• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công công (1 Viewer)

  • Chương 37+38

Chương 37 (18+)

Buổi tối sau khi gặp Thường Tiểu Văn cô bị Vũ Hóa Điền gọi đến, lần này là ở thư phòng của Vũ Hóa Điền. Sau khi cô vào, hắn vẫn đang viết chữ, cũng không để ý đến cô, giống như không thấy một người sống sờ sờ như cô đứng giữa phòng. Cô cũng không dám nhắc nhở hắn sự tồn tại của mình, vừa quan sát trang trí trong phòng, cảm giác tổng thể trang hoàng rất phù hợp thẩm mỹ của Vũ Hóa Điền, xa hoa mà không phô trương. Vũ Hóa Điền viết xong một trang, nhìn một lát liền vo lại ném đi. Hắn cầm bút lên bắt đầu viết lại, nói: “Nghe nói hôm nay thần y gặp Thường Tiểu Văn?”

“Vâng.” Cô khẽ gật đầu.

“Ta lại muốn biết, là ai đồng ý cho thần y đi lung tung trong phủ?” Hắn chăm chú viết chữ, cũng không nhìn cô.

Cô gãi đầu, có chút vô tội nói: “Cũng không ai nói với ta không được đi mà? Không cho phép sao ngài không nói trước với ta? Ta cũng đâu thích ra ngoài đi bộ mỗi ngày.”

“Nói như thế… Không nhắc thần y trước hóa ra lại là lỗi của ta?” Vũ Hóa Điền đặt xuống bút, nghiêng đầu nhìn cô, mắt phượng hẹp dài hơi xếch, tỏa ra vẻ quyến rũ yêu mị.

Cô đang định gật đầu, lại thấy trong mắt Vũ Hóa Điền lóe lên sát khí, giống như đang nói: Dám gật đầu ta róc thịt cô. Đầu cô lập tức đổi hướng, lắc đầu nói: “Sao có thể chứ? Đại nhân có lúc nào sai đâu? Đại nhân có sai thì cũng là đúng, nếu ai cảm thấy đại nhân sai, vậy nhất định là hắn không phân biệt được đúng sai phải trái. Ta là người rõ đúng sai, ta cảm thấy đại nhân đúng, là ta sai rồi, ta đáng lý nên báo cáo với đại nhân trước, đợi cấp trên ra lệnh mới được phép hành động. Ta hi vọng đại nhân có thể cho ta cơ hội hối cải, lần sau nhất định sẽ không khiến đại nhân thất vọng.”

Vũ Hóa Điền coi như hài lòng thu hồi này mất hồn đôi mắt nhỏ, vẫy vẫy tay với cô, nói: “Lại đây viết mấy chữ, để ta xem thử luyện chữ thế nào rồi?”

Cô miễn cưỡng đi tới cầm lấy bút lông, dưới ánh nhìn của Vũ Hóa Điền chấm ngòi bút lên mực. Hiện giờ cô có cảm giác học tiểu học bị thầy giáo gọi lên bảng trả bài, chỉ cảm thấy cơ thể cứng ngắc trong đầu trống rỗng. Cô run rẩy viết, một nét mà quẹo thành ba. Mặt Vũ Hóa Điền lập tức đen như đáy nồi. Cô đưa tay lau mồ hôi, nói với Vũ Hóa Điền: “Ngài nhìn ta căng thẳng lắm, ngài quay sang chỗ khác đi, ta viết xong sẽ bảo ngài.”

Vũ Hóa Điền xị mặt đi đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, gọi người dâng trà, yên lặng chờ kết quả của cô. Không bị Vũ Hóa Điền nhìn chằm chằm, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn, nghiêm túc chăm chỉ viết một trang rồi mới gọi Vũ Hóa Điền tới xem.

Vũ Hóa Điền đi tới cầm tờ giấy nhìn qua một lượt rồi đặt xuống, nói: “So với lần trước, tốt xấu gì cũng giống chữ rồi.”

Dường như đây là lần đầu tiên Vũ Hóa Điền khen cô, mặc dù khen có vẻ không tình nguyện, nhưng cô vẫn vui vẻ, cười nói: “Có thật không? Có phải tốt hơn trước nhiều rồi đúng không? Ngày nào ta cũng luyện chữ. Cũng không tệ lắm phải không?” Nói xong cầm lấy tờ giấy mình viết ngắm nhìn. Vũ Hóa Điền thuận thế ấn cô lên bàn, ngực bị đè lên mặt bàn, thân thể cô lập tức căng cứng, vội la lên: “Ngài muốn làm gì?”

“Nên phạt.” Vũ Hóa Điền nói xong, từ phía sau xé quần áo cô thành hai nửa. Cửa thư phòng vẫn mở, nhưng từ giây phút cô bị đè lên bàn thì tất cả mọi người đã biến mất hết rồi.

“Ta lại chọc giận ngài chỗ nào vậy? Vừa rồi ngài cũng nói chữ của ta tiến bộ cơ mà?” Cô lo lắng hỏi.

“Vừa rồi còn nói ta nói gì cũng là đúng, bây giờ ta nói cô sai rồi nên phạt, vậy có phải cũng nên phạt rồi không?” Vũ Hóa Điền quặt hai tay cô ra sau lưng trói lại, rồi mới cầm bút chấm mực bắt đầu viết chữ trên lưng cô. Ngòi bút lông lướt qua lướt lại trên lưng, cảm giác tê ngứa làm cô không ngừng vặn vẹo, chữ của Vũ Hóa Điền chữ cũng vì vậy mà xiêu xiêu vẹo vẹo. Vũ Hóa Điền không vui nói: “Đừng giãy, nếu không ta sẽ khiến cô không bao giờ cử động được nữa đấy.”

Cô nghe vậy lập tức không dám giãy nữa, thân thể lại bởi vì xúc cảm nho nhỏ này mà khẽ run. Cô run giọng thương lượng với hắn: “Đại nhân nói nên phạt đương nhiên nên phạt, nhưng có thể đổi cách phạt không? Đừng động một chút lại xé quần áo, ta sợ…”

“Hử?” Vũ Hóa Điền không ngừng viết, nói: “Như vậy… Chặt tay, chặt chân, cắt lưỡi, khoét mắt, cắt tai, thần y không sợ cái nào?”

Cô rơi lệ đầy mặt, yếu ớt nói: “Cứ như vậy rất tốt, đa tạ đại nhân nâng đỡ…”

“Ta biết thần y thích mà, nhìn cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng này mà xem, đã chảy nước miếng rồi.” Vũ Hóa Điền đưa tay sờ giữa hai chân ướt át của cô, giây phút này cô hận chết thân thể mẫn cảm của mình. “Muốn ăn cái gì nào?” Vũ Hóa Điền giơ tay lên nhìn bút trong tay, dường như cảm thấy hơi mảnh, liền đặt bút xuống, chọn từ giá bút một cây đầu thô nhất tầm miệng chén.

Cô thấy thế, sợ hãi nói: “Ngài điên rồi, thứ kia không thể nào vào được đâu! A… Đau quá!” Ngòi bút lông nghịch hướng tiến vào trong cơ thể cô, ngòi lông đâm vào tường thịt đau đến mức khiến cô khóc òa. Nhưng Vũ Hóa Điền không thèm để ý tiếp túc rút ra đâm vào cây bút trong tay, một tay đè chặt cô, để đề phòng cô giãy giụa quá mạnh mà rơi khỏi bàn. Ngòi bút lông không ngừng đâm vào điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể cô, chỉ vài cái cơ thể cô đã xiết chặt, cô thậm chí còn không cảm giác được khoái cảm, một dòng nước ấm trong cơ thể đã tiết ra. “A… Dừng lại, van xin ngài, ta sẽ chết mất! A! Đau! Biến thái! Đồ điên!”

Mặc dù cô không ngừng khóc xin, Vũ Hóa Điền lại càng thêm thô bạo. Hầu kết của hắn không ngừng lên xuống, tựa như đang liên tục nuốt vào. Chỉ nghe hắn hơi khàn khàn nói: “Cắn chặt như thế còn nói không muốn? Rất sung sướng đúng không, loại đau này. Đau ở da thịt, cảm giác tê dại lại chui vào tận xương. Khó chịu còn tiết vui vẻ như thế? Cái miệng này đúng là không thành thật.” Nói xong, hắn cầm lấy một cây bút lông càng thô hơn, nhét vào trong miệng cô.

Hắn buông bút lông ra, cứ để nó lại trong cơ thể cô, rồi mới từ phía sau ôm lấy cô, một tay xoa nắn bộ ngực bị đè lên bàn nãy giờ của cô, một tay vân vê tiểu hạch phía dưới. Đây có lẽ là thủ đoạn hắn hầu hạ Vạn quý phi, chẳng mấy chốc cô đã cao trào trong tay hắn. Bởi vì trong miệng ngậm bút lông, cô chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào dâm đãng: “Ư… Ưm… Ưm…” Cách nửa năm, cô lại một lần nữa bị ngón tay hắn dẫn vào cao trào.

Vũ Hóa Điền lấy cây bút lông trong miệng cô ra, gọi Tố Tuệ Dung mang quần áo cho cô, hắn tự mình ra cửa nhận quần áo. Cầm quần áo đặt trước mặt cô, nói: “Mặc vào, cây bút lông phía dưới trước khi trở về phòng không cho phép lấy ra, nếu không… Không cần ta nhắc nhở đúng không?”

------------------------

Chương 38

Vũ Hóa Điền ngồi ở bên uống trà, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô mặc quần áo, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì. Cô rất muốn rút cái bút lông phía dưới ra chọc vào mặt Vũ Hóa Điền nhưng cô không dám, lúc đó chỉ sợ chưa chọc tới hắn hắn đã tới tra tấn cô rồi. Cô quay đầu nhìn Vũ Hóa Điền, ánh mắt chuyển xuống phía dưới của hắn, thầm nghĩ: Nhanh chóng chữa cho hắn đi, có vũ khí tốt xấu gì cũng sẽ không dùng đồ linh tinh tra tấn cô nữa.

Cô khó khăn lết ra tới cửa, vốn định tìm một chỗ không người thì lấy chiếc bút lông kia ra, nhưng ai biết Vũ Hóa Điền lại tự mình hộ tống cô về phòng. Cô quả thật ‘được sủng mà sợ’. Không dễ gì mới về được tới phòng, Vũ Hóa Điền cũng vô liêm sỉ đi vào theo. Cô chẳng quan tâm tới chuyện hắn cũng đang ở trong phòng, vội vàng lấy chiếc bút lông đã tra tấn mình nãy giờ ra ném xuống đất. Rồi mới lấy thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên.

Chờ cô bôi thuốc xong, hắn còn chưa đi! Cô dứt khoát mời hắn, nói: “Nếu đã đến đây thì chúng ta bắt đầu đợt trị liệu thứ hai đi, ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta dùng châm cứu là chính, uống thuốc là phụ, có thể phối hợp mát xa, dưỡng tinh khí bổ thần hình, mục đích là bổ thận tráng dương. Đương nhiên, trong lúc trị liệu cũng phải chú ý ẩm thực, ăn nhiều đồ bổ thận tráng dương. Đại nhân cảm thấy thế nào?”

Vũ Hóa Điền buông chén trà của hắn xuống, nhàn nhạt lên tiếng.

Cô xoa tay, hỏi: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé?” Thấy Vũ Hóa Điền gật đầu, cô liền bảo hắn nằm lên giường cô. “Lát nữa nếu có chỗ nào đắc tội xin đại nhân thông cảm, dù sao chỗ đó cũng khá bí mật.” Nói xong, cô cởi quần hắn, lấy thước dây đo quần áo ra đo.

Mặt Vũ Hóa Điền lập tức đen sì, dùng giọng nói như đến từ địa ngục nói: “Có tin ta lột da cô không.”

“Ngài đừng nóng giận, ta phải ghi lại kích thước, sau này còn có cái mà so sánh, có so sánh mới biết phương án trị liệu có tác dụng hay không, như vậy mới có thể cải thiện. Ta không phải vừa nói sao, xin ngài thông cảm, thông cảm.” Cô nhìn thước, thở dài: “Chỉ có hai phân rưỡi thôi à.” Cô đi đến bên bàn cầm bút lên ghi.

Thời gian: Ngày đầu tiên

Chiều dài: Hai phân rưỡi

Dừng một chút, cô hỏi: “Hay là, chúng ta đo đường kính nhé? Ta cảm thấy kích thước cũng rất quan trọng…” Còn chưa dứt lời, tất cả bàn ghế trong phòng đều nát bét, cô đứng sững sờ giữa một đống mảnh gỗ vụn, trong tay còn cầm một cây bút lông. Cô cứng ngắc quay đầu sang liếc nhìn Vũ Hóa Điền, chỉ thấy hắn nằm ở trên giường như không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ nghĩ, cô vẫn ngồi xuống, trải tờ giấy kia ra đất, tiếp tục ghi:

Đường kính: Tầm ngón út

Nhỏ thật đấy! Trong lòng cô cảm thán. Viết xong cô thổi khô mực, cẩn thận gấp lại nhét vào trong lòng. Cô lấy ra một bộ ngân châm, đi đến bên giường nói với Vũ Hóa Điền: “Bắt đầu châm cứu nhé, có thể sẽ hơi đau, nhưng chút đau đớn ấy đối với đại nhân chắc không là gì. Sau này mỗi ngày sáng tối châm cứu một lần, thuốc một ngày ba lượt.”

Đầu tiên là đâm vào huyệt vị sau lưng, sau năm phút rút ra đâm huyệt vị đằng trước. Cô nhắm mắt lại, bản vẽ châm cứu huyệt vị hiện ra rõ ràng trước mắt. Cô đâm từng châm từng châm, vừa dứt khoát vừa thẳng tay. Đâm xong, trên người Vũ Hóa Điền đã đẫm mồ hôi. Cô không cho hắn ra gió, nhốt trong phòng đến khi mồ hôi khô mới cho hắn ra ngoài.

Cô nghĩ loại phát triển này sẽ rất chậm chạp, để có thể nhìn ra hiệu quả một cách rõ ràng, cô cố ý nhịn một tháng mới đi đo thứ đó của Vũ Hóa Điền. Đặt thước đo lên cái thứ mềm nhũn ấy, cô lại phát hiện nó không có chút tiến bộ nào, cô không khỏi có chút thất vọng thở dài. Cô ngẩng đầu lên nói với Vũ Hóa Điền: “Còn chưa nhìn ra, chúng ta chờ qua mấy ngày nữa xem.”

Cô cho là mình sẽ lại bị Vũ Hóa Điền uy hiếp, kết quả hắn chỉ “Ừ” một tiếng, rồi lại vội vàng đi mất. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bận rộn, bận mấy cái kế hoạch không thể để người khác biết của hắn.

Hai tháng, bốn tháng, sáu tháng trôi qua rồi, chiều cao của gậy thịt – kun vẫn không thấy phát triển, trong lòng cô càng sốt ruột. Vũ Hóa Điền mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng hắn gần đây không tốt, mặt nặng mày nhẹ như người ta nợ hắn mấy trăm vạn lượng vàng vậy. Cô có thể thề với trời mỗi một bước đều không sai, hoàn toàn dựa theo bản bí tịch này, thứ quan trọng như thế cô tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm.

Cho Vũ Hóa Điền uống thuốc bổ nhiều đến mức hắn không ăn cơm cũng sẽ không cảm thấy đói. Bây giờ Đốc chủ đại nhân bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng sẽ phun máu mũi, không tiết hỏa được khiến tâm tình hắn cực kỳ khó chịu. Hiện giờ chỉ cần gặp hắn hai chân cô sẽ nhũn ra, sợ hắn lôi cô ra chuốc giận. Mỗi ngày xuất hiện trước mặt hắn cô đều thở nhẹ, cố gắng giảm sự hiện hữu của mình xuống thấp nhất, tốt nhất là trở thành không khí mới an toàn. Cứ tiếp tục thế này không ngoại trừ khả năng ngày nào đó hắn nhịn không nổi lôi cô ra chém thành tám miếng cho hả giận, nhưng cô càng sợ hắn không giết cô, mà khiến cô muốn sống không được. Nghĩ tới đây, cô liền lỡ tay bẻ gãy một củ nhân sâm to bằng ba ngón tay.

“Củ nhân sâm này giá trị thiên kim đấy.” Giọng nói lạnh lẽo của Vũ Hóa Điền vang lên phía sau.

Trong lòng cô chợt lạnh, thật sự là sợ cái gì cái ấy đến, cô đã cẩn thận như thế rồi, mỗi ngày nhìn thấy hắn cũng không dám ngẩng đầu, hắn nói gì nghe nấy, hiện giờ hắn đã chủ động tới bới lỗi rồi! Đừng thế chứ! Trong lòng cô hốt hoảng, mặt ngoài lại chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh nói: “Bẻ rồi cắt miếng, tất cả thuốc đại nhân uống đều có miếng nhân sâm mà.” Cô không dám ngẩng đầu, sợ hắn lại phát biểu bài ca “Cô đắc ý”. Nói tới vấn đề này cô rất buồn bực, cô biểu hiện rõ ràng thế sao sao? Huống hồ cô cũng không phải lúc nào cũng đắc ý.

“Sợ rồi hả?” Hắn nâng cằm cô, cô không dám nhìn hắn, vội vàng rũ mắt xuống nhìn cổ áo hắn. Vũ Hóa Điền rất hài lòng với trạng thái hiện giờ của cô, nói: “Biết sợ là tốt.” Dừng một chút lại nói: “Đáng tiếc không thú vị như trước kia nữa.”

Cô nghẹn một hơi ở ngực thở ra không được nuốt xuống không xong, cô hít thở sâu hai lần mới điều chỉnh được cảm xúc. Cô ngước mắt lên nhìn Vũ Hóa Điền, rồi mới nhoẻn miệng cười, nói: “Đại nhân, ngài chảy máu mũi kìa.” Nói xong, móc khăn tay từ trong lòng ra đưa cho Vũ Hóa Điền.

Thích sạch sẽ như Vũ Hóa Điền đương nhiên sẽ không dùng khăn cô đưa, hắn hung dữ lườm cô, rồi mới lấy khăn tay ra bịt mũi, ngẩng đầu lên. Tùy tùng đi theo phía xa đã sớm quen với hành động này, bình tĩnh đi tới, một tiểu thái giám quỳ xuống để Vũ Hóa Điền ngồi lên, một người thì cầm túi chườm nước đá, dâng khăn tay. Những lúc như thế này đương nhiên không cần cô ở đây chướng mắt, thế là cô yên lặng lùi ra khỏi đám người, trong lòng mừng thầm.

Cô đang vui sướng, thì nghe Vũ Hóa Điền lạnh lùng nói: “Thần y có phải là có chút đắc ý rồi không.”

Cô sợ hết hồn, vội nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn đưa lưng về phía cô. Người này có mắt sau lưng sao? Cô vội khẩn khoản nói: “Ta đang thay đại nhân lo lắng, sao lại đắc ý chứ?”

Vũ Hóa Điền “Hừ” một tiếng, thế mà lại không làm khó dễ cô nữa. Thần kinh đang căng thẳng của cô lúc này mới thả lỏng.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom