Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Như rơi vào hầm băng, rồi lại nóng bỏng khắp cả người. Toàn bộ thế giới đều trở nên trống rỗng, mơ hồ. Cảm giác choáng váng khiến cô liên tục thấy buồn nôn.
Thời Hoan có thể cảm nhận rõ là mình lên cơn sốt.
Cô mê man, thân thể không có chút sức lực nào, cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ.
Trong lúc mơ màng buồn ngủ, hình như Thời Hoan đã rơi vào một ngày mùa hè thật dịu dàng.
Là nhiều năm về trước, nắng chiều nhẹ nhàng ấm áp, cỏ cây xanh mơn mởn. Chàng thanh niên đứng trước mặt, hàng lông mày hơi cau lại, nét mặt lạnh nhạt.
Cô gái đứng chắn trước mặt anh, trong lòng bế một chú chó con. Trên khuôn mặt cô tràn đầy dáng vẻ vô tội, đôi mắt ươn ướt, nghiêng đầu cười với anh: "Anh về rồi, mấy ngày nay em đã tìm cho anh một tiểu bảo bối để chơi cùng nè."
Nói xong, cô nâng chú chó con trong tay lên, trên chân nó vẫn còn đang quấn băng trắng. Cô khẽ cười một tiếng, dáng vẻ tràn đầy mong đợi nhìn Từ Dã, "Nuôi nó được không, nuôi đi mà. Từ Dã, anh xem nó đáng yêu biết bao.""
Khi đó Từ Dã ngày nào cũng bận rộn huấn luyện trong bộ đội, áp lực rất lớn, thời gian rảnh rỗi đã ít lại càng ít hơn. Đối với yêu cầu của Thời Hoan, anh thật sự đau đầu.
Anh đưa tay day day xương mày, lông mày khẽ nhíu lại, hỏi cô: "Mang từ đâu về vậy?"
"Lúc trở về nhà em tìm thấy trong bụi cỏ ven đường." Thời Hoan thấy Từ Dã hỏi vậy, vội vàng ngoan ngoãn đáp, "Nó bị thương, em đưa nó đi xử lý vết thương cho cẩn thận. Hôm nay nó mới có thể đưa nó xuống chạy nhảy một chút."
Sau đó... Bỗng bắt gặp Từ Dã bất ngờ trở về.
Thời Hoan lén lút lè lưỡi, tâm trạng sợ sệt rụt lại, trên mặt thì cố gắng không biểu hiện gì.
Chú chó con làm tổ trong lòng Thời Hoan rất ngoan ngoãn, không làm loạn cũng không sủa to. Sau khi trông thấy Từ Dã liền mở to đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh, dáng vẻ không khác Thời Hoan là bao.
Từ Dã khẽ mím môi, tâm trạng thả lỏng vài phần, "Em muốn nuôi nó?"
"Không không không, nó có tác dụng rất lớn!" Thời Hoan nghiêm túc lắc đầu một cái, ôm chặt chú chó con trong lòng, "Anh nghĩ một chút xem, nếu có nó thì lúc anh mệt mỏi sẽ có hai bảo bối cùng nhau chăm sóc anh!"
Đúng là giỏi kiếm cớ.
Từ Dã trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ cười, khuôn mặt dịu dàng hơn nhiều, "Được, vậy thì có thêm một bảo bối."
Lúc này Thời Hoan mới nhoẻn miệng cười, nhón chân lên hôn chụt một cái vào má Từ Dã. Vừa định lùi về phía sau thì lại bị Từ Dã vươn tay ra ôm lấy lưng cô, cằm bị anh nâng lên, một nụ hôn rơi xuống đôi môi.
Cảnh tượng đẹp đẽ nhất dừng lại, nhiều năm trôi qua, hình như chỉ có mình Thời Hoan vẫn còn dừng lại ở nơi này.
Thời Hoan phát hiện ra trong đoạn tình cảm này, cô đã dùng nhiều cách khác nhau để lưu lại những kỷ niệm xung quanh Từ Dã, còn bên cạnh cô lại chẳng hề lưu lại kỷ niệm gì của anh. Nhiều năm như vậy cũng không có đồ vật gì có thể dùng để hồi tưởng về anh.
Cảm giác của cơ thể dần dần biến mất, có chút choáng váng. Thời Hoan chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt nhìn lên đồ đạc xung quanh có chút mờ mờ ảo ảo.
Cô vẫn đang trong mộng hay là đã tỉnh lại rồi?
Ôm sự nghi ngờ này, Thời Hoan nhìn sang bên cạnh, thấy cả căn phòng chìm trong bóng tối. Cô hé mắt, một lát sau bỗng nở nụ cười không rõ ý tứ.
Nếu như mở mắt ra bên cạnh không có một bóng người, vậy thì chắc chắn là hiện thực rồi.
Sắc trời dường như đã trở tối, Thời Hoan vẫn có chút không thoải mái nhưng cả người bủn rủn vô lực, cô đành tùy ý nằm xuống.
Nhớ tới một giấc mộng vừa trải qua, Thời Hoan không kìm được khẽ nhíu mày.
Đừng nên nghĩ tiếp nữa.
Thời Hoan thật sự chịu thua chính mình, vĩnh viễn không có cách nào khống chế bản thân tới gần Từ Dã, nhưng lại không thể thẳng thắn với anh.
Di chứng chấn thương khiến cô trở nên cực kì nhạy cảm, một khi nhớ tới sự cố năm đó, cả người cô sẽ lạnh run, giống như quay trở lại bờ vực của cái chết.
Thời gian trôi qua nhiều năm cô vẫn không thể nào thật sự vượt qua được trở ngại trong lòng ấy, không dám nhớ lại sự việc này.
Có chút bất lực.
Nghĩ vậy, Thời Hoan không khỏi nở nụ cười nhạt. Đầu óc cô rối bời, trong dạ dày cũng không thoải mái. Cô cuộn người, thay đổi tư thế cho thoải mái một chút, cố gắng xua đi cảm giác khó chịu trong người.
Tố chất cơ thể của Thời Hoan không tệ, uống nhiều nước một chút, đắp chăn ngủ một giấc cho đổ mồ hôi, tỉnh lại là gần như sẽ hạ sốt.
Nhưng vừa nằm mơ khiến Thời Hoan tỉnh táo bất thường, dùng cách nào cũng không thể ngủ tiếp được. Ý thức lại trở nên mông lung, khiến cô cảm nhận triệt để toàn bộ sự không thoải mái đang lan tràn khắp toàn thân. Cảm giác đó thật sự một lời khó nói hết.
Con người ta khi bị ốm, hình như sẽ càng dễ dàng cảm thấy tủi thân nhiều hơn.
Thời Hoan xịu mặt, có chút mệt mỏi sờ sang điện thoại ở bên gối, định nghịch điện thoại một chút cho có cảm giác buồn ngủ. Ai ngờ cô loanh quanh mấy vòng lại mở wechat của Từ Dã ra.
Vào lúc này, Thời Hoan cũng không biết vì sao lại muốn tìm anh.
Cô mơ màng gửi cho anh một tin nhắn thoại: "Từ Dã."
Gửi xong, Thời Hoan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu. Ngay vào lúc cô bắt đầu tự chế nhạo bản thân, Từ Dã trả lời cô.....
"Cổ họng khàn, xảy ra chuyện gì vậy?"
Thời Hoan hơi run lên.
Tin nhắn thoại chỉ có hai chữ, chi tiết nhỏ như vậy mà cũng bị anh phát hiện?
Không biết vì sao, trong lòng Thời Hoan bỗng có chút khó chịu, sự tủi thân vốn đang đè nén trong lòng dường như cũng tăng lên mấy phần.
Xưa nay, Thời Hoan luôn là một người cực kỳ độc lập. Có lẽ khoảng thời gian mấy năm ở nước ngoài đã trở thành thói quen, vì cô học tập và làm việc thường xuyên phải vật lộn với hoàn cảnh mới, kết bạn với những người không cùng sắc tộc. Mấy năm qua ở nước ngoài gần như cô cũng không có người bạn nào, không có thời gian, cũng không có tâm tư.
Khi gặp chuyện, cô chưa bao giờ làm phiền người khác phải giúp đỡ, cho dù một mình giải quyết rất vất vả thì cô cũng không bao giờ than vãn nửa lời mà tiếp tục chống chọi. Ban đầu có thể sẽ thấy mệt, có điều thời gian lâu dài, dường như cũng đã quen rồi.
Nhưng khi đó Thời Hoan thật sự yên tĩnh lại, trong ý thức mơ hồ, cô vẫn cảm thấy Từ Dã chính là người có thể khiến cô ỷ lại một trăm phần trăm.
Suy nghĩ cẩn thận, cô có thể làm gì cho anh?
Thời Hoan tự chế nhạo bản thân một tiếng, cô hắng giọng một cái, giả vờ không sao ghi âm lời nhắn gửi cho Từ Dã: "Hơi viêm họng một chút, chỉ là em chán quá nên gọi anh thôi. Em buồn ngủ rồi, rảnh rỗi sẽ nói chuyện sau."
Nói xong, cô liền dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi tắt màn hình, quấn chặt người vào trong chăn, nhắm hai mắt lại muốn đi ngủ.
May mà lần này khá thuận lợi, rất nhanh, hai mí mắt Thời Hoan trở nên nặng nề.
Cuối cùng, lần thứ hai cô chìm vào giấc ngủ.
- ----------
Cùng lúc đó, Từ Dã nghe xong tin nhắn thoại mà Thời Hoan gửi tới, hàng lông mày dài không khỏi nhíu lại.
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Anh nghĩ vậy liền nghe đi nghe lại hai tin nhắn kia mấy lần, quả nhiên nhận ra giọng nói của Thời Hoan có chút khác thường.
Thật sự là chỉ viêm họng thôi sao?
Từ Dã duy trì cảm giác nghi ngờ hồi lâu, anh gọi điện thoại cho Thời Hoan, kết quả lại không có ai nghe máy.
Kết hợp các dấu hiệu lại với nhau, anh suy đoán là có lẽ cô bị sốt rồi.
Tuy rằng Thời Hoan luôn miệng nói là chỉ tùy tiện gọi anh một chút thôi, nhưng Từ Dã biết thừa tính cách có chết cũng không sợ hãi của cô. Dù có bị ốm thật thì cũng sẽ không bao giờ nói thật với anh.
Nếu cô không nói, vậy thì hình như anh cũng chẳng có lý do gì phải đến.
Cũng tránh nảy sinh tình cảnh lúng túng gì đó.
Từ Dã nghĩ vậy, liền cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hao Thiên ăn xong cơm ở trong hộp, ngáp một cái, chậm chạp đi tới bên chân Từ Dã, cào cào ống quần anh.
Ánh mắt Từ Dã khẽ lay động, nhìn Hao Thiên, giọng nhàn nhạt: "Cô ấy sẽ không sao."
Hao Thiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh, dường như không hiểu anh đang nói cái gì.
Từ Dã không băn khoăn nữa, chỉ hơi cau mày, tiếp tục đọc sách.
Hao Thiên lười biếng nằm dài trên sàn nhà, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mấy giây sau, Từ Dã hừ một tiếng, lần thứ hai nhìn về phía Hao Thiên, nhưng trong giọng nói bỗng có thêm chút phức tạp, "Cô ấy sẽ không sao chứ?"
Nghe hai câu nói ý hệt nhau mà ngữ điệu khác biệt của chủ nhân, Hao Thiên có chút không hiểu, nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ.
"...........Mẹ kiếp." Từ Dạ không kìm được chửi một tiếng, rốt cuộc cũng cảm thấy bực bội. Anh đứng dậy đóng sách lại đặt xuống mặt bàn, không thể làm gì khác ngoài thở dài, day day xương mày.
Mẹ nó, anh chịu thua thật rồi.
Nghĩ tới nhỡ đâu Thời Hoan sốt ngủ say không mở cửa được, Từ Dã đi vào phòng ngủ của mình, lấy từ trong ngăn kéo đầu tiên của chiếc tủ cạnh giường ra một chiếc chìa khóa. Anh trầm mặc nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay một hồi, cuối cùng ánh mắt trầm xuống, đứng dậy rời đi.
Lúc lái xe tới nhà Thời Hoan, Từ Dã dùng chìa khóa mở cửa rồi bước vào trong nhà. Anh đưa tay đóng cửa lại, nhìn cách bài trí quen thuộc trong nhà, lông mày anh hơi cau lại, nhấc chân đi về phía phòng ngủ chính, đẩy cửa vào.
Người trên giường đang giấu kín mình trong chăn, cả người chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt. Mái tóc cô rối bời, hai bên gò má ửng hồng, sắc mặt trắng bệch không khỏe lắm, xem chừng rất không ổn.
Từ Dã đẩy cửa cũng không nhẹ nhàng, Thời Hoan là một người nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh như vậy, lúc này lại không hề có một chút phản ứng nào, xem ra đúng là trạng thái không tốt lắm.
Lúc này Thời Hoan không còn chút hào quang nào, yếu ớt nằm trên giường, ý thức mơ hồ, dáng vẻ tiều tụy. Từ Dã nhìn cô, tâm trạng rơi xuống thật sâu, đau tới mức khó chịu.
Người Thời Hoan hơi choáng váng, trong lúc ngủ cô có chút mông lung, dường như cảm nhận được có ai đó đặt tay lên trán mình nhẹ nhàng thử nhiệt độ, lực rất khẽ, cẩn thận từng chút một. Làn da của đối phương mang theo cảm giác mát lạnh, áp vào rất thoải mái.
Thời Hoan lẩm bẩm trong miệng, cô hé mắt ra một chút, hình như nhìn thấy Từ Dã ngồi bên giường.
Vẫn là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, chỉ là trong ánh mắt của anh tràn ngập sự lo lắng và...
Thương tiếc?
Thời Hoan có chút không rõ, cô cố gắng nhìn kĩ một chút, có vẻ đúng là loại cảm giác thương tiếc này.
Cô hơi choáng váng, sau đó không kìm được khẽ cười một tiếng.
Mở mắt ra nhìn thấy Từ Dã, thì chính là một giấc mộng.
Ở trong mơ, có phải cô làm gì cũng được không?
Thời Hoan nghĩ vậy, cô cố gắng mở mắt, cổ họng khàn khàn khẽ gọi: "Từ Dã."
Từ Dã thấy dường như cô có chút ý thức, dừng một chút, nhẹ nhàng đáp lời: "Anh đây."
Giấc mộng này thật là chân thực.
Cô lờ mờ nói, "Xin lỗi..."
Cô vừa dứt lời, bàn tay Từ Dã khẽ cử động, anh không đáp lời, chỉ rút bàn tay ra khỏi trán cô.
Ai ngờ chỉ một chớp mắt tiếp theo, Thời Hoan thoáng nghiêng đầu, áp gò má lên tay anh.
Ánh mắt cô long lanh nước, mở miệng nhẹ nhàng nói.........
"Anh nói xem chúng ta bây giờ, rốt cuộc là quan hệ gì?"
Thời Hoan có thể cảm nhận rõ là mình lên cơn sốt.
Cô mê man, thân thể không có chút sức lực nào, cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ.
Trong lúc mơ màng buồn ngủ, hình như Thời Hoan đã rơi vào một ngày mùa hè thật dịu dàng.
Là nhiều năm về trước, nắng chiều nhẹ nhàng ấm áp, cỏ cây xanh mơn mởn. Chàng thanh niên đứng trước mặt, hàng lông mày hơi cau lại, nét mặt lạnh nhạt.
Cô gái đứng chắn trước mặt anh, trong lòng bế một chú chó con. Trên khuôn mặt cô tràn đầy dáng vẻ vô tội, đôi mắt ươn ướt, nghiêng đầu cười với anh: "Anh về rồi, mấy ngày nay em đã tìm cho anh một tiểu bảo bối để chơi cùng nè."
Nói xong, cô nâng chú chó con trong tay lên, trên chân nó vẫn còn đang quấn băng trắng. Cô khẽ cười một tiếng, dáng vẻ tràn đầy mong đợi nhìn Từ Dã, "Nuôi nó được không, nuôi đi mà. Từ Dã, anh xem nó đáng yêu biết bao.""
Khi đó Từ Dã ngày nào cũng bận rộn huấn luyện trong bộ đội, áp lực rất lớn, thời gian rảnh rỗi đã ít lại càng ít hơn. Đối với yêu cầu của Thời Hoan, anh thật sự đau đầu.
Anh đưa tay day day xương mày, lông mày khẽ nhíu lại, hỏi cô: "Mang từ đâu về vậy?"
"Lúc trở về nhà em tìm thấy trong bụi cỏ ven đường." Thời Hoan thấy Từ Dã hỏi vậy, vội vàng ngoan ngoãn đáp, "Nó bị thương, em đưa nó đi xử lý vết thương cho cẩn thận. Hôm nay nó mới có thể đưa nó xuống chạy nhảy một chút."
Sau đó... Bỗng bắt gặp Từ Dã bất ngờ trở về.
Thời Hoan lén lút lè lưỡi, tâm trạng sợ sệt rụt lại, trên mặt thì cố gắng không biểu hiện gì.
Chú chó con làm tổ trong lòng Thời Hoan rất ngoan ngoãn, không làm loạn cũng không sủa to. Sau khi trông thấy Từ Dã liền mở to đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh, dáng vẻ không khác Thời Hoan là bao.
Từ Dã khẽ mím môi, tâm trạng thả lỏng vài phần, "Em muốn nuôi nó?"
"Không không không, nó có tác dụng rất lớn!" Thời Hoan nghiêm túc lắc đầu một cái, ôm chặt chú chó con trong lòng, "Anh nghĩ một chút xem, nếu có nó thì lúc anh mệt mỏi sẽ có hai bảo bối cùng nhau chăm sóc anh!"
Đúng là giỏi kiếm cớ.
Từ Dã trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ cười, khuôn mặt dịu dàng hơn nhiều, "Được, vậy thì có thêm một bảo bối."
Lúc này Thời Hoan mới nhoẻn miệng cười, nhón chân lên hôn chụt một cái vào má Từ Dã. Vừa định lùi về phía sau thì lại bị Từ Dã vươn tay ra ôm lấy lưng cô, cằm bị anh nâng lên, một nụ hôn rơi xuống đôi môi.
Cảnh tượng đẹp đẽ nhất dừng lại, nhiều năm trôi qua, hình như chỉ có mình Thời Hoan vẫn còn dừng lại ở nơi này.
Thời Hoan phát hiện ra trong đoạn tình cảm này, cô đã dùng nhiều cách khác nhau để lưu lại những kỷ niệm xung quanh Từ Dã, còn bên cạnh cô lại chẳng hề lưu lại kỷ niệm gì của anh. Nhiều năm như vậy cũng không có đồ vật gì có thể dùng để hồi tưởng về anh.
Cảm giác của cơ thể dần dần biến mất, có chút choáng váng. Thời Hoan chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt nhìn lên đồ đạc xung quanh có chút mờ mờ ảo ảo.
Cô vẫn đang trong mộng hay là đã tỉnh lại rồi?
Ôm sự nghi ngờ này, Thời Hoan nhìn sang bên cạnh, thấy cả căn phòng chìm trong bóng tối. Cô hé mắt, một lát sau bỗng nở nụ cười không rõ ý tứ.
Nếu như mở mắt ra bên cạnh không có một bóng người, vậy thì chắc chắn là hiện thực rồi.
Sắc trời dường như đã trở tối, Thời Hoan vẫn có chút không thoải mái nhưng cả người bủn rủn vô lực, cô đành tùy ý nằm xuống.
Nhớ tới một giấc mộng vừa trải qua, Thời Hoan không kìm được khẽ nhíu mày.
Đừng nên nghĩ tiếp nữa.
Thời Hoan thật sự chịu thua chính mình, vĩnh viễn không có cách nào khống chế bản thân tới gần Từ Dã, nhưng lại không thể thẳng thắn với anh.
Di chứng chấn thương khiến cô trở nên cực kì nhạy cảm, một khi nhớ tới sự cố năm đó, cả người cô sẽ lạnh run, giống như quay trở lại bờ vực của cái chết.
Thời gian trôi qua nhiều năm cô vẫn không thể nào thật sự vượt qua được trở ngại trong lòng ấy, không dám nhớ lại sự việc này.
Có chút bất lực.
Nghĩ vậy, Thời Hoan không khỏi nở nụ cười nhạt. Đầu óc cô rối bời, trong dạ dày cũng không thoải mái. Cô cuộn người, thay đổi tư thế cho thoải mái một chút, cố gắng xua đi cảm giác khó chịu trong người.
Tố chất cơ thể của Thời Hoan không tệ, uống nhiều nước một chút, đắp chăn ngủ một giấc cho đổ mồ hôi, tỉnh lại là gần như sẽ hạ sốt.
Nhưng vừa nằm mơ khiến Thời Hoan tỉnh táo bất thường, dùng cách nào cũng không thể ngủ tiếp được. Ý thức lại trở nên mông lung, khiến cô cảm nhận triệt để toàn bộ sự không thoải mái đang lan tràn khắp toàn thân. Cảm giác đó thật sự một lời khó nói hết.
Con người ta khi bị ốm, hình như sẽ càng dễ dàng cảm thấy tủi thân nhiều hơn.
Thời Hoan xịu mặt, có chút mệt mỏi sờ sang điện thoại ở bên gối, định nghịch điện thoại một chút cho có cảm giác buồn ngủ. Ai ngờ cô loanh quanh mấy vòng lại mở wechat của Từ Dã ra.
Vào lúc này, Thời Hoan cũng không biết vì sao lại muốn tìm anh.
Cô mơ màng gửi cho anh một tin nhắn thoại: "Từ Dã."
Gửi xong, Thời Hoan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu. Ngay vào lúc cô bắt đầu tự chế nhạo bản thân, Từ Dã trả lời cô.....
"Cổ họng khàn, xảy ra chuyện gì vậy?"
Thời Hoan hơi run lên.
Tin nhắn thoại chỉ có hai chữ, chi tiết nhỏ như vậy mà cũng bị anh phát hiện?
Không biết vì sao, trong lòng Thời Hoan bỗng có chút khó chịu, sự tủi thân vốn đang đè nén trong lòng dường như cũng tăng lên mấy phần.
Xưa nay, Thời Hoan luôn là một người cực kỳ độc lập. Có lẽ khoảng thời gian mấy năm ở nước ngoài đã trở thành thói quen, vì cô học tập và làm việc thường xuyên phải vật lộn với hoàn cảnh mới, kết bạn với những người không cùng sắc tộc. Mấy năm qua ở nước ngoài gần như cô cũng không có người bạn nào, không có thời gian, cũng không có tâm tư.
Khi gặp chuyện, cô chưa bao giờ làm phiền người khác phải giúp đỡ, cho dù một mình giải quyết rất vất vả thì cô cũng không bao giờ than vãn nửa lời mà tiếp tục chống chọi. Ban đầu có thể sẽ thấy mệt, có điều thời gian lâu dài, dường như cũng đã quen rồi.
Nhưng khi đó Thời Hoan thật sự yên tĩnh lại, trong ý thức mơ hồ, cô vẫn cảm thấy Từ Dã chính là người có thể khiến cô ỷ lại một trăm phần trăm.
Suy nghĩ cẩn thận, cô có thể làm gì cho anh?
Thời Hoan tự chế nhạo bản thân một tiếng, cô hắng giọng một cái, giả vờ không sao ghi âm lời nhắn gửi cho Từ Dã: "Hơi viêm họng một chút, chỉ là em chán quá nên gọi anh thôi. Em buồn ngủ rồi, rảnh rỗi sẽ nói chuyện sau."
Nói xong, cô liền dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi tắt màn hình, quấn chặt người vào trong chăn, nhắm hai mắt lại muốn đi ngủ.
May mà lần này khá thuận lợi, rất nhanh, hai mí mắt Thời Hoan trở nên nặng nề.
Cuối cùng, lần thứ hai cô chìm vào giấc ngủ.
- ----------
Cùng lúc đó, Từ Dã nghe xong tin nhắn thoại mà Thời Hoan gửi tới, hàng lông mày dài không khỏi nhíu lại.
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Anh nghĩ vậy liền nghe đi nghe lại hai tin nhắn kia mấy lần, quả nhiên nhận ra giọng nói của Thời Hoan có chút khác thường.
Thật sự là chỉ viêm họng thôi sao?
Từ Dã duy trì cảm giác nghi ngờ hồi lâu, anh gọi điện thoại cho Thời Hoan, kết quả lại không có ai nghe máy.
Kết hợp các dấu hiệu lại với nhau, anh suy đoán là có lẽ cô bị sốt rồi.
Tuy rằng Thời Hoan luôn miệng nói là chỉ tùy tiện gọi anh một chút thôi, nhưng Từ Dã biết thừa tính cách có chết cũng không sợ hãi của cô. Dù có bị ốm thật thì cũng sẽ không bao giờ nói thật với anh.
Nếu cô không nói, vậy thì hình như anh cũng chẳng có lý do gì phải đến.
Cũng tránh nảy sinh tình cảnh lúng túng gì đó.
Từ Dã nghĩ vậy, liền cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hao Thiên ăn xong cơm ở trong hộp, ngáp một cái, chậm chạp đi tới bên chân Từ Dã, cào cào ống quần anh.
Ánh mắt Từ Dã khẽ lay động, nhìn Hao Thiên, giọng nhàn nhạt: "Cô ấy sẽ không sao."
Hao Thiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh, dường như không hiểu anh đang nói cái gì.
Từ Dã không băn khoăn nữa, chỉ hơi cau mày, tiếp tục đọc sách.
Hao Thiên lười biếng nằm dài trên sàn nhà, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mấy giây sau, Từ Dã hừ một tiếng, lần thứ hai nhìn về phía Hao Thiên, nhưng trong giọng nói bỗng có thêm chút phức tạp, "Cô ấy sẽ không sao chứ?"
Nghe hai câu nói ý hệt nhau mà ngữ điệu khác biệt của chủ nhân, Hao Thiên có chút không hiểu, nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ.
"...........Mẹ kiếp." Từ Dạ không kìm được chửi một tiếng, rốt cuộc cũng cảm thấy bực bội. Anh đứng dậy đóng sách lại đặt xuống mặt bàn, không thể làm gì khác ngoài thở dài, day day xương mày.
Mẹ nó, anh chịu thua thật rồi.
Nghĩ tới nhỡ đâu Thời Hoan sốt ngủ say không mở cửa được, Từ Dã đi vào phòng ngủ của mình, lấy từ trong ngăn kéo đầu tiên của chiếc tủ cạnh giường ra một chiếc chìa khóa. Anh trầm mặc nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay một hồi, cuối cùng ánh mắt trầm xuống, đứng dậy rời đi.
Lúc lái xe tới nhà Thời Hoan, Từ Dã dùng chìa khóa mở cửa rồi bước vào trong nhà. Anh đưa tay đóng cửa lại, nhìn cách bài trí quen thuộc trong nhà, lông mày anh hơi cau lại, nhấc chân đi về phía phòng ngủ chính, đẩy cửa vào.
Người trên giường đang giấu kín mình trong chăn, cả người chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt. Mái tóc cô rối bời, hai bên gò má ửng hồng, sắc mặt trắng bệch không khỏe lắm, xem chừng rất không ổn.
Từ Dã đẩy cửa cũng không nhẹ nhàng, Thời Hoan là một người nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh như vậy, lúc này lại không hề có một chút phản ứng nào, xem ra đúng là trạng thái không tốt lắm.
Lúc này Thời Hoan không còn chút hào quang nào, yếu ớt nằm trên giường, ý thức mơ hồ, dáng vẻ tiều tụy. Từ Dã nhìn cô, tâm trạng rơi xuống thật sâu, đau tới mức khó chịu.
Người Thời Hoan hơi choáng váng, trong lúc ngủ cô có chút mông lung, dường như cảm nhận được có ai đó đặt tay lên trán mình nhẹ nhàng thử nhiệt độ, lực rất khẽ, cẩn thận từng chút một. Làn da của đối phương mang theo cảm giác mát lạnh, áp vào rất thoải mái.
Thời Hoan lẩm bẩm trong miệng, cô hé mắt ra một chút, hình như nhìn thấy Từ Dã ngồi bên giường.
Vẫn là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, chỉ là trong ánh mắt của anh tràn ngập sự lo lắng và...
Thương tiếc?
Thời Hoan có chút không rõ, cô cố gắng nhìn kĩ một chút, có vẻ đúng là loại cảm giác thương tiếc này.
Cô hơi choáng váng, sau đó không kìm được khẽ cười một tiếng.
Mở mắt ra nhìn thấy Từ Dã, thì chính là một giấc mộng.
Ở trong mơ, có phải cô làm gì cũng được không?
Thời Hoan nghĩ vậy, cô cố gắng mở mắt, cổ họng khàn khàn khẽ gọi: "Từ Dã."
Từ Dã thấy dường như cô có chút ý thức, dừng một chút, nhẹ nhàng đáp lời: "Anh đây."
Giấc mộng này thật là chân thực.
Cô lờ mờ nói, "Xin lỗi..."
Cô vừa dứt lời, bàn tay Từ Dã khẽ cử động, anh không đáp lời, chỉ rút bàn tay ra khỏi trán cô.
Ai ngờ chỉ một chớp mắt tiếp theo, Thời Hoan thoáng nghiêng đầu, áp gò má lên tay anh.
Ánh mắt cô long lanh nước, mở miệng nhẹ nhàng nói.........
"Anh nói xem chúng ta bây giờ, rốt cuộc là quan hệ gì?"
Bình luận facebook