Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
"Em cảm thấy năng lực của em vẫn luôn không tệ nhé."
Thời Hoan ném ra một câu nói nhí nhảnh, siết chặt điện thoại của Từ Dã trong tay, phòng ngừa anh lấy lại xóa kết bạn đi.
Ngay sau đó, cô mở khóa điện thoại của mình, dứt khoát quét mã thanh toán tiền rồi cầm túi đựng hộp chocolate lên, cất bước rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Từ Dã khẽ cau mày, bước một bước dài thong thả đi theo, đúng lúc thoáng nhìn thấy nét mặt tươi cười không ngừng của cô.
..........Cô rất vui vẻ?
Nhận ra điều này, Từ Dã chợt dừng bước một chút.
Còn Thời Hoan ngoài tuy mặt thoải mái vui vẻ nhưng trong lòng thì đang cuộn sóng. Cô thấp thỏm lo sợ biết bao. Dù sao nếu như Từ Dã thật sự lấy lại điện thoại rồi lần thứ hai xóa kết bạn với cô thì quá lúng túng.
Có điều, hình như anh cũng không có ý định này.
Rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?
Thời Hoan và Từ Dã sóng vai đi trên đường, trong đầu cô suy nghĩ miên man, ánh mắt vừa vặn nhìn lướt qua Từ Dã đang không nhanh không chậm xắn cổ tay áo lên cao.
Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, có ánh nắng đang chiếu dọc theo những đầu ngón tay, hơi chói mắt.
Nhìn vào khiến người ta rất muốn nắm lấy.
Thời Hoan có chút thất thần, xoay đầu nhìn sang Từ Dã ở bên cạnh. Thấy vẻ mặt bình thản của anh, chỉ trong nháy mắt, vầng sáng lóe lên trong tầm mắt, cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch.
Trong đầu Thời Hoan trống rỗng.
Nhưng ngay sau đó dưới chân bỗng vấp một cái. Cô kinh ngạc kêu lên, Từ Dã nhanh như chớp vươn tay túm lấy cô, trực tiếp kéo cô trở lại.
Sợ hãi suýt ngất.
Thời Hoan thở phào nhẹ nhõm, đang định nói cảm ơn thì phát hiện ra tay mình đã được nắm lấy.
Cảm giác tiếp xúc da thịt trong lòng bàn tay rất quen thuộc. Mạch đập của cả hai người bất giác lan truyền mang theo cả tầng tầng lớp lớp hơi nóng.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngại ngùng.
Thời Hoan khẽ cong môi, ra hiệu vào nơi hai người đang nắm chặt tay, "Đội trưởng Từ, anh đang cố ý à?"
Từ Dã giật mình, vừa nãy chỉ là phản xạ tự nhiên của anh trong tình huống cấp bách, lúc này nghe Thời Hoan nói vậy, hàng lông mày dài của anh không khỏi nhíu lại, định buông tay ra.
Thời Hoan lật tay nắm chặt lấy tay anh, vẻ mặt vô tội, "Đừng, nắm tay rồi thì có lý gì lại buông ra?"
Từ Dã trầm mặc một lát, sau đó anh "hừm" một tiếng, "Thời Hoan."
"Sao vậy?"
"Điện thoại của anh vẫn còn trong tay em đó."
Thời Hoan: "........."
Suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Hiếm khi mới được nắm tay, thật không dễ dàng gì.
Thời Hoan cố gắng duy trì nét cười lịch sự trên khuôn mặt, ung dung rút tay ra. Trong lòng cô đã sớm nổi lên sóng to gió lớn nhưng trên mặt vẫn không biến sắc.
Cô quá bận tâm đến việc khống chế tâm tình của mình nên trong nháy mắt đã bỏ lỡ mất khoảnh khắc lúc cô rút tay về, ngón tay của Từ Dã đã nhẹ nhàng siết chặt một cách mờ ám.
Dường như không muốn buông, dường như muốn giữ lại.
Cuối cùng điện thoại cũng trở về với chủ nhân của nó. Thời Hoan đưa điện thoại cho Từ Dã còn không quên bóng gió ám chỉ với anh: "Liên hệ qua wechat rất tiện lợi mà, còn không mất phí, phải không?"
Từ Dã liếc nhìn cô, nhận lại điện thoại, nhàn nhạt nói: "Anh không xóa."
Lúc này Thời Hoan mới hoàn toàn yên tâm, khóe môi vô thức cong hơn mấy phần.
Trong lòng vui vẻ tới kì lạ, cũng không hề cảm giác có gì đột ngột.
Đôi mắt dài của Từ Dã nheo lại, chếch mắt nhìn Thời Hoan, nhận ra sự vui vẻ ẩn giữa hai hàng lông mày của cô, tâm trạng anh hơi trầm xuống.
"Thời Hoan, năm đó em......"
Nghe thấy anh mở lời, Thời Hoan vừa ngẩng đầu nhìn anh thì nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng nữ có chút già nua.
"Cô bé, có thể giúp bà một việc không?"
Trong nháy mắt sự chú ý của Thời Hoan bị rời đi. Cô nhìn theo tiếng gọi, thấy một bà lão khuôn mặt hiền từ, liền nhẹ nhàng đáo: "Có thể ạ. Bà ơi, bà gặp phải phiền toái gì vậy?"
"Haha, thật ra là muốn nhờ cháu một chút. Có thể giúp bà và ông bạn già của bà chụp một bức ảnh không?"
Bà lão nói xong, mỉm cười với Thời Hoan, trên mặt dường như có chút ngại ngùng, không biết là do cảm thấy bất tiện hay là vì sao. Bà lão khẽ nói: "Công viên này là hồi ức của bà và ông ấy, tiếc là bây giờ sắp bị san lấp rồi, vì thế chúng ta muốn cùng nhau chụp lại một tấm ảnh lưu niệm."
Lúc bà lão nói chuyện, trong đáy mắt tràn ngập cảm giác tiếc nuối và hoài niệm, Thời Hoan nhìn thấy có chút động lòng.
Đó là tình cảm vượt qua năm tháng, sâu sắc không ngừng.
Từ Dã từ đầu tới cuối đều trầm mặc đứng ở một bên. Lúc này anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy sau lưng họ còn có một ông lão đang đứng. Nhìn dấu vết năm tháng hiện trên khuôn mặt họ đã đủ để suy đoán, hai người đều đã ngoài 70 tuổi.
Lời nói sắp phát ra dường như cũng không còn chút sức lực nào, trực tiếp tan ra ở cổ họng, dường như đó chỉ là một sự xúc động.
"Đương nhiên là có thể ạ." Thời Hoan mỉm cười, lúc này nét mặt bà lão lộ vẻ vui mừng, đưa điện thoại của mình cho cô. Vội vàng xoay người lại lôi kéo người bạn già của mình, hai người không nhanh không chậm ngồi xuống chiếc ghế dài trước cổng công viên, đợi Thời Hoan chụp một tấm ảnh.
Thời Hoan ngồi xổm xuống, cô giơ điện thoại lên, tìm một góc độ tốt nhất, căn chỉnh để cả hai ông bà và cảnh công viên phía sau họ đều lọt vào khung hình.
Hai người họ khoác tay nhay, ý cười nhàn nhạt, bầu không khí bình yên, thậm chí có chút ngọt ngào.
Ánh mắt Thời Hoan hơi rung động, khẽ cười một tiếng.
Thật hạnh phúc. Chắc chắn đây chính là vợ chồng già lãng mạn rồi.
Lúc này Thời Hoan chỉ lo cảm thán câu chuyện tình yêu của đôi vợ chồng già trước mắt, hoàn toàn không phát hiện ra Từ Dã ở phía sau đang cúi đầu nhìn cô.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên người cô gái, vừa vặn khắc họa đường nét trên khuôn mặt cô. Khóe môi cô hơi cong lên, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng không gì miêu tả nổi. Hoàn toàn trùng khớp với hình bóng khắc sâu trong kí ức, thêm một lần nữa gợi lại những hồi ức giữa hai người.
Ánh sáng theo xương cằm cô chuyển xuống phía dưới, chậm rãi trượt qua cần cổ trắng nõn thon dài, cặp xương quai xanh gợn sóng khiến người nhìn thấy tim cũng hẫng nửa nhịp.
Cổ họng Từ Dã khẽ chuyển động, cố ép mình rời tầm mắt sang nơi khác, hơi thở có chút bất ổn.
.............Từ Dã, mẹ nó. Mày bị làm sao vậy?
Lông mày anh cau lại, không khỏi tự thầm chửi bản thân.
Thời Hoan hoàn toàn không chú ý tới Từ Dã, cô cẩn thận chọn góc độ rồi ấn nút chụp hình. Sau khi chụp được mấy bức thì tiến lên đưa ảnh cho hai ông bà xem, khóe môi còn mang theo ý cười, "Được rồi ạ, ông bà nhìn xem có thích không ạ?"
"Hài lòng, rất hài lòng." Bà lão vui vẻ ra mặt, lúc này kéo người bạn già bên cạnh, "Sau này công viên không còn nữa, chúng ta cùng nhau xem ảnh đi."
Ông lão mỉm cười đáp một tiếng, lập tức ngẩng đầu ôn tồn nói với Thời Hoan: "Cảm ơn cô bé đã giúp chúng tôi chụp hình, thật sự phiền quá."
"Không sao ạ, không phiền chút nào." Cô vội vàng xua tay, "Đúng là tình cảm của ông và bà thật tốt."
Bà lão nghe vậy, ý cười trên khóe môi càng sâu. Bà lão không đáp lời, chỉ giơ tay nhẹ nhàng chỉ ra phía sau Thời Hoan, lại cười nói: "Cô bé, bạn trai cháu còn đang ở đằng kia chờ cháu đó, mau đi tìm cậu ấy đi."
Thời Hoan ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào quay đầu lại nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Từ Dã. Nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước của anh, tâm tình khó đoán.
Bạn trai sao?
Thời Hoan cảm thấy buồn cười, không kìm được khẽ lắc đầu. Nhưng cũng không muốn làm phiền lòng bà lão nên chỉ đơn giản nói tạm biệt với bọn họ rồi nhanh chân đi về phía Từ Dã.
"Anh không cần đưa em về đâu, lát nữa đến ngã tư em gọi xe về là được rồi." Thời Hoan nói xong liền đưa túi chocolate cho Từ Dã đang đi bên cạnh, "Ôi, vừa nãy ông lão bà lão kia thật tốt, đúng là rất khó được như vậy."
Từ Dã nghe vậy nhướng mày, dường như cảm thấy hơi hứng thú: "Em rất mong ước như vậy?"
"Ít nhiều gì cũng có chút mong ước. Kết hôn rồi có một câu chuyện tình yêu như vậy đại khái là ước mơ của phần lớn các cô gái." Thời Hoan hơi nhún vai, mặc dù trong miệng nói những lời này, nhưng dáng vẻ không hẳn là nghiêm túc, giống như nửa đùa nửa thật, "Đội trưởng Từ anh chẳng hiểu rõ em gì. Đừng tưởng em chỉ biết đùa cợt thế này, thật ra em cũng muốn thật bình yên đó chứ."
Từ Dã không bày tỏ ý kiến, chỉ mơ hồ cười nhẹ, không nói lời nào.
Thời Hoan nhìn anh, trầm mặc vài giây đột nhiên vỗ lên vai anh một cái, nói: "Em đùa thôi. Em là người không có biến động thì không vui. Hôm nay vẫn hoàn toàn bình thường, ngày mai có thể rời đi. Điểm này có lẽ anh rõ ràng hơn người khác."
Từ Dã ừm một tiếng, nhưng lại bình tĩnh nói ba chữ: "Anh không tin."
Thời Hoan nghe thấy ba chữ này, có chút bối rối.
Anh nói anh không tin, nhưng là không tin điều gì?
Anh không tin cô nói muốn bình yên, hay không tin lời giải thích của cô sau đó?
Tuy rằng trong lòng kịch liệt đấu tranh nhưng trên mặt Thời Hoan lại không hề có chút biến hóa nào. Cuối cùng cô cũng không hỏi rõ ràng câu "Anh không tin" kia của Từ Dã là có ý gì, chỉ chuyển sang một chủ đề khác.
"Đúng rồi Từ Dã, vừa nãy anh định hỏi em gì, cuối cùng lại bị bà lão ngắt lời."
Từ Dã dừng một lát, quả quyết nói, "Không có gì, em nghe nhầm rồi."
"Ơ?" Thời Hoan chớp mắt, "Không thể nào, rõ ràng em nhớ nghe thấy anh nói cái gì mà năm đó..."
"Anh quên rồi, cũng không phải việc gì quan trọng, đợi nhớ lại rồi nói sau."
Thời Hoan đành bỏ qua, cũng không nhận ra ẩn tình trong đó, nhún vai một cái đứng ở ven đường quan sát xem có thể bắt taxi hay không.
Còn Từ Dã thấy Thời Hoan không hỏi nữa, tâm trạng bất giác thả lỏng.
Có một số việc phải từ từ đến, có một số câu hỏi vẫn nên để sau này sẽ tốt hơn.
Thật ra lúc đó anh muốn hỏi, nguyên nhân mà năm xưa cô không nói tiếng nào đã bỏ ra nước ngoài.
Thực sự, quan hệ giữa bọn họ bây giờ rất kì quái.
Vì năm năm trước sau khi Thời Hoan bỏ đi, bọn họ chưa từng nói tới chuyện chia tay, chỉ ngầm hiểu là không hề liên hệ cho đối phương nữa.
Mối quan hệ này có kết thúc hay không, sợ rằng chỉ có trong lòng của mỗi người mới biết rõ.
Nếu phải nói thật, trôi qua nhiều năm như vậy, Từ Dã vẫn không thể hiểu được lý do mà lúc trước hai người rời xa nhau.
Chỉ là trong một bữa tiệc, Thời Hoan có chút bất thường để anh uống rượu. Hai người có chút say mèm đi tới khách sạn, sau khi đêm xuân thuận tình thành chuyện, khi Từ Dã tỉnh lại mới phát hiện chiếc gối bên cạnh đã lạnh, chẳng còn Thời Hoan đang ngủ say sưa ở đó nữa.
Lúc ấy cô không lưu lại thứ gì, điện thoại tắt máy không liên lạc được, ngay cả cha mẹ cô cũng không biết cô đi đâu.
Từ Dã lại là người vô cùng dễ tự ái, không tìm được người, anh liền thẳng tay từ bỏ.
Sau đó ngẫm lại, hai người ở bên nhau rất ít khi mâu thuẫn, tất cả các phương diện đều hợp nhau. Nếu phải suy nghĩ cẩn thận cũng chỉ là những chuyện vụn vặt.
Chọn lọc tất cả, đại khái Từ Dã cũng hiểu nguyên nhân mà cô bỏ ra nước ngoài, chỉ là thiếu một sự xác nhận từ cô mà thôi.
Anh vốn cho rằng sau lần đó hai người sẽ không gặp lại nữa. Nhưng ai mà biết được thế giới này lại nhỏ bé như vậy, vài lần xoay chuyển, vận mệnh vẫn để bọn họ gặp lại nhau.
Chỉ là lần này, anh không muốn vì những lý do lộn xộn ấy mà buông tay cô nữa.
Thu lại tâm tư, Từ Dã nhìn bóng dáng Thời Hoan, ánh mắt hơi trầm xuống.
Cả đời này, anh hiếm khi hết lòng vì ai, chẳng dễ dàng gì mới gặp một người, khiến anh phải ăn trái đắng.
- ----- Anh sẽ không bỏ qua cô như vậy.
Thời Hoan ném ra một câu nói nhí nhảnh, siết chặt điện thoại của Từ Dã trong tay, phòng ngừa anh lấy lại xóa kết bạn đi.
Ngay sau đó, cô mở khóa điện thoại của mình, dứt khoát quét mã thanh toán tiền rồi cầm túi đựng hộp chocolate lên, cất bước rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Từ Dã khẽ cau mày, bước một bước dài thong thả đi theo, đúng lúc thoáng nhìn thấy nét mặt tươi cười không ngừng của cô.
..........Cô rất vui vẻ?
Nhận ra điều này, Từ Dã chợt dừng bước một chút.
Còn Thời Hoan ngoài tuy mặt thoải mái vui vẻ nhưng trong lòng thì đang cuộn sóng. Cô thấp thỏm lo sợ biết bao. Dù sao nếu như Từ Dã thật sự lấy lại điện thoại rồi lần thứ hai xóa kết bạn với cô thì quá lúng túng.
Có điều, hình như anh cũng không có ý định này.
Rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?
Thời Hoan và Từ Dã sóng vai đi trên đường, trong đầu cô suy nghĩ miên man, ánh mắt vừa vặn nhìn lướt qua Từ Dã đang không nhanh không chậm xắn cổ tay áo lên cao.
Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, có ánh nắng đang chiếu dọc theo những đầu ngón tay, hơi chói mắt.
Nhìn vào khiến người ta rất muốn nắm lấy.
Thời Hoan có chút thất thần, xoay đầu nhìn sang Từ Dã ở bên cạnh. Thấy vẻ mặt bình thản của anh, chỉ trong nháy mắt, vầng sáng lóe lên trong tầm mắt, cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch.
Trong đầu Thời Hoan trống rỗng.
Nhưng ngay sau đó dưới chân bỗng vấp một cái. Cô kinh ngạc kêu lên, Từ Dã nhanh như chớp vươn tay túm lấy cô, trực tiếp kéo cô trở lại.
Sợ hãi suýt ngất.
Thời Hoan thở phào nhẹ nhõm, đang định nói cảm ơn thì phát hiện ra tay mình đã được nắm lấy.
Cảm giác tiếp xúc da thịt trong lòng bàn tay rất quen thuộc. Mạch đập của cả hai người bất giác lan truyền mang theo cả tầng tầng lớp lớp hơi nóng.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngại ngùng.
Thời Hoan khẽ cong môi, ra hiệu vào nơi hai người đang nắm chặt tay, "Đội trưởng Từ, anh đang cố ý à?"
Từ Dã giật mình, vừa nãy chỉ là phản xạ tự nhiên của anh trong tình huống cấp bách, lúc này nghe Thời Hoan nói vậy, hàng lông mày dài của anh không khỏi nhíu lại, định buông tay ra.
Thời Hoan lật tay nắm chặt lấy tay anh, vẻ mặt vô tội, "Đừng, nắm tay rồi thì có lý gì lại buông ra?"
Từ Dã trầm mặc một lát, sau đó anh "hừm" một tiếng, "Thời Hoan."
"Sao vậy?"
"Điện thoại của anh vẫn còn trong tay em đó."
Thời Hoan: "........."
Suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Hiếm khi mới được nắm tay, thật không dễ dàng gì.
Thời Hoan cố gắng duy trì nét cười lịch sự trên khuôn mặt, ung dung rút tay ra. Trong lòng cô đã sớm nổi lên sóng to gió lớn nhưng trên mặt vẫn không biến sắc.
Cô quá bận tâm đến việc khống chế tâm tình của mình nên trong nháy mắt đã bỏ lỡ mất khoảnh khắc lúc cô rút tay về, ngón tay của Từ Dã đã nhẹ nhàng siết chặt một cách mờ ám.
Dường như không muốn buông, dường như muốn giữ lại.
Cuối cùng điện thoại cũng trở về với chủ nhân của nó. Thời Hoan đưa điện thoại cho Từ Dã còn không quên bóng gió ám chỉ với anh: "Liên hệ qua wechat rất tiện lợi mà, còn không mất phí, phải không?"
Từ Dã liếc nhìn cô, nhận lại điện thoại, nhàn nhạt nói: "Anh không xóa."
Lúc này Thời Hoan mới hoàn toàn yên tâm, khóe môi vô thức cong hơn mấy phần.
Trong lòng vui vẻ tới kì lạ, cũng không hề cảm giác có gì đột ngột.
Đôi mắt dài của Từ Dã nheo lại, chếch mắt nhìn Thời Hoan, nhận ra sự vui vẻ ẩn giữa hai hàng lông mày của cô, tâm trạng anh hơi trầm xuống.
"Thời Hoan, năm đó em......"
Nghe thấy anh mở lời, Thời Hoan vừa ngẩng đầu nhìn anh thì nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng nữ có chút già nua.
"Cô bé, có thể giúp bà một việc không?"
Trong nháy mắt sự chú ý của Thời Hoan bị rời đi. Cô nhìn theo tiếng gọi, thấy một bà lão khuôn mặt hiền từ, liền nhẹ nhàng đáo: "Có thể ạ. Bà ơi, bà gặp phải phiền toái gì vậy?"
"Haha, thật ra là muốn nhờ cháu một chút. Có thể giúp bà và ông bạn già của bà chụp một bức ảnh không?"
Bà lão nói xong, mỉm cười với Thời Hoan, trên mặt dường như có chút ngại ngùng, không biết là do cảm thấy bất tiện hay là vì sao. Bà lão khẽ nói: "Công viên này là hồi ức của bà và ông ấy, tiếc là bây giờ sắp bị san lấp rồi, vì thế chúng ta muốn cùng nhau chụp lại một tấm ảnh lưu niệm."
Lúc bà lão nói chuyện, trong đáy mắt tràn ngập cảm giác tiếc nuối và hoài niệm, Thời Hoan nhìn thấy có chút động lòng.
Đó là tình cảm vượt qua năm tháng, sâu sắc không ngừng.
Từ Dã từ đầu tới cuối đều trầm mặc đứng ở một bên. Lúc này anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy sau lưng họ còn có một ông lão đang đứng. Nhìn dấu vết năm tháng hiện trên khuôn mặt họ đã đủ để suy đoán, hai người đều đã ngoài 70 tuổi.
Lời nói sắp phát ra dường như cũng không còn chút sức lực nào, trực tiếp tan ra ở cổ họng, dường như đó chỉ là một sự xúc động.
"Đương nhiên là có thể ạ." Thời Hoan mỉm cười, lúc này nét mặt bà lão lộ vẻ vui mừng, đưa điện thoại của mình cho cô. Vội vàng xoay người lại lôi kéo người bạn già của mình, hai người không nhanh không chậm ngồi xuống chiếc ghế dài trước cổng công viên, đợi Thời Hoan chụp một tấm ảnh.
Thời Hoan ngồi xổm xuống, cô giơ điện thoại lên, tìm một góc độ tốt nhất, căn chỉnh để cả hai ông bà và cảnh công viên phía sau họ đều lọt vào khung hình.
Hai người họ khoác tay nhay, ý cười nhàn nhạt, bầu không khí bình yên, thậm chí có chút ngọt ngào.
Ánh mắt Thời Hoan hơi rung động, khẽ cười một tiếng.
Thật hạnh phúc. Chắc chắn đây chính là vợ chồng già lãng mạn rồi.
Lúc này Thời Hoan chỉ lo cảm thán câu chuyện tình yêu của đôi vợ chồng già trước mắt, hoàn toàn không phát hiện ra Từ Dã ở phía sau đang cúi đầu nhìn cô.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên người cô gái, vừa vặn khắc họa đường nét trên khuôn mặt cô. Khóe môi cô hơi cong lên, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng không gì miêu tả nổi. Hoàn toàn trùng khớp với hình bóng khắc sâu trong kí ức, thêm một lần nữa gợi lại những hồi ức giữa hai người.
Ánh sáng theo xương cằm cô chuyển xuống phía dưới, chậm rãi trượt qua cần cổ trắng nõn thon dài, cặp xương quai xanh gợn sóng khiến người nhìn thấy tim cũng hẫng nửa nhịp.
Cổ họng Từ Dã khẽ chuyển động, cố ép mình rời tầm mắt sang nơi khác, hơi thở có chút bất ổn.
.............Từ Dã, mẹ nó. Mày bị làm sao vậy?
Lông mày anh cau lại, không khỏi tự thầm chửi bản thân.
Thời Hoan hoàn toàn không chú ý tới Từ Dã, cô cẩn thận chọn góc độ rồi ấn nút chụp hình. Sau khi chụp được mấy bức thì tiến lên đưa ảnh cho hai ông bà xem, khóe môi còn mang theo ý cười, "Được rồi ạ, ông bà nhìn xem có thích không ạ?"
"Hài lòng, rất hài lòng." Bà lão vui vẻ ra mặt, lúc này kéo người bạn già bên cạnh, "Sau này công viên không còn nữa, chúng ta cùng nhau xem ảnh đi."
Ông lão mỉm cười đáp một tiếng, lập tức ngẩng đầu ôn tồn nói với Thời Hoan: "Cảm ơn cô bé đã giúp chúng tôi chụp hình, thật sự phiền quá."
"Không sao ạ, không phiền chút nào." Cô vội vàng xua tay, "Đúng là tình cảm của ông và bà thật tốt."
Bà lão nghe vậy, ý cười trên khóe môi càng sâu. Bà lão không đáp lời, chỉ giơ tay nhẹ nhàng chỉ ra phía sau Thời Hoan, lại cười nói: "Cô bé, bạn trai cháu còn đang ở đằng kia chờ cháu đó, mau đi tìm cậu ấy đi."
Thời Hoan ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào quay đầu lại nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Từ Dã. Nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước của anh, tâm tình khó đoán.
Bạn trai sao?
Thời Hoan cảm thấy buồn cười, không kìm được khẽ lắc đầu. Nhưng cũng không muốn làm phiền lòng bà lão nên chỉ đơn giản nói tạm biệt với bọn họ rồi nhanh chân đi về phía Từ Dã.
"Anh không cần đưa em về đâu, lát nữa đến ngã tư em gọi xe về là được rồi." Thời Hoan nói xong liền đưa túi chocolate cho Từ Dã đang đi bên cạnh, "Ôi, vừa nãy ông lão bà lão kia thật tốt, đúng là rất khó được như vậy."
Từ Dã nghe vậy nhướng mày, dường như cảm thấy hơi hứng thú: "Em rất mong ước như vậy?"
"Ít nhiều gì cũng có chút mong ước. Kết hôn rồi có một câu chuyện tình yêu như vậy đại khái là ước mơ của phần lớn các cô gái." Thời Hoan hơi nhún vai, mặc dù trong miệng nói những lời này, nhưng dáng vẻ không hẳn là nghiêm túc, giống như nửa đùa nửa thật, "Đội trưởng Từ anh chẳng hiểu rõ em gì. Đừng tưởng em chỉ biết đùa cợt thế này, thật ra em cũng muốn thật bình yên đó chứ."
Từ Dã không bày tỏ ý kiến, chỉ mơ hồ cười nhẹ, không nói lời nào.
Thời Hoan nhìn anh, trầm mặc vài giây đột nhiên vỗ lên vai anh một cái, nói: "Em đùa thôi. Em là người không có biến động thì không vui. Hôm nay vẫn hoàn toàn bình thường, ngày mai có thể rời đi. Điểm này có lẽ anh rõ ràng hơn người khác."
Từ Dã ừm một tiếng, nhưng lại bình tĩnh nói ba chữ: "Anh không tin."
Thời Hoan nghe thấy ba chữ này, có chút bối rối.
Anh nói anh không tin, nhưng là không tin điều gì?
Anh không tin cô nói muốn bình yên, hay không tin lời giải thích của cô sau đó?
Tuy rằng trong lòng kịch liệt đấu tranh nhưng trên mặt Thời Hoan lại không hề có chút biến hóa nào. Cuối cùng cô cũng không hỏi rõ ràng câu "Anh không tin" kia của Từ Dã là có ý gì, chỉ chuyển sang một chủ đề khác.
"Đúng rồi Từ Dã, vừa nãy anh định hỏi em gì, cuối cùng lại bị bà lão ngắt lời."
Từ Dã dừng một lát, quả quyết nói, "Không có gì, em nghe nhầm rồi."
"Ơ?" Thời Hoan chớp mắt, "Không thể nào, rõ ràng em nhớ nghe thấy anh nói cái gì mà năm đó..."
"Anh quên rồi, cũng không phải việc gì quan trọng, đợi nhớ lại rồi nói sau."
Thời Hoan đành bỏ qua, cũng không nhận ra ẩn tình trong đó, nhún vai một cái đứng ở ven đường quan sát xem có thể bắt taxi hay không.
Còn Từ Dã thấy Thời Hoan không hỏi nữa, tâm trạng bất giác thả lỏng.
Có một số việc phải từ từ đến, có một số câu hỏi vẫn nên để sau này sẽ tốt hơn.
Thật ra lúc đó anh muốn hỏi, nguyên nhân mà năm xưa cô không nói tiếng nào đã bỏ ra nước ngoài.
Thực sự, quan hệ giữa bọn họ bây giờ rất kì quái.
Vì năm năm trước sau khi Thời Hoan bỏ đi, bọn họ chưa từng nói tới chuyện chia tay, chỉ ngầm hiểu là không hề liên hệ cho đối phương nữa.
Mối quan hệ này có kết thúc hay không, sợ rằng chỉ có trong lòng của mỗi người mới biết rõ.
Nếu phải nói thật, trôi qua nhiều năm như vậy, Từ Dã vẫn không thể hiểu được lý do mà lúc trước hai người rời xa nhau.
Chỉ là trong một bữa tiệc, Thời Hoan có chút bất thường để anh uống rượu. Hai người có chút say mèm đi tới khách sạn, sau khi đêm xuân thuận tình thành chuyện, khi Từ Dã tỉnh lại mới phát hiện chiếc gối bên cạnh đã lạnh, chẳng còn Thời Hoan đang ngủ say sưa ở đó nữa.
Lúc ấy cô không lưu lại thứ gì, điện thoại tắt máy không liên lạc được, ngay cả cha mẹ cô cũng không biết cô đi đâu.
Từ Dã lại là người vô cùng dễ tự ái, không tìm được người, anh liền thẳng tay từ bỏ.
Sau đó ngẫm lại, hai người ở bên nhau rất ít khi mâu thuẫn, tất cả các phương diện đều hợp nhau. Nếu phải suy nghĩ cẩn thận cũng chỉ là những chuyện vụn vặt.
Chọn lọc tất cả, đại khái Từ Dã cũng hiểu nguyên nhân mà cô bỏ ra nước ngoài, chỉ là thiếu một sự xác nhận từ cô mà thôi.
Anh vốn cho rằng sau lần đó hai người sẽ không gặp lại nữa. Nhưng ai mà biết được thế giới này lại nhỏ bé như vậy, vài lần xoay chuyển, vận mệnh vẫn để bọn họ gặp lại nhau.
Chỉ là lần này, anh không muốn vì những lý do lộn xộn ấy mà buông tay cô nữa.
Thu lại tâm tư, Từ Dã nhìn bóng dáng Thời Hoan, ánh mắt hơi trầm xuống.
Cả đời này, anh hiếm khi hết lòng vì ai, chẳng dễ dàng gì mới gặp một người, khiến anh phải ăn trái đắng.
- ----- Anh sẽ không bỏ qua cô như vậy.
Bình luận facebook