• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sinh Con Thời Mạt Thế (2 Viewers)

  • Chương 72: Kết luận kỳ quái

Tên khốn kiếp ấy thực sự đã quay lại rồi, thực sự đã quay lại rồi!

Tạ Thanh Diễn phẫn nộ, hắn tưởng mạt thế đến rồi, tên đầu sỏ hủy hoại trong trắng của Tô Tô, hủy hoại tình cảm của hắn và Tô Tô đó sẽ chết ở một xó xỉnh nào đó. Không ngờ Diệp Dục bỗng nhiên xuất hiện, lại còn mang dáng vẻ mạnh mẽ, mang đồ, dẫn người đến nữa chứ.

Trong phút chốc, nội tâm Tạ Thanh Diễn mất đi sự cân bằng, hắn cảm thấy vô cùng tủi nhục, trong lòng dần dấy lên nỗi hận Tô Tô. Vì sao trước kia Tô Tô yêu hắn như vậy mà bây giờ dám cắm sừng hắn? Còn lần đó của Diệp Dục và Tô Tô, hắn đã nói không để ý rồi, sao Tô Tô còn nhận quà biếu của Diệp Dục, lại còn qua lại với Diệp Dục nữa?

Cô ấy vì đống đồ đó hay vì cái gì? Từ bao giờ mà Tô Tô trở nên hèn mọn thế?

“Lớp trưởng!”

Phi Phi sau lưng Tạ Thanh Diệp gọi hắn một câu, hắn quay lại mang theo nụ cười kiên cường mà bi thương trên mặt hỏi, “Phi Phi sao thế?”

“Lớp trưởng, em có vài người bạn muốn đến khu chúng ta có được không?”

Lúc đầu Phi Phi cũng không muốn nói những chuyện kiểu thế với Tạ Thanh Diễn vào lúc này, nhưng những người bạn đó của cô đã ở đầu đường vào biệt thự Quả Táo. Vì cứ cách một thời gian thì Tô Tô và đoàn Diệp Dục lại xử lý zombie nên đường đến biệt thự Quả Táo tương đối dễ dàng.

“Được chứ, em bảo họ mau tới đi,” Tạ Thanh Diễn gật đầu, trong sự vui vẻ của Phi Phi liền nói tiếp, “Phi Phi, anh nghĩ chúng ta có thể nghĩ đến chuyện điều người ra ngoài kiếm đồ, không thì chút đồ ăn này chúng ta không cầm cự được mấy.”

“Nhưng…” Phi Phi nghiêng đầu, do dự, “Trong số chúng ta không có dị năng giả nào giỏi, cũng không có bản lĩnh mạnh mẽ nữa.”

“Không sao,” Trong mắt Tạ Thanh Diễn lóe lên sự hận thù, “Đám lính đó sẽ xử lý zombie ở ngoài, bọn họ sẽ không thể để kệ zombie nhởn nhơ ngoài kia.”

Bây giờ trong lòng Tạ Thanh Diễn xuất hiện một kết luận kỳ quái: Diệp Dục chiếm đoạt Tô Tô của hắn, vậy hắn mượn người của Diệp Dục đi xây dựng một thánh địa cho riêng mình, đây cũng là chuyện đương nhiên. Đó cũng là những gì Diệp Dục nợ hắn. Tạ Thanh Diễn cảm thấy thế là công bằng, rất ý nghĩa!

Bên ngoài biệt thự, đoàn Diệp Dục đang trên xe chầm chậm rời đi mà không hề hay biết người của mình đang bị Tạ Thanh Diễn lợi dụng Bên ngoài cửa khu, zombie đã ít hơn hôm qua nhiều. Tối qua chúng đã bị đoàn của Diệp Dục xử lý, nhưng bởi thời gian cũng lâu rồi nên lại có vài con lác đác từ mấy phố quanh bên cạch đến. Có vài con ít quá nên đoàn Diệp Dục chẳng thèm giết, họ dừng xe trước cửa hàng trước khu biệt thự Quả Táo, xuống xe tìm đồ.

Đám zombie còn lại này để cho những người mới như Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung luyện tập, Lý Oánh ở bên cạnh cũng phối hợp với hai người, tiện thể tìm chút đồ cho Vương Quân.

Tô Tô nằm trên ghế lái phụ, ban đầu chỉ làm trò để chọc tức Diệp Dục, có thể vì ở bên cạnh Diệp Dục nên nhiệt độ trong xe cũng ấm áp hơn chút, lại thêm cả xe đi cứ lắc lư nên kết quả là cô vừa nhắm mắt đã ngủ thật. Nhưng mà cô ngủ không được sâu giấc, đến khi Diệp Dục ôm mấy bao tải gạo để vào cốp sau thì cũng tỉnh.


Cô ngồi dậy vươn vai, nhìn bốn người đi đi lại lại trong siêu thị như những chú ong mật chăm chỉ. Cô cầm dao xuống xe hoạt động chân tay, đi về phía đám zombie gần nhất.

Sau khi cầm được một viên tinh hạch, Tô Tô rảnh rỗi đi đến bên cạnh Bành Vũ Trung, nhìn anh vã mồ hôi chật vật đánh zombie thì tiện mồm hướng dẫn:

“Tài nghệ này của anh mà đánh như thế thì thật đáng tiếc, cầm hòn đá này đập vào, không thì cầm con dao này đi. Cho anh này, dù sao thì con dao này cũng lấy từ chỗ các anh.”

Tô Tô đưa con dao quắm trong tay cho Bành Vũ Trung. Trong tay anh không có vũ khí, Lý Tiểu Vũ lại mượn được con dao thái rau của mẹ Tô nên Bành Vũ Trung chỉ có thể dựa vào nắm đấm để đánh zombie. Anh giết zombie giống như đánh nhau, đầu tiên là quật ngã, sau đó nhảy lên người đấm liên tiếp vào mặt chúng.

Nhưng đám zombie này vốn không có cảm giác đau, đánh chúng như vậy thì không hiệu quả. Tô Tô nhìn thấy Bành Vũ Trung đánh chậm quá nên ngứa mắt đưa dao cho anh.

Sau khi có dao, tốc độ giết zombie của Bành Vũ Trung cũng nhanh hơn nhiều. Trước mạt thế anh là cảnh sát, cũng không lạ lẫm gì với dao quắm, lực chém zombie rất chuẩn xác, nhưng Lý Tiểu Vũ hoàn toàn là hạng gà mờ. Bành Vũ Trung nhanh chóng trở thành chủ lực giết zombie trên đường.

“Ha ha, ban đầu còn cảm thấy đám này đều là con người biến thành nên có chướng ngại tâm lý không dám ra tay. Giờ lại thấy thật đã nghiền.”

Vung vẩy con dao dính đầy máu thịt, Bành Vũ Trung quay đầu nhìn Tô Tô cười, còn Tô Tô lại nhìn về phía đồn cảnh sát ở xa xăm. Chính xác mà nói là cô đang nhìn camera ở cửa đồn cảnh sát, cô đăm đăm suy nghĩ, nghe thấy Bành Vũ Trung nói thế bèn lập tức quay lại hỏi:

“Anh nói xem có phải camera ở trên đường này còn tốt không? Có thể kiểm tra ra Trạc Thế Giai đang ở đâu không?

Đường đến bệnh viện Trạc Thế Giai làm có biết bao nhiêu con đường, ai mà biết được bà ấy đi hướng nào chứ? Mạt thế loạn như vậy, cô đi nhầm một con đường, đến ngã ba là có thể cách xa Trạc Thế Giai cả nghìn cây số. Đối với chuyện tìm người trong thời mạt thế, có thể nói là Tô Tô khá có kinh nghiệm, không thể nhầm được, một bước cũng không.

“Cô muốn kiểm tra con đường mà bác sĩ đi, thì phải đến trung tâm theo dôi lưu thông của bên 110 chúng tôi, ở đó có thể xem mọi camera theo dõi của toàn thành phố. Muốn xem đường nào cũng được.”

Bành Vũ Trung cũng không úp mở; anh chỉ về một hướng ở xa, hướng đó là đường đến trung tâm theo dõi 110, bên trong là cục cảnh sát - cơ quan cấp trên của Bành Vũ Trung. Nhưng nghĩ cũng biết đường đến cục công an không gần, trên đường còn phải giết zombie, điều này sẽ tốn biết bao nhiêu thời gian?

“Không, đến thẳng bệnh viện thôi.”

Tô Tô lắc đầu, vẫn nên bỏ suy nghĩ dùng camera theo dõi để tìm Trạc Thế Giai thì hơn, vì cô bỗng nhớ ra Nhị Hổ nói Trạc Thế Giai đi cùng một người gọi là anh Bì. Giờ đang mạt thế, chỉ cần có gan ra ngoài thì có thể dễ dàng đi đến đích.

Con đường đến trung tâm theo dõi 110 và bệnh viện của Trạc Thế Giai là hai đường ngược nhau, Tô Tô đi rồi về cũng mất mấy ngày đường, dù cô đã để lại đủ nước cho cha mẹ ở biệt thự, nhưng bây giờ nhà họ Tô còn phải chăm lo cho rất nhiều người. Mười bốn người lính uống nước rất nhiều, Tô Tô sợ về muộn mấy ngày thì cha mẹ không có nước dùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom