Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
(Trong hồ lô bán thuốc gì? Câu này ý muốn nói người nào đó có ý đồ hay âm mưu gì)
Trải qua tranh luận, cả hai bên đều không chịu thua trước đối phương. Ngoài Cố An Kỳ thoạt nhìn như thuộc phái trung lập, đại đa số mọi người đều có quan điểm riêng của họ, có người hướng về Đường Hải Lâm, cho rằng độ nổi tiếng và người hâm mộ đều mạnh, mặt khác vài người lại cho rằng Thiệu Chính Minh tuổi trẻ tràn đầy sức lực, vừa mới vào giới mà diễn xuất đã tuyệt vời đến như vậy thì tương lai chắc chắn sẽ rộng mở.
Sau vài hiệp thảo luận vẫn chưa thống nhất được quyết định, cuối cùng người lãnh đạo của "Pamir" quyết định* chọn Đường Hải Lâm.
(*nguyên văn: 拍板" (phách bản): gõ thước tay (để thỏa thuận việc mua bán, ý chỉ sự quyết định) )
Vị trí gương mặt đại diện có thể dừng trên người Đường Hải Lâm, không thể không nói, những lời nói loáng thoáng của Cố An Kỳ có tác động không nhỏ. Thoạt nhìn như trung lập, đánh giá công bằng với cả hai bên, nhưng thực tế khi cô nói chuyện đều có dụng ý, giống như vô tình để những người khác phát hiện ra những "Ưu điểm" của Đường Hải Lâm mà cô mất công tạo ra.
Ví dụ như, "Hoa Dương" gần đây đang tập trung vào Đường Hải Lâm, hay như phần thể hiện cuối cùng của anh ta rất tốt, lại ví dụ như trong giới giải trí anh ta vẫn luôn duy trì được "hình tượng tốt đẹp".
Sau khi xác định được vị trí gương mặt đại diện, Cố An Kỳ ra ngoài đầu tiên, Chu Á Kiệt vẫn chờ ở cửa không hề đi vào, thấy Cố An Kỳ đi ra mới mở miệng hỏi: "Ai giành được vai diễn này?"
"Đường Hải Lâm." Cố An Kỳ thản nhiên nói, vẻ mặt không hề thay đổi.
"Vì sao cô lại chọn anh ta làm nam chính cho quảng cáo?" Sau khi Chu Á Kiệt nghe thấy kết quả cảm thấy quả thực không thể tin được. Vì sao Cố An Kỳ lại muốn nâng đỡ Đường Hải Lâm? Rõ ràng hận anh ta đến tận xương tủy nhưng vẫn để anh ta đảm nhiệm vai nam nhân vật chính sao?
"Không phải tôi chọn, là nhà sản xuất chọn." Cố An Kỳ thản nhiên nói, không hề chần chờ chút nào.
"Không phải cô rất hận anh ta sao? Vì sao..."
"Chu tiên sinh..." Cố An Kỳ quay đầu, cười tươi như hoa, "Tôi nghĩ anh đã nhầm một chuyện, tôi chỉ là một giám khảo, chứ không phải đại diện cho toàn bộ giám khảo. Ai giành được vai diễn này cũng không chỉ một mình tôi nói là được, tôi cũng không có bản lĩnh đó."
"Người khác có bản lĩnh đó hay không tôi không biết, nhưng Cố An Kỳ cô chắc chắn có." Chu Á Kiệt chịu đựng cơn giận trong lòng.
"Chu tiên sinh đánh giá cao tôi rồi." Cố An Kỳ nói xong, trên mặt không có chút biểu tình nào.
"Nhưng rõ ràng là cô rất hận anh ta, muốn trả thù anh ta."
"Chu tiên sinh, đừng đùa nhạt nhẽo như vậy nữa, không vui tí nào. Từ trước tới nay tôi đều đặt công việc chung lên hàng đầu, không hề lấy việc chung ra làm trò đùa." Cố An Kỳ nghiêm túc nói.
"Cô" Chu Á Kiệt tức giận, anh vốn tưởng rằng Cố An Kỳ là người rất biết suy nghĩ, cũng vô cùng thanh cao. Người có tư tưởng sạch sẽ như cô hẳn sẽ không tiếp tay làm chuyện xấu với tên nhân cách thối nát này, nhưng lúc này anh lại chứng kiến một cảnh tượng trái ngược hoàn toàn. Anh khó mà tin được điều mình vừa thấy, đây vẫn là một Cố An Kỳ không chịu dùng scandal để lăng xê độ nổi tiếng sao? Vẫn là một Cố An Kỳ suýt nữa lao ra muốn tìm Đường Hải Lâm trả thù sao?
"Cố An Kỳ, trước đây cô không hề như thế này, cô đã quên cô đã từng nói như thế nào sao? Sự hận thù của cô với Đường Hải Lâm đều là giả ư?"
"Hận ư? Chưa bàn đến vội. Dù sao vị trí này cũng đã được quyết định rồi, nói nhiều nữa cũng vô dụng. Trong mấy tháng nữa tôi và anh ta còn phải tiếp xúc nhiều." Cố An Kỳ không giải thích, cũng không nhiều lời, chỉ bình thản nói.
"Thì ra tôi đã nhìn nhầm người" Chu Á Kiệt tức giận bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Cố An Kỳ nhìn bóng lưng Chu Á Kiệt, nghịch nghịch bộ móng tay mới làm. Chu Á Kiệt ơi Chu Á Kiệt, thì ra anh cũng có thù oán với Đường Hải Lâm. Anh luôn nói tôi không đủ bình tĩnh, vậy anh đã từng bình tĩnh chưa? Làm việc vội vàng thiếu kiên nhẫn không bao giờ đạt được kết quả tốt.
Cố An Kỳ xoay người đi về hướng cửa khác. Cô không phải thánh nữ, cũng không phải người có thể nhẫn nhịn mọi chuyện, nhưng cô đã từng nói, cô là người có thù tất báo, ai đắc tội cô, tuyệt đối phải trả giá đắt.
Nâng đỡ Đường Hải Lâm ư? Ha ha, đúng vậy, cô đúng là đang nâng đỡ anh ta đó, chẳng qua cũng không phải giúp cho con đường làm ngôi sao của anh ta thêm thuận lợi, mà làm cho vở kịch sau này càng thêm thú vị.
Leo càng cao, ngã càng đau, chính là đạo lý này.
Đạo lý đó rất đơn giản, nếu Chu Á Kiệt tin tưởng cô, hoặc tỉnh táo suy nghĩ thì đã có thể ngẫm ra. Cố An Kỳ không định nói thẳng, cô đã nhắc nhở Chu Á Kiệt vô số lần phải tin tưởng cô, phải tin vào năng lực của cô, nhưng anh vẫn coi lời cô nói như gió thoảng qua tai, nếu đã như vậy, Cố An Kỳ cũng không muốn lãng phí nước bọt.
Chí hướng không giống nhau thì không thể cùng làm việc*, trong lúc nói chuyện với Chu Á Kiệt, anh thì khởi binh vấn tội, còn cô thì sao? Cũng đang thử anh thôi. Chu Á Kiệt không hề thẳng thắn với cô, chuyện gì cũng không nói, cũng không hề tin tưởng cô chút nào, vì vậy cô cũng không muốn tiết lộ điều gì với Chu Á Kiệt. Cô không có hứng hợp tác với một người mình không thể tin tưởng, không nghĩ phá hủy đường lui của mình.
( Nguyên văn: Đạo bất đồng bất tương vi mưu)
Cố An Kỳ và Chu Á Kiệt mỗi người đi một đường khác nhau, trên đường đi cô nhận được điện thoại của Âu Dương Thừa: "Khi những đóa hồng trắng nhuốm máu đỏ tươi, khi thiên thần sa ngã vào bóng tói... "
"Alo, tôi là Cố An Kỳ." Cố An Kỳ nhận điện thoại, thản nhiên nói.
"An Kỳ, cô làm rất tốt." Giọng nói lười biếng của Âu Dương Thừa từ bên kia điện thoại truyền đến, Cố An Kỳ hơi nheo mắt lại, vòng casting mới chấm dứt, kết quả cũng mới được công bố không bao lâu, thế mà Âu Dương Thừa đã nhận được kết quả. Xem ra mối quan hệ của anh ta đúng là không phải rộng bình thường.
"Âu Dương tiên sinh biết tin nhanh thật." Cô lạnh lùng nói.
"Thường thôi, thường thôi, cũng chỉ vừa mới biết." Âu Dương Thừa cười ha ha, "Không ngờ đúng là cô có bản lĩnh giúp Đường Hải Lâm giành được vai nam chính cho bộ phim này."
"Âu Dương tiên sinh quá khen, một mình tôi không thể quyết định được kết quả đâu." Cô thản nhiên nói.
"Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, cô đúng là một nhân tài." Âu Dương Thừa nói.
Cố An Kỳ cười nhạo, không trả lời, quả nhiên Âu Dương Thừa không phải người dễ lừa gạt, "Trong lúc casting có phát hiện hạt giống mới nào không?" Âu Dương Thừa hỏi.
Người đầu tiên mà Cố An Kỳ nghĩ đến chính là Thiệu Chính Minh. Kỳ thật Cố An Kỳ cũng đánh giá cao Thiệu Chính Minh, không thể phủ nhận, tuy mặc dù anh mới tiến vào giới giải trí chưa lâu, nhưng lại có thể hòa nhập rất nhanh. Diễn xuất tốt đương nhiên không phải nói, ngay cả vài đạo lý cư xử cũng hiểu rất rõ. Cho dù là giả vờ giả vịt hay thật lòng thì cũng xem như nổi bật nhất trong đám tân binh.
Trên thực tế, những vòng casting mang tính quốc tế như thế này thì đáng lẽ anh chưa đủ tư cách tham gia, nhưng anh lại biết dựa vào Đường Hải Lâm, để đạt được mục đích của mình coi như không từ thủ đoạn. Nếu anh có thể thông qua lần casting này thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng kể cả không thông qua, anh vẫn được lợi. Thiệu Chính Minh vẫn khiến Đường Hải Lâm nợ mình một ân tình, tương lai có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.
"Sao thế? Âu Dương tiên sinh muốn trở thành người trồng cây sao?" Cố An Kỳ không trực tiếp trả lời, thay vào đó đùa giỡn một câu.
"Đúng vậy, chẳng qua cũng phải có hạt giống tốt."
Cố An Kỳ nghĩ ngợi: "Hạt giống tốt thì cũng có, chẳng qua sợ là Âu Dương tiên không trồng được thôi."
"Nghĩa là sao?"
" Cờ của 'Hoa Dương', một nghệ sĩ mới tên là Thiệu Chính Minh." Cố An Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp, "Anh ta cũng khá thú vị."
"Ồ? Đến cô cũng đánh giá cao như vậy thì xem ra cũng không phải hạng tầm thường." Âu Dương Thừa nâng cao giọng, tên yêu nghiệt này xem ra đang rất phấn khích.
Cố An Kỳ không lên tiếng, cũng không quan tâm anh ta tự rước phiền toái vào người. Nếu ai suy nghĩ kỹ thì biết, người ta mới được "Hoa Dương" khai thác, chuẩn bị cho ra mắt, lúc này sao có thể thả anh đi. Hơn nữa, lần casting này Thiệu Chính Minh nổi bật hơn hẳn so với những người khác, vì sao anh phải từ bỏ "Hoa Dương", gia nhập "Đông phong" còn nhỏ hơn "Hoa Dương" chứ?
"An Kỳ, Thiệu Chính Minh chắc vẫn còn ở đó, cô thử đi nói chuyện với cậu ta xem sao." Âu Dương Thừa lười nhác nói, "Xem suy nghĩ của cậu ta như thế nào."
"Tôi không phải quản lý." Cố An Kỳ cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, "Việc này tôi nói không nổi, nếu Âu Dương tiên sinh muốn bồi dưỡng anh ta thì tự đi tìm đi. Tôi nghĩ với các mối quan hệ của Âu Dương tiên sinh, muốn tìm một người cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Ngại quá, tôi còn có một cuộc điện thoại khác, cúp máy trước đây."
Cố An Kỳ không đợi Âu Dương Thừa trả lời, dứt khoát kết thúc cuộc gọi, sau đó tắt luôn máy. Âu Dương Thừa muốn chơi trò chơi thì đâu có liên quan gì đến cô? Dựa vào cái gì mà bảo cô đi tìm Thiệu Chính Minh. Âu Dương Thừa muốn cô làm việc miễn phí, biểu hiện cũng quá rõ ràng rồi đấy?
Cố An Kỳ không phải người làm theo lời người khác nói, đây cũng không phải lĩnh vực của cô, sao lại bắt cô đi nói? Vừa rồi nghĩ trăm phương ngàn kế để Đường Hải Lâm được chọn còn Thiệu Chính Minh bị loại, ít nhiều cô vẫn cảm thấy áy náy với người này, muốn để cô thảo luận chuyện đào tường với Thiệu Chính Minh ư? Cô không làm được.
"An Kỳ tiểu thư, cô vẫn chưa đi sao?" Phía sau vang lên một giọng nói sang sảng.
Cố An Kỳ day day cái trán, đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện. Mới vừa nhắc tới Thiệu Chính Minh với Âu Dương Thừa xong, bây giờ Thiệu Chính Minh đã ở trước mặt cô rồi.
"Thiệu tiên sinh, có chuyện gì không?" Cố An Kỳ mỉm cười chào hỏi.
"Không có gì, chỉ là nhìn thấy An Kỳ tiểu thư chưa đi nên qua chào hỏi mà thôi. Màn biểu diễn hôm nay, cảm ơn sự giúp đỡ của cô." Thiệu Chính Minh cười nói.
Cố An Kỳ cũng mỉm cười, lắc lắc đầu: "Tôi không hề làm được gì cả, là tự anh biểu hiện xuất sắc."
"Thật ra lần này đến tìm An Kỳ tiểu thư, là muốn nhờ cô giúp tôi một việc..." Thiệu Chính Minh không hề ngại ngùng nói thẳng.
Cố An Kỳ nhíu mày nhìn anh. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Đầu tiên là Âu Dương Thừa, bây giờ lại là anh ta, trong hồ lô của mấy người này rốt cuộc thì bán thuốc gì?
Trải qua tranh luận, cả hai bên đều không chịu thua trước đối phương. Ngoài Cố An Kỳ thoạt nhìn như thuộc phái trung lập, đại đa số mọi người đều có quan điểm riêng của họ, có người hướng về Đường Hải Lâm, cho rằng độ nổi tiếng và người hâm mộ đều mạnh, mặt khác vài người lại cho rằng Thiệu Chính Minh tuổi trẻ tràn đầy sức lực, vừa mới vào giới mà diễn xuất đã tuyệt vời đến như vậy thì tương lai chắc chắn sẽ rộng mở.
Sau vài hiệp thảo luận vẫn chưa thống nhất được quyết định, cuối cùng người lãnh đạo của "Pamir" quyết định* chọn Đường Hải Lâm.
(*nguyên văn: 拍板" (phách bản): gõ thước tay (để thỏa thuận việc mua bán, ý chỉ sự quyết định) )
Vị trí gương mặt đại diện có thể dừng trên người Đường Hải Lâm, không thể không nói, những lời nói loáng thoáng của Cố An Kỳ có tác động không nhỏ. Thoạt nhìn như trung lập, đánh giá công bằng với cả hai bên, nhưng thực tế khi cô nói chuyện đều có dụng ý, giống như vô tình để những người khác phát hiện ra những "Ưu điểm" của Đường Hải Lâm mà cô mất công tạo ra.
Ví dụ như, "Hoa Dương" gần đây đang tập trung vào Đường Hải Lâm, hay như phần thể hiện cuối cùng của anh ta rất tốt, lại ví dụ như trong giới giải trí anh ta vẫn luôn duy trì được "hình tượng tốt đẹp".
Sau khi xác định được vị trí gương mặt đại diện, Cố An Kỳ ra ngoài đầu tiên, Chu Á Kiệt vẫn chờ ở cửa không hề đi vào, thấy Cố An Kỳ đi ra mới mở miệng hỏi: "Ai giành được vai diễn này?"
"Đường Hải Lâm." Cố An Kỳ thản nhiên nói, vẻ mặt không hề thay đổi.
"Vì sao cô lại chọn anh ta làm nam chính cho quảng cáo?" Sau khi Chu Á Kiệt nghe thấy kết quả cảm thấy quả thực không thể tin được. Vì sao Cố An Kỳ lại muốn nâng đỡ Đường Hải Lâm? Rõ ràng hận anh ta đến tận xương tủy nhưng vẫn để anh ta đảm nhiệm vai nam nhân vật chính sao?
"Không phải tôi chọn, là nhà sản xuất chọn." Cố An Kỳ thản nhiên nói, không hề chần chờ chút nào.
"Không phải cô rất hận anh ta sao? Vì sao..."
"Chu tiên sinh..." Cố An Kỳ quay đầu, cười tươi như hoa, "Tôi nghĩ anh đã nhầm một chuyện, tôi chỉ là một giám khảo, chứ không phải đại diện cho toàn bộ giám khảo. Ai giành được vai diễn này cũng không chỉ một mình tôi nói là được, tôi cũng không có bản lĩnh đó."
"Người khác có bản lĩnh đó hay không tôi không biết, nhưng Cố An Kỳ cô chắc chắn có." Chu Á Kiệt chịu đựng cơn giận trong lòng.
"Chu tiên sinh đánh giá cao tôi rồi." Cố An Kỳ nói xong, trên mặt không có chút biểu tình nào.
"Nhưng rõ ràng là cô rất hận anh ta, muốn trả thù anh ta."
"Chu tiên sinh, đừng đùa nhạt nhẽo như vậy nữa, không vui tí nào. Từ trước tới nay tôi đều đặt công việc chung lên hàng đầu, không hề lấy việc chung ra làm trò đùa." Cố An Kỳ nghiêm túc nói.
"Cô" Chu Á Kiệt tức giận, anh vốn tưởng rằng Cố An Kỳ là người rất biết suy nghĩ, cũng vô cùng thanh cao. Người có tư tưởng sạch sẽ như cô hẳn sẽ không tiếp tay làm chuyện xấu với tên nhân cách thối nát này, nhưng lúc này anh lại chứng kiến một cảnh tượng trái ngược hoàn toàn. Anh khó mà tin được điều mình vừa thấy, đây vẫn là một Cố An Kỳ không chịu dùng scandal để lăng xê độ nổi tiếng sao? Vẫn là một Cố An Kỳ suýt nữa lao ra muốn tìm Đường Hải Lâm trả thù sao?
"Cố An Kỳ, trước đây cô không hề như thế này, cô đã quên cô đã từng nói như thế nào sao? Sự hận thù của cô với Đường Hải Lâm đều là giả ư?"
"Hận ư? Chưa bàn đến vội. Dù sao vị trí này cũng đã được quyết định rồi, nói nhiều nữa cũng vô dụng. Trong mấy tháng nữa tôi và anh ta còn phải tiếp xúc nhiều." Cố An Kỳ không giải thích, cũng không nhiều lời, chỉ bình thản nói.
"Thì ra tôi đã nhìn nhầm người" Chu Á Kiệt tức giận bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Cố An Kỳ nhìn bóng lưng Chu Á Kiệt, nghịch nghịch bộ móng tay mới làm. Chu Á Kiệt ơi Chu Á Kiệt, thì ra anh cũng có thù oán với Đường Hải Lâm. Anh luôn nói tôi không đủ bình tĩnh, vậy anh đã từng bình tĩnh chưa? Làm việc vội vàng thiếu kiên nhẫn không bao giờ đạt được kết quả tốt.
Cố An Kỳ xoay người đi về hướng cửa khác. Cô không phải thánh nữ, cũng không phải người có thể nhẫn nhịn mọi chuyện, nhưng cô đã từng nói, cô là người có thù tất báo, ai đắc tội cô, tuyệt đối phải trả giá đắt.
Nâng đỡ Đường Hải Lâm ư? Ha ha, đúng vậy, cô đúng là đang nâng đỡ anh ta đó, chẳng qua cũng không phải giúp cho con đường làm ngôi sao của anh ta thêm thuận lợi, mà làm cho vở kịch sau này càng thêm thú vị.
Leo càng cao, ngã càng đau, chính là đạo lý này.
Đạo lý đó rất đơn giản, nếu Chu Á Kiệt tin tưởng cô, hoặc tỉnh táo suy nghĩ thì đã có thể ngẫm ra. Cố An Kỳ không định nói thẳng, cô đã nhắc nhở Chu Á Kiệt vô số lần phải tin tưởng cô, phải tin vào năng lực của cô, nhưng anh vẫn coi lời cô nói như gió thoảng qua tai, nếu đã như vậy, Cố An Kỳ cũng không muốn lãng phí nước bọt.
Chí hướng không giống nhau thì không thể cùng làm việc*, trong lúc nói chuyện với Chu Á Kiệt, anh thì khởi binh vấn tội, còn cô thì sao? Cũng đang thử anh thôi. Chu Á Kiệt không hề thẳng thắn với cô, chuyện gì cũng không nói, cũng không hề tin tưởng cô chút nào, vì vậy cô cũng không muốn tiết lộ điều gì với Chu Á Kiệt. Cô không có hứng hợp tác với một người mình không thể tin tưởng, không nghĩ phá hủy đường lui của mình.
( Nguyên văn: Đạo bất đồng bất tương vi mưu)
Cố An Kỳ và Chu Á Kiệt mỗi người đi một đường khác nhau, trên đường đi cô nhận được điện thoại của Âu Dương Thừa: "Khi những đóa hồng trắng nhuốm máu đỏ tươi, khi thiên thần sa ngã vào bóng tói... "
"Alo, tôi là Cố An Kỳ." Cố An Kỳ nhận điện thoại, thản nhiên nói.
"An Kỳ, cô làm rất tốt." Giọng nói lười biếng của Âu Dương Thừa từ bên kia điện thoại truyền đến, Cố An Kỳ hơi nheo mắt lại, vòng casting mới chấm dứt, kết quả cũng mới được công bố không bao lâu, thế mà Âu Dương Thừa đã nhận được kết quả. Xem ra mối quan hệ của anh ta đúng là không phải rộng bình thường.
"Âu Dương tiên sinh biết tin nhanh thật." Cô lạnh lùng nói.
"Thường thôi, thường thôi, cũng chỉ vừa mới biết." Âu Dương Thừa cười ha ha, "Không ngờ đúng là cô có bản lĩnh giúp Đường Hải Lâm giành được vai nam chính cho bộ phim này."
"Âu Dương tiên sinh quá khen, một mình tôi không thể quyết định được kết quả đâu." Cô thản nhiên nói.
"Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, cô đúng là một nhân tài." Âu Dương Thừa nói.
Cố An Kỳ cười nhạo, không trả lời, quả nhiên Âu Dương Thừa không phải người dễ lừa gạt, "Trong lúc casting có phát hiện hạt giống mới nào không?" Âu Dương Thừa hỏi.
Người đầu tiên mà Cố An Kỳ nghĩ đến chính là Thiệu Chính Minh. Kỳ thật Cố An Kỳ cũng đánh giá cao Thiệu Chính Minh, không thể phủ nhận, tuy mặc dù anh mới tiến vào giới giải trí chưa lâu, nhưng lại có thể hòa nhập rất nhanh. Diễn xuất tốt đương nhiên không phải nói, ngay cả vài đạo lý cư xử cũng hiểu rất rõ. Cho dù là giả vờ giả vịt hay thật lòng thì cũng xem như nổi bật nhất trong đám tân binh.
Trên thực tế, những vòng casting mang tính quốc tế như thế này thì đáng lẽ anh chưa đủ tư cách tham gia, nhưng anh lại biết dựa vào Đường Hải Lâm, để đạt được mục đích của mình coi như không từ thủ đoạn. Nếu anh có thể thông qua lần casting này thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng kể cả không thông qua, anh vẫn được lợi. Thiệu Chính Minh vẫn khiến Đường Hải Lâm nợ mình một ân tình, tương lai có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.
"Sao thế? Âu Dương tiên sinh muốn trở thành người trồng cây sao?" Cố An Kỳ không trực tiếp trả lời, thay vào đó đùa giỡn một câu.
"Đúng vậy, chẳng qua cũng phải có hạt giống tốt."
Cố An Kỳ nghĩ ngợi: "Hạt giống tốt thì cũng có, chẳng qua sợ là Âu Dương tiên không trồng được thôi."
"Nghĩa là sao?"
" Cờ của 'Hoa Dương', một nghệ sĩ mới tên là Thiệu Chính Minh." Cố An Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp, "Anh ta cũng khá thú vị."
"Ồ? Đến cô cũng đánh giá cao như vậy thì xem ra cũng không phải hạng tầm thường." Âu Dương Thừa nâng cao giọng, tên yêu nghiệt này xem ra đang rất phấn khích.
Cố An Kỳ không lên tiếng, cũng không quan tâm anh ta tự rước phiền toái vào người. Nếu ai suy nghĩ kỹ thì biết, người ta mới được "Hoa Dương" khai thác, chuẩn bị cho ra mắt, lúc này sao có thể thả anh đi. Hơn nữa, lần casting này Thiệu Chính Minh nổi bật hơn hẳn so với những người khác, vì sao anh phải từ bỏ "Hoa Dương", gia nhập "Đông phong" còn nhỏ hơn "Hoa Dương" chứ?
"An Kỳ, Thiệu Chính Minh chắc vẫn còn ở đó, cô thử đi nói chuyện với cậu ta xem sao." Âu Dương Thừa lười nhác nói, "Xem suy nghĩ của cậu ta như thế nào."
"Tôi không phải quản lý." Cố An Kỳ cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, "Việc này tôi nói không nổi, nếu Âu Dương tiên sinh muốn bồi dưỡng anh ta thì tự đi tìm đi. Tôi nghĩ với các mối quan hệ của Âu Dương tiên sinh, muốn tìm một người cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Ngại quá, tôi còn có một cuộc điện thoại khác, cúp máy trước đây."
Cố An Kỳ không đợi Âu Dương Thừa trả lời, dứt khoát kết thúc cuộc gọi, sau đó tắt luôn máy. Âu Dương Thừa muốn chơi trò chơi thì đâu có liên quan gì đến cô? Dựa vào cái gì mà bảo cô đi tìm Thiệu Chính Minh. Âu Dương Thừa muốn cô làm việc miễn phí, biểu hiện cũng quá rõ ràng rồi đấy?
Cố An Kỳ không phải người làm theo lời người khác nói, đây cũng không phải lĩnh vực của cô, sao lại bắt cô đi nói? Vừa rồi nghĩ trăm phương ngàn kế để Đường Hải Lâm được chọn còn Thiệu Chính Minh bị loại, ít nhiều cô vẫn cảm thấy áy náy với người này, muốn để cô thảo luận chuyện đào tường với Thiệu Chính Minh ư? Cô không làm được.
"An Kỳ tiểu thư, cô vẫn chưa đi sao?" Phía sau vang lên một giọng nói sang sảng.
Cố An Kỳ day day cái trán, đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện. Mới vừa nhắc tới Thiệu Chính Minh với Âu Dương Thừa xong, bây giờ Thiệu Chính Minh đã ở trước mặt cô rồi.
"Thiệu tiên sinh, có chuyện gì không?" Cố An Kỳ mỉm cười chào hỏi.
"Không có gì, chỉ là nhìn thấy An Kỳ tiểu thư chưa đi nên qua chào hỏi mà thôi. Màn biểu diễn hôm nay, cảm ơn sự giúp đỡ của cô." Thiệu Chính Minh cười nói.
Cố An Kỳ cũng mỉm cười, lắc lắc đầu: "Tôi không hề làm được gì cả, là tự anh biểu hiện xuất sắc."
"Thật ra lần này đến tìm An Kỳ tiểu thư, là muốn nhờ cô giúp tôi một việc..." Thiệu Chính Minh không hề ngại ngùng nói thẳng.
Cố An Kỳ nhíu mày nhìn anh. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Đầu tiên là Âu Dương Thừa, bây giờ lại là anh ta, trong hồ lô của mấy người này rốt cuộc thì bán thuốc gì?
Bình luận facebook