Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
"Vì sao nói như vậy?" Chu Á Kiệt cau mày hỏi, "Nếu thật sự cô có thể áp chế diễn xuất của cô ta, không phải càng thể hiện cô diễn tốt hơn cô ta sao?"
"Ừ, dưới tình huống bình thường thì đúng là thế." Giọng điệu Cố An Kỳ không hề thay đổi, giống như chỉ đang bình luận về một chuyện vô cùng bình thường, "Tôi diễn vai gì? Thạch nữ đó, mà thạch nữ thì nên tranh chấp sao? Tranh cãi chỉ chứng tỏ tôi rút khỏi vai diễn kia, nói cách khác, tôi thua. Có đôi khi thắng thua không phải cứ phải biểu hiện ra ngoài. Những tình huống thua bên ngoài, nhưng thực tế lại thắng vốn rất nhiều."
Tống Khánh Phong thật sự đã cho rằng cô là người đơn giản, cô là người vì mấy việc nhỏ mà kích động đến luống cuống tay chân sao? Cô là người sẽ bất kể hậu quả, cứ kéo tiền bối xuống ngựa trước tính sau sao? Đúng là quá buồn cười.
Chẳng lẽ trong suy nghĩ của họ cô luôn mang dáng vẻ lúng túng? Trừ lúc ban đầu khi diễn cùng Kiều Trí Viễn cô mới giả vờ yếu đuối một chút, sau đó hình như đều là ngẩng mặt nghênh địch mà? Họ đúng là quá tự cao, nghĩ con người là sinh vật không bao giờ thay đổi sao?
"Vậy cô định làm thế nào? Cứ ngồi chờ cô ta ra tay sao? Như vậy có khác gì ngồi chờ chết đâu?" Chu Á Kiệt trầm mặc một lát rồi nói.
"Ừ, trước mắt cứ thuận theo tự nhiên là cách tốt nhất." Cố An Kỳ nói, "Trong cuộc đấu này, Hứa Toa Toa chắc chắc sẽ được khen ngợi là yêu nước, nhân cách tốt đẹp, là nghệ sĩ toàn vẹn, chúng ta mà bôi nhọ cô ta thì không những cô ta không bị ảnh hưởng quá lớn, mà ngược lại chúng ta sẽ tự bôi đen chính mình. Chuyện mất nhiều hơn được tôi sẽ không làm, so với việc tự nhiên bị họ chụp cho một cái nồi đen lớn thì không bằng yên lặng xem xét."
"Như vậy quá mức bị động, nhỡ đạo diễn Thiệu cho cô ta cơ hội, sau đó casting thành công, vậy chẳng phải là..." Chu Á Kiệt có chút hiểu biết tính cách của Thiệu Văn Đình, Thiệu Văn Đình không giỏi trong việc đối phó với những người bám dai như đỉa, thường xuyên phải bó tay, vì vậy rất dễ cho Hứa Toa Toa một cơ hội.
"Cho dù cho cô ta cơ hội casting, tôi cũng nắm chắc vai diễn này. Hứa Toa Toa diễn đúng là tốt, nhưng cô ta thiếu kinh nghiệm nên chắc chắn không thể leo lên đỉnh cao nhất được." Cố An Kỳ cúi đầu nhìn ly trà, ngón tay khẽ vuốt ve vành chén.
"Thiếu kinh nghiệm?" Chu Á Kiệt tò mò lặp lại một lần, "Cô ta đã diễn nhiều như vậy sao có thể thiếu kinh nghiệm được? An Kỳ, tôi biết diễn xuất của cô rất tốt, nhưng tuyệt đối đừng xem thường đối thủ, Hứa Toa Toa dù sao bây giờ cũng đang ngồi lên cái ghế nữ nghệ sĩ hàng đầu của giới giải trí. Nếu cô bị cô ta thay thế sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển trong tương lai của cô. Cô mới xuất viện chưa lâu, phải có một cơ hội tốt như thế này để bắt đầu lại."
"Rốt cuộc nên làm thế nào, trong lòng tôi biết rất rõ. Hậu quả mất đi vai diễn này tôi cũng hiểu. Tôi không đánh giá sai, cũng không xem thường cô ta. Sở dĩ tôi dám khẳng định như vậy không phải tôi đề cập đến kinh nghiệm diễn xuất, mà là trải nghiệm cuộc sống." Cố An Kỳ buông ly trà xuống, "Cô ta vẫn được bao bọc rất tốt, chưa từng trải qua mưa gió, cũng chưa trải qua những tháng ngày đau khổ, diễn xuất đúng là đẹp, đúng là tốt, nhưng thiếu hương vị cứng cỏi."
"Diễn xuất và kinh nghiệm có mối quan hệ vô cùng mật thiết." Cố An Kỳ nói tiếp, "Cô ta thiếu sót về kinh nghiệm chính là điểm trí mạng trong diễn xuất. Chưa từng trải qua đau đớn thấu triệt tâm can sẽ không thể lý giải được cảm giác này. Cô ta diễn có lẽ có thần, nhưng không có vận."
"Diễn dù sao cũng chỉ là diễn, không phải cái gì cũng từng trải qua được." Chu Á Kiệt vẫn cảm thấy lo lắng.
"Đúng vậy, rất nhiều tình huống khi diễn cũng cần tưởng tượng, chẳng qua tưởng tượng dựa trên cái gì? Nói thẳng ra vẫn là cuộc sống." Cố An Kỳ lười biếng nói, con ngươi màu nâu chuyên chú nhìn từng làn khói trên ly trà, "Bây giờ cô ta chưa hiểu được đạo lý này, nói cách khác nếu chưa bao giờ trải qua cảm giác suy sụp cô ta sẽ không bao giờ hiểu được."
"Nghe cách cô nói có vẻ như cô rất hiểu Hứa Toa Toa? Cô và cô ta từng tham dự chung sự kiện sao?" Chu Á Kiệt hỏi.
"Xem như thế đi..." Cố An Kỳ mỉm cười, trả lời thật thật giả giả.
Đúng vậy, Hứa Toa Toa là cô mang vào giới giải trí, làm sao cô có thể không biết tính tình của Hứa Toa Toa được? Hứa Toa Toa quả thật cũng coi như là diễn viên có thiên phú, kỹ năng diễn của cô ta không ít đều lén học từ "Lâm Huyên Di". Cố An Kỳ đương nhiên hiểu lúc ấy Hứa Toa Toa trước tiên muốn trộm kỹ năng diễn xuất của cô, sau đó nghĩ cách vận dụng cách của "Lâm Huyên Di" để vượt mặt "Lâm Huyên Di".
Cố An Kỳ biết nhưng không hề bộc lộ trên mặt, nhưng lại ngầm "lơ đãng" lộ ra một hai chiêu, tuy nhiên... vẫn có chừng mực. Hứa Toa Toa vì "Lâm Huyên Di" "không cẩn thận" cùng với "sơ ý " mà mừng thầm, không biết đó đều là Lâm Huyên Di cố ý thiết kế. Cô ta không biết cô ta chỉ có thể học được bề ngoài, nhưng thần thái thì không học được, bởi vì sự trưởng thành của "Lâm Huyên Di" được đúc kết bởi chính những kinh nghiệm mà cô đã trải qua. Lý do cô có thể diễn nhiều vai không trùng lặp như vậy, mà vai diễn nào cũng đi vào lòng người, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là do hòa vào nhân vật và tự bản thân toát lên thần thái.
Điểm này Cố An Kỳ không hề dạy Hứa Toa Toa, cũng chưa từng nói với bất kì ai. Từ trước đến nay cô chỉ nói cho Hứa Toa Toa chuyện tưởng tượng bộ phận, còn thần thái, kinh nghiệm, một chữ cũng không đề cập với cô ta. Hứa Toa Toa như vậy mà muốn vượt mặt cô sao? Khó khăn cũng không chỉ một chút thôi đâu.
"An Kỳ, cô... vẫn ổn chứ?" Chu Á Kiệt hỏi, "Sắc mặt của cô có hơi..."
Cố An Kỳ cười nhẹ, thoát khỏi luồng suy nghĩ: "Tôi không sao, sức khỏe chắc chỉ cần nghỉ ngơi một tuần nữa là tốt rồi, mặc dù sau đó vẫn cần tĩnh dưỡng, nhưng hẳn đã có thể bắt đầu nhận công việc. Chu tiên sinh tùy tình huống giúp tôi sắp xếp đi."
"Việc này tôi hiểu, tôi sẽ sắp xếp giúp cô." Chu Á Kiệt nói, "Mặt khác, buổi tuyển chọn nam chính vài ngày nữa sẽ diễn ra, cô và Dật Phàm nhớ chuẩn bị cho tốt. Nếu hai người dắt tay nhau diễn bộ phim này, lực ảnh hưởng sẽ lại càng lớn. Phản hồi về 《 Tình yêu cuối cùng 》 rất tốt, phòng bán vé bán rất chạy, cướp lấy vị trí phòng bán vé hàng đầu không nói, bây giờ khắp nơi mọi người đều quan tâm hai người có bộ phim thứ hai nữa không. Ngoài ra, nghe nói còn có đài truyền hình muốn làm thành phiên bản truyền hình, chẳng qua vẫn đang đợi liên lạc với Dư Quả."
"À... Tôi sẽ chuyển lời của anh, thành tích của《 Tình yêu cuối cùng 》 có vẻ cũng không tệ lắm." Cố An Kỳ lơ đãng trả lời, dường như không có quá nhiều hứng thú.
"Hình như cô không hề lo lắng?" Chu Á Kiệt hỏi, "Cô cảm thấy Tô Dật Phàm trăm phần trăm có thể giành được vai diễn này?"
"Không thể gọi là trăm phần trăm được, việc gì cũng có biến cố. Chỉ có thể nói tỉ lệ đó là rất cao. Tôi tin anh ấy " Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, "Giống như anh ấy vẫn luôn tin tưởng tôi, tôi cũng tin tưởng anh ấy. Trình độ diễn xuất của anh ấy đến đâu, người thường xuyên diễn với anh ấy là tôi biết rất rõ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vai diễn kia sẽ là của anh ấy."
Cố An Kỳ không thể trăm phần trăm khẳng định Tô Dật Phàm có thể giành được vai diễn đó, bởi vì kịch bản cô chưa được cầm trong tay, không biết Thiệu Văn Đình đã đắp nặn nên một nam chính như thế nào. Tô Dật Phàm có hợp với hình tượng trong cảm nhận của Thiệu Văn Đình hay không rất khó nói.
Chẳng qua nếu xét về diễn xuất, Tô Dật Phàm tuyệt đối đủ tư cách, đủ bản lĩnh để giành lấy vai diễn. Cố An Kỳ tin tưởng anh sẽ không thua bất kỳ kẻ nào, bởi vì trong lòng cô, Tô Dật Phàm là tuyệt vời nhất.
"Đúng rồi, An Kỳ, gần đây công ty đang chuẩn bị cho cô ra album, tạo hình tượng ca sĩ cho cô." Chu Á Kiệt bật mí kế hoạch mới của công ty.
"Lúc này ư?" Cố An Kỳ nhíu mày, "Trong lúc quay phim rất khó chăm sóc tốt cho cổ họng, nếu hát thì có thể sẽ có sai sót. Hơn nữa vừa quay phim vừa thu âm thì rất khó sắp xếp thời gian, có lẽ không dễ đâu."
"Có phải muốn cô hôm nay đi học hát rồi tháng này ra album luôn đâu." Chu Á Kiệt cười nói, "Công ty nói muốn để cô ra album nhưng cũng phải từ từ, nếu không cứ hát từng câu, cũng không vội phát hành ngay."
"Hát từng câu thì dây thanh quản rất dễ xảy ra vấn đề, có thể hôm nay cổ họng tôi tốt, nhưng hôm sau lại có thể vì quay phim mà hơi mất giọng. Nếu trộn lẫn vào với nhau thì nghe kì quái lắm." Cố An Kỳ nhíu mày, người theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô không cho xuất hiện một lỗi nào.
"Hát từng câu chỉ là biện pháp cuối cùng thôi, trước hết cô cứ thoải mái mà hát, chắc cũng không đến mức hát câu nào bị sửa câu đó, đúng không?" Chu Á Kiệt nói.
"Có bài hát rồi sao?" Cố An Kỳ suy nghĩ rồi hỏi.
"Vì giọng nói của cô hơi đặc biệt, mang theo chút say mê, cho nên công ty định cho cô phát hành bài hát xoa dịu tâm hồn. Rất nhiều bài hát được thu rồi, chỉ cần chờ cô đi chọn thôi. Đương nhiên nếu cô cảm thấy không thích thì có thể nhờ Trịnh Văn Quân viết cho. Dù sao hai người là bạn thân, mà cậu ta viết giai điệu rất tốt, còn về phần lời..." Chu Á Kiệt vừa định nói gì đó lại bị Cố An Kỳ cắt ngang.
"Nếu không tìm được ai, về phần lời tôi sẽ tự nghĩ cách." Cố An Kỳ nói.
"Đúng rồi, Tô Dật Phàm, tôi nhớ ngày trước hình như cậu ấy cũng sáng tác không ít bài hát, cô cũng có thể nhờ cậu ấy." Chu Á Kiệt tưởng Cố An Kỳ vì mối quan hệ với Trịnh Văn Quân mà ngại ngùng, không dám đi nhờ nên lại đề cử tiếp.
"À, thật không..." Cố An Kỳ không từ chối nữa, nhưng khóe miệng hơi cong cong.
Chu Á Kiệt vừa thấy vẻ mặt này của Cố An Kỳ thì trong lòng đại khái đã hiểu ý của cô. Anh mỉm cười nói tiếp: "Tô Dật Phàm không quá am hiểu việc viết lời, nếu thật sự nhờ cậu ấy viết giai điệu thì sau đó có thể mời chuyên gia viết lời cũng được."
"Chuyện viết lời anh không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết." Cố An Kỳ nheo mắt nói.
"Ấy? Nhưng cô có biết viết lời đâu, Tô Dật Phàm lại cũng không am hiểu..." Chu Á Kiệt nghi ngờ hỏi, "Quan trọng là lời phải khớp với nhạc."
"Ừ, tôi nghĩ tôi sẽ tự viết." Không phải là Vong Ưu thảo, mà sẽ do chính Cố An Kỳ chắp bút.
"Cô? Cô đã học viết lời bao giờ đâu." Chu Á Kiệt vô cùng nghi ngờ.
"Chu tiên sinh nghĩ khả năng viết lời của Vong Ưu thảo đến đâu?" Cố An Kỳ cười nhìn Chu Á Kiệt.
"Ý cô là..." Chu Á Kiệt kinh ngạc dừng vài giây, "Đúng rồi, đúng rồi, tôi phải nhận ra từ sớm mới phải, trừ những người nhờ vả ra thì những người cô giúp đều là những người mà cô biết, đầu tiên là Tiêu Thắng Hinh, sau đó là Liêu Nhã Hân."
Chu Á Kiệt thì thào nói, lúc này quả thật anh hơi giật mình, anh thật sự không ngờ Cố An Kỳ chẳng những xuất sắc về diễn xuất và ca hát, mà thậm chí ngay cả lĩnh vực sáng tác cô cũng đứng đầu. Cách đây không lâu có một lễ trao giải âm nhạc, người đoạt giải người viết lời xuất sắc nhất chính là Vong Ưu thảo. Lúc ấy mọi người đều rất muốn nhân cơ hội này nhìn xem Vong Ưu rốt cuộc là thần thánh phương nào, muốn cô tự lên đài nhận thưởng, nhưng không nghĩ tới cô không đến mà để người hợp tác cùng mình là Hà Viễn Hàng nhận thay.
Năng lực viết lời của Vong Ưu thảo là không thể nghi ngờ, mấy ca khúc do cô viết không cái nào là không bán chạy, mặc dù giai điệu cũng được khen, nhưng lời ca do cô viết được không ít người ca ngợi, chẳng những hấp dẫn, mà còn miêu tả tinh tế cảm xúc của nhân vật trong bài hát qua các giai đoạn thời gian."Đông phong" vẫn tìm kiếm Vong Ưu thảo, chỉ không ngờ Vong Ưu thảo lại là người "Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt".
Cố An Kỳ, cô đúng là có tiềm năng ngoài sức tưởng tượng của anh, nhưng tiềm năng của cô đến đâu, thật sự rất khó đoán.
"Vì sao lại nói cho tôi biết, không định giấu tôi sao?" Chu Á Kiệt nhíu mày hỏi.
"Không có gì phải giấu cả." Cố An Kỳ thản nhiên nói, "Anh là quản lý của tôi, tôi cũng nên nói một số chuyện với anh. Hơn nữa, tôi cũng không định giấu giếm mãi. Trong tương lai nếu muốn bật lên, còn cần Chu tiên sinh giúp tôi ra mặt giải quyết vài việc. Đương nhiên, tôi chưa muốn công khai chuyện này ngay, cho nên mong Chu tiên sinh giữ bí mật giúp tôi, đừng nói cho bất kì ai, cho dù Âu Dương tiên sinh cũng không được."
"Vì sao? Thêm một danh hiệu thì có thể cô sẽ càng có nhiều người hâm mộ hơn mà." Chu Á Kiệt khó hiểu.
"Tôi sợ phiền toái." Cố An Kỳ trả lời thẳng.
Giống như vừa rồi Chu Á Kiệt nói đến chuyện nhờ sáng tác, cô cũng không muốn người khác nhờ cô viết lời. Nếu người nhờ là một người bạn không thích, nhưng hai người lại có mối quan hệ hợp tác thì phải làm thế nào? Bạn từ chối sẽ bị nói là "Mắc bệnh ngôi sao", "Cho mình là tài giỏi". Năm đó Cố An Kỳ khi vẫn còn là một nghệ sĩ nhỏ bé đã bắt đầu viết lời cho ngôi sao hàng đầu, ban đầu vẫn rất tốt, nhưng sau đó càng ngày phải viết nhiều hơn, mà có vài thể loại cô không quá am hiểu, muốn từ chối, nhưng đối phương cứ nói "Không sao đâu", ép cô phải viết, cô quả thật cảm thấy bất lực. Suy nghĩ mất mấy tuần, vất vả vắt hết óc mới viết xong, cuối cùng nhận được lời bình luận "Không dốc hết sức", "Cô đang khinh thường tôi sao?" linh tinh.
Cảm giác cố ép buộc bản thân viết lời, không thể hạ quyết tâm thật sự rất tệ, cô không muốn mình cứ phải cân nhắc các mối quan hệ trong lúc đó. Việc này sẽ khiến cô khó chịu.
"Cho dù tôi không nói cho người khác cô là Vong Ưu thảo, nhưng một khi cô viết lời sẽ có người nhận ra năng lực của cô, lúc đó người muốn mời cô viết lời chắc chắc không ít." Chu Á Kiệt nhíu mày nói.
"Ha ha, cho nên lúc đó mới cần sự giúp đỡ của anh." Cố An Kỳ thoải mái nói, nếu không cô đột nhiên tiết lộ bí mật đã che giấu lâu như vậy cho Chu Á Kiệt để làm gì?
Chu Á Kiệt nghe vậy biết mình đã bị Cố An Kỳ tính kế. Anh trầm mặc một lát, cuối cùng nói: "Được, tôi sẽ không nói cho bất kì ai, nhưng nếu công ty thật sự không tìm được ai viết lời, mong cô sẽ hỗ trợ."
"Tôi sẽ không giảm giá đâu, " Cố An Kỳ nhướn mày, "Tất cả vẫn thu theo giá gốc."
"Không thành vấn đề." Chu Á Kiệt nói xong lại bổ sung thêm, "Tôi sẽ không tiết lộ tin tức của cô cho ai hết."
"Tôi tin anh." Cố An Kỳ miễn cưỡng trả lời, "Anh là một quản lý đáng tin, biết làm gì mới thu được lợi ích lớn nhất. Nếu anh tiết lộ cho người khác việc tôi biết viết lời, như vậy tôi dám khẳng định, sau này tôi sẽ không giúp người trong công ty viết một từ nào, còn nếu để tôi tiếp tục núp trong bóng tối, thỉnh thoảng trong lúc rảnh tôi sẽ viết một hai bài, nếu cần thiết."
"Khụ khụ, cô yên tâm đi... Tôi sẽ không nói lung tung." Thật ra Chu Á Kiệt đã từng có ý nghĩ này, nhưng xem ra Cố An Kỳ đã nhìn thấu anh, cũng đang đề phòng anh. Xem ra đúng là không thể đánh giá thấp Cố An Kỳ.
Đến buổi chiều, Tô Dật Phàm kết thúc công việc, cùng Cố An Kỳ đến một hàng ăn nhỏ ăn cơm.
"Dật Phàm, công ty chuẩn bị cho em ra album." Đến khi ăn được một nửa, Cố An Kỳ đột nhiên mở miệng.
"Hả? Đây là chuyện tốt, đã chọn được bài hát chưa?" Tô Dật Phàm hỏi.
"Vấn đề là ở bài hát." Cố An Kỳ thấy chủ đề vòng tới bài hát thì không vòng vèo mà nói thẳng, "Cũng nhận được mấy bài, nhưng em chưa ưng bài nào."
Thật ra, Cố An Kỳ biết không ít nhà soạn nhạc trong giới, người có thể tạo ra những bài hát hay cũng rất nhiều. Chẳng nói đâu xa, phía sau cô còn có nhóm của Hà Viễn Hàng. Chẳng qua bây giờ khác trước, đây là ca khúc đầu tiên cô phát hành, cô muốn hợp tác với Tô Dật Phàm, muốn thử cảm giác anh phổ nhạc cô viết lời. Cô không phủ nhận mình hơi khoe khoang, nhưng cô rất muốn Tô Dật Phàm viết một ca khúc vì cô. Cô muốn biết tình cảm anh dành cho cô hóa thành bài hát sẽ như thế nào.
"Việc quan trọng nhất là lựa chọn bài hát đúng không?" Tô Dật Phàm dừng một chút rồi nói tiếp,"Đây là lần đánh dấu sự trở lại giới âm nhạc của em, vì vậy phải chọn bài hát cẩn thận."
"Xì" Cố An Kỳ không nhịn được bật cười, "Cái gì mà lần đánh dấu sự trở lại giới âm nhạc chứ? Sự quan tâm chú yếu của em vẫn đặt lên giới diễn xuất thôi, anh cũng không phải không biết. Được rồi được rồi, đừng đùa nữa, mấy ca khúc kia em còn chưa xem, chẳng qua nếu là album đầu tiên em muốn dành nhiều tâm huyết một chút , nên muốn tự sáng tác một bài hát. Này, em đang nhờ anh viết hộ đấy, sao không có phản ứng gì?"
"Bài hát viết cho em anh chuẩn bị từ lâu rồi, mười năm qua, anh đã viết được một hộp lớn." Tô Dật Phàm xoa đầu Cố An Kỳ, nửa đùa nửa thật nói.
Cố An Kỳ không ngờ anh lại nói như vậy, nhất thời sững sờ. Cô biết Tô Dật Phàm mặc dù giọng điệu là đùa giỡn, nhưng thực ra đang nghiêm túc nói ra sự thật. Cố An Kỳ không dự đoán được kết quả như vậy, nên cuối cùng cô mới là người xấu hổ ho khan hai tiếng.
"Sao thế? Bị sặc sao?" Tô Dật Phàm mỉm cười nhìn Cố An Kỳ, trêu chọc cô. Anh phát hiện Cố An Kỳ thật ra rất thú vị, trước khi hẹn hò, Cố An Kỳ giống như một người bình tĩnh không có quá nhiều cảm xúc, lạnh lùng chỉ quan tâm chuyện của mình, tình toán ngay cả với bản thân mình, giống như cô mục tiêu của cô chỉ có chiến thắng, còn những cái khác không quan trọng. Tựa như nhận xét của fan Cố An Kỳ, Cố An Kỳ trong cảm nhận của người khác như một nữ thần không nhiễm khói lửa nhân gian.
Sự ấm áp, lương thiện của cô, không phải là "mặt nạ" giống như cô nói, mà là phẩm chất thật sự trong lòng cô.
Tô Dật Phàm yêu Cố An Kỳ như vậy, đau lòng Cố An Kỳ như vậy, muốn chăm sóc cho cô thật tốt.
Sau khi hẹn hò, Tô Dật Phàm phát hiện cô có rất nhiều điểm thú vị. Hình tượng nữ thần càng ngày càng có xu hướng biến thành "người thường", sống động hẳn lên. Thật ra nếu bình thường để ý lời cô nói sẽ không khó phát hiện, Cố An Kỳ là người thích trêu đùa, càng là người thân thiết cô lại càng đùa dai. Chẳng qua phần lớn thời điểm ngoài miệng cô cứng rắn nhưng trái tim lại mềm như đậu hũ, chứ không phải không thích người bên cạnh. Ngày thường cô cũng rất dễ xấu hổ, chẳng qua đều dùng vẻ mặt lạnh lùng để che giấu đi, hoặc giống như bây giờ ho nhẹ hai tiếng nói sang chuyện khác. Cô không dễ dàng xù lông, nhưng lại thù rất dai.
Càng hẹn hò lâu, Tô Dật Phàm lại càng cảm thấy Cố An Kỳ hoạt bát. Trước đây anh vẫn dùng hai chữ "thanh cao" để miêu tả Cố An Kỳ, nhưng hiện tại anh lại đối với anh, Cố An Kỳ càng ngày càng giống "một cô bạn gái đáng yêu". Anh vẫn yêu Cố An Kỳ, không, phải nói là còn yêu hơn trước đây.
"Anh vừa nói là một hộp lớn đúng không, sau này em sẽ kiểm tra." Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ Tô Dật Phàm thì thẹn quá thành giận trừng mắt với anh.
"Được được được..." Tô Dật Phàm dường như cũng không quá để ý, thay vào đó đột nhiên ghé sát lại.
"Làm gì vậy?" Cố An Kỳ không quen hỏi.
"Trên mặt em dính bẩn, anh lau đi cho em thôi." Tô Dật Phàm nói, giơ tờ giấy ăn có dính sốt mayonnaise cho Cố An Kỳ xem. Cố An Kỳ không nói gì, giả vờ bình tĩnh gật đầu.
"Ngày mai em có đến không?" Tô Dật Phàm đột nhiên hỏi.
"Hả?" Cố An Kỳ phản ứng chậm, "Có chứ, mai em là một trong ban giám khảo đó, sao có thể không đến được?"
Ngày mai chính là buổi tuyển chọn nam diễn viên chính cho bộ phim《 Thạch nữ 》, với tư cách là nữ diễn viên chính do đích thân đạo diễn Thiệu Thiệu Văn Đình chọn lựa, cô được mời làm giám khảo, quyết định xem ai phù hợp với vai nam diễn viên chính.
"À, em sẽ không giúp anh gian lận đâu." Cố An Kỳ dường như nhớ tới điều gì đó.
"Tại sao anh phải cần em giúp anh gian lận?" Tô Dật Phàm dở khóc dở cười.
"Em đương nhiên biết anh không cần em giúp gian lận, cho nên ngày mai cho dù thế nào anh cũng phải cố gắng hết sức. Em nghe nói có rất nhiều nam nghệ sĩ đến tham gia, thực lực cũng không yếu." Cố An Kỳ giải quyết xong đồ ăn của mình, nhẹ nhàng lau miệng.
"Anh biết." Tô Dật Phàm nở nụ cười, không nói nhiều thêm.
Cố An Kỳ không nói cho Tô Dật Phàm biết việc Hứa Toa Toa đã bị out khỏi phim điện ảnh Hollywood, vì vậy đang xin xỏ Thiệu Văn Đình cho cô ta làm nữ chính. Tuy rằng chuyện này xảy ra ngoài ý liệu của cô, cô chưa từng nghĩ Hứa Toa Toa vẫn để quản lý của mình đến xin xỏ Thiệu Văn Đình cho cô ta thêm cơ hội, nhưng nếu sự việc đã rồi, cô nên nghĩ cách giải quyết, chứ không phải chắp tay dâng vị trí nữ chính cho cô ta.
Cố An Kỳ cảm thấy việc này là chuyện của một mình cô, tự cô có thể giải quyết. Không cần phải kéo theo Tô Dật Phàm quan tâm cùng với cô.
Hừm... Cô không ngờ nhanh như vậy đã tiếp xúc với Hứa Toa Toa, đối đầu với cô ta lúc này nằm ngoài dự đoán của cô. Cô vẫn nghĩ mấy chuyện diễn cùng nhau như thế này sẽ không xảy ra trong tương lai gần. Cao Á thay mặt quản lý công ty Hứa thị đã chỉ còn thùng rỗng, phần lớn cố phần của công ty đã bị Lâm gia thu vào túi. Đối với chuyện này Cố An Kỳ chỉ thờ ơ lạnh nhạt, với cô, Lâm thị sáp nhập Hứa thị là chuyện công bằng nhất.
Lúc trước người kia có thể mở công ty, có khoản tiền lớn để duy trì không phải dựa vào tài năng hay mối quan hệ của chính mình, mà ông ta dựa vào Lâm gia, nhà mẹ đẻ của mẹ cô, nhưng đến khi có quyền có thế rồi lập tức đá văng mẹ cô. Lúc ấy Lâm gia cũng không biết người kia đã làm những chuyện như vậy, bởi vì xí nghiệp Lâm gia đều ở nước ngoài, gia đình cũng ở bên đó luôn. Mọi người không biết chuyện của mẹ, cũng không biết cô đã trở thành cô nhi, bị đưa đến "Cô nhi viện". Bởi vì trong trí nhớ mọi người, người kia và mẹ là cặp vợ chồng rất yêu thương nhau, ông ta luôn coi lời mẹ nói là trời, là người rất yêu vợ, không ai nghĩ đến, ông ta lại không biết xấu hổ, làm ra những chuyện lòng lang dạ sói.
Có một năm cậu trẻ trở về du lịch, nhân tiện qua thăm tình hình của mẹ, người kia còn thản nhiên nói mẹ đã bị bệnh chết, nhưng bởi vì trước đó đã được hưởng sự chăm sóc y tế tốt nhất nên lúc qua đời cũng không hề đau đớn. Cậu trẻ mặc dù khó chịu với người phụ nữ bên cạnh ông ta, nhưng dù sao mẹ cũng đã mất, người đó cũng đã tái hôn, ông cũng không biết nói gì hơn. Sau đó ông hỏi người kia thế còn đứa bé thì sao. Ha ha, biết người kia trả lời như thế nào không?
Ông ta nói cô đã chết, chết trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn do say rượu. Nực cười làm sao, lúc trước cô không hề mất bố, vẫn còn người thân khác nhưng lại bị coi như trẻ mồ côi ném vào cô nhi viện, rồi sau đó? Rõ ràng còn sống, lại bị thờ cúng như đã chết. Người kia vì muốn cậu trẻ tin tưởng còn xây bia mộ cho cô rồi dẫn cậu trẻ đi tảo mộ.
Buồn cười không? Đúng vậy, quá buồn cười, sau này khi Cố An Kỳ nghe được cũng phải cười ra tiếng. Có lẽ giống như cô muốn lập bia mộ cho người kia, trong lòng người kia cô cũng đã chết. Có lẽ ông ta vẫn nghĩ ông ta chỉ có một đứa con gái là Hứa Toa Toa. Nếu không phải sau đó Lâm Huyên Di càng ngày càng có giá trị lợi dụng, có lẽ cho đến lúc chết ông ta cũng không nhớ, mình còn một đứa con gái bị vứt bỏ ở nơi xa...
"Ừ, dưới tình huống bình thường thì đúng là thế." Giọng điệu Cố An Kỳ không hề thay đổi, giống như chỉ đang bình luận về một chuyện vô cùng bình thường, "Tôi diễn vai gì? Thạch nữ đó, mà thạch nữ thì nên tranh chấp sao? Tranh cãi chỉ chứng tỏ tôi rút khỏi vai diễn kia, nói cách khác, tôi thua. Có đôi khi thắng thua không phải cứ phải biểu hiện ra ngoài. Những tình huống thua bên ngoài, nhưng thực tế lại thắng vốn rất nhiều."
Tống Khánh Phong thật sự đã cho rằng cô là người đơn giản, cô là người vì mấy việc nhỏ mà kích động đến luống cuống tay chân sao? Cô là người sẽ bất kể hậu quả, cứ kéo tiền bối xuống ngựa trước tính sau sao? Đúng là quá buồn cười.
Chẳng lẽ trong suy nghĩ của họ cô luôn mang dáng vẻ lúng túng? Trừ lúc ban đầu khi diễn cùng Kiều Trí Viễn cô mới giả vờ yếu đuối một chút, sau đó hình như đều là ngẩng mặt nghênh địch mà? Họ đúng là quá tự cao, nghĩ con người là sinh vật không bao giờ thay đổi sao?
"Vậy cô định làm thế nào? Cứ ngồi chờ cô ta ra tay sao? Như vậy có khác gì ngồi chờ chết đâu?" Chu Á Kiệt trầm mặc một lát rồi nói.
"Ừ, trước mắt cứ thuận theo tự nhiên là cách tốt nhất." Cố An Kỳ nói, "Trong cuộc đấu này, Hứa Toa Toa chắc chắc sẽ được khen ngợi là yêu nước, nhân cách tốt đẹp, là nghệ sĩ toàn vẹn, chúng ta mà bôi nhọ cô ta thì không những cô ta không bị ảnh hưởng quá lớn, mà ngược lại chúng ta sẽ tự bôi đen chính mình. Chuyện mất nhiều hơn được tôi sẽ không làm, so với việc tự nhiên bị họ chụp cho một cái nồi đen lớn thì không bằng yên lặng xem xét."
"Như vậy quá mức bị động, nhỡ đạo diễn Thiệu cho cô ta cơ hội, sau đó casting thành công, vậy chẳng phải là..." Chu Á Kiệt có chút hiểu biết tính cách của Thiệu Văn Đình, Thiệu Văn Đình không giỏi trong việc đối phó với những người bám dai như đỉa, thường xuyên phải bó tay, vì vậy rất dễ cho Hứa Toa Toa một cơ hội.
"Cho dù cho cô ta cơ hội casting, tôi cũng nắm chắc vai diễn này. Hứa Toa Toa diễn đúng là tốt, nhưng cô ta thiếu kinh nghiệm nên chắc chắn không thể leo lên đỉnh cao nhất được." Cố An Kỳ cúi đầu nhìn ly trà, ngón tay khẽ vuốt ve vành chén.
"Thiếu kinh nghiệm?" Chu Á Kiệt tò mò lặp lại một lần, "Cô ta đã diễn nhiều như vậy sao có thể thiếu kinh nghiệm được? An Kỳ, tôi biết diễn xuất của cô rất tốt, nhưng tuyệt đối đừng xem thường đối thủ, Hứa Toa Toa dù sao bây giờ cũng đang ngồi lên cái ghế nữ nghệ sĩ hàng đầu của giới giải trí. Nếu cô bị cô ta thay thế sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển trong tương lai của cô. Cô mới xuất viện chưa lâu, phải có một cơ hội tốt như thế này để bắt đầu lại."
"Rốt cuộc nên làm thế nào, trong lòng tôi biết rất rõ. Hậu quả mất đi vai diễn này tôi cũng hiểu. Tôi không đánh giá sai, cũng không xem thường cô ta. Sở dĩ tôi dám khẳng định như vậy không phải tôi đề cập đến kinh nghiệm diễn xuất, mà là trải nghiệm cuộc sống." Cố An Kỳ buông ly trà xuống, "Cô ta vẫn được bao bọc rất tốt, chưa từng trải qua mưa gió, cũng chưa trải qua những tháng ngày đau khổ, diễn xuất đúng là đẹp, đúng là tốt, nhưng thiếu hương vị cứng cỏi."
"Diễn xuất và kinh nghiệm có mối quan hệ vô cùng mật thiết." Cố An Kỳ nói tiếp, "Cô ta thiếu sót về kinh nghiệm chính là điểm trí mạng trong diễn xuất. Chưa từng trải qua đau đớn thấu triệt tâm can sẽ không thể lý giải được cảm giác này. Cô ta diễn có lẽ có thần, nhưng không có vận."
"Diễn dù sao cũng chỉ là diễn, không phải cái gì cũng từng trải qua được." Chu Á Kiệt vẫn cảm thấy lo lắng.
"Đúng vậy, rất nhiều tình huống khi diễn cũng cần tưởng tượng, chẳng qua tưởng tượng dựa trên cái gì? Nói thẳng ra vẫn là cuộc sống." Cố An Kỳ lười biếng nói, con ngươi màu nâu chuyên chú nhìn từng làn khói trên ly trà, "Bây giờ cô ta chưa hiểu được đạo lý này, nói cách khác nếu chưa bao giờ trải qua cảm giác suy sụp cô ta sẽ không bao giờ hiểu được."
"Nghe cách cô nói có vẻ như cô rất hiểu Hứa Toa Toa? Cô và cô ta từng tham dự chung sự kiện sao?" Chu Á Kiệt hỏi.
"Xem như thế đi..." Cố An Kỳ mỉm cười, trả lời thật thật giả giả.
Đúng vậy, Hứa Toa Toa là cô mang vào giới giải trí, làm sao cô có thể không biết tính tình của Hứa Toa Toa được? Hứa Toa Toa quả thật cũng coi như là diễn viên có thiên phú, kỹ năng diễn của cô ta không ít đều lén học từ "Lâm Huyên Di". Cố An Kỳ đương nhiên hiểu lúc ấy Hứa Toa Toa trước tiên muốn trộm kỹ năng diễn xuất của cô, sau đó nghĩ cách vận dụng cách của "Lâm Huyên Di" để vượt mặt "Lâm Huyên Di".
Cố An Kỳ biết nhưng không hề bộc lộ trên mặt, nhưng lại ngầm "lơ đãng" lộ ra một hai chiêu, tuy nhiên... vẫn có chừng mực. Hứa Toa Toa vì "Lâm Huyên Di" "không cẩn thận" cùng với "sơ ý " mà mừng thầm, không biết đó đều là Lâm Huyên Di cố ý thiết kế. Cô ta không biết cô ta chỉ có thể học được bề ngoài, nhưng thần thái thì không học được, bởi vì sự trưởng thành của "Lâm Huyên Di" được đúc kết bởi chính những kinh nghiệm mà cô đã trải qua. Lý do cô có thể diễn nhiều vai không trùng lặp như vậy, mà vai diễn nào cũng đi vào lòng người, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là do hòa vào nhân vật và tự bản thân toát lên thần thái.
Điểm này Cố An Kỳ không hề dạy Hứa Toa Toa, cũng chưa từng nói với bất kì ai. Từ trước đến nay cô chỉ nói cho Hứa Toa Toa chuyện tưởng tượng bộ phận, còn thần thái, kinh nghiệm, một chữ cũng không đề cập với cô ta. Hứa Toa Toa như vậy mà muốn vượt mặt cô sao? Khó khăn cũng không chỉ một chút thôi đâu.
"An Kỳ, cô... vẫn ổn chứ?" Chu Á Kiệt hỏi, "Sắc mặt của cô có hơi..."
Cố An Kỳ cười nhẹ, thoát khỏi luồng suy nghĩ: "Tôi không sao, sức khỏe chắc chỉ cần nghỉ ngơi một tuần nữa là tốt rồi, mặc dù sau đó vẫn cần tĩnh dưỡng, nhưng hẳn đã có thể bắt đầu nhận công việc. Chu tiên sinh tùy tình huống giúp tôi sắp xếp đi."
"Việc này tôi hiểu, tôi sẽ sắp xếp giúp cô." Chu Á Kiệt nói, "Mặt khác, buổi tuyển chọn nam chính vài ngày nữa sẽ diễn ra, cô và Dật Phàm nhớ chuẩn bị cho tốt. Nếu hai người dắt tay nhau diễn bộ phim này, lực ảnh hưởng sẽ lại càng lớn. Phản hồi về 《 Tình yêu cuối cùng 》 rất tốt, phòng bán vé bán rất chạy, cướp lấy vị trí phòng bán vé hàng đầu không nói, bây giờ khắp nơi mọi người đều quan tâm hai người có bộ phim thứ hai nữa không. Ngoài ra, nghe nói còn có đài truyền hình muốn làm thành phiên bản truyền hình, chẳng qua vẫn đang đợi liên lạc với Dư Quả."
"À... Tôi sẽ chuyển lời của anh, thành tích của《 Tình yêu cuối cùng 》 có vẻ cũng không tệ lắm." Cố An Kỳ lơ đãng trả lời, dường như không có quá nhiều hứng thú.
"Hình như cô không hề lo lắng?" Chu Á Kiệt hỏi, "Cô cảm thấy Tô Dật Phàm trăm phần trăm có thể giành được vai diễn này?"
"Không thể gọi là trăm phần trăm được, việc gì cũng có biến cố. Chỉ có thể nói tỉ lệ đó là rất cao. Tôi tin anh ấy " Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, "Giống như anh ấy vẫn luôn tin tưởng tôi, tôi cũng tin tưởng anh ấy. Trình độ diễn xuất của anh ấy đến đâu, người thường xuyên diễn với anh ấy là tôi biết rất rõ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vai diễn kia sẽ là của anh ấy."
Cố An Kỳ không thể trăm phần trăm khẳng định Tô Dật Phàm có thể giành được vai diễn đó, bởi vì kịch bản cô chưa được cầm trong tay, không biết Thiệu Văn Đình đã đắp nặn nên một nam chính như thế nào. Tô Dật Phàm có hợp với hình tượng trong cảm nhận của Thiệu Văn Đình hay không rất khó nói.
Chẳng qua nếu xét về diễn xuất, Tô Dật Phàm tuyệt đối đủ tư cách, đủ bản lĩnh để giành lấy vai diễn. Cố An Kỳ tin tưởng anh sẽ không thua bất kỳ kẻ nào, bởi vì trong lòng cô, Tô Dật Phàm là tuyệt vời nhất.
"Đúng rồi, An Kỳ, gần đây công ty đang chuẩn bị cho cô ra album, tạo hình tượng ca sĩ cho cô." Chu Á Kiệt bật mí kế hoạch mới của công ty.
"Lúc này ư?" Cố An Kỳ nhíu mày, "Trong lúc quay phim rất khó chăm sóc tốt cho cổ họng, nếu hát thì có thể sẽ có sai sót. Hơn nữa vừa quay phim vừa thu âm thì rất khó sắp xếp thời gian, có lẽ không dễ đâu."
"Có phải muốn cô hôm nay đi học hát rồi tháng này ra album luôn đâu." Chu Á Kiệt cười nói, "Công ty nói muốn để cô ra album nhưng cũng phải từ từ, nếu không cứ hát từng câu, cũng không vội phát hành ngay."
"Hát từng câu thì dây thanh quản rất dễ xảy ra vấn đề, có thể hôm nay cổ họng tôi tốt, nhưng hôm sau lại có thể vì quay phim mà hơi mất giọng. Nếu trộn lẫn vào với nhau thì nghe kì quái lắm." Cố An Kỳ nhíu mày, người theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô không cho xuất hiện một lỗi nào.
"Hát từng câu chỉ là biện pháp cuối cùng thôi, trước hết cô cứ thoải mái mà hát, chắc cũng không đến mức hát câu nào bị sửa câu đó, đúng không?" Chu Á Kiệt nói.
"Có bài hát rồi sao?" Cố An Kỳ suy nghĩ rồi hỏi.
"Vì giọng nói của cô hơi đặc biệt, mang theo chút say mê, cho nên công ty định cho cô phát hành bài hát xoa dịu tâm hồn. Rất nhiều bài hát được thu rồi, chỉ cần chờ cô đi chọn thôi. Đương nhiên nếu cô cảm thấy không thích thì có thể nhờ Trịnh Văn Quân viết cho. Dù sao hai người là bạn thân, mà cậu ta viết giai điệu rất tốt, còn về phần lời..." Chu Á Kiệt vừa định nói gì đó lại bị Cố An Kỳ cắt ngang.
"Nếu không tìm được ai, về phần lời tôi sẽ tự nghĩ cách." Cố An Kỳ nói.
"Đúng rồi, Tô Dật Phàm, tôi nhớ ngày trước hình như cậu ấy cũng sáng tác không ít bài hát, cô cũng có thể nhờ cậu ấy." Chu Á Kiệt tưởng Cố An Kỳ vì mối quan hệ với Trịnh Văn Quân mà ngại ngùng, không dám đi nhờ nên lại đề cử tiếp.
"À, thật không..." Cố An Kỳ không từ chối nữa, nhưng khóe miệng hơi cong cong.
Chu Á Kiệt vừa thấy vẻ mặt này của Cố An Kỳ thì trong lòng đại khái đã hiểu ý của cô. Anh mỉm cười nói tiếp: "Tô Dật Phàm không quá am hiểu việc viết lời, nếu thật sự nhờ cậu ấy viết giai điệu thì sau đó có thể mời chuyên gia viết lời cũng được."
"Chuyện viết lời anh không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết." Cố An Kỳ nheo mắt nói.
"Ấy? Nhưng cô có biết viết lời đâu, Tô Dật Phàm lại cũng không am hiểu..." Chu Á Kiệt nghi ngờ hỏi, "Quan trọng là lời phải khớp với nhạc."
"Ừ, tôi nghĩ tôi sẽ tự viết." Không phải là Vong Ưu thảo, mà sẽ do chính Cố An Kỳ chắp bút.
"Cô? Cô đã học viết lời bao giờ đâu." Chu Á Kiệt vô cùng nghi ngờ.
"Chu tiên sinh nghĩ khả năng viết lời của Vong Ưu thảo đến đâu?" Cố An Kỳ cười nhìn Chu Á Kiệt.
"Ý cô là..." Chu Á Kiệt kinh ngạc dừng vài giây, "Đúng rồi, đúng rồi, tôi phải nhận ra từ sớm mới phải, trừ những người nhờ vả ra thì những người cô giúp đều là những người mà cô biết, đầu tiên là Tiêu Thắng Hinh, sau đó là Liêu Nhã Hân."
Chu Á Kiệt thì thào nói, lúc này quả thật anh hơi giật mình, anh thật sự không ngờ Cố An Kỳ chẳng những xuất sắc về diễn xuất và ca hát, mà thậm chí ngay cả lĩnh vực sáng tác cô cũng đứng đầu. Cách đây không lâu có một lễ trao giải âm nhạc, người đoạt giải người viết lời xuất sắc nhất chính là Vong Ưu thảo. Lúc ấy mọi người đều rất muốn nhân cơ hội này nhìn xem Vong Ưu rốt cuộc là thần thánh phương nào, muốn cô tự lên đài nhận thưởng, nhưng không nghĩ tới cô không đến mà để người hợp tác cùng mình là Hà Viễn Hàng nhận thay.
Năng lực viết lời của Vong Ưu thảo là không thể nghi ngờ, mấy ca khúc do cô viết không cái nào là không bán chạy, mặc dù giai điệu cũng được khen, nhưng lời ca do cô viết được không ít người ca ngợi, chẳng những hấp dẫn, mà còn miêu tả tinh tế cảm xúc của nhân vật trong bài hát qua các giai đoạn thời gian."Đông phong" vẫn tìm kiếm Vong Ưu thảo, chỉ không ngờ Vong Ưu thảo lại là người "Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt".
Cố An Kỳ, cô đúng là có tiềm năng ngoài sức tưởng tượng của anh, nhưng tiềm năng của cô đến đâu, thật sự rất khó đoán.
"Vì sao lại nói cho tôi biết, không định giấu tôi sao?" Chu Á Kiệt nhíu mày hỏi.
"Không có gì phải giấu cả." Cố An Kỳ thản nhiên nói, "Anh là quản lý của tôi, tôi cũng nên nói một số chuyện với anh. Hơn nữa, tôi cũng không định giấu giếm mãi. Trong tương lai nếu muốn bật lên, còn cần Chu tiên sinh giúp tôi ra mặt giải quyết vài việc. Đương nhiên, tôi chưa muốn công khai chuyện này ngay, cho nên mong Chu tiên sinh giữ bí mật giúp tôi, đừng nói cho bất kì ai, cho dù Âu Dương tiên sinh cũng không được."
"Vì sao? Thêm một danh hiệu thì có thể cô sẽ càng có nhiều người hâm mộ hơn mà." Chu Á Kiệt khó hiểu.
"Tôi sợ phiền toái." Cố An Kỳ trả lời thẳng.
Giống như vừa rồi Chu Á Kiệt nói đến chuyện nhờ sáng tác, cô cũng không muốn người khác nhờ cô viết lời. Nếu người nhờ là một người bạn không thích, nhưng hai người lại có mối quan hệ hợp tác thì phải làm thế nào? Bạn từ chối sẽ bị nói là "Mắc bệnh ngôi sao", "Cho mình là tài giỏi". Năm đó Cố An Kỳ khi vẫn còn là một nghệ sĩ nhỏ bé đã bắt đầu viết lời cho ngôi sao hàng đầu, ban đầu vẫn rất tốt, nhưng sau đó càng ngày phải viết nhiều hơn, mà có vài thể loại cô không quá am hiểu, muốn từ chối, nhưng đối phương cứ nói "Không sao đâu", ép cô phải viết, cô quả thật cảm thấy bất lực. Suy nghĩ mất mấy tuần, vất vả vắt hết óc mới viết xong, cuối cùng nhận được lời bình luận "Không dốc hết sức", "Cô đang khinh thường tôi sao?" linh tinh.
Cảm giác cố ép buộc bản thân viết lời, không thể hạ quyết tâm thật sự rất tệ, cô không muốn mình cứ phải cân nhắc các mối quan hệ trong lúc đó. Việc này sẽ khiến cô khó chịu.
"Cho dù tôi không nói cho người khác cô là Vong Ưu thảo, nhưng một khi cô viết lời sẽ có người nhận ra năng lực của cô, lúc đó người muốn mời cô viết lời chắc chắc không ít." Chu Á Kiệt nhíu mày nói.
"Ha ha, cho nên lúc đó mới cần sự giúp đỡ của anh." Cố An Kỳ thoải mái nói, nếu không cô đột nhiên tiết lộ bí mật đã che giấu lâu như vậy cho Chu Á Kiệt để làm gì?
Chu Á Kiệt nghe vậy biết mình đã bị Cố An Kỳ tính kế. Anh trầm mặc một lát, cuối cùng nói: "Được, tôi sẽ không nói cho bất kì ai, nhưng nếu công ty thật sự không tìm được ai viết lời, mong cô sẽ hỗ trợ."
"Tôi sẽ không giảm giá đâu, " Cố An Kỳ nhướn mày, "Tất cả vẫn thu theo giá gốc."
"Không thành vấn đề." Chu Á Kiệt nói xong lại bổ sung thêm, "Tôi sẽ không tiết lộ tin tức của cô cho ai hết."
"Tôi tin anh." Cố An Kỳ miễn cưỡng trả lời, "Anh là một quản lý đáng tin, biết làm gì mới thu được lợi ích lớn nhất. Nếu anh tiết lộ cho người khác việc tôi biết viết lời, như vậy tôi dám khẳng định, sau này tôi sẽ không giúp người trong công ty viết một từ nào, còn nếu để tôi tiếp tục núp trong bóng tối, thỉnh thoảng trong lúc rảnh tôi sẽ viết một hai bài, nếu cần thiết."
"Khụ khụ, cô yên tâm đi... Tôi sẽ không nói lung tung." Thật ra Chu Á Kiệt đã từng có ý nghĩ này, nhưng xem ra Cố An Kỳ đã nhìn thấu anh, cũng đang đề phòng anh. Xem ra đúng là không thể đánh giá thấp Cố An Kỳ.
Đến buổi chiều, Tô Dật Phàm kết thúc công việc, cùng Cố An Kỳ đến một hàng ăn nhỏ ăn cơm.
"Dật Phàm, công ty chuẩn bị cho em ra album." Đến khi ăn được một nửa, Cố An Kỳ đột nhiên mở miệng.
"Hả? Đây là chuyện tốt, đã chọn được bài hát chưa?" Tô Dật Phàm hỏi.
"Vấn đề là ở bài hát." Cố An Kỳ thấy chủ đề vòng tới bài hát thì không vòng vèo mà nói thẳng, "Cũng nhận được mấy bài, nhưng em chưa ưng bài nào."
Thật ra, Cố An Kỳ biết không ít nhà soạn nhạc trong giới, người có thể tạo ra những bài hát hay cũng rất nhiều. Chẳng nói đâu xa, phía sau cô còn có nhóm của Hà Viễn Hàng. Chẳng qua bây giờ khác trước, đây là ca khúc đầu tiên cô phát hành, cô muốn hợp tác với Tô Dật Phàm, muốn thử cảm giác anh phổ nhạc cô viết lời. Cô không phủ nhận mình hơi khoe khoang, nhưng cô rất muốn Tô Dật Phàm viết một ca khúc vì cô. Cô muốn biết tình cảm anh dành cho cô hóa thành bài hát sẽ như thế nào.
"Việc quan trọng nhất là lựa chọn bài hát đúng không?" Tô Dật Phàm dừng một chút rồi nói tiếp,"Đây là lần đánh dấu sự trở lại giới âm nhạc của em, vì vậy phải chọn bài hát cẩn thận."
"Xì" Cố An Kỳ không nhịn được bật cười, "Cái gì mà lần đánh dấu sự trở lại giới âm nhạc chứ? Sự quan tâm chú yếu của em vẫn đặt lên giới diễn xuất thôi, anh cũng không phải không biết. Được rồi được rồi, đừng đùa nữa, mấy ca khúc kia em còn chưa xem, chẳng qua nếu là album đầu tiên em muốn dành nhiều tâm huyết một chút , nên muốn tự sáng tác một bài hát. Này, em đang nhờ anh viết hộ đấy, sao không có phản ứng gì?"
"Bài hát viết cho em anh chuẩn bị từ lâu rồi, mười năm qua, anh đã viết được một hộp lớn." Tô Dật Phàm xoa đầu Cố An Kỳ, nửa đùa nửa thật nói.
Cố An Kỳ không ngờ anh lại nói như vậy, nhất thời sững sờ. Cô biết Tô Dật Phàm mặc dù giọng điệu là đùa giỡn, nhưng thực ra đang nghiêm túc nói ra sự thật. Cố An Kỳ không dự đoán được kết quả như vậy, nên cuối cùng cô mới là người xấu hổ ho khan hai tiếng.
"Sao thế? Bị sặc sao?" Tô Dật Phàm mỉm cười nhìn Cố An Kỳ, trêu chọc cô. Anh phát hiện Cố An Kỳ thật ra rất thú vị, trước khi hẹn hò, Cố An Kỳ giống như một người bình tĩnh không có quá nhiều cảm xúc, lạnh lùng chỉ quan tâm chuyện của mình, tình toán ngay cả với bản thân mình, giống như cô mục tiêu của cô chỉ có chiến thắng, còn những cái khác không quan trọng. Tựa như nhận xét của fan Cố An Kỳ, Cố An Kỳ trong cảm nhận của người khác như một nữ thần không nhiễm khói lửa nhân gian.
Sự ấm áp, lương thiện của cô, không phải là "mặt nạ" giống như cô nói, mà là phẩm chất thật sự trong lòng cô.
Tô Dật Phàm yêu Cố An Kỳ như vậy, đau lòng Cố An Kỳ như vậy, muốn chăm sóc cho cô thật tốt.
Sau khi hẹn hò, Tô Dật Phàm phát hiện cô có rất nhiều điểm thú vị. Hình tượng nữ thần càng ngày càng có xu hướng biến thành "người thường", sống động hẳn lên. Thật ra nếu bình thường để ý lời cô nói sẽ không khó phát hiện, Cố An Kỳ là người thích trêu đùa, càng là người thân thiết cô lại càng đùa dai. Chẳng qua phần lớn thời điểm ngoài miệng cô cứng rắn nhưng trái tim lại mềm như đậu hũ, chứ không phải không thích người bên cạnh. Ngày thường cô cũng rất dễ xấu hổ, chẳng qua đều dùng vẻ mặt lạnh lùng để che giấu đi, hoặc giống như bây giờ ho nhẹ hai tiếng nói sang chuyện khác. Cô không dễ dàng xù lông, nhưng lại thù rất dai.
Càng hẹn hò lâu, Tô Dật Phàm lại càng cảm thấy Cố An Kỳ hoạt bát. Trước đây anh vẫn dùng hai chữ "thanh cao" để miêu tả Cố An Kỳ, nhưng hiện tại anh lại đối với anh, Cố An Kỳ càng ngày càng giống "một cô bạn gái đáng yêu". Anh vẫn yêu Cố An Kỳ, không, phải nói là còn yêu hơn trước đây.
"Anh vừa nói là một hộp lớn đúng không, sau này em sẽ kiểm tra." Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ Tô Dật Phàm thì thẹn quá thành giận trừng mắt với anh.
"Được được được..." Tô Dật Phàm dường như cũng không quá để ý, thay vào đó đột nhiên ghé sát lại.
"Làm gì vậy?" Cố An Kỳ không quen hỏi.
"Trên mặt em dính bẩn, anh lau đi cho em thôi." Tô Dật Phàm nói, giơ tờ giấy ăn có dính sốt mayonnaise cho Cố An Kỳ xem. Cố An Kỳ không nói gì, giả vờ bình tĩnh gật đầu.
"Ngày mai em có đến không?" Tô Dật Phàm đột nhiên hỏi.
"Hả?" Cố An Kỳ phản ứng chậm, "Có chứ, mai em là một trong ban giám khảo đó, sao có thể không đến được?"
Ngày mai chính là buổi tuyển chọn nam diễn viên chính cho bộ phim《 Thạch nữ 》, với tư cách là nữ diễn viên chính do đích thân đạo diễn Thiệu Thiệu Văn Đình chọn lựa, cô được mời làm giám khảo, quyết định xem ai phù hợp với vai nam diễn viên chính.
"À, em sẽ không giúp anh gian lận đâu." Cố An Kỳ dường như nhớ tới điều gì đó.
"Tại sao anh phải cần em giúp anh gian lận?" Tô Dật Phàm dở khóc dở cười.
"Em đương nhiên biết anh không cần em giúp gian lận, cho nên ngày mai cho dù thế nào anh cũng phải cố gắng hết sức. Em nghe nói có rất nhiều nam nghệ sĩ đến tham gia, thực lực cũng không yếu." Cố An Kỳ giải quyết xong đồ ăn của mình, nhẹ nhàng lau miệng.
"Anh biết." Tô Dật Phàm nở nụ cười, không nói nhiều thêm.
Cố An Kỳ không nói cho Tô Dật Phàm biết việc Hứa Toa Toa đã bị out khỏi phim điện ảnh Hollywood, vì vậy đang xin xỏ Thiệu Văn Đình cho cô ta làm nữ chính. Tuy rằng chuyện này xảy ra ngoài ý liệu của cô, cô chưa từng nghĩ Hứa Toa Toa vẫn để quản lý của mình đến xin xỏ Thiệu Văn Đình cho cô ta thêm cơ hội, nhưng nếu sự việc đã rồi, cô nên nghĩ cách giải quyết, chứ không phải chắp tay dâng vị trí nữ chính cho cô ta.
Cố An Kỳ cảm thấy việc này là chuyện của một mình cô, tự cô có thể giải quyết. Không cần phải kéo theo Tô Dật Phàm quan tâm cùng với cô.
Hừm... Cô không ngờ nhanh như vậy đã tiếp xúc với Hứa Toa Toa, đối đầu với cô ta lúc này nằm ngoài dự đoán của cô. Cô vẫn nghĩ mấy chuyện diễn cùng nhau như thế này sẽ không xảy ra trong tương lai gần. Cao Á thay mặt quản lý công ty Hứa thị đã chỉ còn thùng rỗng, phần lớn cố phần của công ty đã bị Lâm gia thu vào túi. Đối với chuyện này Cố An Kỳ chỉ thờ ơ lạnh nhạt, với cô, Lâm thị sáp nhập Hứa thị là chuyện công bằng nhất.
Lúc trước người kia có thể mở công ty, có khoản tiền lớn để duy trì không phải dựa vào tài năng hay mối quan hệ của chính mình, mà ông ta dựa vào Lâm gia, nhà mẹ đẻ của mẹ cô, nhưng đến khi có quyền có thế rồi lập tức đá văng mẹ cô. Lúc ấy Lâm gia cũng không biết người kia đã làm những chuyện như vậy, bởi vì xí nghiệp Lâm gia đều ở nước ngoài, gia đình cũng ở bên đó luôn. Mọi người không biết chuyện của mẹ, cũng không biết cô đã trở thành cô nhi, bị đưa đến "Cô nhi viện". Bởi vì trong trí nhớ mọi người, người kia và mẹ là cặp vợ chồng rất yêu thương nhau, ông ta luôn coi lời mẹ nói là trời, là người rất yêu vợ, không ai nghĩ đến, ông ta lại không biết xấu hổ, làm ra những chuyện lòng lang dạ sói.
Có một năm cậu trẻ trở về du lịch, nhân tiện qua thăm tình hình của mẹ, người kia còn thản nhiên nói mẹ đã bị bệnh chết, nhưng bởi vì trước đó đã được hưởng sự chăm sóc y tế tốt nhất nên lúc qua đời cũng không hề đau đớn. Cậu trẻ mặc dù khó chịu với người phụ nữ bên cạnh ông ta, nhưng dù sao mẹ cũng đã mất, người đó cũng đã tái hôn, ông cũng không biết nói gì hơn. Sau đó ông hỏi người kia thế còn đứa bé thì sao. Ha ha, biết người kia trả lời như thế nào không?
Ông ta nói cô đã chết, chết trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn do say rượu. Nực cười làm sao, lúc trước cô không hề mất bố, vẫn còn người thân khác nhưng lại bị coi như trẻ mồ côi ném vào cô nhi viện, rồi sau đó? Rõ ràng còn sống, lại bị thờ cúng như đã chết. Người kia vì muốn cậu trẻ tin tưởng còn xây bia mộ cho cô rồi dẫn cậu trẻ đi tảo mộ.
Buồn cười không? Đúng vậy, quá buồn cười, sau này khi Cố An Kỳ nghe được cũng phải cười ra tiếng. Có lẽ giống như cô muốn lập bia mộ cho người kia, trong lòng người kia cô cũng đã chết. Có lẽ ông ta vẫn nghĩ ông ta chỉ có một đứa con gái là Hứa Toa Toa. Nếu không phải sau đó Lâm Huyên Di càng ngày càng có giá trị lợi dụng, có lẽ cho đến lúc chết ông ta cũng không nhớ, mình còn một đứa con gái bị vứt bỏ ở nơi xa...
Bình luận facebook