Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 56
Trong mắt Thất công tử dần hiện ra vẻ tức giận, giọng điệu lại vẫn cố giữ bình tĩnh: "Ngươi đừng rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt."
Dung Khải vẫn giữ nụ cười ngây thơ lương thiện: "Ta không thích uống rượu."
Thất công tử vừa động đậy bàn tay vẫn đang giấu trong ống tay áo, bên khóe mắt lại xuất hiện một bóng dáng màu trắng, hắn không giằng co với Dung Khải nữa, nhanh chóng quay mặt đi, lập tức nhìn thấy hai người ở trong phòng đối diện, Cảnh Dật mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, tay xách một nam tử áo trắng thân hình tiều tụy, đầu tóc rối bù đi tới.
Thất công tử vừa nhìn thấy tình trạng của người kia thì nổi giận, hoảng hốt kêu lên: "Các ngươi đã làm gì hắn?"
Cảnh Dật kéo người kia bước qua ngưỡng cửa, dừng lại ở phía trước phòng, không nói lời nào, chỉ là giữa mi tâm hiện rõ vẻ lạnh lùng tàn ác.
Thất công tử cắn răng trừng mắt nhìn Cảnh Dật, thốt ra một câu nguyền rủa: "Đúng là cùng một loại như Triệu Lân!"
Cảnh Dật nghe thấy lời này cũng không tỏ vẻ tức giận, vẫn đứng yên trước cửa, nụ cười có phần châm chọc: "Huynh đệ song sinh cùng một mẹ, sao có thể không giống nhau?"
Thất công tử dời mắt, nhìn khắp một vòng quanh sân, thở dài nói: "Tiểu tử Thanh Vân kia chính là ngã vào một chữ "si", nghe được tin ngươi sắp thành thân, cho dù biết trong này chắc chắn có bẫy, mấy tên thuộc hạ đắc lực nhất lại đều đã bị các ngươi bắt, thế nhưng vẫn cứ không nghe lời khuyên, nhất quyết phải tìm tới đây."
Cảnh Dật cười lạnh, nói: "Hắn không phải si tình, hắn chỉ là nhìn trúng bộ mặt của ta mà thôi."
Thất công tử hơi cau mày lại, có phần không đồng ý: "Hầu gia nói thế không khỏi có hơi bất công, thích dung mạo của ngươi thì có gì không tốt? Thanh Vân biết thưởng thức, cũng biết quý trọng, cả một năm qua vẫn luôn lặng lẽ si ngốc dõi theo ngươi, thế nhưng cũng không làm ra chuyện gì không tốt. Trái lại là Hầu gia ngươi, trước thì yêu nữ tử bên cạnh mình rồi muốn thành thân, sau đó lại dàn bẫy đẩy hắn vào chỗ chết, không phải là quá bạc tình hay sao?"
Cảnh Dật lạnh lùng đáp lại: "Ngang nhiên phạm pháp, cấu kết với tà giáo, cưỡng bắt dân nữ sát hại người vô tội, tất cả đều là tội đáng chết. Hôm nay dù hắn có tới hay không thì cũng chạy không thoát được một chữ "chết", ngươi cũng thế thôi."
Đúng lúc này, nam tử áo trắng trong tay Cảnh Dật đột nhiên lẩm bẩm thốt ra mấy tiếng, giọng khàn khàn, gọi nhũ danh của Thất công tử: "Đi, đi mau."
Thất công tử biến sắc, lộ vẻ sợ hãi, trừng mắt nhìn Cảnh Dật: "Các ngươi phế mất võ công của hắn?"
Sau đó, không đợi đám người Cảnh Dật lên tiếng, Thất công tử lại vội hỏi: "Bạch, quyển danh sách kia ở đâu?"
Cảnh Dật và Dung Khải đều không ngờ hắn sẽ hỏi vậy, cũng không biết trong đó có bẫy hay không, đều ra sức tập trung lắng nghe hai kẻ kia nói chuyện. Nào ngờ tên áo trắng kia nghe được câu hỏi này thì cũng giật mình, thở phì phò ra sức hỏi lại: "Ta... không phải, hôm đó đã... đưa cho tên họ Kiều..."
Thất công tử sửng sốt, đột nhiên cười to lên, ngũ quan vặn vẹo, giọng nói khàn khàn, cười lớn: "Được, được lắm Kiều Tử An! Ta dùng cả nửa cuộc đời để gây dựng mưu đồ, cuối cùng lại bị hủy trong tay tên tiểu tử nhà ngươi."
Vừa nói vừa nhìn về phía nam tử áo trắng, trong mắt thấp thoáng ánh nước: "Bạch, võ công của ngươi đã bị phế, danh sách cũng đã mất, không có ngươi, lại không có danh sách, ta chẳng qua chỉ là một phế nhân, sống trên đời này còn có ích gì. Chúng ta cùng nhau --"
Thất công tử vừa nâng tay lên thì đã bị một cây đinh phóng tới đánh ngay cổ tay, một chiếc bình nhỏ từ trong ống tay áo rơi ra, vỡ tan trên mặt đất, đồng thời phía sau lưng cũng bị mấy viên đá phóng tới liên tục, điểm trúng mấy huyệt đạo trên người, bị cố định tại chỗ không thể động đậy.
Cảnh Dật cũng nhanh chóng dùng tay điểm hai đại huyệt của người trong tay mình, khiến hắn ta bị ngất đi, kịp thời ngăn chặn hành vi cắn lưỡi tự tử của hắn ta.
Cùng lúc đó, từ trong góc tối có hai người đi ra, một người áo trắng xóa, một người áo xanh nhạt, người đi trước nở nụ cười ôn hòa ấm áp, người đi sau lại vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt sáng ngời, hóa ra là cố nhân tới thăm.
Người tới chính là Triển Vân và Đoàn Trần.
Hai người vừa lộ diện, Cảnh Dật và Dung Khải đều nở nụ cười, trong phòng, Chu Dục Phỉ và Triệu Đình cũng nhanh chóng chạy ra. Tô Thanh Vân bị điểm huyệt, trên người cũng bị gông cùm xích lại, mặc dù đầu óc tỉnh táo nhưng cũng không thể bỏ chạy được. Đồng thời hai tên ảnh vệ cũng cầm bộ cùm khác tới khóa Thất công tử lại, áp giải cùng với Tô Thanh Vân và tên áo trắng kia tới nha môn.
Dung Khải cười lên tiếng trước: "Vừa rồi nghe giáo chủ Thất Sênh Giáo nói gặp được Tiểu Đoàn, ta còn hơi nghi ngờ. Hầu gia à, đám binh cứu viện của ngài đúng là người sau lại càng mạnh hơn người trước!"
Triển Vân cười khe khẽ, cầm quạt chắp tay lại: "Diệu kế của Dung đại nhân quả thật khiến cho tại hạ bội phục."
Dung Khải cười tủm tỉm khoát tay ngăn lại, đáp lễ, sau đó lại nhìn về phía Đoàn Trần: "Nghe danh Tiểu Đoàn công tử đã lâu, hôm nay may mắn được gặp mặt, chuyến đi này của Dung mỗ quả thật không uổng phí."
Lúc này Đoàn Trần đang mặc nam trang, cũng chắp tay đáp lễ: "Dung đại nhân khách khí rồi."
Chu Dục Phỉ và Triệu Đình tới đây cùng với Triển Vân và Đoàn Trần, chỉ là chia làm hai tốp, hai người ở lại Cảnh phủ liên thủ với Cảnh Dật, tóm được Tô Thanh Vân, lại chuẩn bị để tóm gọn cả Kiều Tử An cùng những kẻ còn lại của Thất Sênh Giáo. Triển Vân và Đoàn Trần thì mai phục ở nha môn, ngay từ lúc Thất công tử xuất hiện thì vẫn luôn theo sát tới tận đây. Vốn dĩ mọi người đều đã chuẩn bị chu đáo mọi bề, lại không ngờ rằng mọi chuyện diễn ra thuận lợi như vậy, Thất công tử nhanh chóng thất bại không kịp phản kháng, Tô Thanh Vân thì đã bị bắt tại chỗ ngay khi lưới vừa giăng xuống.
Chỉ là nghe những lời Thất công tử vừa nói thì mọi người đều phải suy xét lại một chút. Sợ rằng trước đó nam tử áo trắng xuất hiện bên ngoài thành, liều mạng cứu Tô Thanh Vân; cùng với việc Thất công tử biết rõ lần này có mai phục nhưng vẫn một mình xông vào Cảnh phủ; lẫn cả việc bên cạnh hai người này đều không có bất kỳ giáo chúng nào đi theo, chắc chắn đều không thoát khỏi liên quan tới Kiều Tử An và quyển danh sách kia.
Từ lời đối thoại của tên áo trắng và Thất công tử thì có thể suy đoán rằng, rất có thể ban đầu quyển danh sách kia nằm trong tay Tô Thanh Vân, cho nên tên áo trắng mới mạo hiểm cứu giúp, nhưng trong thời gian hắn mất tích, không biết tại sao quyển danh sách này lại rơi vào tay Kiều Tử An, lần này Thất công tử tới đây không lấy được danh sách, mà nam tử áo trắng cũng không thể nào thoát thân được, cho nên mưu kế coi như đã tan tành, một sai lầm chí mạng.
Lúc này, Ninh Nặc mặc hỉ phục nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, tới đứng bên cạnh Dung Khải, Y Thanh Vũ cũng đi theo ra bên ngoài, mọi người lần lượt hành lễ rồi chào hỏi sơ qua.
Sau đó Y Thanh Vũ cười nói: "Tiểu Hầu gia, vừa rồi chúng ta đã cố gắng giảm nhẹ mọi động tĩnh, nhưng sợ là bên chỗ Kiều tiểu thư vẫn có thể nghe được đôi chút. Giờ lành đã tới, có chuyện gì chúng ta để sáng mai nói tiếp, bây giờ nên bái thiên địa đi thôi!"
Triệu Đình nghe vậy thì cong khóe môi, ánh mắt lộ vẻ trêu chọc: "Vẫn là Y đại nhân có mắt nhìn, bọn ta chỉ lo nói chuyện vụ án, đoán chừng trong lòng Dật Chi đã vội lắm rồi!"
Triển Vân cũng tiếp lời Triệu Đình: "Đâu chỉ là vội, đoán chừng trong lòng đã mắng thầm mấy người chúng ta không biết bao nhiêu lần rồi!"
Hai người này rõ ràng vẫn còn nhớ rõ trước kia lúc còn ở Biện Kinh đã từng bị Cảnh Dật chế nhạo, mới nhân cơ hội ngàn năm có một này mà bù lại. Dù sao thì cũng là ngày vui, Cảnh Dật cũng không thể sẽ thật sự nổi giận được, càng không thể động thủ, cho nên hai người mới ra sức chế giễu, mỗi người vài câu, khiến cho sắc mặt Cảnh Dật trắng không ra trắng mà đỏ cũng không ra đỏ.
Chu Dục Phỉ bây giờ đã thành gia lập thất, tâm tính đã thay đổi không ít, vì vậy hiếm khi không mở miệng châm dầu vào lửa mà ngược lại còn nói đỡ cho Cảnh Dật. Đương nhiên trong đó cũng có phần vì mấy lời chế nhạo trước kia của Cảnh Dật đã khiến hắn hả giận không ít: "Được rồi, hai người các ngươi cũng không nhìn một chút, ở đây vẫn còn có nữ hài tử đấy."
Dung Khải đứng cạnh cười híp mắt: "Không sao, về phương diện này Viên Viên phản ứng khá chậm, nghe không hiểu đâu, các ngươi cứ nói tiếp." Bao nhiêu năm không trở về Biện Kinh, rất nhiều chuyện hắn không hề biết, bây giờ vừa mới nghe được mấy chuyện lý thú trong hoàng gia, hắn vẫn còn nghe chưa bõ đâu!
Cảnh Dật cong một bên môi, cười đầy vẻ tà tứ, nhìn Triển Vân ở phía trước: "Cuối cùng cũng kết thúc cảnh một nhóm ba người, đổi thành một đối một rồi?"
Triển Vân còn chưa kịp trừng mắt đáp lại thì Cảnh Dật lại nhìn về phía Triệu Đình: "Mọi người đều đã ổn định rồi, ngươi cũng nên nắm chặt đi! Ta thấy bên chỗ thất thúc thất thẩm cũng vội lắm rồi, nghe nói gần đây thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng thường xuyên vô tình gặp được ngươi trên đường, đúng là diễm phúc không nhỏ nhỉ!"
Không để ý đến sắc mặt càng lúc càng đen thui của Triệu Đình, hắn lại quay sang phía Dung Khải. Cả hai người đều bày ra vẻ mặt tươi cười, Cảnh Dật liếc Ninh Nặc một cái, chậm rãi nói: "Vừa rồi tình thế bất đắc dĩ, nắm tay Ninh cô nương, tiện thể còn ôm eo của nàng, mong Dung đại nhân đừng để ý."
Lời vừa nói ra, sắc mặt Dung Khải cũng thay đổi, hắn cắn răng nhìn sang Ninh Nặc, vẻ mặt khó tin lại thêm dáng vẻ vô cùng ấm ức: "Viên Viên, ngươi lại có thể để cho nam nhân khác nắm tay? Còn sờ eo nữa?" Nói xong thì nghẹn ngào mấy tiếng, vươn móng vuốt hồ ly ra, nhỏ giọng thầm thì: "Ta còn chưa được sờ đến, đúng là được hời cho con sói kia..."
Cảnh Dật đi chưa được mấy bước, dừng chân lại, quay đầu như cười như không liếc mắt nhìn Dung Khải. Dung Khải ngậm chặt miệng, nghĩ thầm, biết ngươi là hoàng thân quốc thích, chửi ngươi cũng như mắng thiên tử trong triều, nhưng mà... ngươi đúng là một con sói lòng dạ độc ác, vừa rồi còn giúp ngươi, ôi chao...
Ninh Nặc đưa tay gạt phăng cánh tay Dung Khải vừa vươn tới, xoay người rời đi.
Trong sân, Đoàn Trần vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên không đổi, cứ như thể không hề nghe thấy những lời vừa rồi của Cảnh Dật, vẫn đang nghĩ tới mấy câu nói của Thất công tử và nam tử áo trắng kia. Triển Vân và Triệu Đình đưa mắt nhìn nhau, hai người âm thầm thở dài, đồng thời cũng thở phào ra một hơi, người này ngẩn ra như vậy đúng là trông rất ngu ngốc!
Trong cỗ kiệu từ Mạnh phủ tới có hai người ngồi là Kiều Sơ Huân và Ninh Nặc. Sau đó tới Cảnh phủ thì chỉ có Ninh Nặc bước ra khỏi kiệu, còn lại Kiều Sơ Huân cùng với "cỗ kiệu trống" thì cùng được đưa tới hậu viện, sau đó chờ trong phòng ngủ của Cảnh Dật cùng Liêu Hồng Đàm và Tiểu Đào Nhi.
Trước đó Cảnh Dật đã nói rõ với Kiều Sơ Huân, dặn nàng không cần phải nghĩ ngợi linh tinh, chỉ cần ngồi đợi trong phòng, lát nữa sẽ có người tới nghênh đón. Kiều Sơ Huân biết rõ hắn vì sự an toàn của nàng nên mới nhờ Ninh Nặc giúp sức diễn kịch, việc này đã được mọi người đồng ý, nàng cũng không có lý do gì để phản đối.
Chỉ là trong lòng nàng vốn đã vì chuyện xuất giá mà hơi bất an, bây giờ lại thêm việc mọi người muốn lợi dụng hôn lễ để dụ đám người Thất Sênh Giáo xuất hiện, trong lòng nàng càng thêm lo sợ, lúc thì sợ Ninh Nặc thay thế mình sẽ bị thương, lúc lại lo lắng cho an nguy của Cảnh Dật. Hơn nữa cả Kiều Lộ và Y Thanh Vũ đều có mặt ở đó, giữa lúc quan trọng này dù người nào bị thương thì trong lòng mọi người cũng đều sẽ khó chịu.
Mạnh phu nhân vẫn còn trong tháng cữ nên không tiện ra khỏi nhà, mà bên Cảnh phủ hiện giờ cũng không được yên ổn lắm, bớt một người thì sẽ bớt được một phần nguy hiểm, cho nên nàng ta chỉ tiễn Kiều Sơ Huân tới cửa, không đi theo tới đây.
Liêu Hồng Đàm cũng lo lắng cho Y Thanh Vũ, lại nghĩ tên ngốc đó không hề có chút võ công nào, dù Cảnh Dật đã cam kết sẽ đảm bảo cho sự an toàn của hắn nhưng nàng vẫn lo vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ bị người ta ném sang một bên, bởi vậy nên chẳng có chút tâm tư nào mà cười đùa. Tiểu Đào Nhi nhìn bên trái một cái, lại nhìn sang bên phải một cái, chẳng biết nên nói cái gì, trong lòng thì nghĩ may mà Sở Hồi nhà mình ở nha môn không tới, nếu không thật đúng là không thể ngồi yên trong cái phòng này được, còn chưa có ai xuất giá mà đã sinh ra ba oán phụ rồi!
Chừng hai canh giờ trôi qua, rốt cuộc cũng có người tới gõ cửa, nghe ra được là giọng của Cao Linh, Tiểu Đào Nhi mới yên tâm đi ra mở cửa. Liêu Hồng Đàm vội vàng phủ khăn trùm đầu lên, đỡ Kiều Sơ Huân đứng dậy.
Dung Khải vẫn giữ nụ cười ngây thơ lương thiện: "Ta không thích uống rượu."
Thất công tử vừa động đậy bàn tay vẫn đang giấu trong ống tay áo, bên khóe mắt lại xuất hiện một bóng dáng màu trắng, hắn không giằng co với Dung Khải nữa, nhanh chóng quay mặt đi, lập tức nhìn thấy hai người ở trong phòng đối diện, Cảnh Dật mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, tay xách một nam tử áo trắng thân hình tiều tụy, đầu tóc rối bù đi tới.
Thất công tử vừa nhìn thấy tình trạng của người kia thì nổi giận, hoảng hốt kêu lên: "Các ngươi đã làm gì hắn?"
Cảnh Dật kéo người kia bước qua ngưỡng cửa, dừng lại ở phía trước phòng, không nói lời nào, chỉ là giữa mi tâm hiện rõ vẻ lạnh lùng tàn ác.
Thất công tử cắn răng trừng mắt nhìn Cảnh Dật, thốt ra một câu nguyền rủa: "Đúng là cùng một loại như Triệu Lân!"
Cảnh Dật nghe thấy lời này cũng không tỏ vẻ tức giận, vẫn đứng yên trước cửa, nụ cười có phần châm chọc: "Huynh đệ song sinh cùng một mẹ, sao có thể không giống nhau?"
Thất công tử dời mắt, nhìn khắp một vòng quanh sân, thở dài nói: "Tiểu tử Thanh Vân kia chính là ngã vào một chữ "si", nghe được tin ngươi sắp thành thân, cho dù biết trong này chắc chắn có bẫy, mấy tên thuộc hạ đắc lực nhất lại đều đã bị các ngươi bắt, thế nhưng vẫn cứ không nghe lời khuyên, nhất quyết phải tìm tới đây."
Cảnh Dật cười lạnh, nói: "Hắn không phải si tình, hắn chỉ là nhìn trúng bộ mặt của ta mà thôi."
Thất công tử hơi cau mày lại, có phần không đồng ý: "Hầu gia nói thế không khỏi có hơi bất công, thích dung mạo của ngươi thì có gì không tốt? Thanh Vân biết thưởng thức, cũng biết quý trọng, cả một năm qua vẫn luôn lặng lẽ si ngốc dõi theo ngươi, thế nhưng cũng không làm ra chuyện gì không tốt. Trái lại là Hầu gia ngươi, trước thì yêu nữ tử bên cạnh mình rồi muốn thành thân, sau đó lại dàn bẫy đẩy hắn vào chỗ chết, không phải là quá bạc tình hay sao?"
Cảnh Dật lạnh lùng đáp lại: "Ngang nhiên phạm pháp, cấu kết với tà giáo, cưỡng bắt dân nữ sát hại người vô tội, tất cả đều là tội đáng chết. Hôm nay dù hắn có tới hay không thì cũng chạy không thoát được một chữ "chết", ngươi cũng thế thôi."
Đúng lúc này, nam tử áo trắng trong tay Cảnh Dật đột nhiên lẩm bẩm thốt ra mấy tiếng, giọng khàn khàn, gọi nhũ danh của Thất công tử: "Đi, đi mau."
Thất công tử biến sắc, lộ vẻ sợ hãi, trừng mắt nhìn Cảnh Dật: "Các ngươi phế mất võ công của hắn?"
Sau đó, không đợi đám người Cảnh Dật lên tiếng, Thất công tử lại vội hỏi: "Bạch, quyển danh sách kia ở đâu?"
Cảnh Dật và Dung Khải đều không ngờ hắn sẽ hỏi vậy, cũng không biết trong đó có bẫy hay không, đều ra sức tập trung lắng nghe hai kẻ kia nói chuyện. Nào ngờ tên áo trắng kia nghe được câu hỏi này thì cũng giật mình, thở phì phò ra sức hỏi lại: "Ta... không phải, hôm đó đã... đưa cho tên họ Kiều..."
Thất công tử sửng sốt, đột nhiên cười to lên, ngũ quan vặn vẹo, giọng nói khàn khàn, cười lớn: "Được, được lắm Kiều Tử An! Ta dùng cả nửa cuộc đời để gây dựng mưu đồ, cuối cùng lại bị hủy trong tay tên tiểu tử nhà ngươi."
Vừa nói vừa nhìn về phía nam tử áo trắng, trong mắt thấp thoáng ánh nước: "Bạch, võ công của ngươi đã bị phế, danh sách cũng đã mất, không có ngươi, lại không có danh sách, ta chẳng qua chỉ là một phế nhân, sống trên đời này còn có ích gì. Chúng ta cùng nhau --"
Thất công tử vừa nâng tay lên thì đã bị một cây đinh phóng tới đánh ngay cổ tay, một chiếc bình nhỏ từ trong ống tay áo rơi ra, vỡ tan trên mặt đất, đồng thời phía sau lưng cũng bị mấy viên đá phóng tới liên tục, điểm trúng mấy huyệt đạo trên người, bị cố định tại chỗ không thể động đậy.
Cảnh Dật cũng nhanh chóng dùng tay điểm hai đại huyệt của người trong tay mình, khiến hắn ta bị ngất đi, kịp thời ngăn chặn hành vi cắn lưỡi tự tử của hắn ta.
Cùng lúc đó, từ trong góc tối có hai người đi ra, một người áo trắng xóa, một người áo xanh nhạt, người đi trước nở nụ cười ôn hòa ấm áp, người đi sau lại vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt sáng ngời, hóa ra là cố nhân tới thăm.
Người tới chính là Triển Vân và Đoàn Trần.
Hai người vừa lộ diện, Cảnh Dật và Dung Khải đều nở nụ cười, trong phòng, Chu Dục Phỉ và Triệu Đình cũng nhanh chóng chạy ra. Tô Thanh Vân bị điểm huyệt, trên người cũng bị gông cùm xích lại, mặc dù đầu óc tỉnh táo nhưng cũng không thể bỏ chạy được. Đồng thời hai tên ảnh vệ cũng cầm bộ cùm khác tới khóa Thất công tử lại, áp giải cùng với Tô Thanh Vân và tên áo trắng kia tới nha môn.
Dung Khải cười lên tiếng trước: "Vừa rồi nghe giáo chủ Thất Sênh Giáo nói gặp được Tiểu Đoàn, ta còn hơi nghi ngờ. Hầu gia à, đám binh cứu viện của ngài đúng là người sau lại càng mạnh hơn người trước!"
Triển Vân cười khe khẽ, cầm quạt chắp tay lại: "Diệu kế của Dung đại nhân quả thật khiến cho tại hạ bội phục."
Dung Khải cười tủm tỉm khoát tay ngăn lại, đáp lễ, sau đó lại nhìn về phía Đoàn Trần: "Nghe danh Tiểu Đoàn công tử đã lâu, hôm nay may mắn được gặp mặt, chuyến đi này của Dung mỗ quả thật không uổng phí."
Lúc này Đoàn Trần đang mặc nam trang, cũng chắp tay đáp lễ: "Dung đại nhân khách khí rồi."
Chu Dục Phỉ và Triệu Đình tới đây cùng với Triển Vân và Đoàn Trần, chỉ là chia làm hai tốp, hai người ở lại Cảnh phủ liên thủ với Cảnh Dật, tóm được Tô Thanh Vân, lại chuẩn bị để tóm gọn cả Kiều Tử An cùng những kẻ còn lại của Thất Sênh Giáo. Triển Vân và Đoàn Trần thì mai phục ở nha môn, ngay từ lúc Thất công tử xuất hiện thì vẫn luôn theo sát tới tận đây. Vốn dĩ mọi người đều đã chuẩn bị chu đáo mọi bề, lại không ngờ rằng mọi chuyện diễn ra thuận lợi như vậy, Thất công tử nhanh chóng thất bại không kịp phản kháng, Tô Thanh Vân thì đã bị bắt tại chỗ ngay khi lưới vừa giăng xuống.
Chỉ là nghe những lời Thất công tử vừa nói thì mọi người đều phải suy xét lại một chút. Sợ rằng trước đó nam tử áo trắng xuất hiện bên ngoài thành, liều mạng cứu Tô Thanh Vân; cùng với việc Thất công tử biết rõ lần này có mai phục nhưng vẫn một mình xông vào Cảnh phủ; lẫn cả việc bên cạnh hai người này đều không có bất kỳ giáo chúng nào đi theo, chắc chắn đều không thoát khỏi liên quan tới Kiều Tử An và quyển danh sách kia.
Từ lời đối thoại của tên áo trắng và Thất công tử thì có thể suy đoán rằng, rất có thể ban đầu quyển danh sách kia nằm trong tay Tô Thanh Vân, cho nên tên áo trắng mới mạo hiểm cứu giúp, nhưng trong thời gian hắn mất tích, không biết tại sao quyển danh sách này lại rơi vào tay Kiều Tử An, lần này Thất công tử tới đây không lấy được danh sách, mà nam tử áo trắng cũng không thể nào thoát thân được, cho nên mưu kế coi như đã tan tành, một sai lầm chí mạng.
Lúc này, Ninh Nặc mặc hỉ phục nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, tới đứng bên cạnh Dung Khải, Y Thanh Vũ cũng đi theo ra bên ngoài, mọi người lần lượt hành lễ rồi chào hỏi sơ qua.
Sau đó Y Thanh Vũ cười nói: "Tiểu Hầu gia, vừa rồi chúng ta đã cố gắng giảm nhẹ mọi động tĩnh, nhưng sợ là bên chỗ Kiều tiểu thư vẫn có thể nghe được đôi chút. Giờ lành đã tới, có chuyện gì chúng ta để sáng mai nói tiếp, bây giờ nên bái thiên địa đi thôi!"
Triệu Đình nghe vậy thì cong khóe môi, ánh mắt lộ vẻ trêu chọc: "Vẫn là Y đại nhân có mắt nhìn, bọn ta chỉ lo nói chuyện vụ án, đoán chừng trong lòng Dật Chi đã vội lắm rồi!"
Triển Vân cũng tiếp lời Triệu Đình: "Đâu chỉ là vội, đoán chừng trong lòng đã mắng thầm mấy người chúng ta không biết bao nhiêu lần rồi!"
Hai người này rõ ràng vẫn còn nhớ rõ trước kia lúc còn ở Biện Kinh đã từng bị Cảnh Dật chế nhạo, mới nhân cơ hội ngàn năm có một này mà bù lại. Dù sao thì cũng là ngày vui, Cảnh Dật cũng không thể sẽ thật sự nổi giận được, càng không thể động thủ, cho nên hai người mới ra sức chế giễu, mỗi người vài câu, khiến cho sắc mặt Cảnh Dật trắng không ra trắng mà đỏ cũng không ra đỏ.
Chu Dục Phỉ bây giờ đã thành gia lập thất, tâm tính đã thay đổi không ít, vì vậy hiếm khi không mở miệng châm dầu vào lửa mà ngược lại còn nói đỡ cho Cảnh Dật. Đương nhiên trong đó cũng có phần vì mấy lời chế nhạo trước kia của Cảnh Dật đã khiến hắn hả giận không ít: "Được rồi, hai người các ngươi cũng không nhìn một chút, ở đây vẫn còn có nữ hài tử đấy."
Dung Khải đứng cạnh cười híp mắt: "Không sao, về phương diện này Viên Viên phản ứng khá chậm, nghe không hiểu đâu, các ngươi cứ nói tiếp." Bao nhiêu năm không trở về Biện Kinh, rất nhiều chuyện hắn không hề biết, bây giờ vừa mới nghe được mấy chuyện lý thú trong hoàng gia, hắn vẫn còn nghe chưa bõ đâu!
Cảnh Dật cong một bên môi, cười đầy vẻ tà tứ, nhìn Triển Vân ở phía trước: "Cuối cùng cũng kết thúc cảnh một nhóm ba người, đổi thành một đối một rồi?"
Triển Vân còn chưa kịp trừng mắt đáp lại thì Cảnh Dật lại nhìn về phía Triệu Đình: "Mọi người đều đã ổn định rồi, ngươi cũng nên nắm chặt đi! Ta thấy bên chỗ thất thúc thất thẩm cũng vội lắm rồi, nghe nói gần đây thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng thường xuyên vô tình gặp được ngươi trên đường, đúng là diễm phúc không nhỏ nhỉ!"
Không để ý đến sắc mặt càng lúc càng đen thui của Triệu Đình, hắn lại quay sang phía Dung Khải. Cả hai người đều bày ra vẻ mặt tươi cười, Cảnh Dật liếc Ninh Nặc một cái, chậm rãi nói: "Vừa rồi tình thế bất đắc dĩ, nắm tay Ninh cô nương, tiện thể còn ôm eo của nàng, mong Dung đại nhân đừng để ý."
Lời vừa nói ra, sắc mặt Dung Khải cũng thay đổi, hắn cắn răng nhìn sang Ninh Nặc, vẻ mặt khó tin lại thêm dáng vẻ vô cùng ấm ức: "Viên Viên, ngươi lại có thể để cho nam nhân khác nắm tay? Còn sờ eo nữa?" Nói xong thì nghẹn ngào mấy tiếng, vươn móng vuốt hồ ly ra, nhỏ giọng thầm thì: "Ta còn chưa được sờ đến, đúng là được hời cho con sói kia..."
Cảnh Dật đi chưa được mấy bước, dừng chân lại, quay đầu như cười như không liếc mắt nhìn Dung Khải. Dung Khải ngậm chặt miệng, nghĩ thầm, biết ngươi là hoàng thân quốc thích, chửi ngươi cũng như mắng thiên tử trong triều, nhưng mà... ngươi đúng là một con sói lòng dạ độc ác, vừa rồi còn giúp ngươi, ôi chao...
Ninh Nặc đưa tay gạt phăng cánh tay Dung Khải vừa vươn tới, xoay người rời đi.
Trong sân, Đoàn Trần vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên không đổi, cứ như thể không hề nghe thấy những lời vừa rồi của Cảnh Dật, vẫn đang nghĩ tới mấy câu nói của Thất công tử và nam tử áo trắng kia. Triển Vân và Triệu Đình đưa mắt nhìn nhau, hai người âm thầm thở dài, đồng thời cũng thở phào ra một hơi, người này ngẩn ra như vậy đúng là trông rất ngu ngốc!
Trong cỗ kiệu từ Mạnh phủ tới có hai người ngồi là Kiều Sơ Huân và Ninh Nặc. Sau đó tới Cảnh phủ thì chỉ có Ninh Nặc bước ra khỏi kiệu, còn lại Kiều Sơ Huân cùng với "cỗ kiệu trống" thì cùng được đưa tới hậu viện, sau đó chờ trong phòng ngủ của Cảnh Dật cùng Liêu Hồng Đàm và Tiểu Đào Nhi.
Trước đó Cảnh Dật đã nói rõ với Kiều Sơ Huân, dặn nàng không cần phải nghĩ ngợi linh tinh, chỉ cần ngồi đợi trong phòng, lát nữa sẽ có người tới nghênh đón. Kiều Sơ Huân biết rõ hắn vì sự an toàn của nàng nên mới nhờ Ninh Nặc giúp sức diễn kịch, việc này đã được mọi người đồng ý, nàng cũng không có lý do gì để phản đối.
Chỉ là trong lòng nàng vốn đã vì chuyện xuất giá mà hơi bất an, bây giờ lại thêm việc mọi người muốn lợi dụng hôn lễ để dụ đám người Thất Sênh Giáo xuất hiện, trong lòng nàng càng thêm lo sợ, lúc thì sợ Ninh Nặc thay thế mình sẽ bị thương, lúc lại lo lắng cho an nguy của Cảnh Dật. Hơn nữa cả Kiều Lộ và Y Thanh Vũ đều có mặt ở đó, giữa lúc quan trọng này dù người nào bị thương thì trong lòng mọi người cũng đều sẽ khó chịu.
Mạnh phu nhân vẫn còn trong tháng cữ nên không tiện ra khỏi nhà, mà bên Cảnh phủ hiện giờ cũng không được yên ổn lắm, bớt một người thì sẽ bớt được một phần nguy hiểm, cho nên nàng ta chỉ tiễn Kiều Sơ Huân tới cửa, không đi theo tới đây.
Liêu Hồng Đàm cũng lo lắng cho Y Thanh Vũ, lại nghĩ tên ngốc đó không hề có chút võ công nào, dù Cảnh Dật đã cam kết sẽ đảm bảo cho sự an toàn của hắn nhưng nàng vẫn lo vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ bị người ta ném sang một bên, bởi vậy nên chẳng có chút tâm tư nào mà cười đùa. Tiểu Đào Nhi nhìn bên trái một cái, lại nhìn sang bên phải một cái, chẳng biết nên nói cái gì, trong lòng thì nghĩ may mà Sở Hồi nhà mình ở nha môn không tới, nếu không thật đúng là không thể ngồi yên trong cái phòng này được, còn chưa có ai xuất giá mà đã sinh ra ba oán phụ rồi!
Chừng hai canh giờ trôi qua, rốt cuộc cũng có người tới gõ cửa, nghe ra được là giọng của Cao Linh, Tiểu Đào Nhi mới yên tâm đi ra mở cửa. Liêu Hồng Đàm vội vàng phủ khăn trùm đầu lên, đỡ Kiều Sơ Huân đứng dậy.
Bình luận facebook