Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Cố An Kỳ không đi lên phía trước sân khấu, cũng không chào hỏi Tô Dật Phàm. Như cô đã nói, hôm nay cô tới đây làm giám khảo chứ không phải với thân phận bạn gái Tô Dật Phàm. Tô Dật Phàm có lẽ cũng hiểu rõ suy nghĩ của Cố An Kỳ, vì vậy cho dù có chạm mặt nhau thì cũng gần như không nói chuyện, chỉ gật đầu rồi lướt đi.
Đến phần đặt câu hỏi có thể nói là Cố An Kỳ cùng Thiệu Văn Đình cùng nhau kiểm soát, câu hỏi của hai người về những lĩnh vực khác nhau, chủ đề khác nhau để xem khả năng ứng biến của thí sinh. Cố An Kỳ đã hiểu cách hỏi của Thiệu Văn Đình. Thường thường ông sẽ bắt đầu từ những vấn đề cá nhân chung chung, giống như một trưởng bối, từ từ xây dựng một bầu không khí thoải mái dễ chịu nhất để người đó trả lời.
Quan trọng nhất là, Thiệu Văn Đình không thích "đáp án quá hoàn hảo" đã được chuẩn bị. So với những "thần tượng quá coi trọng hình tượng" trau chuốt tỉ mỉ đáp án, ông lại thích nhìn thấy một mặt chân thật, tự nhiên của họ hơn.
Cố An Kỳ híp mắt, nhìn xuống cuốn vở, dựa vào thời điểm biểu diễn trên sân khấu vừa rồi của các diễn viên, thật ra có thể nắm được rất nhiều thứ. Ví dụ như một chút ít tính cách, động tác quen thuộc của người đó. Không phải tất cả những nghệ sĩ ở đây Cố An Kỳ đều biết rõ, nhưng những người hay xuất hiện trên mặt báo, hoặc nổi bật trong cách diễn xuất cô đều biết.
Như vậy nhất châm kiến huyết* cũng không phải việc gì khó.
(*nhất châm kiến huyết: gãi đúng chỗ ngứa, đi thẳng vào vấn đề trọng tâm)
Người đầu tiên được hỏi lại là người vừa rồi đi lên muộn nhất Kiều Trí Viễn. Thứ tự vòng này hoàn toàn bị đảo lộn, đây là "quy tắc" mà Thiệu Văn Đình đã sắp xếp.
"Kiều Trí Viễn..." Thiệu Văn Đình lật giở thông tin về anh ta, đột nhiên hỏi một vấn đề rất không liên quan, "Ngày trước cậu từng hợp tác diễn với Lâm Huyên Di rất nhiều lần nhỉ?"
"A, vâng." Kiều Trí Viễn sửng sốt trả lời.
Cố An Kỳ cũng bất ngờ, cô không nghĩ Thiệu Văn Đình sẽ bắt đầu từ Lâm Huyên Di. Theo lý mà nói, trước đây cô và Thiệu Văn Đình chưa từng tiếp xúc, tại sao đột nhiên ông lại nhắc tới cô?
"Ừ, cô ấy là một diễn viên có tài, chỉ tiếc tráng niên sớm thệ*." Thiệu Văn Đình thở dài nói tiếp, "Khi diễn với cô ấy, cậu có cảm nghĩ gì?"
(*tráng niên sớm thệ: chết trẻ)
Kiều Trí Viễn nhíu mày, anh không rõ vì sao Thiệu Văn Đình lại đột nhiên hỏi chuyện liên quan đến Lâm Huyên Di. Phần lớn mọi người trong giới giải trí đều biết trước đây anh ta và Lâm Huyên Di từng hẹn hò, mà sau khi cô qua đời, anh ta lại ở bên Hứa Toa Toa. Tất nhiên đây không phải một chủ đề cấm kỵ, nhưng anh ta cũng không muốn nói quá nhiều.
"Cô ấy là một diễn viên rất xuất sắc, có nhân sinh quan rất độc đáo." Kiều Trí Viễn trả lời.
"Ồ..." Thiệu Văn Đình nhìn ra Kiều Trí Viễn không thích nên cũng không nói gì thêm mà viết gì đó xuống vở, thay vào đó người lên tiếng hỏi là Cố An Kỳ.
"Tại sao anh lại nghĩ đến việc đứng tấn để casting?" Cố An Kỳ hỏi. Đây là vấn đề mà một giám khảo, cũng như người từng là Lâm Huyên Di muốn hỏi.
"Chỉ là tôi cảm thấy nó phù hợp với chủ đề của vòng casting thôi, vào những thời điểm khác nhau có thể tạo ra hiệu quả khác nhau. Hơn nữa có muốn xem có luyện tập chăm chỉ hay không chỉ cần để ý lực ở tay là được." Kiều Trí Viễn tưởng Cố An Kỳ đang giải vây giúp anh ta nên mỉm cười với cô.
Cố An Kỳ co rút khóe miệng, giả vờ như cái gì cũng không thấy.
"Ừ, cậu nghĩ gì về diễn xuất hiện tại của mình? Cảm thấy mình đang ở mức độ nào? Đâu là điểm mạnh của cậu, đâu là điểm yếu, nói nghe xem." Thiệu Văn Đình tiếp tục hỏi.
"Điểm mạnh là có thể tiếp thu kiến thức cũng như lĩnh hội được điểm đặc biệt trên người nhân vật rất nhanh. Điểm yếu có lẽ là chính vì do hiểu quá nhanh mà đôi khi chưa cân nhắc cẩn thận đã bắt đầu diễn. Hôm nay tôi đã suy nghĩ rất cẩn trọng về nhân vật, vì vậy mới lên sân khấu cuối cùng. Còn về diễn xuất hiện tại của tôi, tôi muốn tìm kiếm sự đột phá, muốn nâng cao diễn xuất lên một bậc nữa." Kiều Trí Viễn suy nghĩ nói. Anh ta giấu nhẹm đi chuyện nhân vật không phải do tự mình xây dựng.
"Cậu có tự tin với khả năng xây dựng nhân vật của mình không?" Thiệu Văn Đình hỏi, giống như lúc nói chuyện với Cố An Kỳ ở trong hậu trường, ông cảm thấy cách Kiều Trí Viễn biểu diễn có chút gì đó hơi miễn cưỡng, không giống như tự anh ta xây dựng nhân vật mà được thầy chỉ bảo hơn.
"Có." Kiều Trí Viễn thốt ra không chút do dự.
Cố An Kỳ không khỏi lắc đầu trong lòng, rõ ràng sáng tác nhân vật là điểm yếu nhất của anh ta, nhưng anh ta lại cố tình nói thành vội vàng, phải cân nhắc nhân vật gì đó. Thật đúng là con vịt chết mạnh miệng. Đến bây giờ Hứa Toa Toa vẫn còn phải giúp anh ta bày mưu tính kế, tại sao đột nhiên lại biến thành một mình anh ta nghĩ ra? Thật nực cười.
Có lẽ Kiều Trí Viễn cũng không biết nhân vật vừa rồi của anh ta có vấn đề ở đâu nên vẫn đang tự mãn?
"Theo tư liệu thì hình như phần lớn anh chỉ đóng một kiểu nhân vật chính, tôi muốn hỏi anh có thể xây dựng một nhân vật khác không, ví dụ như người cực đoan hay lạnh lùng chẳng hạn?" Cố An Kỳ nói, vẻ mặt vô cùng máy móc.
"Đây cũng chính là nguyên nhân tôi muốn tìm kiếm sự đột phá, cho nên tôi muốn thông qua lần casting này tôi có thể khoanh vùng được kiểu nhân vật muốn đột phá." Kiều Trí Viễn nói.
"Ừ..." Thiệu Văn Đình trầm ngâm một lát, "Tôi biết rồi, tiếp theo."
Liên tục phỏng vấn vài người, Cố An Kỳ thỉnh thoảng hỏi vài câu, không hề tỏ ra quá thiên vị hay bỏ rơi bất kỳ ai. Vài chi tiết quan trọng với biểu tuyển chọn cô đều hỏi han cẩn thận, vì vậy chiếm được thiện cảm của không ít người.
"Tiếp theo, số sáu mươi tám." Thiệu Văn Đình gọi.
Tô Dật Phàm không nhanh không chậm bước lên: "Chào hai vị giám khảo."
"Ừ, trước đó không lâu, hình như cậu được chọn vào vai trong một bộ phim điện ảnh Hollywood. Trải qua casting vất vả như vậy, vì sao cuối cùng lại từ bỏ cơ hội?" Thiệu Văn Đình hỏi, tư liệu cũng không cần nhìn, xem ra ông biết khá rõ về Tô Dật Phàm.
"Đi quá nhanh sẽ bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh, đôi khi có nhiều thứ còn quan trọng hơn cơ hội. Cơ hội có thể sẽ trở lại, nhưng vài thứ một khi bỏ lỡ, sẽ để lại một đời hối hận." Tô Dật Phàm bình thản nói, không hề nói thẳng, chẳng qua sự ám chỉ lại rất rõ.
Việc này người liên quan là Cố An Kỳ tất nhiên bối rối, cô lập tức chuyển chủ đề: "Trước đây anh đã từng ra nước ngoài quay phim, cảm giác so với khi quay ở trong nước thì như thế nào? Khác nhau ở đâu?"
"Trường quay khác nhau, thời tiết khí hậu khác nhau, văn hóa cũng khác nhau nên tất nhiên sẽ mang lại cảm giác khác biệt." Tô Dật Phàm nghiêm túc trả lời, "Cách quay phim cũng không giống nhau. Địa phương thế nào thì sản sinh ra người thế ấy, lời này cũng không ngoa, rất nhiều nơi diễn viên có cách nhìn sự vật hiện tượng khác nhau, họ không chia ra diễn xuất trên sân khấu và diễn xuất trên màn ảnh."
Khi ra nước ngoài quay phim, Tô Dật Phàm bình thường đều phải tới trước vài ngày, đi dạo khắp nơi, tìm hiểu văn hóa, coi mình như dân bản xứ hòa nhập vào xã hội nơi đó, vì vậy lúc quay phim mới thu được hiệu quả tốt.
"Ừ, quan điểm rất thú vị," Thiệu Văn Đình lần đầu tiên khích lệ một người, "Vậy cậu cảm thấy diễn xuất của mình đang ở trình độ nào? Đâu là điểm mạnh, điểm yếu?"
"Tôi cảm thấy diễn xuất không thể đo lường được, xét với quá khứ, bây giờ diễn xuất của tôi đã tiến bộ, tuy nhiên xét về tương lai, nó vẫn cần phải cải thiện." Tô Dật Phàm vẫn chỉ luôn lấy mình ra so sánh, không hề vì mình có địa vị cao trong giới mà tự cao, "Điểm mạnh của tôi là tốc độ phản ứng và khả năng xây dựng nhân vật, điểm yếu là đôi khi lại tạm thời sửa lại cách diễn. Ví dụ như khi thấy 'đối thủ' đang diễn thì sẽ đột nhiên nảy ra một ý tưởng khác, sau đó nhờ người đó thử luyện tập cùng mình xem sao, việc này có sẽ lẽ khiến 'đối thủ' cảm thấy phiền phức."
Tô Dật Phàm rất thành thực nói ra vấn đề của bản thân, giống như lúc trước khi cùng Cố An Kỳ quay 《 Tình yêu cuối cùng 》, khi anh phát hiện ra điểm bất thường ở một cảnh, anh và Cố An Kỳ đã cùng ngồi lại để xây dựng hình tượng nhân vật một lần nữa.
"Được, tôi hiểu rồi." Thiệu Văn Đình cũng không nói nhiều, cùng Cố An Kỳ đi vào hậu trường.
"Nói suy nghĩ của cô xem." Thiệu Văn Đình nói.
"Nếu đạo diễn Thiệu đã hỏi ý kiến của cháu, vậy vòng này cháu nghiêng về Tô Dật Phàm." Cố An Kỳ không kiêng kỵ nói, "Không phải cháu thiên vị anh ấy, mà là anh ấy là người duy nhất từ đầu tới cuối không hề nói dối."
"Đương nhiên, che giấu mình đang nói dối cũng chẳng phải việc gì khó, bề ngoài nghệ sĩ nào chẳng đẹp đẽ không vết nhơ, vì vậy đến buổi tuyển chọn chắc chắn muốn bộc lộ một mặt hoàn hảo nhất. Chẳng qua nếu đã muốn nói dối thì hãy diễn đến cùng, ít nhất đừng để người khác nhìn ra được mình đang nói dối. Bọn họ là diễn viên, chắc hẳn nên biết cách kiểm soát những cảm xúc không nhất quán của mình." Cố An Kỳ tiếp tục nói.
"Ừ, tôi biết cô không phải vì thiên vị mới nói như vậy, điều cô nói cũng không phải không có đạo lý." Thiệu Văn Đình nói, "Nhưng vận dụng diễn xuất vào cuộc sống cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, cứ đợi đến vòng cuối xem sao."
"Vòng cuối là diễn trực tiếp? Là diễn ngẫu hứng hay có chủ đề nhất định?" Cố An Kỳ hỏi.
"Họ sẽ có những chủ đề khác nhau, nhưng cô không biết đó là gì, cứ dựa vào phần diễn của đối phương mà diễn theo, xem cuối cùng họ có thể làm cho cô đoán được chủ đề đó hay không." Thiệu Văn Đình nói.
"Ồ? Thì ra là thế..."
Trong lòng Cố An Kỳ dường như đã hiểu, Thiệu Văn Đình chẳng những đang tuyển chọn nam diễn viên, mà còn muốn thử thách năng lực ứng phó diễn xuất của cô.
Khả năng thấu hiểu và phối hợp với diễn viên khác đều nằm trong tiêu chuẩn đánh giá của Thiệu Văn Đình. Vì vậy, buổi tuyển chọn hôm nay không phải để chọn nam diễn viên chính, mà là để khảo nghiệm Cố An Kỳ thì đúng hơn.
Cố An Kỳ hiểu ý định của Thiệu Văn Đình, nếu vòng đầu tiên để cô xem cách diễn của mọi người, vòng thứ hai giúp cô hiểu hơn về cách nghĩ của người đó thì đến vòng thứ ba, lại muốn cô đối mặt diễn. Nếu vừa rồi cô nghiêm túc phân tích diễn xuất tính cách của các ứng cử viên, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lần diễn trực tiếp này, không chỉ kiểm tra các diễn viên đến ứng cử cho vai nam chính, mà còn kiểm tra khả năng ứng phó của Cố An Kỳ. Nên hợp tác với những diễn viên khác nhau như thế nào, phải làm sao để đoán ra được chủ đề là gì thông qua diễn xuất của họ.
Diễn xuất không phải là chuyện của riêng một người, cho dù một cá nhân diễn có tuyệt vời đến mức nào, chỉ cần anh ta không thể dung hợp hoàn cảnh và những người xung quanh vào cảnh diễn của anh ta, anh ta sẽ thất bại, vĩnh viễn đó chỉ là màn độc diễn mà thôi.
Giống như lần đầu tiên Cố An Kỳ diễn vai phụ nhỏ, Đậu Đông Thanh đạo diễn Đậu đã từng nói với cô, trong một cảnh người nào vật nào cũng quan trọng, tuy nhiên vẫn phân ra chủ yếu và thứ yếu, nếu ánh mắt mọi người chỉ đặt lên "Thứ" hoặc chỉ đặt lên "Chủ", như vậy bộ phim hoàn toàn thất bại ."Thứ" phải hòa mình vào bối cảnh, hoàn cảnh của nhân vật chính, còn nhân vật chính thì sao? Nhân vật chính cũng phải phối hợp với vai phụ, kéo gần sự chênh lệch giữa hai người.
Lúc trước nguyên nhân chủ yếu Đậu Đông Thanh muốn loại Cố An Kỳ là do cô không biết cách áp chế "khí thế của mình" . Người quanh năm suốt tháng diễn vai chính như Cố An Kỳ đã quên mất cảm giác làm vai phụ nhỏ năm xưa, may mắn đạo diễn Đậu đã cho cô thêm một cơ hội, nếu không có lẽ người bị thay thế trong vòng casting chính là cô.
Trong vòng này, Thiệu Văn Đình muốn Cố An Kỳ trong tư cách nữ nhân vật chính tiếp xúc với từng người thông qua cách diễn. Làm sao để căn cứ vào "cách diễn" của đối phương mà thay đổi "khí chất", đó là một vấn đề nan giải.
Thiệu Văn Đình không cho Cố An Kỳ nhiều thời gian suy nghĩ, nhanh chóng bắt đầu vòng thứ ba, hơn nữa còn phổ biến quy tắc: "Mọi người sau khi lên đây mới rút thăm một tờ giấy, trong đó bao gồm chủ đề cùng với những động tác hay lời nói cần làm với Cố An Kỳ. Mọi người phải hiểu rõ, phải làm sao tự nhiên nhất mà vẫn làm cho cô ấy nói hoặc làm ra hành động nào đó. An Kỳ sẽ phối hợp với phần diễn của các cậu chứ không gây khó khăn đâu."
Không gây khó khăn theo như lời của Thiệu Văn Đình chính là chuyển dời áp lực từ các ứng viên sang Cố An Kỳ. Ông muốn tìm được hạt giống tốt để bồi dưỡng. Mặc dù có lời thoại, nhưng diễn xuất cũng là một yếu tố rất quan trọng. Nếu chỉ chăm chăm vào lời thoại, người đó sẽ thua.
Cố An Kỳ mỉm cười, đứng ở trên sân khấu chờ đối tượng diễn đầu tiên chứ không định vạch trần. Thật ra cô đã hơi lờ mờ hiểu, chủ đề và hành động muốn cô làm có khả năng chẳng liên quan gì đến nhau, chẳng qua ông muốn xem khả năng phân tích đối thủ và suy nghĩ của cô đến đâu thôi.
Trên sân khấu nhanh chóng xuất hiện một người, là người Thiệu Văn Đình đánh giá khá cao ở vòng đầu tiên, La Lạc Lâm.
La Lạc Lâm nhìn chủ đề, nhíu mày, sau đó đột nhiên cười khẽ.
Cố An Kỳ cẩn thận quan sát đến vẻ mặt và hành động của anh ta, đôi mắt hơi nheo lại. Chủ đề gì thì cũng đến đây đi, cô không sợ.
La Lạc Lâm thả tờ giấy xuống, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốc độ bước lại gần. Vẻ mặt không có gì khác biệt, nhưng tiếng bước chân giẫm xuống sàn lại thay đổi.
Cố An Kỳ cẩn thận lắng nghe, "Cộp... Cộp..." Hình như một chân được dồn lực nặng hơn bên kia, chẳng lẽ là bị thương một chân? Cố An Kỳ suy đoán, song vì không rõ chủ đề và vị trí của cô rốt cuộc là gì, cho nên cô tiếp tục im lặng.
"Sao em lại tới đây?" La Lạc Lâm ngẩng đầu nhìn Cố An Kỳ, dường như hơi ngạc nhiên.
"Em không nên tới sao?" Cố An Kỳ trả lời, vẻ mặt từ từ trở nên buồn bã, "Em... Không thể tới sao?"
"Ý anh không phải vậy, a, em đừng... đừng như vậy." La Lạc Lâm luống cuống tay chân, bối rối nói, "Ai... Anh sợ em rồi. Chúng ta đã kết thúc, em còn đến thăm anh, không sợ bạn trai hiện tại của em ghen sao?"
"Bạn trai hiện tại nào?" Cố An Kỳ dừng một chút, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. Cô không biết nên tiếp tục thế nào, bởi không rõ đối phương đặt ra tình huống gì cho cô, muốn cô nói gì, vì vậy cẩn thận hỏi ngược lại, ném chủ đề lại cho La Lạc Lâm.
"Em..." La Lạc Lâm không ngờ cô lại ném vấn đề lại cho mình, nhất thời hoảng loạn, không biết diễn tiếp ra sao. Tay anh lơ đãng xoắn vào nhau. Đây là dấu hiệu anh đang khẩn trương, vào lúc nói dối trong vòng trả lời, anh cũng làm như vậy.
Cố An Kỳ thấy La Lạc Lâm đã bị rối loạn, xem ra phần sau phải do cô làm chủ rồi, để xem La Lạc Lâm sẽ đối đáp ra sao.
Nếu không biết đề tài, vậy phải đánh cuộc một phen thôi. Nếu xem xét phần diễn và tiếng bước chân cố ý của La Lạc Lâm, cứ thử đoán bừa vậy.
"Anh vô duyên vô cớ biến mất ba tháng, vất vả lắm em mới tìm được anh, vậy mà anh còn đề cập với em cái gì mà bạn trai hiện tại với cả bạn trai không hiện tại? Bạn trai hiện tại của em không phải là anh sao?" Cố An Kỳ tức giận đứng lên, "Anh nghĩ em là người như thế nào? Anh cho rằng em là loại người không có mặt anh sẽ tùy tiện ra bên ngoài tìm người đàn ông khác sao? Anh có biết em mất bao lâu mới tìm được anh không?"
Giọng nói của Cố An Kỳ càng ngày càng nhỏ, môi mím chặt lại, yên lặng đối diện La Lạc Lâm, trong hốc mắt đã chứa đầy nước, dường như chỉ cần khẽ chớp mắt một cái, nước mắt sẽ toàn bộ rơi xuống.
La Lạc Lâm kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ, nhưng dường như vẫn chưa hoàn hồn, lông mày Cố An Kỳ hơi nhíu lại, cô biết phần độc thoại của cô vẫn chưa được dừng lại, phải tiếp tục chèo chống thêm một lúc nữa. La Lạc Lâm, anh phải cho tôi chút phản ứng gì đi chứ.
"Lúc đầu thì 'Sao em lại tới đây?, sau đó lại 'bạn trai hiện tại sẽ ghen', anh thật sự coi em thành cái gì?" Giọng nói của Cố An Kỳ dần dần mang theo nức nở, cô run rẩy nói, dường như chỉ cần chạm khẽ một cái sẽ vỡ tan, "Nếu thật sự anh đã thay lòng thì hãy nói rõ ra."
"Em... Em sao thế..." La Lạc Lâm cau mày nói, hai mắt đã có hồn. Cố An Kỳ nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
"Em làm sao ư? Câu này phải là em hỏi anh mới đúng, La Lạc Lâm." Cố An Kỳ vừa tức giận vừa đau khổ, "Anh cứ thử nghĩ xem, người trong lòng thổ lộ với anh anh không nói được lời nào không nói, sau khi biến mất ba tháng lại còn nghi ngờ em có người mới. La Lạc Lâm, rốt cuộc thì anh coi Cố An Kỳ em thành cái gì? Rốt cuộc... Rốt cuộc thì anh coi em thành loại người nào?"
"Em..." La Lạc Lâm nhíu mày, "Anh không xứng với em, xin lỗi em, em đi đi."
"Vì sao? Em đến đây không phải để nghe anh xin lỗi, La Lạc Lâm, anh nói rõ ràng cho em." Cố An Kỳ nói, "Chuyện của anh em biết cả rồi, vì sao anh còn muốn gạt em? Là vì cái chân mà từ chối em sao?"
"Em... Em tại sao lại biết?" La Lạc Lâm ngạc nhiên nhìn Cố An Kỳ.
"Tại sao em lại không biết? Em hiểu anh như vậy, cho dù anh thay đổi dù chỉ một chút em cũng nhận ra." Cố An Kỳ hít mũi, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của La Lạc Lâm, cô biết đã sắp đến lời cần nói. Đó là mấu chốt, là chìa khóa để thành công.
"Nếu đã như vậy , tại sao em vẫn đến? Anh đã bị tàn phế, chắc em cũng biết?" La Lạc Lâm cúi đầu, vẻ mặt suy sụp.
" Em không để ý, tuyệt không để ý ...' " Cố An Kỳ dừng một chút, "Có phải anh muốn em nói như vậy đúng không? Mấy lời khoa trương mà chẳng có chút tin cậy nào như thế này?"
"Vậy là em có để ý..." Đầu của La Lạc Lâm lại cúi thấp hơn một chút, nhưng Cố An Kỳ lại chú ý tới tay anh dần dần nắm chặt lại. Xem ra lời nói vừa rồi của cô không xa đáp án là mấy. Nếu đã như vậy, cô chỉ cần nói nốt là xong.
"Điều em để ý không phải là chân của anh mà là thái độ của anh, chân của anh chưa tàn phế, ít ra anh vẫn có thể đi lại. Nhưng thái độ của anh thì sao? Anh chưa hề tàn lụi, cuộc sống của anh mới chỉ bắt đầu, nhưng anh lại chẳng khác gì một cái cây đã khô héo lâu năm." Cố An Kỳ tiếp tục nói, "Anh tỏ vẻ đáng thương như vậy để cho ai xem? Anh vẫn còn đôi chân, vì sao không cố gắng bước ra cuộc sống? Em để ý thái độ của anh chứ chưa bao giờ là chân của anh. Tỉnh táo lại đứng lên đi, Lạc Lâm, em thích anh của quá khứ, người luôn tràn trề sức sống, trên mặt lúc nào cũng tươi cười, cực kì khát vọng cuộc sống..."
"Cut" Thiệu Văn Đình hô.
"Tốt lắm" Thiệu Văn Đình nói.
Cố An Kỳ cười hỏi: "Tôi nói giống trong đáp án chứ?"
"Đều trong đáp án." La Lạc Lâm cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản nói một tiếng cảm ơn, "Cám ơn cô, An Kỳ."
"Đừng khách sáo" cô mỉm cười, bắt đầu chuẩn bị cho phần diễn tiếp theo, còn La Lạc Lâm đi xuống sân khấu.
Đến phần đặt câu hỏi có thể nói là Cố An Kỳ cùng Thiệu Văn Đình cùng nhau kiểm soát, câu hỏi của hai người về những lĩnh vực khác nhau, chủ đề khác nhau để xem khả năng ứng biến của thí sinh. Cố An Kỳ đã hiểu cách hỏi của Thiệu Văn Đình. Thường thường ông sẽ bắt đầu từ những vấn đề cá nhân chung chung, giống như một trưởng bối, từ từ xây dựng một bầu không khí thoải mái dễ chịu nhất để người đó trả lời.
Quan trọng nhất là, Thiệu Văn Đình không thích "đáp án quá hoàn hảo" đã được chuẩn bị. So với những "thần tượng quá coi trọng hình tượng" trau chuốt tỉ mỉ đáp án, ông lại thích nhìn thấy một mặt chân thật, tự nhiên của họ hơn.
Cố An Kỳ híp mắt, nhìn xuống cuốn vở, dựa vào thời điểm biểu diễn trên sân khấu vừa rồi của các diễn viên, thật ra có thể nắm được rất nhiều thứ. Ví dụ như một chút ít tính cách, động tác quen thuộc của người đó. Không phải tất cả những nghệ sĩ ở đây Cố An Kỳ đều biết rõ, nhưng những người hay xuất hiện trên mặt báo, hoặc nổi bật trong cách diễn xuất cô đều biết.
Như vậy nhất châm kiến huyết* cũng không phải việc gì khó.
(*nhất châm kiến huyết: gãi đúng chỗ ngứa, đi thẳng vào vấn đề trọng tâm)
Người đầu tiên được hỏi lại là người vừa rồi đi lên muộn nhất Kiều Trí Viễn. Thứ tự vòng này hoàn toàn bị đảo lộn, đây là "quy tắc" mà Thiệu Văn Đình đã sắp xếp.
"Kiều Trí Viễn..." Thiệu Văn Đình lật giở thông tin về anh ta, đột nhiên hỏi một vấn đề rất không liên quan, "Ngày trước cậu từng hợp tác diễn với Lâm Huyên Di rất nhiều lần nhỉ?"
"A, vâng." Kiều Trí Viễn sửng sốt trả lời.
Cố An Kỳ cũng bất ngờ, cô không nghĩ Thiệu Văn Đình sẽ bắt đầu từ Lâm Huyên Di. Theo lý mà nói, trước đây cô và Thiệu Văn Đình chưa từng tiếp xúc, tại sao đột nhiên ông lại nhắc tới cô?
"Ừ, cô ấy là một diễn viên có tài, chỉ tiếc tráng niên sớm thệ*." Thiệu Văn Đình thở dài nói tiếp, "Khi diễn với cô ấy, cậu có cảm nghĩ gì?"
(*tráng niên sớm thệ: chết trẻ)
Kiều Trí Viễn nhíu mày, anh không rõ vì sao Thiệu Văn Đình lại đột nhiên hỏi chuyện liên quan đến Lâm Huyên Di. Phần lớn mọi người trong giới giải trí đều biết trước đây anh ta và Lâm Huyên Di từng hẹn hò, mà sau khi cô qua đời, anh ta lại ở bên Hứa Toa Toa. Tất nhiên đây không phải một chủ đề cấm kỵ, nhưng anh ta cũng không muốn nói quá nhiều.
"Cô ấy là một diễn viên rất xuất sắc, có nhân sinh quan rất độc đáo." Kiều Trí Viễn trả lời.
"Ồ..." Thiệu Văn Đình nhìn ra Kiều Trí Viễn không thích nên cũng không nói gì thêm mà viết gì đó xuống vở, thay vào đó người lên tiếng hỏi là Cố An Kỳ.
"Tại sao anh lại nghĩ đến việc đứng tấn để casting?" Cố An Kỳ hỏi. Đây là vấn đề mà một giám khảo, cũng như người từng là Lâm Huyên Di muốn hỏi.
"Chỉ là tôi cảm thấy nó phù hợp với chủ đề của vòng casting thôi, vào những thời điểm khác nhau có thể tạo ra hiệu quả khác nhau. Hơn nữa có muốn xem có luyện tập chăm chỉ hay không chỉ cần để ý lực ở tay là được." Kiều Trí Viễn tưởng Cố An Kỳ đang giải vây giúp anh ta nên mỉm cười với cô.
Cố An Kỳ co rút khóe miệng, giả vờ như cái gì cũng không thấy.
"Ừ, cậu nghĩ gì về diễn xuất hiện tại của mình? Cảm thấy mình đang ở mức độ nào? Đâu là điểm mạnh của cậu, đâu là điểm yếu, nói nghe xem." Thiệu Văn Đình tiếp tục hỏi.
"Điểm mạnh là có thể tiếp thu kiến thức cũng như lĩnh hội được điểm đặc biệt trên người nhân vật rất nhanh. Điểm yếu có lẽ là chính vì do hiểu quá nhanh mà đôi khi chưa cân nhắc cẩn thận đã bắt đầu diễn. Hôm nay tôi đã suy nghĩ rất cẩn trọng về nhân vật, vì vậy mới lên sân khấu cuối cùng. Còn về diễn xuất hiện tại của tôi, tôi muốn tìm kiếm sự đột phá, muốn nâng cao diễn xuất lên một bậc nữa." Kiều Trí Viễn suy nghĩ nói. Anh ta giấu nhẹm đi chuyện nhân vật không phải do tự mình xây dựng.
"Cậu có tự tin với khả năng xây dựng nhân vật của mình không?" Thiệu Văn Đình hỏi, giống như lúc nói chuyện với Cố An Kỳ ở trong hậu trường, ông cảm thấy cách Kiều Trí Viễn biểu diễn có chút gì đó hơi miễn cưỡng, không giống như tự anh ta xây dựng nhân vật mà được thầy chỉ bảo hơn.
"Có." Kiều Trí Viễn thốt ra không chút do dự.
Cố An Kỳ không khỏi lắc đầu trong lòng, rõ ràng sáng tác nhân vật là điểm yếu nhất của anh ta, nhưng anh ta lại cố tình nói thành vội vàng, phải cân nhắc nhân vật gì đó. Thật đúng là con vịt chết mạnh miệng. Đến bây giờ Hứa Toa Toa vẫn còn phải giúp anh ta bày mưu tính kế, tại sao đột nhiên lại biến thành một mình anh ta nghĩ ra? Thật nực cười.
Có lẽ Kiều Trí Viễn cũng không biết nhân vật vừa rồi của anh ta có vấn đề ở đâu nên vẫn đang tự mãn?
"Theo tư liệu thì hình như phần lớn anh chỉ đóng một kiểu nhân vật chính, tôi muốn hỏi anh có thể xây dựng một nhân vật khác không, ví dụ như người cực đoan hay lạnh lùng chẳng hạn?" Cố An Kỳ nói, vẻ mặt vô cùng máy móc.
"Đây cũng chính là nguyên nhân tôi muốn tìm kiếm sự đột phá, cho nên tôi muốn thông qua lần casting này tôi có thể khoanh vùng được kiểu nhân vật muốn đột phá." Kiều Trí Viễn nói.
"Ừ..." Thiệu Văn Đình trầm ngâm một lát, "Tôi biết rồi, tiếp theo."
Liên tục phỏng vấn vài người, Cố An Kỳ thỉnh thoảng hỏi vài câu, không hề tỏ ra quá thiên vị hay bỏ rơi bất kỳ ai. Vài chi tiết quan trọng với biểu tuyển chọn cô đều hỏi han cẩn thận, vì vậy chiếm được thiện cảm của không ít người.
"Tiếp theo, số sáu mươi tám." Thiệu Văn Đình gọi.
Tô Dật Phàm không nhanh không chậm bước lên: "Chào hai vị giám khảo."
"Ừ, trước đó không lâu, hình như cậu được chọn vào vai trong một bộ phim điện ảnh Hollywood. Trải qua casting vất vả như vậy, vì sao cuối cùng lại từ bỏ cơ hội?" Thiệu Văn Đình hỏi, tư liệu cũng không cần nhìn, xem ra ông biết khá rõ về Tô Dật Phàm.
"Đi quá nhanh sẽ bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh, đôi khi có nhiều thứ còn quan trọng hơn cơ hội. Cơ hội có thể sẽ trở lại, nhưng vài thứ một khi bỏ lỡ, sẽ để lại một đời hối hận." Tô Dật Phàm bình thản nói, không hề nói thẳng, chẳng qua sự ám chỉ lại rất rõ.
Việc này người liên quan là Cố An Kỳ tất nhiên bối rối, cô lập tức chuyển chủ đề: "Trước đây anh đã từng ra nước ngoài quay phim, cảm giác so với khi quay ở trong nước thì như thế nào? Khác nhau ở đâu?"
"Trường quay khác nhau, thời tiết khí hậu khác nhau, văn hóa cũng khác nhau nên tất nhiên sẽ mang lại cảm giác khác biệt." Tô Dật Phàm nghiêm túc trả lời, "Cách quay phim cũng không giống nhau. Địa phương thế nào thì sản sinh ra người thế ấy, lời này cũng không ngoa, rất nhiều nơi diễn viên có cách nhìn sự vật hiện tượng khác nhau, họ không chia ra diễn xuất trên sân khấu và diễn xuất trên màn ảnh."
Khi ra nước ngoài quay phim, Tô Dật Phàm bình thường đều phải tới trước vài ngày, đi dạo khắp nơi, tìm hiểu văn hóa, coi mình như dân bản xứ hòa nhập vào xã hội nơi đó, vì vậy lúc quay phim mới thu được hiệu quả tốt.
"Ừ, quan điểm rất thú vị," Thiệu Văn Đình lần đầu tiên khích lệ một người, "Vậy cậu cảm thấy diễn xuất của mình đang ở trình độ nào? Đâu là điểm mạnh, điểm yếu?"
"Tôi cảm thấy diễn xuất không thể đo lường được, xét với quá khứ, bây giờ diễn xuất của tôi đã tiến bộ, tuy nhiên xét về tương lai, nó vẫn cần phải cải thiện." Tô Dật Phàm vẫn chỉ luôn lấy mình ra so sánh, không hề vì mình có địa vị cao trong giới mà tự cao, "Điểm mạnh của tôi là tốc độ phản ứng và khả năng xây dựng nhân vật, điểm yếu là đôi khi lại tạm thời sửa lại cách diễn. Ví dụ như khi thấy 'đối thủ' đang diễn thì sẽ đột nhiên nảy ra một ý tưởng khác, sau đó nhờ người đó thử luyện tập cùng mình xem sao, việc này có sẽ lẽ khiến 'đối thủ' cảm thấy phiền phức."
Tô Dật Phàm rất thành thực nói ra vấn đề của bản thân, giống như lúc trước khi cùng Cố An Kỳ quay 《 Tình yêu cuối cùng 》, khi anh phát hiện ra điểm bất thường ở một cảnh, anh và Cố An Kỳ đã cùng ngồi lại để xây dựng hình tượng nhân vật một lần nữa.
"Được, tôi hiểu rồi." Thiệu Văn Đình cũng không nói nhiều, cùng Cố An Kỳ đi vào hậu trường.
"Nói suy nghĩ của cô xem." Thiệu Văn Đình nói.
"Nếu đạo diễn Thiệu đã hỏi ý kiến của cháu, vậy vòng này cháu nghiêng về Tô Dật Phàm." Cố An Kỳ không kiêng kỵ nói, "Không phải cháu thiên vị anh ấy, mà là anh ấy là người duy nhất từ đầu tới cuối không hề nói dối."
"Đương nhiên, che giấu mình đang nói dối cũng chẳng phải việc gì khó, bề ngoài nghệ sĩ nào chẳng đẹp đẽ không vết nhơ, vì vậy đến buổi tuyển chọn chắc chắn muốn bộc lộ một mặt hoàn hảo nhất. Chẳng qua nếu đã muốn nói dối thì hãy diễn đến cùng, ít nhất đừng để người khác nhìn ra được mình đang nói dối. Bọn họ là diễn viên, chắc hẳn nên biết cách kiểm soát những cảm xúc không nhất quán của mình." Cố An Kỳ tiếp tục nói.
"Ừ, tôi biết cô không phải vì thiên vị mới nói như vậy, điều cô nói cũng không phải không có đạo lý." Thiệu Văn Đình nói, "Nhưng vận dụng diễn xuất vào cuộc sống cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, cứ đợi đến vòng cuối xem sao."
"Vòng cuối là diễn trực tiếp? Là diễn ngẫu hứng hay có chủ đề nhất định?" Cố An Kỳ hỏi.
"Họ sẽ có những chủ đề khác nhau, nhưng cô không biết đó là gì, cứ dựa vào phần diễn của đối phương mà diễn theo, xem cuối cùng họ có thể làm cho cô đoán được chủ đề đó hay không." Thiệu Văn Đình nói.
"Ồ? Thì ra là thế..."
Trong lòng Cố An Kỳ dường như đã hiểu, Thiệu Văn Đình chẳng những đang tuyển chọn nam diễn viên, mà còn muốn thử thách năng lực ứng phó diễn xuất của cô.
Khả năng thấu hiểu và phối hợp với diễn viên khác đều nằm trong tiêu chuẩn đánh giá của Thiệu Văn Đình. Vì vậy, buổi tuyển chọn hôm nay không phải để chọn nam diễn viên chính, mà là để khảo nghiệm Cố An Kỳ thì đúng hơn.
Cố An Kỳ hiểu ý định của Thiệu Văn Đình, nếu vòng đầu tiên để cô xem cách diễn của mọi người, vòng thứ hai giúp cô hiểu hơn về cách nghĩ của người đó thì đến vòng thứ ba, lại muốn cô đối mặt diễn. Nếu vừa rồi cô nghiêm túc phân tích diễn xuất tính cách của các ứng cử viên, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lần diễn trực tiếp này, không chỉ kiểm tra các diễn viên đến ứng cử cho vai nam chính, mà còn kiểm tra khả năng ứng phó của Cố An Kỳ. Nên hợp tác với những diễn viên khác nhau như thế nào, phải làm sao để đoán ra được chủ đề là gì thông qua diễn xuất của họ.
Diễn xuất không phải là chuyện của riêng một người, cho dù một cá nhân diễn có tuyệt vời đến mức nào, chỉ cần anh ta không thể dung hợp hoàn cảnh và những người xung quanh vào cảnh diễn của anh ta, anh ta sẽ thất bại, vĩnh viễn đó chỉ là màn độc diễn mà thôi.
Giống như lần đầu tiên Cố An Kỳ diễn vai phụ nhỏ, Đậu Đông Thanh đạo diễn Đậu đã từng nói với cô, trong một cảnh người nào vật nào cũng quan trọng, tuy nhiên vẫn phân ra chủ yếu và thứ yếu, nếu ánh mắt mọi người chỉ đặt lên "Thứ" hoặc chỉ đặt lên "Chủ", như vậy bộ phim hoàn toàn thất bại ."Thứ" phải hòa mình vào bối cảnh, hoàn cảnh của nhân vật chính, còn nhân vật chính thì sao? Nhân vật chính cũng phải phối hợp với vai phụ, kéo gần sự chênh lệch giữa hai người.
Lúc trước nguyên nhân chủ yếu Đậu Đông Thanh muốn loại Cố An Kỳ là do cô không biết cách áp chế "khí thế của mình" . Người quanh năm suốt tháng diễn vai chính như Cố An Kỳ đã quên mất cảm giác làm vai phụ nhỏ năm xưa, may mắn đạo diễn Đậu đã cho cô thêm một cơ hội, nếu không có lẽ người bị thay thế trong vòng casting chính là cô.
Trong vòng này, Thiệu Văn Đình muốn Cố An Kỳ trong tư cách nữ nhân vật chính tiếp xúc với từng người thông qua cách diễn. Làm sao để căn cứ vào "cách diễn" của đối phương mà thay đổi "khí chất", đó là một vấn đề nan giải.
Thiệu Văn Đình không cho Cố An Kỳ nhiều thời gian suy nghĩ, nhanh chóng bắt đầu vòng thứ ba, hơn nữa còn phổ biến quy tắc: "Mọi người sau khi lên đây mới rút thăm một tờ giấy, trong đó bao gồm chủ đề cùng với những động tác hay lời nói cần làm với Cố An Kỳ. Mọi người phải hiểu rõ, phải làm sao tự nhiên nhất mà vẫn làm cho cô ấy nói hoặc làm ra hành động nào đó. An Kỳ sẽ phối hợp với phần diễn của các cậu chứ không gây khó khăn đâu."
Không gây khó khăn theo như lời của Thiệu Văn Đình chính là chuyển dời áp lực từ các ứng viên sang Cố An Kỳ. Ông muốn tìm được hạt giống tốt để bồi dưỡng. Mặc dù có lời thoại, nhưng diễn xuất cũng là một yếu tố rất quan trọng. Nếu chỉ chăm chăm vào lời thoại, người đó sẽ thua.
Cố An Kỳ mỉm cười, đứng ở trên sân khấu chờ đối tượng diễn đầu tiên chứ không định vạch trần. Thật ra cô đã hơi lờ mờ hiểu, chủ đề và hành động muốn cô làm có khả năng chẳng liên quan gì đến nhau, chẳng qua ông muốn xem khả năng phân tích đối thủ và suy nghĩ của cô đến đâu thôi.
Trên sân khấu nhanh chóng xuất hiện một người, là người Thiệu Văn Đình đánh giá khá cao ở vòng đầu tiên, La Lạc Lâm.
La Lạc Lâm nhìn chủ đề, nhíu mày, sau đó đột nhiên cười khẽ.
Cố An Kỳ cẩn thận quan sát đến vẻ mặt và hành động của anh ta, đôi mắt hơi nheo lại. Chủ đề gì thì cũng đến đây đi, cô không sợ.
La Lạc Lâm thả tờ giấy xuống, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốc độ bước lại gần. Vẻ mặt không có gì khác biệt, nhưng tiếng bước chân giẫm xuống sàn lại thay đổi.
Cố An Kỳ cẩn thận lắng nghe, "Cộp... Cộp..." Hình như một chân được dồn lực nặng hơn bên kia, chẳng lẽ là bị thương một chân? Cố An Kỳ suy đoán, song vì không rõ chủ đề và vị trí của cô rốt cuộc là gì, cho nên cô tiếp tục im lặng.
"Sao em lại tới đây?" La Lạc Lâm ngẩng đầu nhìn Cố An Kỳ, dường như hơi ngạc nhiên.
"Em không nên tới sao?" Cố An Kỳ trả lời, vẻ mặt từ từ trở nên buồn bã, "Em... Không thể tới sao?"
"Ý anh không phải vậy, a, em đừng... đừng như vậy." La Lạc Lâm luống cuống tay chân, bối rối nói, "Ai... Anh sợ em rồi. Chúng ta đã kết thúc, em còn đến thăm anh, không sợ bạn trai hiện tại của em ghen sao?"
"Bạn trai hiện tại nào?" Cố An Kỳ dừng một chút, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. Cô không biết nên tiếp tục thế nào, bởi không rõ đối phương đặt ra tình huống gì cho cô, muốn cô nói gì, vì vậy cẩn thận hỏi ngược lại, ném chủ đề lại cho La Lạc Lâm.
"Em..." La Lạc Lâm không ngờ cô lại ném vấn đề lại cho mình, nhất thời hoảng loạn, không biết diễn tiếp ra sao. Tay anh lơ đãng xoắn vào nhau. Đây là dấu hiệu anh đang khẩn trương, vào lúc nói dối trong vòng trả lời, anh cũng làm như vậy.
Cố An Kỳ thấy La Lạc Lâm đã bị rối loạn, xem ra phần sau phải do cô làm chủ rồi, để xem La Lạc Lâm sẽ đối đáp ra sao.
Nếu không biết đề tài, vậy phải đánh cuộc một phen thôi. Nếu xem xét phần diễn và tiếng bước chân cố ý của La Lạc Lâm, cứ thử đoán bừa vậy.
"Anh vô duyên vô cớ biến mất ba tháng, vất vả lắm em mới tìm được anh, vậy mà anh còn đề cập với em cái gì mà bạn trai hiện tại với cả bạn trai không hiện tại? Bạn trai hiện tại của em không phải là anh sao?" Cố An Kỳ tức giận đứng lên, "Anh nghĩ em là người như thế nào? Anh cho rằng em là loại người không có mặt anh sẽ tùy tiện ra bên ngoài tìm người đàn ông khác sao? Anh có biết em mất bao lâu mới tìm được anh không?"
Giọng nói của Cố An Kỳ càng ngày càng nhỏ, môi mím chặt lại, yên lặng đối diện La Lạc Lâm, trong hốc mắt đã chứa đầy nước, dường như chỉ cần khẽ chớp mắt một cái, nước mắt sẽ toàn bộ rơi xuống.
La Lạc Lâm kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ, nhưng dường như vẫn chưa hoàn hồn, lông mày Cố An Kỳ hơi nhíu lại, cô biết phần độc thoại của cô vẫn chưa được dừng lại, phải tiếp tục chèo chống thêm một lúc nữa. La Lạc Lâm, anh phải cho tôi chút phản ứng gì đi chứ.
"Lúc đầu thì 'Sao em lại tới đây?, sau đó lại 'bạn trai hiện tại sẽ ghen', anh thật sự coi em thành cái gì?" Giọng nói của Cố An Kỳ dần dần mang theo nức nở, cô run rẩy nói, dường như chỉ cần chạm khẽ một cái sẽ vỡ tan, "Nếu thật sự anh đã thay lòng thì hãy nói rõ ra."
"Em... Em sao thế..." La Lạc Lâm cau mày nói, hai mắt đã có hồn. Cố An Kỳ nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
"Em làm sao ư? Câu này phải là em hỏi anh mới đúng, La Lạc Lâm." Cố An Kỳ vừa tức giận vừa đau khổ, "Anh cứ thử nghĩ xem, người trong lòng thổ lộ với anh anh không nói được lời nào không nói, sau khi biến mất ba tháng lại còn nghi ngờ em có người mới. La Lạc Lâm, rốt cuộc thì anh coi Cố An Kỳ em thành cái gì? Rốt cuộc... Rốt cuộc thì anh coi em thành loại người nào?"
"Em..." La Lạc Lâm nhíu mày, "Anh không xứng với em, xin lỗi em, em đi đi."
"Vì sao? Em đến đây không phải để nghe anh xin lỗi, La Lạc Lâm, anh nói rõ ràng cho em." Cố An Kỳ nói, "Chuyện của anh em biết cả rồi, vì sao anh còn muốn gạt em? Là vì cái chân mà từ chối em sao?"
"Em... Em tại sao lại biết?" La Lạc Lâm ngạc nhiên nhìn Cố An Kỳ.
"Tại sao em lại không biết? Em hiểu anh như vậy, cho dù anh thay đổi dù chỉ một chút em cũng nhận ra." Cố An Kỳ hít mũi, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của La Lạc Lâm, cô biết đã sắp đến lời cần nói. Đó là mấu chốt, là chìa khóa để thành công.
"Nếu đã như vậy , tại sao em vẫn đến? Anh đã bị tàn phế, chắc em cũng biết?" La Lạc Lâm cúi đầu, vẻ mặt suy sụp.
" Em không để ý, tuyệt không để ý ...' " Cố An Kỳ dừng một chút, "Có phải anh muốn em nói như vậy đúng không? Mấy lời khoa trương mà chẳng có chút tin cậy nào như thế này?"
"Vậy là em có để ý..." Đầu của La Lạc Lâm lại cúi thấp hơn một chút, nhưng Cố An Kỳ lại chú ý tới tay anh dần dần nắm chặt lại. Xem ra lời nói vừa rồi của cô không xa đáp án là mấy. Nếu đã như vậy, cô chỉ cần nói nốt là xong.
"Điều em để ý không phải là chân của anh mà là thái độ của anh, chân của anh chưa tàn phế, ít ra anh vẫn có thể đi lại. Nhưng thái độ của anh thì sao? Anh chưa hề tàn lụi, cuộc sống của anh mới chỉ bắt đầu, nhưng anh lại chẳng khác gì một cái cây đã khô héo lâu năm." Cố An Kỳ tiếp tục nói, "Anh tỏ vẻ đáng thương như vậy để cho ai xem? Anh vẫn còn đôi chân, vì sao không cố gắng bước ra cuộc sống? Em để ý thái độ của anh chứ chưa bao giờ là chân của anh. Tỉnh táo lại đứng lên đi, Lạc Lâm, em thích anh của quá khứ, người luôn tràn trề sức sống, trên mặt lúc nào cũng tươi cười, cực kì khát vọng cuộc sống..."
"Cut" Thiệu Văn Đình hô.
"Tốt lắm" Thiệu Văn Đình nói.
Cố An Kỳ cười hỏi: "Tôi nói giống trong đáp án chứ?"
"Đều trong đáp án." La Lạc Lâm cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản nói một tiếng cảm ơn, "Cám ơn cô, An Kỳ."
"Đừng khách sáo" cô mỉm cười, bắt đầu chuẩn bị cho phần diễn tiếp theo, còn La Lạc Lâm đi xuống sân khấu.
Bình luận facebook