Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Tiểu Phi chớp mắt, ướm một câu:
-Còn người áo lam?
Nhất Điểm Hồng trầm ngâm một lúc:
-Trong con mắt của y, kiếm thuật của người áo lam chỉ là một cây kim thêu! Tiểu Phi kinh dị:
-Cây kim thêu?
Nhất Điểm Hồng gật đầu:
-Cây kim thêu, chỉ dùng để thêu thôi, ngoài ra chẳng dùng được vào việc gì khác! Dùng vào việc khác, chẳng hạn và may, tất phải gẫy! Tiểu Phi cau mày:
-Ngươi giải thích rành hơn ta nghe! Nhất Điểm Hồng trầm giọng:
-Kiếm pháp của người áo lam, xem thì đẹp mắt chứ không thực dụng! Tiểu Phi nhớ đến kiếm pháp của Nhất Điểm Hồng, có cay, có độc, đúng là thừa hữu hiệu, bát giác nhếch nụ cười khổ, thốt:
đúng vậy, kiếm pháp ngoạn mục vị tất giết người được! Kiếm pháp giết người, vị tất đã ngoạn mục! Cái đạo lý đó rất đúng.
Nhất Điểm Hồng thở dài:
-Hẳn như vậy! Tiểu Phi tặt lưỡi:
-Rất tiếc ta không có cơ hội gặp y! Không gặp được y, là một điều đáng hận! Nhất Điểm Hồng mơ màng một chút, đoạn lẩm nhẩm:
-Ngươi không nên gặp y là hơn! Tiểu Phi mỉm cười, chuyển sang câu chuyện khác:
-Hôm nay, họ đến mấy người?
Khúc vô Dung đáp thay Nhất Điểm Hồng:
-Sáu người:
Nàng nghiến răng, rồi cắn môi, tiếp:
đáng lẽ phải tám người. Nhưng, ngoài thành Tế Nam bọn tôi đã giết hết một người, còn một người chẳng rõ tại sao, bỏ đi đâu mất?
Tiểu Phi cau mày:
-Họ gặp các vị ngoài thành Tế Nam?
Khúc vô Dung nhìn sang Nhất Điểm Hồng một thoáng, đoạn thốt với giọng u buồn:
-Y... thực ra, y cũng không tin là những người đó có thể hạ độc thủ với y! Mãi đến lúc y thọ thương nặng... Nếu y không thọ thương nặng, thì bọn tôi không thể chạy thoát đến chốn này! Nàng thở dài mấy tiếng, đoạn tiếp:
-Trước kia sư phó tôi từng bảo tôi, vô luận gặp hiểm nguy nào, tôi có thể chạy đến đây nhờ đại sư bảo vệ... lúc đó người còn đối xử rất tốt với tôi! Thốt đến đó nàng trầm gương mặt xuống, đôi mắt nàng rựng đỏ. Có lẽ nàng nhớ đến ân tình của Thạch quan Âm đối với nàng ngày trước.
Trong phút giây, nàng quên mối hận cừu.
Tiểu Phi vụt phát hiện ra thiếu nữ đó, ngày nào còn quật cường lạnh lùng vô tưởng, giờ đây trở nên ôn nhu, hiền dịu, lại đa cảm, đa sầu.
Chàng hiểu ngay nguyên nhân sự biến đổi nơi nàng. Nguyên nhân đó, là ái tình! Chỉ có ái tình mới có nhiệm màu biến cải con người nhanh chóng! Yêu! Chỉ vì nàng biết yêu rồi, nàng đã gặp người yêu rồi, song phải là cái yêu chân chánh mới được! Chàng cũng biết luôn, sớm muộn gì Nhất Điểm Hồng cũng bị bọn người kia nhiễm hoá, nếu hắn vẫn tiếp xúc với họ như thuở nào.
Chàng lo sợ cho hắn thực sự, từ ngày chàng biết hắn, không lúc nào chàng không thở than về tương lại của hắn.
Chàng muốn hắn trở thành con người tốt! Song có ma lực nào biến đổi hẳn thành con người khác?
Chỉ có ái tình! Hắn là con người khô khan, chỉ có tình, mới làm cho hắn ướt át, hắn hồi sinh mà thôi! Chàng nghe Khúc vô Dung nói, chàng trầm tư về những gì nàng nói, không lưu ý đến thần sắc của Thanh y Ni.
Vị lão ni cô biến sắc mặt, đôi mắt trắng xám của bà bốc lửa thấy rõ.
Khúc vô Dung nhìn chiếc đồng bài một lúc lâu, lại tiếp:
-Trong tám người đó, một đã bị bọn tôi giết, còn một mất tích. Người mất tích đó, có phải là Lưu huynh đã... Tiểu Phi mỉm cười:
-Tại hạ không hạ sát hắn, dù hắn thực sự tìm đến tại hạ, toan giết tại hạ! Khúc vô Dung tiếp luôn:
- Dọc đường, bọn tôi giao thủ với họ không dưới bảy lần. Cứ theo tôi hiểu thì, người thất tung đó, có vũ công kém nhất! Tại sao họ lại chọn một người kém nhất, sai phái đi đối phó với Lưu hương huynh?
Tiểu Phi lập luận:
-Có thể họ chưa biết con mồi của họ là Lưu hương, họ tưởng chỉ là một kẻ tầm thường, nên phái một tay tầm thường, hành thích! Họ dành trọn chủ lực, để đối phó với các vị.
Rồi chàng hỏi:
-Theo sự nhận xét của cô nương, thì sáu người còn lại, lợi hại hơn hắn? Hẳn đây, là kẻ mất tích, là kẻ hành thích tại hạ! Khúc vô Dung thở dài:
-Bọn tôi giao thủ với họ hơn bảy lần, lần nào cũng thừa chết thiếu sống, có liều chết mới sống sót đến bây giờ. Hơn bảy lần thoát chết, bọn tôi có quyền cao hãnh đó, Lưu huynh? Trong bảy lần đó, có hai lần tôi tưởng là phải táng mạng rồi! Tiểu Phi nhìn kiếm khí lan rộng bên ngoài cửa sổ, cau mày thốt:
-Như thế, bọn Hồ Thiết Hoa có ba, bọn họ có sáu, một đấu hai, chỉ sợ... Bỗng, có tiếng giây sắt khua rổn rảng.
Thanh y Ni giận đến nỗi gân xanh chằng chịt nơi mặt. Bà trừng mắt nhìn về phía bức màn che trước án thờ, chân bà giật giật, đường giây sắt quanh chân như muốn đứt! Nam Tần biến sắc mặt, y vừa kinh hoàng, vừa khẩn cấp, nhưng chẳng biết phải làm gì... Bên ngoài, kiếm quang càng lúc càng mạnh, song vẫn chưa áp đảo nổi đao phong và côn ảnh.
Tiểu Phi vẫy tay về phía Nam Tần, thấp giọng hỏi:
đại sư thơ của các hạ có tính khí gì lạ thế?
Nam Tần trừng mắt, nhìn sang Khúc vô Dung, đoạn đáp:
-Vừa rồi vị cô nương đó nói mấy tiếng mường tượng cho rằng đại sư thơ tại hạ không đủ sức bảo vệ những người tại đây, cho nên đại sư thơ tại hạ tức uất, không chịu nổi, muốn ra ngay ngoài kia, giao chiến với những người đó. Song vì... Bỗng, Thanh y Ni dậm chân, quay mình chạy ra.
Bà chạy đến cửa, đường giây bị kéo theo, căng thẳng như cán bút.
Đường giây thẳng rồi, bà bị cầm chân, bắt buộc phải đứng tại đó.
Nam Tần khẽ thở dài, thốt với giọng ảm đạm vô cùng:
-Vĩnh viễn đại sư thơ tại hạ không thể ra ngoài rồi! Vĩnh viễn! Thanh y Ni càng tức uất, đôi mắt trợn trừng, tròng suýt vọt ra, gân xanh như muốn phá làn da mặt vỡ tung.
Bà cố gắng giật, giật đôi chân.
Vừa rồi, Tiểu Phi có tiếp bà một chưởng, nên chàng đã hiểu công lực của bà như thế nào.
Tuy nhiên, công lực đó thâm hậu vô tưởng, lão ni vẫn không bứt đứt được giây sắt. Chột giây cũng không lớn gì cho lắm, song lại bằng một thứ sắt đặc biệt, bà giật mãi, chỉ tổ làm đau đôi chân thôi.
Hơn nữa, bà giật không đứt, lại càng tức uất, càng tức uất lại càng giật.
Trong lúc đó, đáng thương quá chừng! Nam Tần thở ra thốt:
-Vĩnh viễn đại sư không bứt đứt nổi đường giây rồi! Nghe nói, nó được chế luyện bằng một chất thép thuần tuý, chắc vô cùng, trên thế gian này không một thanh đao, không một thanh kiếm nào chặt đứt, dù là loại kiếm chém sắt như chém bùn.
Thanh y lão cứ giật. Dường như giãn ra thì có, chứ chẳng có vẻ gì là giây sắp đứt! Thật vậy, không hy vọng gì đường giây đứt được! Tiểu Phi chớp mắt hỏi:
-Còn đầu giây kia, cột tại đâu?
Nam Tần cúi đầu:
-Cát hạ nhìn qua cũng thấy rồi, hỏi làm chi?
Tiểu Phi cau mày:
-Không lẽ đầu giây kia kia lại được cột vào chân một người khác? Và người đó phải là một nữ nhân, tại sao nữ nhân đó lại ẩn nấp dưới áng thờ? Chẳng chịu xuất hiện? Nữ nhân đó dùng đường giây để liên lạc với đại sư thơ của cát hạ! Nam Tần lại thở dài:
-Nếu không liên lạc bằng cách đó, thì làm sao đại sư thơ tại hạ nghe được người khác nói năng?
Tiểu Phi lại hỏi:
-Mà bà đó là ai? Tại sao bà ta không cho đại sư thơ cát hạ ra ngoài? Còn bà, tại sao vĩnh viễn nấp dưới áng thờ, không muốn giáp mặt ai?
Nam Tần trầm một lúc lâu, đoạn nhẹ giọng thốt:
đó là một điều bí mật! Đến bọn tại cũg chưa từng thấy mặt người đó! Người đó là ai? Nam hay nữ?
Tiểu Phi đoán là nữ, song Nam Tần không thấy mặt, thì làm sao xác nhận?
Bỗng, một tiếng ầm vang lên.
Bục thờ cũ, mục chịu không nổi sức bành trướng của chân khí, đổ xuống vỡ tan, những mảnh vỡ văng tung toé.
Rồi một tiếng rú kinh rợn tiếp theo, một bóng người vọt ra liền.
Người đó dùng bức màn phủ trước áng thờ, phủ kín quanh mình... Do đó, không một ai trông thấy mặt mày.
Tiểu Phi lướt tới, vỗ nhẹ tay lên vai của Nhất Điểm Hồng thốt nhanh:
-Gởi ngươi Lý hồng Tụ và Tống điềm Nhi nhé?
Chàng không muốn Nhất Điểm Hồng từ chối, thốt xong phi thân ra ngoài ngay.
Một đạo kiếm quang từ tàng cây bay xuống, vẽ thành một vệt dài như giải lụa, vút thẳng đến mình quái nhân vừa vọt ra.
Quái nhân bị phủ kín bên trong bức màn, tự nhiên chẳng thể trông thấy gì.
Ai ai cũng cho rằng y không thể ttránh được đường kiếm nhanh như chớp đó.
Ngờ đâu, đạo kiếm quang vừa chớp lên, y lách mình đổi vị trí lại như con cá, quẫy đuôi phóng tới.
Cái đích của y là một tên thích khách vận y phục chẹt màu đen gần y nhất.
Quái nhân đã ra ngoài, Thanh y Ni cũng ra ngoài.
Bà từ phía hậu tên thích khách lướt tới, trong khi quái nhân bức phía trước mặt.
Hai người giáp công, dùng đường giây sắt làm vũ khí.
Soạt! Tên thích khách không kịp kêu lên nửa tiếng, thân mình bị đường giây xiết ngang, đứt thành hai đoạn.
Hai đoạn thây ngã xuống, máu vọt ra thành vòi, như hai pháo hoa màu hồng, vừa ngoạn mục, vừa rùng rợn.
Đường giây xiết qua rồi, lại căng thảng như cán bút.
Quái nhân và Thanh y Ni chuyển hướng sang một thích khách khác! Phương pháp giết người của họ quả thật hi hữu trên đời này! áp dụng phương pháp đó, phải có một thân pháp cực kỳ nhanh, đồng thời cả hai phải động tác rập nhau mới hiệu quả! Tiểu Phi hết sức kinh hãi, song chàng phải thán phục tuyệt nghệ của họ.
Xa xa, Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực và Đái độc hành đang giao đấu với sáu bảy tên thích khách khác.
Khúc vô Dung nói rằng chúng chỉ có sáu người, song có thể số người nhiều hơn.
Độ mười hảo thủ dadng giao đấu nhau, đao, kiếm, gậy vung lên vun vút, lá đổ cành rơi tuôn ào ào, không gian đảo lộn, gió rít vù vù.
Qua một lúc, hơn mươi cây cổ thụ to như những chiếc lọng khổng lồ, trụi cành lá, trơ thân chẳng khác nào những chiếc cột chuốc suông.
Nhìng thân cây, người ta có cảm tưởng là những thân hình được cởi trần truồng, không còn mảnh vải che phủ.
Thân cây trụi, có thân nào không khô khan, tiêu điều tiều tuỵ với lớp vỏ nhăn nheo, đầy thẹo vét do kiếm khí chạm vào tạo nên.
Kiếm pháp của bịn thích khách áo đen, giống như kiếm pháp của Nhất Điểm Hồng ngày trước, và thanh kiếm cũng đồng dạng dài mỏng, nhỏ bằng, hiển nhiên là phải nhẹ hơn bất cứ loại kiếm nào.
Độc, là cái chắc rồi, họ xuất thủ, là nhất định lấy mạng người qua một chiêu thôi.
họ cần thành công gấp, họ không có cái lợi kéo dài cuộc chiến. Điểm đặc biệt trong đấu pháp của họ là thế! Điều đáng chú ý, là họ giết người chuyên nghiệp, kinh nghiệm có thừa.
Họ biết người, biết mình, nên hiểu rõ bọn Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực, Đái độc hành chẳng phải là những tay vừa.
Do đó, họ tránh nghinh chiến đương diện, một đường kiếm phát ra, họ lui về tàng cây, họ lại vọt ra, xuất phát một đường kiếm khác, theo chiều hướng khác.
Luôn luôn họ đổi hướng, đổi vị trí, khi đối phương hoàn thủ, là họ không còn ở chỗ cũ.
Họ đánh như vậy, đối phương khó tìm cái đích để phản công, giả dĩ kiếm pháp của họ lại phối hợp với nhau chặt chẽ, một người có thể công ba địch thủ, bất cứ người nào trong bọn Hồ Thiết Hoa cũng có thể bị họ tấn công, từ nhiều mặt một lượt.
Thành ra bọn Hồ Thiết Hoa chẳng những một phải đấu với hai mà lại là một đấu ba, bốn, năm, sáu... Cuối cùng, bọn Hồ Thiết Hoa không còn đối tượng chính xác nữa, cả ba không biết được thích khách nào tấn công mình! Đúng là một trận chiến hỗn loạn, nhưng hỗn loạn cho bọn Hồ Thiết Hoa, chứ không hỗn loạn cho cánh đối phương, bởi họ sở trường về đấu pháp đó.
Có hỗn loạn mới có cơ tất thắng, họ cốt làm cho địch hoang mang, lộ nhiều sơ hở.
Chẳng những bọn thích khách gây cảnh hỗn loạn, họ lai còn dung hợp luôn chiến pháp xa luân, sáu bảy người thay nhau quần ba người, họ đánh tơi bời bọn Hồ Thiết Hoa, dù họ không thắng, bọn Hồ Thiết Hoa cũng phải điên đảo.
Quả thật, họ là những người có tài, có kinh nghiệm riêng, mỗi người đều lợi hại, họ lại biết phối hợp sở năng, tạo thành một lực lượng gần như bất khả kháng.
Nếu cuộc chiến kéo dài, bọn Hồ Thiết Hoa khó mà tránh khỏi tổn hại.
Chính đang lúc cuộc chiến sôi động nhất, quái nhân và Thanh y Ni vào cuộc.
Cả hai, mỗi người một đầu, đường giây ở giữa cuốn tới như ngư phủ kéo lưới.
Gặp địch thủ, họ đổi vị trí, vọt ngước chiều, đường giấy chéo vào nhau, siết chặt, địch thủ phải đứt làm hai.
Đấu pháp kỳ quái nhất đời.
Vũ hí cũng kỳ quái nhất đời.
Song, nếu cả hai khép chặt màng lưới, thì luôn vả bọn Hồ Thiết Hoa cũng bị xiết như bọ thích khách.
Như vậy thì làm sao?
Muốn cho bọn thích khách đều lọt vào lưới, Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực, Đái độc Hành phải nhảy ra khỏi vòng chiến.
Giữa vầng kiếm khí đó, cả ba vọt đi được chăng?
Đắn đo một giây, cả ba cùng lùi lại, trước khi đường giây khép thành vòng.
Trong bọn thích khách, có một người vung kiếm chém vào đường giây.
một tiếng keng vang lên, lửa bắn tung toé, thanh kiếm của hắn tuột tay bay đi.
Đường giây không hề rung chuyển.
Thích khách đó xanh mặt, toan lùi, song chậm mất rồi.
Thân hình hắn chớp lên, một tiếng soẹt tiếp theo, máu tươi bắn thành vòi, có đến hai vòi. Thân hình hắn đã bị đường giây siết đứt làm hai đoạn.
Đường giây lại được kéo thẳng như cán bút. Hai người ở hai đầu giây đã đổi vị trí.
Bọn thích khách còn lại kinh hãi phi thường.
May mà Thanh y Ni và quái nhân chỉ chọn một tên, tỉa dần. Nếu họ siết hết cùng một lượt, có lẽ một vài tên nữa bị đứt tiện luôn, bất quá một vài tên khác vọt đi là cùng.
Mà chưa chắc gì bọn Hồ Thiết Hoa đa thoát nạn đủ cả ba! Bọn thích khách không hẹn mà đồng, cùng lùi lại gấp.
Song Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực, Đái độc Hành đã lùi trước, ở phía hậu chúng, chực chờ chúng! Trường kiếm chớp lên, chúng còn lại năm mạng, chúng phân nhau, mỗi tên một hướng, chạy vào mấy hàng cây... Bóng người chớp, một tên nữa đã bị đường giây siết đứt như đồng bạn. Tên này không đứng chung chỗ với năm tên kia, thấy năm đồng bạn chạy đi, hắn cũng chạy luôn, song chậm hơn, thành bị hại.
Trong mấy phút giây, bọn thích khách đã bị hao hụt ba tên.
Tiểu Phi nhận ra, trong ba lần giết địch, động tác do một mình quái nhân.
Thân pháp của y còn nhanh hơn Thanh y Ni một bậc.
Chàng cố gắng nhận diện y, song bức màn phủ kín quanh người y, chàng không thấy gì cả! Đến cả đôi chân của y cũng không lộ ra ngoài, thì làm gì chàng thấy được mặt y?
Về phần y, trong bức màn đó, hẳn là y cũng chẳng trông thấy gì.
Không trông thấy gì, sao y di động được?
Có thể là y dùng xúc giác thay mắt. Xuc giác đó, Tiểu Phi cảm thấy rất mạnh, chẳng những xuyên qua lớp màn, mà còn tạo một áp lực, bức đến Tiểu Phi.
Chàng biết rõ, loại xúc giác đó, chỉ bọn mù mới có, và có rất nhạy, rất mạnh.
Thế ra, quái nhân mù cả đôi mắt?
Kỳ quái thay, một người mù, phối hợp với một người câm và điếc.
Hai phế nhân lại tạo nên uy lực phi thường?
Tiểu Phi vừa thương hại họ, vừa khâm phục họ vô cùng! Nhưng, tại sao quái nhân mù lại không dám chường mặt cho người đời thấy?
Quái nhân có liên quan với Thanh y lão Ni?
Tại sao Thuỷ mẫu Âm Cơ lại nhốt chung hai người cùng chung một nơi?
Năm tên thích khách còn lại, không dám xuất thủ tái chiến, cứ chạy quanh quẩn theo mấy thân cây.
chạy như vậy là tránh được đường giây, bởi nếu đường giây giật, lại phải vướng những thân cây đó.
Không dám tái chiến, chúng cũng không dám bỏ chạy đi.
Bàn tay kia còn cầm ngọn roi, nếu chưa thành công mà chúng bỏ chạy, thì chúng phải tiếp nhận những gì dành cho chúng, thảm khốc không tưởng nổi! Tiểu Phi thở dài.
Chàng rời vị trí, lướt tới.
Một thích khách áo đen đang lòn dưới ánh đao của Hồ Thiết Hoa vọt đi.
Thanh y lão Ni và quái nhân từ phía sau một thân cây, xuất hiện nhanh như làn chớp, mỗi người một đầu giây, kéo thẳng đầu giây ra chận đầu hắn.
Gã thích khách hét lên một tiếng cuồng dại, vung kiếm đâm tới, đâm liều lĩnh như kẻ mù đâm loạn.
Nhưng, đôi chân quái nhân nhan quá, kiếm quang vừa loé, thân ảnh y vừa lách ra xa tầm kiếm, đồng thời quay mình xuay quanh y.
Xoay như vậy, y khép đường giây thành vòng tròn.
Trong tình thế đó, gã thích khách cầm chắc bị tiện làm đôi như những tên trước.
Nhanh như điên, Tiểu Phi chụp đường giây thốt:
-Chúng là những kẻ đáng thương, nên tha cho chúng! Thanh y lão Ni trừng mắt nhìn chàng, vừa kinh dị, vừa phẫn nộ.
Dĩ nhiên, bà không nghe được Tiểu Phi nói gì, song bà thấy chàng nắm cứng đường giây. Và bà biết là chàng ngăn trở.
Bà giận chàng can thiệp.
Gã thích khách nào cũng dùng khăn đen bao mặt, không ai thấy gương mặt gã như thế nào, thần sắc có biến đổi chăng, song qua lỗ hổng, Tiểu Phi thấy mắt gã giời lên vẻ kinh dị phi thường.
Gã không hiểu tại sao Tiểu Phi muốn cứu gã.
Tiểu Phi nhếch môi, cười nhẹ:
-Ngươi yên trí! Ta không bức ngươi phải nói gì đâu! Ta biết thà câm mà chết chứ chẳng khi nào ngươi chịu nói để được sống. Bất quá ta muốn làm một cuộc đổi chác với ngươi thôi! Gã thích khách đảo mắt nhìn ra bốn phía.
Lúc đó, Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực, Đái độc Hành cũng dừng tay.
Bốn tên thích khách kia còn di đông, song thân pháp đã chậm lại dần dần.
Bốn tên cùng nhìn Tiểu Phi.
Một lúc lâu, một tên hỏi:
đổi chác như thế nào?
Tiểu Phi buông gọn:
-Nếu các ngươi dám chạy đi, bọn ta để mặc các ngươi chạy, không cần điều kiện gì cả.
Bọn thích khách giật mình.
Cuộc đổi chác của chàng là thế! Chàng muốn cho chúng chạy đi, ngược lại, chúng khỏi thực hiện một điều kiện nào vì chàng không đòi hỏi.
Một cuộc đổi chác lạ thường! Buộc kẻ địch chạy đi trong khi kẻ địch chỉ còn cách chờ chết. Trái lại, địch không phải làm một việc gì! Cuộc đổi chác đó, dễ dàng quá, thành ra vô lý, bọn thích khách hồ nghi, chưa quyết định liền.
Tiểu Phi tiếp:
-Các ngươi cho rằng, trên đời này, làm gì có loại tiện nghi đó phải không? Thực sự thì phải xem như là một tiện nghi cho các ngươi đó! Được một tiện nghi, kể ra cũng còn hơn không? Bởi nếu ta không lầm, từ lúc đến đây, các ngươi chưa chiếm một tiện nghi nào! Chàng vỗ tay lên vai gã thích khách đó, tiếp:
-Ta đã nói như vậy rồi, các ngươi cứ yên trí mà đi.
Gã thích khách suy nghĩ một lúc, đoạn nhún chân nhảy vọt ra khỏi vòng giây đã thành hình chưa siết chặt.
Tiểu Phi lại thốt:
-Miễn là còn sống thì thôi! Còn sống là còn cơ hội, chứ đã chết rồi, thì còn mong làm được gì nữa chứ?
Chàng tựa hồ tự lẩm nhẩm với mình, song bọn thích khách còn lai nghe ra, lại định quyết tâm ý, rồi tất cả cùng chạy đi liền.
Hồ Thiết Hoa cao giọng:
-Lão xú Trùn! Ngươi định thí phát làm hoà thượng phải không? Cái từ bị của ngươi đó, là một thứ từ bi loạn! Từ bi mờ ám, từ bi lập dị! Cho nên ngươi mới buông tha những kẻ sát nhân! Tiểu Phi thở dài:
-Không đâu! Những người đó chẳng phải là những kẻ sát nhân tự bản chất của họ! Bất quá, họ là những công cụ giết người không hơn không kém! Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Công cụ?
Tiểu Phi gật đầu:
- Do sự điều khiển của một người, họ hành động! họ không cưỡng lại được sự điều khiển đó! Ngươi giết số này, thì số khác thay thế ngay! Trừ ra ngươi huỷ diệt bộ phận điều khiển! Đừng mong giết hết số này mà rồi tưởng rằng chẳng còn số khác nối tiếp! Chính cái "bàn tay" đó là bộ phận điều khiển! Hồ Thiết Hoa vuôt chóp mũi một lúc, đoạn trầm giọng:
-Buông tha chúng, đâu có phải là một cuộc đầu tư?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Sao lại không phải? Chính ta đang đầu tư đó! Buông than họ, là ta thả một nhợ câu dài. Ta câu con cá lớn! Hồ Thiết Hoa sáng mắt:
-Ta hiểu rồi! Ngươi tha chúng chạy đi, chúng sẽ đưa đường ngươi đi tìm "bàn tay" đó! Nhưng ta hỏi ngươi, nhợ câu của ngươi ở đâu?
Tiểu Phi hừ một tiếng:
-Ngươi có chiếc mũi thính hơn mũi chó, vậy mà không đánh hơi được à?
Hồ Thiết Hoa nhắm mắt lại, hít mấy hơi dài không khí, trong gió thoảng đưa về, có mùi uất kim hương.
Uất kim hương, là loại hương của Tiểu Phi thường dùng.
Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Thì ra Lão xú Trùn đã rải uất kim hương lên mình gã thích khách đó lúc vỗ tay lên vai gã.
Tiểu Phi gật đầu:
-Phải! Bây giờ, ngươi cứ vận dụng cái mũi chó của ngươi, tìm đến con cá lớn! Chàng vừa buông dứt tiếng cuối, bỗng đường giây sắt khua lên.
Quái nhân và Thanh y Ni vút mình ra ngoài.
Tiểu Phi không ngăn trở họ, trái lại chàng có vẻ khoan khoái vô cùng.
Nhìn Hồ Thiết Hoa, chàng bảo:
-Ngươi và Hoàng lão tiên sanh, cùng Đái lão tiền bối lưu lại đây, chiếu cố các người kia, để ta... Hồ Thiết Hoa lắc đầu kêu lên:
-Không được, lần này ta phải theo ngươi, nhất định là như vậy rồi, ta không thể ở lại! Tiểu Phi chỉ còn có cách là day qua Hoàng lỗ Trực và Đái độc Hành vòng tay vái cả hai rồi chỉ vào Bồ đề Am thốt:
-Mọi sự việc trong đó, xin nhờ hai vị tiền bối lo liệu hộ tại hạ, còn Dung nhi, nếu nàng trở lại... Đái độc Hành gật đầu:
-Lão đệ yên trí, nếu Dung cô nương trở lại, lão phu sẽ tỏ cho nàng biết.
Tiểu Phi đi rồi, lão nhếch nụ cười khổ, gọi Hoang lỗ Trực, thở dài thốt:
-Thế là hai lão già này cứa hưởng nhàn mãi! Hoàng lỗ Trực cũng thở dài:
-Phải! Mang một gánh nặng đã khổ lắm rồi, huống chi hắn mang đến ba gánh nặng?
Đái độc Hành trầm giọng:
-Việc làm của hắn, là một hình phạt khổ sai đối với chúng ta, nhưng với hắn lại là một thích thú! Lúc Tiểu Phi gửi gắm mọi sự tại Bồ đề Am cho Hoàng lỗ Trực và Đái độc Hành, thì Hồ Thiết Hoa đã vọt đi rồi! Tiểu Phi chạy đi, không lâu lắm bắt kịp y.
Quái nhân và Thanh y Ni thì chạy phía trước, cách không xa lắm.
Chừng như Hồ Thiết Hoa có vẻ hoang mang.
Tiểu Phi lướt tới, y vội thốt:
-Xem ra, chúng tra cần phải nuôi chó mới được! Tiểu Phi lấy làm lạ:
-Tại sao lại phải nuôi chó?
Hồ Thiết Hoa đáp:
-Nếu chúng ta có nuôi chó, mang theo một con trong lúc này, thì chắc chắn là không lạc hướng! Tiểu Phi nhìn ra phía trước thốt:
-Hai người đó không đuổi theo chúng sai hướng đâu! Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
-Lấy gì làm chắc? Ta không còn nghe mùi Uất kim Hương nữa, họ chưa từng quen mùi đó, có thể... Tiểu Phi điềm nhiên:
-Nếu vậy, chiếc mũi của ngươi mất thính rồi! Hồ Thiết Hoa lại hừ một tiếng:
-Mũi của ta mất thính? Không hơn mũi chó, thì ít nhất cũng bằng, khi nào lại kém chó?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Ta cũng nhận thấy như thế, có điều chiếc mũi của ngươi hôm nay mang tật bất ngờ hay sao đó, nên ngươi đánh hơi kém quá! Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Nếu mũi ta kém, thì mũi của hai người kia làm gì đánh hơi được?
Tiểu Phi không đáp, chỉ hỏi lại:
-Mắt và tai của ta, có phải là đặc biệt minh mẫn hơn người chăng?
Hồ Thiết Hoa đáp:
-Cái đó, ta biết rồi! Tiểu Phi cười nhẹ:
-Mà ngươi biết tại sao không?
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
-Tại cầm tinh của ngươi là con thỏ! Tiểu Phi xì một hơi dài:
đừng nói nhảm, chỉ vì ta có chiếc mũi vô dụng, bắt buộc ta phải khai thác những giác quan khác! mà cũng do hảo ý của lão thiên, sanh cho ta tai và mắt linh mẫn, để bù trừ cái kém của chiếc mũi! Hồ Thiết Hoa sáng mắt lên:
-Cái ý tứ của ngươi, có phải cho rằng hai người kia kém tai kém mắt nên phải thính mũi?
Tiểu Phi thở dài:
-Ta nhận thấy, ngươi càng ngày càng thông minh! Hiểu được cái đạo lý đó, không phải là việc dễ! Hồ Thiết Hoa chớp mắt mỉm cười:
-Thì cũng do hảo ý của lão thiên! khi nào mắt và mũi của ta hết linh mẫn, óc của ta lại sáng suốt! Nếu óc của ta kém, lão thiên sẽ đền bù bằng một cách khác! Tiểu Phi mỉa mai:
-Ta chưa thấy sự đền bù đó! Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Nếu ngươi thấy được, thì hỏng hết mọi việc của ta rồi! Tiểu Phi trầm giọng:
-Khoan tự đắc sớm! Theo ta thấy thì trong việc nầy, ngươi... Bỗng chàng biến sắc mặt.
nơi khu rừng phía trước mặt, có tiếng rú thảm vọng lại.
Lắng nghe kỹ, Tiểu Phi nhận ra âm thinh của năm tên thích khách.
Tiếng rú thảm do cả bọn phát ra, song không đồng thời, có tiếng trước tiếng sau, cách nhau không lâu lắm.
Tuy nhiên từ xa nghe như rập nhau một lượt.
Tiếng rú lại rất ngắn, chứng tỏ họ vừa rú lên là đứt hơi liền.
Lúc đó, quái nhân và Thanh y Ni đã vào khu rừng rồi.
Họ vào đến nơi, là năm tên thích khách đã thành năm xác chết, năm xác nằm ngổn ngang, máu từ trong yết hầu vọt ra có vòi.
Một người vừa ốm vừa cao, vận y phục đen, đang cúi mình nhìn từng vòi máu từ yết hầu chúng xịt ra.
ánh mắt của người đó ngời niềm đắc ý.
Y nhìn những vòi máu, như hoa. sỹ nhìn bức hoa. mà y vừa chấm xong nét bút cuối cùng, rất hài lòng về tác phẩm của mình! Chiếc áo của y quá dài, dài phết đất, mặt đeo một chiếc nạ bằng gỗ đàn hương.
Chiếc nạ có khoét hai lỗ, để lộ rõ đôi mắt của y.
Đôi mắt đục như mắt người chết, đôi mắt đó lại bắn tinh quang, thế mới kỳ!
-Còn người áo lam?
Nhất Điểm Hồng trầm ngâm một lúc:
-Trong con mắt của y, kiếm thuật của người áo lam chỉ là một cây kim thêu! Tiểu Phi kinh dị:
-Cây kim thêu?
Nhất Điểm Hồng gật đầu:
-Cây kim thêu, chỉ dùng để thêu thôi, ngoài ra chẳng dùng được vào việc gì khác! Dùng vào việc khác, chẳng hạn và may, tất phải gẫy! Tiểu Phi cau mày:
-Ngươi giải thích rành hơn ta nghe! Nhất Điểm Hồng trầm giọng:
-Kiếm pháp của người áo lam, xem thì đẹp mắt chứ không thực dụng! Tiểu Phi nhớ đến kiếm pháp của Nhất Điểm Hồng, có cay, có độc, đúng là thừa hữu hiệu, bát giác nhếch nụ cười khổ, thốt:
đúng vậy, kiếm pháp ngoạn mục vị tất giết người được! Kiếm pháp giết người, vị tất đã ngoạn mục! Cái đạo lý đó rất đúng.
Nhất Điểm Hồng thở dài:
-Hẳn như vậy! Tiểu Phi tặt lưỡi:
-Rất tiếc ta không có cơ hội gặp y! Không gặp được y, là một điều đáng hận! Nhất Điểm Hồng mơ màng một chút, đoạn lẩm nhẩm:
-Ngươi không nên gặp y là hơn! Tiểu Phi mỉm cười, chuyển sang câu chuyện khác:
-Hôm nay, họ đến mấy người?
Khúc vô Dung đáp thay Nhất Điểm Hồng:
-Sáu người:
Nàng nghiến răng, rồi cắn môi, tiếp:
đáng lẽ phải tám người. Nhưng, ngoài thành Tế Nam bọn tôi đã giết hết một người, còn một người chẳng rõ tại sao, bỏ đi đâu mất?
Tiểu Phi cau mày:
-Họ gặp các vị ngoài thành Tế Nam?
Khúc vô Dung nhìn sang Nhất Điểm Hồng một thoáng, đoạn thốt với giọng u buồn:
-Y... thực ra, y cũng không tin là những người đó có thể hạ độc thủ với y! Mãi đến lúc y thọ thương nặng... Nếu y không thọ thương nặng, thì bọn tôi không thể chạy thoát đến chốn này! Nàng thở dài mấy tiếng, đoạn tiếp:
-Trước kia sư phó tôi từng bảo tôi, vô luận gặp hiểm nguy nào, tôi có thể chạy đến đây nhờ đại sư bảo vệ... lúc đó người còn đối xử rất tốt với tôi! Thốt đến đó nàng trầm gương mặt xuống, đôi mắt nàng rựng đỏ. Có lẽ nàng nhớ đến ân tình của Thạch quan Âm đối với nàng ngày trước.
Trong phút giây, nàng quên mối hận cừu.
Tiểu Phi vụt phát hiện ra thiếu nữ đó, ngày nào còn quật cường lạnh lùng vô tưởng, giờ đây trở nên ôn nhu, hiền dịu, lại đa cảm, đa sầu.
Chàng hiểu ngay nguyên nhân sự biến đổi nơi nàng. Nguyên nhân đó, là ái tình! Chỉ có ái tình mới có nhiệm màu biến cải con người nhanh chóng! Yêu! Chỉ vì nàng biết yêu rồi, nàng đã gặp người yêu rồi, song phải là cái yêu chân chánh mới được! Chàng cũng biết luôn, sớm muộn gì Nhất Điểm Hồng cũng bị bọn người kia nhiễm hoá, nếu hắn vẫn tiếp xúc với họ như thuở nào.
Chàng lo sợ cho hắn thực sự, từ ngày chàng biết hắn, không lúc nào chàng không thở than về tương lại của hắn.
Chàng muốn hắn trở thành con người tốt! Song có ma lực nào biến đổi hẳn thành con người khác?
Chỉ có ái tình! Hắn là con người khô khan, chỉ có tình, mới làm cho hắn ướt át, hắn hồi sinh mà thôi! Chàng nghe Khúc vô Dung nói, chàng trầm tư về những gì nàng nói, không lưu ý đến thần sắc của Thanh y Ni.
Vị lão ni cô biến sắc mặt, đôi mắt trắng xám của bà bốc lửa thấy rõ.
Khúc vô Dung nhìn chiếc đồng bài một lúc lâu, lại tiếp:
-Trong tám người đó, một đã bị bọn tôi giết, còn một mất tích. Người mất tích đó, có phải là Lưu huynh đã... Tiểu Phi mỉm cười:
-Tại hạ không hạ sát hắn, dù hắn thực sự tìm đến tại hạ, toan giết tại hạ! Khúc vô Dung tiếp luôn:
- Dọc đường, bọn tôi giao thủ với họ không dưới bảy lần. Cứ theo tôi hiểu thì, người thất tung đó, có vũ công kém nhất! Tại sao họ lại chọn một người kém nhất, sai phái đi đối phó với Lưu hương huynh?
Tiểu Phi lập luận:
-Có thể họ chưa biết con mồi của họ là Lưu hương, họ tưởng chỉ là một kẻ tầm thường, nên phái một tay tầm thường, hành thích! Họ dành trọn chủ lực, để đối phó với các vị.
Rồi chàng hỏi:
-Theo sự nhận xét của cô nương, thì sáu người còn lại, lợi hại hơn hắn? Hẳn đây, là kẻ mất tích, là kẻ hành thích tại hạ! Khúc vô Dung thở dài:
-Bọn tôi giao thủ với họ hơn bảy lần, lần nào cũng thừa chết thiếu sống, có liều chết mới sống sót đến bây giờ. Hơn bảy lần thoát chết, bọn tôi có quyền cao hãnh đó, Lưu huynh? Trong bảy lần đó, có hai lần tôi tưởng là phải táng mạng rồi! Tiểu Phi nhìn kiếm khí lan rộng bên ngoài cửa sổ, cau mày thốt:
-Như thế, bọn Hồ Thiết Hoa có ba, bọn họ có sáu, một đấu hai, chỉ sợ... Bỗng, có tiếng giây sắt khua rổn rảng.
Thanh y Ni giận đến nỗi gân xanh chằng chịt nơi mặt. Bà trừng mắt nhìn về phía bức màn che trước án thờ, chân bà giật giật, đường giây sắt quanh chân như muốn đứt! Nam Tần biến sắc mặt, y vừa kinh hoàng, vừa khẩn cấp, nhưng chẳng biết phải làm gì... Bên ngoài, kiếm quang càng lúc càng mạnh, song vẫn chưa áp đảo nổi đao phong và côn ảnh.
Tiểu Phi vẫy tay về phía Nam Tần, thấp giọng hỏi:
đại sư thơ của các hạ có tính khí gì lạ thế?
Nam Tần trừng mắt, nhìn sang Khúc vô Dung, đoạn đáp:
-Vừa rồi vị cô nương đó nói mấy tiếng mường tượng cho rằng đại sư thơ tại hạ không đủ sức bảo vệ những người tại đây, cho nên đại sư thơ tại hạ tức uất, không chịu nổi, muốn ra ngay ngoài kia, giao chiến với những người đó. Song vì... Bỗng, Thanh y Ni dậm chân, quay mình chạy ra.
Bà chạy đến cửa, đường giây bị kéo theo, căng thẳng như cán bút.
Đường giây thẳng rồi, bà bị cầm chân, bắt buộc phải đứng tại đó.
Nam Tần khẽ thở dài, thốt với giọng ảm đạm vô cùng:
-Vĩnh viễn đại sư thơ tại hạ không thể ra ngoài rồi! Vĩnh viễn! Thanh y Ni càng tức uất, đôi mắt trợn trừng, tròng suýt vọt ra, gân xanh như muốn phá làn da mặt vỡ tung.
Bà cố gắng giật, giật đôi chân.
Vừa rồi, Tiểu Phi có tiếp bà một chưởng, nên chàng đã hiểu công lực của bà như thế nào.
Tuy nhiên, công lực đó thâm hậu vô tưởng, lão ni vẫn không bứt đứt được giây sắt. Chột giây cũng không lớn gì cho lắm, song lại bằng một thứ sắt đặc biệt, bà giật mãi, chỉ tổ làm đau đôi chân thôi.
Hơn nữa, bà giật không đứt, lại càng tức uất, càng tức uất lại càng giật.
Trong lúc đó, đáng thương quá chừng! Nam Tần thở ra thốt:
-Vĩnh viễn đại sư không bứt đứt nổi đường giây rồi! Nghe nói, nó được chế luyện bằng một chất thép thuần tuý, chắc vô cùng, trên thế gian này không một thanh đao, không một thanh kiếm nào chặt đứt, dù là loại kiếm chém sắt như chém bùn.
Thanh y lão cứ giật. Dường như giãn ra thì có, chứ chẳng có vẻ gì là giây sắp đứt! Thật vậy, không hy vọng gì đường giây đứt được! Tiểu Phi chớp mắt hỏi:
-Còn đầu giây kia, cột tại đâu?
Nam Tần cúi đầu:
-Cát hạ nhìn qua cũng thấy rồi, hỏi làm chi?
Tiểu Phi cau mày:
-Không lẽ đầu giây kia kia lại được cột vào chân một người khác? Và người đó phải là một nữ nhân, tại sao nữ nhân đó lại ẩn nấp dưới áng thờ? Chẳng chịu xuất hiện? Nữ nhân đó dùng đường giây để liên lạc với đại sư thơ của cát hạ! Nam Tần lại thở dài:
-Nếu không liên lạc bằng cách đó, thì làm sao đại sư thơ tại hạ nghe được người khác nói năng?
Tiểu Phi lại hỏi:
-Mà bà đó là ai? Tại sao bà ta không cho đại sư thơ cát hạ ra ngoài? Còn bà, tại sao vĩnh viễn nấp dưới áng thờ, không muốn giáp mặt ai?
Nam Tần trầm một lúc lâu, đoạn nhẹ giọng thốt:
đó là một điều bí mật! Đến bọn tại cũg chưa từng thấy mặt người đó! Người đó là ai? Nam hay nữ?
Tiểu Phi đoán là nữ, song Nam Tần không thấy mặt, thì làm sao xác nhận?
Bỗng, một tiếng ầm vang lên.
Bục thờ cũ, mục chịu không nổi sức bành trướng của chân khí, đổ xuống vỡ tan, những mảnh vỡ văng tung toé.
Rồi một tiếng rú kinh rợn tiếp theo, một bóng người vọt ra liền.
Người đó dùng bức màn phủ trước áng thờ, phủ kín quanh mình... Do đó, không một ai trông thấy mặt mày.
Tiểu Phi lướt tới, vỗ nhẹ tay lên vai của Nhất Điểm Hồng thốt nhanh:
-Gởi ngươi Lý hồng Tụ và Tống điềm Nhi nhé?
Chàng không muốn Nhất Điểm Hồng từ chối, thốt xong phi thân ra ngoài ngay.
Một đạo kiếm quang từ tàng cây bay xuống, vẽ thành một vệt dài như giải lụa, vút thẳng đến mình quái nhân vừa vọt ra.
Quái nhân bị phủ kín bên trong bức màn, tự nhiên chẳng thể trông thấy gì.
Ai ai cũng cho rằng y không thể ttránh được đường kiếm nhanh như chớp đó.
Ngờ đâu, đạo kiếm quang vừa chớp lên, y lách mình đổi vị trí lại như con cá, quẫy đuôi phóng tới.
Cái đích của y là một tên thích khách vận y phục chẹt màu đen gần y nhất.
Quái nhân đã ra ngoài, Thanh y Ni cũng ra ngoài.
Bà từ phía hậu tên thích khách lướt tới, trong khi quái nhân bức phía trước mặt.
Hai người giáp công, dùng đường giây sắt làm vũ khí.
Soạt! Tên thích khách không kịp kêu lên nửa tiếng, thân mình bị đường giây xiết ngang, đứt thành hai đoạn.
Hai đoạn thây ngã xuống, máu vọt ra thành vòi, như hai pháo hoa màu hồng, vừa ngoạn mục, vừa rùng rợn.
Đường giây xiết qua rồi, lại căng thảng như cán bút.
Quái nhân và Thanh y Ni chuyển hướng sang một thích khách khác! Phương pháp giết người của họ quả thật hi hữu trên đời này! áp dụng phương pháp đó, phải có một thân pháp cực kỳ nhanh, đồng thời cả hai phải động tác rập nhau mới hiệu quả! Tiểu Phi hết sức kinh hãi, song chàng phải thán phục tuyệt nghệ của họ.
Xa xa, Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực và Đái độc hành đang giao đấu với sáu bảy tên thích khách khác.
Khúc vô Dung nói rằng chúng chỉ có sáu người, song có thể số người nhiều hơn.
Độ mười hảo thủ dadng giao đấu nhau, đao, kiếm, gậy vung lên vun vút, lá đổ cành rơi tuôn ào ào, không gian đảo lộn, gió rít vù vù.
Qua một lúc, hơn mươi cây cổ thụ to như những chiếc lọng khổng lồ, trụi cành lá, trơ thân chẳng khác nào những chiếc cột chuốc suông.
Nhìng thân cây, người ta có cảm tưởng là những thân hình được cởi trần truồng, không còn mảnh vải che phủ.
Thân cây trụi, có thân nào không khô khan, tiêu điều tiều tuỵ với lớp vỏ nhăn nheo, đầy thẹo vét do kiếm khí chạm vào tạo nên.
Kiếm pháp của bịn thích khách áo đen, giống như kiếm pháp của Nhất Điểm Hồng ngày trước, và thanh kiếm cũng đồng dạng dài mỏng, nhỏ bằng, hiển nhiên là phải nhẹ hơn bất cứ loại kiếm nào.
Độc, là cái chắc rồi, họ xuất thủ, là nhất định lấy mạng người qua một chiêu thôi.
họ cần thành công gấp, họ không có cái lợi kéo dài cuộc chiến. Điểm đặc biệt trong đấu pháp của họ là thế! Điều đáng chú ý, là họ giết người chuyên nghiệp, kinh nghiệm có thừa.
Họ biết người, biết mình, nên hiểu rõ bọn Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực, Đái độc hành chẳng phải là những tay vừa.
Do đó, họ tránh nghinh chiến đương diện, một đường kiếm phát ra, họ lui về tàng cây, họ lại vọt ra, xuất phát một đường kiếm khác, theo chiều hướng khác.
Luôn luôn họ đổi hướng, đổi vị trí, khi đối phương hoàn thủ, là họ không còn ở chỗ cũ.
Họ đánh như vậy, đối phương khó tìm cái đích để phản công, giả dĩ kiếm pháp của họ lại phối hợp với nhau chặt chẽ, một người có thể công ba địch thủ, bất cứ người nào trong bọn Hồ Thiết Hoa cũng có thể bị họ tấn công, từ nhiều mặt một lượt.
Thành ra bọn Hồ Thiết Hoa chẳng những một phải đấu với hai mà lại là một đấu ba, bốn, năm, sáu... Cuối cùng, bọn Hồ Thiết Hoa không còn đối tượng chính xác nữa, cả ba không biết được thích khách nào tấn công mình! Đúng là một trận chiến hỗn loạn, nhưng hỗn loạn cho bọn Hồ Thiết Hoa, chứ không hỗn loạn cho cánh đối phương, bởi họ sở trường về đấu pháp đó.
Có hỗn loạn mới có cơ tất thắng, họ cốt làm cho địch hoang mang, lộ nhiều sơ hở.
Chẳng những bọn thích khách gây cảnh hỗn loạn, họ lai còn dung hợp luôn chiến pháp xa luân, sáu bảy người thay nhau quần ba người, họ đánh tơi bời bọn Hồ Thiết Hoa, dù họ không thắng, bọn Hồ Thiết Hoa cũng phải điên đảo.
Quả thật, họ là những người có tài, có kinh nghiệm riêng, mỗi người đều lợi hại, họ lại biết phối hợp sở năng, tạo thành một lực lượng gần như bất khả kháng.
Nếu cuộc chiến kéo dài, bọn Hồ Thiết Hoa khó mà tránh khỏi tổn hại.
Chính đang lúc cuộc chiến sôi động nhất, quái nhân và Thanh y Ni vào cuộc.
Cả hai, mỗi người một đầu, đường giây ở giữa cuốn tới như ngư phủ kéo lưới.
Gặp địch thủ, họ đổi vị trí, vọt ngước chiều, đường giấy chéo vào nhau, siết chặt, địch thủ phải đứt làm hai.
Đấu pháp kỳ quái nhất đời.
Vũ hí cũng kỳ quái nhất đời.
Song, nếu cả hai khép chặt màng lưới, thì luôn vả bọn Hồ Thiết Hoa cũng bị xiết như bọ thích khách.
Như vậy thì làm sao?
Muốn cho bọn thích khách đều lọt vào lưới, Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực, Đái độc Hành phải nhảy ra khỏi vòng chiến.
Giữa vầng kiếm khí đó, cả ba vọt đi được chăng?
Đắn đo một giây, cả ba cùng lùi lại, trước khi đường giây khép thành vòng.
Trong bọn thích khách, có một người vung kiếm chém vào đường giây.
một tiếng keng vang lên, lửa bắn tung toé, thanh kiếm của hắn tuột tay bay đi.
Đường giây không hề rung chuyển.
Thích khách đó xanh mặt, toan lùi, song chậm mất rồi.
Thân hình hắn chớp lên, một tiếng soẹt tiếp theo, máu tươi bắn thành vòi, có đến hai vòi. Thân hình hắn đã bị đường giây siết đứt làm hai đoạn.
Đường giây lại được kéo thẳng như cán bút. Hai người ở hai đầu giây đã đổi vị trí.
Bọn thích khách còn lại kinh hãi phi thường.
May mà Thanh y Ni và quái nhân chỉ chọn một tên, tỉa dần. Nếu họ siết hết cùng một lượt, có lẽ một vài tên nữa bị đứt tiện luôn, bất quá một vài tên khác vọt đi là cùng.
Mà chưa chắc gì bọn Hồ Thiết Hoa đa thoát nạn đủ cả ba! Bọn thích khách không hẹn mà đồng, cùng lùi lại gấp.
Song Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực, Đái độc Hành đã lùi trước, ở phía hậu chúng, chực chờ chúng! Trường kiếm chớp lên, chúng còn lại năm mạng, chúng phân nhau, mỗi tên một hướng, chạy vào mấy hàng cây... Bóng người chớp, một tên nữa đã bị đường giây siết đứt như đồng bạn. Tên này không đứng chung chỗ với năm tên kia, thấy năm đồng bạn chạy đi, hắn cũng chạy luôn, song chậm hơn, thành bị hại.
Trong mấy phút giây, bọn thích khách đã bị hao hụt ba tên.
Tiểu Phi nhận ra, trong ba lần giết địch, động tác do một mình quái nhân.
Thân pháp của y còn nhanh hơn Thanh y Ni một bậc.
Chàng cố gắng nhận diện y, song bức màn phủ kín quanh người y, chàng không thấy gì cả! Đến cả đôi chân của y cũng không lộ ra ngoài, thì làm gì chàng thấy được mặt y?
Về phần y, trong bức màn đó, hẳn là y cũng chẳng trông thấy gì.
Không trông thấy gì, sao y di động được?
Có thể là y dùng xúc giác thay mắt. Xuc giác đó, Tiểu Phi cảm thấy rất mạnh, chẳng những xuyên qua lớp màn, mà còn tạo một áp lực, bức đến Tiểu Phi.
Chàng biết rõ, loại xúc giác đó, chỉ bọn mù mới có, và có rất nhạy, rất mạnh.
Thế ra, quái nhân mù cả đôi mắt?
Kỳ quái thay, một người mù, phối hợp với một người câm và điếc.
Hai phế nhân lại tạo nên uy lực phi thường?
Tiểu Phi vừa thương hại họ, vừa khâm phục họ vô cùng! Nhưng, tại sao quái nhân mù lại không dám chường mặt cho người đời thấy?
Quái nhân có liên quan với Thanh y lão Ni?
Tại sao Thuỷ mẫu Âm Cơ lại nhốt chung hai người cùng chung một nơi?
Năm tên thích khách còn lại, không dám xuất thủ tái chiến, cứ chạy quanh quẩn theo mấy thân cây.
chạy như vậy là tránh được đường giây, bởi nếu đường giây giật, lại phải vướng những thân cây đó.
Không dám tái chiến, chúng cũng không dám bỏ chạy đi.
Bàn tay kia còn cầm ngọn roi, nếu chưa thành công mà chúng bỏ chạy, thì chúng phải tiếp nhận những gì dành cho chúng, thảm khốc không tưởng nổi! Tiểu Phi thở dài.
Chàng rời vị trí, lướt tới.
Một thích khách áo đen đang lòn dưới ánh đao của Hồ Thiết Hoa vọt đi.
Thanh y lão Ni và quái nhân từ phía sau một thân cây, xuất hiện nhanh như làn chớp, mỗi người một đầu giây, kéo thẳng đầu giây ra chận đầu hắn.
Gã thích khách hét lên một tiếng cuồng dại, vung kiếm đâm tới, đâm liều lĩnh như kẻ mù đâm loạn.
Nhưng, đôi chân quái nhân nhan quá, kiếm quang vừa loé, thân ảnh y vừa lách ra xa tầm kiếm, đồng thời quay mình xuay quanh y.
Xoay như vậy, y khép đường giây thành vòng tròn.
Trong tình thế đó, gã thích khách cầm chắc bị tiện làm đôi như những tên trước.
Nhanh như điên, Tiểu Phi chụp đường giây thốt:
-Chúng là những kẻ đáng thương, nên tha cho chúng! Thanh y lão Ni trừng mắt nhìn chàng, vừa kinh dị, vừa phẫn nộ.
Dĩ nhiên, bà không nghe được Tiểu Phi nói gì, song bà thấy chàng nắm cứng đường giây. Và bà biết là chàng ngăn trở.
Bà giận chàng can thiệp.
Gã thích khách nào cũng dùng khăn đen bao mặt, không ai thấy gương mặt gã như thế nào, thần sắc có biến đổi chăng, song qua lỗ hổng, Tiểu Phi thấy mắt gã giời lên vẻ kinh dị phi thường.
Gã không hiểu tại sao Tiểu Phi muốn cứu gã.
Tiểu Phi nhếch môi, cười nhẹ:
-Ngươi yên trí! Ta không bức ngươi phải nói gì đâu! Ta biết thà câm mà chết chứ chẳng khi nào ngươi chịu nói để được sống. Bất quá ta muốn làm một cuộc đổi chác với ngươi thôi! Gã thích khách đảo mắt nhìn ra bốn phía.
Lúc đó, Hồ Thiết Hoa, Hoàng lỗ Trực, Đái độc Hành cũng dừng tay.
Bốn tên thích khách kia còn di đông, song thân pháp đã chậm lại dần dần.
Bốn tên cùng nhìn Tiểu Phi.
Một lúc lâu, một tên hỏi:
đổi chác như thế nào?
Tiểu Phi buông gọn:
-Nếu các ngươi dám chạy đi, bọn ta để mặc các ngươi chạy, không cần điều kiện gì cả.
Bọn thích khách giật mình.
Cuộc đổi chác của chàng là thế! Chàng muốn cho chúng chạy đi, ngược lại, chúng khỏi thực hiện một điều kiện nào vì chàng không đòi hỏi.
Một cuộc đổi chác lạ thường! Buộc kẻ địch chạy đi trong khi kẻ địch chỉ còn cách chờ chết. Trái lại, địch không phải làm một việc gì! Cuộc đổi chác đó, dễ dàng quá, thành ra vô lý, bọn thích khách hồ nghi, chưa quyết định liền.
Tiểu Phi tiếp:
-Các ngươi cho rằng, trên đời này, làm gì có loại tiện nghi đó phải không? Thực sự thì phải xem như là một tiện nghi cho các ngươi đó! Được một tiện nghi, kể ra cũng còn hơn không? Bởi nếu ta không lầm, từ lúc đến đây, các ngươi chưa chiếm một tiện nghi nào! Chàng vỗ tay lên vai gã thích khách đó, tiếp:
-Ta đã nói như vậy rồi, các ngươi cứ yên trí mà đi.
Gã thích khách suy nghĩ một lúc, đoạn nhún chân nhảy vọt ra khỏi vòng giây đã thành hình chưa siết chặt.
Tiểu Phi lại thốt:
-Miễn là còn sống thì thôi! Còn sống là còn cơ hội, chứ đã chết rồi, thì còn mong làm được gì nữa chứ?
Chàng tựa hồ tự lẩm nhẩm với mình, song bọn thích khách còn lai nghe ra, lại định quyết tâm ý, rồi tất cả cùng chạy đi liền.
Hồ Thiết Hoa cao giọng:
-Lão xú Trùn! Ngươi định thí phát làm hoà thượng phải không? Cái từ bị của ngươi đó, là một thứ từ bi loạn! Từ bi mờ ám, từ bi lập dị! Cho nên ngươi mới buông tha những kẻ sát nhân! Tiểu Phi thở dài:
-Không đâu! Những người đó chẳng phải là những kẻ sát nhân tự bản chất của họ! Bất quá, họ là những công cụ giết người không hơn không kém! Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Công cụ?
Tiểu Phi gật đầu:
- Do sự điều khiển của một người, họ hành động! họ không cưỡng lại được sự điều khiển đó! Ngươi giết số này, thì số khác thay thế ngay! Trừ ra ngươi huỷ diệt bộ phận điều khiển! Đừng mong giết hết số này mà rồi tưởng rằng chẳng còn số khác nối tiếp! Chính cái "bàn tay" đó là bộ phận điều khiển! Hồ Thiết Hoa vuôt chóp mũi một lúc, đoạn trầm giọng:
-Buông tha chúng, đâu có phải là một cuộc đầu tư?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Sao lại không phải? Chính ta đang đầu tư đó! Buông than họ, là ta thả một nhợ câu dài. Ta câu con cá lớn! Hồ Thiết Hoa sáng mắt:
-Ta hiểu rồi! Ngươi tha chúng chạy đi, chúng sẽ đưa đường ngươi đi tìm "bàn tay" đó! Nhưng ta hỏi ngươi, nhợ câu của ngươi ở đâu?
Tiểu Phi hừ một tiếng:
-Ngươi có chiếc mũi thính hơn mũi chó, vậy mà không đánh hơi được à?
Hồ Thiết Hoa nhắm mắt lại, hít mấy hơi dài không khí, trong gió thoảng đưa về, có mùi uất kim hương.
Uất kim hương, là loại hương của Tiểu Phi thường dùng.
Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Thì ra Lão xú Trùn đã rải uất kim hương lên mình gã thích khách đó lúc vỗ tay lên vai gã.
Tiểu Phi gật đầu:
-Phải! Bây giờ, ngươi cứ vận dụng cái mũi chó của ngươi, tìm đến con cá lớn! Chàng vừa buông dứt tiếng cuối, bỗng đường giây sắt khua lên.
Quái nhân và Thanh y Ni vút mình ra ngoài.
Tiểu Phi không ngăn trở họ, trái lại chàng có vẻ khoan khoái vô cùng.
Nhìn Hồ Thiết Hoa, chàng bảo:
-Ngươi và Hoàng lão tiên sanh, cùng Đái lão tiền bối lưu lại đây, chiếu cố các người kia, để ta... Hồ Thiết Hoa lắc đầu kêu lên:
-Không được, lần này ta phải theo ngươi, nhất định là như vậy rồi, ta không thể ở lại! Tiểu Phi chỉ còn có cách là day qua Hoàng lỗ Trực và Đái độc Hành vòng tay vái cả hai rồi chỉ vào Bồ đề Am thốt:
-Mọi sự việc trong đó, xin nhờ hai vị tiền bối lo liệu hộ tại hạ, còn Dung nhi, nếu nàng trở lại... Đái độc Hành gật đầu:
-Lão đệ yên trí, nếu Dung cô nương trở lại, lão phu sẽ tỏ cho nàng biết.
Tiểu Phi đi rồi, lão nhếch nụ cười khổ, gọi Hoang lỗ Trực, thở dài thốt:
-Thế là hai lão già này cứa hưởng nhàn mãi! Hoàng lỗ Trực cũng thở dài:
-Phải! Mang một gánh nặng đã khổ lắm rồi, huống chi hắn mang đến ba gánh nặng?
Đái độc Hành trầm giọng:
-Việc làm của hắn, là một hình phạt khổ sai đối với chúng ta, nhưng với hắn lại là một thích thú! Lúc Tiểu Phi gửi gắm mọi sự tại Bồ đề Am cho Hoàng lỗ Trực và Đái độc Hành, thì Hồ Thiết Hoa đã vọt đi rồi! Tiểu Phi chạy đi, không lâu lắm bắt kịp y.
Quái nhân và Thanh y Ni thì chạy phía trước, cách không xa lắm.
Chừng như Hồ Thiết Hoa có vẻ hoang mang.
Tiểu Phi lướt tới, y vội thốt:
-Xem ra, chúng tra cần phải nuôi chó mới được! Tiểu Phi lấy làm lạ:
-Tại sao lại phải nuôi chó?
Hồ Thiết Hoa đáp:
-Nếu chúng ta có nuôi chó, mang theo một con trong lúc này, thì chắc chắn là không lạc hướng! Tiểu Phi nhìn ra phía trước thốt:
-Hai người đó không đuổi theo chúng sai hướng đâu! Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
-Lấy gì làm chắc? Ta không còn nghe mùi Uất kim Hương nữa, họ chưa từng quen mùi đó, có thể... Tiểu Phi điềm nhiên:
-Nếu vậy, chiếc mũi của ngươi mất thính rồi! Hồ Thiết Hoa lại hừ một tiếng:
-Mũi của ta mất thính? Không hơn mũi chó, thì ít nhất cũng bằng, khi nào lại kém chó?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Ta cũng nhận thấy như thế, có điều chiếc mũi của ngươi hôm nay mang tật bất ngờ hay sao đó, nên ngươi đánh hơi kém quá! Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Nếu mũi ta kém, thì mũi của hai người kia làm gì đánh hơi được?
Tiểu Phi không đáp, chỉ hỏi lại:
-Mắt và tai của ta, có phải là đặc biệt minh mẫn hơn người chăng?
Hồ Thiết Hoa đáp:
-Cái đó, ta biết rồi! Tiểu Phi cười nhẹ:
-Mà ngươi biết tại sao không?
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
-Tại cầm tinh của ngươi là con thỏ! Tiểu Phi xì một hơi dài:
đừng nói nhảm, chỉ vì ta có chiếc mũi vô dụng, bắt buộc ta phải khai thác những giác quan khác! mà cũng do hảo ý của lão thiên, sanh cho ta tai và mắt linh mẫn, để bù trừ cái kém của chiếc mũi! Hồ Thiết Hoa sáng mắt lên:
-Cái ý tứ của ngươi, có phải cho rằng hai người kia kém tai kém mắt nên phải thính mũi?
Tiểu Phi thở dài:
-Ta nhận thấy, ngươi càng ngày càng thông minh! Hiểu được cái đạo lý đó, không phải là việc dễ! Hồ Thiết Hoa chớp mắt mỉm cười:
-Thì cũng do hảo ý của lão thiên! khi nào mắt và mũi của ta hết linh mẫn, óc của ta lại sáng suốt! Nếu óc của ta kém, lão thiên sẽ đền bù bằng một cách khác! Tiểu Phi mỉa mai:
-Ta chưa thấy sự đền bù đó! Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Nếu ngươi thấy được, thì hỏng hết mọi việc của ta rồi! Tiểu Phi trầm giọng:
-Khoan tự đắc sớm! Theo ta thấy thì trong việc nầy, ngươi... Bỗng chàng biến sắc mặt.
nơi khu rừng phía trước mặt, có tiếng rú thảm vọng lại.
Lắng nghe kỹ, Tiểu Phi nhận ra âm thinh của năm tên thích khách.
Tiếng rú thảm do cả bọn phát ra, song không đồng thời, có tiếng trước tiếng sau, cách nhau không lâu lắm.
Tuy nhiên từ xa nghe như rập nhau một lượt.
Tiếng rú lại rất ngắn, chứng tỏ họ vừa rú lên là đứt hơi liền.
Lúc đó, quái nhân và Thanh y Ni đã vào khu rừng rồi.
Họ vào đến nơi, là năm tên thích khách đã thành năm xác chết, năm xác nằm ngổn ngang, máu từ trong yết hầu vọt ra có vòi.
Một người vừa ốm vừa cao, vận y phục đen, đang cúi mình nhìn từng vòi máu từ yết hầu chúng xịt ra.
ánh mắt của người đó ngời niềm đắc ý.
Y nhìn những vòi máu, như hoa. sỹ nhìn bức hoa. mà y vừa chấm xong nét bút cuối cùng, rất hài lòng về tác phẩm của mình! Chiếc áo của y quá dài, dài phết đất, mặt đeo một chiếc nạ bằng gỗ đàn hương.
Chiếc nạ có khoét hai lỗ, để lộ rõ đôi mắt của y.
Đôi mắt đục như mắt người chết, đôi mắt đó lại bắn tinh quang, thế mới kỳ!
Bình luận facebook