Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Thời Hoan giúp các tình nguyện viên phân phát đồ dùng, tuy đông người nhưng may mà không mất quá nhiều sức để duy trì trật tự, vì thế nên công việc cũng không cực khổ lắm.
Bận rộn một hồi lâu, thêm một chiếc thùng trống được để sang một bên, cuối cùng bọn họ cũng phân phát đồ dùng xong xuôi.
Thời Hoan đưa tay kéo khẩu trang xuống, cô nhìn thấy nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt của những người nhà bệnh nhân, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đã là buổi chiều, thời gian không còn tính là sớm nữa, hầu hết các thành viên trong đội bác sĩ cũng đã trở về nơi ở.
Thời Hoan thấy công việc trong tay đã gần xong xuôi, liền đi tới chỗ Marry, nghĩ có lẽ Từ Dã vẫn đang chờ ở đó.
Ánh hồng tươi đẹp nhuộm kín phía chân trời, từ trên bầu trời những vầng sáng dịu dàng chiếu xuống, loạn lạc tan đi, mảnh đất này trở nên yên bình hiếm thấy.
Thời Hoan xoay cổ tay đau nhức, bước đi theo trí nhớ, nhưng khi tới bên cạnh giường bệnh của Marry thì lại không gặp được người mình muốn tìm.
Có điều trên giường lại có người nhà của cô bé đang ngồi quay lưng về phía cô, Thời Hoan nhẹ nhàng đi tới vỗ lên vai chị ấy, thấy đối phương quay đầu lại liền nhận ra đây là mẹ của Marry, chắc là vừa lấy nước trở về.
Chị ấy đương nhiên cũng nhận ra Thời Hoan, dù giữa hai hàng lông mày hiện ra vẻ buồn bã khó che giấu, nhưng khi thấy Thời Hoan thì chị ấy vẫn nở nụ cười hiền lành.
Thời Hoan cười đáp lại, khẽ hỏi: "Marry không ở đây sao?"
Người mẹ thoáng gật đầu, dùng Tiếng Anh có chút ngắc ngứ trả lời: "Marry đi xem mặt trời lặn, chắc sẽ trở về ngay thôi."
"Đi xem mặt trời lặn rồi sao?" Thời Hoan ngẩn người, dường như có phần kinh ngạc, "Cô bé tự mình đi sao?"
Người mẹ thấy dáng vẻ lo sợ của cô thì không khỏi buồn cười, cong môi nói: "Không phải, Marry vẫn chưa thể xuống giường đi lại được, nhưng lúc tôi trở về thì thấy có người lạ ngồi bên cạnh trò chuyện với con bé, nghe anh ta giới thiệu là bộ đội gìn giữ hòa bình. Marry muốn đi ngắm hoàng hôn, nhưng tôi mệt quá nên người quân nhân kia đã dẫn nó đi rồi."
Hai từ người lạ và bộ đội gìn giữ hòa bình lọt vào trong tai Thời Hoan, cô liền hiểu ngay người quân nhân kia nhất định là Từ Dã.
"Ra là thế, vậy thôi đi tìm bọn họ một chút, đúng lúc hôm nay công việc của chúng tôi kết thúc rồi." Thời Hoan gật đầu với chị ấy, lại cười nói, "Chị đã khổ cực nhiều, nếu có gì không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết."
"Cảm ơn bác sĩ." Người mẹ chân thành nói cảm ơn với cô, trong ánh mắt lóe lên tia sáng mơ hồ.
Thời Hoan xua tay ra hiệu không cần, vừa xoay người định rời đi thì bỗng nhiên ống tay áo bị chị ấy giữ lại. Sức của chị ấy rất yếu ớt, nếu không phải Thời Hoan chú ý đến thì còn tưởng là gió thổi qua góc áo.
Cô nghi hoặc nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy sự do dự trên khuôn mặt của người mẹ, dường như muốn nói điều gì đó.
Thời Hoan cong môi, hơi nghiêng đầu, nói với chị ấy: "Xin hỏi, có phải chị có gì muốn nói với tôi không?"
Người mẹ chậm rãi gật đầu, trên mặt chị ấy hiện lên một chút thần sắc lo lắng, đầu ngón tay đang nắm áo của Thời Hoan cũng vô thức siết chặt, trên áo blouse trắng của Thời Hoan liền hiện ra một dấu tay đen thui.
Dường như nhận ra điều đó, người mẹ định thần lại, vội thu tay về nói xin lỗi với Thời Hoan.
"Không sao." Thời Hoan biết chị ấy đang nói xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của cô, nhưng căn bản cô không hề quan tâm. Cô tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt người mẹ, "Thật sự rất khó nói sao, nếu như thật sự khó nói như vậy, có thể suy nghĩ thêm một chút nữa cũng được."
Có lẽ sự ân cần của Thời Hoan đã làm tan chảy một chút lạnh giá trong lòng người mẹ, cuối cùng chị ấy khẽ thở dài, nhíu mày cắn môi, mở miệng khẽ nói: "Bác sĩ, tôi muốn biết... tình hình thật sự của Marry, hiện tại con bé không ở đây, tôi hi vọng bác sĩ có thể nói cho tôi nghe một đáp án không chút lừa dối nào."
THời Hoan nghe vậy thì khựng lại một chút, trong lòng cô thoáng thắt lại, đột nhiên có chút do dự.
Thực tế, khi Marry được đưa tới, vết thương trên đùi cô bé đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng, không hề khả quan. Tuy rằng bảo vệ được tính mạng nhưng tình hình chân của Marry, Thời Hoan vẫn không xác định được. Trước đó cô có kiểm tra về phản xạ chân của Marry, nhưng dường như cô bé hoàn toàn không cảm nhận được hai chân của mình, trong lòng Thời Hoan căn bản cũng đã hiểu rõ tình hình.
Hi vọng Marry có thể bước đi, không thể nói là xa vời nữa rồi, mà phải nói rằng hoàn toàn không thể.
Nhưng nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của cô bé, cô sao có thể tàn nhẫn báo tin này cho cô bé được, chỉ có thể cố gắng lảng tránh vấn đề này, không cho Marry nghĩ ngợi nhiều.
Vậy mà lúc này có lẽ mẹ của Marry đã nhận ra gì đó, nên mới hỏi cô như vậy.
Thời Hoan mấp máy môi, cuối cùng cô khẽ cau mày, không vội vàng trả lời vấn đề này, chỉ hỏi lại: "Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Vừa nãy tôi đem nước nóng về, lúc rót nước không cẩn thận bắn lên đùi Marry..." Nói đến đây, đôi mắt của người mẹ bỗng ửng đỏ, "Nước nóng như vậy nhưng căn bản con bé không hề có cảm giác gì."
Điều này càng khẳng định suy đoán của Thời Hoan.
Cô nhắm mắt lại, thở dài, dù sao đây cũng là mẹ của Marry, có quyền được biết tình hình thật sự của con mình.
Nghĩ vậy, Thời Hoan liền đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay chị ấy.
Cô mím môi, sau đó trầm giọng nói: "Rất xin lỗi vì phải nói với chị điều này, nhưng có thể Marry sẽ không bao giờ tiếp tục bước đi được nữa."
Mặc dù người mẹ đã sớm đoán được đáp án này nhưng khi chị ấy thật sự nghe được câu này từ trong miệng Thời Hoan thì vẫn không thể kìm chế được, đôi mắt cay xè, nước mắt trào ra, chị ấy đưa tay che kín miệng, muốn kìm chế tiếng khóc của chính mình.
"Ông trời ơi, con bé mới năm tuổi, nó mới chỉ năm tuổi..."
Tiếng khóc nức nở của người mẹ vang lên bên tai, đáy lòng Thời Hoan khẽ run lên.
Làm việc ở vùng đất này, dù là tiếng khóc hay tiếng gào, thì mỗi ngày Thời Hoan đều nghe thấy, dần dần, cảm xúc của cô cũng không còn dễ dàng bị tác động nữa.
Nhưng lúc này, nghe tiếng khóc xé lòng của người mẹ, tiếng khóc vì con gái mình mất đi khả năng đi đứng quá sớm, những tiếng nghẹn ngào kìm nén lộ ra, nhuộm đẫm cảm giác bất lực và tuyệt vọng.
Thời Hona thật sự không đành lòng, cô chậm rãi đứng dậy, quyết định để người mẹ được ở riêng một mình, lặng lẽ rời khỏi không một tiếng động.
Đối với đứa trẻ vừa mới đến thế giới này không được bao lâu mà nói, cô bé sinh ra trong hoàn cảnh này vốn dĩ đã không có bao nhiêu cơ hội chạy nhảy vui chơi, vậy mà bây giờ ngay cả cơ hội đó cũng hoàn toàn tiêu tan.
Quá mức đau khổ, lòng cô thắt lại, rất nặng nề.
Thời Hoan hít sâu, cô vừa cố gắng ổn định tâm trạng của bản thân, vừa bước đi trong vô định ra khỏi trại tị nạn. Trong phút chốc, lúc cô lơ đãng ngẩng đầu thì nhìn thấy ở khoảng đất trống cách đó không xa, có một bóng người quen thuộc.
Dáng người anh cao lớn, đưa lưng về phía Thời Hoan, bóng anh đổ trên nền đất tạo thành một vệt dài, hào quang dịu dàng khiến tất cả sự lạnh lẽo xung quanh đều tan biến.
Anh được ánh hoàng hôn bao bọc, cả người đều trở nên sáng bừng rực rỡ, giữa khung cảnh lọt vào trong tầm mắt, anh chính là một hình ảnh tuyệt diệu nhất.
Là Từ Dã.
Ánh mắt Thời Hoan trở nên dịu dàng ngay tức khắc, sau đó đột nhiên chú ý tới cái đầu nho nhỏ đang dựa trên vai trái của anh. Cô định thần lại mới nhận ra Marry được Từ Dã bế trong lòng, anh nâng cô bé ngồi vững vàng trên cánh tay mình.
Hai người thậm chí có một loại cảm giác ấm áp không thể miêu tả bằng lời.
Thời Hoan dừng một chút.
Khóe môi dường như khẽ cong lên.
Cô tiến vài bước lên phía trước đứng bên cạnh Từ Dã, chắp tay ra sau lưng cùng hai người bọn họ thưởng thức ánh hoàng hôn. Nhìn những đám mây tản mát, vầng sáng màu cam ngưng tụ lại, thật là đẹp đẽ.
Từ Dã nghiêng đầu nhìn cô, còn chưa kịp nói gì, Marry đang nằm trong lòng anh đã phát hiện ra Thời Hoan trước, cười híp mắt gọi cô "Chị bác sĩ".
Nụ cười của Marry rất có sức cuốn hút, sự nặng nề trong lòng Thời Hoan dường như cũng nhẹ đi mấy phần. Cô mỉm cười, chớp mắt nhẹ nhàng xoa chóp mũi của cô bé, "Lại gặp nhau rồi, mặt trời lặn trông đẹp không?"
"Đẹp ạ!" Marry vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói, "Từ khi không còn nhà nữa, em cũng chưa được ngắm mặt trời lặn, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy rồi."
Câu trả lời này cùng với dáng vẻ ngây thơ của cô bé khiến Thời Hoan có chút nhói lòng.
Cô lặng lẽ mỉm cười, cổ họng hơi khàn khàn: "Chỉ cần em thích, ngày nào chị cũng đưa em đi xem, được không?"
"Thật không ạ?"
"Thật." Không đợi cô nói tiếp, Từ Dã đã nhẹ nhàng trả lời cô bé, "Nếu như chị ấy không có thời gian, anh sẽ đưa em đi."
Marry nghe vậy, ý cười trên môi càng sâu, "Cảm ơn, em rất vui ạ!"
Thời gian đã không còn sớm, Từ Dã quyết định đưa Marry về với mẹ cô bé, Thời Hoan đi cùng anh.
Trên đường, Marry có vẻ lơ đãng, hiếm khi trở nên yên lặng.
Mãi tới khi sắp đi vào bên trong trại tị nạn, cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thời Hoan, ánh mắt kiên định hỏi cô: "Chị, có phải là sau này em sẽ không bao giờ có thể tiếp tục bước đi nữa không?"
Tâm trạng Thời Hoan trùng xuống, cô đang định phủ nhận thì Marry lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần lừa em, hôm nay mẹ em làm đổ nước nóng lên chân em nhưng em hoàn toàn không có cảm giác gì, em biết, chị không cần an ủi em đâu."
Sau đó, cô bé cắn môi dưới, mặc dù trong mắt đã hiện lên nước mắt nhưng vẫn gượng cười nói với Thời Hoan: "Em không muốn khiến mẹ em đau lòng nên lúc đó đã giả vờ như không chú ý, vì thế chị ơi, chị có thể đừng nói chuyện này với mẹ em được không. Cha đã rời bỏ chúng em đi rồi, em không muốn mẹ đau khổ hơn nữa."
Thời Hoan không nói nên lời, chỉ buồn bã gật đầu đồng ý, tâm trạng nặng nền hơn trăm ngàn lần.
Mãi tới khi Từ Dã đưa Marry về, anh và Thời Hoan mới cùng nhau đi ra khỏi trại tị nạn, định tập hợp cùng cả đội trở về nơi ở. CÔ vẫn im lặng không nói gì, đi theo phía sau anh.
Từ Dã đột nhiên dừng lại, Thời Hoan không cẩn thận liền va vào anh, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Cô xoa xoa mũi đang định nói gì đó, lúc này Từ Dã cũng định thần lại, dang hai tay ra ôm lấy cô.
Rất dịu dàng mang theo ý vỗ về.
Thời Hoan ngây người, sau đó cô lập tức nhíu mày, tì trán lên lồng ngực anh, nước mắt trào ra, lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt.
Nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai cô cảm nhận được sự bất lực của bản thân một cách rõ ràng như thế.
Xuyên thẳng vào tim, cảm giác chua xót không tên tràn ngập trong lồng ngực, dường như muốn cướp đi hơi thở của cô.
Bên tai dường như truyền tới tiếng nói khe khẽ của Từ Dã, tan vào trong gió.
Anh giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, nhắm mắt dịu dàng nói...
"Ngoan, em đã rất tuyệt vời rồi."
Lời editor: Không biết do hôm nay quá mệt nên tâm trạng cũng "íu đúi" hay là vì sao, mà edit chương này cảm thấy khá xúc động. Chiến tranh luôn là tội ác, dù với bất kỳ mục đích nào. Và Marry chỉ là một cô bé trong số vô vàn những đứa trẻ vô tội đang phải chịu tổn thương bởi những cuộc chiến tranh phi nghĩa ngoài kia.
P.s: Dạo này đi làm về đuối như con cá chuối, hôm nay nằm bẹp mãi mới bò dậy ôm máy tính T^T Tốc độ rất chậm, mình biết. Xin lỗi và mong mọi người thông cảm. Yêu thương
Bận rộn một hồi lâu, thêm một chiếc thùng trống được để sang một bên, cuối cùng bọn họ cũng phân phát đồ dùng xong xuôi.
Thời Hoan đưa tay kéo khẩu trang xuống, cô nhìn thấy nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt của những người nhà bệnh nhân, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đã là buổi chiều, thời gian không còn tính là sớm nữa, hầu hết các thành viên trong đội bác sĩ cũng đã trở về nơi ở.
Thời Hoan thấy công việc trong tay đã gần xong xuôi, liền đi tới chỗ Marry, nghĩ có lẽ Từ Dã vẫn đang chờ ở đó.
Ánh hồng tươi đẹp nhuộm kín phía chân trời, từ trên bầu trời những vầng sáng dịu dàng chiếu xuống, loạn lạc tan đi, mảnh đất này trở nên yên bình hiếm thấy.
Thời Hoan xoay cổ tay đau nhức, bước đi theo trí nhớ, nhưng khi tới bên cạnh giường bệnh của Marry thì lại không gặp được người mình muốn tìm.
Có điều trên giường lại có người nhà của cô bé đang ngồi quay lưng về phía cô, Thời Hoan nhẹ nhàng đi tới vỗ lên vai chị ấy, thấy đối phương quay đầu lại liền nhận ra đây là mẹ của Marry, chắc là vừa lấy nước trở về.
Chị ấy đương nhiên cũng nhận ra Thời Hoan, dù giữa hai hàng lông mày hiện ra vẻ buồn bã khó che giấu, nhưng khi thấy Thời Hoan thì chị ấy vẫn nở nụ cười hiền lành.
Thời Hoan cười đáp lại, khẽ hỏi: "Marry không ở đây sao?"
Người mẹ thoáng gật đầu, dùng Tiếng Anh có chút ngắc ngứ trả lời: "Marry đi xem mặt trời lặn, chắc sẽ trở về ngay thôi."
"Đi xem mặt trời lặn rồi sao?" Thời Hoan ngẩn người, dường như có phần kinh ngạc, "Cô bé tự mình đi sao?"
Người mẹ thấy dáng vẻ lo sợ của cô thì không khỏi buồn cười, cong môi nói: "Không phải, Marry vẫn chưa thể xuống giường đi lại được, nhưng lúc tôi trở về thì thấy có người lạ ngồi bên cạnh trò chuyện với con bé, nghe anh ta giới thiệu là bộ đội gìn giữ hòa bình. Marry muốn đi ngắm hoàng hôn, nhưng tôi mệt quá nên người quân nhân kia đã dẫn nó đi rồi."
Hai từ người lạ và bộ đội gìn giữ hòa bình lọt vào trong tai Thời Hoan, cô liền hiểu ngay người quân nhân kia nhất định là Từ Dã.
"Ra là thế, vậy thôi đi tìm bọn họ một chút, đúng lúc hôm nay công việc của chúng tôi kết thúc rồi." Thời Hoan gật đầu với chị ấy, lại cười nói, "Chị đã khổ cực nhiều, nếu có gì không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết."
"Cảm ơn bác sĩ." Người mẹ chân thành nói cảm ơn với cô, trong ánh mắt lóe lên tia sáng mơ hồ.
Thời Hoan xua tay ra hiệu không cần, vừa xoay người định rời đi thì bỗng nhiên ống tay áo bị chị ấy giữ lại. Sức của chị ấy rất yếu ớt, nếu không phải Thời Hoan chú ý đến thì còn tưởng là gió thổi qua góc áo.
Cô nghi hoặc nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy sự do dự trên khuôn mặt của người mẹ, dường như muốn nói điều gì đó.
Thời Hoan cong môi, hơi nghiêng đầu, nói với chị ấy: "Xin hỏi, có phải chị có gì muốn nói với tôi không?"
Người mẹ chậm rãi gật đầu, trên mặt chị ấy hiện lên một chút thần sắc lo lắng, đầu ngón tay đang nắm áo của Thời Hoan cũng vô thức siết chặt, trên áo blouse trắng của Thời Hoan liền hiện ra một dấu tay đen thui.
Dường như nhận ra điều đó, người mẹ định thần lại, vội thu tay về nói xin lỗi với Thời Hoan.
"Không sao." Thời Hoan biết chị ấy đang nói xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của cô, nhưng căn bản cô không hề quan tâm. Cô tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt người mẹ, "Thật sự rất khó nói sao, nếu như thật sự khó nói như vậy, có thể suy nghĩ thêm một chút nữa cũng được."
Có lẽ sự ân cần của Thời Hoan đã làm tan chảy một chút lạnh giá trong lòng người mẹ, cuối cùng chị ấy khẽ thở dài, nhíu mày cắn môi, mở miệng khẽ nói: "Bác sĩ, tôi muốn biết... tình hình thật sự của Marry, hiện tại con bé không ở đây, tôi hi vọng bác sĩ có thể nói cho tôi nghe một đáp án không chút lừa dối nào."
THời Hoan nghe vậy thì khựng lại một chút, trong lòng cô thoáng thắt lại, đột nhiên có chút do dự.
Thực tế, khi Marry được đưa tới, vết thương trên đùi cô bé đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng, không hề khả quan. Tuy rằng bảo vệ được tính mạng nhưng tình hình chân của Marry, Thời Hoan vẫn không xác định được. Trước đó cô có kiểm tra về phản xạ chân của Marry, nhưng dường như cô bé hoàn toàn không cảm nhận được hai chân của mình, trong lòng Thời Hoan căn bản cũng đã hiểu rõ tình hình.
Hi vọng Marry có thể bước đi, không thể nói là xa vời nữa rồi, mà phải nói rằng hoàn toàn không thể.
Nhưng nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của cô bé, cô sao có thể tàn nhẫn báo tin này cho cô bé được, chỉ có thể cố gắng lảng tránh vấn đề này, không cho Marry nghĩ ngợi nhiều.
Vậy mà lúc này có lẽ mẹ của Marry đã nhận ra gì đó, nên mới hỏi cô như vậy.
Thời Hoan mấp máy môi, cuối cùng cô khẽ cau mày, không vội vàng trả lời vấn đề này, chỉ hỏi lại: "Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Vừa nãy tôi đem nước nóng về, lúc rót nước không cẩn thận bắn lên đùi Marry..." Nói đến đây, đôi mắt của người mẹ bỗng ửng đỏ, "Nước nóng như vậy nhưng căn bản con bé không hề có cảm giác gì."
Điều này càng khẳng định suy đoán của Thời Hoan.
Cô nhắm mắt lại, thở dài, dù sao đây cũng là mẹ của Marry, có quyền được biết tình hình thật sự của con mình.
Nghĩ vậy, Thời Hoan liền đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay chị ấy.
Cô mím môi, sau đó trầm giọng nói: "Rất xin lỗi vì phải nói với chị điều này, nhưng có thể Marry sẽ không bao giờ tiếp tục bước đi được nữa."
Mặc dù người mẹ đã sớm đoán được đáp án này nhưng khi chị ấy thật sự nghe được câu này từ trong miệng Thời Hoan thì vẫn không thể kìm chế được, đôi mắt cay xè, nước mắt trào ra, chị ấy đưa tay che kín miệng, muốn kìm chế tiếng khóc của chính mình.
"Ông trời ơi, con bé mới năm tuổi, nó mới chỉ năm tuổi..."
Tiếng khóc nức nở của người mẹ vang lên bên tai, đáy lòng Thời Hoan khẽ run lên.
Làm việc ở vùng đất này, dù là tiếng khóc hay tiếng gào, thì mỗi ngày Thời Hoan đều nghe thấy, dần dần, cảm xúc của cô cũng không còn dễ dàng bị tác động nữa.
Nhưng lúc này, nghe tiếng khóc xé lòng của người mẹ, tiếng khóc vì con gái mình mất đi khả năng đi đứng quá sớm, những tiếng nghẹn ngào kìm nén lộ ra, nhuộm đẫm cảm giác bất lực và tuyệt vọng.
Thời Hona thật sự không đành lòng, cô chậm rãi đứng dậy, quyết định để người mẹ được ở riêng một mình, lặng lẽ rời khỏi không một tiếng động.
Đối với đứa trẻ vừa mới đến thế giới này không được bao lâu mà nói, cô bé sinh ra trong hoàn cảnh này vốn dĩ đã không có bao nhiêu cơ hội chạy nhảy vui chơi, vậy mà bây giờ ngay cả cơ hội đó cũng hoàn toàn tiêu tan.
Quá mức đau khổ, lòng cô thắt lại, rất nặng nề.
Thời Hoan hít sâu, cô vừa cố gắng ổn định tâm trạng của bản thân, vừa bước đi trong vô định ra khỏi trại tị nạn. Trong phút chốc, lúc cô lơ đãng ngẩng đầu thì nhìn thấy ở khoảng đất trống cách đó không xa, có một bóng người quen thuộc.
Dáng người anh cao lớn, đưa lưng về phía Thời Hoan, bóng anh đổ trên nền đất tạo thành một vệt dài, hào quang dịu dàng khiến tất cả sự lạnh lẽo xung quanh đều tan biến.
Anh được ánh hoàng hôn bao bọc, cả người đều trở nên sáng bừng rực rỡ, giữa khung cảnh lọt vào trong tầm mắt, anh chính là một hình ảnh tuyệt diệu nhất.
Là Từ Dã.
Ánh mắt Thời Hoan trở nên dịu dàng ngay tức khắc, sau đó đột nhiên chú ý tới cái đầu nho nhỏ đang dựa trên vai trái của anh. Cô định thần lại mới nhận ra Marry được Từ Dã bế trong lòng, anh nâng cô bé ngồi vững vàng trên cánh tay mình.
Hai người thậm chí có một loại cảm giác ấm áp không thể miêu tả bằng lời.
Thời Hoan dừng một chút.
Khóe môi dường như khẽ cong lên.
Cô tiến vài bước lên phía trước đứng bên cạnh Từ Dã, chắp tay ra sau lưng cùng hai người bọn họ thưởng thức ánh hoàng hôn. Nhìn những đám mây tản mát, vầng sáng màu cam ngưng tụ lại, thật là đẹp đẽ.
Từ Dã nghiêng đầu nhìn cô, còn chưa kịp nói gì, Marry đang nằm trong lòng anh đã phát hiện ra Thời Hoan trước, cười híp mắt gọi cô "Chị bác sĩ".
Nụ cười của Marry rất có sức cuốn hút, sự nặng nề trong lòng Thời Hoan dường như cũng nhẹ đi mấy phần. Cô mỉm cười, chớp mắt nhẹ nhàng xoa chóp mũi của cô bé, "Lại gặp nhau rồi, mặt trời lặn trông đẹp không?"
"Đẹp ạ!" Marry vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói, "Từ khi không còn nhà nữa, em cũng chưa được ngắm mặt trời lặn, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy rồi."
Câu trả lời này cùng với dáng vẻ ngây thơ của cô bé khiến Thời Hoan có chút nhói lòng.
Cô lặng lẽ mỉm cười, cổ họng hơi khàn khàn: "Chỉ cần em thích, ngày nào chị cũng đưa em đi xem, được không?"
"Thật không ạ?"
"Thật." Không đợi cô nói tiếp, Từ Dã đã nhẹ nhàng trả lời cô bé, "Nếu như chị ấy không có thời gian, anh sẽ đưa em đi."
Marry nghe vậy, ý cười trên môi càng sâu, "Cảm ơn, em rất vui ạ!"
Thời gian đã không còn sớm, Từ Dã quyết định đưa Marry về với mẹ cô bé, Thời Hoan đi cùng anh.
Trên đường, Marry có vẻ lơ đãng, hiếm khi trở nên yên lặng.
Mãi tới khi sắp đi vào bên trong trại tị nạn, cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thời Hoan, ánh mắt kiên định hỏi cô: "Chị, có phải là sau này em sẽ không bao giờ có thể tiếp tục bước đi nữa không?"
Tâm trạng Thời Hoan trùng xuống, cô đang định phủ nhận thì Marry lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần lừa em, hôm nay mẹ em làm đổ nước nóng lên chân em nhưng em hoàn toàn không có cảm giác gì, em biết, chị không cần an ủi em đâu."
Sau đó, cô bé cắn môi dưới, mặc dù trong mắt đã hiện lên nước mắt nhưng vẫn gượng cười nói với Thời Hoan: "Em không muốn khiến mẹ em đau lòng nên lúc đó đã giả vờ như không chú ý, vì thế chị ơi, chị có thể đừng nói chuyện này với mẹ em được không. Cha đã rời bỏ chúng em đi rồi, em không muốn mẹ đau khổ hơn nữa."
Thời Hoan không nói nên lời, chỉ buồn bã gật đầu đồng ý, tâm trạng nặng nền hơn trăm ngàn lần.
Mãi tới khi Từ Dã đưa Marry về, anh và Thời Hoan mới cùng nhau đi ra khỏi trại tị nạn, định tập hợp cùng cả đội trở về nơi ở. CÔ vẫn im lặng không nói gì, đi theo phía sau anh.
Từ Dã đột nhiên dừng lại, Thời Hoan không cẩn thận liền va vào anh, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Cô xoa xoa mũi đang định nói gì đó, lúc này Từ Dã cũng định thần lại, dang hai tay ra ôm lấy cô.
Rất dịu dàng mang theo ý vỗ về.
Thời Hoan ngây người, sau đó cô lập tức nhíu mày, tì trán lên lồng ngực anh, nước mắt trào ra, lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt.
Nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai cô cảm nhận được sự bất lực của bản thân một cách rõ ràng như thế.
Xuyên thẳng vào tim, cảm giác chua xót không tên tràn ngập trong lồng ngực, dường như muốn cướp đi hơi thở của cô.
Bên tai dường như truyền tới tiếng nói khe khẽ của Từ Dã, tan vào trong gió.
Anh giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, nhắm mắt dịu dàng nói...
"Ngoan, em đã rất tuyệt vời rồi."
Lời editor: Không biết do hôm nay quá mệt nên tâm trạng cũng "íu đúi" hay là vì sao, mà edit chương này cảm thấy khá xúc động. Chiến tranh luôn là tội ác, dù với bất kỳ mục đích nào. Và Marry chỉ là một cô bé trong số vô vàn những đứa trẻ vô tội đang phải chịu tổn thương bởi những cuộc chiến tranh phi nghĩa ngoài kia.
P.s: Dạo này đi làm về đuối như con cá chuối, hôm nay nằm bẹp mãi mới bò dậy ôm máy tính T^T Tốc độ rất chậm, mình biết. Xin lỗi và mong mọi người thông cảm. Yêu thương
Bình luận facebook