1.
Buổi chiều, chung cư Thần Tinh.
Trên bàn, hai đĩa thức ăn và một chén canh nóng hổi bốc khói nghi ngút, người đại diện Tiểu Lưu ngửi xong không ngừng nuốt nước miếng.
"Cạch."
Kịch bản bị ném xuống bàn.
“Chu Ngưng, chương trình giải trí này, em không muốn cũng phải đi.”
Tôi chuyên chú bày biện những chú tôm chiên dầu vừa mới ra lò.
"Chương trình gì vậy?"
Ánh mắt Tiểu Lưu lóe lên, sờ sờ chóp mũi:
“Gần đây đang hot các show sinh tồn, công ty vất vả lắm mới giành được một suất cho em."
Anh ta thấy tôi không đáp thì giọng trầm hẳn xuống:
"Tuần này em phải dọn ra khỏi chưng cư Thần Tinh rồi, còn tiền thuê phòng không hả?"
Tôi vừa nhận được thông báo từ công ty môi giới của mình.
Gần nửa năm nay không có thu nhập, tiền chi tiêu trong sổ sách hàng tháng còn không đủ mua nguyên liệu nấu ăn.
Từ nhỏ tới lớn, tôi cứ luôn mơ hão một ngày nào đó mình được xuyên không. Ai mà ngờ xuyên rồi thì rơi thẳng xuống đáy vực thế này cơ chứ?
Nửa năm trước, tôi xuyên vào một quyển sách tên là "con đường phá game của bia đỡ đạn.”
Đã là bia đỡ đạn rồi mà còn phá game?
Nếu không phải vì tò mò liếc mắt một cái, tôi cũng không biết trên đời còn có cả loại tiểu thuyết chỉ được một lượt xem.
Chắc hẳn tác giả cũng không ngờ độc giả duy nhất là tôi thế mà bị lôi vào trong sách luôn nhỉ.
"Bao nhiêu tiền?"
"100 triệu!"
Người trong giang hồ, sao có thể vì tiền mà khom lưng hả!
Thế nhưng trong lòng tôi vẫn thầm nghĩ, sao cát xê lại cao thế được, không phải làm chuyện phi pháp gì đó chứ?
"Em học nấu cơm từ bao giờ vậy?"
Tôi quên mất nguyên chủ luôn ru rú trong nhà, chưa bao giờ xuống bếp, nghe thế thì hoảng hốt nói:
“Em ở nhà không có gì làm nên nấu nướng giải sầu chút thôi.”
Tiểu Lưu trừng mắt nhìn tôi một cái.
"Chu Ngưng, em còn mặt mũi nói vậy hả, không có việc gì làm không phải tại em sao?”
2.
Nguyên chủ bê tha nửa năm trời, cuối cùng mới nhận được công việc đầu tiên.
"Em tự chuẩn bị cho tốt vào nhé, tổ tiết mục sẽ đột nhiên đánh úp đấy.”
Nói xong, Tiểu Lưu nhanh chóng phủi mông đi mất.
Đánh úp bất ngờ?
Trong lòng tôi bỗng nảy sinh cảm giác bất an.
Mãi đến nửa đêm, khi tôi đang ngủ dở giấc, đầu bù tóc rối bị tiếng gõ cửa đánh thức thì tôi vẫn chưa bình tĩnh nổi.
"Cô Chu, mười phút nữa chúng ta sẽ xuất phát đến sân bay, cô chỉ có thể mang theo năm vật dụng thôi, mau chóng thu dọn hành lý nhé.”
Đạo diễn tổ tiết mục nói xong rồi mà tôi vẫn chưa tỉnh táo lại.
Tôi mơ mơ màng màng cầm túi đồ lót và túi rửa mặt lên nhét vào vali.
"Còn ba thứ nữa."
Tôi không chút do dự lao vào phòng bếp, cầm bộ nồi niêu xoong chảo xách tay buộc lại với nhau:
“Cái này tính là một thứ thôi nhỉ?"
Đạo diễn nghi ngờ đánh giá tôi, gật đầu.
Tôi lại nhét thêm bộ dao thớt vào.
Còn lại một món, đương nhiên là đống gia vị kì diệu của tôi rồi!
"Được rồi, còn hai phút nữa là đến giờ, chúng ta xuất phát sớm đi."
Phớt lờ những cái miệng há hốc của tổ đạo diễn, tôi kéo vali ra khỏi cửa rồi lên xe buýt.
Đến sân bay, tôi nhìn điểm đến mà mình chưa nghe bao giờ trên vé máy bay, cau mày.
"Đây là nơi quỷ quái gì thế?"
Tổ đạo diễn bày tỏ sự xấu hổ:
“Kinh phí... Kinh phí có hạn, cô Chu thông cảm."
Tôi vui vẻ chấp nhận, lúc này trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ban đầu tôi còn lo lắng chương trình này có phải lừa đảo hay không, giờ thì có thể yên tâm rồi. Xem ra tất cả tiền của tổ tiết mục đều dùng để mời khách mời.
"Các anh không chê tôi flop, sao tôi có thể chê các anh nghèo đây?”
3.
Đến khi xuống máy bay, tổ chương trình để lại một người quay phim rồi đi mất.
Tôi sửng sốt nhìn hòn đảo hoang không một bóng người, một bóng chim cũng không nốt.
Dù đã chuẩn bị tâm lý thì lúc này vẫn không chịu nổi.
Anh quay phim đồng cảm nhìn tôi, tôi vỗ vai anh ta:
“Máy quay nặng lắm ha, vất vả cho anh rồi. Anh dẫn đường nhé."
Đi bộ gần một tiếng đồng hồ mới đến "căn cứ bí mật" mà tổ tiết mục chuẩn bị.
Quả thật rất bí mật, không nói thì tôi không nhìn ra nơi này sẽ ở được luôn.
Vừa nhìn đã biết là do tổ tiết mục tạm thời xây dựng trái quy định rồi.
Ván gỗ không dày, xếp chồng lộn xộn, miễn cưỡng dựng thành một gian phòng tại chỗ.
"Tổ tiết mục các anh có phải bị công nhân xây dựng lừa không vậy?"
Anh quay phim vẻ mặt cay đắng:
“Đây là do đạo diễn của chúng tôi vất vả làm hơn nửa tháng mới xong đó.”
Tôi lập tức không thắc mắc nữa.
Mất hơn nửa tháng xây dựng một ngôi nhà như vậy không dễ dàng ha.
Không tiện chửi tục trước máy quay, tôi đành lắc lắc tay vào phòng:
“Chúng ta xem trong phòng có cái gì nào?”
"Hay lắm, không có gì hết.”
Trong phòng, ngoại trừ một vài chiếc ván giường thì chỉ còn lại một số dụng cụ bằng gỗ, củi và dây thừng, bộ lọc.
Ngoài ra còn có một ít dầu ăn, bột mì và các nguyên liệu khác, ít ra vẫn tốt hơn là không có gì.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng khóc.
"Tôi đã nói tôi không thích chương trình này, tôi không quay mà! Tôi không quay nữa, cho tôi về đi.”
Một nữ sinh dáng vẻ ngọt ngào khóc lóc thảm thiết, dậm chân kể lể:
"Trời ơi nơi này còn không có ma nào, buổi tối sao tôi dám ở chứ!”
Thấy tôi bước ra, cô bé sợ hãi đến nỗi nín bặt.
"Có, có người hả."
Cô bé lập tức giống như thói quen khom lưng, cúi đầu:
"Xin chào ạ, em là người mới của của giải trí Skyline, Thẩm Mỹ Mỹ."
4.
Hai nữ nghệ sĩ khác lần lượt đến ngay sau đó.
Người đầu tiên là Chúc Thanh Lam năm năm trước giành giải ảnh hậu, sau đó không hiểu sao bỗng nhiên chìm nghỉm.
Người còn lại là thiên hậu Diệp Sơ, ba năm trước sau khi càn quét vị trí số một trên các bảng xếp hạng âm nhạc lớn thì tuyên bố rời khỏi giới giải trí.
Khẩu vị của tổ tiết mục rất thống nhất nha.
Không phải người mới thì là minh tinh hết thời, thậm chí còn có cả nghệ sĩ flop không chút tiếng tăm.
Lần này Thẩm Mỹ Mỹ không khóc nữa mà ngoan ngoãn giới thiệu thêm ba lần.
Bốn người chúng tôi đứng nhìn nhau trong một ngôi nhà gỗ đổ nát.
Bầu không khí xấu hổ thế này, dù sao cũng cần người mở lời trước.
"Chúng ta làm gì bây giờ?"
Tôi vừa nói xong thì nghe thấy phía Thẩm Mỹ Mỹ vang lên âm thanh “ọc cọ.”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô bé xệ xuống:
“Thôi xong rồi, em mới ra mắt một tháng thôi. Còn có camera nữa chứ, hình tượng của em sụp đổ rồi.”
Tôi thật sự không thể nhìn nổi nên đành phải an ủi cô ấy:
“Sau khi ghi hình thì hậu kỳ sẽ chỉnh sửa mà.”
Anh quay phim đứng ở cửa:
"Chương trình được phát sóng trực tiếp, vị trí máy bay đã được bố trí trước, trong quá trình quay mọi người có thể mang theo GoPro."
Lần này không chỉ tôi mà ba người còn lại đều xù lông.
"Lúc các anh ký hợp đồng không phải bảo sẽ ghi hình sao?"
Diệp Sơ chất vấn anh trai quay phim.
Giọng điệu Chúc Thanh Lam khó chịu:
“Các anh tiền trảm hậu tấu hay quá nhỉ?”
Thẩm Mỹ Mỹ bật khóc luôn.
"Tôi mới mới ra mắt một tháng mà, mất mặt quá!”
Anh quay phim rất bất đắc dĩ:
“Ban đầu chúng tôi định ghi hình, nhưng mà sau đó không đủ biên tập viên nên đành phải phát sóng trực tiếp."
Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh lại:
“Các anh phát sóng trực tiếp trên nền tảng nào?"
Anh ta ấp úng mãi mới nói:
“Một nền tảng không nổi lắm, ở một trang web giải trí."
Tôi biết nhóm chương trình nghèo, nhưng thực sự không ngờ lại nghèo đến thế.
Ngay cả nhân viên còn không đủ!
Bây giờ tôi mới hiểu ra tại sao chương trình kém cỏi thế này còn có khách mời, đúng thật là chi hết để mời chúng tôi rồi còn đâu.
"Thế thì chương trình này chắc chả ai thèm xem đâu.”
Nếu thế thì chúng tôi có thể yên tâm rồi.
Livestream trên trang web nhỏ, không tuyên truyền thì ai chú ý chứ?
Trên đảo hoang không có mạng, vậy nên chúng tôi không biết rằng trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này đã có không ít người kéo nhau vào xem.
5.
"Tôi thấy trên tiêu đề ghi là chương trình sinh tồn trên đảo hoang nên mới vào xem. Thật hay giả thế?”
"Chắc chắn là tổ tiết mục bày trò rồi, không viết như thế thì ai thèm vào. Với cả có mỗi mấy cô gái thì sao dám đi đảo hoang chứ?”
"Nhìn mấy cô này hình như hơi quen mắt nha, là ai vậy?”
“Không phải còn có người quay phim sao? Kiểu gì anh ta chẳng giúp họ làm việc, lầu trên đừng để bị lừa!”
......
Khu vực bình luận trên trang web livestream gần như chìm nghỉm trong những lời mắng chửi.
Cư dân mạng thấy đề tài náo nhiệt thì hóng hớt vào xem, để lại bình luận ác ý xong mới thoát ra ngoài.
Bên này chúng tôi đã quyết định xong, nếu như đã đến thì đành chấp nhận ở lại vậy.
Ký hợp đồng rồi, trong điều khoản không ghi rõ nên tình cảnh hiện giờ dù sao cũng phải chấp nhận.
Anh quay phim che tai ngẩn người một lúc, sau đó hoảng hốt chạy đi.
“Tôi đi vệ sinh đã.”
Đợi rất lâu mà anh ta vẫn chưa quay lại, Chúc Thanh Lam dần mất kiên nhẫn:
“Anh ta làm sao vậy?”
"Có nên ra ngoài tìm anh ta không? Chẳng may anh ta xảy ra chuyện gì thì sao?”
Tôi chấp nhận số phận, xách ba lô lên:
“Các cô từng thấy ai vội đi vệ sinh mà vác theo cái máy quay to đùng như thế chưa?”
6.
Người quay phim nhận được thông báo của tổ làm phim, vác máy quay bỏ chạy.
Bấy giờ trên đảo hoang chỉ còn bốn người chúng tôi.
Hòn đảo hoang vắng, những con người xa lạ.
Chúng tôi bị sự hoảng loạn nhấn chìm vì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bầu không khí trong phòng không ngừng giảm xuống, lạnh như sắp đóng băng đến nơi.
"Em đói quá."
Thẩm Mỹ Mỹ xấu hổ, sắc mặt tái nhợt ôm bụng.
"Trước khi đến em không ăn cơm à?"
Tôi kéo ba lô đến bên chân mình rồi mở ra, lấy đồ dùng nhà bếp và gia vị, sau đó lấy thêm bộ bát đũa.
Cô bé gật đầu:
“Em muốn lên hình đẹp nên hai ngày nay không ăn gì.”
Hai ngày?
Vậy mà chịu đói nổi ư.
Mặc dù tôi từng nghe về chuyện các nghệ sĩ thần tượng phải kiểm soát cân nặng, nhưng tôi không ngờ họ thật sự không ăn gì.
"Tôi chỉ mang dụng cụ, không có nguyên liệu nấu ăn, không có bếp."
Chúc Thanh Lam mở hành lý ra:
“Tôi mang theo các loại thuốc men và bộ dụng cụ sơ cứu."
"Tôi chỉ có một ít quần áo chống rét thôi, tổ tiết mục giới hạn số lượng đồ mang theo.”
Diệp Sơ nói, vẻ mặt hơi áy náy.
Thẩm Mỹ Mỹ không mở túi xách của mình ra:
“Em xin lỗi, em nghĩ tổ tiết mục sẽ chuẩn bị nên chỉ mang mỹ phẩm thôi.”
Nếu không có thức ăn thì chúng tôi không thể sống sót trên hòn đảo này.
Số đồ đạc trên là tất cả những gì chúng tôi có.
Chúng tôi đành chia làm hai nhóm đi tìm nguyên liệu nấu ăn.
Tôi và Thẩm Mỹ Mỹ một nhóm, hai chúng tôi đi về phía đông. Chúc Thanh Lam và Diệp Sơ lập nhóm đi về phía tây.
Chúng tôi hẹn nhau phải trở về chỗ cắm trại trước khi mặt trời lặn.
Một hòn đảo hoang khi về đêm có rất nhiều yếu tố không an toàn.
Chúng tôi không thể đi quá xa, rất dễ bị lạc.
Dọc đường, vẻ mặt của Thẩm Mỹ Mỹ ủ rũ, tràn ngập sự bất an.
Tôi thuận miệng an ủi cô bé:
“Em đừng tự trách nữa, chúng mình cố gắng tìm thức ăn là được mà."
Bình luận facebook