• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sinh tồn trên đảo hoang (1 Viewer)

  • Phần 3

13.

Ba cô gái nhìn tôi lấy ra một con dao, chia thịt lợn rừng thành từng miếng xiên vào que gỗ rồi đặt lên lửa nướng thì học theo.

Phần thịt chúng tôi cắt là thịt ba chỉ ở bụng lợn rừng. Phần thịt này vừa béo vừa nạc, nướng trên lửa thơm phức.

Thấy nướng vừa chín, tôi cầm lên nếm thử.

Hương vị rất phong phú. Thịt nạc mà không khô, béo mà không ngấy.

"Chúng ta không có muối, cũng không có gia vị ướp đồ nướng, làm sao ăn được đây?”

Ánh mắt Thẩm Mỹ Mỹ ghét bỏ nhìn tôi:

“Thế này tanh lắm!"

Tôi cầm một xiên đưa cho Chúc Thanh Lam:

“Nếm thử đi."

Chúc Thanh Lam cũng không ra vẻ, cầm lấy cắn một miếng.

“Ngon quá."

Diệp Sơ và Thẩm Mỹ Mỹ đói bụng cả một đêm, đưa miếng nào vào miệng là gần như nuốt chửng miếng nấy:

“Chị Chu Ngưng, cái này không cần ướp mà vẫn ngon quá!"

Lợn rừng ngày nào cũng vận động nên trên thân nó rất ít thịt mỡ.

Món thịt nướng này ngon đỉnh luôn.

Sau khi ăn xong, tôi ngồi bên đống lửa hơ khói, lấy gậy gỗ và dây leo ra treo thịt lợn lơ lửng trên không trung.

"Chị Chu Ngưng, chị làm gì thế?"

"Nhiệt độ trên đảo cao, thịt lợn để vài tiếng là hỏng ngay. Sau khi hun khói thành thịt khô thì sẽ bảo quản tốt hơn, chuẩn bị sẵn cho các trường hợp có thể xảy ra bất ngờ.”

Hôm nay chúng tôi có thức ăn, không có nghĩa là ngày mai cũng vậy.

Chuẩn bị trước là một nguyên tắc rất quan trọng để sinh tồn nơi hoang dã.

Sau khi ăn xong thịt nướng, bốn chúng tôi quyết định trở về nhà cũ bên bờ biển để tìm kiếm xem còn gì có thể sử dụng được không.

Chúc Thanh Lam dùng dao chặt những cành mây cứng cỏi trong rừng, sau đó gom chúng lại đan thành mấy cái giỏ.

Cô ấy ngượng ngùng cười:

“Sau khi ra mắt, tôi ở trong đoàn làm phim rảnh rỗi thì sẽ đan khăn quàng cổ, dệt áo len. Thế nên với tôi thì những thứ này không khó lắm."

Quả nhiên, sự am hiểu của mỗi người đều không giống nhau.

"Đồ đạc ở đó bị ngấm mưa hết rồi mà, chúng ta vẫn phải trở về ư?"

Diệp Sơ lo chúng tôi uổng công trở về mấy tiếng đồng hồ mà không được gì.

"Yên tâm, tôi dẫn các cô đi ăn một bữa thịnh soạn!"

14.

Trang web livestream nho nhỏ lúc này bị mấy chục triệu người cùng lúc tràn vào, chen chúc khiến cho đường truyền lag đơ luôn.

Các nền tảng video lớn và các đài truyền hình đã mua bản quyền phát sóng chương trình này.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chương trình và khách mời nước lên thì thuyền lên.

"Mấy nữ nghệ sĩ này không phải vô danh thì là chẳng mấy tiếng tăm. Đừng gọi là đoàn sinh tồn đảo hoang nữa, gọi là đoàn flop đi!”

"Nhưng không thể không nói, tôi thấy chương trình này có chút chân thật nha.”

Đến khi Thẩm Mỹ Mỹ rơi vào đầm lầy vẫn có người không tin.

"Cái này chắc là giống quay phim truyền hình, tổ đạo diễn trải lưới dưới đầm lầy ha. Toàn là giả thôi!"

"Anh không thấy cô ấy khóc đến thế kia à, hơn nữa tổ đạo diễn tuyên bố không tham gia mà.”

"Thế mà cậu cũng tin, non quá.”

Bốn khách mời trải qua đêm mưa khủng khiếp, vẫn có người nghi ngờ.

"Đây là âm thanh của tổ đạo diễn đúng không, tặng đùi gà cho hậu kỳ nè.”

Mãi đến khi Go Pro của ai đó qua rèm cỏ chụp được ảnh của con lợn rừng bên ngoài hang động, tất cả mọi người mới bắt đầu sôi sục.

"Mẹ kiếp các cô ấy đến đảo hoang thật đấy, heo rừng là thật luôn!"

"Tổ tiết mục đăng thông báo sơ cứu, bảo là đã chuẩn bị gọi xe cấp cứu đến đó nhưng thấy bọn họ thoát khỏi nguy hiểm rồi nên mới thôi nè.”

"Phục luôn, mấy cô này đỉnh ghê!"

Đến khi quay tới hình ảnh thịt lợn nướng, livestream trong nước vừa đúng lúc về đêm.

"Nói thật đi, Chu Ngưng là bộ đội đặc chủng đúng không, nếu không sao mà mạnh như vậy được!”

"Anh không để ý ngoại trừ bình hoa Thẩm Mỹ Mỹ ra, những người khác đều có sở trường hả.”

"Khiến tôi thèm chết luôn, cả đời này tôi còn chưa từng ăn thịt lợn rừng bao giờ!”

"Đám đàn bà này đáng sợ ghê!"

15.

Sau một lúc xoay xở, chúng tôi đã trở lại bờ biển.

Đêm qua thủy triều dâng cao, đồ đạc trong phòng đều bị cuốn trôi đi mất, những thứ sót lại chẳng còn bao nhiêu.

Tôi lấy dầu ăn và hộp gia vị.

Chúc Thanh Lam cầm túi y tế.

Diệp Sơ lấy mấy cái áo khoác chống thấm nước và chống gió.

"Các chị mau ra ngoài xem đi, trên bãi biển có rất nhiều thứ nè!"

Thẩm Mỹ Mỹ đang nhảy dựng lên trên bãi biển.

Khi thủy triều dâng cao cuốn theo rất nhiều động vật có vỏ và cua lên cát, cô bé vui sướng không ngừng nhặt.

Tôi phát hiện đống cua này đa phần là cua con thoi và cua bánh mì, còn có chút cá bát trảo và nhiều loại nữa, xem như đa dạng.

Tôi chạy đến một khe hở rạn san hô, tìm thấy một lưới đánh cá cũ bị cuốn trôi lên bờ.

Tôi dùng dây cỏ để khâu qua nó rồi ném lưới xuống bãi cạn.

Khi những người khác nhặt hải sản, tôi cũng bắt đầu thu lưới.

Đại dương không thiếu cá, cá rất giàu protein.

Tôi trở lại bãi cát với một lưới cá trong tay, cẩn thận đặt chúng vào lồng.

"Hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, chúng ta mau chóng ăn đi. Sau đấy còn phải xây dựng nơi trú ẩn nữa.”

Mặc dù bờ biển đẹp nhưng không nên ở lại lâu.

Nồi niêu xoong chảo rửa sạch xong có thể dùng. Đây là tài nguyên nước ngọt mà tổ tiết mục cung cấp, còn lại không được bao nhiêu.

Tôi múc nước, dùng dao cạo vảy cá, cho thịt cá thái lát vào nồi rồi thêm gia vị mình tự chế.

Sau đó tôi lại tìm một sợi dây thép dài trong đống rác trên bờ biển, xoắn nó vào thành một vỉ nướng.

Tôi cho cua con thoi, cua bánh mì và tôm tê giác lên vỉ, thổi lửa bắt đầu nướng.

Cá tôm sống chịu tác động của nhiệt độ dần dần đổi sang màu cam, vàng cam cực kì hấp dẫn.

Chúng tôi nhìn mà chảy cả nước miếng.

Sau khi ăn no, mọi người ngẩn người nhìn ra biển xanh bao la.

"Vì sao các chị lại tham gia chương trình này?”

Tôi thốt lên:

“Vì tiền."

Diệp Sơ hơi do dự:

“Tôi cũng tham gia vì tiền."

Thẩm Mỹ Mỹ gật gật đầu:

“Đúng thế, nếu không phải cát xê cao như vậy thì công ty quản lý của em cũng không bán em."

Chúng tôi không hẹn mà cùng quay sang nhìn Chúc Thanh Lam.

Theo tôi được biết, khi thông tin Chúc Thanh Lam giành giải ảnh hậu đăng tải trên báo chí, tài phú của gia tộc cô ấy đã khiến cư dân mạng khiếp sợ.

Cô ấy hẳn không đến vì tiền.

Sắc mặt Chúc Thanh Lam hơi mất tự nhiên:

“Ở nhà nhàm chán quá nên muốn tìm vui vẻ ấy mà.”

16.

Tôi suýt chút nữa nhịn không được vỗ tay khen ngợi.

Ban đầu còn nghĩ không biết cô ấy có phải có lý do đặc thù gì hay không.

Quả nhiên, có tiền còn nhàn rỗi mới đúng là Chúc Thanh Lam.

Trong thoáng chốc, chân trời và những đám mây nhẹ nhàng mờ ảo nhuốm màu đỏ ửng. Hoàng hôn xuyên thấu tầng mây, từng đợt từng từng đợt chiếu lên mặt biển, lấp lánh sáng ngời.

Bốn chúng tôi ngồi quanh bếp lửa, lặng yên không nói.

Thế nhưng sau khi cùng nhau trải qua mấy ngày thăng trầm này, trong lòng chúng tôi đã thân thiết hơn nhiều lắm.

"Các chị mau nhìn kìa, bên kia có phải có thuyền không, cánh buồm màu đỏ kìa!"

Khoảng cách quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy tàu du lịch bé bằng ngón tay, nhưng chừng ấy đã đủ khiến cho chúng tôi cảm thấy sửng sốt.

Sinh tồn trên đảo hoang.

Chỉ cần bạn có thể thành công rời đi tức là đã thành công sống sót.

Mặc dù bây giờ chúng tôi có đủ thức ăn, nhưng nước ngọt càng lúc càng ít.

Rời khỏi hòn đảo là cách nhanh nhất để giải cứu chúng tôi.

"Mau, lấy cỏ khô và diêm ra châm lửa!"

Chúng tôi đốt cháy củi trên bãi biển.

Phải để ngọn lửa bùng lên thêm nữa, để khói bốc lên nhiều hơn, phải để cho họ có thể nhìn thấy chúng tôi!

Chúng tôi nắm chặt tay nhau, cầu mong nhanh chóng được thoát khỏi nơi này.

Thẩm Mỹ Mỹ vẫy tay, đứng trên cát hô to:

"Này, chúng tôi ở đây, mau tới cứu chúng tôi đi!"

17.

Chúng tôi nhìn con tàu càng lúc càng xa rồi từ từ biến mất hẳn.

Lúc này, Thẩm Mỹ Mỹ yếu ớt ngồi bệt xuống bãi cát, hy vọng trong mắt vừa sáng lên bấy giờ tắt ngóm.

Mọi người hoàn toàn không nhớ đến hương vị tuyệt vời của hải sản trên bờ biển nữa, bấy giờ chỉ còn lại sự mất mát.

Việc lần này khiến tôi nhận ra mình phải sẵn sàng cho mọi tình huống.

Nếu xuất hiện khả năng được cứu thêm lần nữa, chúng tôi phải kịp thời đối phó với nó.

"Thôi đừng nản lòng. Như vậy chứng minh hòn đảo này nằm trong một số tuyến đường nhất định, chúng ta lên cao nguyên dựng một đài lửa, tạo khói dày đặc cầu cứu đi."

Chúng tôi quay trở lại nơi cao nhất của hòn đảo.

Tôi chọn một khoảng trống lớn để tàu ngoài xa hoặc máy bay trực thăng khi đi ngang qua có thể dễ dàng phát hiện chúng tôi hơn.

Tôi tìm ba cành cây tương đối dài, xếp thành hình tháp, sau đó dùng dây leo buộc chặt từ dưới lên trên.

Đặt thêm một ít cỏ khô có thể đốt cháy nhanh chóng bất cứ lúc nào như một chất dẫn lửa, rồi tôi chọn thêm một vài thanh củi.

Xếp xong thì điều chỉnh độ cao và vị trí, cố định cho chắc chắn là có thể sử dụng.

Phòng livestream lúc này bùng nổ.

"Chu Ngưng làm có đúng không đó? Sao tôi thấy khá khuôn mẫu nha.”

"Lầu trên đừng nghi ngờ nữa, tôi là người yêu thích dã ngoại đây. Thao tác này của cô ấy có thể ghi vào sách giáo khoa chuyên nghiệp luôn!”

"Cô gái này ở đâu ra vậy? Giỏi quá đi mất.”

"Tôi bắt đầu tin tưởng các cô ấy không phải phối hợp diễn với tổ tiết mục rồi đó, hình như không có kịch bản đâu.”

"Tôi là một người qua đường từng xem qua vai phụ mà Chu Ngưng đóng. Diễn xuất của cô ấy tệ lắm.”

"Một cô gái dẫn theo ba cô gái khác, trâu bò!”

"Thật sự rất hữu ích nha, còn có thể học được rất nhiều kiến thức sinh tồn nơi hoang dã. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ làm fan mấy chị gái này!”

18.

Điều cuối cùng chúng tôi cần làm trong ngày hôm nay là xây dựng nơi trú ẩn.

Tôi cầm dao rựa cưa vài khúc gỗ từ thân cây ra, dùng đá cắm xuống bốn góc trên đất để cố định nền móng.

Ba người còn lại thấy tôi làm cũng chạy tới giúp đỡ.

Tôi dựa theo hình dáng của căn nhà gỗ ọp ẹp kia mà xây nên.

Chúc Thanh Lam phụ trách cưa gỗ thành những thanh dài, ngắn.

Diệp Sơ đi tìm bùn vàng, Thẩm Mỹ Mỹ thì cầm liềm vào rừng tìm lá cọ.

Tôi xếp gọn gàng những khúc gỗ này lên mái nhà nghiêng, sau đó sử dụng một số gỗ còn thừa để dựng làm tường.

Nguyên nhân mà căn nhà ven biển bị dột là do khe hở giữa các tấm ván trên mái nhà quá lớn.

Tôi đậy những lá cọ to lên mái nhà rồi trát lên chúng một lớp bùn vàng, sau khi xác nhận độ chắc chắn thì mới phủ thêm lá lên.

Xong xuôi, tôi chừa một góc khá kín đáo lại cho Thanh Lam dùng cành gỗ làm thành cửa.

"Được rồi!"

Chúng tôi bước vào nơi trú ẩn đơn giản tự mình xây nên, dọn dẹp qua loa sau đó trải áo khoác chống thấm nước mà Diệp Sơ lấy từ nhà cũ lên đất.

Đêm đó, mọi người ngủ rất ngon.

Đến khi tôi thức dậy, tôi mới nhận ra vấn đề về nguồn nước.

Tôi lấy chai nước nhựa treo trên cành cây gần đó xuống.

Treo chai trong rừng qua đêm có thể hứng được không ít sương sớm.

May mắn thay, chúng tôi có thể chờ đến khi trời mưa hoặc rời khỏi đây trước khi nguồn nước cạn kiệt.

"Chị Chu Ngưng, hôm nay ăn gì thế?"

Chúc Thanh Lam không nhịn được cười trêu Thẩm Mỹ Mỹ:

“Sao em càng lúc càng giống thổ dân vậy, khả năng thích ứng rất mạnh nha."

Cô bé cười hì hì:

“Đâu phải mỗi em đâu, còn chị Chu Ngưng và chị Diệp Sơ nữa mà."

"Có các chị ở đây thì bất kể đi đâu em cũng không sợ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom