Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1246
Cho dù là chết thì cũng nên tạo thành chút phiền toái cho Tát Đán. Đáng tiếc là một chiêu kia năng lực của hắn còn chưa ngộ ra hoàn toàn, mà năng lượng bản thân lại không đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Thời điểm Tát Đán giơ bàn tay lên chuẩn bị chém ra thì sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi, cả thân thể đều cứng lại, mà ánh mắt của hắn cũng không nhìn qua giáo hoàng.
Thét dài, một âm thanh to như tiếng sấm vạch phá bầu trời, tiếng thét cực lớn làm cho quân doanh rung động. Màu xanh sáng rọi, chiếu sáng cả bầu trời, hào quang này tới cực nhanh, cơ hồ chỉ trong khoảng khắc đã hàng lâm Berlin.
- Hỗn đản, lại là ngươi.
Tát Đán xoay người lại, mười hai cánh sau lưng cơ hồ chỉ trong nháy mắt hắn cũng đã bay lên giữa không trung, hào quang màu dỏ sẫm lập tức thiêu đốt, mười hai cánh cường hãn bao phủ nhìn về càng thêm cuồng bạo.
Thanh sắc quang mang và hào quang đỏ thẩm đối lập nhau rõ rệt, chỉ trong nháy mắt công phu hai đạo quang mang hợp lại giữa không trung.
Oanh --
Năng lượng khổng lồ chấn động ở giữa không trung ngàn mét, vị trí bộc phát chính là nơi liên quân và Thành Địa Ngục địa chiến. Một đạo hồng sắc quang mang không ngừng khuếch trương ra chung quanh. Lấy độ cao ngàn mét làm trung tâm lan xuống mặt đất, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện hố sâu cực lớn. Tất cả mọi thứ ở trong phạm vi này đều bị khí hóa. Ngay cả Thành Địa Ngục cũng run lên, mà phạm vi của liên quân càng có nhiều quân đội chạy trốn, nếu như không phải quân ở nơi đóng quân không còn nhiều lắm, chỉ sợ tổn thất này càng lớn hơn.
Thanh hồng sắc quang mang ở giữa không trung giằng co suốt mười giây mới tiêu tán. Tát Đán vẫn phiêu phù ở trên không trung, nhưng cánh sau lưng của hắn đã mở rộng ra gấp đôi, trên mặt tràn ngập hào quang tức giận nhìn chằm chằm vào người ở cách hắn cả trăm mét.
Người cách hắn cả trăm mét kia là một nhân loại mặc áo giáp đen phiêu phù trên không trung, sau lưng của hắn là một cặp cánh đen, trong đêm tối nếu như không phải bao quanh thân thể của hắn là hào quang chói mắt và mái tóc màu bạc thì chỉ sợ rất người sẽ xem nhẹ. Nhưng mà hiện giờ hắn chính là đối tượng được chú ý của liên quân.
Giáo hoàng có chút kinh hoảng tán hào quang năng lượng vừa ngưng tụ, nhìn qua thân ảnh thanh sắc quang mang kia, đột nhiên âm thanh của hắn biến thành nghẹn ngào.
- Hắn đến, rốt cuộc hắn cũng tới vào thời khắc mấu chốt nhất..
Sau khi bắt đầu chiến đấu thì Giáo Đình trở thành chủ lực, tuy giáo hoàng thống soái Giáo Đình nhiều năm như vậy nhưng mà với tư cách nhân loại, lại là nhân loại quyền cao chức trọng hắn mới ra chiến trường lần đầu tiên! Cắn răng kiên trì thời gian dài như vậy rốt cuộc người nọ cũng tới, giờ này khắc này toàn thân của hắn có cảm giác hư thoát. Sắc mặt của hắn lại tốt hơn rất nhiều.
Trên mặt Tề Nhạc hiện ra nụ cười, nhìn qua Tát Đán nói:
- Ma Vương bệ hạ, chúng ta lại gặp mặt. Lãnh Nhi vẫn khỏe chứ?
Tát Đán tức giận quát lên.
- Không cho phép ngươi gọi con gái ta thân mật như vậy, ngươi không có tư cách đó.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Thế nhưng mà Lãnh Nhi đã là nữ nhân của tôi. Nếu như ngài nguyện ý thì không bằng quay về Địa Ngục đi, làm nhạc phụ của tôi và hưởng hạnh phúc gia đình không phải rất tốt sao?
Nhìn thấy Tề Nhạc thì Tát Đán tức giận không có chỗ phát tiết, lúc trước Tề Nhạc làm mọi chuyện trong Địa Ngục thì có thể nói chính là nhục nhã Địa Ngục, từ khi thế giới Địa Ngục xuất hiện thì chưa từng có người nào thoát khỏi đuổi giết của Địa Ngục. Tề Nhạc xuất hiện đã làm Tát Đán dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, hắn biết rõ thực lực Tề Nhạc là cường đại tới thế nào, hơn nữa hiện tại hắn so với lúc ở Địa Ngục còn mạnh hơn nhiều. Nhất là năng lượng chấn động trên người của hắn đã trở nên mạnh hơn quá nhiều, ngay cả hắn cũng không cách nào đoán được đặc tính năng lượng lúc này. Càng làm Tát Đán lo lắng chính là Tề Nhạc giảo hoạt. Lần đầu tiên thì hắn lợi dụng đủ loại tình thế làm trọng thương Quân đoàn Nhiên Thiêu, còn lần này hắn muốn làm như thế nào? Còn nữa, thậm chí cả bản thân của hắn cũng sinh ra cảm giác đụng phải quái vật không thể làm gì? Nếu như tên kia (Ngưu Ma Vương) cũng ở đây chỉ sợ Tát Đán cũng không cách nào ngăn cản hai người liên thủ.
- Địa Ngục hàng lâm, ta đã chuẩn bị vô số năm há có thể bởi vì mấy câu nói của ngươi mà thay đổi. Nếu như ngươi lựa chọn là địch nhân của ta thì kết quả của người chính là hủy diệt.
Âm thanh của Tát Đán mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà chỉ ngoài mạng trong yếu mà thôi.
Ánh mắt lập lòe nhìn qua Tát Đán, Tề Nhạc trầm giọng nói:
- Bệ hạ cũng không nghe lời khuyên của tôi đi không được đi tới địa cầu. Nơi này không phải thế giới thuộc về các người, đồng thời cũng không phải thuộc về Minh giới. Đã ngài muốn lựa chọn hủy diệt thì đừng trách tôi không khách khí, nhiều nhất tôi xem trên mặt mũi của Lãnh Nhi lưu ngài một mạng.
- Ngươi nói cái gì?
Hào quang màu đỏ trong mắt Tát Đán bắn mạnh ra, năng lượng hắc ám trong cơ thể tán phát ra ngoài. Tuy đây là địa cầu nên không có mặt trời tím phụ trợ, nhưng mà dưới tình huống diễn ra Cửu Tinh Liên Châu thì năng lượng hắc ám không bị ảnh hưởng gì cả.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Như thế nào? Bệ hạ nghe không hiểu lời tôi nói sao?
Đột nhiên sắc mặt đanh lại, hắn nói từng chữ một:
- Tôi nói muốn hủy diệt các người hoàn toàn.
Thanh sắc quang mang lúc này càng mạnh hơn trước kia nhiều. Toàn thân của Tề Nhạc lúc này giống như lưỡi đao nhọn không ngừng bắn ra ngoài. Khí tức sắc bén này bức bách Tát Đán không thể không toàn lực ứng phó ngăn cản. Mà giờ này khắc này hai tay Tề Nhạc đã nâng lên ngang vai, lúc này có quang cầu màu xanh da trời và từng đạo điện quang từ hai tay của hắn lóe lên, khí tức năng lượng khổng lồ không có một chút cảm giác lưu loát nào cả. Một đạo quang mang màu bạc không ngừng lưu chuyển quanh thân thể của hắn, uy áp cực lớn càng làm cho nội tâm của Tề Nhạc cũng kinh ngạc..
- Hừ, bằng vào một mình ngươi muốn ngăn cản ta sao? Không nên quên trong Thành Địa Ngục còn có đại quân Quân đoàn Nhiên Thiêu. Cho dù ngươi ngăn cản hành động của ta thì ngươi cũng không cách nào ngăn cản ba trăm vạn Quân đoàn Nhiên Thiêu tàn sát bừa bãi. Tiểu tử, đây không phải là quyết chiến, đây là chiến tranh, chiến tranh giữa nhân loại và Địa Ngục. Ngươi chờ xem, ta sẽ cho ngươi xem Địa Ngục thôn phệ địa cầu như thế nào.
Bỗng nhiên hào quang màu đỏ sậm thu liễm lại, lĩnh vực Ma Vương lại phóng thích ra. Vô số thân ảnh Tát Đán đột nhiên xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, thời điểm Tề Nhạc vừa buông lỏng thì Tát Đán đã biến mất.
Ánh sáng màu xanh không ngừng xoắn giết trước người của Tề Nhạc, chỉ trong nháy mắt đã xoắn nát hư ảnh kia rồi. Phiêu phù ở giữa không trung, Tề Nhạc cười lạnh một tiếng.
- Xem ra Tát Đán cũng lý trí hơn lần đầu tiên nhiều. Không có ngạnh kháng với mình. Nhưng mà ngươi cho rằng Quân đoàn Nhiên Thiêu có số lượng nhiều thì làm được gì chứ? Không, ngươi sai rồi. Ngươi có Quân đoàn Nhiên Thiêu thì ta cũng có quân đoàn Sinh Tiếu.
Thời điểm Tát Đán giơ bàn tay lên chuẩn bị chém ra thì sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi, cả thân thể đều cứng lại, mà ánh mắt của hắn cũng không nhìn qua giáo hoàng.
Thét dài, một âm thanh to như tiếng sấm vạch phá bầu trời, tiếng thét cực lớn làm cho quân doanh rung động. Màu xanh sáng rọi, chiếu sáng cả bầu trời, hào quang này tới cực nhanh, cơ hồ chỉ trong khoảng khắc đã hàng lâm Berlin.
- Hỗn đản, lại là ngươi.
Tát Đán xoay người lại, mười hai cánh sau lưng cơ hồ chỉ trong nháy mắt hắn cũng đã bay lên giữa không trung, hào quang màu dỏ sẫm lập tức thiêu đốt, mười hai cánh cường hãn bao phủ nhìn về càng thêm cuồng bạo.
Thanh sắc quang mang và hào quang đỏ thẩm đối lập nhau rõ rệt, chỉ trong nháy mắt công phu hai đạo quang mang hợp lại giữa không trung.
Oanh --
Năng lượng khổng lồ chấn động ở giữa không trung ngàn mét, vị trí bộc phát chính là nơi liên quân và Thành Địa Ngục địa chiến. Một đạo hồng sắc quang mang không ngừng khuếch trương ra chung quanh. Lấy độ cao ngàn mét làm trung tâm lan xuống mặt đất, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện hố sâu cực lớn. Tất cả mọi thứ ở trong phạm vi này đều bị khí hóa. Ngay cả Thành Địa Ngục cũng run lên, mà phạm vi của liên quân càng có nhiều quân đội chạy trốn, nếu như không phải quân ở nơi đóng quân không còn nhiều lắm, chỉ sợ tổn thất này càng lớn hơn.
Thanh hồng sắc quang mang ở giữa không trung giằng co suốt mười giây mới tiêu tán. Tát Đán vẫn phiêu phù ở trên không trung, nhưng cánh sau lưng của hắn đã mở rộng ra gấp đôi, trên mặt tràn ngập hào quang tức giận nhìn chằm chằm vào người ở cách hắn cả trăm mét.
Người cách hắn cả trăm mét kia là một nhân loại mặc áo giáp đen phiêu phù trên không trung, sau lưng của hắn là một cặp cánh đen, trong đêm tối nếu như không phải bao quanh thân thể của hắn là hào quang chói mắt và mái tóc màu bạc thì chỉ sợ rất người sẽ xem nhẹ. Nhưng mà hiện giờ hắn chính là đối tượng được chú ý của liên quân.
Giáo hoàng có chút kinh hoảng tán hào quang năng lượng vừa ngưng tụ, nhìn qua thân ảnh thanh sắc quang mang kia, đột nhiên âm thanh của hắn biến thành nghẹn ngào.
- Hắn đến, rốt cuộc hắn cũng tới vào thời khắc mấu chốt nhất..
Sau khi bắt đầu chiến đấu thì Giáo Đình trở thành chủ lực, tuy giáo hoàng thống soái Giáo Đình nhiều năm như vậy nhưng mà với tư cách nhân loại, lại là nhân loại quyền cao chức trọng hắn mới ra chiến trường lần đầu tiên! Cắn răng kiên trì thời gian dài như vậy rốt cuộc người nọ cũng tới, giờ này khắc này toàn thân của hắn có cảm giác hư thoát. Sắc mặt của hắn lại tốt hơn rất nhiều.
Trên mặt Tề Nhạc hiện ra nụ cười, nhìn qua Tát Đán nói:
- Ma Vương bệ hạ, chúng ta lại gặp mặt. Lãnh Nhi vẫn khỏe chứ?
Tát Đán tức giận quát lên.
- Không cho phép ngươi gọi con gái ta thân mật như vậy, ngươi không có tư cách đó.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Thế nhưng mà Lãnh Nhi đã là nữ nhân của tôi. Nếu như ngài nguyện ý thì không bằng quay về Địa Ngục đi, làm nhạc phụ của tôi và hưởng hạnh phúc gia đình không phải rất tốt sao?
Nhìn thấy Tề Nhạc thì Tát Đán tức giận không có chỗ phát tiết, lúc trước Tề Nhạc làm mọi chuyện trong Địa Ngục thì có thể nói chính là nhục nhã Địa Ngục, từ khi thế giới Địa Ngục xuất hiện thì chưa từng có người nào thoát khỏi đuổi giết của Địa Ngục. Tề Nhạc xuất hiện đã làm Tát Đán dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, hắn biết rõ thực lực Tề Nhạc là cường đại tới thế nào, hơn nữa hiện tại hắn so với lúc ở Địa Ngục còn mạnh hơn nhiều. Nhất là năng lượng chấn động trên người của hắn đã trở nên mạnh hơn quá nhiều, ngay cả hắn cũng không cách nào đoán được đặc tính năng lượng lúc này. Càng làm Tát Đán lo lắng chính là Tề Nhạc giảo hoạt. Lần đầu tiên thì hắn lợi dụng đủ loại tình thế làm trọng thương Quân đoàn Nhiên Thiêu, còn lần này hắn muốn làm như thế nào? Còn nữa, thậm chí cả bản thân của hắn cũng sinh ra cảm giác đụng phải quái vật không thể làm gì? Nếu như tên kia (Ngưu Ma Vương) cũng ở đây chỉ sợ Tát Đán cũng không cách nào ngăn cản hai người liên thủ.
- Địa Ngục hàng lâm, ta đã chuẩn bị vô số năm há có thể bởi vì mấy câu nói của ngươi mà thay đổi. Nếu như ngươi lựa chọn là địch nhân của ta thì kết quả của người chính là hủy diệt.
Âm thanh của Tát Đán mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà chỉ ngoài mạng trong yếu mà thôi.
Ánh mắt lập lòe nhìn qua Tát Đán, Tề Nhạc trầm giọng nói:
- Bệ hạ cũng không nghe lời khuyên của tôi đi không được đi tới địa cầu. Nơi này không phải thế giới thuộc về các người, đồng thời cũng không phải thuộc về Minh giới. Đã ngài muốn lựa chọn hủy diệt thì đừng trách tôi không khách khí, nhiều nhất tôi xem trên mặt mũi của Lãnh Nhi lưu ngài một mạng.
- Ngươi nói cái gì?
Hào quang màu đỏ trong mắt Tát Đán bắn mạnh ra, năng lượng hắc ám trong cơ thể tán phát ra ngoài. Tuy đây là địa cầu nên không có mặt trời tím phụ trợ, nhưng mà dưới tình huống diễn ra Cửu Tinh Liên Châu thì năng lượng hắc ám không bị ảnh hưởng gì cả.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Như thế nào? Bệ hạ nghe không hiểu lời tôi nói sao?
Đột nhiên sắc mặt đanh lại, hắn nói từng chữ một:
- Tôi nói muốn hủy diệt các người hoàn toàn.
Thanh sắc quang mang lúc này càng mạnh hơn trước kia nhiều. Toàn thân của Tề Nhạc lúc này giống như lưỡi đao nhọn không ngừng bắn ra ngoài. Khí tức sắc bén này bức bách Tát Đán không thể không toàn lực ứng phó ngăn cản. Mà giờ này khắc này hai tay Tề Nhạc đã nâng lên ngang vai, lúc này có quang cầu màu xanh da trời và từng đạo điện quang từ hai tay của hắn lóe lên, khí tức năng lượng khổng lồ không có một chút cảm giác lưu loát nào cả. Một đạo quang mang màu bạc không ngừng lưu chuyển quanh thân thể của hắn, uy áp cực lớn càng làm cho nội tâm của Tề Nhạc cũng kinh ngạc..
- Hừ, bằng vào một mình ngươi muốn ngăn cản ta sao? Không nên quên trong Thành Địa Ngục còn có đại quân Quân đoàn Nhiên Thiêu. Cho dù ngươi ngăn cản hành động của ta thì ngươi cũng không cách nào ngăn cản ba trăm vạn Quân đoàn Nhiên Thiêu tàn sát bừa bãi. Tiểu tử, đây không phải là quyết chiến, đây là chiến tranh, chiến tranh giữa nhân loại và Địa Ngục. Ngươi chờ xem, ta sẽ cho ngươi xem Địa Ngục thôn phệ địa cầu như thế nào.
Bỗng nhiên hào quang màu đỏ sậm thu liễm lại, lĩnh vực Ma Vương lại phóng thích ra. Vô số thân ảnh Tát Đán đột nhiên xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, thời điểm Tề Nhạc vừa buông lỏng thì Tát Đán đã biến mất.
Ánh sáng màu xanh không ngừng xoắn giết trước người của Tề Nhạc, chỉ trong nháy mắt đã xoắn nát hư ảnh kia rồi. Phiêu phù ở giữa không trung, Tề Nhạc cười lạnh một tiếng.
- Xem ra Tát Đán cũng lý trí hơn lần đầu tiên nhiều. Không có ngạnh kháng với mình. Nhưng mà ngươi cho rằng Quân đoàn Nhiên Thiêu có số lượng nhiều thì làm được gì chứ? Không, ngươi sai rồi. Ngươi có Quân đoàn Nhiên Thiêu thì ta cũng có quân đoàn Sinh Tiếu.
Bình luận facebook