Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
“Từ Dã, anh bế em đi.”
Thời Hoan nhẹ nhàng nói, giọng dịu dàng như nước, pha thêm một chút ý tứ làm nũng truyền tới bên tai giống như khẽ cào vào lòng người.
Cổ họng Từ Dã khẽ chuyển động, tâm trạng giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt. Lửa liên tục lan ra, dần dần sắp cháy hết cả một vùng, dường như đánh bay sự tỉnh táo của anh.
Không thể từ chối.
Không thể nào từ chối.
Chỉ trong một ý nghĩ thoáng qua, anh muốn đưa cô trốn đi.
Giấu đến một nơi không ai tìm được.
Mới có thể sở hữu cô một mình.
Từ Dã nhắm mắt, khẽ nhíu mày.
—- Tỉnh táo một chút.
Vào giờ khắc này, ánh mắt Thời Hoan long lanh, quyến rũ người khác, đối diện với anh mỉm cười nghiêng đầu, “Bế một cái đi.”
Chữ “đi” giống như làm nũng kia còn chưa dứt, Từ Dã liền đưa tay về phía cô, bế ngang lên ôm vào lòng, sức mạnh không cho phép chống cự.
Hơi thở mát lạnh bao trùm quanh thân thể, Thời Hoan vô thức siết chặt áo anh, ý cười trên khóe môi càng lúc càng sâu, nhìn thấy có một chút đắc ý.
“Xem ra năm đó anh đã nuông chiều em quá rồi.” Giọng Từ Dã lạnh lùng, cũng không thèm liếc nhìn cô, trong lời nói còn mang theo cảm xúc lẫn lộn, “Không biết lớn nhỏ.”
Thời Hoan ngẩn người, chợt bật cười, tâm trạng không hiểu vì sao lại rất tốt.
Khóe môi cô khẽ cong lên, giữa lông mày tràn ngập ý cười xán lạn.
Đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gò má Từ Dã.
Cười đến mức vô hại…
“Từ Dã, năm năm không gặp, anh càng trở nên quyến rũ.”
Từ Dã: “…….”
Mẹ!
Có lẽ bản lĩnh đã bị cô làm hỏng rồi.
——–
Sau khi hai người vào nhà, Từ Dã mới thả Thời Hoan xuống.
Hao Thiên lập tức lao tới, vừa nhìn thấy Thời Hoan đã đặc biệt kích động, chạy vòng quanh chân cô một lượt, thỉnh thoảng dụi vào chân cô mấy lần.
Thời Hoan cười xoa đầu nó, đứng trước cửa nhìn quanh. Phát hiện cách bài trí của căn phòng này cơ bản không khác năm xưa là mấy, tâm trạng không khỏi xúc động.
Không hiểu vì sao khóe môi lại hơi cong lên.
Từ Dã không chú ý tới biểu cảm này của cô. Anh đưa tay đóng cửa lại, mở tủ ra thay giày rồi thuận tiện đưa một đôi dép lê cho Thời Hoan.
Thời Hoan ngoan ngoãn tiếp nhận, sau khi thay xong liền đi vào trong phòng khách nhìn ngắm bốn phía, ngồi xuống ghế sô pha hỏi anh: “Trong nhà vẫn như cũ à?”
Từ Dã không đáp, chỉ đi vào nhà bếp rót cốc nước. Hao Thiên chậm rãi đi theo sau anh, tiếng móng vuốt chạm xuống sàn gỗ rất khẽ.
Có chút cảm giác… ấm áp khó tả.
Từ Dã đi tới, đặt cốc nước trước mặt Thời Hoan, nói với cô: “Nghỉ sớm một chút, anh ngủ trên sô pha.”
Nước ấm, còn bốc lên một làn khói mờ ảo.
Cảm giác ấm áp xâm chiếm da thịt hơi lạnh lẽo của cô, từng chút từng chút một lan tỏa.
Thời Hoan khẽ mím môi, cô cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó ngước mắt nhìn anh, lời nói có mấy phần ngả ngớn: “Em còn tưởng là muốn ngủ cùng nhau.”
Phối hợp với biểu hiện trêu đùa của cô, điều này đương nhiên chỉ là nói đùa cho vui.
Từ Dã nghe vậy thì khẽ cười, hạ tầm mắt liếc nhìn cô, trong con ngươi tối đen không thấy đáy, chỉ ba chữ: “Em chắc chắn?”
Chỉ một câu.
Thời Hoan liền cảm nhận được sự nguy hiểm.
“Cô nam quả nữ đương nhiên phải duy trì khoảng cách thích hợp rồi.” Lúc này cô đổi thành dáng vẻ nghiêm túc, cười híp mắt lấp liếm đi câu đùa mờ ám vừa rồi, “Em rất tin tưởng nhân phẩm của đội trường Từ đấy nhé.”
Câu nói cuối cùng có ẩn ý, nhưng cũng lặng lẽ phân định rất rõ ràng giới hạn giữa hai người.
Dứt lời, Thời Hoan uống cạn nước trong cốc, đứng dậy chậm rãi xoay người, lười biếng hỏi Từ Dã: “Em tắm, anh không để ý chứ?”
Cô rõ ràng biết anh sống một mình, còn hỏi anh vấn đề này?
Tuy nói là không để ý, nhưng Từ Dã có chút buồn bực.
Anh không kìm được cau mày, “Em không có chút đề phòng nào à?”
“Không phải đây là nhà anh sao.” Thời Hoan nhún vai, dáng vẻ xinh đẹp, nhẹ nhàng bước về phía nhà tắm, “Vậy em đi tắm đây.”
Nghe lời giải thích của cô xong, lửa trong lòng Từ Dã bỗng tiêu tan.
Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, ngồi xuống sô pha. Hao Thiên ung dung nhảy đến bên cạnh anh, nghiêm chỉnh nằm úp sấp.
“Áo tắm mới ở trong ngăn kéo thứ hai.” Anh nói.
Tiếng Thời Hoan xa xa, dường như đã vào trong nhà tắm, giọng cô hơi mơ hồ, không bao lâu sau có tiếng nước chảy loáng thoáng truyền tới.
Bốn bề yên tĩnh, Từ Dã đưa tay day xương mày, ánh mắt hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hao Thiên đột nhiên vươn người ra, dùng miệng dụi dụi vào tay trái của Từ Dã.
Anh hơi cúi đầu, lặng lẽ nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay.
Sau đó anh tháo dây ra, đặt đồng hồ lên mặt bàn.
Mặt trong cổ tay, lùi xuống phía dưới.
Những năm gần đây, trên cổ tay trái của Từ Dã nếu không phải là đồng hồ đeo tay thì cũng là bao cổ tay, chưa bao giờ để trống. Dần dần thời gian trôi qua người ngoài cũng thấy quen, không có ai hỏi han gì nữa.
Chỉ có Từ Dã biết, trên cổ tay trái của anh, ngay dưới tĩnh mạch một tấc, có hai chữ cái đơn giản, dễ dàng nói lên toàn bộ nửa cuộc đời anh.
Từ Dã khẽ thở dài, đứng dậy đi ra ban công.
Anh đột nhiên rất tò mò…
Hai người rời xa nhau năm năm, có phải chỉ có một mình anh nhớ mãi không quên, tự mình đa tình.
Từ Dã muốn biết đáp án,
Rồi lại không muốn.
————
Sau khi Thời Hoan tắm xong, theo lời Từ Dã tìm được ngăn kéo thứ hai, thay áo tắm xong, cả người khoan khoái.
Tóc của cô còn đang nhỏ nước, trong nhà Từ Dã hình như không có khăn chụp tóc, cô đành quấn tóc bằng một chiếc khăn tự tìm được ở trong tủ quần áo.
Dùng khăn lau tóc xong, mãi tới khi không còn nhỏ nước nữa, Thời Hoan mới ra khỏi nhà tắm, đi tới phòng khách.
Không thấy Từ Dã đâu, chỉ thấy Hao Thiên đang ngủ ngon lành trên sô pha.
Cô chớp mắt mấy cái, nhấc chân đi về phía ban công.
Ban công có mái che, những hạt mưa bị gió thổi hắt vào trong, từng chút một rơi xuống những chậu cây cảnh, âm thanh lộp bộp, lặng lẽ mà bình yên.
Từ Dã đang đứng trước lan can, khuỷu tay chống lên đó, giữa ngón tay có ánh lửa lập lòe, khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt thất thần.
Khi Thời Hoan mở cửa ra, đập vào mắt cô chính là khung cảnh này.
Cô vô thức cau mày, bước tới, bước chân rất nhẹ. Có lẽ Từ Dã đang thất thần nên không hề nhận ra là cô tới gần.
Mãi tới khi thuốc lá trong tay bị lấy đi, anh mới xoay đầu nhìn người bên cạnh, hai hàng lông mày nhíu lại, định nói gì đó.
Bỗng thấy Thời Hoan đưa điếu thuốc lên môi, không nhanh không chậm ngậm vào, đôi môi hé mở, làn khói mỏng bay lên.
Dáng vẻ thành thục, nhưng ánh mắt rõ ràng ngập hơi nước.
Thể hiện rằng cô không biết hút thuốc.
Ánh mắt Từ Dã trầm xuống, đưa tay đoạt lại điếu thuốc trên tay cô, thẳng thừng dập tắt rồi vứt đi.
Giọng anh lạnh nhạt, lời ít ý nhiều: “Bớt thể hiện đi.”
Thời Hoan không nóng, cô hơi nghiêng người, nửa người dựa vào lan can, xoay đầu nhìn anh nở nụ cười: “Vậy anh đừng hút nữa, đừng cho em có cơ hội thể hiện. Lỡ đâu sau này em học được lại nghiện thuốc lá nặng hơn anh thì sao?”
Từ Dã không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn cô.
Thời Hoan vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt, trên người cô chỉ mặc áo tắm rộng thùng thình, cổ áo hơi hé mở làm lộ ra dáng vẻ xinh đẹp như mỹ nhân, cản người đều là sự quyến rũ.
Biểu cảm của cô lười biếng, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại, nhàn nhã ung dung, giống như một chú mèo.
Cổ họng Từ Dã khẽ chuyển động, mạnh mẽ rời tầm mắt nhìn ra cơn mưa rào tầm tã ngoài trời, nói với cô: “Được rồi, đi ngủ đi. Mai tạnh mưa anh đưa em về.”
Thời Hoan không nhanh không chậm đưa tay lên, gạt mái tóc dài ra sau vai, để lộ cần cổ thon dài trắng trẻo. Cô hơi nhíu mày: “Máy sấy tóc ở đâu vậy?”
“Trên giá trong phòng ngủ.”
Thời Hoan gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn anh: “Không được hút thuốc nữa.”
Từ Dã “ừm” một tiếng, xem như là đồng ý.
Đi được vài bước, Thời Hoan nhìn lại, “Phải rồi……..”
Anh nhìn cô.
Dưới ánh trăng mờ ảo, dung mạo cô xinh đẹp, ý cười dịu dàng, đẹp tới mức không gì tả nổi.
Đôi môi hé mở, phát ra tiếng nói dễ nghe….
“Sau năm năm, không có hôn ngủ ngon nữa sao?”
Nhưng da mặt Thời Hoan vẫn mỏng, chưa đợi Từ Dã trả lời, cô đã nói “Ngủ ngon” sau đó nhanh chân chạy vào phòng ngủ, bỏ lại Từ Dã một mình ở ban công.
Ánh mắt Từ Dã vẫn luôn khóa chặt trên bóng lưng cô, mãi tới khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới nhìn vào cơn mưa.
Tay theo thói quen sờ túi quần, ngón tay chạm vào hộp thuốc lá nhưng động tác của anh dừng lại.
Cuối cùng, lặng lẽ thu tay về.
Bên tai còn phảng phất lời nói vừa rồi của Thời Hoan, cũng không biết có phải do người cũ trở về hay không mà lúc này hồi ức như nước lũ dâng lên ngập trời ngập đất, muốn nuốt chửng anh.
Năm ngón tay của Từ Dã cuộn chặt lại, muốn hoàn toàn gạt đi những mảnh ghép kia, nỗi lòng phức tạp, tình cảm nảy sinh.
—– Đối với Từ Dã, Thời Hoan đại khái chính là độc ngấm vào xương cốt.
Mà anh chỉ có thể giương mắt nhìn bản thân mình càng lúc càng chìm đắm trong loại độc này, cuối cùng bệnh giai đoạn cuối, vô phương cứu chữa.
Tiếng mưa rơi tí tách, màn đêm vắng lặng.
Cùng lúc đó, Thời Hoan đi vào phòng ngủ, đưa tay đóng cửa lại, cắm máy sấy tóc rồi bắt đầu sấy tóc cho khô.
Tóc cô đã khô gần nửa nên cũng không tốn quá nhiều thời gian. Cô quấn chặt áo tắm, đá dép lê ra rồi nằm lên giường, chui vào trong chăn.
Không ngủ được.
Thời Hoan tự thôi miên bản thân hơn nửa ngày cũng không thể tiến vào giấc ngủ. Cô đành ngồi dậy, bật đèn trên đầu giường, rón rén đi xuống, quan sát phòng ngủ của Từ Dã.
Thật ra Thời Hoan có tâm tư riêng.
Nhưng dù là giá sách hay bàn, ngay cả mấy ngăn kéo cô cũng lục tìm thử, không hề có bất kỳ vật gì liên quan đến cô.
Tuy rằng ngay từ lúc bắt đầu đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi suy đoán trở thành hiện thực, cô vẫn không kìm được cảm thấy thất vọng.
Thời Hoan khẽ thở dài, cô ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào hai chân đến mức thất thần, dáng vẻ mờ mịt, trong lòng còn cảm thấy bối rối.
Hóa ra Từ Dã, đã loại bỏ tất cả những dấu vết của cô khỏi cuộc sống của anh.
Trên môi hiện ra ý cười bất đắc dĩ, Thời Hoan vò đầu, tự chửi thầm mình một tiếng là lập dị, định tắt đèn đi ngủ.
Đúng lúc đang chuẩn bị tắt đèn thì không cẩn thận chạm vào một khung ảnh nhỏ trên tủ đầu giường, âm thanh nho nhỏ vang lên.
Cô nhặt khung ảnh lên, trên đó hình như là một bức ảnh chụp trên chiến trường. Bức ảnh bắt được khoảnh khắc ánh bình minh ló rạng, đẹp không tả xiết, tràn đầy hi vọng.
Tay Thời Hoan bỗng cứng đờ.
Lát sau, cô cảm thấy buồn cười, ngón tay lướt trên khung ảnh, ánh mắt hơi trầm xuống.
—— Dùng cách này để lưu lại kỷ niệm về cô.
Quả không hổ danh là Từ Dã.
Thời Hoan nhẹ nhàng nói, giọng dịu dàng như nước, pha thêm một chút ý tứ làm nũng truyền tới bên tai giống như khẽ cào vào lòng người.
Cổ họng Từ Dã khẽ chuyển động, tâm trạng giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt. Lửa liên tục lan ra, dần dần sắp cháy hết cả một vùng, dường như đánh bay sự tỉnh táo của anh.
Không thể từ chối.
Không thể nào từ chối.
Chỉ trong một ý nghĩ thoáng qua, anh muốn đưa cô trốn đi.
Giấu đến một nơi không ai tìm được.
Mới có thể sở hữu cô một mình.
Từ Dã nhắm mắt, khẽ nhíu mày.
—- Tỉnh táo một chút.
Vào giờ khắc này, ánh mắt Thời Hoan long lanh, quyến rũ người khác, đối diện với anh mỉm cười nghiêng đầu, “Bế một cái đi.”
Chữ “đi” giống như làm nũng kia còn chưa dứt, Từ Dã liền đưa tay về phía cô, bế ngang lên ôm vào lòng, sức mạnh không cho phép chống cự.
Hơi thở mát lạnh bao trùm quanh thân thể, Thời Hoan vô thức siết chặt áo anh, ý cười trên khóe môi càng lúc càng sâu, nhìn thấy có một chút đắc ý.
“Xem ra năm đó anh đã nuông chiều em quá rồi.” Giọng Từ Dã lạnh lùng, cũng không thèm liếc nhìn cô, trong lời nói còn mang theo cảm xúc lẫn lộn, “Không biết lớn nhỏ.”
Thời Hoan ngẩn người, chợt bật cười, tâm trạng không hiểu vì sao lại rất tốt.
Khóe môi cô khẽ cong lên, giữa lông mày tràn ngập ý cười xán lạn.
Đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gò má Từ Dã.
Cười đến mức vô hại…
“Từ Dã, năm năm không gặp, anh càng trở nên quyến rũ.”
Từ Dã: “…….”
Mẹ!
Có lẽ bản lĩnh đã bị cô làm hỏng rồi.
——–
Sau khi hai người vào nhà, Từ Dã mới thả Thời Hoan xuống.
Hao Thiên lập tức lao tới, vừa nhìn thấy Thời Hoan đã đặc biệt kích động, chạy vòng quanh chân cô một lượt, thỉnh thoảng dụi vào chân cô mấy lần.
Thời Hoan cười xoa đầu nó, đứng trước cửa nhìn quanh. Phát hiện cách bài trí của căn phòng này cơ bản không khác năm xưa là mấy, tâm trạng không khỏi xúc động.
Không hiểu vì sao khóe môi lại hơi cong lên.
Từ Dã không chú ý tới biểu cảm này của cô. Anh đưa tay đóng cửa lại, mở tủ ra thay giày rồi thuận tiện đưa một đôi dép lê cho Thời Hoan.
Thời Hoan ngoan ngoãn tiếp nhận, sau khi thay xong liền đi vào trong phòng khách nhìn ngắm bốn phía, ngồi xuống ghế sô pha hỏi anh: “Trong nhà vẫn như cũ à?”
Từ Dã không đáp, chỉ đi vào nhà bếp rót cốc nước. Hao Thiên chậm rãi đi theo sau anh, tiếng móng vuốt chạm xuống sàn gỗ rất khẽ.
Có chút cảm giác… ấm áp khó tả.
Từ Dã đi tới, đặt cốc nước trước mặt Thời Hoan, nói với cô: “Nghỉ sớm một chút, anh ngủ trên sô pha.”
Nước ấm, còn bốc lên một làn khói mờ ảo.
Cảm giác ấm áp xâm chiếm da thịt hơi lạnh lẽo của cô, từng chút từng chút một lan tỏa.
Thời Hoan khẽ mím môi, cô cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó ngước mắt nhìn anh, lời nói có mấy phần ngả ngớn: “Em còn tưởng là muốn ngủ cùng nhau.”
Phối hợp với biểu hiện trêu đùa của cô, điều này đương nhiên chỉ là nói đùa cho vui.
Từ Dã nghe vậy thì khẽ cười, hạ tầm mắt liếc nhìn cô, trong con ngươi tối đen không thấy đáy, chỉ ba chữ: “Em chắc chắn?”
Chỉ một câu.
Thời Hoan liền cảm nhận được sự nguy hiểm.
“Cô nam quả nữ đương nhiên phải duy trì khoảng cách thích hợp rồi.” Lúc này cô đổi thành dáng vẻ nghiêm túc, cười híp mắt lấp liếm đi câu đùa mờ ám vừa rồi, “Em rất tin tưởng nhân phẩm của đội trường Từ đấy nhé.”
Câu nói cuối cùng có ẩn ý, nhưng cũng lặng lẽ phân định rất rõ ràng giới hạn giữa hai người.
Dứt lời, Thời Hoan uống cạn nước trong cốc, đứng dậy chậm rãi xoay người, lười biếng hỏi Từ Dã: “Em tắm, anh không để ý chứ?”
Cô rõ ràng biết anh sống một mình, còn hỏi anh vấn đề này?
Tuy nói là không để ý, nhưng Từ Dã có chút buồn bực.
Anh không kìm được cau mày, “Em không có chút đề phòng nào à?”
“Không phải đây là nhà anh sao.” Thời Hoan nhún vai, dáng vẻ xinh đẹp, nhẹ nhàng bước về phía nhà tắm, “Vậy em đi tắm đây.”
Nghe lời giải thích của cô xong, lửa trong lòng Từ Dã bỗng tiêu tan.
Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, ngồi xuống sô pha. Hao Thiên ung dung nhảy đến bên cạnh anh, nghiêm chỉnh nằm úp sấp.
“Áo tắm mới ở trong ngăn kéo thứ hai.” Anh nói.
Tiếng Thời Hoan xa xa, dường như đã vào trong nhà tắm, giọng cô hơi mơ hồ, không bao lâu sau có tiếng nước chảy loáng thoáng truyền tới.
Bốn bề yên tĩnh, Từ Dã đưa tay day xương mày, ánh mắt hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hao Thiên đột nhiên vươn người ra, dùng miệng dụi dụi vào tay trái của Từ Dã.
Anh hơi cúi đầu, lặng lẽ nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay.
Sau đó anh tháo dây ra, đặt đồng hồ lên mặt bàn.
Mặt trong cổ tay, lùi xuống phía dưới.
Những năm gần đây, trên cổ tay trái của Từ Dã nếu không phải là đồng hồ đeo tay thì cũng là bao cổ tay, chưa bao giờ để trống. Dần dần thời gian trôi qua người ngoài cũng thấy quen, không có ai hỏi han gì nữa.
Chỉ có Từ Dã biết, trên cổ tay trái của anh, ngay dưới tĩnh mạch một tấc, có hai chữ cái đơn giản, dễ dàng nói lên toàn bộ nửa cuộc đời anh.
Từ Dã khẽ thở dài, đứng dậy đi ra ban công.
Anh đột nhiên rất tò mò…
Hai người rời xa nhau năm năm, có phải chỉ có một mình anh nhớ mãi không quên, tự mình đa tình.
Từ Dã muốn biết đáp án,
Rồi lại không muốn.
————
Sau khi Thời Hoan tắm xong, theo lời Từ Dã tìm được ngăn kéo thứ hai, thay áo tắm xong, cả người khoan khoái.
Tóc của cô còn đang nhỏ nước, trong nhà Từ Dã hình như không có khăn chụp tóc, cô đành quấn tóc bằng một chiếc khăn tự tìm được ở trong tủ quần áo.
Dùng khăn lau tóc xong, mãi tới khi không còn nhỏ nước nữa, Thời Hoan mới ra khỏi nhà tắm, đi tới phòng khách.
Không thấy Từ Dã đâu, chỉ thấy Hao Thiên đang ngủ ngon lành trên sô pha.
Cô chớp mắt mấy cái, nhấc chân đi về phía ban công.
Ban công có mái che, những hạt mưa bị gió thổi hắt vào trong, từng chút một rơi xuống những chậu cây cảnh, âm thanh lộp bộp, lặng lẽ mà bình yên.
Từ Dã đang đứng trước lan can, khuỷu tay chống lên đó, giữa ngón tay có ánh lửa lập lòe, khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt thất thần.
Khi Thời Hoan mở cửa ra, đập vào mắt cô chính là khung cảnh này.
Cô vô thức cau mày, bước tới, bước chân rất nhẹ. Có lẽ Từ Dã đang thất thần nên không hề nhận ra là cô tới gần.
Mãi tới khi thuốc lá trong tay bị lấy đi, anh mới xoay đầu nhìn người bên cạnh, hai hàng lông mày nhíu lại, định nói gì đó.
Bỗng thấy Thời Hoan đưa điếu thuốc lên môi, không nhanh không chậm ngậm vào, đôi môi hé mở, làn khói mỏng bay lên.
Dáng vẻ thành thục, nhưng ánh mắt rõ ràng ngập hơi nước.
Thể hiện rằng cô không biết hút thuốc.
Ánh mắt Từ Dã trầm xuống, đưa tay đoạt lại điếu thuốc trên tay cô, thẳng thừng dập tắt rồi vứt đi.
Giọng anh lạnh nhạt, lời ít ý nhiều: “Bớt thể hiện đi.”
Thời Hoan không nóng, cô hơi nghiêng người, nửa người dựa vào lan can, xoay đầu nhìn anh nở nụ cười: “Vậy anh đừng hút nữa, đừng cho em có cơ hội thể hiện. Lỡ đâu sau này em học được lại nghiện thuốc lá nặng hơn anh thì sao?”
Từ Dã không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn cô.
Thời Hoan vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt, trên người cô chỉ mặc áo tắm rộng thùng thình, cổ áo hơi hé mở làm lộ ra dáng vẻ xinh đẹp như mỹ nhân, cản người đều là sự quyến rũ.
Biểu cảm của cô lười biếng, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại, nhàn nhã ung dung, giống như một chú mèo.
Cổ họng Từ Dã khẽ chuyển động, mạnh mẽ rời tầm mắt nhìn ra cơn mưa rào tầm tã ngoài trời, nói với cô: “Được rồi, đi ngủ đi. Mai tạnh mưa anh đưa em về.”
Thời Hoan không nhanh không chậm đưa tay lên, gạt mái tóc dài ra sau vai, để lộ cần cổ thon dài trắng trẻo. Cô hơi nhíu mày: “Máy sấy tóc ở đâu vậy?”
“Trên giá trong phòng ngủ.”
Thời Hoan gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn anh: “Không được hút thuốc nữa.”
Từ Dã “ừm” một tiếng, xem như là đồng ý.
Đi được vài bước, Thời Hoan nhìn lại, “Phải rồi……..”
Anh nhìn cô.
Dưới ánh trăng mờ ảo, dung mạo cô xinh đẹp, ý cười dịu dàng, đẹp tới mức không gì tả nổi.
Đôi môi hé mở, phát ra tiếng nói dễ nghe….
“Sau năm năm, không có hôn ngủ ngon nữa sao?”
Nhưng da mặt Thời Hoan vẫn mỏng, chưa đợi Từ Dã trả lời, cô đã nói “Ngủ ngon” sau đó nhanh chân chạy vào phòng ngủ, bỏ lại Từ Dã một mình ở ban công.
Ánh mắt Từ Dã vẫn luôn khóa chặt trên bóng lưng cô, mãi tới khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới nhìn vào cơn mưa.
Tay theo thói quen sờ túi quần, ngón tay chạm vào hộp thuốc lá nhưng động tác của anh dừng lại.
Cuối cùng, lặng lẽ thu tay về.
Bên tai còn phảng phất lời nói vừa rồi của Thời Hoan, cũng không biết có phải do người cũ trở về hay không mà lúc này hồi ức như nước lũ dâng lên ngập trời ngập đất, muốn nuốt chửng anh.
Năm ngón tay của Từ Dã cuộn chặt lại, muốn hoàn toàn gạt đi những mảnh ghép kia, nỗi lòng phức tạp, tình cảm nảy sinh.
—– Đối với Từ Dã, Thời Hoan đại khái chính là độc ngấm vào xương cốt.
Mà anh chỉ có thể giương mắt nhìn bản thân mình càng lúc càng chìm đắm trong loại độc này, cuối cùng bệnh giai đoạn cuối, vô phương cứu chữa.
Tiếng mưa rơi tí tách, màn đêm vắng lặng.
Cùng lúc đó, Thời Hoan đi vào phòng ngủ, đưa tay đóng cửa lại, cắm máy sấy tóc rồi bắt đầu sấy tóc cho khô.
Tóc cô đã khô gần nửa nên cũng không tốn quá nhiều thời gian. Cô quấn chặt áo tắm, đá dép lê ra rồi nằm lên giường, chui vào trong chăn.
Không ngủ được.
Thời Hoan tự thôi miên bản thân hơn nửa ngày cũng không thể tiến vào giấc ngủ. Cô đành ngồi dậy, bật đèn trên đầu giường, rón rén đi xuống, quan sát phòng ngủ của Từ Dã.
Thật ra Thời Hoan có tâm tư riêng.
Nhưng dù là giá sách hay bàn, ngay cả mấy ngăn kéo cô cũng lục tìm thử, không hề có bất kỳ vật gì liên quan đến cô.
Tuy rằng ngay từ lúc bắt đầu đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi suy đoán trở thành hiện thực, cô vẫn không kìm được cảm thấy thất vọng.
Thời Hoan khẽ thở dài, cô ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào hai chân đến mức thất thần, dáng vẻ mờ mịt, trong lòng còn cảm thấy bối rối.
Hóa ra Từ Dã, đã loại bỏ tất cả những dấu vết của cô khỏi cuộc sống của anh.
Trên môi hiện ra ý cười bất đắc dĩ, Thời Hoan vò đầu, tự chửi thầm mình một tiếng là lập dị, định tắt đèn đi ngủ.
Đúng lúc đang chuẩn bị tắt đèn thì không cẩn thận chạm vào một khung ảnh nhỏ trên tủ đầu giường, âm thanh nho nhỏ vang lên.
Cô nhặt khung ảnh lên, trên đó hình như là một bức ảnh chụp trên chiến trường. Bức ảnh bắt được khoảnh khắc ánh bình minh ló rạng, đẹp không tả xiết, tràn đầy hi vọng.
Tay Thời Hoan bỗng cứng đờ.
Lát sau, cô cảm thấy buồn cười, ngón tay lướt trên khung ảnh, ánh mắt hơi trầm xuống.
—— Dùng cách này để lưu lại kỷ niệm về cô.
Quả không hổ danh là Từ Dã.
Bình luận facebook