• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần (2 Viewers)

  • Chương 95

Hắn hút hết điếu thuốc trong tay, chuông điện thoại di động vang lên.

- Đại gia, cháu trai điện thoại tới.

Nghe được âm thanh kỳ dị của điện thoại, Tề Nhạc nở nụ cười, vội vàng trở lại gian phòng của mình cầm lấy điện thoại.

- Ai thế?

- Tề Nhạc, là tôi.

Âm thanh lạnh như băng vang lên trong điện thoại, làm cho Tề Nhạc rùng mình một cái. Trừ Phách Vương Long ra, không ai cho hắn cảm giác này..

- Chuyện gì? Bạo long.

Tề Nhạc lười biếng hỏi.

Hải Như Nguyệt giận dữ nói:




- Tôi nói cho anh rõ, lần sau tôi mà nghe anh gọi tôi như thế, tôi sẽ đập nát miệng của anh.

Tề Nhạc nhíu mày, sau đó lấy điện thoại cách tai xa một chút.

- Thôi đi, chớ phát tính tình bá vương đó với tôi, có chuyện gì thì nói đi.

Hải Như Nguyệt nói:

- Bọn người Minh Minh đã rời đi, tôi cũng thông tri Trát Cách Lỗ đại sư. Tôi nghe Minh Minh nói bên trong Thanh Bắc dường như có nhân tố không xác định. Bây giờ anh đi ra khỏi trường học, ở cửa trường học có người đón anh, mang anh đi gặp một người.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Gặp ai?

Âm thanh lạnh lùng của Hải Như Nguyệt vang lên:

- Minh Minh đi rồi, cũng nên có người bảo hộ anh, mà người này là lựa chọn thích hợp nhất. Chính là hổ mà anh chưa gặp qua.

- Hổ? Được rồi, tôi sẽ đi ngay.

Đối với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mà mình chưa gặp qua, Tề Nhạc lập tức có hứng thú. Nếu là mỹ nữ thì càng tốt. Hy vọng không phải cọp cái là được.

Tắt điện thoại, Tề Nhạc cố ý từ đi vào phòng vệ sinh sửa sang đầu tóc của mình đôi chút, nhìn thấy mình trong gương mới thỏa mãn rời đi, lúc này rời khỏi ký túc xá, đi tới cửa đại học Thanh Bắc.

Hải Như Nguyệt luôn luôn có tác phong lôi lệ phong hành, lúc Tề Nhạc đi ra khỏi trường, nàng đã ngồi trên đầu xe thể thao chờ đợi.

Tề Nhạc trực tiếp ngồi vào vị trí lái phụ, Hải Như Nguyệt cũng không lên tiếng, đạp rga rời đi, xe thể thao Lambogini Batman giật mạnh tới trước. Cảm giác lưng của mình nảy lên, làm Tề Nhạc nhớ lại cảnh đua xe vào tối ngày hôm qua.

Xe đi lại trên đường lớn, xe cộ đông lên, Hải Như Nguyệt không thể không giảm tốc độ lại.

Tề Nhạc nhịn không được hỏi:

- Này bạo... , không, Như Nguyệt, hổ là nam hay nữ? Có phải là dại mỹ nữ không! Không phải là cọp cái chứ?

Hải Như Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, nói ngắn gọn:

- Nam.

Tề Nhạc có chút thất vọng nói:

- Thì ra là nam, không có ý nghĩa.

Hổ dùng hung mãnh mà trứ danh, chỉ sợ hổ trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn hung mãnh hơn Cơ Đức mầy phần. Vừa nghĩ tới đi gặp một tên nam nhân, hắn cảm thấy thất vọng vài phần.

Thời gian lái xe không dài, ước chừng hai mươi phút sau, Hải Như Nguyệt đã dừng lại trước khách sạn năm sao.

- Đến khách sạn làm gì?

Tề Nhạc vừa theo Hải Như Nguyệt xuống xe, vừa nói.

Hải Như Nguyệt nói:



- Anh ta ở chỗ này, đương nhiên tới nơi này. Hổ không phải người Kinh Thành, anh ấy là người phía nam, bởi vì ngày hôm qua nhận được thiệp mời tham gia hội giao lưu, tôi cố y gọi cho hắn, hắn ngồi máy bay tới đây ngay.

Vừa nói, hai người đã đi vào khách sạn năm sao. Đây là khách sạn cao cấp đầu tiên Tề Nhạc đi vào, cho nên đông nhìn tây xem, thực tế là chú ý tới xẻ tà trên váy của các nữ nhân viên, trong ánh mắt của hắn có tinh quang bắn ra, may mắn bên cạnh có Hải Như Nguyệt, hằn còn có chút đúng mực, không có làm ra âm thanh nuốt nước miếng.

Hải Như Nguyệt mang theo Tề Nhạc đi vào quán cà phê trong đại sảnh khác sạn, tìm một nơi hẻo lánh và an tĩnh nhất ngồi xuống, tìm trong xách tay một chiếc điện thoại nhỏ nhắn xinh xắn, bấm dãy số.

- Chúng tôi đến rồi, anh xuống đi.

Nói xong, cũng không đợi đầu dây bên kia trả lời. Đã cúp điện thoại.

- Cho hai chén Lam Sơn.

Hải Như Nguyệt gọi phục vụ.

Tề Nhạc nói:

- Làm sao cô biết tôi sẽ uống loại này?

Hải Như Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng không trả lời.

Tề Nhạc nói:

- Được rồi, Lam Sơn thì Lam Sơn, dù sao tôi cũng chưa uống qua, đúng rôi, Như Nguyệt, thân phận của cầm tinh hổ là gì? Anh ta có năng lực gì?

Hải Như Nguyệt liếc hắn một cái, nói:

- Toàn bộ năng lực của chiến sĩ cầm tinh, cũng chỉ có chính họ mới biết được. Hổ tên là Từ Đông, là người thừa kế Từ gia thế hệ này ở Giang Tô. Hai mươi lăm tuổi, có hai học vị thạch sĩ tài chính và buôn bán ở nước ngoài. Sau khi học xong cũng không trở về nhà công tác, mà đi du lịch các nơi trên thế giới. Kẻ vô tích sự, hình dung anh ta chỉ có ba chữ đơn giản.

- Ba chữ gì?

Hải Như Nguyệt nhìn sau lưng Tề Nhạc một cái, nói:

- Bại gia tử!

- Ách...

Lòng hiếu kỳ của Tề Nhạc bị câu dẫn, nếu như hổ là người rất chính thống, hắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên, mà nghe Hải Như Nguyệt giới thiệu người này, hắn lại sinh ra tâm tình gặp dược tri kỷ. Dù sao tất cả mọi người không phải đồ tốt, côn đồ cộng thêm bại gia tử, quá thích hợp nha.

- Như Nguyệt, đã lâu không gặp. Cô cũng không cần ở trước mặt lão đại nói tôi như vậy chứ. Nói như thế nào tôi cũng đẹp trai mà!

Âm thanh này từ sau lưng Tề Nhạc truyền đến. Nghe được âm thanh này, Tề Nhạc lặng đi. Không giống có to hoặc trầm thấp. Âm thanh này có chút mềm nhũn, phi thường êm tai, trong âm thanh mang theo vài phần khí tức thanh nhã, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại.

Một nam tử dáng người không kém gì Tề Nhạc đi tới bên cạnh hai người rồi ngồi xuống, đôi mắt của hắn sáng ngời, nhìn bộ dáng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, lông mi đậm, nhìn hắn cực kỳ có tinh thần, làm cho Tề Nhạc chú ý nhất là mái tóc gọn gàng, nhìn hắn có thêm vài phần khí tức thanh nhã. Âu phục thẳng, trên mặt nở nụ cười cả người lẫn vật đều vô hại, bất luận ai nhìn thấy gương mặt anh tuấn này, chỉ sợ ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt.

Nam tử này duỗi bàn tay phải về phía Tề Nhạc, nói:

- Xin chào, tôi là Từ Đông.

Tề Nhạc bắt tay Từ Đông một cái, nghi hoặc nhìn qua Hải Như Nguyệt, nói:

- Anh ta là hổ sao?



Từ Đông cười một tiếng, âm thanh vẫn mềm nhũn như trước.

- Như thế nào? Không giống sao?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không giống trong tưởng tượng của tôi. Không phải anh đại biểu cho hổ sao? Hổ hẳn là rất bá đạo, có khí tức vương giả nha. Nhưng mà, tôi lại cảm thấy anh hơi ẻo lả.

Cơ bắp trên mặt Từ Đông hơi động một chút, nhưng vẫn bảo trì mỉm cười như trước.

- Có lẽ vậy. Nhưng mà, tôi cảm thấy khí tức vương giả của nam nhân nên đặt trên giường. Đó mới là thời cơ hiển lộ tốt nhất, lời răn của tôi là, ai nói ẻo lả không thể dâm đãng? Anh nói đúng không? Kỳ Lân lão đại.

Tề Nhạc vốn là lăng thoáng một phát, ngay sau đó, lại một lần nữa bắt lấy Từ Đông tay, dùng có chút run rẩy tiếng nói nói:

- Thật sự là anh hùng chứng kiến gần giống nhau ah!

Từ ấn tượng ban đầu, cảm giác vị chiến sĩ cầm tinh hổ này còn vượt qua Hải Như Nguyệt một phần. Cũng không có một chút khí tức kiêu ngạo nào cả, chỉ có ưu nhã mà thôi, cho nên Tề Nhạc rất có hảo cảm với người này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom