Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-121
Chương 121
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Nghe câu hỏi của Lỗ Bằng Thiên, Tiết Xuân Đào ngay lập tức trở nên căng thẳng. Nàng thần sắc đề phòng hỏi: "Sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi từng tới thế giới của ta rồi à?".
Trước đó Vân Sơ nói rằng mọi người có mặt đều đến từ những thế giới khác nhau, nên nàng mới có thể hoàn toàn buông xuống đề phòng. Nhưng vấn đề hiện tại của Lỗ Bằng Thiên lại làm cho nàng lập tức khẩn trương.
Lỗ Bằng Thiên gật đầu, nhún vai nói: "Ta chẳng những đi qua. Nếu ta đoán đúng, hẳn chúng ta sống tại cùng một thế giới. Đông Nghi huyện ta có biết, nó chỉ cách chỗ ta ở hơn một trăm dặm đường. Lúc ta giải ngũ về quê còn đi ngang qua nơi đó".
Theo Lỗ Bằng Thiên nói, thôn trấn nơi hắn sống mặc dù cách thôn trấn nơi Tiết Xuân Đào sống không xa, nhưng hai nơi lại thuộc về sự quản hạt của hai phủ thành khác nhau. Sở dĩ hắn có thể từ trong lời nói của Tiết Xuân Đào đoán ra nơi sống của hai người thuộc cùng một thế giới, hoàn toàn là bởi vì lúc hắn cởi giáp trở lại quê hương đã đi qua phủ thành chỗ nàng ở thông qua đường thủy, bởi vậy trong lòng mới có ấn tượng.
Mặc dù Tiết Xuân Đào rất khinh thường hoàn cảnh hiện tại của chính mình, nhưng nàng vẫn có chút vui mừng khi gặp được đồng hương cùng một thế giới tại không gian thần kỳ này. Chỉ là tính cách nàng trước nay vốn là yếu đuối, lại bị trượng phu ngược đãi nhiều năm nên trong xương tủy đã hằn một nỗi e ngại đối với nam nhân có vóc người cao lớn như Lỗ Bằng Thiên. Chỉ ở lúc Lỗ Bằng Thiên đặt câu hỏi nàng mới lên tiếng, thời gian còn lại đều là đứng sang một bên an tĩnh làm một tấm bảng nền.
Vân Sơ không thích nhất là dáng vẻ tiểu tức phụ như của cô ấy. Cô và Mẫn Nhuễ Nhã đều là phụ nữ hiện đại, và họ không thể nào lý giải nổi cái dáng vẻ người bị hại bị bạo lực gia đình thế này.
Còn có vừa rồi cô ấy đã nói gì, cô ấy cảm thấy hôm nay sở dĩ mình bị đánh là bởi vì cô ấy không mua được cá mang về nhà.
Nhìn đi, cô ấy thậm chí còn không hiểu được mấu chốt của vấn đề. Hai con cá đó không phải là mấu chốt cho cuộc sống bi thảm của cô ấy, mấu chốt là người nhà chồng cô ấy căn bản chưa từng coi cô ấy là người. Hôm nay cô ấy có thể vì hai con cá mà bị đánh, vậy ngày khác sẽ bị đánh vì những chuyện linh tinh gì đây.
Chẳng qua Vân Sơ không có cao cao tại thượng mà đi chỉ trích Tiết Xuân Đào. Cô biết rằng lý do khiến cô có thể tự tin như vậy là vì trong tay cô đã có vốn liếng. Còn riêng Tiết Xuân Đào là cái gì cũng không có. Cha mẹ cô ấy sau khi bán cô ấy đi, còn không biết liệu họ có thể sống sót khi đang chạy nạn không. Mà dù cho họ còn sống, cổ đại hoang vắng, cha mẹ cô ấy khó có khả năng sẽ trở lại tìm cô ấy.
Sở dĩ nhà chồng Tiết Xuân Đào dám trắng trợn tra tấn như thế, nguyên nhân lớn nhất cũng là thấy cô ấy không có nhà mẹ đẻ đắc lực làm chỗ dựa. Cộng thêm từ nhỏ cô ấy đã bị nhốt trong một cái tiểu viện nông gia nho nhỏ, ngoại trừ làm việc nhà và làm ruộng, cô ấy không hề có kỹ năng sinh tồn nào khác. Cũng chính vì vậy mà cô ấy rõ ràng gặp phải ngược đãi nhưng vẫn phải ở lại ngôi nhà đó, bởi vì một khi cô ấy lựa chọn rời đi là sẽ không có đường sống.
Nói chung Tiết Xuân Đào là một người phụ nữ vừa đáng thương lại thật đáng buồn. Lần này cô không đủ dũng khí nhảy xuống sông tự kết liễu đời mình, vậy cô chỉ có thể tiếp tục quay lại nơi Địa ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời kia.
Thấy vết thương của Tiết Xuân Đào đã đỡ hơn một chút sau khi chườm đá một lúc, Vân Sơ đứng dậy nói với cô: "Chị để hòm thuốc trên tầng, em đi cùng chị lên đó bôi thuốc đi".
Tiết Xuân Đào vội vàng xua tay từ chối: "Không cần đâu. Chỉ là chút thương ngoài da, qua vài ngày là khỏi thôi".
Thuốc trị thương hẳn rất đắt, Vân Sơ trước đó đã nói siêu thị của nàng ấy mở cửa làm ăn. Nhưng trên người nàng đến nửa văn tiền cũng không có, nên nào dám mặt dày dùng thuốc trị thương của người ta.
Không đợi Vân Sơ nói chuyện, Mẫn Nhuễ Nhã vẫn luôn trầm mặc ngồi một chỗ chợt tức giận nói: "Bảo cô đi thì cứ đi đi, cái mặt cô bị thương như vậy cứ chình ình ra đây cũng khó nhìn".
Tính tình Mẫn Nhuễ Nhã có phần nóng nảy, cộng thêm cô đối với tính cách không tranh của Tiết Xuân Đào rất bất bình. Vậy nên, khi nói chuyện giọng điệu không khỏi có chút không tốt.
Tiết Xuân Đào nhát gan rụt cổ đi theo Vân Sơ lên tầng bôi thuốc.
Vân Sơ bôi thuốc mỡ lên tất cả những chỗ có thể thấy rõ trên mặt cô ấy, sau có lòng muốn để đối phương cởi quần áo để cô bôi thuốc lên vết thương trên người. Tuy nhiên, nghĩ đến tính cách nhát gan của đối phương mà đành từ bỏ. Đóng nắp hộp lại, Vân Sơ nhét hộp thuốc mỡ vào tay Tiết Xuân Đào để cô ấy khi về tự mình bôi lấy.
Trong hòm thuốc nhỏ của cô có chuẩn bị một lọ thuốc tan máu bầm lớn, Vân Sơ nghĩ chỉ cần cô ấy bôi đều đặn vài ngày là vết thương sẽ tốt lên.
Hai người bôi thuốc xong thì xuống tầng, Vân Sơ chu đáo vặn mở chai Coca ra rồi nhét nó vào tay Tiết Xuân Đào, sau đó quan tâm hỏi: "Kế tiếp em định làm gì?".
Tiết Xuân Đào nhấp một ngụm nho nhỏ chất lỏng trong chai, hạnh phúc trong mắt cũng toát ra sự ấm áp. Nàng biết mùi vị này được gọi là vị ngọt. Ký ức duy nhất về vị ngọt trong tâm trí nàng là trước khi lũ lụt đến, phụ thân nàng khi đó có từ trong huyện mang về cho nàng một khối đường mạch nha.
Hương vị của khối đường mạch nha kia rất ngon. Vì vậy dù hiện tại Tiết Xuân Đào không còn nhớ rõ lắm dáng vẻ của nương mình trông như thế nào, thì nàng vẫn có thể nhớ được mùi vị của đường mạch nha ấy.
Nghe Vân Sơ hỏi dự định sau này của mình, nàng không đoái hoài tới hưởng thụ mùi vị Coca nữa mà gục đầu xuống mê mang nói: "Ta cũng không biết".
Hẳn nên quay trở về. Mặc dù nàng biết chắc chắn không thể tránh được sẽ bị đánh một trận, nhưng chỉ có trở về nàng mới có thể có cái nơi che gió tránh mưa.
Nhìn dáng vẻ lắp bắp của Tiết Xuân Đào, Mẫn Nhuễ Nhã giận không chỗ phát. Cô đập mạnh khẩu súng lên quầy thu ngân, gắt gỏng nói: "Nếu không vậy đi, tôi theo cô cùng trở về. Cùng lắm hôm nay tôi sẽ tốn mấy viên đạn thay cô đưa mấy người kia lên Tây Thiên".
Có trời mới biết, trước tận thế, Mẫn Nhuễ Nhã cực kỳ oán hận loại người thích bạo hành gia đình. Thế mà hiện tại cũng đã tận thế rồi mà vẫn còn để cô bắt gặp chuyện như vậy, giờ nhìn Tiết Xuân Đào lắp bắp khó xử, cô không ngại dùng biện pháp thô bạo giúp đối phương giải quyết phiền toái này.
Có câu nói gì ấy nhỉ? Gặp nhau chính là duyên phận, nếu đã để các cô gặp được nhau ở đây vậy cô cũng không ngại thuận tay giúp Tiết Xuân Đào một chút.
Nghe Mẫn Nhuễ Nhã nói, Tiết Xuân Đào chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng khó tin nhìn Mẫn Nhuễ Nhã nói: "Giết.....Giết người?".
Vân Sơ nghe Mẫn Nhuễ Nhã phát biểu một câu kinh thiên động địa cũng bị dọa, cô vội vàng khuyên: "Chị hai tôi ơi, chị bình tĩnh chút đi. Thế giới của cô ấy cũng không phải là tận thế, giết người là phạm pháp đấy".
Đợi đã.....Mẫn Nhuễ Nhã cũng không phải người của thế giới kia. Nếu cô ấy bắn hai phát súng rồi nhanh chóng quay lại chỗ cửa gỗ, thì dù quan phủ ở thế giới bên kia có lật ngàn thước đất lên cũng chẳng tìm được người. Vậy nên, biện pháp này hình như.....
Không! Không! Vân Sơ nhận thấy những suy nghĩ trong đầu mình lúc này rất nguy hiểm, cô vội vàng vươn tay vỗ nhẹ vào mặt mấy cái.
Vân Sơ, mày không thể bị dẫn dắt bởi suy nghĩ của Mẫn Nhuễ Nhã được. Cô ấy là người sinh hoạt tại tận thế, giết người đối với cô ấy đã là chuyện thường ngày như ăn cơm ngủ nghỉ. Hơn nữa, hệ thống pháp luật ở thế giới của cô ấy đã sụp đổ rồi. Còn mày là người sống rất trật tự ở một thế giới lành mạnh, mày không thể để suy nghĩ của cô ấy đồng hóa mày. Giết người là hoàn toàn sai lầm! Đây là vấn đề nguyên tắc!
Thấy Trạm Vân Tiêu và Lỗ Bằng Thiên cũng là không đồng ý, Mẫn Nhuễ Nhã thoáng cái ỉu xìu như quả bóng xì hơi. Cô tàn nhẫn bẻ xiên nướng trên tay thành hai đoạn, vừa bất đắc dĩ lại bực bội nói: "Cái này không được, cái kia không được. Vậy chúng ta chỉ có thể nhìn cô ấy quay trở lại và bị đánh à".
Mẫn Nhuễ Nhã như vậy, dù cho Tiết Xuân Đào có ngốc nữa cũng nhìn ra nàng ấy đang lo lắng cho tình cảnh hiện tại của mình.
Nàng âm thầm nghĩ: Đây là một người tốt, một người mặt lạnh tâm nóng.
Tiết Xuân Đào cảm kích cầm tay Mẫn Nhuễ Nhã, nói: "Mẫn cô nương, cám ơn ngươi. Nhưng ngươi không cần thay ta lo lắng đến vậy đâu. Ta quyết định rồi, ta sẽ không trở lại căn nhà đó nữa sau khi ra khỏi đây. Ta tin mình khẳng định có thể sống sót dù cho có rời xa người nhà đó".
Tuy Vân Sơ rất vui khi thấy cô ấy có thể độc lập. Nhưng nghĩ tới Tiết Xuân Đào chỉ là một cô gái yếu đuối lại không một xu dính túi, nếu cô ấy tùy tiện rời khỏi nơi mình quen thuộc thì đó là chuyện quá nguy hiểm. Và ngay khi Tiết Xuân Đào rời khỏi nơi này, đồng nghĩa với việc cô ấy đã cách rất xa nơi cánh cửa gỗ xuất hiện. Như vậy sau này họ có thể sẽ không giúp được cô ấy nhiều.
Vàng bạc trong tay Vân Sơ không thiếu, có thể lấy ra một ít trợ giúp Tiết Xuân Đào. Nhưng sau khi đưa vàng bạc, một cô gái yếu đuối như cô ấy ở nơi không quen thuộc thật sự có thể bảo vệ được số tiền này sao?
Ở ngay lúc Vân Sơ và Mẫn Nhuễ Nhã đang lo lắng cho tương lai của Tiết Xuân Đào, Lỗ Bằng Thiên vẫn luôn yên lặng ngồi cạnh Trạm Vân Tiêu tại quầy thu ngân uống rượu nói chuyện phiếm bỗng giơ tay lên, nói: "Này, thật ra còn có cách khác đấy".
Nghe anh nói, Vân Sơ và Mẫn Nhuễ Nhã liếc nhau một cái, cả hai bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay nói: "Đúng thế. Lão Lỗ, sao bọn tôi lại quên mất anh nhỉ?".
Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào là người cùng một thế giới, chỗ ở của hai người chỉ cách nhau có hơn một trăm dặm. Tại cổ đại, hầu hết mọi người hầu như cả đời họ cũng chưa chắc sẽ rời xa nhà đi tới nơi khác một lần, nên nếu cô ấy đã quyết định muốn rời khỏi nhà chồng, vậy chỗ đi tốt nhất hiện nay cũng chỉ có chỗ của Lỗ Bằng Thiên.
Tất nhiên, đám người Vân Sơ cũng không phải muốn ghép đôi cho hai người, chỉ là có Lỗ Bằng Thiên ở bên cạnh chiếu cố, cuộc sống của sau này của Tiết Xuân Đào có thể an ổn hơn chút.
Vân Sơ suy nghĩ một lát rồi nói với Tiết Xuân Đào: "Như vậy đi, đợi lát nữa chị cho em mượn ít bạc làm phí an gia. Sau này em kiếm đủ tiền thì trả chị sau cũng được".
Tiết Xuân Đào có thể lấy số tiền này để mua một miếng đất ở trong thôn Lỗ Bằng Thiên ở, sau đó xây một ngôi nhà nhỏ là thời gian sau này có thể an cư được rồi.
Lỗ Bằng Thiên cũng gật đầu nói: "Đúng thế, ta có người quen làm ở quan phủ, nên có thể giúp ngươi làm hộ tịch".
Hắn những năm qua ở trong quân doanh cũng không phải ở không, ở trong huyện nha hắn có quen một vị đồng liêu khi trước cùng hắn giải ngũ cùng trở về quê hiện đang làm ở đó.
Có thể thoát khỏi bể khổ đối với Tiết Xuân Đào có lực hút quá lớn, nàng chần chờ nói: "Chuyện hộ tịch của ta thì dễ xử lý. Bởi lúc bọn hắn mua ta về vì không nỡ tiêu ít tiền làm khế ước nên cũng không đi đăng ký hộ khẩu cho ta".
Lỗ Bằng Thiên cao hứng vỗ đùi nói: "Vậy càng dễ làm. Tới lúc đó, ta sẽ nói ngươi là sơn dân trên núi, chỉ cần tốn nửa xâu tiền là có thể làm cho ngươi một cái hộ tịch ở huyện thành. Như vậy dù cho sau này bị người nhà chồng ngươi tìm được, ngươi chỉ cần chết không thừa nhận thì bọn hắn cũng không làm được gì ngươi".
Tiết Xuân Đào càng nghe càng tâm động, nhịn không được lôi kéo Lỗ Bằng Thiên hỏi thăm tình huống bên chỗ hắn. Lỗ Bằng Thiên cũng không giấu diếm nàng, hắn nói một cách tổng quát về hoàn cảnh của chính mình và tình hình trong thôn.
Hắn còn quan tâm đề nghị với Tiết Xuân Đào: "Nếu ngươi không muốn mượn bạc của Vân cô nương, vậy ta có thể cho ngươi mượn. Trên núi rau dại quả dại động vật hoang rất nhiều, về sau chỉ cần ngươi chịu khổ chịu khó nhiều chút vào núi tìm rau rừng quả dại mang lên huyện thành bán là từ từ sẽ có thể trả hết bạc".
Ban nãy khi Vân Sơ nói muốn cho Tiết Xuân Đào mượn tiền, nét mặt của nàng có vẻ không quá cao hứng. Lỗ Bằng Thiên nghĩ hẳn nàng ấy lo lắng mình sẽ không trả được tiền cho Vân Sơ nếu cửa gỗ biến mất, vì vậy mới do dự như thế.
Tiết Xuân Đào chỉ là một tiểu cô nương, tâm tư rất dễ đoán. Chỉ từ lời nói và việc làm của nàng ấy, Lỗ Bằng Thiên cũng có thể biết được rằng đây quả thật là một nữ nhân không có ý đồ xấu. Không nói cái khác, chỉ bằng lúc Vân Sơ chủ động đưa ra ý muốn cho nàng mượn tiền. Ai ở đây cũng biết rõ tính chất của cánh cửa gỗ, nên Vân Sơ nói là cho mượn nhưng thực chất là muốn cho Tiết Xuân Đào luôn. Kết quả nàng chẳng những không vì thế mà thấy cao hứng, ngược lại là do dự, chỉ riêng đó đủ để nhìn ra nàng ấy không phải là người chỉ biết nhờ vả.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lỗ Bằng Thiên không ngại vươn tay giúp đỡ đối phương. Dù sao hiện tại hắn có rượu có thịt, vàng bạc cất giữ dưới gầm giường tạm thời chưa có cần tới. Vậy không bằng lấy ra một ít giúp Tiết Xuân Đào, một nữ nhân đáng thương có tình cảnh gian nan.
(LTH: Thế nào tự dưng trong đầu nhảy ra một câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Ố ồ! Không lẽ.....)
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Nghe câu hỏi của Lỗ Bằng Thiên, Tiết Xuân Đào ngay lập tức trở nên căng thẳng. Nàng thần sắc đề phòng hỏi: "Sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi từng tới thế giới của ta rồi à?".
Trước đó Vân Sơ nói rằng mọi người có mặt đều đến từ những thế giới khác nhau, nên nàng mới có thể hoàn toàn buông xuống đề phòng. Nhưng vấn đề hiện tại của Lỗ Bằng Thiên lại làm cho nàng lập tức khẩn trương.
Lỗ Bằng Thiên gật đầu, nhún vai nói: "Ta chẳng những đi qua. Nếu ta đoán đúng, hẳn chúng ta sống tại cùng một thế giới. Đông Nghi huyện ta có biết, nó chỉ cách chỗ ta ở hơn một trăm dặm đường. Lúc ta giải ngũ về quê còn đi ngang qua nơi đó".
Theo Lỗ Bằng Thiên nói, thôn trấn nơi hắn sống mặc dù cách thôn trấn nơi Tiết Xuân Đào sống không xa, nhưng hai nơi lại thuộc về sự quản hạt của hai phủ thành khác nhau. Sở dĩ hắn có thể từ trong lời nói của Tiết Xuân Đào đoán ra nơi sống của hai người thuộc cùng một thế giới, hoàn toàn là bởi vì lúc hắn cởi giáp trở lại quê hương đã đi qua phủ thành chỗ nàng ở thông qua đường thủy, bởi vậy trong lòng mới có ấn tượng.
Mặc dù Tiết Xuân Đào rất khinh thường hoàn cảnh hiện tại của chính mình, nhưng nàng vẫn có chút vui mừng khi gặp được đồng hương cùng một thế giới tại không gian thần kỳ này. Chỉ là tính cách nàng trước nay vốn là yếu đuối, lại bị trượng phu ngược đãi nhiều năm nên trong xương tủy đã hằn một nỗi e ngại đối với nam nhân có vóc người cao lớn như Lỗ Bằng Thiên. Chỉ ở lúc Lỗ Bằng Thiên đặt câu hỏi nàng mới lên tiếng, thời gian còn lại đều là đứng sang một bên an tĩnh làm một tấm bảng nền.
Vân Sơ không thích nhất là dáng vẻ tiểu tức phụ như của cô ấy. Cô và Mẫn Nhuễ Nhã đều là phụ nữ hiện đại, và họ không thể nào lý giải nổi cái dáng vẻ người bị hại bị bạo lực gia đình thế này.
Còn có vừa rồi cô ấy đã nói gì, cô ấy cảm thấy hôm nay sở dĩ mình bị đánh là bởi vì cô ấy không mua được cá mang về nhà.
Nhìn đi, cô ấy thậm chí còn không hiểu được mấu chốt của vấn đề. Hai con cá đó không phải là mấu chốt cho cuộc sống bi thảm của cô ấy, mấu chốt là người nhà chồng cô ấy căn bản chưa từng coi cô ấy là người. Hôm nay cô ấy có thể vì hai con cá mà bị đánh, vậy ngày khác sẽ bị đánh vì những chuyện linh tinh gì đây.
Chẳng qua Vân Sơ không có cao cao tại thượng mà đi chỉ trích Tiết Xuân Đào. Cô biết rằng lý do khiến cô có thể tự tin như vậy là vì trong tay cô đã có vốn liếng. Còn riêng Tiết Xuân Đào là cái gì cũng không có. Cha mẹ cô ấy sau khi bán cô ấy đi, còn không biết liệu họ có thể sống sót khi đang chạy nạn không. Mà dù cho họ còn sống, cổ đại hoang vắng, cha mẹ cô ấy khó có khả năng sẽ trở lại tìm cô ấy.
Sở dĩ nhà chồng Tiết Xuân Đào dám trắng trợn tra tấn như thế, nguyên nhân lớn nhất cũng là thấy cô ấy không có nhà mẹ đẻ đắc lực làm chỗ dựa. Cộng thêm từ nhỏ cô ấy đã bị nhốt trong một cái tiểu viện nông gia nho nhỏ, ngoại trừ làm việc nhà và làm ruộng, cô ấy không hề có kỹ năng sinh tồn nào khác. Cũng chính vì vậy mà cô ấy rõ ràng gặp phải ngược đãi nhưng vẫn phải ở lại ngôi nhà đó, bởi vì một khi cô ấy lựa chọn rời đi là sẽ không có đường sống.
Nói chung Tiết Xuân Đào là một người phụ nữ vừa đáng thương lại thật đáng buồn. Lần này cô không đủ dũng khí nhảy xuống sông tự kết liễu đời mình, vậy cô chỉ có thể tiếp tục quay lại nơi Địa ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời kia.
Thấy vết thương của Tiết Xuân Đào đã đỡ hơn một chút sau khi chườm đá một lúc, Vân Sơ đứng dậy nói với cô: "Chị để hòm thuốc trên tầng, em đi cùng chị lên đó bôi thuốc đi".
Tiết Xuân Đào vội vàng xua tay từ chối: "Không cần đâu. Chỉ là chút thương ngoài da, qua vài ngày là khỏi thôi".
Thuốc trị thương hẳn rất đắt, Vân Sơ trước đó đã nói siêu thị của nàng ấy mở cửa làm ăn. Nhưng trên người nàng đến nửa văn tiền cũng không có, nên nào dám mặt dày dùng thuốc trị thương của người ta.
Không đợi Vân Sơ nói chuyện, Mẫn Nhuễ Nhã vẫn luôn trầm mặc ngồi một chỗ chợt tức giận nói: "Bảo cô đi thì cứ đi đi, cái mặt cô bị thương như vậy cứ chình ình ra đây cũng khó nhìn".
Tính tình Mẫn Nhuễ Nhã có phần nóng nảy, cộng thêm cô đối với tính cách không tranh của Tiết Xuân Đào rất bất bình. Vậy nên, khi nói chuyện giọng điệu không khỏi có chút không tốt.
Tiết Xuân Đào nhát gan rụt cổ đi theo Vân Sơ lên tầng bôi thuốc.
Vân Sơ bôi thuốc mỡ lên tất cả những chỗ có thể thấy rõ trên mặt cô ấy, sau có lòng muốn để đối phương cởi quần áo để cô bôi thuốc lên vết thương trên người. Tuy nhiên, nghĩ đến tính cách nhát gan của đối phương mà đành từ bỏ. Đóng nắp hộp lại, Vân Sơ nhét hộp thuốc mỡ vào tay Tiết Xuân Đào để cô ấy khi về tự mình bôi lấy.
Trong hòm thuốc nhỏ của cô có chuẩn bị một lọ thuốc tan máu bầm lớn, Vân Sơ nghĩ chỉ cần cô ấy bôi đều đặn vài ngày là vết thương sẽ tốt lên.
Hai người bôi thuốc xong thì xuống tầng, Vân Sơ chu đáo vặn mở chai Coca ra rồi nhét nó vào tay Tiết Xuân Đào, sau đó quan tâm hỏi: "Kế tiếp em định làm gì?".
Tiết Xuân Đào nhấp một ngụm nho nhỏ chất lỏng trong chai, hạnh phúc trong mắt cũng toát ra sự ấm áp. Nàng biết mùi vị này được gọi là vị ngọt. Ký ức duy nhất về vị ngọt trong tâm trí nàng là trước khi lũ lụt đến, phụ thân nàng khi đó có từ trong huyện mang về cho nàng một khối đường mạch nha.
Hương vị của khối đường mạch nha kia rất ngon. Vì vậy dù hiện tại Tiết Xuân Đào không còn nhớ rõ lắm dáng vẻ của nương mình trông như thế nào, thì nàng vẫn có thể nhớ được mùi vị của đường mạch nha ấy.
Nghe Vân Sơ hỏi dự định sau này của mình, nàng không đoái hoài tới hưởng thụ mùi vị Coca nữa mà gục đầu xuống mê mang nói: "Ta cũng không biết".
Hẳn nên quay trở về. Mặc dù nàng biết chắc chắn không thể tránh được sẽ bị đánh một trận, nhưng chỉ có trở về nàng mới có thể có cái nơi che gió tránh mưa.
Nhìn dáng vẻ lắp bắp của Tiết Xuân Đào, Mẫn Nhuễ Nhã giận không chỗ phát. Cô đập mạnh khẩu súng lên quầy thu ngân, gắt gỏng nói: "Nếu không vậy đi, tôi theo cô cùng trở về. Cùng lắm hôm nay tôi sẽ tốn mấy viên đạn thay cô đưa mấy người kia lên Tây Thiên".
Có trời mới biết, trước tận thế, Mẫn Nhuễ Nhã cực kỳ oán hận loại người thích bạo hành gia đình. Thế mà hiện tại cũng đã tận thế rồi mà vẫn còn để cô bắt gặp chuyện như vậy, giờ nhìn Tiết Xuân Đào lắp bắp khó xử, cô không ngại dùng biện pháp thô bạo giúp đối phương giải quyết phiền toái này.
Có câu nói gì ấy nhỉ? Gặp nhau chính là duyên phận, nếu đã để các cô gặp được nhau ở đây vậy cô cũng không ngại thuận tay giúp Tiết Xuân Đào một chút.
Nghe Mẫn Nhuễ Nhã nói, Tiết Xuân Đào chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng khó tin nhìn Mẫn Nhuễ Nhã nói: "Giết.....Giết người?".
Vân Sơ nghe Mẫn Nhuễ Nhã phát biểu một câu kinh thiên động địa cũng bị dọa, cô vội vàng khuyên: "Chị hai tôi ơi, chị bình tĩnh chút đi. Thế giới của cô ấy cũng không phải là tận thế, giết người là phạm pháp đấy".
Đợi đã.....Mẫn Nhuễ Nhã cũng không phải người của thế giới kia. Nếu cô ấy bắn hai phát súng rồi nhanh chóng quay lại chỗ cửa gỗ, thì dù quan phủ ở thế giới bên kia có lật ngàn thước đất lên cũng chẳng tìm được người. Vậy nên, biện pháp này hình như.....
Không! Không! Vân Sơ nhận thấy những suy nghĩ trong đầu mình lúc này rất nguy hiểm, cô vội vàng vươn tay vỗ nhẹ vào mặt mấy cái.
Vân Sơ, mày không thể bị dẫn dắt bởi suy nghĩ của Mẫn Nhuễ Nhã được. Cô ấy là người sinh hoạt tại tận thế, giết người đối với cô ấy đã là chuyện thường ngày như ăn cơm ngủ nghỉ. Hơn nữa, hệ thống pháp luật ở thế giới của cô ấy đã sụp đổ rồi. Còn mày là người sống rất trật tự ở một thế giới lành mạnh, mày không thể để suy nghĩ của cô ấy đồng hóa mày. Giết người là hoàn toàn sai lầm! Đây là vấn đề nguyên tắc!
Thấy Trạm Vân Tiêu và Lỗ Bằng Thiên cũng là không đồng ý, Mẫn Nhuễ Nhã thoáng cái ỉu xìu như quả bóng xì hơi. Cô tàn nhẫn bẻ xiên nướng trên tay thành hai đoạn, vừa bất đắc dĩ lại bực bội nói: "Cái này không được, cái kia không được. Vậy chúng ta chỉ có thể nhìn cô ấy quay trở lại và bị đánh à".
Mẫn Nhuễ Nhã như vậy, dù cho Tiết Xuân Đào có ngốc nữa cũng nhìn ra nàng ấy đang lo lắng cho tình cảnh hiện tại của mình.
Nàng âm thầm nghĩ: Đây là một người tốt, một người mặt lạnh tâm nóng.
Tiết Xuân Đào cảm kích cầm tay Mẫn Nhuễ Nhã, nói: "Mẫn cô nương, cám ơn ngươi. Nhưng ngươi không cần thay ta lo lắng đến vậy đâu. Ta quyết định rồi, ta sẽ không trở lại căn nhà đó nữa sau khi ra khỏi đây. Ta tin mình khẳng định có thể sống sót dù cho có rời xa người nhà đó".
Tuy Vân Sơ rất vui khi thấy cô ấy có thể độc lập. Nhưng nghĩ tới Tiết Xuân Đào chỉ là một cô gái yếu đuối lại không một xu dính túi, nếu cô ấy tùy tiện rời khỏi nơi mình quen thuộc thì đó là chuyện quá nguy hiểm. Và ngay khi Tiết Xuân Đào rời khỏi nơi này, đồng nghĩa với việc cô ấy đã cách rất xa nơi cánh cửa gỗ xuất hiện. Như vậy sau này họ có thể sẽ không giúp được cô ấy nhiều.
Vàng bạc trong tay Vân Sơ không thiếu, có thể lấy ra một ít trợ giúp Tiết Xuân Đào. Nhưng sau khi đưa vàng bạc, một cô gái yếu đuối như cô ấy ở nơi không quen thuộc thật sự có thể bảo vệ được số tiền này sao?
Ở ngay lúc Vân Sơ và Mẫn Nhuễ Nhã đang lo lắng cho tương lai của Tiết Xuân Đào, Lỗ Bằng Thiên vẫn luôn yên lặng ngồi cạnh Trạm Vân Tiêu tại quầy thu ngân uống rượu nói chuyện phiếm bỗng giơ tay lên, nói: "Này, thật ra còn có cách khác đấy".
Nghe anh nói, Vân Sơ và Mẫn Nhuễ Nhã liếc nhau một cái, cả hai bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay nói: "Đúng thế. Lão Lỗ, sao bọn tôi lại quên mất anh nhỉ?".
Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào là người cùng một thế giới, chỗ ở của hai người chỉ cách nhau có hơn một trăm dặm. Tại cổ đại, hầu hết mọi người hầu như cả đời họ cũng chưa chắc sẽ rời xa nhà đi tới nơi khác một lần, nên nếu cô ấy đã quyết định muốn rời khỏi nhà chồng, vậy chỗ đi tốt nhất hiện nay cũng chỉ có chỗ của Lỗ Bằng Thiên.
Tất nhiên, đám người Vân Sơ cũng không phải muốn ghép đôi cho hai người, chỉ là có Lỗ Bằng Thiên ở bên cạnh chiếu cố, cuộc sống của sau này của Tiết Xuân Đào có thể an ổn hơn chút.
Vân Sơ suy nghĩ một lát rồi nói với Tiết Xuân Đào: "Như vậy đi, đợi lát nữa chị cho em mượn ít bạc làm phí an gia. Sau này em kiếm đủ tiền thì trả chị sau cũng được".
Tiết Xuân Đào có thể lấy số tiền này để mua một miếng đất ở trong thôn Lỗ Bằng Thiên ở, sau đó xây một ngôi nhà nhỏ là thời gian sau này có thể an cư được rồi.
Lỗ Bằng Thiên cũng gật đầu nói: "Đúng thế, ta có người quen làm ở quan phủ, nên có thể giúp ngươi làm hộ tịch".
Hắn những năm qua ở trong quân doanh cũng không phải ở không, ở trong huyện nha hắn có quen một vị đồng liêu khi trước cùng hắn giải ngũ cùng trở về quê hiện đang làm ở đó.
Có thể thoát khỏi bể khổ đối với Tiết Xuân Đào có lực hút quá lớn, nàng chần chờ nói: "Chuyện hộ tịch của ta thì dễ xử lý. Bởi lúc bọn hắn mua ta về vì không nỡ tiêu ít tiền làm khế ước nên cũng không đi đăng ký hộ khẩu cho ta".
Lỗ Bằng Thiên cao hứng vỗ đùi nói: "Vậy càng dễ làm. Tới lúc đó, ta sẽ nói ngươi là sơn dân trên núi, chỉ cần tốn nửa xâu tiền là có thể làm cho ngươi một cái hộ tịch ở huyện thành. Như vậy dù cho sau này bị người nhà chồng ngươi tìm được, ngươi chỉ cần chết không thừa nhận thì bọn hắn cũng không làm được gì ngươi".
Tiết Xuân Đào càng nghe càng tâm động, nhịn không được lôi kéo Lỗ Bằng Thiên hỏi thăm tình huống bên chỗ hắn. Lỗ Bằng Thiên cũng không giấu diếm nàng, hắn nói một cách tổng quát về hoàn cảnh của chính mình và tình hình trong thôn.
Hắn còn quan tâm đề nghị với Tiết Xuân Đào: "Nếu ngươi không muốn mượn bạc của Vân cô nương, vậy ta có thể cho ngươi mượn. Trên núi rau dại quả dại động vật hoang rất nhiều, về sau chỉ cần ngươi chịu khổ chịu khó nhiều chút vào núi tìm rau rừng quả dại mang lên huyện thành bán là từ từ sẽ có thể trả hết bạc".
Ban nãy khi Vân Sơ nói muốn cho Tiết Xuân Đào mượn tiền, nét mặt của nàng có vẻ không quá cao hứng. Lỗ Bằng Thiên nghĩ hẳn nàng ấy lo lắng mình sẽ không trả được tiền cho Vân Sơ nếu cửa gỗ biến mất, vì vậy mới do dự như thế.
Tiết Xuân Đào chỉ là một tiểu cô nương, tâm tư rất dễ đoán. Chỉ từ lời nói và việc làm của nàng ấy, Lỗ Bằng Thiên cũng có thể biết được rằng đây quả thật là một nữ nhân không có ý đồ xấu. Không nói cái khác, chỉ bằng lúc Vân Sơ chủ động đưa ra ý muốn cho nàng mượn tiền. Ai ở đây cũng biết rõ tính chất của cánh cửa gỗ, nên Vân Sơ nói là cho mượn nhưng thực chất là muốn cho Tiết Xuân Đào luôn. Kết quả nàng chẳng những không vì thế mà thấy cao hứng, ngược lại là do dự, chỉ riêng đó đủ để nhìn ra nàng ấy không phải là người chỉ biết nhờ vả.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lỗ Bằng Thiên không ngại vươn tay giúp đỡ đối phương. Dù sao hiện tại hắn có rượu có thịt, vàng bạc cất giữ dưới gầm giường tạm thời chưa có cần tới. Vậy không bằng lấy ra một ít giúp Tiết Xuân Đào, một nữ nhân đáng thương có tình cảnh gian nan.
(LTH: Thế nào tự dưng trong đầu nhảy ra một câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Ố ồ! Không lẽ.....)
Bình luận facebook