Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-103
Chương 103: Không Phải Chu Văn
Chương 103 : Không phải Chu Văn
Tiểu Đao đang đợi ở bên ngoài thư viện, Lục Dao đi theo Chu Văn ra khỏi thư viện thì bất ngờ nhìn thấy Tiểu Đao.
“Cảnh sát Phương?”
Tiểu Đao sửng sốt, “Lục Dao?”
Chu Văn nhìn thấy cảnh sát thì cũng sủng sốt, “Tôi là Chu Văn, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?” Tiểu Đao lấy ra một điếu thuốc, “Sao lại không nhận ra tồi rồi?”
Chu Văn và Phương Phong Lợi đã gặp nhau mấy lần trong vụ án của Ngũ Gia Mẫn. Lần này lẽ ra Chu Văn phải nhớ, Lục Dao đứng ở một bên, còn Chu Văn lại cười, “Anh cảnh sát, anh đến tìm tôi không phải để ôn lại chuyện cũ đúng không?”
Tiểu Đao cười, hung hăng hút một hơi thuốc, “Tìm chỗ nào nói chuyện đi, tôi có vài vấn đề muốn tìm hiểu một chút.”
Nói xong Tiểu Đao nháy mắt với Lục Dao, “Lục Dao, có cơ hội lại ăn bữa cơm với nhau nữa nhé.”
Lục Dao ôm một chồng sách chuyên ngành đứng ở cửa thư viện, người đàn ông trông rất giống Chu Văn này rốt cuộc là ai?
Tiểu Đao và Chu Văn ngồi ở bên cạnh đài phun nước, Tiểu Đao lấy ra hai bức ảnh để ở trước mặt, “Cậu có quen hai người này không?”
Chu Văn nhìn bức ảnh, “Hai người này là ai?”
Tiểu Đao nhìn kỹ Chu Văn, cậu ta tỏ ra rất ngạc nhiên, hình như thật sự chưa gặp hai người này bao giờ, “Bọn họ một người tên là Hứa Khuê, một người tên là Hứa Kiến, mẹ của họ là Hứa Vân Vân, cậu thật sự chưa bao giờ gặp họ sao?”
Chu Văn nhìn bức ảnh, “Nếu tôi thật sự gặp rồi thì sao lại không có ấn tượng gì cả, anh xem người này giống tôi thế này cơ mà.”
Nói xong cậu đưa bức ảnh của Hứa Kiến cho Tiểu Đao xem, Tiểu Đao kẹp điếu thuốc nhìn bức ảnh đó rồi nói, “Bình thường, nếu một người nhìn thấy một người khác rất giống mình, thực ra bản thân người đó sẽ không nhận ra, nhưng cậu vừa nhìn đã nhận ra ngay.”
Chu Văn sửng sốt, “Vậy sao?”
“Bố của hai người này cũng là Chu Văn Lâu.” Tiểu Đao cất bức ảnh đi và nói.
Sắc mặt của Chu Văn chuyển sang trắng bệch, “Cảnh sát Phương, anh phải biết anh đang nói gì, bố tôi chỉ có một người con trai là tôi. Chẳng qua hai người này chỉ trông rất giống tôi mà thôi, sao họ lại là anh em của tôi được? Mẹ tôi chỉ sinh mỗi tôi mà thôi.”
Chu Văn nói với vẻ rất phẫn nộ, thậm chí cậu còn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Đao, nhưng Tiểu Đao không giận mà chỉ dựa vào lan can phía sau, “Không cần biết có phải hay không, chúng tôi đều sẽ tìm được chứng cứ.”
Tiểu Đao cất hai bức ảnh đi sau đó đứng lên phủi quần áo, “Làm phiền cậu rồi, sau này nếu có vấn đề tôi vẫn sẽ đến tìm cậu.” Chu Văn nhìn Tiểu Đao với vẻ phẫn nộ, “Nếu cảnh sát Phương vẫn tìm tôi để nói những lời vô căn cứ này vậy thì anh không cần đến nữa đâu.”
Tiểu Đao chỉ cười rồi rời đi ngay lập tức.
Chu Văn nhìn thấy Tiểu Đao đi rồi mới dần dần thở phào nhẹ nhõm, trên mặt còn có ý cười, giống như mọi chuyện vừa xảy ra không đáng để cậu tức giận.
Trải qua một đêm kiểm tra và sửa chữa các cảnh sát đã xác nhận nơi xảy ra hỏa hoạn không còn mầm mống nguy hiểm nào, nhưng cư dân của tòa nhà đó tạm thời vẫn chưa thể dọn vào ở được.
Hạ Thần Phong đi đến tầng mười sáu, ở đó có mấy cảnh sát đang canh giữ, nhìn thấy Hạ Thần Phong đến liền cho anh vào.
Vụ nổ do lửa cháy lớn gây ra làm cho tất cả cửa sổ của tầng mười sáu đều vỡ tan, giẫm lên những mảnh kính vụn khắp sàn nhà, cuối cùng Hạ Thần Phong cũng có thể hoàn toàn nhìn rõ tình hình của căn phòng.
Mọi thứ ở đây đều đã bị phá hủy, nhưng vừa nhìn từ những gì còn lưu lại ở hiện trường, đồ trang trí ở nơi này đã từng được sắp xếp rất tinh tế, điều này không hợp lý với một gia đình không có điều kiện kinh tế, người trong nhà không có công việc ổn định.
Hạ Thần Phong đi tới nơi phát hiện ra thi thể, ở đó đã có vạch trắng vẽ nơi nạn nhân nằm. Theo suy đoán tối hôm quá, anh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhưng rất không may là trần nhà được làm bằng gỗ, bây giờ đã trở thành tro tàn rồi.
Hạ Thần Phong tìm kỹ, nếu thật sự có người dùng cơ quan để sát hại nạn nhân, vậy thì rốt cuộc cơ quan này trông như thế nào?
Anh đứng ở chỗ cũ nhìn những đường vẽ màu trắng mô phỏng nạn nhân, anh đứng ở nơi gần chân của nạn nhân, phía trước có một cánh cửa, giả sử…
Giả sử nạn nhân muốn đi ra ngoài… Hung khí giết hại anh ta phải được đưa từ dưới lên trên, anh cúi đầu nhìn xuống bên dưới, thứ gì ban đầu nạn nhân không nhìn thấy nhưng lại có thể giết người?
Hạ Thần Phong nhìn xung quanh, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một sợi dây thép rất mảnh ở góc tường, nó rất dài cũng rất mềm nhưng rất lại rất chắc, quan trọng nhất là ở trên sợi dây thép này có máu.
Hạ Thần Phong cười, cầm sợi dây thép rất dài kia lên và cuộn nó lại cho vào trong túi đựng vật chứng, “Tìm thấy rồi.” Bây giờ hung khí đã được tìm thấy, vậy thì phải đi tìm phần đầu đã biến mất của nạn nhân và thiết kế của cơ quan.
Hạ Thần Phong cầm túi vật chứng về cục cảnh sát đưa nó cho Tiểu Viên, cậu kích động nhận lấy, “Đây là cái gì ạ?”
“Có lẽ đây là hung khí cắt phần đầu của nạn nhân.”
Tiểu Viên cầm lấy đoạn dây thép đó, mắt cậu tưởng chừng như sắp sáng lên rồi. Hung khí lại là một đoạn dây thép, đây quả thật rất hiếm thấy. Phải biết, muốn dùng dây thép để cắt cổ người thì chắc chắn phải dùng rất nhiều sức. Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải chứng minh sợi dây thép này chính là hung khí.
Tiểu Viên mang sợi dây thép đi giống như báu vật vậy. Hạ Thần Phong quay người nhìn bóng dáng Tiểu Viên. Tạ Điền đeo khẩu trang cầm báo cáo đi ra, nhìn thấy Hạ Thần Phong liền tỏ ra rất ngạc nhiên, dù sao thì đã lâu lắm rồi cô không gặp anh ở đây, “Anh đến rồi à, vừa hay đây là báo cáo khám nghiệm tử thi, bởi vì trước đây Hứa Khuê đã phẫu thuật một lần cho nên chúng tôi đã lấy được một số mẫu mô của anh ta, ADN hoàn toàn trùng khớp, nạn nhân là Hứa Khuê.”
Tay của Hạ Thần Phong dừng lại, trước đây anh đã cơ bản đoán được khả năng này, “Nguyên nhân tử vòng là do phần đầu bị cắt?”
Hứa Khuê chết do bị cắt đầu khi anh ta vẫn còn sống. Cái chết như vậy rất giống với hình phạt chặt đầu thời cổ đại khiến người ta thấy mà ghê rợn, phần đầu của anh ta đã bị cắt đi rồi tại sao hung thủ vẫn muốn mang nó đi?
Tạ Điền gần đầu, “Không sai, đây là nguyên nhân tử vong chính.” Hai tay Tạ Điền đút vào trong túi áo màu trắng, mắt cô nhìn Hạ Thần Phong đang đọc báo cáo.
“Đã xác nhận được thân phận của nạn nhân rồi, nhưng vẫn chưa tìm được phần đầu ở bên ngoài, phải đợi sau khi tìm được mới xác có thể xác định đây có phải vết thương trí mạng hay không?”
Tạ Điền gật đầu, “Đúng vậy, nếu nguyên nhân tử vong nằm ở phần đầu, nếu đầu bị cắt sau khi nạn nhân tử vong không lâu cũng có thể xảy ra hiện tượng nhầm lẫn trong khám nghiệm tử thi, cho nên việc quan trọng nhân bây giờ là phải tìm được phần đầu của xác chết.”
Chỉ có tìm được phần đầu đã biến mất của nạn nhân thì mới có thể tìm ra được nguyên nhân tử vọng thật sự và một vài chi tiết của vụ án, mà bây giờ cảnh sát cũng dốc hết sức để tìm kiếm.
Khi Tiểu Đao quay lại, trên mặt tràn đầy vẻ trầm tư, Hạ Thần Phong cầm báo cáo đi vào trong văn phòng, nhìn thấy Tiểu Đao như vậy liền hỏi: “Sao thế, trên mặt toàn vẻ trầm tư, không giống cậu gì cả.”
Chương 103 : Không phải Chu Văn
Tiểu Đao đang đợi ở bên ngoài thư viện, Lục Dao đi theo Chu Văn ra khỏi thư viện thì bất ngờ nhìn thấy Tiểu Đao.
“Cảnh sát Phương?”
Tiểu Đao sửng sốt, “Lục Dao?”
Chu Văn nhìn thấy cảnh sát thì cũng sủng sốt, “Tôi là Chu Văn, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?” Tiểu Đao lấy ra một điếu thuốc, “Sao lại không nhận ra tồi rồi?”
Chu Văn và Phương Phong Lợi đã gặp nhau mấy lần trong vụ án của Ngũ Gia Mẫn. Lần này lẽ ra Chu Văn phải nhớ, Lục Dao đứng ở một bên, còn Chu Văn lại cười, “Anh cảnh sát, anh đến tìm tôi không phải để ôn lại chuyện cũ đúng không?”
Tiểu Đao cười, hung hăng hút một hơi thuốc, “Tìm chỗ nào nói chuyện đi, tôi có vài vấn đề muốn tìm hiểu một chút.”
Nói xong Tiểu Đao nháy mắt với Lục Dao, “Lục Dao, có cơ hội lại ăn bữa cơm với nhau nữa nhé.”
Lục Dao ôm một chồng sách chuyên ngành đứng ở cửa thư viện, người đàn ông trông rất giống Chu Văn này rốt cuộc là ai?
Tiểu Đao và Chu Văn ngồi ở bên cạnh đài phun nước, Tiểu Đao lấy ra hai bức ảnh để ở trước mặt, “Cậu có quen hai người này không?”
Chu Văn nhìn bức ảnh, “Hai người này là ai?”
Tiểu Đao nhìn kỹ Chu Văn, cậu ta tỏ ra rất ngạc nhiên, hình như thật sự chưa gặp hai người này bao giờ, “Bọn họ một người tên là Hứa Khuê, một người tên là Hứa Kiến, mẹ của họ là Hứa Vân Vân, cậu thật sự chưa bao giờ gặp họ sao?”
Chu Văn nhìn bức ảnh, “Nếu tôi thật sự gặp rồi thì sao lại không có ấn tượng gì cả, anh xem người này giống tôi thế này cơ mà.”
Nói xong cậu đưa bức ảnh của Hứa Kiến cho Tiểu Đao xem, Tiểu Đao kẹp điếu thuốc nhìn bức ảnh đó rồi nói, “Bình thường, nếu một người nhìn thấy một người khác rất giống mình, thực ra bản thân người đó sẽ không nhận ra, nhưng cậu vừa nhìn đã nhận ra ngay.”
Chu Văn sửng sốt, “Vậy sao?”
“Bố của hai người này cũng là Chu Văn Lâu.” Tiểu Đao cất bức ảnh đi và nói.
Sắc mặt của Chu Văn chuyển sang trắng bệch, “Cảnh sát Phương, anh phải biết anh đang nói gì, bố tôi chỉ có một người con trai là tôi. Chẳng qua hai người này chỉ trông rất giống tôi mà thôi, sao họ lại là anh em của tôi được? Mẹ tôi chỉ sinh mỗi tôi mà thôi.”
Chu Văn nói với vẻ rất phẫn nộ, thậm chí cậu còn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Đao, nhưng Tiểu Đao không giận mà chỉ dựa vào lan can phía sau, “Không cần biết có phải hay không, chúng tôi đều sẽ tìm được chứng cứ.”
Tiểu Đao cất hai bức ảnh đi sau đó đứng lên phủi quần áo, “Làm phiền cậu rồi, sau này nếu có vấn đề tôi vẫn sẽ đến tìm cậu.” Chu Văn nhìn Tiểu Đao với vẻ phẫn nộ, “Nếu cảnh sát Phương vẫn tìm tôi để nói những lời vô căn cứ này vậy thì anh không cần đến nữa đâu.”
Tiểu Đao chỉ cười rồi rời đi ngay lập tức.
Chu Văn nhìn thấy Tiểu Đao đi rồi mới dần dần thở phào nhẹ nhõm, trên mặt còn có ý cười, giống như mọi chuyện vừa xảy ra không đáng để cậu tức giận.
Trải qua một đêm kiểm tra và sửa chữa các cảnh sát đã xác nhận nơi xảy ra hỏa hoạn không còn mầm mống nguy hiểm nào, nhưng cư dân của tòa nhà đó tạm thời vẫn chưa thể dọn vào ở được.
Hạ Thần Phong đi đến tầng mười sáu, ở đó có mấy cảnh sát đang canh giữ, nhìn thấy Hạ Thần Phong đến liền cho anh vào.
Vụ nổ do lửa cháy lớn gây ra làm cho tất cả cửa sổ của tầng mười sáu đều vỡ tan, giẫm lên những mảnh kính vụn khắp sàn nhà, cuối cùng Hạ Thần Phong cũng có thể hoàn toàn nhìn rõ tình hình của căn phòng.
Mọi thứ ở đây đều đã bị phá hủy, nhưng vừa nhìn từ những gì còn lưu lại ở hiện trường, đồ trang trí ở nơi này đã từng được sắp xếp rất tinh tế, điều này không hợp lý với một gia đình không có điều kiện kinh tế, người trong nhà không có công việc ổn định.
Hạ Thần Phong đi tới nơi phát hiện ra thi thể, ở đó đã có vạch trắng vẽ nơi nạn nhân nằm. Theo suy đoán tối hôm quá, anh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhưng rất không may là trần nhà được làm bằng gỗ, bây giờ đã trở thành tro tàn rồi.
Hạ Thần Phong tìm kỹ, nếu thật sự có người dùng cơ quan để sát hại nạn nhân, vậy thì rốt cuộc cơ quan này trông như thế nào?
Anh đứng ở chỗ cũ nhìn những đường vẽ màu trắng mô phỏng nạn nhân, anh đứng ở nơi gần chân của nạn nhân, phía trước có một cánh cửa, giả sử…
Giả sử nạn nhân muốn đi ra ngoài… Hung khí giết hại anh ta phải được đưa từ dưới lên trên, anh cúi đầu nhìn xuống bên dưới, thứ gì ban đầu nạn nhân không nhìn thấy nhưng lại có thể giết người?
Hạ Thần Phong nhìn xung quanh, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một sợi dây thép rất mảnh ở góc tường, nó rất dài cũng rất mềm nhưng rất lại rất chắc, quan trọng nhất là ở trên sợi dây thép này có máu.
Hạ Thần Phong cười, cầm sợi dây thép rất dài kia lên và cuộn nó lại cho vào trong túi đựng vật chứng, “Tìm thấy rồi.” Bây giờ hung khí đã được tìm thấy, vậy thì phải đi tìm phần đầu đã biến mất của nạn nhân và thiết kế của cơ quan.
Hạ Thần Phong cầm túi vật chứng về cục cảnh sát đưa nó cho Tiểu Viên, cậu kích động nhận lấy, “Đây là cái gì ạ?”
“Có lẽ đây là hung khí cắt phần đầu của nạn nhân.”
Tiểu Viên cầm lấy đoạn dây thép đó, mắt cậu tưởng chừng như sắp sáng lên rồi. Hung khí lại là một đoạn dây thép, đây quả thật rất hiếm thấy. Phải biết, muốn dùng dây thép để cắt cổ người thì chắc chắn phải dùng rất nhiều sức. Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải chứng minh sợi dây thép này chính là hung khí.
Tiểu Viên mang sợi dây thép đi giống như báu vật vậy. Hạ Thần Phong quay người nhìn bóng dáng Tiểu Viên. Tạ Điền đeo khẩu trang cầm báo cáo đi ra, nhìn thấy Hạ Thần Phong liền tỏ ra rất ngạc nhiên, dù sao thì đã lâu lắm rồi cô không gặp anh ở đây, “Anh đến rồi à, vừa hay đây là báo cáo khám nghiệm tử thi, bởi vì trước đây Hứa Khuê đã phẫu thuật một lần cho nên chúng tôi đã lấy được một số mẫu mô của anh ta, ADN hoàn toàn trùng khớp, nạn nhân là Hứa Khuê.”
Tay của Hạ Thần Phong dừng lại, trước đây anh đã cơ bản đoán được khả năng này, “Nguyên nhân tử vòng là do phần đầu bị cắt?”
Hứa Khuê chết do bị cắt đầu khi anh ta vẫn còn sống. Cái chết như vậy rất giống với hình phạt chặt đầu thời cổ đại khiến người ta thấy mà ghê rợn, phần đầu của anh ta đã bị cắt đi rồi tại sao hung thủ vẫn muốn mang nó đi?
Tạ Điền gần đầu, “Không sai, đây là nguyên nhân tử vong chính.” Hai tay Tạ Điền đút vào trong túi áo màu trắng, mắt cô nhìn Hạ Thần Phong đang đọc báo cáo.
“Đã xác nhận được thân phận của nạn nhân rồi, nhưng vẫn chưa tìm được phần đầu ở bên ngoài, phải đợi sau khi tìm được mới xác có thể xác định đây có phải vết thương trí mạng hay không?”
Tạ Điền gật đầu, “Đúng vậy, nếu nguyên nhân tử vong nằm ở phần đầu, nếu đầu bị cắt sau khi nạn nhân tử vong không lâu cũng có thể xảy ra hiện tượng nhầm lẫn trong khám nghiệm tử thi, cho nên việc quan trọng nhân bây giờ là phải tìm được phần đầu của xác chết.”
Chỉ có tìm được phần đầu đã biến mất của nạn nhân thì mới có thể tìm ra được nguyên nhân tử vọng thật sự và một vài chi tiết của vụ án, mà bây giờ cảnh sát cũng dốc hết sức để tìm kiếm.
Khi Tiểu Đao quay lại, trên mặt tràn đầy vẻ trầm tư, Hạ Thần Phong cầm báo cáo đi vào trong văn phòng, nhìn thấy Tiểu Đao như vậy liền hỏi: “Sao thế, trên mặt toàn vẻ trầm tư, không giống cậu gì cả.”
Bình luận facebook