Cái miệng của Phương Nguyệt Nhi cũng được di truyền từ Mai Thắng Nam, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là nói lời khiến người khác tức chết.
Cụ bà bị va thấy tình hình không ổn vội vàng cầm tinh hạch trong tay Phương Nguyệt Nhi, “Cảm ơn cháu gái nhé, cảm ơn cháu gái. Bà không sao” sau đó xoay người bỏ đi thật nhanh.
Chỉ bị va thôi mà cũng kiếm được nhiều tinh hạch như vậy. Cô gái ngăn cản Phương Nguyệt Nhi đưa tinh hạch “sỉ nhục” bà cụ cũng thật không biết quan sát, không biết bà cụ thiếu tinh hạch sao?
Phương Nguyệt Nhi bị cướp tinh hạch cũng không đứng dậy đuổi theo. Giờ cô bé đang không vui, mà bạn gái Phương Tiểu Thập cũng muốn gây sự. Phương Nguyệt Nhi quyết định đứng lại đó cãi nhau với cô ta.
“Thảo nào mẹ cô chỉ có thể làm vợ lẽ của cha cô. Không ngờ cô còn nhỏ mà vô giáo dục như vậy!”
Bạn gái mới của Phương Tiểu Thập cũng nói lời làm đau Phương Nguyệt Nhi. Hiện giờ cô ta có Phương Tiểu Thập làm chỗ dựa vững chắc, cô ta sợ gì? Thế nên cô ta lôi thân phận của Mai Thắng Nam ra nói.
Đây là chuyện Phương Nguyệt Nhi để ý nhất từ trước đến nay. Từ bé đến giờ, cô bé ghét nhất chuyện mẹ mình bị người khác nói là bồ nhí của nhà họ Phương.
Phương Nguyệt Nhi nổi giận giơ cây roi quất ngựa trong tay lên vụt vào người cô gái kia. Chát một tiếng, cô gái hét chói tai, gương mặt đẹp đẽ hằn vệt roi đỏ ửng.
Tình hình bắt đầu rồi lọn. Thấy đội tuần tra bắt đầu nhìn sang bên này, Phương Nguyệt Nhi cũng không định dừng tay. Cô bé giơ roi lên định quất lần nữa thì có người giữ tay mình lại.
Cô bé quay đầu, định nổi cáu với kẻ xen vào việc của người khác thì thấy Tiểu Ái cười hì hì, mái tóc ngắn lòa xòa trong gió.
“Tiểu Ái!” Phương Nguyệt Nhi hớn hở cười. Tiểu Ái cao hơn cô bé một cái đầu, cô bé nhìn Tiểu Ái ngưỡng mộ, “Ôi, sao chị lại ở đây?”
“Buồn chán ấy mà. Đoàn của mẹ chị đi chậm quá. Chị, Thiên Tứ và Từ Lỗi vào thành trước.”
Tiểu Ái đưa tay cầm roi, giải thích lý do mình ở đây. Cô bé không thích đi cùng đoàn quân sự do mọi người chậm quá nên dẫn Thiên Tử, Từ Lỗi đi trước đánh quái. Thế mà vào thành cũng không sớm hơn cha mẹ là bao.
Tiểu Ái nhìn cô gái đang ôm mặt hoảng loạn ngồi dưới đất, nói với Phương Nguyệt Nhi:
“Cô gái này bị em đánh một roi đã gần chết rồi. Em giết cô ta ở đây thì xử lý các thế nào?”
“Không biết” Phương Nguyệt Nhi nhún vai, “Có người xử lý cho em”
“Bỏ đi, đừng tạo thêm việc cho cô Mai. Chúng mình đi chơi đi”
Thiên Tử đằng sau bước đến khuyên nhủ. Vừa nhìn đã biết đây là người có học thức, chăm đọc sách. Cậu chỉ mặc bộ quần áo thể thao, không có cơ bắp lắm. Phương Nguyệt Nhi không so đo với bạn gái Phương Tiểu Thập nữa, kéo Tiểu Ái quay người đi, mỉm cười:
“Em còn tưởng ông nội em sẽ đưa mọi người đi đâu đấy. Tiểu Ái này, ông nội em muốn sắp đặt chị kết hôn với Phương Tiểu Thập. Để em giấu chị vào căn cứ bí mật của em”
Từ Lỗi cà lơ phất phơ đậm chất lưu manh, đi theo sau Thiên Tử, Thiên Tứ đi sau Tiểu Ái, mấy đứa trẻ hướng về phía con hẻm nhỏ tĩnh lặng. Từ Lỗi đi qua cô gái kia thấy cô ta vẫn ôm mặt, vẻ e ngại tức giận rõ rệt.
Dù sao Từ Lỗi vẫn còn chút lòng trắc ẩn. Cậu ngồi xổm xuống, lấy một vốc tinh hạch cấp ba dày từ balo ra bỏ vào lòng cô gái kia, liếc nhìn cười châm chọc:
“Em gái xinh đẹp, cầm tinh hạch này đi phẫu thuật thẩm mỹ đi. Nguyệt Nhi mạnh tay quá, em phải chịu khổ rồi! Lần sau thấy bọn anh thì vòng qua nhé, giữ tính mạng quan trọng hơn.”
“Ai mà thèm...” cô ta định nổi giận với Từ Lỗi vì sự sỉ nhục này thì cúi đầu lại thấy trong lòng toàn tỉnh hạch cấp ba. Không phải cấp một, cấp hai mà là cấp ba, cấp ba đấy!!!
Cô ta cúi đầu yên lặng, không nói thêm nữa.
Vẻ cười cợt, khinh thị hằn sâu trên gương mặt Từ Lỗi. Cậu đứng dậy, đuổi theo Thiên Tứ.
Tiểu Ái vẫn đang trò chuyện với Phương Nguyệt Nhi, “Chị đến đây không phải để kết hôn với Phương Tiểu Thập. Chị đến giải quyết vấn đề của Thiên Tứ”
“Thiên Tứ?” Phương Nguyệt Nhi quay đầu nhìn Thiên Tứ sau lưng rồi ngạc nhiên hỏi Tiểu Ái, “Mọi người nói là có phòng thí nghiệm theo dõi tình hình của Thiên Tứ? Cô Tô đến đây là để giải quyết chuyện này mà, sao các anh chị lại tự làm?”
“Chuyện của mình thì làm phiền người lớn làm gì?”
Tiểu Ái thờ ơ nói. Về Thiên Tử, mẹ của cô bé đã nói cách giải quyết nhưng tại sao người lớn lại phải quan tâm đến chuyện của chúng? Trước khi đến đây, Tiểu Ái, Thiên Tứ và Từ Lỗi đã bàn bạc xong rồi. Không giết các phòng thí nghiệm Kinh thành cho máu chảy thành sông, để họ không dám để mắt đến Thiên Tứ nữa thì bọn họ sẽ không trở về thị trấn nhộng.
Còn Tô Tô, Diệp Dục và mấy người nữa coi như đến Kinh thành chơi đi!
Nghe ý Tiểu Ái là muốn làm một trận lớn ở Kinh thành, Phương Nguyệt Nhi cao hứng vỗ tay cười lanh lảnh như tiếng chuông gió vấn vít trong ngõ hẻm không người.
“Được. Em tìm tin tình báo cho anh chị. Mẹ em đã xác định được vài phòng thí nghiệm. Em biết mẹ để tin ở đâu. Tất cả những phòng thí nghiệm này đều quan tâm đến năng lực của Thiên Tử. Đêm nay chúng ta có thể bắt đầu cho những nơi này đổ máu luôn!”
Bí mật của Thiên Tứ không biết có nên gọi là bí mật không, người không biết vẫn không biết, nhưng người biết thì cũng biết không ít. Tô Tô đến căn cứ Kinh thành là một chuyện lớn nên cũng phải để một số người biết bọn họ đến giết người, vì sao phải giết người.
Không chỉ Từ Lỗi, Thiên Tứ biết mà Phương Nguyệt Nhi cũng biết, Mai Thắng Nam biết, mười tám lính đặc công cũng biết.
Đoàn Tô Tô đang bắt tay chào hỏi lãnh đạo căn cứ kinh thành. Cổ và Diệp Dục đều là những người không phải người hay nói chuyện xã giao, chỉ cười là được, còn lại để Mộc Dương hỗ trợ trả lời.
Cô lần lượt bắt tay từng người, đến Phương Hữu Lễ cô chỉ bắt nhẹ rồi buông ra ngay. Cố định bỏ qua Kiều Tư, bắt tay với Phương Tiểu Thập thì Phương Hữu Lễ tỏ ra kẻ cả nói với Tô Tô:
“Tô Tô, từ lâu tôi vẫn ngưỡng mộ tên tuổi của cháu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp. Nhà họ Phương đã thu xếp nơi ở cho mọi người và Tiểu Ái. Sau buổi gặp này, mọi người về nhà tôi nhé”
Bình luận facebook