Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-58
Chương 58: Vân sơ nhàn hạ
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Sau khi thỏa cơn nghiện shopping, Vân Sơ mang theo bao lớn bao nhỏ chọn một nhà hàng có hoàn cảnh tốt và danh tiếng trong khu mua sắm để ăn trưa trước khi rời khỏi trung tâm mua sắm.
Cô không trực tiếp quay lại Thanh thành mà lái xe trở về nhà. Căn nhà không có người ở hơn nửa năm nên trên sàn nhà rơi xuống không ít bụi, ngay cả tấm vải trắng dùng để che cũng trở nên bụi bặm vì bụi. Thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy hoang tàn. Nhìn thấy ngôi nhà mình từng ở trở nên như thế này, Vân Sơ cảm giác rất khó chịu. Chẳng trách người ta luôn nói rằng nhà không có nhân khí sẽ cũ rất nhanh.
Nhìn căn nhà đầy bụi, Vân Sơ bắt đầu băn khoăn không biết có nên cho thuê nhà không. Cũng không phải bởi vì cô ham chút tiền thuê nhà ấy, bởi nói sao cô mới bán được trâm ngọc nên bây giờ cô không thiếu tiền. Mà do Vân Sơ nghĩ nếu cho thuê nhà, nhà của cô sẽ có thể có người quét dọn, cũng có thể có chút hơi thở nhân khí.
Dù sao bây giờ cô phải ở lại Thanh thành để trông coi siêu thị. Còn căn nhà ở Khánh thị này có lẽ một năm nửa năm chắc cô chỉ có thể trở về được hai ngày.
Nhắc mới nhớ, căn nhà của Vân Sơ nằm ở khu vực không tệ. Vừa rời khỏi khu chung cư chính là trạm xe buýt, và chỉ cách ga tàu điện có vài phút đi bộ. Cô nhớ giá thuê nhà trong khu chung cư chỗ cô luôn ở mức giá khá cao.
Tuy nhiên, việc thuê nhà thực sự không phải là một việc dễ dàng. Chí ít đối với khách trọ, Vân Sơ vẫn có một số yêu cầu trong lòng.
Nói thế nào thì căn nhà này đối với cô rất có ý nghĩa. Cô không muốn vì một chút tiền thuê mà để cho người ta tùy tiện chà đạp nó được.
Nghĩ đến đây, Vân Sơ không vội quay về. Sau khi nhờ dịch vụ dọn phòng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cô lập tức lái xe tới công ty cho thuê và ủy thác họ đưa căn nhà lên trang web cho thuê.
Không thể không nói, căn nhà của Vân Sơ có điều kiện tốt, vị trí tốt, mà giá thuê cô muốn chỉ nằm ở mức giá trung bình. Vì vậy ngay sau khi ngôi nhà được niêm yết, người của công ty cho thuê đã nhận được hai, ba cuộc gọi hẹn xem nhà.
Sau khi sắp xếp thời gian tốt để xem nhà với khách hàng có nhu cầu lần nữa, người môi giới nói với Vân Sơ một cách hối lỗi: "Vân tiểu thư, có khá nhiều người quan tâm đến ngôi nhà của cô, và sắp có một người muốn qua đây xem nhà luôn. Cô có muốn đi cùng tôi không?".
Người môi giới cân nhắc chờ khi lúc xem nhà, nếu như có chủ cho thuê là Vân Sơ ở đó, vậy nếu hai bên có vấn đề gì thì có thể giải quyết ngay tại chỗ. Điều đó cũng có thể giúp anh ta tiết kiệm thời gian để hòa giải.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, người của công ty môi giới sẽ không để cho khách hàng và chủ nhà gặp mặt, dù sao bây giờ có rất nhiều người hay đánh chủ ý nhỏ. Nếu chủ nhà và người thuê gặp mặt trực tiếp, họ có khả năng vì không muốn giao tiền phí môi giới mà sau khi xem phòng liền trực tiếp nhảy qua công ty môi giới của họ.
Nếu đổi thành người khác, người môi giới phụ trách căn nhà của Vân Sơ tuyệt đối sẽ không xách ra lời này. Chẳng qua anh ta thấy Vân Sơ vẫn còn là một cô gái trẻ, dáng dấp đẹp mắt không nói, ăn mặc còn khá tốt. Anh ta cảm thấy cô không giống loại người sẽ vì hai, ba ngàn tiền hoa hồng mà đùa nghịch thủ đoạn nhỏ, bởi vậy mới hỏi cô như vậy.
Có Dương Vi ở siêu thị trông coi, Vân Sơ cũng không vội vàng trở về. Thấy người môi giới hỏi, cô liền gật đầu đồng ý: "Vậy cùng đi đi".
Tới xem phòng có ba người. Là một đôi vợ chồng trẻ dẫn theo một bé trai chừng bốn, năm tuổi.
Trên đường đi xem nhà, Vân Sơ cũng có hàn huyên vài câu với hai người đó. Vốn dĩ cô nhìn hai vợ chồng nói chuyện rất hòa nhã, trong nội tâm đã muốn cho bọn họ thuê nhà rồi. Ai ngờ được sau khi đến nơi, vừa vào cửa, cậu bé trai kia đã chạy loạn nghịch phá khắp nơi.
Nhìn thằng bé một hồi đẩy cái ghế, một hồi sờ chỗ này, vỗ chỗ kia, tâm Vân Sơ cũng theo đó nhảy lên tận cuống họng.
Những vấn đề này ban đầu Vân Sơ có thể chịu được. Nhưng khi cô đưa đôi trẻ vào xem phòng ngủ rồi trở ra, lại trông thấy đứa nhỏ đang nhảy tới nhảy lui trên ghế sofa với đôi giày trên chân còn chưa cởi. Trên mặt cô lúc này đã không thể ngưng kết ra nụ cười được nữa.
Thấy sắc mặt Vân Sơ khó coi, mẹ thằng bé vội vàng kéo con trai mình ra khỏi ghế sô pha. Vừa đưa tay vỗ dấu giày trên ghế sô pha vừa quở trách: "Hạo Hạo, sao con có thể đi giày nhảy ở trên sofa như thế?".
Ba đứa nhỏ thấy thế nhanh chóng giải thích với Vân Sơ: "Thật ngại quá, con tôi còn nhỏ, bình thường thằng bé rất ngoan cũng rất nghe lời, chỉ là tính cách hơi hiếu động chút thôi".
Dù trong lòng Vân Sơ thấy không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn cố gạt ra tươi cười. Cô xua tay nói trái với lương tâm mình: "Trẻ con mà, tính cách hoạt bát chút cũng là bình thường".
Nhìn dấu giày trên ghế sô pha đã nhạt bớt sau khi bị phủi, trong lòng Vân Sơ không còn muốn cho đôi vợ chồng này thuê nhà nữa. Bởi thằng bé kia nhìn qua tinh lực có vẻ rất cao, nếu Vân Sơ cho họ thuê nhà, vậy không biết họ sẽ biến nó thành cái gì nữa.
Cô len lén nháy mắt với người môi giới. Người môi giới rất thức thời đề nghị đưa cặp vợ chồng trẻ đến xem ngôi nhà tiếp theo.
Người đàn ông nhìn vợ một cái, rồi vội vàng người kéo môi giới lại, nói: "Không đi xem nữa, chúng tôi đối với ngôi nhà này rất hài lòng. Hiện tại có thể ký hợp đồng”.
Trường hợp lúc này thật đúng là lúng túng. Vân Sơ không nghĩ tới anh ta sẽ nói thẳng ra như thế. Vốn cô định đợi người đi khỏi, sau đó sẽ uyển chuyển nói với người môi giới rằng cô sẽ không cho họ thuê nhà. Ai nghĩ tới anh ta lại trực tiếp nói muốn thuê, Vân Sơ nhất thời không biết nên giải quyết như thế nào.
Không chỉ Vân Sơ, ngay cả người môi giới cũng không dễ xử lý. Một bên là chủ thuê nhà, một bên là khách trọ. Hai bên đều là khách của anh ta, hướng về bên nào đều sẽ gây nên phản cảm với bên còn lại.
Nhìn thấy người môi giới lúng túng, Vân Sơ do dự một lát, cuối cùng vẫn là lựa chọn gọn gàng dứt khoát. Cô nói thẳng: "Thật ngại quá, nhà này của tôi không thể cho anh thuê rồi. Bình thường tối rất chăm sóc và bảo vệ căn nhà này, nên tôi cũng muốn tìm một khách trọ có thể yêu và coi nó như nhà mình".
Sợ hai người tức giận, Vân Sơ còn bổ sung một câu: "Đương nhiên không phải tôi nói hai người không tốt, chỉ là hai người đang mang theo con trai nữa. Trẻ con mà, đều đang tuổi hoạt bát hiếu động, cho nên tôi cảm thấy không quá phù hợp".
Nghe Vân Sơ nói, trong lòng hai người cũng hiểu rõ. Đây là do ban nãy đứa nhỏ đùa nghịch trên sô pha, khiến người ta cho rằng bọn họ sẽ không quý trọng nhà của cô.
"Thật ra, con tôi bình thường rất nghe lời……". Mẹ đứa nhỏ còn muốn giải thích với Vân Sơ.
Nhưng chồng cô ấy lớn tiếng cắt ngang lời vợ mình: "Được rồi, đừng nói nữa. Nếu không thuê nhà này thì đi xem nhà khác".
Người đàn ông kéo con trai và giận dữ bước ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng lèm bèm với vợ mình đang đi theo sau lưng: "Cũng thật kỳ quái. Vì cô ta chăm sóc tốt căn nhà nát này, còn không cho người ta sờ hay chạm thử một cái, vậy cho thuê làm gì? Không muốn cho thuê thì nói luôn, còn bày đặt xách ra mấy cái quy định vô lý này. Căn nhà này của cô ta có người thuê mới là lạ".
[ LTH: Cái thứ đàn ông gì mà….. =.="" ]
Hai người bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới chỗ thang máy. Vân Sơ từ xa còn nghe thấy lời nói của người vợ: "Đúng vậy. Em thấy cô ta chính là thành tâm muốn chúng ta tới một chuyến tay không. Đúng là loại người không biết xấu hổ!".
[ LTH: Thật thấu hiểu câu nói: Nồi nào úp vung đó…. ]
"Cái đó….Vân tiểu thư, thật có lỗi". Người môi giới xin lỗi Vân Sơ, rồi nhanh chóng nhấc chân đuổi theo cặp vợ chồng kia.
Bị người quở trách như thế, Vân Sơ không khỏi hoài nghi: Cô muốn tìm một người khách trọ có thể coi ngôi nhà này, yêu thương ngôi nhà này như nhà của mình, thật sự quá tự phụ sao?
Nếu không, căn nhà này cô sẽ không cho thuê nữa. Cùng lắm mỗi tháng cô sẽ mời người tới quét dọn hai lần một tháng là được rồi, ít nhất là có thể duy trì được vệ sinh căn nhà.
Chẳng qua mới vừa ủy thác cho công ty môi giới, hiện tại cô lại lật lọng, có phải không tốt lắm không?
Trong đầu Vân Sơ nghĩ đi nghĩ lại mấy chuyện này, chợt cô nhìn thấy dấu giày chướng mắt trên ghế sô pha, không khỏi đi vào phòng tắm lấy khăn ướt ra lau sô pha.
Nhìn căn nhà sạch sẽ sau khi được quét dọn, Vân Sơ đột nhiên nghĩ muốn ở nhà mấy ngày. Làm một người thuộc phái hành động, sau khi nảy ra ý tưởng trong đầu, cô lập tức gọi cho Dương Vi bảo cô ấy trông coi siêu thị, và báo mình sẽ ở lại Khánh thị thêm vài ngày nữa.
Dương Vi ở đầu bên kia điện thoại cam đoan: "Không có vấn đề. Chị cứ ở lại chơi đi, chuyện bên siêu thị đã có em lo rồi. Nếu có việc gấp em sẽ điện thoại cho chị".
Vì định ở nhà vài ngày, Vân Sơ xuống lầu đi đến siêu thị gần đó để mua một số đồ vệ sinh cá nhân và đồ ăn vặt mà cô thích ăn. Sau khi chuyển đồ về nhà, cô lại đi xuống lầu và mang theo tất cả "chiến lợi phẩm" đang nhét trong xe lên nhà.
Mấy thứ này cô bỏ ra hơn mười vạn để mua về đấy, cứ dửng dưng đặt ở trong xe như thế này thật sự rất lo lắng.
Đến tối, sau khi suy nghĩ kỹ, Vân Sơ gọi điện cho bên môi giới nói tạm thời cô không muốn cho thuê nhà. Trước khi bên môi giới tức giận, cô liền đưa ra đề nghị bồi thường vi phạm hợp đồng. Thấy thái độ của cô khá tốt, bên môi giới cũng không nói lời khó nghe mà ngay lập tức xóa bài cho thuê nhà của Vân Sơ khỏi trang web.
Sau khi chuyển tiền bồi thường thiệt hại cho bên công ty môi giới, Vân Sơ tức giận vỗ mạnh đầu mình nhìn khoản tiền bị trừ đi không duyên cớ trên điện thoại di động. Thật là, bận rộn làm việc cả một buổi chiều, nhà chưa tìm được người thuê còn bị người trong sáng ngoài tối quở trách, đã thế còn tổn thất mất một bút tiền phí bồi thường vi phạm hợp đồng nữa.
Ảo não qua đi, Vân Sơ nghĩ rằng mình đã lâu không xã giao, vừa vặn bây giờ cô đang ở Khánh thị lại đang là thời điểm ăn cơm tối. Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi điện hẹn hai người bạn cùng nhau đi ăn lẩu.
Bành Tĩnh Tình và Đường Lôi đã rất ngạc nhiên khi họ nhận được cuộc gọi của Vân Sơ mời đi ăn. Từ lúc Vân Sơ tới Thanh thành, hai người họ thường xuyên than thở trên WeChat nói cô chưa gì đã sớm bước vào cuộc sống dưỡng lão.
Bởi vậy khi nhận được cuộc gọi rủ đi ăn lẩu của cô, cả hai còn trêu chọc nói cô đã nửa năm không tham gia cuộc sống phong phú của cô gái trẻ. Hôm nay cuối cùng đã nghĩ thông suốt, tính toán vứt bỏ cuộc sống dưỡng lão, đầu nhập hết mình cho cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ của những người trẻ tuổi như họ.
Tuy nhiên, trêu chọc thì trêu chọc, nhưng hai người họ là bạn bè cô đã quen biết nhiều năm. Nên sau khi nhận được cuộc gọi từ Vân Sơ, cả ba người rất nhanh đã tụ tập tại nhà hàng lẩu mà họ thường lui tới.
Sau khi gọi món, Đường Lôi dẫn đầu mở miệng: "Hôm nay bọn mình xem như may mắn đã nhìn thấy thánh nhan rồi. Nói thật, nếu không phải cậu ngẫu nhiên sẽ lên Wechat nổi bong bóng, bọn này còn tưởng cậu đã bị bọn buôn người bán đến vùng núi rồi đấy".
Vân Sơ cười xin lỗi với bạn mình: "Cái đó, còn không phải do mình không có cách nào sao".
Dù sao, siêu thị của bà ngoại còn phải mở cửa, lại thêm quả bom không định giờ là cánh cửa gỗ, cô dù muốn đi cũng đi không được.
Thấy cô như vậy, Bành Tĩnh Tình lén véo Đường Lôi ở dưới gầm bàn ý bảo cô ấy đừng nói nữa. Trong suy nghĩ của hai người, sở dĩ Vân Sơ sẽ tới một nơi nhỏ bé như Thanh thành ở là vì tên cặn bã Lâm Trí Hòa với chỉ số EQ thấp kia.
Bành Tĩnh Tình là bạn học thời đại học với Vân Sơ, hai ngày trước cô ấy còn nhận được thiệp cưới của Lâm Trí Hòa. Sợ Vân Sơ buồn và thương tâm sau khi biết chuyện này, cô không khỏi nháy mắt với Đường Lôi.
Được Bành Tĩnh Tình nhắc nhở, Đường Lôi mới hậu tri hậu giác nhớ ra chuyện gì đó. Cô vội vàng lúng ta lúng túng chuyển hướng câu chuyện: "Cái đó, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Hôm nay thật vất vả mới tụ họp đủ ba người, nói thế nào cũng phải chơi cho thống khoái mới được. Mau ăn đi, ăn xong lẩu chị em chúng ta còn phải tới bar chơi nữa. Tóm lại chỉ một chữ, không say không về".
Vân Sơ vừa nuốt xuống miếng nấm, vừa yếu ớt nói: "Nó hình như không phải một chữ".
Lại còn không say không về ư? Nhìn cái dáng vẻ nói chuyện bừa bãi của cô ấy đi, rõ ràng còn chưa uống đã say rồi.
Đường Lôi không cảm thấy xấu hổ khi bị bắt bẻ câu chữ, cô vỗ bàn nói lớn: "Cái này không quan trọng, dù sao hôm nay chúng ta nhất định phải uống đủ. Ông chủ, cho chúng tôi thêm hai két bia".
Nhìn dáng vẻ khiêu thoát của Đường Lôi, Vân Sơ và Bành Tĩnh Tình trao đổi ánh mắt lẫn nhau, rồi đồng thời xoa xoa thái dương: Tới rồi, tới rồi, Tửu Phong Tử Đường Lôi tới rồi.
Đường Lôi tửu lượng rất tốt, mỗi khi công ty liên hoan, cô ấy đều đạt được thành tích một mình quật ngã năm người đàn ông. Nói thật, cùng cô ấy ăn cơm, mặc kệ có thể uống hay không thì sau bữa ăn, kiểu gì cũng sẽ bị cô ấy khuyên uống vài chén.
Vân Sơ tửu lượng vừa phải nên rất biết kiềm chế. Trong lúc ăn lẩu, mặc kệ Đường Lôi khuyên như thế nào cô đều kiên trì chỉ uống hai chai bia.
Ăn uống no đủ, Vân Sơ cướp phần trả tiền. Lúc họ ra khỏi quán lẩu, Đường Lôi nháo muốn đi quán bar chơi, Vân Sơ và Bành Tĩnh Tình không lay chuyển được cô ấy nên đành đi theo.
Thành thật mà nói, không khí buổi tối trong quán bar luôn rất tốt. Ở dưới bầu không khí như vậy, Vân Sơ, người đã lâu không sinh hoạt về đêm cũng không chịu nổi sự dây dưa của Đường Lôi mà uống cạn mấy ly rượu.
Tiếp đó chính là khiêu vũ, nói chuyện phiếm. Dù sao đây cũng là hoạt động thông thường khi đi bar. Trong lúc đó cũng có mấy chàng trai tiến lên bắt chuyện với Vân Sơ. Thấy dáng vẻ ra tay không chút lưu tình phá vỡ "hoa đào" của Vân Sơ, Đường Lôi còn trêu chọc cô trong khi dưỡng lão đã nhìn thấu hồng trần.
Vân Sơ không phục phản bác lại: "Không đúng, những người này không phải mẫu người tớ thích".
"À-------". Nghe cô nói, Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình kéo dài giọng, cả hai trao đổi ánh mắt với nhau rồi cười ý vị.
Trong lúc trò chuyện, thời gian bất tri bất giác đã muộn. Vân Sơ không biết mình đã uống bao nhiêu ly, cô chỉ thấy đầu rất váng. Sau một ly rượu cuối cùng xuống bụng, cô nghiêng người tựa vào trên ghế hồi lâu, cuối cùng không thể không đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Đẩy ra đám người trước mặt, Vân Sơ khó khăn mới tới được nhà vệ sinh. Cô đứng trước bồn rửa mặt, hứng nước lạnh vỗ nhẹ vào mặt mình mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Nhưng tiếng nhạc bên ngoài ồn ào đến mức màng nhĩ của Vân Sơ cũng phải nhảy thình thịch theo. Thật vất vả mới có thể thoát thân, nên cô nghĩ dứt khoát nghỉ ngơi trong nhà vệ sinh một lát trước khi ra ngoài.
Tửu Phong Tử Đường Lôi thực sự rất kinh khủng. Cô ấy không những uống rất HIGH, mà còn lôi kéo người muốn cụng ly với nhau làm cô thật sự chống đỡ không được, nhất định phải xin nghỉ ngơi giữa trận.
Sau khi Vân Sơ xoay người đi vào trong buồng, cô nhắm mắt ngồi tựa trên bồn cầu cho tỉnh táo. Ngay khi cô nheo mắt nghỉ ngơi, thời gian bất giác vọt lên mười giờ.
Nếu có những người khác ở đây, họ nhất định sẽ bị dọa sợ hãi.
Bởi vì trong buồng Vân Sơ đang ngồi, sau khi không gian hơi biến dạng, cô đột nhiên hư không biến mất.
- -- HẾT CHƯƠNG 58 ---
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Sau khi thỏa cơn nghiện shopping, Vân Sơ mang theo bao lớn bao nhỏ chọn một nhà hàng có hoàn cảnh tốt và danh tiếng trong khu mua sắm để ăn trưa trước khi rời khỏi trung tâm mua sắm.
Cô không trực tiếp quay lại Thanh thành mà lái xe trở về nhà. Căn nhà không có người ở hơn nửa năm nên trên sàn nhà rơi xuống không ít bụi, ngay cả tấm vải trắng dùng để che cũng trở nên bụi bặm vì bụi. Thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy hoang tàn. Nhìn thấy ngôi nhà mình từng ở trở nên như thế này, Vân Sơ cảm giác rất khó chịu. Chẳng trách người ta luôn nói rằng nhà không có nhân khí sẽ cũ rất nhanh.
Nhìn căn nhà đầy bụi, Vân Sơ bắt đầu băn khoăn không biết có nên cho thuê nhà không. Cũng không phải bởi vì cô ham chút tiền thuê nhà ấy, bởi nói sao cô mới bán được trâm ngọc nên bây giờ cô không thiếu tiền. Mà do Vân Sơ nghĩ nếu cho thuê nhà, nhà của cô sẽ có thể có người quét dọn, cũng có thể có chút hơi thở nhân khí.
Dù sao bây giờ cô phải ở lại Thanh thành để trông coi siêu thị. Còn căn nhà ở Khánh thị này có lẽ một năm nửa năm chắc cô chỉ có thể trở về được hai ngày.
Nhắc mới nhớ, căn nhà của Vân Sơ nằm ở khu vực không tệ. Vừa rời khỏi khu chung cư chính là trạm xe buýt, và chỉ cách ga tàu điện có vài phút đi bộ. Cô nhớ giá thuê nhà trong khu chung cư chỗ cô luôn ở mức giá khá cao.
Tuy nhiên, việc thuê nhà thực sự không phải là một việc dễ dàng. Chí ít đối với khách trọ, Vân Sơ vẫn có một số yêu cầu trong lòng.
Nói thế nào thì căn nhà này đối với cô rất có ý nghĩa. Cô không muốn vì một chút tiền thuê mà để cho người ta tùy tiện chà đạp nó được.
Nghĩ đến đây, Vân Sơ không vội quay về. Sau khi nhờ dịch vụ dọn phòng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cô lập tức lái xe tới công ty cho thuê và ủy thác họ đưa căn nhà lên trang web cho thuê.
Không thể không nói, căn nhà của Vân Sơ có điều kiện tốt, vị trí tốt, mà giá thuê cô muốn chỉ nằm ở mức giá trung bình. Vì vậy ngay sau khi ngôi nhà được niêm yết, người của công ty cho thuê đã nhận được hai, ba cuộc gọi hẹn xem nhà.
Sau khi sắp xếp thời gian tốt để xem nhà với khách hàng có nhu cầu lần nữa, người môi giới nói với Vân Sơ một cách hối lỗi: "Vân tiểu thư, có khá nhiều người quan tâm đến ngôi nhà của cô, và sắp có một người muốn qua đây xem nhà luôn. Cô có muốn đi cùng tôi không?".
Người môi giới cân nhắc chờ khi lúc xem nhà, nếu như có chủ cho thuê là Vân Sơ ở đó, vậy nếu hai bên có vấn đề gì thì có thể giải quyết ngay tại chỗ. Điều đó cũng có thể giúp anh ta tiết kiệm thời gian để hòa giải.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, người của công ty môi giới sẽ không để cho khách hàng và chủ nhà gặp mặt, dù sao bây giờ có rất nhiều người hay đánh chủ ý nhỏ. Nếu chủ nhà và người thuê gặp mặt trực tiếp, họ có khả năng vì không muốn giao tiền phí môi giới mà sau khi xem phòng liền trực tiếp nhảy qua công ty môi giới của họ.
Nếu đổi thành người khác, người môi giới phụ trách căn nhà của Vân Sơ tuyệt đối sẽ không xách ra lời này. Chẳng qua anh ta thấy Vân Sơ vẫn còn là một cô gái trẻ, dáng dấp đẹp mắt không nói, ăn mặc còn khá tốt. Anh ta cảm thấy cô không giống loại người sẽ vì hai, ba ngàn tiền hoa hồng mà đùa nghịch thủ đoạn nhỏ, bởi vậy mới hỏi cô như vậy.
Có Dương Vi ở siêu thị trông coi, Vân Sơ cũng không vội vàng trở về. Thấy người môi giới hỏi, cô liền gật đầu đồng ý: "Vậy cùng đi đi".
Tới xem phòng có ba người. Là một đôi vợ chồng trẻ dẫn theo một bé trai chừng bốn, năm tuổi.
Trên đường đi xem nhà, Vân Sơ cũng có hàn huyên vài câu với hai người đó. Vốn dĩ cô nhìn hai vợ chồng nói chuyện rất hòa nhã, trong nội tâm đã muốn cho bọn họ thuê nhà rồi. Ai ngờ được sau khi đến nơi, vừa vào cửa, cậu bé trai kia đã chạy loạn nghịch phá khắp nơi.
Nhìn thằng bé một hồi đẩy cái ghế, một hồi sờ chỗ này, vỗ chỗ kia, tâm Vân Sơ cũng theo đó nhảy lên tận cuống họng.
Những vấn đề này ban đầu Vân Sơ có thể chịu được. Nhưng khi cô đưa đôi trẻ vào xem phòng ngủ rồi trở ra, lại trông thấy đứa nhỏ đang nhảy tới nhảy lui trên ghế sofa với đôi giày trên chân còn chưa cởi. Trên mặt cô lúc này đã không thể ngưng kết ra nụ cười được nữa.
Thấy sắc mặt Vân Sơ khó coi, mẹ thằng bé vội vàng kéo con trai mình ra khỏi ghế sô pha. Vừa đưa tay vỗ dấu giày trên ghế sô pha vừa quở trách: "Hạo Hạo, sao con có thể đi giày nhảy ở trên sofa như thế?".
Ba đứa nhỏ thấy thế nhanh chóng giải thích với Vân Sơ: "Thật ngại quá, con tôi còn nhỏ, bình thường thằng bé rất ngoan cũng rất nghe lời, chỉ là tính cách hơi hiếu động chút thôi".
Dù trong lòng Vân Sơ thấy không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn cố gạt ra tươi cười. Cô xua tay nói trái với lương tâm mình: "Trẻ con mà, tính cách hoạt bát chút cũng là bình thường".
Nhìn dấu giày trên ghế sô pha đã nhạt bớt sau khi bị phủi, trong lòng Vân Sơ không còn muốn cho đôi vợ chồng này thuê nhà nữa. Bởi thằng bé kia nhìn qua tinh lực có vẻ rất cao, nếu Vân Sơ cho họ thuê nhà, vậy không biết họ sẽ biến nó thành cái gì nữa.
Cô len lén nháy mắt với người môi giới. Người môi giới rất thức thời đề nghị đưa cặp vợ chồng trẻ đến xem ngôi nhà tiếp theo.
Người đàn ông nhìn vợ một cái, rồi vội vàng người kéo môi giới lại, nói: "Không đi xem nữa, chúng tôi đối với ngôi nhà này rất hài lòng. Hiện tại có thể ký hợp đồng”.
Trường hợp lúc này thật đúng là lúng túng. Vân Sơ không nghĩ tới anh ta sẽ nói thẳng ra như thế. Vốn cô định đợi người đi khỏi, sau đó sẽ uyển chuyển nói với người môi giới rằng cô sẽ không cho họ thuê nhà. Ai nghĩ tới anh ta lại trực tiếp nói muốn thuê, Vân Sơ nhất thời không biết nên giải quyết như thế nào.
Không chỉ Vân Sơ, ngay cả người môi giới cũng không dễ xử lý. Một bên là chủ thuê nhà, một bên là khách trọ. Hai bên đều là khách của anh ta, hướng về bên nào đều sẽ gây nên phản cảm với bên còn lại.
Nhìn thấy người môi giới lúng túng, Vân Sơ do dự một lát, cuối cùng vẫn là lựa chọn gọn gàng dứt khoát. Cô nói thẳng: "Thật ngại quá, nhà này của tôi không thể cho anh thuê rồi. Bình thường tối rất chăm sóc và bảo vệ căn nhà này, nên tôi cũng muốn tìm một khách trọ có thể yêu và coi nó như nhà mình".
Sợ hai người tức giận, Vân Sơ còn bổ sung một câu: "Đương nhiên không phải tôi nói hai người không tốt, chỉ là hai người đang mang theo con trai nữa. Trẻ con mà, đều đang tuổi hoạt bát hiếu động, cho nên tôi cảm thấy không quá phù hợp".
Nghe Vân Sơ nói, trong lòng hai người cũng hiểu rõ. Đây là do ban nãy đứa nhỏ đùa nghịch trên sô pha, khiến người ta cho rằng bọn họ sẽ không quý trọng nhà của cô.
"Thật ra, con tôi bình thường rất nghe lời……". Mẹ đứa nhỏ còn muốn giải thích với Vân Sơ.
Nhưng chồng cô ấy lớn tiếng cắt ngang lời vợ mình: "Được rồi, đừng nói nữa. Nếu không thuê nhà này thì đi xem nhà khác".
Người đàn ông kéo con trai và giận dữ bước ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng lèm bèm với vợ mình đang đi theo sau lưng: "Cũng thật kỳ quái. Vì cô ta chăm sóc tốt căn nhà nát này, còn không cho người ta sờ hay chạm thử một cái, vậy cho thuê làm gì? Không muốn cho thuê thì nói luôn, còn bày đặt xách ra mấy cái quy định vô lý này. Căn nhà này của cô ta có người thuê mới là lạ".
[ LTH: Cái thứ đàn ông gì mà….. =.="" ]
Hai người bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới chỗ thang máy. Vân Sơ từ xa còn nghe thấy lời nói của người vợ: "Đúng vậy. Em thấy cô ta chính là thành tâm muốn chúng ta tới một chuyến tay không. Đúng là loại người không biết xấu hổ!".
[ LTH: Thật thấu hiểu câu nói: Nồi nào úp vung đó…. ]
"Cái đó….Vân tiểu thư, thật có lỗi". Người môi giới xin lỗi Vân Sơ, rồi nhanh chóng nhấc chân đuổi theo cặp vợ chồng kia.
Bị người quở trách như thế, Vân Sơ không khỏi hoài nghi: Cô muốn tìm một người khách trọ có thể coi ngôi nhà này, yêu thương ngôi nhà này như nhà của mình, thật sự quá tự phụ sao?
Nếu không, căn nhà này cô sẽ không cho thuê nữa. Cùng lắm mỗi tháng cô sẽ mời người tới quét dọn hai lần một tháng là được rồi, ít nhất là có thể duy trì được vệ sinh căn nhà.
Chẳng qua mới vừa ủy thác cho công ty môi giới, hiện tại cô lại lật lọng, có phải không tốt lắm không?
Trong đầu Vân Sơ nghĩ đi nghĩ lại mấy chuyện này, chợt cô nhìn thấy dấu giày chướng mắt trên ghế sô pha, không khỏi đi vào phòng tắm lấy khăn ướt ra lau sô pha.
Nhìn căn nhà sạch sẽ sau khi được quét dọn, Vân Sơ đột nhiên nghĩ muốn ở nhà mấy ngày. Làm một người thuộc phái hành động, sau khi nảy ra ý tưởng trong đầu, cô lập tức gọi cho Dương Vi bảo cô ấy trông coi siêu thị, và báo mình sẽ ở lại Khánh thị thêm vài ngày nữa.
Dương Vi ở đầu bên kia điện thoại cam đoan: "Không có vấn đề. Chị cứ ở lại chơi đi, chuyện bên siêu thị đã có em lo rồi. Nếu có việc gấp em sẽ điện thoại cho chị".
Vì định ở nhà vài ngày, Vân Sơ xuống lầu đi đến siêu thị gần đó để mua một số đồ vệ sinh cá nhân và đồ ăn vặt mà cô thích ăn. Sau khi chuyển đồ về nhà, cô lại đi xuống lầu và mang theo tất cả "chiến lợi phẩm" đang nhét trong xe lên nhà.
Mấy thứ này cô bỏ ra hơn mười vạn để mua về đấy, cứ dửng dưng đặt ở trong xe như thế này thật sự rất lo lắng.
Đến tối, sau khi suy nghĩ kỹ, Vân Sơ gọi điện cho bên môi giới nói tạm thời cô không muốn cho thuê nhà. Trước khi bên môi giới tức giận, cô liền đưa ra đề nghị bồi thường vi phạm hợp đồng. Thấy thái độ của cô khá tốt, bên môi giới cũng không nói lời khó nghe mà ngay lập tức xóa bài cho thuê nhà của Vân Sơ khỏi trang web.
Sau khi chuyển tiền bồi thường thiệt hại cho bên công ty môi giới, Vân Sơ tức giận vỗ mạnh đầu mình nhìn khoản tiền bị trừ đi không duyên cớ trên điện thoại di động. Thật là, bận rộn làm việc cả một buổi chiều, nhà chưa tìm được người thuê còn bị người trong sáng ngoài tối quở trách, đã thế còn tổn thất mất một bút tiền phí bồi thường vi phạm hợp đồng nữa.
Ảo não qua đi, Vân Sơ nghĩ rằng mình đã lâu không xã giao, vừa vặn bây giờ cô đang ở Khánh thị lại đang là thời điểm ăn cơm tối. Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi điện hẹn hai người bạn cùng nhau đi ăn lẩu.
Bành Tĩnh Tình và Đường Lôi đã rất ngạc nhiên khi họ nhận được cuộc gọi của Vân Sơ mời đi ăn. Từ lúc Vân Sơ tới Thanh thành, hai người họ thường xuyên than thở trên WeChat nói cô chưa gì đã sớm bước vào cuộc sống dưỡng lão.
Bởi vậy khi nhận được cuộc gọi rủ đi ăn lẩu của cô, cả hai còn trêu chọc nói cô đã nửa năm không tham gia cuộc sống phong phú của cô gái trẻ. Hôm nay cuối cùng đã nghĩ thông suốt, tính toán vứt bỏ cuộc sống dưỡng lão, đầu nhập hết mình cho cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ của những người trẻ tuổi như họ.
Tuy nhiên, trêu chọc thì trêu chọc, nhưng hai người họ là bạn bè cô đã quen biết nhiều năm. Nên sau khi nhận được cuộc gọi từ Vân Sơ, cả ba người rất nhanh đã tụ tập tại nhà hàng lẩu mà họ thường lui tới.
Sau khi gọi món, Đường Lôi dẫn đầu mở miệng: "Hôm nay bọn mình xem như may mắn đã nhìn thấy thánh nhan rồi. Nói thật, nếu không phải cậu ngẫu nhiên sẽ lên Wechat nổi bong bóng, bọn này còn tưởng cậu đã bị bọn buôn người bán đến vùng núi rồi đấy".
Vân Sơ cười xin lỗi với bạn mình: "Cái đó, còn không phải do mình không có cách nào sao".
Dù sao, siêu thị của bà ngoại còn phải mở cửa, lại thêm quả bom không định giờ là cánh cửa gỗ, cô dù muốn đi cũng đi không được.
Thấy cô như vậy, Bành Tĩnh Tình lén véo Đường Lôi ở dưới gầm bàn ý bảo cô ấy đừng nói nữa. Trong suy nghĩ của hai người, sở dĩ Vân Sơ sẽ tới một nơi nhỏ bé như Thanh thành ở là vì tên cặn bã Lâm Trí Hòa với chỉ số EQ thấp kia.
Bành Tĩnh Tình là bạn học thời đại học với Vân Sơ, hai ngày trước cô ấy còn nhận được thiệp cưới của Lâm Trí Hòa. Sợ Vân Sơ buồn và thương tâm sau khi biết chuyện này, cô không khỏi nháy mắt với Đường Lôi.
Được Bành Tĩnh Tình nhắc nhở, Đường Lôi mới hậu tri hậu giác nhớ ra chuyện gì đó. Cô vội vàng lúng ta lúng túng chuyển hướng câu chuyện: "Cái đó, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Hôm nay thật vất vả mới tụ họp đủ ba người, nói thế nào cũng phải chơi cho thống khoái mới được. Mau ăn đi, ăn xong lẩu chị em chúng ta còn phải tới bar chơi nữa. Tóm lại chỉ một chữ, không say không về".
Vân Sơ vừa nuốt xuống miếng nấm, vừa yếu ớt nói: "Nó hình như không phải một chữ".
Lại còn không say không về ư? Nhìn cái dáng vẻ nói chuyện bừa bãi của cô ấy đi, rõ ràng còn chưa uống đã say rồi.
Đường Lôi không cảm thấy xấu hổ khi bị bắt bẻ câu chữ, cô vỗ bàn nói lớn: "Cái này không quan trọng, dù sao hôm nay chúng ta nhất định phải uống đủ. Ông chủ, cho chúng tôi thêm hai két bia".
Nhìn dáng vẻ khiêu thoát của Đường Lôi, Vân Sơ và Bành Tĩnh Tình trao đổi ánh mắt lẫn nhau, rồi đồng thời xoa xoa thái dương: Tới rồi, tới rồi, Tửu Phong Tử Đường Lôi tới rồi.
Đường Lôi tửu lượng rất tốt, mỗi khi công ty liên hoan, cô ấy đều đạt được thành tích một mình quật ngã năm người đàn ông. Nói thật, cùng cô ấy ăn cơm, mặc kệ có thể uống hay không thì sau bữa ăn, kiểu gì cũng sẽ bị cô ấy khuyên uống vài chén.
Vân Sơ tửu lượng vừa phải nên rất biết kiềm chế. Trong lúc ăn lẩu, mặc kệ Đường Lôi khuyên như thế nào cô đều kiên trì chỉ uống hai chai bia.
Ăn uống no đủ, Vân Sơ cướp phần trả tiền. Lúc họ ra khỏi quán lẩu, Đường Lôi nháo muốn đi quán bar chơi, Vân Sơ và Bành Tĩnh Tình không lay chuyển được cô ấy nên đành đi theo.
Thành thật mà nói, không khí buổi tối trong quán bar luôn rất tốt. Ở dưới bầu không khí như vậy, Vân Sơ, người đã lâu không sinh hoạt về đêm cũng không chịu nổi sự dây dưa của Đường Lôi mà uống cạn mấy ly rượu.
Tiếp đó chính là khiêu vũ, nói chuyện phiếm. Dù sao đây cũng là hoạt động thông thường khi đi bar. Trong lúc đó cũng có mấy chàng trai tiến lên bắt chuyện với Vân Sơ. Thấy dáng vẻ ra tay không chút lưu tình phá vỡ "hoa đào" của Vân Sơ, Đường Lôi còn trêu chọc cô trong khi dưỡng lão đã nhìn thấu hồng trần.
Vân Sơ không phục phản bác lại: "Không đúng, những người này không phải mẫu người tớ thích".
"À-------". Nghe cô nói, Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình kéo dài giọng, cả hai trao đổi ánh mắt với nhau rồi cười ý vị.
Trong lúc trò chuyện, thời gian bất tri bất giác đã muộn. Vân Sơ không biết mình đã uống bao nhiêu ly, cô chỉ thấy đầu rất váng. Sau một ly rượu cuối cùng xuống bụng, cô nghiêng người tựa vào trên ghế hồi lâu, cuối cùng không thể không đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Đẩy ra đám người trước mặt, Vân Sơ khó khăn mới tới được nhà vệ sinh. Cô đứng trước bồn rửa mặt, hứng nước lạnh vỗ nhẹ vào mặt mình mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Nhưng tiếng nhạc bên ngoài ồn ào đến mức màng nhĩ của Vân Sơ cũng phải nhảy thình thịch theo. Thật vất vả mới có thể thoát thân, nên cô nghĩ dứt khoát nghỉ ngơi trong nhà vệ sinh một lát trước khi ra ngoài.
Tửu Phong Tử Đường Lôi thực sự rất kinh khủng. Cô ấy không những uống rất HIGH, mà còn lôi kéo người muốn cụng ly với nhau làm cô thật sự chống đỡ không được, nhất định phải xin nghỉ ngơi giữa trận.
Sau khi Vân Sơ xoay người đi vào trong buồng, cô nhắm mắt ngồi tựa trên bồn cầu cho tỉnh táo. Ngay khi cô nheo mắt nghỉ ngơi, thời gian bất giác vọt lên mười giờ.
Nếu có những người khác ở đây, họ nhất định sẽ bị dọa sợ hãi.
Bởi vì trong buồng Vân Sơ đang ngồi, sau khi không gian hơi biến dạng, cô đột nhiên hư không biến mất.
- -- HẾT CHƯƠNG 58 ---
Bình luận facebook