Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-154
Chương 154: Tủ Lạnh
Chương 154 : Tủ lạnh
Đèn của căn phòng tối được bật lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ trên mặt đất toàn là dấu vết màu đỏ của máu, kết hợp với thi thể trong tủ lạnh, trong lòng mọi người đều hiểu e rằng đây là hiện trường đầu tiên của vụ án.
“Thông báo cho bác sĩ pháp y. Còn nữa, đưa người đàn ông này đi.” Hạ Thần Phong đi ra ngoài, chiếc áo sơ mi vốn nhạt màu đã bị máu nhuốm đỏ, cô gái tóc xoăn thấy Hạ Thần Phong toàn thân đầy máu đi ra cũng thấy hoảng sợ, “Anh làm sao thế?” Tuy nói như vậy nhưng động tác tìm hộp cứu thương vẫn không ngừng lại.
Hạ Thần Phong từ chối sự giúp đỡ cô gái tóc xoăn, anh vươn tay ra, tự mình băng bó cánh tay qua loa, “Lần cuối cùng các cô nhìn thấy Diệp Hâm là lúc nào?”
Bây giờ cửa hàng bán màu vẽ đã mời tất cả khách hàng ra ngoài, chỉ có hai cô gái lo lắng không yên đứng ở đây.
“Chúng tôi... chúng tôi đều mới đến làm hơn nửa tháng, ông chủ đi đâu hai người chúng tôi cũng không biết. Chỉ nhớ là lúc chiều hình như ông chủ nhận một cuộc gọi sau đó vội vã đi vào nhà kho phía sau. Lúc đó cửa hàng khá đông khách, nên chúng tôi không biết ông chủ rời đi từ cửa sau vào lúc nào.”
Nghe được đáp án này, Hạ Thần Phong nhìn xung quanh cửa hàng bán màu vẽ. Anh nhìn thấy ở hai góc đều có camera giám, “Cho chúng tôi video của hai cái camera giám sát này.”
Cô gái đứng trong quầy ra sức gật đầu.
“Các cô có biết dưới nhà kho phía sau có tầng ngầm không? Hoặc là bình thường có nghe thấy âm thanh gì hay phát hiện ông chủ các cô có điểm nào bất thường không?” Hạ Thần Phong nhìn mấy đồng nghiệp đã kéo dải phân cách ra ở nhà kho.
Mà dải phân cách vừa được kéo ra, người chung quanh bắt đầu vây lại, nơi này vốn là một con phố buôn bán nhỏ, ở đây toàn là những cửa hàng nhỏ khá đặc sắc. Lúc này mới bắt đầu lên đèn, rất nhiều người muốn đi dạo trên con đường đá bên hồ, nhìn cảnh đêm, mua sắm ở các cửa hàng.
Bình thường cửa hàng này cũng có rất nhiều người đến xem, cho dù không phải là người học vẽ tranh nhưng nhìn thấy kiểu trang trí độc đáo ở nơi này vẫn sẽ đi vào xem thử.
Người đi đường thấy cảnh sát kéo dải phân cách ra liền ồ ạt vây lại dò hỏi xem ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Hai nhân viên cửa hàng nhìn thấy người ở cửa càng ngày càng đông cũng trở nên hoảng sợ. Dường như bây giờ thật sự cảm nhận được đã có chuyện đáng sợ xảy ra rồi. Tuy lúc nãy cô gái tóc xoăn cũng không đi vào nhưng cái mùi máu tươi kia vẫn kiến cho người ra hiểu được e là có án mạng rồi.
Hai cô thật sự là khóc không ra nước mắt, “Anh cảnh sát, tuy chúng tôi làm việc ở đây nhưng ông chủ không nói với chúng tôi những chuyện không cần thiết, chúng tôi chỉ là người làm thuê, chúng tôi cũng không biết phía sau có cái tầng hầm đó.”
Trước đây, hai cô gái còn cảm thấy thực sự vui vẻ vì có thể làm việc ở một nơi như vậy, lương lại còn cao nhưng số phận lại trêu đùa hai cô như vậy.
“Lát nữa hai cô đến Cục Cảnh sát lấy lời khai đi.” Hạ Thần Phong nói rồi để cho hai đồng nghiệp bên cạnh đưa hai cô gái về Cục Cảnh sát trước, dù sao thì một lúc nữa cũng phải đưa thi thể kia ra, việc này không nên để cho hai cô gái này biết thì hơn.
Người đưa hai cô gái đến Cục Cảnh sát chính là cậu cảnh sát chạy ra nôn lúc trước, lúc này sắc mặt cậu vẫn tái nhợt, rõ ràng là lúc này cậu vẫn đang hoảng sợ, chưa bình tĩnh lại được.
Hạ Thần Phong đi đến bên cạnh vỗ vai cậu cảnh sát, “Cậu không sao chứ?”
Khuôn mặt của cậu cảnh sát vốn đang trắng bệch đột nhiên đỏ lên, cậu chàng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, Hạ Thần Phong biết suy nghĩ của cậu ấy, “Cậu đừng buồn, lúc tôi ra ngoài điều tra lần đầu cũng giống như cậu, sau này quen là ổn thôi...”
Thực ra Hạ Thần Phong không muốn quen chút nào, bởi vì điều đó thể hiện sự chai sạn. Chính vì đã chai sạn rồi cho nên nhìn thấy đủ loại tình huống mới không có cảm giác gì. Điều đó đại diện cho việc vụ án giết người đã tăng lên, mà Hạ Thần Phong thà rằng anh mãi mãi cũng không quen được với những thứ này. Bởi vì việc này với anh và người nhà nạn nhân mãi mãi không phải là chuyện tốt.
Cậu cảnh sát trẻ tuổi cúi đầu không nói gì, ai cũng cho rằng Hạ Thần Phong là người có năng khiếu trời sinh làm cảnh sát, chưa từng có ai nghe nói đến chuyện năm đó khi anh mới bắt đầu làm cảnh sát. Trong mắt mọi người, dường như từ lúc bắt đầu làm cảnh sát thì người này đã anh dũng như vậy rồi.
Hạ Thần Phong không nói gì nữa mà chỉ vỗ vai cậu cảnh sát, việc quan trọng nhất của anh bây giờ chính là tìm ra Diệp Hâm đang mất tích kia.
Tiểu Đao đã quay lại Cục Cảnh sát, tuy cánh tay cậu đã bị bó bột nhưng không ảnh hưởng đến những việc khác. Cậu nhận được điện thoại của Hạ Thần Phong, bây giờ Diệp Hâm là kẻ tình nghi quan trọng, tuy cảnh sát vẫn chưa làm bước kiểm chứng cuối cùng với thi thể dưới tầng ngầm và bức tranh vẽ bằng máu kia nhưng gần như có thể chắc chắn là nạn nhân này.
Lúc Tạ Điền và Tiểu Viên đến hiện trường, nhìn thấy cánh tay bị thương của Hạ Thần Phong, cô cau mày lại, “Chuyện này là sao?”
Hạ Thần Phong nhìn cánh tay của mình, “Không sao, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi. Chúng tôi phát hiện một thi thể và rất nhiều bức tranh ở đây, nhận định ban đầu thì nơi này có thể chính là nơi sản xuất bức tranh vẽ bằng máu nhưng vẫn cần các cô đi khám nghiệm.
Tạ Điền liếc nhìn cánh tay chảy máu của Hạ Thần Phong, nhìn xong phát hiện ra đúng là không chảy máu nữa mới cầm hộp dụng cụ lên đi cùng với Tiểu Viên đi xuống tầng ngầm kia.
Người đàn ông phát điên kia lúc này đã bị khống chế ở một bên, nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cái tủ lạnh kia một cách hung hãn giống như một con thú hoang.
Tạ Điền xách chiếc hộp, vừa mới bước vào phòng đã nhìn thấy thi thể ở trong góc. Cho dù đã làm bác sĩ pháp y nhiều năm nhưng nhìn thấy cánh tượng như vậy vẫn không nhịn được mà ngẩn ra, “Các anh mang anh ta ra ngoài trước đi.”
Tạ Điền đeo găng tay và nói với mấy nhân viên cảnh sát đang giữ người đàn ông ở một bên, cảnh tượng tiếp theo có thể sẽ có chút khó chịu, Tiểu Viên đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Vì thi thể được đặt thẳng đứng vào trong tủ lạnh, xung quanh tủ lạnh được dính chặt bằng băng dính, rất nhiều chất lỏng của thi thể thối rữa đều tích tụ ở dưới đáy tủ lạnh.
“Tiểu Viên, chúng ta không thể mở ra như vậy được, nếu không rất có khả năng thi thể sẽ đổ vào người chúng ta ngay lúc mở ra…” Tạ Điền nhìn một vòng, cô phát hiện ra cửa của cái tủ lạnh này không thể mở ra theo cách thông thường, “Cậu đi tìm đồng nghiệp, mặc quần áo vào, cùng hợp lực đặt cái tủ lạnh nằm xuống…”
Thực ra, tốt nhất là nên đưa cả cái tủ lạnh này về Cục Cảnh sát. Nhưng nơi này là tầng ngầm, lối ra phía trên rất nhỏ, nếu đây là cái tủ lạnh rỗng thì rất dễ vận chuyển. Nhưng bây giờ trong này còn có một thi thể thối rữa như vậy, chỉ cần không cẩn thận thì trên đường vận chuyển thi thể sẽ bị vỡ ra.
Cách duy nhất bây giờ chính là lấy toàn bộ thi thể kia ra, sau đó lại đưa tủ lạnh về Cục Cảnh sát.
Tiểu Viên gật đầu đi ra ngoài gọi một viên cảnh sát, hai người đeo khẩu trang mặc quần áo đi đến bên chiếc tủ lạnh kia. Ban đầu mọi người đều đứng nhìn từ xa, lúc này nhìn ở khoảng cách gần, nhìn thứ giống như mỡ óng ánh ở bao phủ lên thi thể, xung quanh còn đủ mùi làm người ta buồn nôn. Sắc mặt của Tiểu Viên cũng không tốt lắm, cậu chỉ có thể hít thở sâu một hơi sau đó cố gắng chịu đựng, dùng sức đặt cái tủ lạnh nằm xuống, lúc này dịch thể dính sền sệt đó cứ thế lắc qua lắc lại.
Chương 154 : Tủ lạnh
Đèn của căn phòng tối được bật lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ trên mặt đất toàn là dấu vết màu đỏ của máu, kết hợp với thi thể trong tủ lạnh, trong lòng mọi người đều hiểu e rằng đây là hiện trường đầu tiên của vụ án.
“Thông báo cho bác sĩ pháp y. Còn nữa, đưa người đàn ông này đi.” Hạ Thần Phong đi ra ngoài, chiếc áo sơ mi vốn nhạt màu đã bị máu nhuốm đỏ, cô gái tóc xoăn thấy Hạ Thần Phong toàn thân đầy máu đi ra cũng thấy hoảng sợ, “Anh làm sao thế?” Tuy nói như vậy nhưng động tác tìm hộp cứu thương vẫn không ngừng lại.
Hạ Thần Phong từ chối sự giúp đỡ cô gái tóc xoăn, anh vươn tay ra, tự mình băng bó cánh tay qua loa, “Lần cuối cùng các cô nhìn thấy Diệp Hâm là lúc nào?”
Bây giờ cửa hàng bán màu vẽ đã mời tất cả khách hàng ra ngoài, chỉ có hai cô gái lo lắng không yên đứng ở đây.
“Chúng tôi... chúng tôi đều mới đến làm hơn nửa tháng, ông chủ đi đâu hai người chúng tôi cũng không biết. Chỉ nhớ là lúc chiều hình như ông chủ nhận một cuộc gọi sau đó vội vã đi vào nhà kho phía sau. Lúc đó cửa hàng khá đông khách, nên chúng tôi không biết ông chủ rời đi từ cửa sau vào lúc nào.”
Nghe được đáp án này, Hạ Thần Phong nhìn xung quanh cửa hàng bán màu vẽ. Anh nhìn thấy ở hai góc đều có camera giám, “Cho chúng tôi video của hai cái camera giám sát này.”
Cô gái đứng trong quầy ra sức gật đầu.
“Các cô có biết dưới nhà kho phía sau có tầng ngầm không? Hoặc là bình thường có nghe thấy âm thanh gì hay phát hiện ông chủ các cô có điểm nào bất thường không?” Hạ Thần Phong nhìn mấy đồng nghiệp đã kéo dải phân cách ra ở nhà kho.
Mà dải phân cách vừa được kéo ra, người chung quanh bắt đầu vây lại, nơi này vốn là một con phố buôn bán nhỏ, ở đây toàn là những cửa hàng nhỏ khá đặc sắc. Lúc này mới bắt đầu lên đèn, rất nhiều người muốn đi dạo trên con đường đá bên hồ, nhìn cảnh đêm, mua sắm ở các cửa hàng.
Bình thường cửa hàng này cũng có rất nhiều người đến xem, cho dù không phải là người học vẽ tranh nhưng nhìn thấy kiểu trang trí độc đáo ở nơi này vẫn sẽ đi vào xem thử.
Người đi đường thấy cảnh sát kéo dải phân cách ra liền ồ ạt vây lại dò hỏi xem ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Hai nhân viên cửa hàng nhìn thấy người ở cửa càng ngày càng đông cũng trở nên hoảng sợ. Dường như bây giờ thật sự cảm nhận được đã có chuyện đáng sợ xảy ra rồi. Tuy lúc nãy cô gái tóc xoăn cũng không đi vào nhưng cái mùi máu tươi kia vẫn kiến cho người ra hiểu được e là có án mạng rồi.
Hai cô thật sự là khóc không ra nước mắt, “Anh cảnh sát, tuy chúng tôi làm việc ở đây nhưng ông chủ không nói với chúng tôi những chuyện không cần thiết, chúng tôi chỉ là người làm thuê, chúng tôi cũng không biết phía sau có cái tầng hầm đó.”
Trước đây, hai cô gái còn cảm thấy thực sự vui vẻ vì có thể làm việc ở một nơi như vậy, lương lại còn cao nhưng số phận lại trêu đùa hai cô như vậy.
“Lát nữa hai cô đến Cục Cảnh sát lấy lời khai đi.” Hạ Thần Phong nói rồi để cho hai đồng nghiệp bên cạnh đưa hai cô gái về Cục Cảnh sát trước, dù sao thì một lúc nữa cũng phải đưa thi thể kia ra, việc này không nên để cho hai cô gái này biết thì hơn.
Người đưa hai cô gái đến Cục Cảnh sát chính là cậu cảnh sát chạy ra nôn lúc trước, lúc này sắc mặt cậu vẫn tái nhợt, rõ ràng là lúc này cậu vẫn đang hoảng sợ, chưa bình tĩnh lại được.
Hạ Thần Phong đi đến bên cạnh vỗ vai cậu cảnh sát, “Cậu không sao chứ?”
Khuôn mặt của cậu cảnh sát vốn đang trắng bệch đột nhiên đỏ lên, cậu chàng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, Hạ Thần Phong biết suy nghĩ của cậu ấy, “Cậu đừng buồn, lúc tôi ra ngoài điều tra lần đầu cũng giống như cậu, sau này quen là ổn thôi...”
Thực ra Hạ Thần Phong không muốn quen chút nào, bởi vì điều đó thể hiện sự chai sạn. Chính vì đã chai sạn rồi cho nên nhìn thấy đủ loại tình huống mới không có cảm giác gì. Điều đó đại diện cho việc vụ án giết người đã tăng lên, mà Hạ Thần Phong thà rằng anh mãi mãi cũng không quen được với những thứ này. Bởi vì việc này với anh và người nhà nạn nhân mãi mãi không phải là chuyện tốt.
Cậu cảnh sát trẻ tuổi cúi đầu không nói gì, ai cũng cho rằng Hạ Thần Phong là người có năng khiếu trời sinh làm cảnh sát, chưa từng có ai nghe nói đến chuyện năm đó khi anh mới bắt đầu làm cảnh sát. Trong mắt mọi người, dường như từ lúc bắt đầu làm cảnh sát thì người này đã anh dũng như vậy rồi.
Hạ Thần Phong không nói gì nữa mà chỉ vỗ vai cậu cảnh sát, việc quan trọng nhất của anh bây giờ chính là tìm ra Diệp Hâm đang mất tích kia.
Tiểu Đao đã quay lại Cục Cảnh sát, tuy cánh tay cậu đã bị bó bột nhưng không ảnh hưởng đến những việc khác. Cậu nhận được điện thoại của Hạ Thần Phong, bây giờ Diệp Hâm là kẻ tình nghi quan trọng, tuy cảnh sát vẫn chưa làm bước kiểm chứng cuối cùng với thi thể dưới tầng ngầm và bức tranh vẽ bằng máu kia nhưng gần như có thể chắc chắn là nạn nhân này.
Lúc Tạ Điền và Tiểu Viên đến hiện trường, nhìn thấy cánh tay bị thương của Hạ Thần Phong, cô cau mày lại, “Chuyện này là sao?”
Hạ Thần Phong nhìn cánh tay của mình, “Không sao, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi. Chúng tôi phát hiện một thi thể và rất nhiều bức tranh ở đây, nhận định ban đầu thì nơi này có thể chính là nơi sản xuất bức tranh vẽ bằng máu nhưng vẫn cần các cô đi khám nghiệm.
Tạ Điền liếc nhìn cánh tay chảy máu của Hạ Thần Phong, nhìn xong phát hiện ra đúng là không chảy máu nữa mới cầm hộp dụng cụ lên đi cùng với Tiểu Viên đi xuống tầng ngầm kia.
Người đàn ông phát điên kia lúc này đã bị khống chế ở một bên, nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cái tủ lạnh kia một cách hung hãn giống như một con thú hoang.
Tạ Điền xách chiếc hộp, vừa mới bước vào phòng đã nhìn thấy thi thể ở trong góc. Cho dù đã làm bác sĩ pháp y nhiều năm nhưng nhìn thấy cánh tượng như vậy vẫn không nhịn được mà ngẩn ra, “Các anh mang anh ta ra ngoài trước đi.”
Tạ Điền đeo găng tay và nói với mấy nhân viên cảnh sát đang giữ người đàn ông ở một bên, cảnh tượng tiếp theo có thể sẽ có chút khó chịu, Tiểu Viên đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Vì thi thể được đặt thẳng đứng vào trong tủ lạnh, xung quanh tủ lạnh được dính chặt bằng băng dính, rất nhiều chất lỏng của thi thể thối rữa đều tích tụ ở dưới đáy tủ lạnh.
“Tiểu Viên, chúng ta không thể mở ra như vậy được, nếu không rất có khả năng thi thể sẽ đổ vào người chúng ta ngay lúc mở ra…” Tạ Điền nhìn một vòng, cô phát hiện ra cửa của cái tủ lạnh này không thể mở ra theo cách thông thường, “Cậu đi tìm đồng nghiệp, mặc quần áo vào, cùng hợp lực đặt cái tủ lạnh nằm xuống…”
Thực ra, tốt nhất là nên đưa cả cái tủ lạnh này về Cục Cảnh sát. Nhưng nơi này là tầng ngầm, lối ra phía trên rất nhỏ, nếu đây là cái tủ lạnh rỗng thì rất dễ vận chuyển. Nhưng bây giờ trong này còn có một thi thể thối rữa như vậy, chỉ cần không cẩn thận thì trên đường vận chuyển thi thể sẽ bị vỡ ra.
Cách duy nhất bây giờ chính là lấy toàn bộ thi thể kia ra, sau đó lại đưa tủ lạnh về Cục Cảnh sát.
Tiểu Viên gật đầu đi ra ngoài gọi một viên cảnh sát, hai người đeo khẩu trang mặc quần áo đi đến bên chiếc tủ lạnh kia. Ban đầu mọi người đều đứng nhìn từ xa, lúc này nhìn ở khoảng cách gần, nhìn thứ giống như mỡ óng ánh ở bao phủ lên thi thể, xung quanh còn đủ mùi làm người ta buồn nôn. Sắc mặt của Tiểu Viên cũng không tốt lắm, cậu chỉ có thể hít thở sâu một hơi sau đó cố gắng chịu đựng, dùng sức đặt cái tủ lạnh nằm xuống, lúc này dịch thể dính sền sệt đó cứ thế lắc qua lắc lại.
Bình luận facebook