Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 566
Từ lúc xuất cung, Hạng Trang cũng đem mọi cảm xúc ném đi hết.
Lúc này đã là sau tháng thứ hai khi đại chiến phạt Hán đã chấm dứt, tin tức Hạng Trị bị giết không thể che giấu được nữa, cuối cùng trong lúc vô ý Ngu Cơ đã nghe được tin dữ này từ miệng một cung nữ, kết quả vẫn nằm trong dự đoán của mọi người, thể xác lẫn tinh thần của Ngu Cơ lập tức suy sụp.
Căn cứ theo kết quả chẩn bệnh của thái y thì Ngu Cơ khó qua khỏi mùa đông này.
Ngay tại vừa rồi, thậm chí Ngu Cơ còn hôn mê gọi Đại Vương, nhưng Hạng Trang biết nàng không gọi mình mà là Hạng Võ. Hắn hiểu, tình yêu giữa nàng và Hạng Võ không vì năm tháng trôi qua mà mất đi, trong lòng Ngu Cơ, Hạng Võ vẫn là Tây Sở Bá Vương hùng tính vô thượng.
Tuy nhiên Hạng Trang cũng không rảnh mà than thở vận mệnh của Ngu Cơ, hắn có quá nhiều chuyện cần phải xử lý.
Thái Tử Hạng Chính vội vàng đi đến, hành lễ với Hạng Trang, hỏi:
-Phụ Vương, bệnh tình của Thái Hậu có khá hơn không?
-Vẫn vậy.
Hạng Trang khoát tay áo, hỏi:
- Chính nhi, Cử Vương đã tới chưa?
Sau khi diệt Hán, Hạng Trang đã lệnh Cao Sơ trấn thủ Hàm Dương, lệnh Hô Diên dẫn Thiên Lang Quân hội hợp với Mông Cức giáp công Hung Nô, lại lệnh Tấn Tương dẫn Hổ Bí Vệ đến phía tây trục xuất người Nguyệt Thị, còn hắn thì dưới sự bảo vệ của Kiêu Kỵ quân quay trở về Lạc Dương. Ngày hôm sau trở lại Lạc Dương, Hạng Trang liền hạ chiếu lệnh cho Ngụy vương, Tề vương, Yến Vương, Triệu vương, Hàn vương, Cử Vương, Bắc Điêu Vương đến Lạc Dương yết kiến.
Chư Vương khiếp sợ uy oai của Hạng Trang nên đều tiến đến Lạc Dương, Cử Vương Lã Đài là người đến muộn nhất.
Hạng Chính ồ một tiếng, nói:
-Phụ vương, Cử Vương đang nghi trượng qua Huỳnh Dương, sắp đến Lạc Dương rồi.
Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, hỏi:
-Việc ủng hộ lên ngôi đã an bài xong chưa? Chư vương có phản ứng gì không?
Hạng Chính cười cười, thấp giọng nói:
-Cũng đã sắp xếp xong xuôi, chư vương đều tỏ lòng muốn phụ vương tiến vị.
-Ha ha, bọn họ sao dám đề xuất gì khác.
Hạng Trang mỉm cười, ngày nay thiên hạ đã định, chư hầu các nước gần như đều có quân đóng tại nước Sở, nên Chư vương sao dám cưỡng lại chiếu lệnh của Hạng Trang hắn?
Hạng Chính ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
-Phụ vương, Thượng Tướng Quân đã treo ấn quy ẩn rồi.
Hạng Trang nghe vậy khẽ khựng người, trong ánh mắt ánh lên tia phức tạp, bùi ngùi nói:
-Cuối cùng Học Kiếm hắn vẫn đi rồi sao?
Đối với Tất Thư, Hạng Trang luôn cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Thứ nhất, Hạng Trang vô cùng cảm kích Tất Thư, Tất Thư có công huân vô cùng to lớn đối với Đại Sở. Tại cuộc chiến lớn nhất của Sở Hán, nếu không phải Tất Thư ở chiến trường Tứ Thủy đánh bại Tề Vương Hàn Tín, thì sự việc thống nhất nghiệp lớn của Hạng Trang rất có thể tan thành bong bóng, hơn nữa còn lãnh cô quân huyền sư ngàn dặm xâm nhập vào đại mạc cày đình quét huyệt đối với dân tộc Hung Nô, Tất Thư đã thay tộc Hoa Hạ lập được chiến công hiển hách.
Sau đó, Hạng Trang cũng vô cùng kiêng kị Tất Thư, không chỉ bởi vì Tất Thư là quân sư mưu lược không ai sánh bằng, mà càng bởi vì Tất Thư có một trái tim có bảy ngăn, thí dụ nói đến thất bại nhỏ tại Thượng Dung, ngay cả Hạng Trang cũng còn đang do dự có nên chỉnh đốn lại thế lực hệ Giang Đông hay là hệ Hạng Võ hay không, thì Tất Thư lại một lần nữa thông qua thất bại nhỏ này mà trực tiếp diệt trừ hai hệ lớn mạnh lâu đời tại Giang Đông là Hoàn Sở, Quý Bố.
Hành động lần này của Tất Thư rõ ràng là cố ý, Tất Thư không chỉ mượn hành động đó để âm thầm loại bỏ sự lo lắng cho Hạng Trang, cũng mượn điều này để tạo nên mâu thuẫn gay gắt giữa các thế lực hệ Giang Đông, nên mới có hành động lật ngược mạnh mẽ trở lại với thế lực hệ Giang Đông là Hạng Trang trấn an hệ Giang Đông, không thể không thuận thế từ bỏ tước vị của Tất Thư, bãi miễn chức quan của Tất Thư.
Hạng Trang hiểu rất rõ, miễn đi chức quan của Tất Thư đều là mong muốn của Tất Thư, bởi chỉ có như vậy, Tất Thư mới có thể buông bỏ gánh nặng rời xa triều đình, làm một người truyền bá thụ nghiệp sáng lập ra “Quỷ Cốc tử”.
Nhưng chính là bởi vì vậy, Hạng Trang lại càng thêm kiêng kỵ Tất Thư, đó là một người văn võ toàn tài, tâm trí hơn người, thật sự là uy hiếp rất lớn đối với đế quốc Đại Sở, nếu không phải còn có Bạch Mặc miễn cưỡng có thể giữ thế cân bằng thì Hạng Trang tuyệt đối sẽ không yên tâm để Tất Thư quy ẩn điền viên. Giết công thần hoặc là chưa đến mức đó nhưng khó tránh khỏi việc bắt buộc phải giam lỏng Tất Thư.
Làm một người xuyên không, Hạng Trang cũng không muốn tái diễn thảm cảnh quân thần cá quên nơm, có mới nới cũ, nhưng sự thật vẫn luôn vô cùng tàn khốc, nó không chỉ lấy đi ý chí của con người, tuy Hạng Trang là người xuyên qua nhưng cũng không thể thay đổi được tính tàn khốc của lịch sử, từ xưa đến nay, sở dĩ xảy ra nhiều thảm kịch quân thần như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân.
Đối với sự cảm thán của phụ vương, Thái Tử Hạng Chính cũng tràn đầy xúc động, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Mông Cức thậm chí là Bạch Mặc mặc dù cũng có chiến công hiển hách hoặc là anh tài tuyệt tung nhưng phụ vương lại chẳng hề kiêng kỵ bọn họ, duy chỉ có Thượng Tướng Quân Tất Thư là phụ vương kiêng kỵ, bởi vì Tất Thư có mưu lược binh lược mà ngay cả phụ vương cũng không thể sánh bằng.
Tuy nhiên hiện tại, kết cục của Tất Thư không thể nghi ngờ lại là tốt nhất.
Lập tức Hạng Chính chuyển sang chuyện khác:
-Phụ vương, vài vị đại thần đã đến Thượng thư phòng rồi.
-Ồ, ta biết rồi.
Hạng Trang dừng mọi suy tư, lập tức cùng Hạng Chính đi đến thượng thư phòng.
Trong thượng thư phòng, các đại thần hàng đầu là Thái sư Bách Lý Hiền, phải Thừa tướng Hạng Tha, Tả thừa tướng Bạch Mặc, Thái úy Hạng Đà, Thái phó Vũ Thiệp đang tranh luận kịch liệt về tôn hiệu của Hạng Trang. Chiến Quốc xưa kia, chư hầu tôn hiệu xưng Quân hoặc Vương. Sau khi Doanh Chính thống nhất thiên hạ lần đầu tiên đã sáng chế ra tôn hiệu Hoàng đế, sau đó Hạng Võ diệt Tần đã tự đặt cho mình tôn hiệu “Bá Vương”.
Tuy Hạng Trang có lòng xưng đế đã lâu, nhưng ít biểu lộ trước mặt người khác, bởi vậy năm vị đại thần hàng đầu cũng chia làm hai phái.
Bạch Mặc, Bách Lý Hiền và Vũ Thiệp rõ ràng là nghiêng về tôn hiệu Hoàng đế, mà Hạng Tha, Hạng Đà thì có khuynh hướng nghiêng về tôn hiệu Bá Vương, nguyên nhân trong đó không cần nói cũng biết, nếu Hạng Trang lấy tôn hiệu Bá Vương, thì phải là đời thứ hai, Hạng Võ mới là Bá vương đời thứ nhất của Đại Sở, nhưng nếu Hạng Trang lấy tôn hiệu Hoàng đế, thì vị Hoàng đế đầu tiên của Đại Sở chắc chắn không phải là Hạng Võ.
Hai phái ai cũng cho là mình đúng, không ai nhường ai, đến cuối cùng thậm chí còn rùm beng lên.
-Loạn cái gì, có gì mà loạn?
Hạng Trang tiến vào thấy mọi người đang tranh luận kịch liệt thì nhíu mày giận giữ:
-Chuyện tôn hiệu bàn sau, thảo luận quốc hiệu trước.
-Thảo luận quốc hiệu?
Bách Lý Hiền, Bạch Mặc ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin tưởng.
Sau một hồi khá lâu, Thái phó Vũ Thiệp mới cẩn thận hỏi:
-Đại vương định sửa đổi quốc hiệu?
Hạng Tha Hạng Đà thì chợt biến đổi sắc mặt, liên thanh khuyên can:
-Đại vương, ngàn lần không được đổi quốc hiệu, không thể!
Không ngờ Đại vương định sửa đổi quốc hiệu? Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn phân rõ ranh giới với tiên vương? Nếu quốc hiệu sửa lại, giang sơn này còn là giang sơn Đại Sở không? Thiên hạ này có còn là thiên hạ Đại Sở không?
Hạng Trang nói:
-Quốc hiệu nhất định phải sửa!
Hạng Trang quyết định sửa đổi quốc hiệu không phải do bất chợt hứng khởi mà là được quyết định sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, bởi vì chư Tần, Tề, Yến, Triệu, Sở đều là nước chư hầu dưới sự trị vì của Chu thiên tử, màu sắc địa phương quá dày, nếu như lấy Sở làm quốc hiệu cũ, sợ là rất khó giành được sự nhận thức của dân chúng dưới sự cai quản của chư hầu các nước.
Sở dĩ đế quốc Đại Tần bị diệt vong, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Tần nhị thế, gian tướng Triệu Cao đã đi ngược lại, nhưng không thể không xem nhẹ nhân tố quan trọng chính là dân chúng dưới sự cai quản của các nước chư hầu Sở, Triệu, Tề, Yến, Ngụy, Hàn không ủng hộ Đại Tần, chính bởi vì dân chúng Quan Đông không ủng hộ Đại Tần, nên đã có người đứng ra hô hào bọn họ đã tạo phản.
Trong lúc năm vị đại thần đang trợn mắt há hốc mồm, Thái Tử Hạng Chính cẩn thận nói:
- Phụ vương, Trung Nguyên ta xưng là Hoa Hạ, không bằng lấy hiệu là Hoa Hạ đi, có được không?
Đề nghị của Hạng Chính đương nhiên là đã được Hạng Trang sắp đặt trước, tuy nhiên Hạng Trang vẫn giả vờ trầm ngâm một lát, sau đó liên tục gật đầu nói:
-Ừm, quốc hiệu Hoa Hạ này rất hay, lấy nó đi.
Bạch Mặc, Bách Lý Hiền, Vũ Thiệp, Hạng Tha, Hạng Đà ngơ ngác nhìn nhau, thực sự sửa quốc hiệu?
Năm vị đại thần cùng là kinh ngạc nhưng trong đó ý nghĩa lại khác nhau, Hạng Tha, Hạng Đà không cam lòng, dòng máu người lão Sở chảy nhiều như vậy, vất vả lắm mới phá được bạo Tần, bình định thiên hạ, kết quả là không ngờ đem nước Sở quét sạch, đây gọi là gì? Đây chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước hay sao?
Sự chấn kinh của Vũ Thiệp thì đơn giản, sửa quốc hiệu ư? Trò đùa à.
Bạch Mặc, Bách Lý Hiền thì lại vô cùng bội phục, lại đại hiền đương thời, việc chọn quốc hiệu nước Sở đương nhiên không thiếu hai người, nhưng bọn họ lại không dám đề xuất trước mọi người, thậm chí cũng không dám nói ra, đó là tối kỵ! Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ Đại vương lại chủ động đề xuất sửa quốc hiệu, quả thật là khí phách, quả thật là anh minh.
Hạng Tha hít một hơi thật sâu, tiến lên khuyên nhủ:
-Đại vương, thật sự phải đổi quốc hiệu sao?
-Quốc hiệu nhất định phải sửa đổi.
Hạng Trang nheo hai mắt lại, thản nhiên nhìn Hạng Tha, nói:
-Trong triều đình còn có quan viên Giang Đông trong thái học viện, rất có thể các môn đồ không hiểu, ngươi phải giải thích rõ ràng với họ, nói cho bọn họ biết,sửa đổi quốc hiệu chính là chiều hướng phát triển, tuyệt đối không ai có thể nghịch chuyển.
Hạng Tha rùng mình, đáp:
-Vâng.
Hạng Trang khẽ mỉm cười, lại nói:
-Giờ thì tiếp tục thương nghị niên hiệu và tôn hiệu.
-Niên hiệu?
Năm đại thần ngơ ngác nhìn nhau, tôn hiệu thì họ biết,nhưng niên hiệu là gì?
Thái Tử Hạng Chính vội nói:
-Là như này, phụ vương cảm thấy ghi năm Vương hiệu hoặc niên hiệu quá mức phức tạp, rối loạn, không bằng sáng chế ra một hệ niên hiệu, như vậy thì việc biên soạn lịch pháp, sử thư cũng có thể có thứ tự.
Hạng Chính vừa nói xong, Hạng Trang liền đi thẳng vào vấn đề:
-Quả nhân muốn lấy nguyên niên Tần Thủy Hoàng làm nguyên niên Hoàng Đế, từ nay về sau muôn đời đều phụng thờ niên hiệu này, chư vị ái khanh nghĩ như nào?
Trước khi xuyên qua, lúc Hạng Trang đọc lịch sử đến đoạn niên hiệu thì nhức đầu, Đại Minh đời sau cùng với Mãn Thanh trên cơ bản Hoàng đế có một niên hiệu thì còn đỡ, nhưng trước thời Minh thì mỗi một hoàng đế đều có mấy niên hiệu, thí dụ như Võ Tắc Thiên có đến tám niên hiệu đến nỗi lịch pháp, sử thư đều loạn rối tinh cả lên.
Cho nên, chọn dùng một niên hiệu cho muôn đời có thể nói là trách nhiệm lịch sử của Hạng Trang khi xuyên qua.
Ngoài ra, về phần vì sao phải lấy tôn hiệu “Hoàng đế” do Tần Thủy Hoàng đế sáng lập ra lần đầu tiên là niên hiệu, đồng thời lại lấy nguyên niên Tần Thủy Hoàng làm “nguyên niên Hoàng đế” thì đương nhiên xuất phát từ sự tôn sùng đối với vị thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng này rồi. Hạng Trang nghĩ rằng, nhìn chung lịch sử Hoa Hạ cũng chỉ có Tần Thủy Hoàng hùng tài đại lược mới xứng là niên hiệu nhất hệ muôn đời.
Lúc này đã là sau tháng thứ hai khi đại chiến phạt Hán đã chấm dứt, tin tức Hạng Trị bị giết không thể che giấu được nữa, cuối cùng trong lúc vô ý Ngu Cơ đã nghe được tin dữ này từ miệng một cung nữ, kết quả vẫn nằm trong dự đoán của mọi người, thể xác lẫn tinh thần của Ngu Cơ lập tức suy sụp.
Căn cứ theo kết quả chẩn bệnh của thái y thì Ngu Cơ khó qua khỏi mùa đông này.
Ngay tại vừa rồi, thậm chí Ngu Cơ còn hôn mê gọi Đại Vương, nhưng Hạng Trang biết nàng không gọi mình mà là Hạng Võ. Hắn hiểu, tình yêu giữa nàng và Hạng Võ không vì năm tháng trôi qua mà mất đi, trong lòng Ngu Cơ, Hạng Võ vẫn là Tây Sở Bá Vương hùng tính vô thượng.
Tuy nhiên Hạng Trang cũng không rảnh mà than thở vận mệnh của Ngu Cơ, hắn có quá nhiều chuyện cần phải xử lý.
Thái Tử Hạng Chính vội vàng đi đến, hành lễ với Hạng Trang, hỏi:
-Phụ Vương, bệnh tình của Thái Hậu có khá hơn không?
-Vẫn vậy.
Hạng Trang khoát tay áo, hỏi:
- Chính nhi, Cử Vương đã tới chưa?
Sau khi diệt Hán, Hạng Trang đã lệnh Cao Sơ trấn thủ Hàm Dương, lệnh Hô Diên dẫn Thiên Lang Quân hội hợp với Mông Cức giáp công Hung Nô, lại lệnh Tấn Tương dẫn Hổ Bí Vệ đến phía tây trục xuất người Nguyệt Thị, còn hắn thì dưới sự bảo vệ của Kiêu Kỵ quân quay trở về Lạc Dương. Ngày hôm sau trở lại Lạc Dương, Hạng Trang liền hạ chiếu lệnh cho Ngụy vương, Tề vương, Yến Vương, Triệu vương, Hàn vương, Cử Vương, Bắc Điêu Vương đến Lạc Dương yết kiến.
Chư Vương khiếp sợ uy oai của Hạng Trang nên đều tiến đến Lạc Dương, Cử Vương Lã Đài là người đến muộn nhất.
Hạng Chính ồ một tiếng, nói:
-Phụ vương, Cử Vương đang nghi trượng qua Huỳnh Dương, sắp đến Lạc Dương rồi.
Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, hỏi:
-Việc ủng hộ lên ngôi đã an bài xong chưa? Chư vương có phản ứng gì không?
Hạng Chính cười cười, thấp giọng nói:
-Cũng đã sắp xếp xong xuôi, chư vương đều tỏ lòng muốn phụ vương tiến vị.
-Ha ha, bọn họ sao dám đề xuất gì khác.
Hạng Trang mỉm cười, ngày nay thiên hạ đã định, chư hầu các nước gần như đều có quân đóng tại nước Sở, nên Chư vương sao dám cưỡng lại chiếu lệnh của Hạng Trang hắn?
Hạng Chính ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
-Phụ vương, Thượng Tướng Quân đã treo ấn quy ẩn rồi.
Hạng Trang nghe vậy khẽ khựng người, trong ánh mắt ánh lên tia phức tạp, bùi ngùi nói:
-Cuối cùng Học Kiếm hắn vẫn đi rồi sao?
Đối với Tất Thư, Hạng Trang luôn cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Thứ nhất, Hạng Trang vô cùng cảm kích Tất Thư, Tất Thư có công huân vô cùng to lớn đối với Đại Sở. Tại cuộc chiến lớn nhất của Sở Hán, nếu không phải Tất Thư ở chiến trường Tứ Thủy đánh bại Tề Vương Hàn Tín, thì sự việc thống nhất nghiệp lớn của Hạng Trang rất có thể tan thành bong bóng, hơn nữa còn lãnh cô quân huyền sư ngàn dặm xâm nhập vào đại mạc cày đình quét huyệt đối với dân tộc Hung Nô, Tất Thư đã thay tộc Hoa Hạ lập được chiến công hiển hách.
Sau đó, Hạng Trang cũng vô cùng kiêng kị Tất Thư, không chỉ bởi vì Tất Thư là quân sư mưu lược không ai sánh bằng, mà càng bởi vì Tất Thư có một trái tim có bảy ngăn, thí dụ nói đến thất bại nhỏ tại Thượng Dung, ngay cả Hạng Trang cũng còn đang do dự có nên chỉnh đốn lại thế lực hệ Giang Đông hay là hệ Hạng Võ hay không, thì Tất Thư lại một lần nữa thông qua thất bại nhỏ này mà trực tiếp diệt trừ hai hệ lớn mạnh lâu đời tại Giang Đông là Hoàn Sở, Quý Bố.
Hành động lần này của Tất Thư rõ ràng là cố ý, Tất Thư không chỉ mượn hành động đó để âm thầm loại bỏ sự lo lắng cho Hạng Trang, cũng mượn điều này để tạo nên mâu thuẫn gay gắt giữa các thế lực hệ Giang Đông, nên mới có hành động lật ngược mạnh mẽ trở lại với thế lực hệ Giang Đông là Hạng Trang trấn an hệ Giang Đông, không thể không thuận thế từ bỏ tước vị của Tất Thư, bãi miễn chức quan của Tất Thư.
Hạng Trang hiểu rất rõ, miễn đi chức quan của Tất Thư đều là mong muốn của Tất Thư, bởi chỉ có như vậy, Tất Thư mới có thể buông bỏ gánh nặng rời xa triều đình, làm một người truyền bá thụ nghiệp sáng lập ra “Quỷ Cốc tử”.
Nhưng chính là bởi vì vậy, Hạng Trang lại càng thêm kiêng kỵ Tất Thư, đó là một người văn võ toàn tài, tâm trí hơn người, thật sự là uy hiếp rất lớn đối với đế quốc Đại Sở, nếu không phải còn có Bạch Mặc miễn cưỡng có thể giữ thế cân bằng thì Hạng Trang tuyệt đối sẽ không yên tâm để Tất Thư quy ẩn điền viên. Giết công thần hoặc là chưa đến mức đó nhưng khó tránh khỏi việc bắt buộc phải giam lỏng Tất Thư.
Làm một người xuyên không, Hạng Trang cũng không muốn tái diễn thảm cảnh quân thần cá quên nơm, có mới nới cũ, nhưng sự thật vẫn luôn vô cùng tàn khốc, nó không chỉ lấy đi ý chí của con người, tuy Hạng Trang là người xuyên qua nhưng cũng không thể thay đổi được tính tàn khốc của lịch sử, từ xưa đến nay, sở dĩ xảy ra nhiều thảm kịch quân thần như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân.
Đối với sự cảm thán của phụ vương, Thái Tử Hạng Chính cũng tràn đầy xúc động, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Mông Cức thậm chí là Bạch Mặc mặc dù cũng có chiến công hiển hách hoặc là anh tài tuyệt tung nhưng phụ vương lại chẳng hề kiêng kỵ bọn họ, duy chỉ có Thượng Tướng Quân Tất Thư là phụ vương kiêng kỵ, bởi vì Tất Thư có mưu lược binh lược mà ngay cả phụ vương cũng không thể sánh bằng.
Tuy nhiên hiện tại, kết cục của Tất Thư không thể nghi ngờ lại là tốt nhất.
Lập tức Hạng Chính chuyển sang chuyện khác:
-Phụ vương, vài vị đại thần đã đến Thượng thư phòng rồi.
-Ồ, ta biết rồi.
Hạng Trang dừng mọi suy tư, lập tức cùng Hạng Chính đi đến thượng thư phòng.
Trong thượng thư phòng, các đại thần hàng đầu là Thái sư Bách Lý Hiền, phải Thừa tướng Hạng Tha, Tả thừa tướng Bạch Mặc, Thái úy Hạng Đà, Thái phó Vũ Thiệp đang tranh luận kịch liệt về tôn hiệu của Hạng Trang. Chiến Quốc xưa kia, chư hầu tôn hiệu xưng Quân hoặc Vương. Sau khi Doanh Chính thống nhất thiên hạ lần đầu tiên đã sáng chế ra tôn hiệu Hoàng đế, sau đó Hạng Võ diệt Tần đã tự đặt cho mình tôn hiệu “Bá Vương”.
Tuy Hạng Trang có lòng xưng đế đã lâu, nhưng ít biểu lộ trước mặt người khác, bởi vậy năm vị đại thần hàng đầu cũng chia làm hai phái.
Bạch Mặc, Bách Lý Hiền và Vũ Thiệp rõ ràng là nghiêng về tôn hiệu Hoàng đế, mà Hạng Tha, Hạng Đà thì có khuynh hướng nghiêng về tôn hiệu Bá Vương, nguyên nhân trong đó không cần nói cũng biết, nếu Hạng Trang lấy tôn hiệu Bá Vương, thì phải là đời thứ hai, Hạng Võ mới là Bá vương đời thứ nhất của Đại Sở, nhưng nếu Hạng Trang lấy tôn hiệu Hoàng đế, thì vị Hoàng đế đầu tiên của Đại Sở chắc chắn không phải là Hạng Võ.
Hai phái ai cũng cho là mình đúng, không ai nhường ai, đến cuối cùng thậm chí còn rùm beng lên.
-Loạn cái gì, có gì mà loạn?
Hạng Trang tiến vào thấy mọi người đang tranh luận kịch liệt thì nhíu mày giận giữ:
-Chuyện tôn hiệu bàn sau, thảo luận quốc hiệu trước.
-Thảo luận quốc hiệu?
Bách Lý Hiền, Bạch Mặc ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin tưởng.
Sau một hồi khá lâu, Thái phó Vũ Thiệp mới cẩn thận hỏi:
-Đại vương định sửa đổi quốc hiệu?
Hạng Tha Hạng Đà thì chợt biến đổi sắc mặt, liên thanh khuyên can:
-Đại vương, ngàn lần không được đổi quốc hiệu, không thể!
Không ngờ Đại vương định sửa đổi quốc hiệu? Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn phân rõ ranh giới với tiên vương? Nếu quốc hiệu sửa lại, giang sơn này còn là giang sơn Đại Sở không? Thiên hạ này có còn là thiên hạ Đại Sở không?
Hạng Trang nói:
-Quốc hiệu nhất định phải sửa!
Hạng Trang quyết định sửa đổi quốc hiệu không phải do bất chợt hứng khởi mà là được quyết định sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, bởi vì chư Tần, Tề, Yến, Triệu, Sở đều là nước chư hầu dưới sự trị vì của Chu thiên tử, màu sắc địa phương quá dày, nếu như lấy Sở làm quốc hiệu cũ, sợ là rất khó giành được sự nhận thức của dân chúng dưới sự cai quản của chư hầu các nước.
Sở dĩ đế quốc Đại Tần bị diệt vong, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Tần nhị thế, gian tướng Triệu Cao đã đi ngược lại, nhưng không thể không xem nhẹ nhân tố quan trọng chính là dân chúng dưới sự cai quản của các nước chư hầu Sở, Triệu, Tề, Yến, Ngụy, Hàn không ủng hộ Đại Tần, chính bởi vì dân chúng Quan Đông không ủng hộ Đại Tần, nên đã có người đứng ra hô hào bọn họ đã tạo phản.
Trong lúc năm vị đại thần đang trợn mắt há hốc mồm, Thái Tử Hạng Chính cẩn thận nói:
- Phụ vương, Trung Nguyên ta xưng là Hoa Hạ, không bằng lấy hiệu là Hoa Hạ đi, có được không?
Đề nghị của Hạng Chính đương nhiên là đã được Hạng Trang sắp đặt trước, tuy nhiên Hạng Trang vẫn giả vờ trầm ngâm một lát, sau đó liên tục gật đầu nói:
-Ừm, quốc hiệu Hoa Hạ này rất hay, lấy nó đi.
Bạch Mặc, Bách Lý Hiền, Vũ Thiệp, Hạng Tha, Hạng Đà ngơ ngác nhìn nhau, thực sự sửa quốc hiệu?
Năm vị đại thần cùng là kinh ngạc nhưng trong đó ý nghĩa lại khác nhau, Hạng Tha, Hạng Đà không cam lòng, dòng máu người lão Sở chảy nhiều như vậy, vất vả lắm mới phá được bạo Tần, bình định thiên hạ, kết quả là không ngờ đem nước Sở quét sạch, đây gọi là gì? Đây chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước hay sao?
Sự chấn kinh của Vũ Thiệp thì đơn giản, sửa quốc hiệu ư? Trò đùa à.
Bạch Mặc, Bách Lý Hiền thì lại vô cùng bội phục, lại đại hiền đương thời, việc chọn quốc hiệu nước Sở đương nhiên không thiếu hai người, nhưng bọn họ lại không dám đề xuất trước mọi người, thậm chí cũng không dám nói ra, đó là tối kỵ! Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ Đại vương lại chủ động đề xuất sửa quốc hiệu, quả thật là khí phách, quả thật là anh minh.
Hạng Tha hít một hơi thật sâu, tiến lên khuyên nhủ:
-Đại vương, thật sự phải đổi quốc hiệu sao?
-Quốc hiệu nhất định phải sửa đổi.
Hạng Trang nheo hai mắt lại, thản nhiên nhìn Hạng Tha, nói:
-Trong triều đình còn có quan viên Giang Đông trong thái học viện, rất có thể các môn đồ không hiểu, ngươi phải giải thích rõ ràng với họ, nói cho bọn họ biết,sửa đổi quốc hiệu chính là chiều hướng phát triển, tuyệt đối không ai có thể nghịch chuyển.
Hạng Tha rùng mình, đáp:
-Vâng.
Hạng Trang khẽ mỉm cười, lại nói:
-Giờ thì tiếp tục thương nghị niên hiệu và tôn hiệu.
-Niên hiệu?
Năm đại thần ngơ ngác nhìn nhau, tôn hiệu thì họ biết,nhưng niên hiệu là gì?
Thái Tử Hạng Chính vội nói:
-Là như này, phụ vương cảm thấy ghi năm Vương hiệu hoặc niên hiệu quá mức phức tạp, rối loạn, không bằng sáng chế ra một hệ niên hiệu, như vậy thì việc biên soạn lịch pháp, sử thư cũng có thể có thứ tự.
Hạng Chính vừa nói xong, Hạng Trang liền đi thẳng vào vấn đề:
-Quả nhân muốn lấy nguyên niên Tần Thủy Hoàng làm nguyên niên Hoàng Đế, từ nay về sau muôn đời đều phụng thờ niên hiệu này, chư vị ái khanh nghĩ như nào?
Trước khi xuyên qua, lúc Hạng Trang đọc lịch sử đến đoạn niên hiệu thì nhức đầu, Đại Minh đời sau cùng với Mãn Thanh trên cơ bản Hoàng đế có một niên hiệu thì còn đỡ, nhưng trước thời Minh thì mỗi một hoàng đế đều có mấy niên hiệu, thí dụ như Võ Tắc Thiên có đến tám niên hiệu đến nỗi lịch pháp, sử thư đều loạn rối tinh cả lên.
Cho nên, chọn dùng một niên hiệu cho muôn đời có thể nói là trách nhiệm lịch sử của Hạng Trang khi xuyên qua.
Ngoài ra, về phần vì sao phải lấy tôn hiệu “Hoàng đế” do Tần Thủy Hoàng đế sáng lập ra lần đầu tiên là niên hiệu, đồng thời lại lấy nguyên niên Tần Thủy Hoàng làm “nguyên niên Hoàng đế” thì đương nhiên xuất phát từ sự tôn sùng đối với vị thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng này rồi. Hạng Trang nghĩ rằng, nhìn chung lịch sử Hoa Hạ cũng chỉ có Tần Thủy Hoàng hùng tài đại lược mới xứng là niên hiệu nhất hệ muôn đời.
Bình luận facebook