Tiểu Ái ở trong lều phía sau thấy cha mẹ đang nắm tay cũng vội vã bò ra khỏi lều. Một bàn tay nhỏ nắm lấy tay Tô Tô, một bàn tay nhỏ khác nắm lấy tay Diệp Dục. Diệp Dục lập tức phối hợp với Tiểu Ái, bỏ trứng trong tay ra cầm lấy tay Tiểu Ái. Ba người nắm tay nhau thành một vòng tròn. Tiểu Ái cảm thấy thật thú vị, nắm tay cha mẹ nhảy nhót, ha ha ha, cười giống như một cô ngốc vậy.
Có thể trẻ con chính là như vậy, mặc kệ hoàn cảnh tồi tệ ra sao, mặc kệ lòng người đen tối như thế nào, mặc kệ long trời lở đất hay tận thế, thế giới của bé chỉ có cha mẹ. Nhà của bé chính cả thế giới, chỉ cần có cha mẹ ở bên, dù không có giường lớn ấm áp, không có nhiều thức ăn phong phú, không có đồ chơi để chơi, tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là bé có cha mẹ, bé chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
“Được rồi, không nhảy nữa, mau vào trong lều đi, con còn chưa mặc quần áo đâu.”
Diệp Dục buông tay Tô Tô ra, ôm Tiểu Ái vào lều. Lúc Tiểu Ái ngủ chỉ mặc một bộ quần áo giữ nhiệt mỏng, lúc này chạy ra vẫn mặc y như vậy. Vui vẻ thế là được rồi, thời gian dài Diệp Dục sợ Tiểu Ái lại ốm.
“Con không muốn mặc quần áo.” Tiểu Ái đá chân nhỏ, bị Diệp Dục ôm vào lều, làm nũng nói: “Con muốn mặc bộ kia cơ.”
“Bộ nào?” Diệp Dục cũng không rõ lắm, cô bé hai tuổi rồi, đối với ăn mặc cũng có chút yêu cầu nho nhỏ. Thế nhưng bình thường đều là Tô Tô và mẹ Tô lo chuyện quần áo cho Tiểu Ái. Diệp Dục không biết Tiểu Ái nói “bộ kia” là bộ nào.
Trong lều anh ngồi cạnh lấy cho Tiểu Ái một cái áo lông ngắn màu đỏ, trên áo lông có thêu hai quả dâu tây. Anh cau mày hỏi Tiểu Ái, “Mặc cái này à?”
“Không phải cái này, muốn bộ kia cơ.”
Tiểu Ái không có cách nào nói cho cha bé hiểu, nằm trong lều lăn mấy vòng, điệu bộ có vẻ như muốn nổi giận. Diệp Dục bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn Tô Tô đầy mong mỏi:
“Em có biết con muốn mặc bộ nào không?”
Tô Tô chỉ một cái áo lông màu mận trong lều, “Cái này.”
“Có phải cái này không?”
Diệp Dục cầm cái áo lông màu mận của Tiểu Ái lên, giơ cho Tiểu Ái xem. Anh thấy Tiểu Ái gật đầu không tức giận nữa còn ngoan ngoãn ngồi dậy, phối hợp với Diệp Dục mặc quần áo vào. Anh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười nói với Tô Tô:
“Cũng chỉ có em làm mẹ mới hiểu con.”
Quả thực Diệp Dục là cha của Tiểu Ái, bất cứ chuyện gì của Tiểu Ái cũng có mặt anh nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt như ăn cơm mặc quần áo, Diệp Dục sẽ không thạo được như Tô Tô. Nếu như không có Tô Tô, chỉ sợ hôm nay Tiểu Ái sẽ khóc lóc thật lâu.
Cho nên mặc kệ tinh thần của Tô Tô như thế nào, trong lòng cô rốt cuộc vẫn nhớ đến Tiểu Ái, Tiểu Ái yêu gì ghét gì đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí.
Chỉ là mang theo một đứa trẻ không dễ dàng gì, nhất là bây giờ Tô Tô đầu óc không tốt, hoàn toàn không nghĩ đến việc giúp một tay. Tiểu Ái chỗ này ý kiến một tí, chỗ kia ý kiến một tí, các loại yêu cầu các loại ý kiến khiến cho Diệp Dục vô cùng bận rộn, mệt mỏi.
Anh thở dài nhận mệnh, mặc quần jean và áo lông cho Tiểu Ái cũng mất nửa giờ. Tô Tô chỉ đứng nhìn từ xa, im lặng nhìn Diệp Dục hầu hạ Tiểu Ái.
“Đúng rồi, anh quên không nói với em, sáng sớm hôm nay có mấy chiếc xe quân dụng đến chỗ bọn chúng.”
Sau khi hầu hạ Tiểu Ái xong, Diệp Dục lại luôn tay luôn chân lấy thức ăn ra, chuẩn bị bữa sáng cho Tô Tô và Tiểu Ái. Lúc đang nướng trứng và khoai, Diệp Dục bắt đầu nói đến việc sáng nay đi thăm dò địch. Sau đó anh nghiêng đầu hỏi Tô Tô:
“Em không giết được Tạ Thanh Diễn sẽ không trở về đúng không?”
“Đúng!”
Tô Tô ngồi trên tuyết, Tiểu Ái ngồi trên đùi cô. Hai người vô công rồi nghề nhìn Diệp Dục chạy đông chạy tây, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ. Tô Tô hỏi:
“Trong xe có cái gì?”
“Lính, vũ khí, thức ăn.” Diệp Dục nướng xong trứng lột vỏ, thổi nguội rồi chia đôi, một tay đưa cho Tô Tô, một tay đưa cho Tiểu Ái, tiếp tục nói: “Là người của Sở Hiên. Em còn nhớ Sở Hiên không? Là cấp dưới của Lã Ấn, mấy năm nay vẫn phát triển ở Tương thành. Có điều Mộc Dương ngày càng lớn mạnh, một núi không thể có hai hổ. Sở Hiên dự định đi về phía đông, sát nhập với Tào Tu Khiết thành lập căn cứ, nhường lại Tương thành cho chúng ta.”
Nhiều ngày qua, nhóm bộ đội đặc công Hộ Pháp, Ca Tử vẫn luôn gửi tin nhắn cho Diệp Dục. Nội dung tin nhắn đều đã bàn bạc với Mộc Dương, Mộc Dương sắp xếp lại cho bọn họ, có liên quan đến toàn bộ tình hình bây giờ, cũng có liên quan đến Sở Hiên. Nói chung Sở Hiên không phải là bạn cũng chẳng phải là thù, có lẽ có ý muốn trở thành đồng minh, cũng có thể sau này sẽ xích mích.
“Tào Tu Khiết là con trai của em gái mẹ Tạ Thanh Diễn.” Tô Tô thêm vào một câu, “Là một dị năng giả hệ hỏa.”
Sau đó dường như Tô Tô nhớ ra cái gì lại hỏi Diệp Dục một câu: “Không phải Tào Tu Khiết đã thành lập căn cứ rồi à? Anh ta còn thành lập thêm căn cứ nữa làm cái gì vậy?”
“Cái này ~~!!!” Diệp Dục không biết trả lời Tô Tô như thế nào, hiện giờ thần kinh Tô Tô không bình thường, hỏi rất nhiều thứ, đều rất lộn xộn cho nên Diệp Dục suy nghĩ một lúc, chỉ có thể nói: “Có lẽ vì chơi thật vui.”
Đáng sợ ở chỗ thế mà Tô Tô cũng chấp nhận loại giải thích này. Rõ ràng là đã có một cái căn cứ lớn như vậy rồi còn làm thêm một căn cứ nữa, không phải vì chơi vui thì còn vì gì nữa?
Cô cầm một nhành cây trong tay, nhẹ nhàng bẻ. Nhành cây phát ra những tiếng “rắc rắc” lúc bị bẻ gãy. Cô im lặng chốc lát, vứt nhành cây trong tay đi, nghiêng đầu nói với Diệp Dục:
“Thật ra trong căn cứ Chu Tước cũng không yên ổn, cho tới nay Tào Tu Khiết vừa cần Tạ Hào Thế vừa đề phòng Tạ Hào Thế. Anh ta và Tạ Hào Thế từ sớm đã có hiềm khích. Dựa vào năng lực mà nói, Tào Tu Khiết chỉ có thể hít khói của Tạ Hào Thế, có điều Tào Tu Khiết phát triển từ sớm. Thời kỳ đầu anh ta vẫn luôn tích trữ ở Thanh thành, nơi đó phát triển thành căn cứ từ rất sớm. Tạ Hào Thế là người tương đối đạm bạc, cũng không muốn cạnh tranh gì với Tào Tu Khiết. Vậy nên thủ lĩnh Chu Tước bây giờ mới là Tào Tu Khiết.”
Có điều nhắc đến cũng thấy lạ, theo lý mà nói, căn cứ Chu Tước nhờ có Tạ Hào Thế và một nhóm lớn cao thủ trấn giữ mới có thể đứng vững gót chân trong mạt thế, không bị các thế lực khác chiếm đoạt, do vậy mới có thể phát triển thành một căn cứ lớn. Nhưng nhìn người bên cạnh Tạ Hào Thế bây giờ, ngoại trừ một dị năng giả hệ mộc cấp bốn tên là Phi Phi ra thì còn ai đâu? Cao thủ khác đi đâu rồi?
Không thể không nói đây là một cơ hội tuyệt vời để giết Tạ Hào Thế. Chỉ tiếc là bây giờ Tô Tô đang trọng thương mà anh chàng Diệp Dục này nhìn có vẻ như là dị năng giả ánh sáng, có thể bắn ra laser. Nhưng anh ta không biết hấp thu tinh hạch, bảo đi đánh Tạ Hào Thế chính là đâm đầu vào chỗ chết.
Bình luận facebook