Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-101
Chương 101
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Trong khi Vân Sơ bị cái tình huống đột phát này dọa cho tay chân cứng ngắc không thể động, thì Trạm Vân Tiêu đã di chuyển. Lúc này, con ngựa của họ hơi luống cuống vì bị con ngựa phía sau làm kinh sợ. Mặc dù đã nắm chặt dây cương trong tay nhưng con ngựa vẫn bất an đi đi lại lại, mắt thấy sắp không trấn an được rồi.
Trạm Vân Tiêu duỗi một tay ôm lấy eo Vân Sơ, tay kia nhẹ nhàng khẽ chống trên yên ngựa. Vân Sơ chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên đảo lộn mất hai giây. Đợi khi cô định thần lại, chân cô đã giẫm trên đất bằng rồi. Thấy xe ngựa đằng sau sắp đụng tới đây, Trạm Vân Tiêu vươn tay vỗ một cái trên thân ngựa, tiếp đó ôm theo cả Vân Sơ cùng nhảy tới trong ruộng bên cạnh đường lớn.
Bị Trạm Vân Tiêu vỗ thế, lại cảm nhận được trọng lượng trên lưng không còn khiến con ngựa giơ cao móng và phi nước đại chạy về hướng ngược lại với họ.
Nhìn con ngựa vung vẩy đuôi phóng cái rắm chạy ù mất, Vân Sơ vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay Trạm Vân Tiêu, hoảng hốt nhắc nhở: "Ngựa chạy mất rồi! Ngựa chạy mất rồi!".
Trạm Vân Tiêu bình tĩnh nói: "Không sao đâu. Ngựa này của ta rất có linh tính, nó sẽ không chạy mất đâu".
Trên đường không có Trạm Vân Tiêu và con ngựa của hắn chặn đường. Xa phu cũng cảm thấy an lòng hơn chút, hắn lấy ra tất cả thuật ngự ngựa trong đời và cuối cùng cũng khống chế được hai con ngựa đang hoảng sợ. Vì chung quanh đường lớn này là sản nghiệp tư nhân của các quan lại quyền quý trong Kinh thành, nên mặt đường được tu sửa tốt hơn những con đường bình thường. Trên đại lộ lớn như vậy, cũng chỉ có duy nhất một chếc xe ngựa đột ngột đứng thẳng đó.
"Chúng ta có nên đi qua xem một chút không, có lẽ bọn họ cần giúp đỡ". Khi Vân Sơ nói lời này, trong lòng cô có chút do dự.
Người của thế giới này ngoại trừ Trạm Vân Tiêu và người của Trạm phủ với Trạm gia trang ra, cô không có cơ hội tiếp xúc với những người khác. Người của Trạm phủ rất tốt. Vì có Tần thị và Vương thị nên mọi người trong phủ đối xử rất tốt rất hiền lành với Vân Sơ. Người bên Trạm gia trang cũng khá chân chất, thật thà. Có lẽ vì hai lần cô tới đó đều đi cùng Trạm Vân Tiêu, cho nên bọn họ cũng coi cô là quý nhân mà cung kính.
Nhưng tình huống hiện tại lại khác, xe ngựa này nhìn rất hoa lệ, bánh xe còn được đúc từ đồng. Ngay cả khi Vân Sơ không có thường thức cũng nhìn ra được người đang ngồi trong xe khẳng định là quan to quý tộc. Chỉ là thấy người trên xe ngựa đến giờ vẫn chưa từ trên xe đi xuống. Đoán chừng có lẽ đối phương đã bị thương, nên Vân Sơ mặc dù cảm thấy có chút không yên tâm nhưng vẫn kéo Trạm Vân Tiêu qua đó nhìn xem.
Lúc hai người Vân Sơ đến gần, người phu xe đang vội vàng xoay quanh. Thấy Vân Sơ, hắn tựa như gặp được thiên đại cứu tinh gấp gáp nói: "Làm phiền vị tiểu thư này có thể giúp tiểu nhân được không? Ngài thể vào trong xem tình huống tiểu thư nhà ta thế nào rồi được không?".
Trong lòng xa phu lúc này đã cực kỳ bối rối, tiểu thư nhà mình muốn tới trong trang để thư giãn. Vốn dĩ chỉ tính đi một ngày tới tối sẽ trở về, cho nên chỉ dẫn theo hai nha hoàn thiếp thân đi cùng. Ai biết được chạy được nửa đường thì ngựa bị kinh sợ, sau đó là điên cuồng lao về phía trước. Chính hắn cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế không để cho xe ngựa bị lật. Nhưng tình huống vừa rồi nguy cấp như vậy, dù xe ngựa không có lật nhưng ban nãy hắn ngồi bên ngoài cũng nghe được tiếng kinh hô của tiểu thư bên trong.
Nãy hắn có đứng ngoài gọi mấy lần, ngoại trừ một nha đầu phát ra chút âm thanh thì không còn giọng nói nào khác phát ra.
Trong lòng xa phu vừa kinh vừa sợ. Xem xét tình huống lúc trước hẳn tiểu thư đã bị thương, nếu vậy đợi khi hồi phủ, hắn chắc chắn không thiếu sẽ bị trừng phạt. Giờ hắn chỉ hy vọng tiểu thư nhà mình không có bị thương quá nặng, bằng không khi trở về phủ sẽ không chỉ đơn giản là da thịt ăn đau, mà khẳng định sẽ bị đánh chết.
Nếu không phải văn tự bán mình đang ở trong phủ, xa phu đã muốn bỏ lại xe ngựa mà bỏ chạy rồi.
Nghĩ đến hình phạt của mình sau khi hồi phủ, trong lòng xa phu kêu khổ. Hắn đánh xe cho các chủ tử trong phủ cũng đã vài chục năm, cho tới bây giờ chưa từng để xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên xảy ra chuyện lại khiến đích tiểu thư trân quý nhất trong phủ bị thương, số hắn sao mà đen đủi vậy cơ chứ.
Vân Sơ nhấc chân nhảy lên xe ngựa, nhớ tới phụ nữ thời đại này có rất nhiều hạn chế nên cô chỉ xốc lên một góc rèm. Có ba cô gái đang nằm bên trong xe, nhìn tuổi đều không quá lớn. Nhưng từ quần áo trên người cô gái nằm tận trong cùng đã có thể nhìn ra đây là tiểu thư trong miệng xa phu.
Vân Sơ trước thử gọi mấy tiếng, thấy không có tiếng đáp lại, cô liền cởi giày thêu và chui vào xe ngựa. Hành động này của cô khẳng định không hợp lễ giáo, nhưng cô không thèm đoái hoài tới nó. Nếu giờ cô quay lại chắc chắn sẽ thấy ánh mắt Trạm Vân Tiêu đang hung tợn nhìn chằm chằm xa phu ngay từ lúc cô kéo mép váy bắt đầu. Ánh mắt của Trạm Vân Tiêu quá đáng sợ, xa phu có thể sống ở đại hộ nhân gia tất nhiên rất có nhãn lực, hắn cứ cúi đầu xuống và nhìn chòng chọc vào giày của mình, ngay cả mí mắt cũng không dám nhấc một chút.
Vân Sơ lại không nghĩ nhiều như vậy. Cô thấy ban nãy mình đã đứng trên đất tuyết một hồi, lại còn đi qua đi lại nên trên đế giày đã dính đầy nước tuyết và bùn nhão. Mà trong xe ngựa được trải kín da lông tuyết trắng, cô nào không biết xấu hổ cứ thế bước vào với đôi giày bẩn của mình. Đối với Vân Sơ, điều này cũng giống như việc đến nhà người khác cần phải cởi giày ra để không làm bẩn sàn nhà sạch sẽ của chủ nhà. Cô thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, và hoàn toàn không thấy có gì sai với hành động của mình.
Sau khi kiểm tra xe, cô bước ra khỏi xe và nói với Trạm Vân Tiêu và xa phu: "Ba người bên trong đã hôn mê bất tỉnh rồi. Trên đầu ba người có một hai chỗ bị thương nhẹ do bị đụng, hẳn do ban nãy va chạm với vách xe nên bị thương, lát nữa chắc sẽ tỉnh lại".
Nhưng dù sao vết thương đều ở trên đầu, mà đầu lại là bộ phận quan trọng nhất. Vân Sơ không dám đánh cược nói cả ba người kia không có vấn đề gì, vạn nhất họ có nội thương mà cô nhìn không ra vậy không phải sẽ chậm trễ sinh mệnh người ta sao? Để bảo đảm, cô đề nghị xa phu chở cả ba người trở lại Kinh thành và tìm đại phu tới khám cho họ.
Điều Vân Sơ lo lắng rất hợp lý, xa phu nghe xong gật đầu liên tục. Chẳng qua hắn không dám lại tùy tiện để hai con ngựa kia kéo xe trở lại Kinh thành, hắn đau khổ nói: "Vâng, vâng, điều này là nên. Chỉ là bây giờ tiểu thư nhà ta còn đang ngất xỉu, mà hai con ngựa này ban nãy mới bị kinh sợ. Ta không dám để nó tiếp tục kéo xe nữa, vạn nhất trên đường lại xảy ra chuyện gì vậy tiểu nhân thực sự không còn đường sống nữa rồi".
Đây đúng là một vấn đề khó. Chỉ là người trong xe còn đang ngất xỉu, nếu còn tiếp tục ở đây giằng co hoài cũng không ổn. Vân Sơ yên lặng oán thầm: Chuyện này nếu ném tới hiện đại thì khác rồi, chỉ cần một cuộc gọi là có thể tiễn người đi. Nhưng giờ rơi vào cái thời cổ đại giao thông bất tiện này, tình huống bỗng trở nên rắc rối.
Cuối cùng vẫn là Trạm Vân Tiêu nghĩ ra một biện pháp giải quyết: "Chuyện này dễ thôi. Ta là Tam công tử của Trấn Quốc tướng quân phủ, Trạm gia ta và Ngôn gia các ngươi vốn là giao hảo. Nếu không, ngươi đánh xe ngựa đi theo chúng ta từ từ đi về phía trước. Hai ngày này chúng ta tính ở lại trong trang du chơi, ngươi chở theo tiểu thư nhà ngươi đi theo chúng ta tới Trạm gia trang, sau đổi sang xe ngựa của Trạm phủ chạy trở về Kinh thành".
Nhắc tới cũng thật trùng hợp. Chủ nhân xe ngựa này chính là nhà có điền trang có món bánh canh rất ngon mà Tần thị trước đó đã nhắc tới. Ban nãy khi Vân Sơ kiểm tra tình hình trong xe, Trạm Vân Tiêu đã hỏi xa phu về tình huống của bọn hắn. Biết được người đang ngất xỉu trong xe ngựa là đích nữ nhà Quốc công, Ngôn Anh.
Sau khi biết đại khái tình huống, Trạm Vân Tiêu không hỏi thêm nữa. Sở dĩ đề nghị để bọn hắn đến Trạm gia trang đổi xe ngựa rồi chạy về Kinh thành, cũng bởi vì ở trước cửa ải cuối năm năm ngoái, thánh nhân đã chỉ đích danh muốn Ngôn Anh làm chính phi Tam hoàng tử. Tam hoàng tử chính là đích nhi tử của Hoàng hậu, mà Hoàng hậu cũng được coi là có chút quan hệ với Tần thị. Nếu không gặp thì cũng thôi, nhưng đã gặp thì không tránh khỏi nên ra chút sức.
An bài như vậy tự nhiên là vô cùng tốt, xa phu vội vàng phúc thân cảm tạ, nói: "Đa tạ Trạm Tam công tử".
Trạm Vân Tiêu bảo Vân Sơ lên xe, còn hắn và xa phu cùng ngồi bên ngoài xe ngựa. Bọn hắn mới đi được nửa đường, Lâm Nghiêm và Quách Diệp đã dẫn theo người đến tìm họ. Con ngựa của Trạm Vân Tiêu đã chạy thẳng về Trạm gia trang, Lâm Nghiêm liếc mắt thấy chỉ mỗi mình con ngựa chạy về liền biết công tử hẳn đã gặp phải phiền toái.
Phải nói rằng Trạm Vân Tiêu quá cứng đầu. Lúc sáng khi ra cửa, Lâm Nghiêm đã nói để hắn dẫn Vân cô nương ra ngoài học cưỡi ngựa cho. Chứ giờ băng thiên tuyết địa, hai người cứ thế một đôi ra cửa còn không chịu dẫn theo tùy tùng bọn hắn đi cùng, thật sự quá nguy hiểm. Làm tùy tùng của Trạm Vân Tiêu, tuy trong lòng Lâm Nghiêm phàn nàn thì phàn nàn, nhưng năng lực làm việc vẫn là có. Hơn nữa, lần này bọn họ chạy tới còn dẫn theo cả Chu Tích.
Chu Tích làm việc trước nay luôn rất thoả đáng. Hắn vội vàng gọi mọi người lần theo dấu móng ngựa trên đường và dọc theo đó tìm người.
Vùng này đều là bình nguyên, ngoại trừ ngọn núi lớn phía sau Trạm gia trang thì chung quanh không có nơi nào quá nguy hiểm. Bởi vậy dù Chu Tích có gọi theo rất nhiều người tới tìm kiếm, nhưng trong lòng lại không cảm thấy công tử cùng Vân cô nương sẽ có chuyện nguy hiểm. Nhiều nhất, cũng là rơi khỏi lưng ngựa mà thôi. Đêm qua bầu trời hạ tuyết lớn, nên giờ trong ruộng đã tích tụ một lớp tuyết dày. Nếu họ có bị ngã ngựa, tối đa cũng chỉ khiến quần áo bị bẩn chút thôi.
Chu Tích và Lâm Nghiêm đều đi theo Trạm Vân Tiêu từ biên quan trở về, nên đối với thân thủ của Trạm Vân Tiêu từ đáy lòng rất có tin tưởng. Có Trạm Vân Tiêu ở bên, Vân cô nương hẳn sẽ không gặp được nguy hiểm gì.
Hai nhóm người cứ vậy gặp nhau trên đường đi.
Có nhân thủ, chuyện sau đó liền dễ làm. Trạm Vân Tiêu nhìn trạng thái con ngựa ở lề trái của cỗ xe vẫn luôn không tốt, lúc này thấy người trong trang tới, sau khi hỏi ý và được xa phu đồng ý liền để Lâm Nghiêm dỡ càng xe ngựa. Đoạn đường tiếp theo sẽ để thanh tráng niên kéo xe ngựa trở về Trạm gia trang.
"Ấy?". Lâm Nghiêm nhìn cổ ngựa sau khi cởi dây nịt khi dỡ càng xe, hắn nhịn không được thốt lên một tiếng.
Lực chú ý của Trạm Vân Tiêu vốn đang tập trung vào Lâm Nghiêm. Thấy hắn kêu lên liền vội hỏi: "Sao thế?".
Nghe thấy động tĩnh, xa phu cũng nhanh chóng nhìn về phía Lâm Nghiêm.
Lâm Nghiêm lộ vẻ khó xử, lắc đầu nói với Trạm Vân Tiêu: "Tiểu nhân không biết nói sao, tốt hơn hết là chính công tử tới xem vẫn hơn".
Trạm Vân Tiêu nghe vậy thực sự có hứng thú. Hắn bước tới chỗ Lâm Nghiêm nhìn lướt qua con ngựa, lông mày không khỏi nhíu lại. Xa phu rắt cuống họng gào lên: "Mẹ nó, đây là tên đoản mệnh nào làm thế hả? Đây không phải là cố ý muốn hại chết ta sao?".
Vân Sơ nghe thấy động tĩnh nên đi ra xem xét. Vì cô đứng trên xe ngựa nên tầm nhìn cũng cao hơn, do đó liếc mắt cái đã thấy một vết thương mỏng dài trên cổ con ngựa bên trái mà chẳng cần ai chỉ. Trước đó vì có yên ngựa cản trở nên nhìn không ra, giờ yên ngựa bị dỡ xuống làm lộ ra vết thương trên cổ bị yên ngựa mài đến máu thịt be bét.
- -- HẾT CHƯƠNG 101 ---
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Trong khi Vân Sơ bị cái tình huống đột phát này dọa cho tay chân cứng ngắc không thể động, thì Trạm Vân Tiêu đã di chuyển. Lúc này, con ngựa của họ hơi luống cuống vì bị con ngựa phía sau làm kinh sợ. Mặc dù đã nắm chặt dây cương trong tay nhưng con ngựa vẫn bất an đi đi lại lại, mắt thấy sắp không trấn an được rồi.
Trạm Vân Tiêu duỗi một tay ôm lấy eo Vân Sơ, tay kia nhẹ nhàng khẽ chống trên yên ngựa. Vân Sơ chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên đảo lộn mất hai giây. Đợi khi cô định thần lại, chân cô đã giẫm trên đất bằng rồi. Thấy xe ngựa đằng sau sắp đụng tới đây, Trạm Vân Tiêu vươn tay vỗ một cái trên thân ngựa, tiếp đó ôm theo cả Vân Sơ cùng nhảy tới trong ruộng bên cạnh đường lớn.
Bị Trạm Vân Tiêu vỗ thế, lại cảm nhận được trọng lượng trên lưng không còn khiến con ngựa giơ cao móng và phi nước đại chạy về hướng ngược lại với họ.
Nhìn con ngựa vung vẩy đuôi phóng cái rắm chạy ù mất, Vân Sơ vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay Trạm Vân Tiêu, hoảng hốt nhắc nhở: "Ngựa chạy mất rồi! Ngựa chạy mất rồi!".
Trạm Vân Tiêu bình tĩnh nói: "Không sao đâu. Ngựa này của ta rất có linh tính, nó sẽ không chạy mất đâu".
Trên đường không có Trạm Vân Tiêu và con ngựa của hắn chặn đường. Xa phu cũng cảm thấy an lòng hơn chút, hắn lấy ra tất cả thuật ngự ngựa trong đời và cuối cùng cũng khống chế được hai con ngựa đang hoảng sợ. Vì chung quanh đường lớn này là sản nghiệp tư nhân của các quan lại quyền quý trong Kinh thành, nên mặt đường được tu sửa tốt hơn những con đường bình thường. Trên đại lộ lớn như vậy, cũng chỉ có duy nhất một chếc xe ngựa đột ngột đứng thẳng đó.
"Chúng ta có nên đi qua xem một chút không, có lẽ bọn họ cần giúp đỡ". Khi Vân Sơ nói lời này, trong lòng cô có chút do dự.
Người của thế giới này ngoại trừ Trạm Vân Tiêu và người của Trạm phủ với Trạm gia trang ra, cô không có cơ hội tiếp xúc với những người khác. Người của Trạm phủ rất tốt. Vì có Tần thị và Vương thị nên mọi người trong phủ đối xử rất tốt rất hiền lành với Vân Sơ. Người bên Trạm gia trang cũng khá chân chất, thật thà. Có lẽ vì hai lần cô tới đó đều đi cùng Trạm Vân Tiêu, cho nên bọn họ cũng coi cô là quý nhân mà cung kính.
Nhưng tình huống hiện tại lại khác, xe ngựa này nhìn rất hoa lệ, bánh xe còn được đúc từ đồng. Ngay cả khi Vân Sơ không có thường thức cũng nhìn ra được người đang ngồi trong xe khẳng định là quan to quý tộc. Chỉ là thấy người trên xe ngựa đến giờ vẫn chưa từ trên xe đi xuống. Đoán chừng có lẽ đối phương đã bị thương, nên Vân Sơ mặc dù cảm thấy có chút không yên tâm nhưng vẫn kéo Trạm Vân Tiêu qua đó nhìn xem.
Lúc hai người Vân Sơ đến gần, người phu xe đang vội vàng xoay quanh. Thấy Vân Sơ, hắn tựa như gặp được thiên đại cứu tinh gấp gáp nói: "Làm phiền vị tiểu thư này có thể giúp tiểu nhân được không? Ngài thể vào trong xem tình huống tiểu thư nhà ta thế nào rồi được không?".
Trong lòng xa phu lúc này đã cực kỳ bối rối, tiểu thư nhà mình muốn tới trong trang để thư giãn. Vốn dĩ chỉ tính đi một ngày tới tối sẽ trở về, cho nên chỉ dẫn theo hai nha hoàn thiếp thân đi cùng. Ai biết được chạy được nửa đường thì ngựa bị kinh sợ, sau đó là điên cuồng lao về phía trước. Chính hắn cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế không để cho xe ngựa bị lật. Nhưng tình huống vừa rồi nguy cấp như vậy, dù xe ngựa không có lật nhưng ban nãy hắn ngồi bên ngoài cũng nghe được tiếng kinh hô của tiểu thư bên trong.
Nãy hắn có đứng ngoài gọi mấy lần, ngoại trừ một nha đầu phát ra chút âm thanh thì không còn giọng nói nào khác phát ra.
Trong lòng xa phu vừa kinh vừa sợ. Xem xét tình huống lúc trước hẳn tiểu thư đã bị thương, nếu vậy đợi khi hồi phủ, hắn chắc chắn không thiếu sẽ bị trừng phạt. Giờ hắn chỉ hy vọng tiểu thư nhà mình không có bị thương quá nặng, bằng không khi trở về phủ sẽ không chỉ đơn giản là da thịt ăn đau, mà khẳng định sẽ bị đánh chết.
Nếu không phải văn tự bán mình đang ở trong phủ, xa phu đã muốn bỏ lại xe ngựa mà bỏ chạy rồi.
Nghĩ đến hình phạt của mình sau khi hồi phủ, trong lòng xa phu kêu khổ. Hắn đánh xe cho các chủ tử trong phủ cũng đã vài chục năm, cho tới bây giờ chưa từng để xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên xảy ra chuyện lại khiến đích tiểu thư trân quý nhất trong phủ bị thương, số hắn sao mà đen đủi vậy cơ chứ.
Vân Sơ nhấc chân nhảy lên xe ngựa, nhớ tới phụ nữ thời đại này có rất nhiều hạn chế nên cô chỉ xốc lên một góc rèm. Có ba cô gái đang nằm bên trong xe, nhìn tuổi đều không quá lớn. Nhưng từ quần áo trên người cô gái nằm tận trong cùng đã có thể nhìn ra đây là tiểu thư trong miệng xa phu.
Vân Sơ trước thử gọi mấy tiếng, thấy không có tiếng đáp lại, cô liền cởi giày thêu và chui vào xe ngựa. Hành động này của cô khẳng định không hợp lễ giáo, nhưng cô không thèm đoái hoài tới nó. Nếu giờ cô quay lại chắc chắn sẽ thấy ánh mắt Trạm Vân Tiêu đang hung tợn nhìn chằm chằm xa phu ngay từ lúc cô kéo mép váy bắt đầu. Ánh mắt của Trạm Vân Tiêu quá đáng sợ, xa phu có thể sống ở đại hộ nhân gia tất nhiên rất có nhãn lực, hắn cứ cúi đầu xuống và nhìn chòng chọc vào giày của mình, ngay cả mí mắt cũng không dám nhấc một chút.
Vân Sơ lại không nghĩ nhiều như vậy. Cô thấy ban nãy mình đã đứng trên đất tuyết một hồi, lại còn đi qua đi lại nên trên đế giày đã dính đầy nước tuyết và bùn nhão. Mà trong xe ngựa được trải kín da lông tuyết trắng, cô nào không biết xấu hổ cứ thế bước vào với đôi giày bẩn của mình. Đối với Vân Sơ, điều này cũng giống như việc đến nhà người khác cần phải cởi giày ra để không làm bẩn sàn nhà sạch sẽ của chủ nhà. Cô thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, và hoàn toàn không thấy có gì sai với hành động của mình.
Sau khi kiểm tra xe, cô bước ra khỏi xe và nói với Trạm Vân Tiêu và xa phu: "Ba người bên trong đã hôn mê bất tỉnh rồi. Trên đầu ba người có một hai chỗ bị thương nhẹ do bị đụng, hẳn do ban nãy va chạm với vách xe nên bị thương, lát nữa chắc sẽ tỉnh lại".
Nhưng dù sao vết thương đều ở trên đầu, mà đầu lại là bộ phận quan trọng nhất. Vân Sơ không dám đánh cược nói cả ba người kia không có vấn đề gì, vạn nhất họ có nội thương mà cô nhìn không ra vậy không phải sẽ chậm trễ sinh mệnh người ta sao? Để bảo đảm, cô đề nghị xa phu chở cả ba người trở lại Kinh thành và tìm đại phu tới khám cho họ.
Điều Vân Sơ lo lắng rất hợp lý, xa phu nghe xong gật đầu liên tục. Chẳng qua hắn không dám lại tùy tiện để hai con ngựa kia kéo xe trở lại Kinh thành, hắn đau khổ nói: "Vâng, vâng, điều này là nên. Chỉ là bây giờ tiểu thư nhà ta còn đang ngất xỉu, mà hai con ngựa này ban nãy mới bị kinh sợ. Ta không dám để nó tiếp tục kéo xe nữa, vạn nhất trên đường lại xảy ra chuyện gì vậy tiểu nhân thực sự không còn đường sống nữa rồi".
Đây đúng là một vấn đề khó. Chỉ là người trong xe còn đang ngất xỉu, nếu còn tiếp tục ở đây giằng co hoài cũng không ổn. Vân Sơ yên lặng oán thầm: Chuyện này nếu ném tới hiện đại thì khác rồi, chỉ cần một cuộc gọi là có thể tiễn người đi. Nhưng giờ rơi vào cái thời cổ đại giao thông bất tiện này, tình huống bỗng trở nên rắc rối.
Cuối cùng vẫn là Trạm Vân Tiêu nghĩ ra một biện pháp giải quyết: "Chuyện này dễ thôi. Ta là Tam công tử của Trấn Quốc tướng quân phủ, Trạm gia ta và Ngôn gia các ngươi vốn là giao hảo. Nếu không, ngươi đánh xe ngựa đi theo chúng ta từ từ đi về phía trước. Hai ngày này chúng ta tính ở lại trong trang du chơi, ngươi chở theo tiểu thư nhà ngươi đi theo chúng ta tới Trạm gia trang, sau đổi sang xe ngựa của Trạm phủ chạy trở về Kinh thành".
Nhắc tới cũng thật trùng hợp. Chủ nhân xe ngựa này chính là nhà có điền trang có món bánh canh rất ngon mà Tần thị trước đó đã nhắc tới. Ban nãy khi Vân Sơ kiểm tra tình hình trong xe, Trạm Vân Tiêu đã hỏi xa phu về tình huống của bọn hắn. Biết được người đang ngất xỉu trong xe ngựa là đích nữ nhà Quốc công, Ngôn Anh.
Sau khi biết đại khái tình huống, Trạm Vân Tiêu không hỏi thêm nữa. Sở dĩ đề nghị để bọn hắn đến Trạm gia trang đổi xe ngựa rồi chạy về Kinh thành, cũng bởi vì ở trước cửa ải cuối năm năm ngoái, thánh nhân đã chỉ đích danh muốn Ngôn Anh làm chính phi Tam hoàng tử. Tam hoàng tử chính là đích nhi tử của Hoàng hậu, mà Hoàng hậu cũng được coi là có chút quan hệ với Tần thị. Nếu không gặp thì cũng thôi, nhưng đã gặp thì không tránh khỏi nên ra chút sức.
An bài như vậy tự nhiên là vô cùng tốt, xa phu vội vàng phúc thân cảm tạ, nói: "Đa tạ Trạm Tam công tử".
Trạm Vân Tiêu bảo Vân Sơ lên xe, còn hắn và xa phu cùng ngồi bên ngoài xe ngựa. Bọn hắn mới đi được nửa đường, Lâm Nghiêm và Quách Diệp đã dẫn theo người đến tìm họ. Con ngựa của Trạm Vân Tiêu đã chạy thẳng về Trạm gia trang, Lâm Nghiêm liếc mắt thấy chỉ mỗi mình con ngựa chạy về liền biết công tử hẳn đã gặp phải phiền toái.
Phải nói rằng Trạm Vân Tiêu quá cứng đầu. Lúc sáng khi ra cửa, Lâm Nghiêm đã nói để hắn dẫn Vân cô nương ra ngoài học cưỡi ngựa cho. Chứ giờ băng thiên tuyết địa, hai người cứ thế một đôi ra cửa còn không chịu dẫn theo tùy tùng bọn hắn đi cùng, thật sự quá nguy hiểm. Làm tùy tùng của Trạm Vân Tiêu, tuy trong lòng Lâm Nghiêm phàn nàn thì phàn nàn, nhưng năng lực làm việc vẫn là có. Hơn nữa, lần này bọn họ chạy tới còn dẫn theo cả Chu Tích.
Chu Tích làm việc trước nay luôn rất thoả đáng. Hắn vội vàng gọi mọi người lần theo dấu móng ngựa trên đường và dọc theo đó tìm người.
Vùng này đều là bình nguyên, ngoại trừ ngọn núi lớn phía sau Trạm gia trang thì chung quanh không có nơi nào quá nguy hiểm. Bởi vậy dù Chu Tích có gọi theo rất nhiều người tới tìm kiếm, nhưng trong lòng lại không cảm thấy công tử cùng Vân cô nương sẽ có chuyện nguy hiểm. Nhiều nhất, cũng là rơi khỏi lưng ngựa mà thôi. Đêm qua bầu trời hạ tuyết lớn, nên giờ trong ruộng đã tích tụ một lớp tuyết dày. Nếu họ có bị ngã ngựa, tối đa cũng chỉ khiến quần áo bị bẩn chút thôi.
Chu Tích và Lâm Nghiêm đều đi theo Trạm Vân Tiêu từ biên quan trở về, nên đối với thân thủ của Trạm Vân Tiêu từ đáy lòng rất có tin tưởng. Có Trạm Vân Tiêu ở bên, Vân cô nương hẳn sẽ không gặp được nguy hiểm gì.
Hai nhóm người cứ vậy gặp nhau trên đường đi.
Có nhân thủ, chuyện sau đó liền dễ làm. Trạm Vân Tiêu nhìn trạng thái con ngựa ở lề trái của cỗ xe vẫn luôn không tốt, lúc này thấy người trong trang tới, sau khi hỏi ý và được xa phu đồng ý liền để Lâm Nghiêm dỡ càng xe ngựa. Đoạn đường tiếp theo sẽ để thanh tráng niên kéo xe ngựa trở về Trạm gia trang.
"Ấy?". Lâm Nghiêm nhìn cổ ngựa sau khi cởi dây nịt khi dỡ càng xe, hắn nhịn không được thốt lên một tiếng.
Lực chú ý của Trạm Vân Tiêu vốn đang tập trung vào Lâm Nghiêm. Thấy hắn kêu lên liền vội hỏi: "Sao thế?".
Nghe thấy động tĩnh, xa phu cũng nhanh chóng nhìn về phía Lâm Nghiêm.
Lâm Nghiêm lộ vẻ khó xử, lắc đầu nói với Trạm Vân Tiêu: "Tiểu nhân không biết nói sao, tốt hơn hết là chính công tử tới xem vẫn hơn".
Trạm Vân Tiêu nghe vậy thực sự có hứng thú. Hắn bước tới chỗ Lâm Nghiêm nhìn lướt qua con ngựa, lông mày không khỏi nhíu lại. Xa phu rắt cuống họng gào lên: "Mẹ nó, đây là tên đoản mệnh nào làm thế hả? Đây không phải là cố ý muốn hại chết ta sao?".
Vân Sơ nghe thấy động tĩnh nên đi ra xem xét. Vì cô đứng trên xe ngựa nên tầm nhìn cũng cao hơn, do đó liếc mắt cái đã thấy một vết thương mỏng dài trên cổ con ngựa bên trái mà chẳng cần ai chỉ. Trước đó vì có yên ngựa cản trở nên nhìn không ra, giờ yên ngựa bị dỡ xuống làm lộ ra vết thương trên cổ bị yên ngựa mài đến máu thịt be bét.
- -- HẾT CHƯƠNG 101 ---
Bình luận facebook