-
Chương 4: Cách mạng chính là mời khách ăn cơm
Lại qua hai ngày nữa nhà trường sẽ bắt đầu học kì. Tuy kì nghỉ hè này kéo dài từ tháng sáu đến tận tháng tám, ba tháng lâu như vậy, nhưng thấy nó sắp kết thúc, trong lòng tôi vẫn có chút lưu luyến. Trong khi đi mua một đống đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt với bạn cùng phòng, tôi quyết định mở tiệc ăn mừng tôi đã đặt chân vào nhà giàu. Nhưng vừa mới đến, bố mẹ của bạn cùng phòng còn chưa đi nha, tôi cũng ngại kéo cả người nhà người ta đi ăn. Quan trọng nhất là, đã hai ngày tôi chưa gặp Tiểu Tây rồi, dù thế nào cũng phải sáng tạo cơ hội ăn một bữa cơm với Tiểu Tây mới được. Một mình hẹn anh ấy thì có vẻ hơi mất tự nhiên, tính toán lỹ lưỡng trong lòng, tôi cầm lấy điện thoại, tìm được cái tên bị tôi đặt là “sát thủ mặt lạnh” gọi sang, bên kia lập tức truyền tới tiếng nhạc chờ dễ nghe. Thật đốt tiền, dùng tiền cho người khác hưởng thụ, tôi âm thầm mắng. Bài hát kia đã phát hơn một nửa, Phương Dư Khả vẫn chưa nhận điện thoại. Ngắt máy, tôi coi như không có việc gì nằm thẳng cẳng trên giường ngủ trưa.
Không biết ngủ bao lâu, tôi bị đói bụng đánh thức. Tôi cầm điện thoại bên gối lên nhìn nhìn, có bốn cuộc gọi nhỡ của sát thủ mặt lạnh, tôi vừa định gọi lại, điện thoại đã kêu lên, nhìn tên lại là sát thủ mặt lạnh. Tôi nhận điện: “Này, có chuyện gì gấp tìm tôi à?”
Bên kia trầm mặc một lúc: “Cô là heo sao? Tôi gọi cho cô nhiều như vậy cô đều không nghe!”
Tôi có chút khó hiểu: “Để làm gì? Tôi vừa mới ngủ. Có chuyện mau nói, có rắm nhanh phóng. Tôi còn phải vào WC.”
“Chuyện gì? Không phải cô gọi cho tôi sao? Đồ ngốc.”
Tôi dừng một chút, nhớ lại xem trước khi ngủ tôi đang định đẽo gọt chuyện gì mà phải gấp gáp gọi điện cho người ta như thế. Đầu kia điện thoại đã không nhịn nổi nữa: “Chịu không nổi cô. Ngắt máy.”
“Chờ một chút, tôi nhớ ra rồi. Tôi muốn mời cơm.” Bên kia lại là một trận trầm mặc. Tôi cho là tín hiệu không tốt. “Này, nghe thấy không? Tôi nói tôi mời cơm, đại soái ca ngài một phản ứng ạ.”
“Ăn ở đâu?” Khốn, đã được mời ăn thái độ còn lạnh lùng như thế.
“Địa điểm còn chưa chọn a, chúng ta đều mới tới có mấy ngày, đường xá cũng chưa quen. Như vậy đi, cậu gọi cả Tiểu Tây đi. Tôi cũng muốn cảm ơn anh ấy mấy ngày qua đã giúp đỡ. Thuận tiện để anh ấy làm hướng dẫn viên, giới thiệu cho chúng ta một số nhà hàng ngon.” Một tay tôi cầm điện thoại, một tay hận không thể vỗ tay tán thưởng chính mình. Chỉ số thông minh của tôi khẳng định là trên 150, tôi sao có thể thông minh đến thế này nha. Lời vừa nói vừa có tình vừa có lý lại có lễ!
Đầu kia điện thoại dừng một chút rồi nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Không đợi tôi nói xong, bên kia đã ngắt điện thoại. Tiểu tử thối, muốn tiết kiệm tiền điện thoại chắc, cũng không để người ta nói xong, rõ thật là! Nhưng vừa nghĩ tới tôi sẽ đi ăn cùng Tiểu Tây, tôi làm một tư thế thắng lợi: Oh, yeah! Nói xong liền ngây ngô vuốt cái đầu sư tử đi vào phòng tắm.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi nhận được tin nhắn của Phương Dư Khả, súc tích đến mức không thể súc tích hơn được nữa: “Nhà hàng Quách Lâm, 7:00 p.m, gặp ở cổng.” Hứ, đánh điện báo chắc, lại còn “p.m” nữa. Tôi trả lời: “Được, anh ấy cũng đi chứ?” Đợi n phút, tiểu tử thối cũng chưa nhắn lại cho tôi. Có lẽ đang nói chuyện yêu đương với bạn gái nha.
Mấy hôm trước không gặp Tiểu Tây, tôi như đánh mất hồn, bây giờ sắp được gặp, tôi ngược lại có chút hoảng hốt. Aizz, chẳng lẽ thích một người là như vậy? Sợ hãi bất định, thấp thỏm bất an? Tôi vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nghĩ lúc này Tiểu Tây đang làm gì nhỉ? Hay là đang ngủ? Chắc là không, anh ấy hẳn là không ngủ nhiều như tôi; đọc sách? Có thể. Vậy là sách gì nhỉ? Truyện cười? Có lẽ là không, đó là thứ tôi xem. Sách giáo khoa? Có lẽ không, quá cứng nhắc. Anh nhất định là đang đọc loại sách rất uyên thâm, toàn bộ là tiếng Anh, tìm tòi vũ trụ huyền bí hoặc phân tích xu thế tài chính toàn cầu. Đối với những chỗ tác giả còn hoài nghi, anh nhất định sẽ dùng bút máy chú thích lên sách, viết lên quan điểm của mình. Đối với những chỗ tác giả viết đặc biệt có ý tưởng, anh cũng nhất định sẽ vạch những đường gợn sóng bên dưới. Ừ, đúng, anh sẽ dùng những ngón tay thon dài sạch sẽ lật một trang lại một trang, sau đó chìm đắm trong thế giới của quyển sách kia.
“Nghĩ gì vậy? Làm dáng như thế?” Vương Tiệp đạp vào đùi cắt đứt mơ màng của tôi. Mọi người đều trẻ tuổi năng động, ở với nhau một vài ngày đã như người nhà.
Tôi ha hả cười: “Nghĩ đến ông xã nha.”
“Oa, là công tử nhà nào? Giới thiệu, giới thiệu đi.” Cái lỗ tai bát quái của Vương Tiệp lập tức dựng thẳng đứng.
“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Tôi hắc hắc cười. “Mới là giai đoạn huấn luyện ông xã thôi, có cơ hội sẽ giới thiệu cho các cậu biết.”
“Các cậu là mập mờ không rõ hay là mình cậu đơn phương a? Nhìn cậu cười như thế đoán chừng cậu đơn phương rồi.”
“Hắc, sao lại nói vậy, dựa vào cái gì nói tớ một mình đơn phương thì sẽ cười như vậy? Còn mập mờ thì sẽ cười thế nào?”
“Cái này thì cậu không hiểu rồi. Giai đoạn mập mờ tuyệt đối sẽ cười ngượng ngùng, ánh mắt sẽ dịu dàng sâu xa. Tớ biểu diễn cho cậu coi.” Nói xong, Vương Tiệp lập tức chống cằm ra vẻ thục nữ.
Tôi cười ngặt nghẽo: “Cậu diễn Lâm Đại Ngọc đấy à.”
“Phải hoa nhường nguyệt thẹn như thế. Vừa rồi tớ thấy cậu phát xuân nước miếng cũng sắp rơi xuống đất rồi.” Vương Tiệp cười cười.
“Aizz, thật đúng là bị cậu nói trúng rồi, tớ thật sự đang thầm mến. Người ta cũng không biết tâm tư này của tớ, cậu xem cậu với bạn trai cậu ấy, mỗi ngày gọi điện thoại đến lỗ tai cũng không giăng nổi mạng nhện. Tớ đây cũng chỉ là suy nghĩ chia sẻ tiền điện thoại với cậu thôi. Có lẽ một thời gian nữa, điện thoại ký túc xá này sẽ thuộc về tớ nha.”
“Đừng có tự sướng nữa đi.” Vương Tiệp đẩy tôi: “Nhìn dáng vẻ này của cậu là lần đầu tiên thích đàn anh chứ gì?”
“Cao thủ a, tuyệt đối là cao thủ. Sao cậu biết?”
“Khi tớ bắt đầu yêu đương cậu còn nằm trong tã ấy chứ. Aizz, mối tình đầu thì có chút phiền phức. Nếu không thành, nhẹ thì thương tâm, nặng thì tự mình hại mình đó.”
“Phi phi. Sao có thể không thành?! Không thành cũng phải thành. Mẹ tớ nói, một trong những nhiệm vụ của tớ ở đây là phải tìm một bạn trai. Tớ sao có thể phụ ý tốt của mẹ già nha?”
“Vâng vâng vâng, Lâm Lâm, tớ chúc cậu mã đáo thành công.” Vương Tiệp xoay người về chỗ ngồi xuống, cầm một cái gương bắt đầu trang điểm.
Tôi nhìn Vương Tiệp đang dán lông mi, chằm chằm không chuyển mắt, Vương Tiệp quay đầu nhìn tôi: “Cậu nhìn chằm chằm tớ như thế tớ làm sao trang điểm a, hoảng chết được.”
“Hắc hắc hắc hắc, Tiệp Nhi a, cậu giúp tớ trang điểm nha, tối nay tớ có cuộc hẹn.”
Vương Tiệp cười cười: “Được, không thành vấn đề.” Nói xong bắt đầu bôi đủ thứ lên mặt tôi. Vừa bôi vừa nói: “Da cậu hơi khô, khu hình chữ T hơi nhờn, a, chỗ này còn có chút tàn nhang.”
“Chị hai, chị có thể đừng đả kích em như thể không. Cậu nói thêm chút nữa là tớ thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi. Mấy ngày nay tớ không hợp khí hậu nên mới như vậy. Đây chẳng phải kiểm tra trình độ trang điểm của cậu sao? Tối nay tớ có hẹn, cậu cho tớ chút lòng tin có được không?”
“Ha ha, cái gì mà thiếu phụ luống tuổi có chồng chứ, thiếu phụ trên mặt làm gì có mụn thanh xuân. Cậu cũng không phải thiếu phụ luống tuổi có chồng. Ha ha. Nói nghiêm túc đây. Lần đầu tiên hẹn hò phải trang điểm trang nhã, nhìn thoải mái một chút.”
Nửa giờ sau, Vương Tiệp cầm chiếc gương giơ ra xa một chút: “Nhìn thành quả của tớ đi, hóa cậu thành tiểu tiên nữ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở rồi.”
“Thật sự là tài nghệ điêu luyện nha!” Tôi quay cái gương tấm tắc tán thưởng, tỉ mỉ nhìn, mụn, tàn nhang vân vân trên mặt cũng không thấy nữa, đôi mắt cũng to hơn một vòng.
Tôi dùng sức ôm Vương Tiệp một cái: “Chờ lão nương ta báo tin thắng trận trở về nhất định mời cậu ăn thịt.”
Tôi kiểm tra bản đồ một chút, Quách Lâm cách Bắc Đại vài con đường. Tôi đánh giá quãng đường mất khoảng 10 phút. Để an toàn, tôi quyết định đến đúng giờ. Tôi không ngừng nhìn đồng hồ, thật vất vả mới chờ tới 6 giờ 50, tôi khó nhịn nổi nữa mới ra cửa.
Phương Dư Khả và Tiểu Tây đã đang trò chuyện phía trước Quách Lâm. Từ xa nhìn lại, hai đại soái ca đi làm thần giữ cửa thật có chút đáng tiếc. Tôi điều chỉnh hô hấp, đi qua, giơ tay lên: “Hi, thật ngại quá, em tới muộn.”
Phương Dư Khả quay đầu nhìn tôi, giật mình một cái, lạnh lùng quay đầu nói: “Đi thôi.”
Tôi tự động quên cậu ta, đi tới cạnh Tiểu Tây nói: “Tiểu Tây, chờ lâu chưa?”
Tiểu Tây lắc đầu: “Chưa lâu, anh vừa tới trung tâm kinh tế, suýt chút nữa thì muộn. Vừa chạy tới đây, có phải đợi cũng là Phương Dư Khả đợi lâu kìa.”
Khi gọi món ăn, tôi hỏi Tiểu Tây uống gì. Tiểu Tây hỏi: “Các em uống bia chứ?”
Phương Dư Khả nói: “Em uống”. Tôi vội vàng xua tay: “Hai người uống đi, em không uống, em không biết uống rượu, ha ha.”
Thật ra tửu lượng của tôi không tệ, từ nhỏ bố tôi đã dùng đầu đũa nhúng rượu vàng cho tôi uống. Bây giờ uống chút bia cũng chỉ như trò đùa. Đang là mùa hè, uống chút bia coi như giải khát, đáng tiếc tôi đang mặc váy, trang điểm cũng trang nhã, uống rượu với người ta cũng không nên, nhỡ may dọa Tiểu Tây chạy mất thì sao. Trước tiên vẫn nên nhẫn nhịn một chút.
Trên bàn cơm, chỉ cần là những món rau mà cánh tay có thể vươn tới được tôi đều gắp, không quan tâm những món ăn kia bày biện mê người thế nào, tôi đều tự động bỏ qua. Tôi uống một ngụm nước đá, ăn một miếng rau, chậm rãi nhai chậm rãi nuốt, thục nữ trên TV chẳng phải đều ăn như vậy sao. Tuy rất đói bụng nhưng tôi rất lo lắng hình tượng như sói đói vồ mồi trên bàn ăn sẽ hù dọa ông xã tôi đã tăm tia. Tôi cầm giấy ăn lau miệng, nói ra kịch bản đã nghĩ sẵn: “Tiểu Tây, đại học phải sống thế nào mới có ý nghĩa?”
Phương Dư Khả không biết uống phải cái gì, liên tục ho khan. Tôi ngẩng đầu nhìn trời. Ông trời a, ông ném vận may cho tôi đồng thời ném cả cái tên này nữa hay sao. Phương Dư Khả thực sự là khắc tinh của tôi. Lần nào bầu không khí đang rất tốt đều bị cậu ta phá hủy.
Tiểu Tây cười cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết đáng yêu, lúm đồng tiền trên má càng sâu: “Còn phải xem em muốn cái gì, nếu em muốn những ngày bình thản, em cứ dựa theo hồi cấp ba học tập cho tốt là được; nếu em muốn cuộc sống phong phú, em có thể tham gia các loại đoàn hội. Bắc Đại có rất nhiều câu lạc bộ, có danh xưng là “đại chiến bách đoàn”, vừa mới khai giảng các câu lạc bộ đã bắt đầu tuyển người mới, em có thể dựa theo sở thích của mình để tham gia một hai hội, hoặc em có thể tìm công ty để thực tập. Có người trước khi vào đại học đã có ý muốn xuất ngoại thì sẽ tập trung nghiên cứu, mục đích khác nhau sẽ có cuộc sống khác nhau.”
Tôi vừa nghe lòng lại lạnh xuống. Chẳng lẽ tôi nói: mục đích của em là không để bị đuổi, tìm một người để gả cho a? Tôi quanh co nói: “Ha ha, em vừa vào học, cũng chưa nghĩ tới những ngày sau sẽ thế nào. Còn kế hoạch của anh thì sao?”
Tiểu Tây không nói gì, một lúc sau mới thở dài: “Anh dự định sẽ xuất ngoại học thạc sĩ, tranh thủ kiếm một học bổng. Nhưng hiện tại sức khỏe bố anh không tốt, anh không yên tâm.”
Thấy tâm trạng Tiểu Tây bỗng nhiên hạ xuống, tôi cũng không biết nên an ủi thế nào, đành phải nói: “Sức khỏe không tốt thì đi khám nhiều một chút, uống thuốc nhiều một chút. Tất cả sẽ tốt.”
Phương Dư Khả uống một ngụm bia: “Cô là đồ ngốc chắc. Uống thuốc nhiều một chút, có người nói như vậy sao? Hơn nữa bố người ta còn là bác sĩ.”
Tôi cũng hiểu được mình nói sai, vội nói: “Ha ha, em nói không đúng. Ý của em là ở hiền gặp lành. Anh cũng đừng quá lo lắng.”
Thật ra trong lòng tôi rất khó chịu. Tiểu Tây thành tích rất tốt, có thể giành học bổng xuất ngoại. Tôi học tiếng Đức, muốn xuất ngoại cũng chỉ đi Đức, chạy tới nơi yêu chủ nghĩa đế quốc ấy cũng chẳng làm gì a. Hơn nữa, tôi có thể tốt nghiệp hay không còn chưa biết, cầm học bổng xuất ngoại thật sự là giấc mơ quá xa xôi rồi.
Khí áp quanh bàn ăn bất ngờ giảm. Bầu không khí không chút sức sống, tôi giơ ly nước đá lên nói: “Vì ngày mai tốt đẹp, cụng ly!”
Phương Dư Khả cười cười, nói: “Cụng ly!”
Tôi bổ sung: “Vì khuôn mặt tươi cười của núi băng nghìn năm, cụng ly!”
Tầm chín giờ, tôi giả bộ đi toilet đứng dậy tính tiền. Nhân viên phục vụ nói, vị tiên sinh kia đã trả tiền rồi. Tôi quay đầu nhìn hai người bọn họ, hạ giọng hỏi: “Ai?”
“Người mang mắt kính đang uống rượu kia kìa.” Nhân viên chỉ chỉ về phía Phương Dư Khả: “Diện mạo giống Won Bin ấy.”
Sau này nhớ lại, tôi nghĩ con mắt của người này vô cùng kỳ quái. Rõ ràng tôi thấy Phương Dư Khả giống Phương Đại Đồng, vì sao mẹ già và nhân viên đều nói là Won Bin nhỉ? Won Bin có lúm đống tiền nha…
Tôi chạy về len lén hỏi Phương Dư Khả: “Hôm nay sao lại trượng nghĩa như vậy, giúp tôi trả tiền nha?”
Phương Dư Khả liếc mắt nhìn tôi: “Không có thói quen để con gái mời, mặc dù cô cũng chẳng giống con gái.”
Tôi cắn răng hỏi: “Chỗ nào không giống?”
Phương Dư Khả cố ý nhìn ngực tôi, từng chữ từng chữ nói: “Cô – nói – xem?”
Tôi cảm giác máu toàn thân đều sôi trào lên mặt, có Tiểu Tây ở bên cạnh tôi cũng không tiện phát tác, đành phải nén giận nói: “Cậu chờ đấy, Phương Dư Khả!”
Tôi hít một hơi, bình tĩnh nói với Tiểu tây: “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi.”
Tôi đứng lên chuẩn bị rời đi. Phương Dư Khả bỗng dứng nói với Tiểu Tây: “Tiểu Tây, anh đi trước đi, em có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Tôi trừng mắt với cậu ta, cố hết sức không động môi, nghiến răng nói với cậu ta: “Tôi với cậu có chuyện gì phải lén lút nói như vậy?”
Phương Dư Khả kéo tôi ngồi xuống, nói với Tiểu Tây: “Thật sự có chuyện. Mẹ cô ấy vừa gọi điện, nói không gọi được cho cô ấy.”
Tôi nghi hoặc lấy điện thoại ra, không phải a, điện thoại chẳng làm sao cả.
Tiểu Tây nhìn tôi một chút rồi lại nhìn Phương Dư Khả, cười nói được.
Nhìn thấy Tiểu Tây cứ thế đi mất, tôi tức giận hỏi Phương Dư Khả: “Chuyện gì a?”
Phương Dư Khả có chút xấu hổ, nói với tôi: “Là chuyện con gái bọn cô.”
Tôi nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cậu ta, lập tức nóng nảy đứng lên, lớn tiếng hỏi: “Cái gì mà chuyện con gái? Cậu nói cho rõ ràng. Lằng nhằng cái gì a?”
Phương Dư Khả chỉ chỉ váy của tôi: “Phía sau cô… đỏ…”
Tôi nghe xong, vội vàng túm chặt phía sau: “Sao cậu… sao không nói sớm?”
Phương Dư Khả nhẹ giọng nói thêm một câu: “Nói cô không giống con gái, cũng không cần dùng cách như vậy để chứng minh đâu.”
Tôi nghĩ vẻ mặt tôi đang đỏ bừng bừng, hùng hổ rống lên với cậu ta: “Chuyện này trời biết đất biết, cậu biết tôi biết, rõ chưa?”
Phương Dư Khả cũng không hé răng. Trong lòng tôi thật ra đang cực kỳ rối loạn, sớm biết vậy đã không uống nước đá, bà dì cả xúi quẩy, sao tới sớm nhiều ngày như vậy, có vẻ bà ấy cũng không quen khí hậu mới a. Nhưng cứ ngồi xuống cũng không phải biện pháp tốt.
Tôi nói với Phương Dư Khả: “Có phải cậu đã đồng ý với mẹ tôi sẽ chăm sóc cho tôi, đúng không?”
Phương Dư Khả gật đầu.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi lên lầu trước, bên cạnh ngã tư có một cửa hàng tiện lợi. Cậu đi mua cho tôi một cái quần, không thì váy cũng được, thuận tiện, thuận tiện cậu… mua cho tôi túi băng vệ sinh. Lát nữa tôi trả tiền.”
Phương Dư Khả im lặng một lúc, nhìn tôi một chút rồi cúi đầu đi xuống lầu.
Một lúc lâu sau, Phương Dư Khả cầm theo một túi đồ về. Tôi lập tức cướp lấy nhằm về hướng toilet.
Tôi mở túi nhựa ra, bên trong là một chiếc quần đen, một chiếc váy đen, băng vệ sinh các loại. Tôi hắc hắc nhìn có chút hả hê, tiểu tử thối kia ở cửa hàng tiện lợi sợ là phải lằng nhằng một lúc lâu mới dám cầm một đống băng vệ sinh ra khỏi cửa. Ông trời a, tuy tôi bảo ông quăng chết cậu ta nhưng nhớ là đừng có làm tôi bị thương, tôi phải sống mà nhớ tới chuyện này a.
Tôi thay quần ra ngoài, Phương Dư Khả đã chờ ngoài toilet. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Đi thôi, vất vả cho cậu.”
Phương Dư Khả lạnh lùng nói: “Chuyện này, trời biết đất biết, cô biết tôi biết.”
Tôi cười: “Biết biết. Sau này nhỡ có gặp phải nữa thì cậu cũng có kinh nghiệm rồi. Không phải sao?”
Vẻ mặt Phương Dư Khả thoáng một cái kéo ra rất dài: “Cái đầu ngu ngốc nhà cô đừng có nghĩ đến chiều hướng này nữa, nhiều tế bào não như vậy mà cũng không không biết dùng cho đúng.”
Tôi vui vẻ: “Sao cậu biết tôi ít dùng đến tế bào não? Bình thường tôi rất lười suy nghĩ, khi cần phải suy nghĩ sẽ là một Einstein đấy, biết không? Tôi thi vào trường đại học số học được 140 đó. 140! Cậu được bao nhiêu?”
Phương Dư Khả nói: 150
Tôi không nói nữa, nói với cậu ta có một cảm giác đặc biệt thất bại. Khi thi vào trường đại học, chẳng biết lúc ấy đầu óc thông suốt thế nào, trước đây số học chỉ cần được 125 đã mừng rỡ như điên, thi vào đại học đột nhiên thần tiên trợ giúp mới được 140. Bây giờ để tôi làm lại có lẽ chỉ được 110 thôi. Tiểu tử này lại có thể đạt điểm tối đa sao? Từ khi hết cấp hai đến giờ tôi đã không biết đến khái niệm điểm tối đa là gì nữa rồi!
Không biết ngủ bao lâu, tôi bị đói bụng đánh thức. Tôi cầm điện thoại bên gối lên nhìn nhìn, có bốn cuộc gọi nhỡ của sát thủ mặt lạnh, tôi vừa định gọi lại, điện thoại đã kêu lên, nhìn tên lại là sát thủ mặt lạnh. Tôi nhận điện: “Này, có chuyện gì gấp tìm tôi à?”
Bên kia trầm mặc một lúc: “Cô là heo sao? Tôi gọi cho cô nhiều như vậy cô đều không nghe!”
Tôi có chút khó hiểu: “Để làm gì? Tôi vừa mới ngủ. Có chuyện mau nói, có rắm nhanh phóng. Tôi còn phải vào WC.”
“Chuyện gì? Không phải cô gọi cho tôi sao? Đồ ngốc.”
Tôi dừng một chút, nhớ lại xem trước khi ngủ tôi đang định đẽo gọt chuyện gì mà phải gấp gáp gọi điện cho người ta như thế. Đầu kia điện thoại đã không nhịn nổi nữa: “Chịu không nổi cô. Ngắt máy.”
“Chờ một chút, tôi nhớ ra rồi. Tôi muốn mời cơm.” Bên kia lại là một trận trầm mặc. Tôi cho là tín hiệu không tốt. “Này, nghe thấy không? Tôi nói tôi mời cơm, đại soái ca ngài một phản ứng ạ.”
“Ăn ở đâu?” Khốn, đã được mời ăn thái độ còn lạnh lùng như thế.
“Địa điểm còn chưa chọn a, chúng ta đều mới tới có mấy ngày, đường xá cũng chưa quen. Như vậy đi, cậu gọi cả Tiểu Tây đi. Tôi cũng muốn cảm ơn anh ấy mấy ngày qua đã giúp đỡ. Thuận tiện để anh ấy làm hướng dẫn viên, giới thiệu cho chúng ta một số nhà hàng ngon.” Một tay tôi cầm điện thoại, một tay hận không thể vỗ tay tán thưởng chính mình. Chỉ số thông minh của tôi khẳng định là trên 150, tôi sao có thể thông minh đến thế này nha. Lời vừa nói vừa có tình vừa có lý lại có lễ!
Đầu kia điện thoại dừng một chút rồi nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Không đợi tôi nói xong, bên kia đã ngắt điện thoại. Tiểu tử thối, muốn tiết kiệm tiền điện thoại chắc, cũng không để người ta nói xong, rõ thật là! Nhưng vừa nghĩ tới tôi sẽ đi ăn cùng Tiểu Tây, tôi làm một tư thế thắng lợi: Oh, yeah! Nói xong liền ngây ngô vuốt cái đầu sư tử đi vào phòng tắm.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi nhận được tin nhắn của Phương Dư Khả, súc tích đến mức không thể súc tích hơn được nữa: “Nhà hàng Quách Lâm, 7:00 p.m, gặp ở cổng.” Hứ, đánh điện báo chắc, lại còn “p.m” nữa. Tôi trả lời: “Được, anh ấy cũng đi chứ?” Đợi n phút, tiểu tử thối cũng chưa nhắn lại cho tôi. Có lẽ đang nói chuyện yêu đương với bạn gái nha.
Mấy hôm trước không gặp Tiểu Tây, tôi như đánh mất hồn, bây giờ sắp được gặp, tôi ngược lại có chút hoảng hốt. Aizz, chẳng lẽ thích một người là như vậy? Sợ hãi bất định, thấp thỏm bất an? Tôi vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nghĩ lúc này Tiểu Tây đang làm gì nhỉ? Hay là đang ngủ? Chắc là không, anh ấy hẳn là không ngủ nhiều như tôi; đọc sách? Có thể. Vậy là sách gì nhỉ? Truyện cười? Có lẽ là không, đó là thứ tôi xem. Sách giáo khoa? Có lẽ không, quá cứng nhắc. Anh nhất định là đang đọc loại sách rất uyên thâm, toàn bộ là tiếng Anh, tìm tòi vũ trụ huyền bí hoặc phân tích xu thế tài chính toàn cầu. Đối với những chỗ tác giả còn hoài nghi, anh nhất định sẽ dùng bút máy chú thích lên sách, viết lên quan điểm của mình. Đối với những chỗ tác giả viết đặc biệt có ý tưởng, anh cũng nhất định sẽ vạch những đường gợn sóng bên dưới. Ừ, đúng, anh sẽ dùng những ngón tay thon dài sạch sẽ lật một trang lại một trang, sau đó chìm đắm trong thế giới của quyển sách kia.
“Nghĩ gì vậy? Làm dáng như thế?” Vương Tiệp đạp vào đùi cắt đứt mơ màng của tôi. Mọi người đều trẻ tuổi năng động, ở với nhau một vài ngày đã như người nhà.
Tôi ha hả cười: “Nghĩ đến ông xã nha.”
“Oa, là công tử nhà nào? Giới thiệu, giới thiệu đi.” Cái lỗ tai bát quái của Vương Tiệp lập tức dựng thẳng đứng.
“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Tôi hắc hắc cười. “Mới là giai đoạn huấn luyện ông xã thôi, có cơ hội sẽ giới thiệu cho các cậu biết.”
“Các cậu là mập mờ không rõ hay là mình cậu đơn phương a? Nhìn cậu cười như thế đoán chừng cậu đơn phương rồi.”
“Hắc, sao lại nói vậy, dựa vào cái gì nói tớ một mình đơn phương thì sẽ cười như vậy? Còn mập mờ thì sẽ cười thế nào?”
“Cái này thì cậu không hiểu rồi. Giai đoạn mập mờ tuyệt đối sẽ cười ngượng ngùng, ánh mắt sẽ dịu dàng sâu xa. Tớ biểu diễn cho cậu coi.” Nói xong, Vương Tiệp lập tức chống cằm ra vẻ thục nữ.
Tôi cười ngặt nghẽo: “Cậu diễn Lâm Đại Ngọc đấy à.”
“Phải hoa nhường nguyệt thẹn như thế. Vừa rồi tớ thấy cậu phát xuân nước miếng cũng sắp rơi xuống đất rồi.” Vương Tiệp cười cười.
“Aizz, thật đúng là bị cậu nói trúng rồi, tớ thật sự đang thầm mến. Người ta cũng không biết tâm tư này của tớ, cậu xem cậu với bạn trai cậu ấy, mỗi ngày gọi điện thoại đến lỗ tai cũng không giăng nổi mạng nhện. Tớ đây cũng chỉ là suy nghĩ chia sẻ tiền điện thoại với cậu thôi. Có lẽ một thời gian nữa, điện thoại ký túc xá này sẽ thuộc về tớ nha.”
“Đừng có tự sướng nữa đi.” Vương Tiệp đẩy tôi: “Nhìn dáng vẻ này của cậu là lần đầu tiên thích đàn anh chứ gì?”
“Cao thủ a, tuyệt đối là cao thủ. Sao cậu biết?”
“Khi tớ bắt đầu yêu đương cậu còn nằm trong tã ấy chứ. Aizz, mối tình đầu thì có chút phiền phức. Nếu không thành, nhẹ thì thương tâm, nặng thì tự mình hại mình đó.”
“Phi phi. Sao có thể không thành?! Không thành cũng phải thành. Mẹ tớ nói, một trong những nhiệm vụ của tớ ở đây là phải tìm một bạn trai. Tớ sao có thể phụ ý tốt của mẹ già nha?”
“Vâng vâng vâng, Lâm Lâm, tớ chúc cậu mã đáo thành công.” Vương Tiệp xoay người về chỗ ngồi xuống, cầm một cái gương bắt đầu trang điểm.
Tôi nhìn Vương Tiệp đang dán lông mi, chằm chằm không chuyển mắt, Vương Tiệp quay đầu nhìn tôi: “Cậu nhìn chằm chằm tớ như thế tớ làm sao trang điểm a, hoảng chết được.”
“Hắc hắc hắc hắc, Tiệp Nhi a, cậu giúp tớ trang điểm nha, tối nay tớ có cuộc hẹn.”
Vương Tiệp cười cười: “Được, không thành vấn đề.” Nói xong bắt đầu bôi đủ thứ lên mặt tôi. Vừa bôi vừa nói: “Da cậu hơi khô, khu hình chữ T hơi nhờn, a, chỗ này còn có chút tàn nhang.”
“Chị hai, chị có thể đừng đả kích em như thể không. Cậu nói thêm chút nữa là tớ thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi. Mấy ngày nay tớ không hợp khí hậu nên mới như vậy. Đây chẳng phải kiểm tra trình độ trang điểm của cậu sao? Tối nay tớ có hẹn, cậu cho tớ chút lòng tin có được không?”
“Ha ha, cái gì mà thiếu phụ luống tuổi có chồng chứ, thiếu phụ trên mặt làm gì có mụn thanh xuân. Cậu cũng không phải thiếu phụ luống tuổi có chồng. Ha ha. Nói nghiêm túc đây. Lần đầu tiên hẹn hò phải trang điểm trang nhã, nhìn thoải mái một chút.”
Nửa giờ sau, Vương Tiệp cầm chiếc gương giơ ra xa một chút: “Nhìn thành quả của tớ đi, hóa cậu thành tiểu tiên nữ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở rồi.”
“Thật sự là tài nghệ điêu luyện nha!” Tôi quay cái gương tấm tắc tán thưởng, tỉ mỉ nhìn, mụn, tàn nhang vân vân trên mặt cũng không thấy nữa, đôi mắt cũng to hơn một vòng.
Tôi dùng sức ôm Vương Tiệp một cái: “Chờ lão nương ta báo tin thắng trận trở về nhất định mời cậu ăn thịt.”
Tôi kiểm tra bản đồ một chút, Quách Lâm cách Bắc Đại vài con đường. Tôi đánh giá quãng đường mất khoảng 10 phút. Để an toàn, tôi quyết định đến đúng giờ. Tôi không ngừng nhìn đồng hồ, thật vất vả mới chờ tới 6 giờ 50, tôi khó nhịn nổi nữa mới ra cửa.
Phương Dư Khả và Tiểu Tây đã đang trò chuyện phía trước Quách Lâm. Từ xa nhìn lại, hai đại soái ca đi làm thần giữ cửa thật có chút đáng tiếc. Tôi điều chỉnh hô hấp, đi qua, giơ tay lên: “Hi, thật ngại quá, em tới muộn.”
Phương Dư Khả quay đầu nhìn tôi, giật mình một cái, lạnh lùng quay đầu nói: “Đi thôi.”
Tôi tự động quên cậu ta, đi tới cạnh Tiểu Tây nói: “Tiểu Tây, chờ lâu chưa?”
Tiểu Tây lắc đầu: “Chưa lâu, anh vừa tới trung tâm kinh tế, suýt chút nữa thì muộn. Vừa chạy tới đây, có phải đợi cũng là Phương Dư Khả đợi lâu kìa.”
Khi gọi món ăn, tôi hỏi Tiểu Tây uống gì. Tiểu Tây hỏi: “Các em uống bia chứ?”
Phương Dư Khả nói: “Em uống”. Tôi vội vàng xua tay: “Hai người uống đi, em không uống, em không biết uống rượu, ha ha.”
Thật ra tửu lượng của tôi không tệ, từ nhỏ bố tôi đã dùng đầu đũa nhúng rượu vàng cho tôi uống. Bây giờ uống chút bia cũng chỉ như trò đùa. Đang là mùa hè, uống chút bia coi như giải khát, đáng tiếc tôi đang mặc váy, trang điểm cũng trang nhã, uống rượu với người ta cũng không nên, nhỡ may dọa Tiểu Tây chạy mất thì sao. Trước tiên vẫn nên nhẫn nhịn một chút.
Trên bàn cơm, chỉ cần là những món rau mà cánh tay có thể vươn tới được tôi đều gắp, không quan tâm những món ăn kia bày biện mê người thế nào, tôi đều tự động bỏ qua. Tôi uống một ngụm nước đá, ăn một miếng rau, chậm rãi nhai chậm rãi nuốt, thục nữ trên TV chẳng phải đều ăn như vậy sao. Tuy rất đói bụng nhưng tôi rất lo lắng hình tượng như sói đói vồ mồi trên bàn ăn sẽ hù dọa ông xã tôi đã tăm tia. Tôi cầm giấy ăn lau miệng, nói ra kịch bản đã nghĩ sẵn: “Tiểu Tây, đại học phải sống thế nào mới có ý nghĩa?”
Phương Dư Khả không biết uống phải cái gì, liên tục ho khan. Tôi ngẩng đầu nhìn trời. Ông trời a, ông ném vận may cho tôi đồng thời ném cả cái tên này nữa hay sao. Phương Dư Khả thực sự là khắc tinh của tôi. Lần nào bầu không khí đang rất tốt đều bị cậu ta phá hủy.
Tiểu Tây cười cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết đáng yêu, lúm đồng tiền trên má càng sâu: “Còn phải xem em muốn cái gì, nếu em muốn những ngày bình thản, em cứ dựa theo hồi cấp ba học tập cho tốt là được; nếu em muốn cuộc sống phong phú, em có thể tham gia các loại đoàn hội. Bắc Đại có rất nhiều câu lạc bộ, có danh xưng là “đại chiến bách đoàn”, vừa mới khai giảng các câu lạc bộ đã bắt đầu tuyển người mới, em có thể dựa theo sở thích của mình để tham gia một hai hội, hoặc em có thể tìm công ty để thực tập. Có người trước khi vào đại học đã có ý muốn xuất ngoại thì sẽ tập trung nghiên cứu, mục đích khác nhau sẽ có cuộc sống khác nhau.”
Tôi vừa nghe lòng lại lạnh xuống. Chẳng lẽ tôi nói: mục đích của em là không để bị đuổi, tìm một người để gả cho a? Tôi quanh co nói: “Ha ha, em vừa vào học, cũng chưa nghĩ tới những ngày sau sẽ thế nào. Còn kế hoạch của anh thì sao?”
Tiểu Tây không nói gì, một lúc sau mới thở dài: “Anh dự định sẽ xuất ngoại học thạc sĩ, tranh thủ kiếm một học bổng. Nhưng hiện tại sức khỏe bố anh không tốt, anh không yên tâm.”
Thấy tâm trạng Tiểu Tây bỗng nhiên hạ xuống, tôi cũng không biết nên an ủi thế nào, đành phải nói: “Sức khỏe không tốt thì đi khám nhiều một chút, uống thuốc nhiều một chút. Tất cả sẽ tốt.”
Phương Dư Khả uống một ngụm bia: “Cô là đồ ngốc chắc. Uống thuốc nhiều một chút, có người nói như vậy sao? Hơn nữa bố người ta còn là bác sĩ.”
Tôi cũng hiểu được mình nói sai, vội nói: “Ha ha, em nói không đúng. Ý của em là ở hiền gặp lành. Anh cũng đừng quá lo lắng.”
Thật ra trong lòng tôi rất khó chịu. Tiểu Tây thành tích rất tốt, có thể giành học bổng xuất ngoại. Tôi học tiếng Đức, muốn xuất ngoại cũng chỉ đi Đức, chạy tới nơi yêu chủ nghĩa đế quốc ấy cũng chẳng làm gì a. Hơn nữa, tôi có thể tốt nghiệp hay không còn chưa biết, cầm học bổng xuất ngoại thật sự là giấc mơ quá xa xôi rồi.
Khí áp quanh bàn ăn bất ngờ giảm. Bầu không khí không chút sức sống, tôi giơ ly nước đá lên nói: “Vì ngày mai tốt đẹp, cụng ly!”
Phương Dư Khả cười cười, nói: “Cụng ly!”
Tôi bổ sung: “Vì khuôn mặt tươi cười của núi băng nghìn năm, cụng ly!”
Tầm chín giờ, tôi giả bộ đi toilet đứng dậy tính tiền. Nhân viên phục vụ nói, vị tiên sinh kia đã trả tiền rồi. Tôi quay đầu nhìn hai người bọn họ, hạ giọng hỏi: “Ai?”
“Người mang mắt kính đang uống rượu kia kìa.” Nhân viên chỉ chỉ về phía Phương Dư Khả: “Diện mạo giống Won Bin ấy.”
Sau này nhớ lại, tôi nghĩ con mắt của người này vô cùng kỳ quái. Rõ ràng tôi thấy Phương Dư Khả giống Phương Đại Đồng, vì sao mẹ già và nhân viên đều nói là Won Bin nhỉ? Won Bin có lúm đống tiền nha…
Tôi chạy về len lén hỏi Phương Dư Khả: “Hôm nay sao lại trượng nghĩa như vậy, giúp tôi trả tiền nha?”
Phương Dư Khả liếc mắt nhìn tôi: “Không có thói quen để con gái mời, mặc dù cô cũng chẳng giống con gái.”
Tôi cắn răng hỏi: “Chỗ nào không giống?”
Phương Dư Khả cố ý nhìn ngực tôi, từng chữ từng chữ nói: “Cô – nói – xem?”
Tôi cảm giác máu toàn thân đều sôi trào lên mặt, có Tiểu Tây ở bên cạnh tôi cũng không tiện phát tác, đành phải nén giận nói: “Cậu chờ đấy, Phương Dư Khả!”
Tôi hít một hơi, bình tĩnh nói với Tiểu tây: “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi.”
Tôi đứng lên chuẩn bị rời đi. Phương Dư Khả bỗng dứng nói với Tiểu Tây: “Tiểu Tây, anh đi trước đi, em có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Tôi trừng mắt với cậu ta, cố hết sức không động môi, nghiến răng nói với cậu ta: “Tôi với cậu có chuyện gì phải lén lút nói như vậy?”
Phương Dư Khả kéo tôi ngồi xuống, nói với Tiểu Tây: “Thật sự có chuyện. Mẹ cô ấy vừa gọi điện, nói không gọi được cho cô ấy.”
Tôi nghi hoặc lấy điện thoại ra, không phải a, điện thoại chẳng làm sao cả.
Tiểu Tây nhìn tôi một chút rồi lại nhìn Phương Dư Khả, cười nói được.
Nhìn thấy Tiểu Tây cứ thế đi mất, tôi tức giận hỏi Phương Dư Khả: “Chuyện gì a?”
Phương Dư Khả có chút xấu hổ, nói với tôi: “Là chuyện con gái bọn cô.”
Tôi nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cậu ta, lập tức nóng nảy đứng lên, lớn tiếng hỏi: “Cái gì mà chuyện con gái? Cậu nói cho rõ ràng. Lằng nhằng cái gì a?”
Phương Dư Khả chỉ chỉ váy của tôi: “Phía sau cô… đỏ…”
Tôi nghe xong, vội vàng túm chặt phía sau: “Sao cậu… sao không nói sớm?”
Phương Dư Khả nhẹ giọng nói thêm một câu: “Nói cô không giống con gái, cũng không cần dùng cách như vậy để chứng minh đâu.”
Tôi nghĩ vẻ mặt tôi đang đỏ bừng bừng, hùng hổ rống lên với cậu ta: “Chuyện này trời biết đất biết, cậu biết tôi biết, rõ chưa?”
Phương Dư Khả cũng không hé răng. Trong lòng tôi thật ra đang cực kỳ rối loạn, sớm biết vậy đã không uống nước đá, bà dì cả xúi quẩy, sao tới sớm nhiều ngày như vậy, có vẻ bà ấy cũng không quen khí hậu mới a. Nhưng cứ ngồi xuống cũng không phải biện pháp tốt.
Tôi nói với Phương Dư Khả: “Có phải cậu đã đồng ý với mẹ tôi sẽ chăm sóc cho tôi, đúng không?”
Phương Dư Khả gật đầu.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi lên lầu trước, bên cạnh ngã tư có một cửa hàng tiện lợi. Cậu đi mua cho tôi một cái quần, không thì váy cũng được, thuận tiện, thuận tiện cậu… mua cho tôi túi băng vệ sinh. Lát nữa tôi trả tiền.”
Phương Dư Khả im lặng một lúc, nhìn tôi một chút rồi cúi đầu đi xuống lầu.
Một lúc lâu sau, Phương Dư Khả cầm theo một túi đồ về. Tôi lập tức cướp lấy nhằm về hướng toilet.
Tôi mở túi nhựa ra, bên trong là một chiếc quần đen, một chiếc váy đen, băng vệ sinh các loại. Tôi hắc hắc nhìn có chút hả hê, tiểu tử thối kia ở cửa hàng tiện lợi sợ là phải lằng nhằng một lúc lâu mới dám cầm một đống băng vệ sinh ra khỏi cửa. Ông trời a, tuy tôi bảo ông quăng chết cậu ta nhưng nhớ là đừng có làm tôi bị thương, tôi phải sống mà nhớ tới chuyện này a.
Tôi thay quần ra ngoài, Phương Dư Khả đã chờ ngoài toilet. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Đi thôi, vất vả cho cậu.”
Phương Dư Khả lạnh lùng nói: “Chuyện này, trời biết đất biết, cô biết tôi biết.”
Tôi cười: “Biết biết. Sau này nhỡ có gặp phải nữa thì cậu cũng có kinh nghiệm rồi. Không phải sao?”
Vẻ mặt Phương Dư Khả thoáng một cái kéo ra rất dài: “Cái đầu ngu ngốc nhà cô đừng có nghĩ đến chiều hướng này nữa, nhiều tế bào não như vậy mà cũng không không biết dùng cho đúng.”
Tôi vui vẻ: “Sao cậu biết tôi ít dùng đến tế bào não? Bình thường tôi rất lười suy nghĩ, khi cần phải suy nghĩ sẽ là một Einstein đấy, biết không? Tôi thi vào trường đại học số học được 140 đó. 140! Cậu được bao nhiêu?”
Phương Dư Khả nói: 150
Tôi không nói nữa, nói với cậu ta có một cảm giác đặc biệt thất bại. Khi thi vào trường đại học, chẳng biết lúc ấy đầu óc thông suốt thế nào, trước đây số học chỉ cần được 125 đã mừng rỡ như điên, thi vào đại học đột nhiên thần tiên trợ giúp mới được 140. Bây giờ để tôi làm lại có lẽ chỉ được 110 thôi. Tiểu tử này lại có thể đạt điểm tối đa sao? Từ khi hết cấp hai đến giờ tôi đã không biết đến khái niệm điểm tối đa là gì nữa rồi!
Bình luận facebook