đó.
Màu trắng tượng trưng cho sư thuần khiết, Cố An Kỳ không phải vô duyên vô cớ mặc đồ màu trắng từ đầu đến chân như vậy. Bộ đồ thỏ trắng muốt không quyến rũ như bộ bunny girl, mà mang theo sự mềm mại, ngốc nghếch đáng yêu. Không khiến nữ giới phản cảm, cũng không khiến nam giới cảm thấy khó tiếp cận.
Dáng người Cố An Kỳ tương đối nhỏ nhắn, lại còn mặc bộ đồ con thỏ, đôi tai thỏ lông xù theo bước chân cô đi mà vung vung vẩy vẩy làm cô trông trẻ hơn vài tuổi. Chẳng có ai nhẫn tâm trách mắng và từ chối trẻ con, bởi vì trong lòng mỗi người luôn có sự nâng niu cưng chiều dành cho chúng, mà Cố An Kỳ cũng bắt trúng điểm này.
Một đôi mắt hạnh chờ đợi nhìn mọi người, mỗi khi phát được tờ rơi lại vô cùng chân thành tha thiết nói "Cám ơn, mong chú ý nhiều hơn" . Hình tượng thân thiện kết hợp với nụ cười ngọt ngào đã chinh phục trái tim không ít người.
Xấp tờ rơi trong tay Cố An Kỳ được phân phát rất nhanh, lúc đầu cô vẫn thét to mời mọi người tới nhận tờ rơi, nhưng sau đó có vài người hứng thú với quảng cáo mới ra của "Octavia" tự tới lấy, cũng có vài người thích đôi tai thỏ lông xù của Cố An Kỳ, mượn việc đến lấy tờ rơi để sờ thử.
Cố An Kỳ không phải người khó gần, tai thỏ dù sao cũng không phải mọc từ đầu cô, cho họ chạm vào cũng không sao. Họ được sờ tai thỏ, mà cô phát được tờ rơi, hai bên đều hài lòng đúng không? Nhờ việc hào phóng cho mọi người sờ vào đôi tai lông xù trên đầu, tờ rơi trong tay cô càng ngày càng ít.
"Có thể cho mình một tờ rơi không?" Một cô gái đi tới hỏi Cố An Kỳ.
"A, được, cám ơn bạn, hãy để ý đến mùa sản phẩm mới nhất của 'Octavia' nhé." Cố An Kỳ ngọt ngào nói.
"Ừ." Đối phương ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với mặt Cố An Kỳ, đột nhiên kinh ngạc mở to mắt, hưng phấn cầm tay cô kêu lên, "Cố An Kỳ, chị là Cố An Kỳ"
Không xong rồi, bị người ta nhận ra rồi. Cố An Kỳ mặc dù cảm thấy căng thẳng, nhưng trên mặt không hề biểu lộ chút nào.
"Hả?" Cố An Kỳ nghiêng đầu, mở to mắt, làm ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
"Trời ạ, chắc chắn chị là Cố An Kỳ, sao chị lại ở đây phát tờ rơi? A, cái này không quan trọng, chị có thể kí tên cho em không, em là fan bự của chị đó, nhóm fan hoa hồng trắng ý." Người đó lôi kéo cô nói không ngừng nghỉ, sự vui sướng khi lần đầu tiên được nhìn thấy thần tượng trong khoảng cách gần thế này đã che phủ hết suy nghĩ của cô, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ nên xin chữ ký vào đâu mới được.
"Ôi chao? Bạn cũng là hoa hồng trắng sao?" Cố An Kỳ đột nhiên kinh ngạc nắm lấy vai cô, dáng vẻ gặp được chị em đồng hương thân thiết.
"Hả?" Người kia chưa kịp phản ứng Cố An Kỳ đã nói tiếp, "Mình cũng vô cùng thích chị ấy nha."
"Nói cho bạn biết, vì mình thích chị Cố An Kỳ quá nên đã đi phẫu thuật để được gần gũi với thần tượng hơn đó." Cố An Kỳ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ra vẻ thần bí nói thầm bên tai cô gái kia. Không ai biết giờ đây cô đang vô cùng bối rối, đồng thời cũng cảm ơn ai đó đã cung cấp cho cô mấy thông tin linh tinh về "phẫu thuật thẩm mỹ".
Muốn nói cô chỉ là người qua đường giáp có khuôn mặt tương tự chắc chắn sẽ không ai tin, lý do này đã bị nghệ sĩ khác dùng hàng trăm lần, nhưng nếu cô nói mình đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngược lại người ta sẽ cảm thấy có vài phần đáng tin, cộng thêm ban đầu cô đắc ý dào dạt nói mình là "Hoa hồng trắng ", lại càng khiến người ta tin lời cô.
"Cô... Cô không xứng làm hoa hồng trắng" người kia tức giận hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, không biết tức giận vì mình không đủ may mắn hay tức con thỏ "phẫu thuật thẩm mỹ".
Mặc dù Cố An Kỳ trong lòng áy náy vì đã lừa fan, nhưng vì sự thuận lợi của công việc cô không thể không chấp nhận. Sau này đành lên diễn đàn gửi lời xin lỗi hoặc hẹn cô gái này gặp mặt rồi xin lỗi trực tiếp thôi.
Cố An Kỳ dường như cũng không nóng nảy, bởi vì với những ai đồng ý nhận tờ rơi cô đều mỉm cười thật tươi, trả lời mọi câu hỏi được hỏi, không hề lợi dụng ai nên rất nhanh chóng đã lấy được trái tim mọi người. Tuy quá trình này tốn không ít thời gian của Cố An Kỳ, nhưng tốc độ trên tay dưới chân của cô không hề chậm lại, tốc độ phân phát tờ rơi vô cùng nhanh chóng. Cho tới lúc xế chiều, mấy thùng tờ rơi lớn đã được phát gần hết.
Nhân viên bên cạnh thấy Cố An Kỳ như vậy thì vô cùng choáng váng. Hiệu suất của cô còn tốt hơn vài lần so với nhân viên phát tờ rơi chuyên nghiệp.
"Đã đến giờ" khi hoàng hôn buông xuống, thời gian để Cố An Kỳ phát tờ rơi cũng kết thúc.
Cố An Kỳ từ từ trở lại xe, cởi bộ đồ con thỏ và giày thỏ ra, trên đường về "Octavia" thì nhân tiện trả lại.
Nụ cười tươi của Cố An Kỳ cuối cùng cũng được hạ xuống, cô vỗ vỗ hai má, làm vài động tác massage cho mặt. Vừa rồi thần kinh của cô lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn, chẳng những phải tìm cách phát tờ rơi nhanh nhất, mà còn mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, lúc nào cũng sẵn sàng đối phó với mọi vấn đề có thể xảy ra.
Hiện tại cô hiếm hoi mới có giây phút được nghỉ ngơi, nhưng lại không thể thả lỏng quá mức. Người bên cạnh không phải quản lý Chu Á Kiệt lời ít ý nhiều cô quen, mà là nhân viên đang khảo sát cô.
Cố An Kỳ không phải người không biết nặng nhẹ, suy nghĩ của cô chưa bao giờ đơn giản. Trong lòng cô hiểu quá trình đến, rời khỏi và trở lại "Octavia" đều nằm trong phần khảo nghiệm.
Chỉ cần sai một bước sẽ nhận thất bại.
Khi Cố An Kỳ nhắm mắt có thể cảm giác được ánh mắt nhân viên chiếu về phía mình, trên danh nghĩa là quan tâm cô nhưng thực ra lại là khảo sát. Chẳng qua cô cũng không quan tâm, cô sẽ không để lại lỗ hổng cho bất cứ kẻ nào chen vào, cũng không để sự cố gắng của mình bị hủy hoại trong chốc lát.
Lúc về dường như xe chạy chậm hơn rất nhiều, khoảng một tiếng sau mới về đến trụ sở của "Octavia".
Khi Cố An Kỳ đi vào, Đường Tâm Tâm và Nhâm Tĩnh Thu đã đến từ lâu, quần áo cũng đã đổi thành quần áo của mình. Trong khi sắc mặt Nhâm Tĩnh Thu không quá tốt thì Đường Tâm Tâm lại ngược lại, thần thái sáng láng, sự đắc ý không kiềm chế được mà bộc lộ rõ trên khuôn mặt cô ta. Vẻ mặt đó cho Cố An Kỳ một cảm giác như đã nắm chắc phần thắng.
Cố An Kỳ không rõ tự tin của cô ta đến từ đâu, chỉ cảm thấy kì lạ. Ban đầu thái độ lo lắng, khẩn trương cùng với phản cảm của cô ta cũng không phải giả bộ, Cố An Kỳ khá tự tin với khả năng đọc biểu cảm người khác. Theo lẽ thường, cô ta không thể tràn đầy tự tin như thế. Cố An Kỳ nhíu mày, nhìn sâu vào Đường Tâm Tâm rồi quay đầu, không nghĩ nhiều nữa. Việc cô nên làm cũng đã làm, chuyện tiếp theo cũng không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Cố An Kỳ nhìn lướt qua Chu Á Kiệt, thấy anh mắt nghi vấn của anh thì lặng lẽ gật đầu, cho anh một liều thuốc an tâm.
Đợi sau khi ba người vào tòa nhà, mọi người vốn nghĩ người phụ trách của "Octavia" sẽ lên phát biểu một bài, sau đó giống như những lần trước tổng kết lại rồi bảo các cô về nhà chờ thông báo, nhưng lần này họ lại có tính toán khác.
Người phụ trách của "Octavia" lúc này không hề nói gì, ngay cả ba người phát được bao nhiêu tờ rơi cũng không thông báo, chỉ bảo các cô ngồi đợi một tiếng nữa. Mọi người không rõ nên chỉ đành ngồi đợi kết quả.
Một giờ sau, một trợ lý đi vào, trong tay cầm ba cái đĩa CD. Người phụ trách của "Octavia" đi đến trước mặt các cô, nhét CD vào ổ đĩa rồi chiếu quá trình ba người phát tờ rơi trên đường.
Cố An Kỳ không rõ tính toán của đối phương nên chỉ ngồi yên lặng xem xét.
Người đầu tiên là Nhâm Tĩnh Thu, Nhâm Tĩnh Thu thấy cuộn băng đầu tiên chiếu về mình thì cả người cứng đờ, sắc mặt cũng trắng bệch. Giống như nghĩ tới điều gì đó đáng ghét nên theo phản xạ cô định đi ra ngoài, nhưng lại bị quản lý bên cạnh kéo xuống, khuyên cô ngồi thêm một lúc.
Nhâm Tĩnh Thu xuất thân từ tiểu thư nhà giàu được giáo dục, bảo vệ rất tốt. Ngày trước cô học âm nhạc rồi ra nước ngoài du học, sau khi trở về tham gia tuyển chọn rồi thuận lợi tiến vào giới giải trí.
Ca sĩ chia làm hai loại, một là kiểu ca sĩ hát hay nhảy giỏi năng động, hai là kiểu ca sĩ lặng lẽ. Có năng lực sáng tác, âm vực* lại rộng nên Nhâm Tĩnh Thu tất nhiên thuộc loại thứ hai. Con người cô mặc dù thẳng thắn nhưng rất hiếm khi mặc trang phục nóng bỏng.
(*âm vực: độ rộng của cao độ mà một người có thể phát âm được)
Hôm nay mặc trang phục bunny girl có thể nói là bước đột phá lớn nhất trong nguyên tắc chuẩn mực của cô, cô đã rất cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ này, cũng đã thử thả lỏng bản thân. Cô an ủi mình đây chỉ là công việc, cô là nghệ sĩ, làm tốt công việc là điều cần thiết, nhưng tâm lý chưa được xây dựng vững chắc khi đứng trên đường đã hóa thành tro bụi.
Cô phải mặc bộ đồ bunny girl đứng trên đường phố, chịu đựng ánh mắt kì lạ của mọi người, hơn nữa không ít người còn nói xấu sau lưng cô.
"Cậu nhìn cô gái kia kìa, có phải nghiện Cosplay đến điên rồi không, sao tự nhiên lại mặc bộ bunny girl?" Đây là lời nói của một người hiểu biết về cosplay.
"Ngày thì nắng , mặc như vậy ra đường không biết xấu hổ hay sao? Nhìn đã biết không phải đứa trong sạch gì, đúng là không biết xấu hổ." Một bác gái đi ngang qua, nhỏ giọng nói thầm.
Từng câu từng câu như dao cứa vào lòng cô, luôn đứng trên cao như cô đã bao giờ phải chịu sỉ nhục như thế này ? Cả người cô mất tự nhiên, động tác cũng cứng ngắc. Đầu cô cúi thấp như muốn tìm một cái hố để chui xuống, cô ép mình phải đi phát tờ rơi nhưng hiệu quả rất nhỏ, gần như chẳng có ai chú ý đến cô, hầu như tờ rơi cô đưa mọi người đều ném xuống đất.
Nhâm Tĩnh Thu phát tờ rơi vô cùng vất vả, nhưng cho dù trong lòng không muốn cỡ nào thì cô vẫn phải nhịn xuống. Chẳng qua cô thật không ngờ, sau đó còn gặp phải tên háo sắc muốn sàm sỡ cô, trong nháy mắt đó, cô hoàn toàn mất hết lý trí, dùng một động tác quăng tên đó qua vai.
Cảm giác xấu hổ, giận dữ xen lẫn với bị xúc phạm bùng nổ, cô chịu đủ rồi, mọi chuyện thế nào thì cứ thế đó đi, cô mặc kệ.
Nhâm Tĩnh Thu lên xe trở về đầu tiên, vì vậy số lượng tờ rơi phát được cũng không lạc quan.
"Kế tiếp là Cố An Kỳ tiểu thư." Sau khi nói xong, người phụ trách của "Octavia" mở đĩa về Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ gật gật đầu, không hề quan tâm anh ta định giở trò gì.
Mở đầu là hình ảnh Cố An Kỳ đi thuê quần áo, trên màn hình hiện lên dáng vẻ đáng yêu của Cố An Kỳ khi mặc bộ đồ thỏ trắng, Nhâm Tĩnh Thu khó chịu nói: "Cô ta phạm quy. "
"Sao có thế thể này chứ? Rất không công bằng " Đường Tâm Tâm cũng nhao nhao hùa theo, nhưng trên mặt không hề có chút khó chịu nào, ngược lại lại có phần đắc ý, dường như đang nghĩ ngoài Cố An Kỳ, người chiến thắng chỉ còn lại cô ta.
Cố An Kỳ nhíu mày, liếc nhìn dáng vẻ Đường Tâm Tâm, cười mà không nói. Cô không định giải thích, chỉ phóng mắt về phía người phụ trách đang ra vẻ tập trung vào đoạn phim.Người phụ trách bị ánh mắt của Cố An Kỳ làm cho sợ hãi, cuối cùng ho khan hai tiếng rồi mở miệng nói "Không, Nhâm Tĩnh Thu tiểu thư, Cố An Kỳ tiểu thư không hề phạm quy. Quy định muốn các vị mặc đồ bunny girl chứ không bắt các vị chỉ được mặc đồ bunny girl."
Trong lòng người phụ trách lúc này vô cùng ảo não, nghĩ lại cái bẫy từ ngữ Cố An Kỳ giăng ra trước khi đi khiến anh hận không thể đâm đầu vào đậu hũ cho chết luôn. Sao có thể khinh địch rồi bị cô nắm trong tay như vậy chứ?
"Sao có thể như vậy?" Nhâm Tĩnh Thu thất thần, cô không ngờ trong cuộc thi này còn có lỗ hổng để chui vào như vậy.
"Đây... đây căn bản chính là đầu cơ trục lợi" Đường Tâm Tâm bất mãn kêu lên, dường như muốn kích động Nhâm Tĩnh Thu.
"Đầu cơ trục lợi? Đầu cơ trục lợi thì có gì sai?" Cố An Kỳ nhướn mi, nói rất đúng lý hợp tình, "Lợi dụng đúng cách vài lỗ hổng để hoàn thành công việc của mình, nâng cao hiệu suất, thế thì có gì sai sao?"
"Cô..." Đường Tâm Tâm trừng mắt nhìn Cố An Kỳ, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người. Cô không ngờ khi đến đoạn phim của Cố An Kỳ, mọi người lại sử dụng đủ loại máy ảnh cùng với đủ mọi góc độ để quay lại, cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng, ngồi nghiêm chỉnh lại rồi đợi đoạn phim của mình.
Trong đoạn phim đang chiếu đến quá trình Cố An Kỳ phát tờ rơi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi cô đã phát được khoảng mấy trăm tờ. Đường Tâm Tâm nhìn tốc độ nhanh như cắt của Cố An Kỳ, sắc mặt lại càng thêm khó chịu.
"Được rồi, đã hết đoạn phim của Cố An Kỳ tiểu thư, tiếp theo là một đoạn cắt trong đoạn phim của Đường Tâm Tâm tiểu thư, mời mọi người chú ý."
Đoạn phim về Đường Tâm Tâm không có gì đáng ngạc nhiên, mặc bộ bunny girl đứng trên đường phát tờ rơi. Tốc độ cô phát tờ rơi không nhanh, nhưng cũng không tính là chậm, điều khiến Cố An Kỳ kinh ngạc là, Đường Tâm Tâm mặc trang phục đó trên đường nhưng không hề tỏ ra lúng túng, giống như mặc bộ đó đã thành thói quen.
Tuy vậy cô chỉ nhíu mày không nói gì, tiếp tục xem.
Không lâu sau, cô ta đã phát xong tờ rơi, mấy thùng tờ rơi trong cốp xe đều trống không, tất cả đã được phát hết.
Đường Tâm Tâm dường như khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt cũng thả lỏng, sau đó trên mặt lại là biểu hiện đắc ý tự tin.
Thật kì lạ, Cố An Kỳ thầm xem xét dáng vẻ Đường Tâm Tâm, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Đang yên đang lành sao Đường Tâm Tâm lại thở phào? Hay là... Có đoạn phim nào không nên được phát đã biến mất?
"Đây là toàn bộ đoạn phim sao?" Cố An Kỳ như vô tình hỏi, "Đoạn phim của tôi và Nhâm Tĩnh Thu tiền bối đều có một đọan ngắn về trước và sau khi phát tờ rơi, vì sao Đường Tâm Tâm tiểu thư không có?"
"Ý cô là gì?" Đường Tâm Tâm đột nhiên bùng nổ, vốn đang sợ hãi đoạn phim kia bị phát lên, bây giờ lại bị Cố An Kỳ dọa, nhất thời thẹn quá thành giận.
"Cố An Kỳ tiểu thư không cần gấp, trò hay còn ở phía sau." Người phụ trách cười lạnh nhìn Đường Tâm Tâm, bấm điều khiển từ xa.
"Đường Tâm Tâm tiểu thư, Bình tiên sinh cho tôi vào, bảo tôi tới đây giúp cô. Cô có cần giúp gì không?" Một người đàn ông dáng người cao gầy, nhút nhát khép nép hỏi.
Đường Tâm Tâm nhìn người đó, dường như đang xác định lại đây có phải người quản lý nhà mình gọi tới giúp đỡ hay không, cuối cùng thấy nốt ruồi đen lớn trên cổ tay người đó cô mới chắc chắn: "Anh tìm thời gian ném mấy cái thùng tờ rơi kia đi."
"Vâng, Đường tiểu thư yên tâm. Tôi làm việc chắc chắn sạch sẽ." Người đó cười nói, tốc độ trên tay lại càng nhanh, một mặt giúp Đường Tâm Tâm phát tờ rơi, mặt khác ném tờ rơi vào thùng rác.
Đường Tâm Tâm nhìn vào đoạn phim, sắc mặt lập tức chuyển sang màu đen, cả người cứng ngắc ngồi im như tượng, nói không ra lời. Sao có thể? Sao có thể bị quay lại chứ? Anh ta cũng là nhân viên của "Octavia", nếu như đoạn phim có vấn đề, anh ta không nên giữ lại chứ. Chẳng lẽ...
Đường Tâm Tâm nghĩ đến kết quả đó, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, chẳng lẽ cô bị người ta bán đứng ? Cô quay đầu nhìn quản lý của mình, quả nhiên, vẻ mặt anh ta cũng kinh ngạc.
"Đường Tâm Tâm tiểu thư, cô có gì muốn giải thích không?" Người phụ trách của "Octavia" nói.
"Đây không phải sự thật, không phải thật, có người hãm hại tôi" Đường Tâm Tâm cố gắng phản bác, hy vọng đối phương tin tưởng lí do thoái thác của cô ta, tin cô ta bị hãm hại.
"Nếu Đường Tâm Tâm tiểu thư đã nói như vậy, vậy chúng ta sẽ mời người lừa đảo vào trong này nói chuyện."
Không lâu sau, một người đang ông hơi khom người đi vào, anh ta không hề nhìn Đường Tâm Tâm một cái nào mà đi thẳng tới trước mặt người phụ trách.
"Tự anh nói lại mọi chuyện đi." Người phụ trách nói.
"Sáng nay tôi gặp Bình tiên sinh nên có tán gẫu hai câu. Bình tiên sinh cho tôi mấy gói thuốc lá và tiền muốn tôi đi theo Đường Tâm Tâm, bất kể nhiệm vụ hôm nay là gì thì cũng cố gắng giúp đỡ cô ta, nghe theo sự điều khiển của Đường Tâm Tâm." Người đó kể lại, ánh mắt quét qua một vòng, "Sau đó có đoạn phim như vừa rồi."
"Anh đừng nói lung tung vu oan cho người khác" Đường Tâm Tâm phẫn hận hét lên.
"Tôi không nói lung tung, tôi vẫn còn giữ mấy trăm Bình tiên sinh đưa tôi đây." Người đó lấy tiền ra, "Đoạn phim kia là quay thật mà ra, sao có thể làm giả được?"
"Anh" Quản lý của Đường Tâm Tâm đứng lên, dường như không chịu được nữa, không ngờ anh lại nuôi một người vô tình vô nghĩa*, vào thời khắc mấu chốt lại bán đứng anh.
(*nguyên văn: bạch nhãn lang: 白眼狼 hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.)
Người phụ trách của "Octavia" cho người đó đi xuống, tình hình thật sự như thế nào trong lòng mọi người đã hiểu rõ.
"Lần này Cố An Kỳ tiểu thư thắng, có tất cả năm thùng, cô ấy đã phát được bốn thùng." Người phụ trách.
"Mặt khác, chúng tôi cũng có vài điều cần nói về những phần quảng cáo được làm ra lần trước." Người phụ trách nói, lúc này Nhâm Tĩnh Thu và Đường Tâm Tâm mới nhận ra, thì ra cái gọi là mất hết dữ liệu chỉ là lừa gạt.
Bình luận facebook