Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 127
Ngụy Thường Hoằng hỏi, nhưng hắn đồng thời cũng nhìn thấy hai người đối diện.
Phó Hành Vân cứ mỗi ba tới năm ngày đều tới Phủ Anh Quốc Công trị bệnh cho Ngụy Thường Dẫn, người trong Phủ đều biết ông ta, Ngụy Thường Hoằng cũng gặp qua vài lần, lúc này cũng không tính là xa lạ. Ngụy Thường Hoằng nhìn phụ nhân bên cạnh Phó Hành Vân, bà ta mặc áo tơ lụa trắng rộng rãi, bên ngoài khoác áo choàng màu vàng mùa thu thêu hoa, ngồi trên càng xe, dung mạo đoan chính thanh nhã, mặc dù đã nửa đời người, nhưng vẫn thùy mị thướt tha.
Ngụy Thường Hoằng nắm chặt dây cương, “Xuy” một tiếng ngừng lại ở ven đường.
Trong lúc Ngụy Thường Hoằng quan sát Khương Diệu Lan, bà cũng nhìn thấy hắn và Ngụy La. Hôm nay Ngụy Thường Hoằng mặc áo bào màu tím nhạt thêu hoa văn như ý, trên eo mang một cái công thao nhiều màu, chân mang ủng, ngồi thẳng tắp trên tuấn mã đỏ thẫm, thân hình cao ốm, như tùng như bách. Lại nhìn Ngụy La bên cạnh hắn, hôm nay nàng lại mặt, ăn mặc cũng là sắc đỏ, quần hồ la màu nguyệt sắc, đầu búi kiểu Lăng Vân Kế, trên búi tóc có cài một cây trâm hoa nhiều lớp, bốn cánh hoa mỹ lệ lại phức tạp, cách ăn mặc long trọng này, càng làm tôn lên dáng vẻ Ngụy La mười phần yêu kiều trang trọng, chín phần tôn quý.
Đáng tiếc ánh mắt Ngụy La thật lạnh, lạnh tới không có chút cảm xúc, lạnh tới xuyên thấu lòng người.
Ngụy La nhếch môi, nói với Ngụy Thường Hoằng: “Không có gì, xe ngựa va chạm với xe ngựa khác. Nếu không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục đi tới phía trước thôi”. Nửa câu sau là nói với phu xe.
Lúc đầu Ngụy Thường Hoằng có chút giật mình, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, gật gật đầu nói: “Đệ biết phía trước có một con đường khác, hơi xa một chút, nhưng có thể tránh chỗ kẹt trước Đại Âm Tự, đệ đi trước dẫn đường cho mọi người”.
Ngụy La gật đầu nói được, quay đầu bảo phu xe đi theo Ngụy Thường Hoằng rồi cúi người chui vào trong xe ngựa.
Thái độ của hai người bọn họ bình tĩnh tới quá đáng, giống như người trước mặt không phải là mẹ ruột của bọn họ mà chỉ là một người qua đường râu ria.
Thật ra Khương Diệu Lan trong lòng bọn họ có khác gì so với với người qua đường đâu? Những năm bà ta cao chạy xa bay, đối với tỷ đệ hai người bọn họ cũng chẳng quan tâm, chưa bao giờ thực hiện chức trách của một người mẹ, ngay cả Tứ phu nhân của Phủ Anh Quốc Công còn làm cho bọn họ nhiều việc hơn bà ta, bây giờ bà ta có lập trường gì mà yêu cầu Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng nhận người mẫu thân này?
Chính bản thân Khương Diệu Lan cũng ý thức được điểm này, hơn nữa bà nhớ tới những lời Ngụy La đã nói, cũng không còn mặt mũi gặp lại tỷ đệ bọn họ, chỉ ngơ ngác đứng trước xe ngựa.
Phó Hành Vân cầm tay bà ta, nhìn về xe ngựa ở đối diện: “Tứ tiểu thư, Lục thiếu gia, xin dừng bước”.
Ngụy Thường Hoằng cưỡi ngựa đi tới trước mặt bọn họ, nghiêng đầu nhìn ông ta, hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Phó Hành Vân nói: “Kẻ hèn này hôm qua đi Phủ Anh Quốc Công trị bệnh cho đại công tử, phát hiện một vấn đề nhỏ, không biết nhị vị có thể cùng đi tới Phỉ Thúy Lâu trước mặt, chúng ta từ từ nói chuyện?”
Ngụy Thường Hoằng không nói tiếng nào nhìn ông ta, hắn sao có thể không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì: “Nếu Phó đại phu đã phát hiện có vấn đề, vì sao hôm qua không nói?”
Phó Hành Vân cười cười, nói: “Là kẻ hèn lơ là sơ ý, lúc rời đi quên không nói cho Đại phu nhân”.
Màn xe màu tối của xe ngựa Phủ Tĩnh Vương bị vén lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy La, nàng trừng mắt nói: “Ông thân là đại phu, ngay cả loại chuyện này cũng có thể quên, vậy mà còn không biết xấu hổ nói bản thân diệu thủ hồi xuân, đem mùa xuân ấm áp về? Ông nói bệnh nhân của ông làm sao chịu được? Y đức của ông để đâu?”
Phó Hành Vân giật mình, không đoán được Ngụy La sẽ nói những lời này, thần sắc nghiêm nghị trách cứ ông, ông khiêm tốn gật đầu nói: “Tứ cô nương nói phải”.
Không nghĩ vị tiểu cô nương này nhìn có vẻ ngây thơ nhu nhược, nhưng lại nhanh mồm nhanh miệng, nói tới mức khiến Phó Hành Vân vô cùng xấu hổ.
Ngụy La căn bản không muốn cùng ông ta nói lời dư thừa, nàng thẳng thắn nói: “Chân Đại biểu ca có vấn đề gì? Ông nói luôn tại đây đi!”
Phó Hành Vân nhìn Ngụy La: “Nếu Tứ cô nương đã nói trắng ra như vậy, ta cũng không muốn quanh co lòng vòng, chỉ muốn thỉnh tiểu thư và Lục thiếu gia đi Phỉ Thúy Lâu đằng trước ngồi một lát. Có lời gì cũng nên đối mặt nói rõ ràng mới tốt”. Một lời này có hai ý nghĩa, vừa nói bản thân ông, lại ẩn ý nói về việc của Ngụy La, Ngụy Thường Hoằng và Khương Diệu Lan.
Ngụy La nhíu mày.
Nàng không trả lời, Phó Hành Vân và Khương Diệu Lan ở đối diện đều đang nhìn nàng, thật giống như một câu nói của nàng có thể quyết định sự sống chết của họ.
Trong giây lát từ xe ngựa truyền ra giọng nói bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Đã như vậy, liền dẫn đường đi”.
Triệu Giới ngồi đối diện Ngụy La, hắn mặc cẩm bào màu đỏ tím thêu song sư, đeo túi thêu sen triền cành bằng chỉ vàng, thắt lưng đeo đai ngọc, lười nhát dựa vào vách xe, vẻ mặt lơ đãng, mắt phượng hơi khép lại, rõ ràng là lời khẩn cầu, từ trong miệng hắn nói ra lại có chút cảm giác không cho phép từ chối. Triệu Giới từ từ mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm đen đặc nhìn chằm chằm Phó Hành Vân, lại nhìn Khương Diệu Lan bên cạnh ông ta, sau đó nói: “Phó đại phu nói đúng lắm, có một số việc quả thật cần nói cho rõ ràng”.
Khương Diệu Lan chỉ biết Ngụy La gả cho một vị Vương gia, mà vị Vương gia này lớn hơn Ngụy La chừng chín tuổi, bây giờ xem ra chính là người này. Khương Diệu Lan không biết chuyện giữa Triệu Giới và Ngụy La, chỉ nghe nói danh tiếng của Triệu Giới cùng bình luận về hắn đều không tốt, bà vô cùng lo lắng cho Ngụy La.
Phó Hành Vân chắp tay hành lễ với Triệu Giới, sau đó kêu phu xe của ông đi trước dẫn đường.
Ngụy La bỏ màn che xuống, hỏi Triệu Giới: “Sao huynh phải đồng ý với ông ta?”
Triệu Giới nghiêng người, cầm tay nàng để bên người hắn, động tác lưu loát ôm Ngụy La vào lòng, đầu hắn chôn trong cổ nàng, ngửi lấy mùi thơm dễ chịu của nàng: “Bản vương muốn giúp muội cởi bỏ khúc mắt trong lòng”.
Ngụy La giật mình, trầm mặc không nói gì.
Nàng đã quên, Triệu Giới cũng biết Khương Diệu Lan. Lần trước ở tửu lâu bên cạnh Tú Xuân Cư, Khương Diệu Lan và Phó Hành Vân cũng ở đó, Triệu Giới còn ở bên cạnh nàng, lúc đó Khương Diệu Lan từ trong màn mưa xông ra, nói với nàng: “Bé, ta là mẫu thân của con”, chắc Triệu Giới cũng đã nghe thấy. Ngụy La suy nghĩ một chút, lúc ấy trong lòng nàng dường như không có tức giận, chỉ có buồn cười. Buồn cười Khương Diệu Lan có dũng khí nói ra hai chữ “Mẫu thân”.
Ngụy La cầm tay Triệu Giới, ngón tay mảnh mai trắng nõn trượt trượt theo đường vân tay hắn: “Đại ca ca, muội đã không còn cần mẫu thân”. Nàng nói lời này thật bình tĩnh, không có tức giận, không có oán hận: “Muội có huynh, có Thường Hoằng, có phụ thân, còn có Tứ bá mẫu… Muội không cần bà ta”.
Triệu Giới cầm tay nhỏ của nàng, thuận thế tách ngón tay nàng ra, mười ngón tay đan vào nhau: “Vậy hãy nói chuyện rõ ràng, A La, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Chỉ có nói rõ ràng mới có thể triệt để bỏ chuyện này xuống. Nếu muội đã gả cho ta, ta không hy vọng muội vì chuyện khác mà phiền muộn”. Nói xong, Triệu Giới lấy ngón tay điểm nhẹ trên đầu nàng: “Bên trong cái đầu nhỏ này của muội, tốt nhất chỉ có thể nghĩ tới một mình vi phu thôi”.
Ngụy La nắm tay hắn, nói: “Hóa ra đây mới là mục đích của huynh, thảo nào vừa rồi huynh lại tích cực như vậy”.
Triệu Giới thấp giọng cười, cũng không phản bác.
Rất nhanh đã tới Phỉ Thúy Lâu, Phó Hành Vân chọn một nhã gian, dẫn mọi người lên lầu hai. Ngồi trong phòng trang nhã, Ngụy La vẫn nhớ kỹ lời nói của Phó Hành Vân lúc nãy: “Phó đại phu vừa nói chân Đại biểu ca có vấn đề, là vấn đề gì?”
Ngụy Thường Dẫn là Đại ca của nàng, lại cùng với Lương Ngọc Dung có vô số quan hệ, nàng không thể không để ý tới chuyện này.
Phó Hành Vân rót cho mỗi người một chén trà Thái Bình Hầu Khôi (1), xấu hổ cười cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là gân cốt của ngài ấy đang mọc lại lần nữa, nhất định sẽ cảm thấy đau ngứa khó chịu, chỉ cần nhịn một chút là được”.
Chỉ có chuyện này? Ngụy La nhìn ông ta, cảm thấy bản thân bị gạt.
Có điều nếu đã tới đây rồi, thì giống như lời Triệu Giới nói, chỉ có đem tất cả mọi chuyện nói cho rõ ràng, nàng và Thường Hoằng mới có thể triệt để buông bỏ.
Ngụy La suy nghĩ một chút, nói với Khương Diệu Lan: “Ta muốn biết năm đó có chuyện gì”. Nàng dừng lại một chút, rồi lại nói: “Sau khi bà sinh ta và Thường Hoằng”.
Khương Diệu Lan không nghĩ tới Ngụy La sẽ chủ động nói chuyện với bà, tay đang cầm chén sứ men xanh khựng lại, mới nhẹ giọng nói được.
Sau một chén trà, Khương Diệu Lan nói lại hết mọi chuyện xảy ra năm đó, trên mặt Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng không có chút biến hóa nào, thậm chí một tia sóng gợn cũng không có. Thật giống như một hòn đá ném vào đầm sâu không đáy, “keng” một tiếng liền không tìm được tung tích. Ngụy La liễm mắt nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ bà quay về đây làm gì?”
Khương Diệu Lan nói: “Lúc trước Hoàng đế Ổ Nhung tới Đại Lương, trên đường sinh bệnh, vừa vặn gặp ta và Hành Vân. Hành Vân cùng lên đường chữa bệnh giúp ông ta, rồi lại cùng đường đi tới Thịnh Kinh Thành… Mẫu thân không nghĩ tới lại gặp được hai con nhanh như vậy”.
Ngụy La cười lạnh, không nể mặt nỏi: “Thật không nghĩ tới? Ta và Thường Hoằng đều ở Phủ Anh Quốc Công, nếu bà đã tới Thịnh Kinh Thành, sao có thể không gặp được chúng ta?”
Khương Diệu Lan cứng họng không trả lời được.
Ngụy La uống xong một ly trà, cụp mắt hỏi Thường Hoằng: “Chuyện tỷ muốn hỏi đã hỏi xong, Thường Hoằng, đệ có muốn hỏi gì không?”
Ngụy Thường Hoằng nói: “Không có”.
Vì vậy, Ngụy La đứng lên, nói với Khương Diệu Lan: “Chuyện trước kia qua rồi thì cho qua đi, nếu bà đã từ bỏ bọn ta, bọn ta cũng không có người mẫu thân này, bà cũng xem như chưa bao giờ sinh hạ bọn ta. Hai bên từ nay không nợ gì nhau, bà cũng không cần lại xuất hiện ở trước mặt bọn ta”.
Đồng tử Khương Diệu Lan co lại, bà vội vàng đứng lên cầm tay Ngụy La: “Bé, ta biết ta có lỗi với hai con, chuyện năm đó là ta không đúng, cũng không yêu cầu xa vời con và Thường Hoằng tha thứ…” Vừa nói, bà vừa nghẹn ngào: “Không cần vội vàng phân rõ ranh giới với mẫu thân như vậy được không, ta muốn bù đắp cho hai con, đều là lỗi của ta, ta…”
“Bà không chỉ sai, hơn nữa còn vô cùng ngu xuẩn”. Ngụy La lạnh lùng rút tay về, tàn nhẫn nói: “Năm đó Đỗ Thị và Tam bá mẫu liên thủ lừa bà, bọn họ nói gì bà liền tin cái đó, chỉ muốn rời đi, nhưng bà có từng nghĩ tới ta và Thường Hoằng không?”
Ngụy La hỏi ngược lại: "Bây giờ bà nói đền bù có lợi ích gì? Lúc trước ta thiếu chút nữa bị Đỗ Thị bán cho bọn buôn người, lúc đó bà đang ở đâu? Lúc ta bị Tam bá mẫu hạ độc suýt chết, bà đang ở đâu? Thường Hoằng bị người ta đẩy xuống nước, lúc đó bà ở đâu?”
Sắc mặt Khương Diệu Lan trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Cái gì…”
Ngụy La dừng một chút, chợt cười khẽ, đôi mắt hạnh hơi nheo lại, ngọt ngào nhu thuận: “Ta và Thường Hoằng có thể sống tới bây giờ, chẳng có chút quan hệ nào với bà, bây giờ mà nghĩ muốn đền bù, đã quá muộn rồi. Ta không cần một người mẫu thân như vậy, Thường Hoằng cũng không cần, nếu lúc trước bà đã có thể nhẫn tâm bỏ lại bọn ta, bây giờ cũng không cần giả mù sa mưa nói muốn quay đầu lại. Từ nay về sau, bọn ta coi như chưa từng gặp bà, bà cũng đừng đến quấy rầy bọn ta nữa”.
Lời nói của Ngụy La mang tới cho Khương Diệu Lan nỗi khiếp sợ to lớn, bà lảo đảo nói: “Thật xin lỗi, con…”
"Không cần." Ngụy La nói, cái gì cần nói nàng cũng đã nói rồi, cũng cần phải lưu lại: “Cũng đừng khóc, ta sẽ không đồng tình với bà”.
Ngụy La cúi người kéo tay Triệu Giới, dẫn hắn đi ra khỏi nhã gian, lúc đi tới cửa, nàng đột nhiên dừng lại, xoay người nói: “Có điều, có một việc ta cần phải cảm tạ bà, cảm tạ bà sinh ra ta và Thường Hoằng, đây hẳn là việc tốt nhất bà từng làm”.
Nói xong, nàng đẩy tấm bình phòng, đi ra khỏi phòng.
Ngụy Thường Hoằng không ở lại lâu, Ngụy La rời đi không lâu, hắn cũng rời đi theo.
Khương Diệu Lan ôm mặt khóc rống thất thanh.
*** *** ***
Ngụy La và Triệu Giới cũng không lập tức về Phủ Tĩnh Vương, mà đi đến một cửa hàng khác mua hương liệu.
Trời gần vào đông, trong phòng bắt đầu đốt than, than củi bùng cháy sẽ tản ra chút khói, ngửi mùi không tốt lắm, chỉ có thể dùng chút huân hương che đi. Huân hương ngoại trừ che đi mùi than củi, còn có thể dùng để xông xiêm y. Ngụy La đứng trong cửa hàng, chọn lấy ít hương linh lăng, cam tùng, bạch đàn, hồi hương, trầm hương, đinh hương, xạ hương (2) mỗi loại năm lượng, tới khi chưởng quầy đem mọi thứ nàng lấy gói kỹ đưa cho nàng, Ngụy La vẫn còn đang lơ đãng.
Chưởng quầy gọi một tiếng: “Phu nhân?”
Ngụy La không phản ứng lại, Triệu Giới nhận lấy đồ, trả tiền rồi dẫn nàng đi ra khỏi cửa hàng.
"A La, hoàn hồn". Triệu Giới dừng ở cửa, một tay cầm hương liệu, một tay nhéo mặt nàng.
Ngụy La chớp mắt mấy cái, ôm mặt lui về sau nửa bước: “Đau”.
Triệu Giới mỉm cười: “Nếu đã nói rõ ràng, thì sao lúc này muội còn không yên lòng?”
Ngụy La suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: “Muội chỉ đang nghĩ một việc”.
Tất nhiên Triệu Giới không tin: “Ồ, vậy muội đang nghĩ gì?”
Ngụy La trầm mặc một lát: “Nếu sau này muội sinh hài tử, mà Đại ca ca cũng làm cho một nữ nhân khác mang thai, muội sẽ chọn bỏ hài tử lại rồi rời đi, hay là bấm bụng bấm dạ chịu đựng?”
Triệu Giới hỏi: “Vậy đáp án của muội là gì?”
Ngụy La nhìn hắn, bỗng nhiên cười một tiếng, nụ cười xán lạn: “Muội sẽ không để hài tử lại rồi rời đi, cũng sẽ không chịu đựng, muội sẽ trả thù Đại ca ca và nữ nhân kia, sau đó ôm hài tử đi tái giá”.
Triệu Giới lẳng lặng nhìn nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, ghé vào tai nàng nói: “Không có chuyện đó đâu, cô nương ngốc”.
------------------------------
(1) Thái Bình Hầu Khôi (太平猴魁): là một loại trà được sản xuất ở vùng Hoàng Sơn, An Huy, TQ. Cánh trà rất dài, to, dẹt (dài khoảng 5-6cm). Nước trong xanh, hương thơm, hậu vị ngọt thanh.
(2) Hương Linh Lăng (零陵香), cam tùng(甘松), Bạch Đàn (白檀), Hồi Hương (茴香), Trầm Hương (沉香),Đinh Hương (丁香), não xạ/ xạ hương (脑麝)
Phó Hành Vân cứ mỗi ba tới năm ngày đều tới Phủ Anh Quốc Công trị bệnh cho Ngụy Thường Dẫn, người trong Phủ đều biết ông ta, Ngụy Thường Hoằng cũng gặp qua vài lần, lúc này cũng không tính là xa lạ. Ngụy Thường Hoằng nhìn phụ nhân bên cạnh Phó Hành Vân, bà ta mặc áo tơ lụa trắng rộng rãi, bên ngoài khoác áo choàng màu vàng mùa thu thêu hoa, ngồi trên càng xe, dung mạo đoan chính thanh nhã, mặc dù đã nửa đời người, nhưng vẫn thùy mị thướt tha.
Ngụy Thường Hoằng nắm chặt dây cương, “Xuy” một tiếng ngừng lại ở ven đường.
Trong lúc Ngụy Thường Hoằng quan sát Khương Diệu Lan, bà cũng nhìn thấy hắn và Ngụy La. Hôm nay Ngụy Thường Hoằng mặc áo bào màu tím nhạt thêu hoa văn như ý, trên eo mang một cái công thao nhiều màu, chân mang ủng, ngồi thẳng tắp trên tuấn mã đỏ thẫm, thân hình cao ốm, như tùng như bách. Lại nhìn Ngụy La bên cạnh hắn, hôm nay nàng lại mặt, ăn mặc cũng là sắc đỏ, quần hồ la màu nguyệt sắc, đầu búi kiểu Lăng Vân Kế, trên búi tóc có cài một cây trâm hoa nhiều lớp, bốn cánh hoa mỹ lệ lại phức tạp, cách ăn mặc long trọng này, càng làm tôn lên dáng vẻ Ngụy La mười phần yêu kiều trang trọng, chín phần tôn quý.
Đáng tiếc ánh mắt Ngụy La thật lạnh, lạnh tới không có chút cảm xúc, lạnh tới xuyên thấu lòng người.
Ngụy La nhếch môi, nói với Ngụy Thường Hoằng: “Không có gì, xe ngựa va chạm với xe ngựa khác. Nếu không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục đi tới phía trước thôi”. Nửa câu sau là nói với phu xe.
Lúc đầu Ngụy Thường Hoằng có chút giật mình, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, gật gật đầu nói: “Đệ biết phía trước có một con đường khác, hơi xa một chút, nhưng có thể tránh chỗ kẹt trước Đại Âm Tự, đệ đi trước dẫn đường cho mọi người”.
Ngụy La gật đầu nói được, quay đầu bảo phu xe đi theo Ngụy Thường Hoằng rồi cúi người chui vào trong xe ngựa.
Thái độ của hai người bọn họ bình tĩnh tới quá đáng, giống như người trước mặt không phải là mẹ ruột của bọn họ mà chỉ là một người qua đường râu ria.
Thật ra Khương Diệu Lan trong lòng bọn họ có khác gì so với với người qua đường đâu? Những năm bà ta cao chạy xa bay, đối với tỷ đệ hai người bọn họ cũng chẳng quan tâm, chưa bao giờ thực hiện chức trách của một người mẹ, ngay cả Tứ phu nhân của Phủ Anh Quốc Công còn làm cho bọn họ nhiều việc hơn bà ta, bây giờ bà ta có lập trường gì mà yêu cầu Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng nhận người mẫu thân này?
Chính bản thân Khương Diệu Lan cũng ý thức được điểm này, hơn nữa bà nhớ tới những lời Ngụy La đã nói, cũng không còn mặt mũi gặp lại tỷ đệ bọn họ, chỉ ngơ ngác đứng trước xe ngựa.
Phó Hành Vân cầm tay bà ta, nhìn về xe ngựa ở đối diện: “Tứ tiểu thư, Lục thiếu gia, xin dừng bước”.
Ngụy Thường Hoằng cưỡi ngựa đi tới trước mặt bọn họ, nghiêng đầu nhìn ông ta, hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Phó Hành Vân nói: “Kẻ hèn này hôm qua đi Phủ Anh Quốc Công trị bệnh cho đại công tử, phát hiện một vấn đề nhỏ, không biết nhị vị có thể cùng đi tới Phỉ Thúy Lâu trước mặt, chúng ta từ từ nói chuyện?”
Ngụy Thường Hoằng không nói tiếng nào nhìn ông ta, hắn sao có thể không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì: “Nếu Phó đại phu đã phát hiện có vấn đề, vì sao hôm qua không nói?”
Phó Hành Vân cười cười, nói: “Là kẻ hèn lơ là sơ ý, lúc rời đi quên không nói cho Đại phu nhân”.
Màn xe màu tối của xe ngựa Phủ Tĩnh Vương bị vén lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy La, nàng trừng mắt nói: “Ông thân là đại phu, ngay cả loại chuyện này cũng có thể quên, vậy mà còn không biết xấu hổ nói bản thân diệu thủ hồi xuân, đem mùa xuân ấm áp về? Ông nói bệnh nhân của ông làm sao chịu được? Y đức của ông để đâu?”
Phó Hành Vân giật mình, không đoán được Ngụy La sẽ nói những lời này, thần sắc nghiêm nghị trách cứ ông, ông khiêm tốn gật đầu nói: “Tứ cô nương nói phải”.
Không nghĩ vị tiểu cô nương này nhìn có vẻ ngây thơ nhu nhược, nhưng lại nhanh mồm nhanh miệng, nói tới mức khiến Phó Hành Vân vô cùng xấu hổ.
Ngụy La căn bản không muốn cùng ông ta nói lời dư thừa, nàng thẳng thắn nói: “Chân Đại biểu ca có vấn đề gì? Ông nói luôn tại đây đi!”
Phó Hành Vân nhìn Ngụy La: “Nếu Tứ cô nương đã nói trắng ra như vậy, ta cũng không muốn quanh co lòng vòng, chỉ muốn thỉnh tiểu thư và Lục thiếu gia đi Phỉ Thúy Lâu đằng trước ngồi một lát. Có lời gì cũng nên đối mặt nói rõ ràng mới tốt”. Một lời này có hai ý nghĩa, vừa nói bản thân ông, lại ẩn ý nói về việc của Ngụy La, Ngụy Thường Hoằng và Khương Diệu Lan.
Ngụy La nhíu mày.
Nàng không trả lời, Phó Hành Vân và Khương Diệu Lan ở đối diện đều đang nhìn nàng, thật giống như một câu nói của nàng có thể quyết định sự sống chết của họ.
Trong giây lát từ xe ngựa truyền ra giọng nói bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Đã như vậy, liền dẫn đường đi”.
Triệu Giới ngồi đối diện Ngụy La, hắn mặc cẩm bào màu đỏ tím thêu song sư, đeo túi thêu sen triền cành bằng chỉ vàng, thắt lưng đeo đai ngọc, lười nhát dựa vào vách xe, vẻ mặt lơ đãng, mắt phượng hơi khép lại, rõ ràng là lời khẩn cầu, từ trong miệng hắn nói ra lại có chút cảm giác không cho phép từ chối. Triệu Giới từ từ mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm đen đặc nhìn chằm chằm Phó Hành Vân, lại nhìn Khương Diệu Lan bên cạnh ông ta, sau đó nói: “Phó đại phu nói đúng lắm, có một số việc quả thật cần nói cho rõ ràng”.
Khương Diệu Lan chỉ biết Ngụy La gả cho một vị Vương gia, mà vị Vương gia này lớn hơn Ngụy La chừng chín tuổi, bây giờ xem ra chính là người này. Khương Diệu Lan không biết chuyện giữa Triệu Giới và Ngụy La, chỉ nghe nói danh tiếng của Triệu Giới cùng bình luận về hắn đều không tốt, bà vô cùng lo lắng cho Ngụy La.
Phó Hành Vân chắp tay hành lễ với Triệu Giới, sau đó kêu phu xe của ông đi trước dẫn đường.
Ngụy La bỏ màn che xuống, hỏi Triệu Giới: “Sao huynh phải đồng ý với ông ta?”
Triệu Giới nghiêng người, cầm tay nàng để bên người hắn, động tác lưu loát ôm Ngụy La vào lòng, đầu hắn chôn trong cổ nàng, ngửi lấy mùi thơm dễ chịu của nàng: “Bản vương muốn giúp muội cởi bỏ khúc mắt trong lòng”.
Ngụy La giật mình, trầm mặc không nói gì.
Nàng đã quên, Triệu Giới cũng biết Khương Diệu Lan. Lần trước ở tửu lâu bên cạnh Tú Xuân Cư, Khương Diệu Lan và Phó Hành Vân cũng ở đó, Triệu Giới còn ở bên cạnh nàng, lúc đó Khương Diệu Lan từ trong màn mưa xông ra, nói với nàng: “Bé, ta là mẫu thân của con”, chắc Triệu Giới cũng đã nghe thấy. Ngụy La suy nghĩ một chút, lúc ấy trong lòng nàng dường như không có tức giận, chỉ có buồn cười. Buồn cười Khương Diệu Lan có dũng khí nói ra hai chữ “Mẫu thân”.
Ngụy La cầm tay Triệu Giới, ngón tay mảnh mai trắng nõn trượt trượt theo đường vân tay hắn: “Đại ca ca, muội đã không còn cần mẫu thân”. Nàng nói lời này thật bình tĩnh, không có tức giận, không có oán hận: “Muội có huynh, có Thường Hoằng, có phụ thân, còn có Tứ bá mẫu… Muội không cần bà ta”.
Triệu Giới cầm tay nhỏ của nàng, thuận thế tách ngón tay nàng ra, mười ngón tay đan vào nhau: “Vậy hãy nói chuyện rõ ràng, A La, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Chỉ có nói rõ ràng mới có thể triệt để bỏ chuyện này xuống. Nếu muội đã gả cho ta, ta không hy vọng muội vì chuyện khác mà phiền muộn”. Nói xong, Triệu Giới lấy ngón tay điểm nhẹ trên đầu nàng: “Bên trong cái đầu nhỏ này của muội, tốt nhất chỉ có thể nghĩ tới một mình vi phu thôi”.
Ngụy La nắm tay hắn, nói: “Hóa ra đây mới là mục đích của huynh, thảo nào vừa rồi huynh lại tích cực như vậy”.
Triệu Giới thấp giọng cười, cũng không phản bác.
Rất nhanh đã tới Phỉ Thúy Lâu, Phó Hành Vân chọn một nhã gian, dẫn mọi người lên lầu hai. Ngồi trong phòng trang nhã, Ngụy La vẫn nhớ kỹ lời nói của Phó Hành Vân lúc nãy: “Phó đại phu vừa nói chân Đại biểu ca có vấn đề, là vấn đề gì?”
Ngụy Thường Dẫn là Đại ca của nàng, lại cùng với Lương Ngọc Dung có vô số quan hệ, nàng không thể không để ý tới chuyện này.
Phó Hành Vân rót cho mỗi người một chén trà Thái Bình Hầu Khôi (1), xấu hổ cười cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là gân cốt của ngài ấy đang mọc lại lần nữa, nhất định sẽ cảm thấy đau ngứa khó chịu, chỉ cần nhịn một chút là được”.
Chỉ có chuyện này? Ngụy La nhìn ông ta, cảm thấy bản thân bị gạt.
Có điều nếu đã tới đây rồi, thì giống như lời Triệu Giới nói, chỉ có đem tất cả mọi chuyện nói cho rõ ràng, nàng và Thường Hoằng mới có thể triệt để buông bỏ.
Ngụy La suy nghĩ một chút, nói với Khương Diệu Lan: “Ta muốn biết năm đó có chuyện gì”. Nàng dừng lại một chút, rồi lại nói: “Sau khi bà sinh ta và Thường Hoằng”.
Khương Diệu Lan không nghĩ tới Ngụy La sẽ chủ động nói chuyện với bà, tay đang cầm chén sứ men xanh khựng lại, mới nhẹ giọng nói được.
Sau một chén trà, Khương Diệu Lan nói lại hết mọi chuyện xảy ra năm đó, trên mặt Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng không có chút biến hóa nào, thậm chí một tia sóng gợn cũng không có. Thật giống như một hòn đá ném vào đầm sâu không đáy, “keng” một tiếng liền không tìm được tung tích. Ngụy La liễm mắt nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ bà quay về đây làm gì?”
Khương Diệu Lan nói: “Lúc trước Hoàng đế Ổ Nhung tới Đại Lương, trên đường sinh bệnh, vừa vặn gặp ta và Hành Vân. Hành Vân cùng lên đường chữa bệnh giúp ông ta, rồi lại cùng đường đi tới Thịnh Kinh Thành… Mẫu thân không nghĩ tới lại gặp được hai con nhanh như vậy”.
Ngụy La cười lạnh, không nể mặt nỏi: “Thật không nghĩ tới? Ta và Thường Hoằng đều ở Phủ Anh Quốc Công, nếu bà đã tới Thịnh Kinh Thành, sao có thể không gặp được chúng ta?”
Khương Diệu Lan cứng họng không trả lời được.
Ngụy La uống xong một ly trà, cụp mắt hỏi Thường Hoằng: “Chuyện tỷ muốn hỏi đã hỏi xong, Thường Hoằng, đệ có muốn hỏi gì không?”
Ngụy Thường Hoằng nói: “Không có”.
Vì vậy, Ngụy La đứng lên, nói với Khương Diệu Lan: “Chuyện trước kia qua rồi thì cho qua đi, nếu bà đã từ bỏ bọn ta, bọn ta cũng không có người mẫu thân này, bà cũng xem như chưa bao giờ sinh hạ bọn ta. Hai bên từ nay không nợ gì nhau, bà cũng không cần lại xuất hiện ở trước mặt bọn ta”.
Đồng tử Khương Diệu Lan co lại, bà vội vàng đứng lên cầm tay Ngụy La: “Bé, ta biết ta có lỗi với hai con, chuyện năm đó là ta không đúng, cũng không yêu cầu xa vời con và Thường Hoằng tha thứ…” Vừa nói, bà vừa nghẹn ngào: “Không cần vội vàng phân rõ ranh giới với mẫu thân như vậy được không, ta muốn bù đắp cho hai con, đều là lỗi của ta, ta…”
“Bà không chỉ sai, hơn nữa còn vô cùng ngu xuẩn”. Ngụy La lạnh lùng rút tay về, tàn nhẫn nói: “Năm đó Đỗ Thị và Tam bá mẫu liên thủ lừa bà, bọn họ nói gì bà liền tin cái đó, chỉ muốn rời đi, nhưng bà có từng nghĩ tới ta và Thường Hoằng không?”
Ngụy La hỏi ngược lại: "Bây giờ bà nói đền bù có lợi ích gì? Lúc trước ta thiếu chút nữa bị Đỗ Thị bán cho bọn buôn người, lúc đó bà đang ở đâu? Lúc ta bị Tam bá mẫu hạ độc suýt chết, bà đang ở đâu? Thường Hoằng bị người ta đẩy xuống nước, lúc đó bà ở đâu?”
Sắc mặt Khương Diệu Lan trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Cái gì…”
Ngụy La dừng một chút, chợt cười khẽ, đôi mắt hạnh hơi nheo lại, ngọt ngào nhu thuận: “Ta và Thường Hoằng có thể sống tới bây giờ, chẳng có chút quan hệ nào với bà, bây giờ mà nghĩ muốn đền bù, đã quá muộn rồi. Ta không cần một người mẫu thân như vậy, Thường Hoằng cũng không cần, nếu lúc trước bà đã có thể nhẫn tâm bỏ lại bọn ta, bây giờ cũng không cần giả mù sa mưa nói muốn quay đầu lại. Từ nay về sau, bọn ta coi như chưa từng gặp bà, bà cũng đừng đến quấy rầy bọn ta nữa”.
Lời nói của Ngụy La mang tới cho Khương Diệu Lan nỗi khiếp sợ to lớn, bà lảo đảo nói: “Thật xin lỗi, con…”
"Không cần." Ngụy La nói, cái gì cần nói nàng cũng đã nói rồi, cũng cần phải lưu lại: “Cũng đừng khóc, ta sẽ không đồng tình với bà”.
Ngụy La cúi người kéo tay Triệu Giới, dẫn hắn đi ra khỏi nhã gian, lúc đi tới cửa, nàng đột nhiên dừng lại, xoay người nói: “Có điều, có một việc ta cần phải cảm tạ bà, cảm tạ bà sinh ra ta và Thường Hoằng, đây hẳn là việc tốt nhất bà từng làm”.
Nói xong, nàng đẩy tấm bình phòng, đi ra khỏi phòng.
Ngụy Thường Hoằng không ở lại lâu, Ngụy La rời đi không lâu, hắn cũng rời đi theo.
Khương Diệu Lan ôm mặt khóc rống thất thanh.
*** *** ***
Ngụy La và Triệu Giới cũng không lập tức về Phủ Tĩnh Vương, mà đi đến một cửa hàng khác mua hương liệu.
Trời gần vào đông, trong phòng bắt đầu đốt than, than củi bùng cháy sẽ tản ra chút khói, ngửi mùi không tốt lắm, chỉ có thể dùng chút huân hương che đi. Huân hương ngoại trừ che đi mùi than củi, còn có thể dùng để xông xiêm y. Ngụy La đứng trong cửa hàng, chọn lấy ít hương linh lăng, cam tùng, bạch đàn, hồi hương, trầm hương, đinh hương, xạ hương (2) mỗi loại năm lượng, tới khi chưởng quầy đem mọi thứ nàng lấy gói kỹ đưa cho nàng, Ngụy La vẫn còn đang lơ đãng.
Chưởng quầy gọi một tiếng: “Phu nhân?”
Ngụy La không phản ứng lại, Triệu Giới nhận lấy đồ, trả tiền rồi dẫn nàng đi ra khỏi cửa hàng.
"A La, hoàn hồn". Triệu Giới dừng ở cửa, một tay cầm hương liệu, một tay nhéo mặt nàng.
Ngụy La chớp mắt mấy cái, ôm mặt lui về sau nửa bước: “Đau”.
Triệu Giới mỉm cười: “Nếu đã nói rõ ràng, thì sao lúc này muội còn không yên lòng?”
Ngụy La suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: “Muội chỉ đang nghĩ một việc”.
Tất nhiên Triệu Giới không tin: “Ồ, vậy muội đang nghĩ gì?”
Ngụy La trầm mặc một lát: “Nếu sau này muội sinh hài tử, mà Đại ca ca cũng làm cho một nữ nhân khác mang thai, muội sẽ chọn bỏ hài tử lại rồi rời đi, hay là bấm bụng bấm dạ chịu đựng?”
Triệu Giới hỏi: “Vậy đáp án của muội là gì?”
Ngụy La nhìn hắn, bỗng nhiên cười một tiếng, nụ cười xán lạn: “Muội sẽ không để hài tử lại rồi rời đi, cũng sẽ không chịu đựng, muội sẽ trả thù Đại ca ca và nữ nhân kia, sau đó ôm hài tử đi tái giá”.
Triệu Giới lẳng lặng nhìn nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, ghé vào tai nàng nói: “Không có chuyện đó đâu, cô nương ngốc”.
------------------------------
(1) Thái Bình Hầu Khôi (太平猴魁): là một loại trà được sản xuất ở vùng Hoàng Sơn, An Huy, TQ. Cánh trà rất dài, to, dẹt (dài khoảng 5-6cm). Nước trong xanh, hương thơm, hậu vị ngọt thanh.
(2) Hương Linh Lăng (零陵香), cam tùng(甘松), Bạch Đàn (白檀), Hồi Hương (茴香), Trầm Hương (沉香),Đinh Hương (丁香), não xạ/ xạ hương (脑麝)
Bình luận facebook