Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-172
Chương 172: Pháp Y Quỷ Đao
Chương 172 : Pháp y quỷ đao
Tiêu Thần nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Điền và Tiểu Viên rõ ràng là quen biết nạn nhân, vậy thì bây giờ cảm xúc của hai người đều không ổn định lắm, không thích hợp làm công tác khám nghiệm tử thi.
“Đúng! Chủ nhiệm Tiêu Thần là pháp y quỷ đao nổi tiếng ở Cảnh Châu.” Tiểu Viên cũng cảm ơn Tiêu Thần vì đã sẵn lòng chủ động đứng ra vào thời điểm này. Tốc độ khám nghiệm tử thi của Tiêu Thần rất nhanh chóng, đây cũng là lý do vì sao có người gọi Tiêu Thần là pháp y quỷ đao, bởi vì tốc độ giải phẫu vô cùng nhanh lại hiệu quả...
Hạ Thần Phong gật đầu, “Nếu như có sự trợ giúp của chủ nhiệm Tiêu thì thật quá tốt rồi.”
Tiêu Thần gật đầu, sau đó xoay người cầm dụng cụ chuẩn bị làm bước khám nghiệm tử thi sơ bộ. Hạ Thần Phong xoay người, “Tiểu Đao, cậu và Tạ Điền đi tìm hiểu tình hình. Hầu Tử, cậu đến trường học hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.”
Nói xong, Hạ Thần Phong cũng đi vào trong phòng học, Tiêu Thần đã đeo găng tay, đi đến bên cạnh cái bàn, nhìn thấy nhân viên đã vào vị trí liền gật đầu và đeo khẩu trang lên.
Nạn nhân rất trẻ, có vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn không có vết thương bên ngoài.
Tiêu Thần nhéo thi thể, “Độ bền chặt của thi thể đã bị phá hủy, những vết lốm đốm trên thi thể vẫn chưa hình thành...” Nói xong, anh vạch mí mắt của nạn nhân ra xem xét tròng mắt, trên giác mạc xuất hiện điểm vẩn đục màu trắng nhưng vẫn chưa lấp đầy giác mạc, “Thời gian tử vong đã hơn sáu giờ, chưa đủ mười hai giờ... Tiểu Dương, đưa cho tôi nhiệt kế thi thể.”
Bởi vì ở đây là phòng dạy giải phẫu của bộ môn pháp y, vì buổi nghiên cứu và thảo luận lần này nên cũng chuẩn bị rất đầy đủ, Tiểu Dương lấy được thiết bị sau khi lật tìm ở trên bàn bên cạnh.
Đo nhiệt độ ở hậu môn là có thể suy đoán chính xác thời gian tử vong của nạn nhân. Hạ Thần Phong nhìn Tiêu Thần đưa thiết bị vào trong hậu môn của nạn nhân, lúc lấy ra anh đưa lên xem xét.
Sau khi nạn nhân chết, trong mười tiếng đầu tiên, cứ mỗi giờ thì nhiệt độ thi thể sẽ hạ xuống một độ, sau mười giờ thì mỗi giờ hạ xuống 0.5 độ, cho đến khi hạ xuống đến nhiệt độ môi trường mới dừng lại.
“Thời gian tử vong của nạn nhân có lẽ là vào chín tiếng rưỡi trước.” Hạ Thần Phong nghe Tiêu Thần nói vậy liền nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là tám giờ bốn mươi phút sáng, lùi lại chín tiếng rưỡi trước vậy thì chính là khoảng mười hai giờ đêm.
“Bên ngoài nạn nhân không có vết bầm tím rõ ràng...” Nói xong, Tiêu Thần cúi đầu ngửi, “Có mùi của bột tẩy trắng, đây là thi thể đã qua xử lý.”
Thi thể đã qua xử lý, thêm vào độ bền chắc của thi thể bị phá vỡ, điều này có nghĩa là gì, nghĩa là hung thủ này có thủ đoạn đối phó với các bước điều tra rất giỏi.
“Nguyên nhân tử vong thì sao?”
Tiêu Thần nâng tay lên, “Có lẽ sau khi giả phẫu mới biết được rõ ràng.” Hạ Thần Phong gật đầu, đi ra khỏi phòng giải phẫu để cho Tiêu Thần không gian yên tĩnh.
Tạ Điền đã về trước cùng Tiểu Viên rồi, Tiểu Đao đi tới chỗ Hạ Thần Phong, “Vừa nãy chủ nhiệm Tạ đã nói rồi, nạn nhân này là Hà Vĩ, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, đang làm đầu bếp tại một quán ăn, bình thường sẽ đến hỗ trợ viện phúc lợi câm điếc, cuộc sống bình thường rất đơn giản, dường như lộ trình hằng ngày chỉ là ra khỏi phòng trọ, quán ăn, viện phúc lợi.”
Hà Vĩ bị điếc, cho nên có rất ít công ty tuyển cậu, hơn nữa cậu cũng là một người hay xấu hổ, cho dù là ngày nghỉ không đi viện phúc lợi cũng ở một mình trong phòng trọ.
“Cậu đến quán ăn nơi Hà Vĩ làm việc và phòng trọ đó xem có phát hiện manh mối gì mới không.” Thực ra, tìm manh mối về cái chết của nạn nhân có mối quan hệ xã hội sạch sẽ mới là khó nhất nhưng cũng là đơn giản nhất.
Ở trường học này cũng không có manh mối gì, thi thể được vận chuyển trực tiếp từ bệnh viện, cũng không có số hiệu. Cho nên lúc đó, khi nhân viên trường học đi nhận, căn bản không chú ý thi thể ở bên trong có thay đổi hay không.
Thời gian này Lục Dao vẫn ở lại phòng khách nhà Hạ Thần Phong, lúc này Hạ Thần Phong gửi tin nhắn cho cô nói là có vụ án, dặn cô trong thời gian này ở nhà cẩn thận một chút.
Quen biết một thời gian, có thể coi Lục Dao cũng hiểu tính tình của Hạ Thần Phong, chỉ cần có vụ án anh nhất định sẽ cơm ăn không ngon ngủ không đủ giấc, nghĩ đến đây cô gửi một tin nhắn cho Đỗ Hiểu Lan.
Đỗ Hiểu Lan vốn đang làm đồ án tốt nghiệp, sau khi nhận được tin nhắn của Lục Dao, cô thiếu chút nữa ấn mạnh bút vẽ làm hỏng bản vẽ tốt nghiệp của mình, sau khi cẩn thận xác nhận không có vấn đề gì liền gọi lại cho Lục Dao.
“Lục Dao, cậu thông suốt rồi à! Lại nghĩ đến việc mang cơm cho vị kia nhà cậu?” Lục Dao không nghĩ thông thì thôi, một khi đã thông suốt rồi cô sẽ tự học được cách làm thế nào để trở thành một người bạn gái đúng nghĩa.
Nghe thấy lời trêu trọc của Đỗ Hiểu Lan, gương mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên, “Làm gì quá mức như cậu nói... Ôi chao! Tớ chỉ muốn hỏi là cậu cảm thấy tớ có cần đi không...”
Tuy bây giờ Lục Dao và Hạ Thần Phong đã là người yêu của nhau nhưng hai người đều không nói rõ mối quan hệ với người ngoài. Đương nhiên là người nên biết về cơ bản đều biết hết rồi, nhưng hình như cô thật sự chưa làm việc gì phù hợp với thân phận là bạn gái.
Lần này e rằng Hạ Thần Phong phải ở lại cục cảnh sát vài ngày. Mấy hôm nay nhiệt độ hạ xuống, Lục Dao lo lắng cho sức khỏe của anh. Có một số người, trước kia nhìn không thuận mắt nhưng mà sau khi thật sự ở bên nhau dường như càng ngày càng ỷ lại vào đối phương.
Phải biết rằng vào lần đầu gặp nhau, Hạ Thần Phong không ưa Lục Dao, anh cảm thấy cô là một lẻ lừa đảo, mà Lục Dao cũng không ưa Hạ Thần Phong, cô cảm thấy anh quá ngang ngược.
Nhưng chẳng ai ngờ được bây giờ hai người lại ở bên nhau vô cùng hài hòa.
Có lẽ đây chính là nhân duyên do trời định mà ông nội cô đã từng nói.
Nghĩ đến đây, Lục Dao cảm thấy cách nghĩ của mình trước đây thật buồn cười, nếu cô đã chấp nhận anh vậy thì vì sao cô vẫn còn chần chừ không chịu thể hiện chứ.
Không chờ Đỗ Hiểu Lan nói gì trong điện thoại, Lục Dao đột nhiên cảm thấy thông suốt mọi vấn đề rồi, “Được rồi! Tớ hiểu rồi!”
Đỗ Hiểu Lan nhìn chiếc điện thoại trong tay, khoan đã, mình đã nói gì sao? Vì sao đột nhiên Lục Dao lại nói hiểu rồi, sau đó liền cúp máy...
Đỗ Hiểu Lan ngẩn ra, căn bản liền không hiểu mình đã làm việc gì.
Khi Lục Dao bắt xe đến cục cảnh sát, cô đứng ở cổng cục cảnh sát nhìn cửa chính, phải biết rằng trước đây lần nào cô đến nơi này cũng là bị gọi đến hỏi chuyện nhưng lần này cô lại đến tìm bạn trai.
Sự thay đổi thân phận như thế này thật thần kỳ…
Tiểu Đao vừa mới trở về từ quán ăn nơi nạn nhân làm việc, “Lục Dao?” Cậu nhìn đồ đạc trong tay cô, ánh mắt cậu lập tức trở nên thô bỉ hơn rất nhiều.
Tiểu Đao nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cô… Muốn đi tìm anh Phong?”
Lục Dao xách theo một đồng đồ đạc, cô nhìn thấy Tiểu Đao liền đưa cho cậu một túi, bên trong là đồ ăn cô chuẩn bị cho đồng nghiệp trong cục cảnh sát, cô nghĩ rằng bây giờ nhóm người đó có vẻ đều chưa ăn cơm cho nên liền mang cho mọi người một suất.
Tiểu Đao mở túi ra, ngửi được hương vị rất thơm, “Đây là bánh điểm tâm Bùi Ký trên đường Càn Long mà.” Món này rất khó mua được, Tiểu Đao ngửi xong liền thấy bụng mình kêu lên “Ọc ọc ọc…”
Chương 172 : Pháp y quỷ đao
Tiêu Thần nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Điền và Tiểu Viên rõ ràng là quen biết nạn nhân, vậy thì bây giờ cảm xúc của hai người đều không ổn định lắm, không thích hợp làm công tác khám nghiệm tử thi.
“Đúng! Chủ nhiệm Tiêu Thần là pháp y quỷ đao nổi tiếng ở Cảnh Châu.” Tiểu Viên cũng cảm ơn Tiêu Thần vì đã sẵn lòng chủ động đứng ra vào thời điểm này. Tốc độ khám nghiệm tử thi của Tiêu Thần rất nhanh chóng, đây cũng là lý do vì sao có người gọi Tiêu Thần là pháp y quỷ đao, bởi vì tốc độ giải phẫu vô cùng nhanh lại hiệu quả...
Hạ Thần Phong gật đầu, “Nếu như có sự trợ giúp của chủ nhiệm Tiêu thì thật quá tốt rồi.”
Tiêu Thần gật đầu, sau đó xoay người cầm dụng cụ chuẩn bị làm bước khám nghiệm tử thi sơ bộ. Hạ Thần Phong xoay người, “Tiểu Đao, cậu và Tạ Điền đi tìm hiểu tình hình. Hầu Tử, cậu đến trường học hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.”
Nói xong, Hạ Thần Phong cũng đi vào trong phòng học, Tiêu Thần đã đeo găng tay, đi đến bên cạnh cái bàn, nhìn thấy nhân viên đã vào vị trí liền gật đầu và đeo khẩu trang lên.
Nạn nhân rất trẻ, có vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn không có vết thương bên ngoài.
Tiêu Thần nhéo thi thể, “Độ bền chặt của thi thể đã bị phá hủy, những vết lốm đốm trên thi thể vẫn chưa hình thành...” Nói xong, anh vạch mí mắt của nạn nhân ra xem xét tròng mắt, trên giác mạc xuất hiện điểm vẩn đục màu trắng nhưng vẫn chưa lấp đầy giác mạc, “Thời gian tử vong đã hơn sáu giờ, chưa đủ mười hai giờ... Tiểu Dương, đưa cho tôi nhiệt kế thi thể.”
Bởi vì ở đây là phòng dạy giải phẫu của bộ môn pháp y, vì buổi nghiên cứu và thảo luận lần này nên cũng chuẩn bị rất đầy đủ, Tiểu Dương lấy được thiết bị sau khi lật tìm ở trên bàn bên cạnh.
Đo nhiệt độ ở hậu môn là có thể suy đoán chính xác thời gian tử vong của nạn nhân. Hạ Thần Phong nhìn Tiêu Thần đưa thiết bị vào trong hậu môn của nạn nhân, lúc lấy ra anh đưa lên xem xét.
Sau khi nạn nhân chết, trong mười tiếng đầu tiên, cứ mỗi giờ thì nhiệt độ thi thể sẽ hạ xuống một độ, sau mười giờ thì mỗi giờ hạ xuống 0.5 độ, cho đến khi hạ xuống đến nhiệt độ môi trường mới dừng lại.
“Thời gian tử vong của nạn nhân có lẽ là vào chín tiếng rưỡi trước.” Hạ Thần Phong nghe Tiêu Thần nói vậy liền nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là tám giờ bốn mươi phút sáng, lùi lại chín tiếng rưỡi trước vậy thì chính là khoảng mười hai giờ đêm.
“Bên ngoài nạn nhân không có vết bầm tím rõ ràng...” Nói xong, Tiêu Thần cúi đầu ngửi, “Có mùi của bột tẩy trắng, đây là thi thể đã qua xử lý.”
Thi thể đã qua xử lý, thêm vào độ bền chắc của thi thể bị phá vỡ, điều này có nghĩa là gì, nghĩa là hung thủ này có thủ đoạn đối phó với các bước điều tra rất giỏi.
“Nguyên nhân tử vong thì sao?”
Tiêu Thần nâng tay lên, “Có lẽ sau khi giả phẫu mới biết được rõ ràng.” Hạ Thần Phong gật đầu, đi ra khỏi phòng giải phẫu để cho Tiêu Thần không gian yên tĩnh.
Tạ Điền đã về trước cùng Tiểu Viên rồi, Tiểu Đao đi tới chỗ Hạ Thần Phong, “Vừa nãy chủ nhiệm Tạ đã nói rồi, nạn nhân này là Hà Vĩ, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, đang làm đầu bếp tại một quán ăn, bình thường sẽ đến hỗ trợ viện phúc lợi câm điếc, cuộc sống bình thường rất đơn giản, dường như lộ trình hằng ngày chỉ là ra khỏi phòng trọ, quán ăn, viện phúc lợi.”
Hà Vĩ bị điếc, cho nên có rất ít công ty tuyển cậu, hơn nữa cậu cũng là một người hay xấu hổ, cho dù là ngày nghỉ không đi viện phúc lợi cũng ở một mình trong phòng trọ.
“Cậu đến quán ăn nơi Hà Vĩ làm việc và phòng trọ đó xem có phát hiện manh mối gì mới không.” Thực ra, tìm manh mối về cái chết của nạn nhân có mối quan hệ xã hội sạch sẽ mới là khó nhất nhưng cũng là đơn giản nhất.
Ở trường học này cũng không có manh mối gì, thi thể được vận chuyển trực tiếp từ bệnh viện, cũng không có số hiệu. Cho nên lúc đó, khi nhân viên trường học đi nhận, căn bản không chú ý thi thể ở bên trong có thay đổi hay không.
Thời gian này Lục Dao vẫn ở lại phòng khách nhà Hạ Thần Phong, lúc này Hạ Thần Phong gửi tin nhắn cho cô nói là có vụ án, dặn cô trong thời gian này ở nhà cẩn thận một chút.
Quen biết một thời gian, có thể coi Lục Dao cũng hiểu tính tình của Hạ Thần Phong, chỉ cần có vụ án anh nhất định sẽ cơm ăn không ngon ngủ không đủ giấc, nghĩ đến đây cô gửi một tin nhắn cho Đỗ Hiểu Lan.
Đỗ Hiểu Lan vốn đang làm đồ án tốt nghiệp, sau khi nhận được tin nhắn của Lục Dao, cô thiếu chút nữa ấn mạnh bút vẽ làm hỏng bản vẽ tốt nghiệp của mình, sau khi cẩn thận xác nhận không có vấn đề gì liền gọi lại cho Lục Dao.
“Lục Dao, cậu thông suốt rồi à! Lại nghĩ đến việc mang cơm cho vị kia nhà cậu?” Lục Dao không nghĩ thông thì thôi, một khi đã thông suốt rồi cô sẽ tự học được cách làm thế nào để trở thành một người bạn gái đúng nghĩa.
Nghe thấy lời trêu trọc của Đỗ Hiểu Lan, gương mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên, “Làm gì quá mức như cậu nói... Ôi chao! Tớ chỉ muốn hỏi là cậu cảm thấy tớ có cần đi không...”
Tuy bây giờ Lục Dao và Hạ Thần Phong đã là người yêu của nhau nhưng hai người đều không nói rõ mối quan hệ với người ngoài. Đương nhiên là người nên biết về cơ bản đều biết hết rồi, nhưng hình như cô thật sự chưa làm việc gì phù hợp với thân phận là bạn gái.
Lần này e rằng Hạ Thần Phong phải ở lại cục cảnh sát vài ngày. Mấy hôm nay nhiệt độ hạ xuống, Lục Dao lo lắng cho sức khỏe của anh. Có một số người, trước kia nhìn không thuận mắt nhưng mà sau khi thật sự ở bên nhau dường như càng ngày càng ỷ lại vào đối phương.
Phải biết rằng vào lần đầu gặp nhau, Hạ Thần Phong không ưa Lục Dao, anh cảm thấy cô là một lẻ lừa đảo, mà Lục Dao cũng không ưa Hạ Thần Phong, cô cảm thấy anh quá ngang ngược.
Nhưng chẳng ai ngờ được bây giờ hai người lại ở bên nhau vô cùng hài hòa.
Có lẽ đây chính là nhân duyên do trời định mà ông nội cô đã từng nói.
Nghĩ đến đây, Lục Dao cảm thấy cách nghĩ của mình trước đây thật buồn cười, nếu cô đã chấp nhận anh vậy thì vì sao cô vẫn còn chần chừ không chịu thể hiện chứ.
Không chờ Đỗ Hiểu Lan nói gì trong điện thoại, Lục Dao đột nhiên cảm thấy thông suốt mọi vấn đề rồi, “Được rồi! Tớ hiểu rồi!”
Đỗ Hiểu Lan nhìn chiếc điện thoại trong tay, khoan đã, mình đã nói gì sao? Vì sao đột nhiên Lục Dao lại nói hiểu rồi, sau đó liền cúp máy...
Đỗ Hiểu Lan ngẩn ra, căn bản liền không hiểu mình đã làm việc gì.
Khi Lục Dao bắt xe đến cục cảnh sát, cô đứng ở cổng cục cảnh sát nhìn cửa chính, phải biết rằng trước đây lần nào cô đến nơi này cũng là bị gọi đến hỏi chuyện nhưng lần này cô lại đến tìm bạn trai.
Sự thay đổi thân phận như thế này thật thần kỳ…
Tiểu Đao vừa mới trở về từ quán ăn nơi nạn nhân làm việc, “Lục Dao?” Cậu nhìn đồ đạc trong tay cô, ánh mắt cậu lập tức trở nên thô bỉ hơn rất nhiều.
Tiểu Đao nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cô… Muốn đi tìm anh Phong?”
Lục Dao xách theo một đồng đồ đạc, cô nhìn thấy Tiểu Đao liền đưa cho cậu một túi, bên trong là đồ ăn cô chuẩn bị cho đồng nghiệp trong cục cảnh sát, cô nghĩ rằng bây giờ nhóm người đó có vẻ đều chưa ăn cơm cho nên liền mang cho mọi người một suất.
Tiểu Đao mở túi ra, ngửi được hương vị rất thơm, “Đây là bánh điểm tâm Bùi Ký trên đường Càn Long mà.” Món này rất khó mua được, Tiểu Đao ngửi xong liền thấy bụng mình kêu lên “Ọc ọc ọc…”
Bình luận facebook