Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
"Anh Dật Phàm..." Từ xa Cố An Kỳ đã nghe thấy một giọng nói làm nũng ngọt đến phát ngấy làm cho người nghe chưa quen như cô lập tức nổi da gà.
"Cô là... Thái Nhược Lâm?" Tô Dật Phàm ngập ngừng vài giây để suy nghĩ.
"Vâng, em là Thái Nhược Lâm." Khuôn mặt của Thái Nhược Lâm đỏ ửng, giống như được Tô Dật Phàm nhớ tên là một điều rất vinh hạnh đối với cô ta.
"Có chuyện gì không?" Tâm trạng của Tô Dật Phàm hiện tại không được tốt lắm, tâm hồn đang lơ lửng trên mây, cộng thêm ở đằng sau đang có Cố An Kỳ xem trò hay, vì vậy cách nói chuyện vô cùng xa cách.
"À ừm, tuần sau em sẽ tham gia chương trình 《GoGo xông lên 》, lúc đó có thể mời anh Dật Phàm..." Thái Nhược Lâm từ từ cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau.
Cố An Kỳ ở phía sau Tô Dật Phàm nhô đầu ra, nhưng phát hiện Thái Nhược Lâm vẫn không nhìn thấy cô nên tiếp tục mặc kệ.
"Trò chơi ở chương trình đó cũng không khó khăn lắm đâu, có thể hợp tác giúp đỡ nhau. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi đồng đội của cô." Tô Dật Phàm ôn hòa nói.
Hả? Thái Nhược Lâm lập tức sững sờ, đây không phải kết quả mà cô ta muốn, cô ta muốn hợp tác với Tô Dật Phàm nên mới ra mặt hỏi mà. Dạo này Tô Dật Phàm hợp tác với nữ minh tinh nào thì đều có scandal với minh tinh đó, vì muốn được thân thiết với Tô Dật Phàm hơn cũng như được lăng xê để nổi tiếng nên cô ta mới nghĩ ra cách này. Mặt khác, Tô Dật Phàm cũng là nghệ sĩ cô ta thích nhất từ trước tới nay, cô ta thầm thích anh đã lâu, nay nhìn Tô Dật Phàm bị người cô ta xem thường nhất, ngứa mắt nhất là Cố An Kỳ chiếm lấy thì trong lòng hơi khó chịu, hay phải nói là căm ghét.
"Đồng đội của anh Dật Phàm là..." Thái Nhược Lâm thử hỏi.
"Tuần sau tôi và cô ấy sẽ xuất hiện với tư cách là đồng đội." Tô Dật Phàm kéo người nào đó bên cạnh đang đứng xem trò hay, mặc kệ mọi chuyện ra.
"Cố An Kỳ?" Thái Nhược Lâm mở to mắt, lại là cô? Sao lại là cô? Thái Nhược Lâm vất vả lắm mới đào được thông tin Tô Dật Phàm một mình tham gia chương trình《GoGo xông lên 》, cô ta sống chết bám lấy quản lý nhà mình sắp xếp lịch trình, tại sao, tại sao lại là Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm cùng tham gia?
Thái Nhược Lâm không biết gần đây lịch trình của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ đã được điều chỉnh lại, trên cơ bản gần như giống nhau, lý do là để có thể quảng bá cùng lúc, mặt khác cũng bởi vì Cố An Kỳ mới nhận được một "món quà" kinh sợ như vậy, mọi người đều lo lắng cô tham gia chương trình một mình, cho nên lặng lẽ sắp xếp lịch trình của cô và Tô Dật Phàm giống nhau. Thật ra Tô Dật Phàm là người yêu cầu chuyện này đầu tiên, mấy quản lý không thể thuyết phục được anh, cuối cùng qua một cuộc điện thoại của anh đã bị anh thu phục. 《GoGo xông lên 》 ban đầu là một mình Tô Dật Phàm tham gia, nhưng sau khi sắp xếp lại thì Cố An Kỳ cũng chiếm được cơ hội này.
Sắc mặt của Thái Nhược Lâm rất khó coi, hận không thể đâm cho khuôn mặt của Cố An Kỳ thủng một lỗ. Đôi mắt hạnh của Cố An Kỳ mở to nhìn Thái Nhược Lâm đối diện không ngừng phóng sát khí về phía mình thì thấy quá nhàm chán, quay đầu dời mắt về phía Tô Dật Phàm, dáng vẻ lười biếng như không để Thái Nhược Lâm vào mắt.
"Cố An Kỳ, lần này cậu tham gia cùng anh Dật Phàm sao? Sao mình chưa từng nghe cậu nói?" Thái Nhược Lâm vẫn có thể giữ nguyên giọng nói ngọt ngào khiến Cố An Kỳ hơi ngạc nhiên.
"Tôi và cô thân đến mức đó sao?" Cố An Kỳ mở to mắt, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Thái Nhược Lâm cắn chặt răng, sắc mặt lại là khó coi thêm vài phần, mặc dù vẫn mang theo sự thân thiết, nhưng khi đối mặt hai người đã quá quen thuộc với việc mang mặt nạ, giả vờ của cô ta tất nhiên là trăm ngàn chỗ hở.
Tô Dật Phàm dường như nhìn ra sự căm hận của Thái Nhược Lâm, yên lặng kéo Cố An Kỳ đến bên cạnh mình: "Ngại quá, tôi và An Kỳ còn có việc nên đi trước."
An Kỳ? Tô Dật Phàm gọi đứa con gái kia là gì? An Kỳ? Thân thiết như vậy ư? Vì sao với cô ta thì gọi cả họ tên nghe rất xa lạ, còn đối với Cố An Kỳ thì lại gọi tên vô cùng thân mật? Thái Nhược Lâm hung hăng nhìn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm song song rời đi, sắc mặt vô cùng khó chịu.
"Anh thật xấu tính, khi vở kịch bắt đầu diễn theo ý em thì lại kéo em đi." Cố An Kỳ bất mãn nói, "Còn chưa được xem hết nữa."
"Em thích xem kịch như vậy ư?" Tô Dật Phàm run rẩy khóe miệng.
"Cũng không phải, chỉ là hiếm hoi mới gặp được người bắn tim tung tóe đến anh như vậy nên cảm thấy mới mẻ thôi." Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói, "Tuy nhiên vở kịch này chẳng thú vị gì cả. Người nhàm chán, kịch bản cũng nhàm chán."
Tô Dật Phàm buồn cười xoa đầu Cố An Kỳ: "Chỉ biết xem kịch thôi, không ra chắn giúp anh gì cả."
"Em không muốn làm bia đỡ đạn đâu, em đã bị hận quá nhiều rồi, rắc rối cũng một đống, tự nhiên lại thêm tên mình vào vài cái danh sách đen làm gì chứ." Cố An Kỳ lười biếng nói, sau đó ngáp một cái.
"..." Tô Dật Phàm không trả lời, thay vào đó im lặng một lúc, nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của Cố An Kỳ, thở dài một cái rồi lẩm bẩm: "Không, chắc chắn em sẽ không bị thương nữa."
"Anh nói gì cơ?" Cố An Kỳ quay đầu nhìn Tô Dật Phàm.
"Không có gì, mau đi lên văn phòng của Âu Dương tiên sinh đi." Tô Dật Phàm nhàn nhạt nói. Anh không nói lại, bởi vì anh không muốn Cố An Kỳ cảm thấy áp lực, có vài thứ không phải cứ nói miệng là được, nhiều lúc, hành động so với ngôn ngữ còn quan trọng hơn.
"Đến cả rồi à? Ngồi đi." Âu Dương Thừa nói với hai người đang từ ngoài cửa đi vào.
"Hai người còn có lịch trình nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi." Âu Dương Thừa nói, "Có một số việc tôi muốn xác nhận trước với hai người, hai người đang hẹn hò thật sự hay đó chỉ là tin đồn?"
Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đều sửng sốt: "Vì sao Âu Dương tiên sinh lại hỏi vậy?"
"Trả lời tôi trước đã." Âu Dương Thừa không trả lời câu hỏi của họ mà muốn họ nói ra đáp án trước.
"Chúng tôi không có hẹn hò." Tô Dật Phàm trả lời, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Âu Dương Thừa nhìn sâu vào Tô Dật Phàm, lông mày hơi nhíu lại: "Như vậy hai người không có ý định hẹn hò?"
"Hả?" Cố An Kỳ thật sự không rõ Âu Dương Thừa có âm mưu gì, khiến hai người họ trở tay không kịp, "Có gì muốn nói, Âu Dương tiên sinh có thể nói thẳng, cứ nửa úp nửa mở sao chúng tôi hiểu được. Đoán đến đoán đi cũng chẳng có gì thú vị."
"Nếu hai người không có ý định hẹn hò, tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc với nhau thì hơn. Hai người cũng biết gần đây fan chiến rất lợi hại, tiếp tục thân thiết thì sẽ xảy ra chuyện lớn." Âu Dương Thừa dừng một chút, uống ngụm trà rồi nói tiếp, "Đương nhiên, nếu hai người định hẹn hò thì nên nhanh chóng mở cuộc họp báo công bố rõ ràng. Mặc dù cuộc chiến lập tức còn bùng nổ lớn hơn, nhưng về lâu dài mà nói, hiệu quả lại rất tốt. An Kỳ, cô cũng không cần luôn chuẩn bị biện pháp phòng vệ hay lo lắng hãi hùng; Dật Phàm, cậu cũng có thể danh chính ngôn thuận chắn trước An Kỳ mà bảo vệ."
Cố An Kỳ nhíu mày, không trả lời ngay. Có lẽ, nên nói cô không biết nên làm thế nào để trả lời mới đúng, lúc này cô hơi mâu thuẫn, không biết mình nên đi con đường nào, tâm trạng lúc này cô cũng không nói nên lời. Cô trầm mặc nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh, lại phát hiện đối phương cũng giống cô, nhíu chặt lông mày.
Thì ra là thế... Thấy tình cảnh đó, khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, nếu anh cũng không thể quyết định được, vậy thì để cô mở miệng đi.
"Chúng tôi không có ý định này." Cố An Kỳ mở miệng nói, cách nói vô cùng chắc chắn.
Cô có thiện cảm với Tô Dật Phàm, nhưng cũng chỉ dừng lại thiện cảm mà thôi, không có ý nghĩ khác. Cô thừa nhận khi nghe nói Tô Dật Phàm từng là bạn trai của cô, thái độ của cô đối với Tô Dật Phàm có chút thay đổi, trong khoảng thời gian này ở bên nhau cũng rất hòa hợp, nhưng vẫn chưa tới mức "Yêu" kia.
Cô không thích có scandal lung tung, ngoại trừ khi bắt buộc để quảng bá, cô không nghĩ hoặc không muốn có scandal với nam nghệ sĩ. Cô muốn một tình yêu chân thành, không hỗn loạn tạp chất, đáng tiếc Tô Dật Phàm cũng không phải người thích hợp. Cô là người có lòng tự trọng rất mạnh, không hy vọng Tô Dật Phàm bởi vì bảo vệ cô mà lấy cớ này để che mắt thiên hạ.
Cô chính là cô, lúc nào cũng ngẩng đầu đi về phía trước, cho dù ngã xuống cũng không sao. Cô sẽ không vì bất cứ ai mà bỏ lòng tự trọng xuống, cô mãi mãi là một nữ vương cao ngạo. Mãi mãi cũng không phải là cô bé lọ lem nhỏ bé.
Tô Dật Phàm nghe thấy lời nói của Cố An Kỳ thì cũng không có phản bác, chỉ nhìn thật lâu vào Cố An Kỳ dị thường quả quyết bên cạnh, không biết đang suy nghĩ điều gì. Anh không thể nói những lời "tỏ tình", bởi vì trong lòng anh còn có Lâm Huyên Di. Anh thích Cố An Kỳ, không sai, nhưng nếu như vậy mà ở bên cô thì đối với cô thật không công bằng. Anh, không muốn làm như vậy.
"Một khi đã như vậy, hoạt động sau này của hai người sẽ được tách ra, ngoài hoạt động quảng bá thì tất cả đều tách ra làm riêng hết." Âu Dương Thừa cảm giác được bầu không khí đã thay đổi, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi nheo lại, nói thẳng với hai người.
"Tôi hiểu." Cố An Kỳ gật gật đầu, "Âu Dương tiên sinh còn chuyện gì muốn phân phó không?"
"Không có, tôi sẽ sắp xếp cho cô một nhóm chuyên bảo vệ nghệ sĩ đến bảo vệ sự an toàn cho cô." Âu Dương Thừa hứa hẹn.
"Ừ, cám ơn Âu Dương tiên sinh, về chuyện sắp xếp công việc, sau này anh có thể thảo luận trực tiếp với Chu tiên sinh, tôi tin anh ấy sẽ nói ràng với anh hơn." Cố An Kỳ thản nhiên nói, "Từ trước đến nay tôi đối với quyết định của công ty hình như đều không có hành động phản đối nào, Âu Dương tiên sinh rõ chứ?"
Cố An Kỳ không ở lại, cô không ngốc, mặc dù ban đầu câu hỏi bất ngờ của Âu Dương Thừa đúng là khiến cô hơi hoảng hốt, làm cho cô không thể phản ứng ngay lập tức, nhưng chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút thì có thể phát hiện rất nhiều vấn đề trong đó. Nếu như Âu Dương Thừa quả thật muốn thảo luận về công việc với họ, căn bản anh không cần phải gọi cả hai người vào văn phòng. Anh chỉ cần thảo luận với Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm là được.
Nhưng đột nhiên lại gọi họ đến, chủ đề lại còn về chuyện tình cảm? Ha, việc này không thích hợp với bản tính theo đuổi hiệu quả và lợi ích của anh ta.
Âu Dương Thừa, mục đích của anh không phải là để thảo luận với họ, gọi cô và Tô Dật Phàm đến cũng không phải vì nguyên nhân đặc biệt nào, không phải muốn biết con đường tương lai của họ hay kế hoạch gì đó, mà anh chỉ muốn xem một trò cười mà thôi...
"Ồ?" Âu Dương Thừa nhướn mi, nhìn Cố An Kỳ, "Tôi còn tưởng tôi che giấu rất tốt cơ đấy."
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây." Cố An Kỳ lạnh nhạt đối diện với Âu Dương Thừa, sau đó mở cửa ra ngoài. Mấy trò chơi mưu kế cô không ghét, có lẽ thỉnh thoảng sử dụng mưu kế cũng xem như một cách điều chỉnh tâm trạng, chẳng qua cô không thích lấy tình cảm của cô ra làm tiền đặt cược, làm trò đùa.
"A, chọc nữ vương điện hạ tức giận mất rồi." Âu Dương Thừa uể ơải nửa nằm ở trên ghế, thoạt nhìn rất thoải mái.
"Vì sao? Vì sao phải làm vậy?" Sắc mặt của Tô Dật Phàm không quá tốt, vẻ mặt u ám nhìn Âu Dương Thừa khiến người ta phải ớn lạnh.
"Đừng như vậy, ông bạn già, quá nhiều không khí lạnh rồi đấy, mình ăn không có tiêu." Âu Dương Thừa cười hì hì nói, dường như không hề lo lắng trước sự tức giận của Tô Dật Phàm, "Đúng là không ngờ hôm nay mình có thể khiến hai người mang mặt nạ hoàn hảo nhất lột được mặt nạ xuống mà bộc lộ cảm xúc thật."
"Âu, Dương, Thừa" Tô Dật Phàm nhấn mạnh tên Âu Dương Thừa, nhịn xuống xúc động muốn đánh anh ta một trận tơi bời.
"Khụ khụ, đừng vội, cậu nghe mình nói trước đã." Âu Dương Thừa nghe Tô Dật Phàm gọi tên đầy đủ của anh thì lập tức hiểu hiểu được lúc này sự tức giận của Tô Dật Phàm đã lên đến cực điểm, "Mình đã tìm được vài thông tin, cho nên muốn thử Cố An Kỳ một chút mà thôi."
"Cậu điều tra thông tin gì về cô ấy?" Tô Dật Phàm nhíu mày, "Sao đột nhiên cậu lại đi điều tra lý lịch của cô ấy?"
"Nói đúng hơn, không phải mình điều tra cô ấy." Âu Dương Thừa dừng một chút rồi nói tiếp "Cái mình điều tra ... Là thông tin về Lâm Huyên Di."
"Nói tiếp đi." Tô Dật Phàm bĩu môi nói.
"Khi mình đang điều tra về Lâm Huyên Di, phát hiện rất nhiều sở thích, thói quen của cô ấy giống với Cố An Kỳ, nhưng lúc đó mình chỉ nghĩ Cố An Kỳ quá thích Lâm Huyên Di nên mới cố tình học theo, nhưng chắc cậu cũng nhận ra, tính cách của Cố An Kỳ đã ngấm vào trong xương tủy, không phải cứ giả vờ là được."
"Thế thì sao? Người có tính cách giống nhau trên thế giới này vốn chẳng thiếu." Khuôn mặt Tô Dật Phàm lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh theo.
"Nhưng mà, Dật Phàm, cậu phải biết rằng Cố An Kỳ một năm trước không giống thế này, lúc đó cô ấy rất rụt rè nhút nhát, thậm chí có thể nói là không biết diễn xuất." Âu Dương Thừa hơi nheo mắt lại, "Mình rất tò mò trong một năm này cô ấy đã làm gì mà lại có thay đổi lớn như thế nên mới thuê người điều tra cô ấy luôn."
"Ngày Lâm Huyên Di rớt xuống vách núi thì Cố An Kỳ cũng đang tham gia một chương trình ở đài truyền hình gần đó, nhưng vì điện áp quá cao nên bị điện giật hôn mê được đưa đến bệnh viện, từ ngày đó cô ấy như thay đổi linh hồn, cậu không thấy rất đáng nghi sao? Đi dạo từ Quỷ Môn quan trở về đúng là sẽ làm cho người ta thay đổi cách nhìn nhận vài chuyện, nhưng những thứ đã ăn sâu vào xương tủy thì không phải có thể thay đổi dễ dàng như vậy đâu."
"Cậu kể lại câu chuyện này là có ý gì?" Tô Dật Phàm trầm giọng hỏi.
"Mình nghi ngờ Cố An Kỳ chính là Lâm Huyên Di." Suy đoán táo bạo của Âu Dương Thừa làm cho sắc mặt Tô Dật Phàm thay đổi, nhưng anh tiếp tục nói, "Có lẽ cậu không biết, lúc đầu khi mới thuê Dương Văn Lâm, mình đã từng để Dương Văn Lâm làm quản lý của Cố An Kỳ. Sau đó mình có hỏi suy nghĩ của Dương Văn Lâm thì Dương Văn Lâm đều nói, Cố An Kỳ và Lâm Huyên Di rất giống nhau, tính cách vô cùng giống, từng có một lần anh ấy nhìn Cố An Kỳ mà ngỡ rằng mình đang thấy Lâm Huyên Di. Hai người họ cho dù là thái độ đối xử với anh ấy hay với công việc đều không có gì khác nhau. À, chưa hết, khoảng thời gian gần đây, tình cảm của Cố An Kỳ và Tiêu Thắng Hinh khá tốt, hai người đó như vừa gặp đã thân thiết như chị em nhiều năm. Mình chưa từng thấy Tiêu Thắng Hinh thân thiết với hậu bối nào như vậy. Cho dù là tiền bối, có quan hệ gắn bó với Tiêu Thắng Hinh như vậy, trong trí nhớ của mình, chỉ có một mình Lâm Huyên Di."
"Cậu muốn nói gì?" Tô Dật Phàm dường như mơ hồ đã đoán được suy nghĩ của Âu Dương Thừa, chỉ là không dám xác định.
"Mình nghi ngờ Cố An Kỳ hiện tại chính là Lâm Huyên Di" Âu Dương Thừa lạnh nhạt nói, giống như chỉ đang kể chuyện bình thường, "Lâm Huyên Di và Cố An Kỳ bây giờ thật sự là rất giống nhau ."
"Không thể nào, rõ ràng đó là hai người, huống hồ, chính mắt mình đã thấy cô ấy được chôn cất rồi." Tô Dật Phàm cau mày nói.
"Dật Phàm, câu có biết tại sao khi điều trị cho những người bị rối loạn nhân cách nghiêm trọng bác sĩ chủ trị lại dùng phương pháp sốc điện không?" Âu Dương Thừa đột nhiên vứt ra một câu hỏi kì quái.
"Âu Dương Thừa, cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, mình không có kiên nhẫn." Tô Dật Phàm thật sự không chịu nổi nữa.
"Được, mình nói, mình nói." Âu Dương Thừa vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói, "Mình từng nghe nói khi sử dụng phương pháp sốc điện đến mức độ nhất định, các nhân cách vì muốn sinh tồn sẽ tàn sát lẫn nhau, loại bỏ nhân cách dư thừa, hoặc có thể nói linh hồn có suy nghĩ, cho nên giây phút sốc điện có thể khiến linh hồn và cơ thể tách nhau ra, hay chúng ta còn gọi là trạng thái hồn lìa khỏi xác*. Mình đã điều tra, lúc đó trạng thái hay tinh thần của Cố An Kỳ đều bình thường, không có hiện tượng tâm thần phân liệt, hay là rối loạn nhân cách, cho nên... giả sử Lâm Huyên Di vừa rơi xuống vách núi bỏ mình gần đó nhập vào cơ thể Cố An Kỳ..."
(*hồn lìa khỏi xác: tên tiếng anh là Out-of-body experience (OBE), hay còn có tên khoa học là trạng thái "Ảo thân" hay "du thần",là trạng thái như cơ thể bị phân tách thành hai nửa, dạng như hồn vía và thể xác. Trong đó, phần "thần" vẫn quan sát được thể xác và thế giới xung quanh)
Không thể không nói, mặc dù đây chỉ là suy đoán cá nhân của Âu Dương Thừa nhưng vô cùng gần với đáp án. Chuyện khó có thể tưởng tượng, khó tin như vậy lại được anh xâu chuỗi với nhau vẫn khiến người ta khó có thể chấp nhận.
"Đây chỉ là giả thiết của cậu, không có căn cứ khoa học." Tô Dật Phàm vẫn nhíu mày thật sâu, chẳng qua giọng điệu đã thả lỏng hơn.
"Đúng, đây chỉ là suy đoán của mình, " Âu Dương Thừa nói, "Vậy mình hỏi cậu, những hành động bình thường trong cuộc sống của cô ấy và Lâm Huyên Di giống hay không? Tính cách của cô ấy, lúc cô ấy tức giận giống hay không? Lòng tự trọng cao giống hay không? Thứ cậu cầm trong tay là đồ ăn cô ấy làm đúng không? Hương vị giống hay không?"
"..." Tô Dật Phàm không thể trả lời, bởi vì anh nhớ lại lần đầu tiên đến nhà Cố An Kỳ, món ăn Cố An Kỳ nấu ngày đó chính là món ngày trước Lâm Huyên Di thích nấu nhất, phương pháp, cách trang trí, để bao nhiêu miếng thịt như từ một khuôn đúc ra. Anh nhớ rõ lúc đó anh cũng đã từng hỏi Cố An Kỳ có quan hệ gì với Lâm Huyên Di, nhưng hình như câu trả lời của cô là không có quan hệ gì.
Tô Dật Phàm từng ở trước mặt cô đề cập đến Lâm Huyên Di một hai lần, lúc ấy vẻ mặt của cô... hình như hơi kì lạ. Hay là...
"Hôm nay mình gọi hai người tới, nguyên nhân lớn nhất là để thử xem giới hạn tức giận của Cố An Kỳ đến đâu." Âu Dương Thừa nhàn nhạt nói, "Năm đó Lâm Huyên Di ghét nhất, hay có thể nói hận nhất chính là mấy scandal linh tinh, ngoài những lúc để giúp đỡ lăng xê giúp tân binh, gần như cô sẽ không có mấy tin đồn tình cảm vớ vẩn. Cho nên mình muốn lợi dụng điểm này để thử cô ấy. Chậc chậc, không nghĩ cô ấy và Lâm Huyên Di cũng giống nhau, lòng tự trọng cao đến đáng sợ, vừa thấy cậu do dự một cái là dứt khoát phát biểu sau này sẽ không phát triển tình cảm."
"Cậu đang muốn giết tôi sao?" Tô Dật Phàm nghĩ nếu Cố An Kỳ thật sự là Lâm Huyên Di, vậy hậu quả sau này, mồ hôi lạnh rơi như mưa.
"Thôi, chuyện này không phải vẫn chưa chắc chắn sao?" Âu Dương Thừa lười nhác nói, trò hay hôm nay khiến anh rất hài lòng, "Mình nghĩ nếu cậu muốn biết đáp án thì có thể xuống tay từ chỗ Tiêu Thắng Hinh, lần trở mình này của Tiêu Thắng Hinh, Cố An Kỳ chắc chắn có tham gia."
"Vì sao cậu không nói sớm chứ, nếu là cô ấy, nếu thật sự là cô ấy, vậy nên làm sao bây giờ..." Tô Dật Phàm ôm đầu, cảm thấy thật đau đầu, lúc trước khi còn bên nhau, anh nhớ rõ Lâm Huyên Di đã từng nói, đời này cô ghét nhất một tình yêu bị pha lẫn tạp chất, còn có người đàn ông do dự, hôm nay anh mắc cả hai lỗi này mất rồi, nếu Cố An Kỳ thật sự chính là Lâm Huyên Di...
Chắc chắn lúc này anh đã bị xếp vào sổ đen hẹn hò rồi.
Tô Dật Phàm nghĩ đến đây, khuôn mặt đen lại, mặc dù bây giờ anh vẫn chưa có chứng cứ chứng minh Cố An Kỳ có liên quan đến Lâm Huyên Di, hơn nữa Cố An Kỳ dường như cũng không nhớ rõ anh, nhưng anh có trực giác. Trực giác nói cho anh biết, Cố An Kỳ chính là Lâm Huyên Di.
Aiz, bị xếp vào sổ đen , vậy... Vậy phải làm sao bây giờ ...
"Yên tâm đi, chuyện này mình sẽ không nói lung tung đâu, tài liệu mình cũng hủy đi rồi, chắc chắn người khác sẽ không biết chân tướng sự việc. Khụ khụ, người anh em, miếng xương Cố An Kỳ này cũng không dễ gặm đâu, cậu cố lên, mình sẽ cổ vũ sau lưng cho cậu." Âu Dương Thừa không biết từ lúc nào đã đi đến cửa, chuẩn bị bỏ chạy.
Đúng là anh thích xem trò vui thật, nhưng cũng phải giữ cái mạng thì mới xem được chứ, xem kịch rất đáng quý, nhưng mạng còn quý hơn đó.
"Cô là... Thái Nhược Lâm?" Tô Dật Phàm ngập ngừng vài giây để suy nghĩ.
"Vâng, em là Thái Nhược Lâm." Khuôn mặt của Thái Nhược Lâm đỏ ửng, giống như được Tô Dật Phàm nhớ tên là một điều rất vinh hạnh đối với cô ta.
"Có chuyện gì không?" Tâm trạng của Tô Dật Phàm hiện tại không được tốt lắm, tâm hồn đang lơ lửng trên mây, cộng thêm ở đằng sau đang có Cố An Kỳ xem trò hay, vì vậy cách nói chuyện vô cùng xa cách.
"À ừm, tuần sau em sẽ tham gia chương trình 《GoGo xông lên 》, lúc đó có thể mời anh Dật Phàm..." Thái Nhược Lâm từ từ cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau.
Cố An Kỳ ở phía sau Tô Dật Phàm nhô đầu ra, nhưng phát hiện Thái Nhược Lâm vẫn không nhìn thấy cô nên tiếp tục mặc kệ.
"Trò chơi ở chương trình đó cũng không khó khăn lắm đâu, có thể hợp tác giúp đỡ nhau. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi đồng đội của cô." Tô Dật Phàm ôn hòa nói.
Hả? Thái Nhược Lâm lập tức sững sờ, đây không phải kết quả mà cô ta muốn, cô ta muốn hợp tác với Tô Dật Phàm nên mới ra mặt hỏi mà. Dạo này Tô Dật Phàm hợp tác với nữ minh tinh nào thì đều có scandal với minh tinh đó, vì muốn được thân thiết với Tô Dật Phàm hơn cũng như được lăng xê để nổi tiếng nên cô ta mới nghĩ ra cách này. Mặt khác, Tô Dật Phàm cũng là nghệ sĩ cô ta thích nhất từ trước tới nay, cô ta thầm thích anh đã lâu, nay nhìn Tô Dật Phàm bị người cô ta xem thường nhất, ngứa mắt nhất là Cố An Kỳ chiếm lấy thì trong lòng hơi khó chịu, hay phải nói là căm ghét.
"Đồng đội của anh Dật Phàm là..." Thái Nhược Lâm thử hỏi.
"Tuần sau tôi và cô ấy sẽ xuất hiện với tư cách là đồng đội." Tô Dật Phàm kéo người nào đó bên cạnh đang đứng xem trò hay, mặc kệ mọi chuyện ra.
"Cố An Kỳ?" Thái Nhược Lâm mở to mắt, lại là cô? Sao lại là cô? Thái Nhược Lâm vất vả lắm mới đào được thông tin Tô Dật Phàm một mình tham gia chương trình《GoGo xông lên 》, cô ta sống chết bám lấy quản lý nhà mình sắp xếp lịch trình, tại sao, tại sao lại là Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm cùng tham gia?
Thái Nhược Lâm không biết gần đây lịch trình của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ đã được điều chỉnh lại, trên cơ bản gần như giống nhau, lý do là để có thể quảng bá cùng lúc, mặt khác cũng bởi vì Cố An Kỳ mới nhận được một "món quà" kinh sợ như vậy, mọi người đều lo lắng cô tham gia chương trình một mình, cho nên lặng lẽ sắp xếp lịch trình của cô và Tô Dật Phàm giống nhau. Thật ra Tô Dật Phàm là người yêu cầu chuyện này đầu tiên, mấy quản lý không thể thuyết phục được anh, cuối cùng qua một cuộc điện thoại của anh đã bị anh thu phục. 《GoGo xông lên 》 ban đầu là một mình Tô Dật Phàm tham gia, nhưng sau khi sắp xếp lại thì Cố An Kỳ cũng chiếm được cơ hội này.
Sắc mặt của Thái Nhược Lâm rất khó coi, hận không thể đâm cho khuôn mặt của Cố An Kỳ thủng một lỗ. Đôi mắt hạnh của Cố An Kỳ mở to nhìn Thái Nhược Lâm đối diện không ngừng phóng sát khí về phía mình thì thấy quá nhàm chán, quay đầu dời mắt về phía Tô Dật Phàm, dáng vẻ lười biếng như không để Thái Nhược Lâm vào mắt.
"Cố An Kỳ, lần này cậu tham gia cùng anh Dật Phàm sao? Sao mình chưa từng nghe cậu nói?" Thái Nhược Lâm vẫn có thể giữ nguyên giọng nói ngọt ngào khiến Cố An Kỳ hơi ngạc nhiên.
"Tôi và cô thân đến mức đó sao?" Cố An Kỳ mở to mắt, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Thái Nhược Lâm cắn chặt răng, sắc mặt lại là khó coi thêm vài phần, mặc dù vẫn mang theo sự thân thiết, nhưng khi đối mặt hai người đã quá quen thuộc với việc mang mặt nạ, giả vờ của cô ta tất nhiên là trăm ngàn chỗ hở.
Tô Dật Phàm dường như nhìn ra sự căm hận của Thái Nhược Lâm, yên lặng kéo Cố An Kỳ đến bên cạnh mình: "Ngại quá, tôi và An Kỳ còn có việc nên đi trước."
An Kỳ? Tô Dật Phàm gọi đứa con gái kia là gì? An Kỳ? Thân thiết như vậy ư? Vì sao với cô ta thì gọi cả họ tên nghe rất xa lạ, còn đối với Cố An Kỳ thì lại gọi tên vô cùng thân mật? Thái Nhược Lâm hung hăng nhìn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm song song rời đi, sắc mặt vô cùng khó chịu.
"Anh thật xấu tính, khi vở kịch bắt đầu diễn theo ý em thì lại kéo em đi." Cố An Kỳ bất mãn nói, "Còn chưa được xem hết nữa."
"Em thích xem kịch như vậy ư?" Tô Dật Phàm run rẩy khóe miệng.
"Cũng không phải, chỉ là hiếm hoi mới gặp được người bắn tim tung tóe đến anh như vậy nên cảm thấy mới mẻ thôi." Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói, "Tuy nhiên vở kịch này chẳng thú vị gì cả. Người nhàm chán, kịch bản cũng nhàm chán."
Tô Dật Phàm buồn cười xoa đầu Cố An Kỳ: "Chỉ biết xem kịch thôi, không ra chắn giúp anh gì cả."
"Em không muốn làm bia đỡ đạn đâu, em đã bị hận quá nhiều rồi, rắc rối cũng một đống, tự nhiên lại thêm tên mình vào vài cái danh sách đen làm gì chứ." Cố An Kỳ lười biếng nói, sau đó ngáp một cái.
"..." Tô Dật Phàm không trả lời, thay vào đó im lặng một lúc, nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của Cố An Kỳ, thở dài một cái rồi lẩm bẩm: "Không, chắc chắn em sẽ không bị thương nữa."
"Anh nói gì cơ?" Cố An Kỳ quay đầu nhìn Tô Dật Phàm.
"Không có gì, mau đi lên văn phòng của Âu Dương tiên sinh đi." Tô Dật Phàm nhàn nhạt nói. Anh không nói lại, bởi vì anh không muốn Cố An Kỳ cảm thấy áp lực, có vài thứ không phải cứ nói miệng là được, nhiều lúc, hành động so với ngôn ngữ còn quan trọng hơn.
"Đến cả rồi à? Ngồi đi." Âu Dương Thừa nói với hai người đang từ ngoài cửa đi vào.
"Hai người còn có lịch trình nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi." Âu Dương Thừa nói, "Có một số việc tôi muốn xác nhận trước với hai người, hai người đang hẹn hò thật sự hay đó chỉ là tin đồn?"
Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đều sửng sốt: "Vì sao Âu Dương tiên sinh lại hỏi vậy?"
"Trả lời tôi trước đã." Âu Dương Thừa không trả lời câu hỏi của họ mà muốn họ nói ra đáp án trước.
"Chúng tôi không có hẹn hò." Tô Dật Phàm trả lời, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Âu Dương Thừa nhìn sâu vào Tô Dật Phàm, lông mày hơi nhíu lại: "Như vậy hai người không có ý định hẹn hò?"
"Hả?" Cố An Kỳ thật sự không rõ Âu Dương Thừa có âm mưu gì, khiến hai người họ trở tay không kịp, "Có gì muốn nói, Âu Dương tiên sinh có thể nói thẳng, cứ nửa úp nửa mở sao chúng tôi hiểu được. Đoán đến đoán đi cũng chẳng có gì thú vị."
"Nếu hai người không có ý định hẹn hò, tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc với nhau thì hơn. Hai người cũng biết gần đây fan chiến rất lợi hại, tiếp tục thân thiết thì sẽ xảy ra chuyện lớn." Âu Dương Thừa dừng một chút, uống ngụm trà rồi nói tiếp, "Đương nhiên, nếu hai người định hẹn hò thì nên nhanh chóng mở cuộc họp báo công bố rõ ràng. Mặc dù cuộc chiến lập tức còn bùng nổ lớn hơn, nhưng về lâu dài mà nói, hiệu quả lại rất tốt. An Kỳ, cô cũng không cần luôn chuẩn bị biện pháp phòng vệ hay lo lắng hãi hùng; Dật Phàm, cậu cũng có thể danh chính ngôn thuận chắn trước An Kỳ mà bảo vệ."
Cố An Kỳ nhíu mày, không trả lời ngay. Có lẽ, nên nói cô không biết nên làm thế nào để trả lời mới đúng, lúc này cô hơi mâu thuẫn, không biết mình nên đi con đường nào, tâm trạng lúc này cô cũng không nói nên lời. Cô trầm mặc nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh, lại phát hiện đối phương cũng giống cô, nhíu chặt lông mày.
Thì ra là thế... Thấy tình cảnh đó, khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, nếu anh cũng không thể quyết định được, vậy thì để cô mở miệng đi.
"Chúng tôi không có ý định này." Cố An Kỳ mở miệng nói, cách nói vô cùng chắc chắn.
Cô có thiện cảm với Tô Dật Phàm, nhưng cũng chỉ dừng lại thiện cảm mà thôi, không có ý nghĩ khác. Cô thừa nhận khi nghe nói Tô Dật Phàm từng là bạn trai của cô, thái độ của cô đối với Tô Dật Phàm có chút thay đổi, trong khoảng thời gian này ở bên nhau cũng rất hòa hợp, nhưng vẫn chưa tới mức "Yêu" kia.
Cô không thích có scandal lung tung, ngoại trừ khi bắt buộc để quảng bá, cô không nghĩ hoặc không muốn có scandal với nam nghệ sĩ. Cô muốn một tình yêu chân thành, không hỗn loạn tạp chất, đáng tiếc Tô Dật Phàm cũng không phải người thích hợp. Cô là người có lòng tự trọng rất mạnh, không hy vọng Tô Dật Phàm bởi vì bảo vệ cô mà lấy cớ này để che mắt thiên hạ.
Cô chính là cô, lúc nào cũng ngẩng đầu đi về phía trước, cho dù ngã xuống cũng không sao. Cô sẽ không vì bất cứ ai mà bỏ lòng tự trọng xuống, cô mãi mãi là một nữ vương cao ngạo. Mãi mãi cũng không phải là cô bé lọ lem nhỏ bé.
Tô Dật Phàm nghe thấy lời nói của Cố An Kỳ thì cũng không có phản bác, chỉ nhìn thật lâu vào Cố An Kỳ dị thường quả quyết bên cạnh, không biết đang suy nghĩ điều gì. Anh không thể nói những lời "tỏ tình", bởi vì trong lòng anh còn có Lâm Huyên Di. Anh thích Cố An Kỳ, không sai, nhưng nếu như vậy mà ở bên cô thì đối với cô thật không công bằng. Anh, không muốn làm như vậy.
"Một khi đã như vậy, hoạt động sau này của hai người sẽ được tách ra, ngoài hoạt động quảng bá thì tất cả đều tách ra làm riêng hết." Âu Dương Thừa cảm giác được bầu không khí đã thay đổi, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi nheo lại, nói thẳng với hai người.
"Tôi hiểu." Cố An Kỳ gật gật đầu, "Âu Dương tiên sinh còn chuyện gì muốn phân phó không?"
"Không có, tôi sẽ sắp xếp cho cô một nhóm chuyên bảo vệ nghệ sĩ đến bảo vệ sự an toàn cho cô." Âu Dương Thừa hứa hẹn.
"Ừ, cám ơn Âu Dương tiên sinh, về chuyện sắp xếp công việc, sau này anh có thể thảo luận trực tiếp với Chu tiên sinh, tôi tin anh ấy sẽ nói ràng với anh hơn." Cố An Kỳ thản nhiên nói, "Từ trước đến nay tôi đối với quyết định của công ty hình như đều không có hành động phản đối nào, Âu Dương tiên sinh rõ chứ?"
Cố An Kỳ không ở lại, cô không ngốc, mặc dù ban đầu câu hỏi bất ngờ của Âu Dương Thừa đúng là khiến cô hơi hoảng hốt, làm cho cô không thể phản ứng ngay lập tức, nhưng chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút thì có thể phát hiện rất nhiều vấn đề trong đó. Nếu như Âu Dương Thừa quả thật muốn thảo luận về công việc với họ, căn bản anh không cần phải gọi cả hai người vào văn phòng. Anh chỉ cần thảo luận với Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm là được.
Nhưng đột nhiên lại gọi họ đến, chủ đề lại còn về chuyện tình cảm? Ha, việc này không thích hợp với bản tính theo đuổi hiệu quả và lợi ích của anh ta.
Âu Dương Thừa, mục đích của anh không phải là để thảo luận với họ, gọi cô và Tô Dật Phàm đến cũng không phải vì nguyên nhân đặc biệt nào, không phải muốn biết con đường tương lai của họ hay kế hoạch gì đó, mà anh chỉ muốn xem một trò cười mà thôi...
"Ồ?" Âu Dương Thừa nhướn mi, nhìn Cố An Kỳ, "Tôi còn tưởng tôi che giấu rất tốt cơ đấy."
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây." Cố An Kỳ lạnh nhạt đối diện với Âu Dương Thừa, sau đó mở cửa ra ngoài. Mấy trò chơi mưu kế cô không ghét, có lẽ thỉnh thoảng sử dụng mưu kế cũng xem như một cách điều chỉnh tâm trạng, chẳng qua cô không thích lấy tình cảm của cô ra làm tiền đặt cược, làm trò đùa.
"A, chọc nữ vương điện hạ tức giận mất rồi." Âu Dương Thừa uể ơải nửa nằm ở trên ghế, thoạt nhìn rất thoải mái.
"Vì sao? Vì sao phải làm vậy?" Sắc mặt của Tô Dật Phàm không quá tốt, vẻ mặt u ám nhìn Âu Dương Thừa khiến người ta phải ớn lạnh.
"Đừng như vậy, ông bạn già, quá nhiều không khí lạnh rồi đấy, mình ăn không có tiêu." Âu Dương Thừa cười hì hì nói, dường như không hề lo lắng trước sự tức giận của Tô Dật Phàm, "Đúng là không ngờ hôm nay mình có thể khiến hai người mang mặt nạ hoàn hảo nhất lột được mặt nạ xuống mà bộc lộ cảm xúc thật."
"Âu, Dương, Thừa" Tô Dật Phàm nhấn mạnh tên Âu Dương Thừa, nhịn xuống xúc động muốn đánh anh ta một trận tơi bời.
"Khụ khụ, đừng vội, cậu nghe mình nói trước đã." Âu Dương Thừa nghe Tô Dật Phàm gọi tên đầy đủ của anh thì lập tức hiểu hiểu được lúc này sự tức giận của Tô Dật Phàm đã lên đến cực điểm, "Mình đã tìm được vài thông tin, cho nên muốn thử Cố An Kỳ một chút mà thôi."
"Cậu điều tra thông tin gì về cô ấy?" Tô Dật Phàm nhíu mày, "Sao đột nhiên cậu lại đi điều tra lý lịch của cô ấy?"
"Nói đúng hơn, không phải mình điều tra cô ấy." Âu Dương Thừa dừng một chút rồi nói tiếp "Cái mình điều tra ... Là thông tin về Lâm Huyên Di."
"Nói tiếp đi." Tô Dật Phàm bĩu môi nói.
"Khi mình đang điều tra về Lâm Huyên Di, phát hiện rất nhiều sở thích, thói quen của cô ấy giống với Cố An Kỳ, nhưng lúc đó mình chỉ nghĩ Cố An Kỳ quá thích Lâm Huyên Di nên mới cố tình học theo, nhưng chắc cậu cũng nhận ra, tính cách của Cố An Kỳ đã ngấm vào trong xương tủy, không phải cứ giả vờ là được."
"Thế thì sao? Người có tính cách giống nhau trên thế giới này vốn chẳng thiếu." Khuôn mặt Tô Dật Phàm lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh theo.
"Nhưng mà, Dật Phàm, cậu phải biết rằng Cố An Kỳ một năm trước không giống thế này, lúc đó cô ấy rất rụt rè nhút nhát, thậm chí có thể nói là không biết diễn xuất." Âu Dương Thừa hơi nheo mắt lại, "Mình rất tò mò trong một năm này cô ấy đã làm gì mà lại có thay đổi lớn như thế nên mới thuê người điều tra cô ấy luôn."
"Ngày Lâm Huyên Di rớt xuống vách núi thì Cố An Kỳ cũng đang tham gia một chương trình ở đài truyền hình gần đó, nhưng vì điện áp quá cao nên bị điện giật hôn mê được đưa đến bệnh viện, từ ngày đó cô ấy như thay đổi linh hồn, cậu không thấy rất đáng nghi sao? Đi dạo từ Quỷ Môn quan trở về đúng là sẽ làm cho người ta thay đổi cách nhìn nhận vài chuyện, nhưng những thứ đã ăn sâu vào xương tủy thì không phải có thể thay đổi dễ dàng như vậy đâu."
"Cậu kể lại câu chuyện này là có ý gì?" Tô Dật Phàm trầm giọng hỏi.
"Mình nghi ngờ Cố An Kỳ chính là Lâm Huyên Di." Suy đoán táo bạo của Âu Dương Thừa làm cho sắc mặt Tô Dật Phàm thay đổi, nhưng anh tiếp tục nói, "Có lẽ cậu không biết, lúc đầu khi mới thuê Dương Văn Lâm, mình đã từng để Dương Văn Lâm làm quản lý của Cố An Kỳ. Sau đó mình có hỏi suy nghĩ của Dương Văn Lâm thì Dương Văn Lâm đều nói, Cố An Kỳ và Lâm Huyên Di rất giống nhau, tính cách vô cùng giống, từng có một lần anh ấy nhìn Cố An Kỳ mà ngỡ rằng mình đang thấy Lâm Huyên Di. Hai người họ cho dù là thái độ đối xử với anh ấy hay với công việc đều không có gì khác nhau. À, chưa hết, khoảng thời gian gần đây, tình cảm của Cố An Kỳ và Tiêu Thắng Hinh khá tốt, hai người đó như vừa gặp đã thân thiết như chị em nhiều năm. Mình chưa từng thấy Tiêu Thắng Hinh thân thiết với hậu bối nào như vậy. Cho dù là tiền bối, có quan hệ gắn bó với Tiêu Thắng Hinh như vậy, trong trí nhớ của mình, chỉ có một mình Lâm Huyên Di."
"Cậu muốn nói gì?" Tô Dật Phàm dường như mơ hồ đã đoán được suy nghĩ của Âu Dương Thừa, chỉ là không dám xác định.
"Mình nghi ngờ Cố An Kỳ hiện tại chính là Lâm Huyên Di" Âu Dương Thừa lạnh nhạt nói, giống như chỉ đang kể chuyện bình thường, "Lâm Huyên Di và Cố An Kỳ bây giờ thật sự là rất giống nhau ."
"Không thể nào, rõ ràng đó là hai người, huống hồ, chính mắt mình đã thấy cô ấy được chôn cất rồi." Tô Dật Phàm cau mày nói.
"Dật Phàm, câu có biết tại sao khi điều trị cho những người bị rối loạn nhân cách nghiêm trọng bác sĩ chủ trị lại dùng phương pháp sốc điện không?" Âu Dương Thừa đột nhiên vứt ra một câu hỏi kì quái.
"Âu Dương Thừa, cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, mình không có kiên nhẫn." Tô Dật Phàm thật sự không chịu nổi nữa.
"Được, mình nói, mình nói." Âu Dương Thừa vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói, "Mình từng nghe nói khi sử dụng phương pháp sốc điện đến mức độ nhất định, các nhân cách vì muốn sinh tồn sẽ tàn sát lẫn nhau, loại bỏ nhân cách dư thừa, hoặc có thể nói linh hồn có suy nghĩ, cho nên giây phút sốc điện có thể khiến linh hồn và cơ thể tách nhau ra, hay chúng ta còn gọi là trạng thái hồn lìa khỏi xác*. Mình đã điều tra, lúc đó trạng thái hay tinh thần của Cố An Kỳ đều bình thường, không có hiện tượng tâm thần phân liệt, hay là rối loạn nhân cách, cho nên... giả sử Lâm Huyên Di vừa rơi xuống vách núi bỏ mình gần đó nhập vào cơ thể Cố An Kỳ..."
(*hồn lìa khỏi xác: tên tiếng anh là Out-of-body experience (OBE), hay còn có tên khoa học là trạng thái "Ảo thân" hay "du thần",là trạng thái như cơ thể bị phân tách thành hai nửa, dạng như hồn vía và thể xác. Trong đó, phần "thần" vẫn quan sát được thể xác và thế giới xung quanh)
Không thể không nói, mặc dù đây chỉ là suy đoán cá nhân của Âu Dương Thừa nhưng vô cùng gần với đáp án. Chuyện khó có thể tưởng tượng, khó tin như vậy lại được anh xâu chuỗi với nhau vẫn khiến người ta khó có thể chấp nhận.
"Đây chỉ là giả thiết của cậu, không có căn cứ khoa học." Tô Dật Phàm vẫn nhíu mày thật sâu, chẳng qua giọng điệu đã thả lỏng hơn.
"Đúng, đây chỉ là suy đoán của mình, " Âu Dương Thừa nói, "Vậy mình hỏi cậu, những hành động bình thường trong cuộc sống của cô ấy và Lâm Huyên Di giống hay không? Tính cách của cô ấy, lúc cô ấy tức giận giống hay không? Lòng tự trọng cao giống hay không? Thứ cậu cầm trong tay là đồ ăn cô ấy làm đúng không? Hương vị giống hay không?"
"..." Tô Dật Phàm không thể trả lời, bởi vì anh nhớ lại lần đầu tiên đến nhà Cố An Kỳ, món ăn Cố An Kỳ nấu ngày đó chính là món ngày trước Lâm Huyên Di thích nấu nhất, phương pháp, cách trang trí, để bao nhiêu miếng thịt như từ một khuôn đúc ra. Anh nhớ rõ lúc đó anh cũng đã từng hỏi Cố An Kỳ có quan hệ gì với Lâm Huyên Di, nhưng hình như câu trả lời của cô là không có quan hệ gì.
Tô Dật Phàm từng ở trước mặt cô đề cập đến Lâm Huyên Di một hai lần, lúc ấy vẻ mặt của cô... hình như hơi kì lạ. Hay là...
"Hôm nay mình gọi hai người tới, nguyên nhân lớn nhất là để thử xem giới hạn tức giận của Cố An Kỳ đến đâu." Âu Dương Thừa nhàn nhạt nói, "Năm đó Lâm Huyên Di ghét nhất, hay có thể nói hận nhất chính là mấy scandal linh tinh, ngoài những lúc để giúp đỡ lăng xê giúp tân binh, gần như cô sẽ không có mấy tin đồn tình cảm vớ vẩn. Cho nên mình muốn lợi dụng điểm này để thử cô ấy. Chậc chậc, không nghĩ cô ấy và Lâm Huyên Di cũng giống nhau, lòng tự trọng cao đến đáng sợ, vừa thấy cậu do dự một cái là dứt khoát phát biểu sau này sẽ không phát triển tình cảm."
"Cậu đang muốn giết tôi sao?" Tô Dật Phàm nghĩ nếu Cố An Kỳ thật sự là Lâm Huyên Di, vậy hậu quả sau này, mồ hôi lạnh rơi như mưa.
"Thôi, chuyện này không phải vẫn chưa chắc chắn sao?" Âu Dương Thừa lười nhác nói, trò hay hôm nay khiến anh rất hài lòng, "Mình nghĩ nếu cậu muốn biết đáp án thì có thể xuống tay từ chỗ Tiêu Thắng Hinh, lần trở mình này của Tiêu Thắng Hinh, Cố An Kỳ chắc chắn có tham gia."
"Vì sao cậu không nói sớm chứ, nếu là cô ấy, nếu thật sự là cô ấy, vậy nên làm sao bây giờ..." Tô Dật Phàm ôm đầu, cảm thấy thật đau đầu, lúc trước khi còn bên nhau, anh nhớ rõ Lâm Huyên Di đã từng nói, đời này cô ghét nhất một tình yêu bị pha lẫn tạp chất, còn có người đàn ông do dự, hôm nay anh mắc cả hai lỗi này mất rồi, nếu Cố An Kỳ thật sự chính là Lâm Huyên Di...
Chắc chắn lúc này anh đã bị xếp vào sổ đen hẹn hò rồi.
Tô Dật Phàm nghĩ đến đây, khuôn mặt đen lại, mặc dù bây giờ anh vẫn chưa có chứng cứ chứng minh Cố An Kỳ có liên quan đến Lâm Huyên Di, hơn nữa Cố An Kỳ dường như cũng không nhớ rõ anh, nhưng anh có trực giác. Trực giác nói cho anh biết, Cố An Kỳ chính là Lâm Huyên Di.
Aiz, bị xếp vào sổ đen , vậy... Vậy phải làm sao bây giờ ...
"Yên tâm đi, chuyện này mình sẽ không nói lung tung đâu, tài liệu mình cũng hủy đi rồi, chắc chắn người khác sẽ không biết chân tướng sự việc. Khụ khụ, người anh em, miếng xương Cố An Kỳ này cũng không dễ gặm đâu, cậu cố lên, mình sẽ cổ vũ sau lưng cho cậu." Âu Dương Thừa không biết từ lúc nào đã đi đến cửa, chuẩn bị bỏ chạy.
Đúng là anh thích xem trò vui thật, nhưng cũng phải giữ cái mạng thì mới xem được chứ, xem kịch rất đáng quý, nhưng mạng còn quý hơn đó.
Bình luận facebook