-
Chương 8: Tiểu quỷ khó chơi
Chương 8: Tiểu quỷ khó chơi
Khi Mộ Xuân trở về thì Vân Thiên Mộng đã đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy sắc mặt đầy mỏi mệt của Vân Thiên Mộng, Mộ Xuân định thổi tắt nến và rời đi, nhưng không ngờ Vân Thiên Mộng lại mở miệng hỏi: “Sao rồi?”
Nghe Vân Thiên Mộng hỏi, Mộ Xuân cầm giá cắm nến đi tới bên giường, nhỏ giọng nói với nàng.
“Tiểu thư, trong lòng lão gia đúng là rất yêu thương Tô di nương!” Thấy Vân Thiên Mộng nghe xong không nói gì, Mộ Xuân lại nói tiếp, giọng đầy trách cứ.
Hôm nay tiểu thư bị Tô di nương làm nhục, lão gia chân trước trách cứ Tô di nương, chân sau bỏ mặt Tô di nương, thế mà tới đêm lại gọi Tô di nương tới phòng mình.
“Mộ Xuân, lời này tốt nhất không nên nói trước mặt người khác!” Nghe Mộ Xuân bất bình thay cho bản thân, Vân Thiên Mộng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Mặc dù chỉ tiếp xúc có nửa ngày với Mộ Xuân nhưng ở trong tướng phủ vốn bị Tô Thanh khống chế hoàn toàn này, cũng chỉ có Mộ Xuân đối tốt với nàng như thế mà thôi.
Vân Mộng đi tới Tây Sở quốc, cho tới thời điểm này, người duy nhất mà nàng có thể tin tưởng cũng chỉ có Mộ Xuân mà thôi.
Bởi thế, nàng không thể để cho Mộ Xuân vì miệng mà gặp họa được. Người mà nàng có thể tin tưởng duy nhất ở bên mình chỉ có tiểu nô tỳ này mà thôi.
Mà Mộ Xuân không nghĩ tới Vân Thiên Mộng lại quan tâm tới mình như thế, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích, lập tức gật đầu đồng ý. Sau đó nàng đi tới bên bàn trang điểm, từ trong hộp gỗ lấy ra một ít bạc vụn, đếm đếm một chút rồi nói: “Tiểu thư, ngày mai nô tỳ đi chợ mua ít rau tươi, làm vài món cho tiểu thư dùng nhé!”
Vân Thiên Mộng nhìn tới tay phải của Mộ Xuân, thấy trong lòng bàn tay nàng có vài mảnh bạc vụn, hỏi: “Còn mấy ngày nữa thì phát bạc?”
Mộ Xuan sững sờ, sau đó trả lời: “Ngày ba hàng tháng! Hôm nay là ngày 28 rồi!”
Vân Thiên Mộng nghe vậy thì hơi gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: “Số bạc này tạm thời giữ lại đã! Cứ ăn đồ ăn do nhà bếp làm đi! Hôm nay ngươi mệt mỏi rồi, mang Thủy Nhi, Băng Nhi đi nghỉ đi thôi!”
Mộ Xuân nghe vậy thì hiểu được có lẽ tiểu thư muốn đề phòng xa một chút. Dù có lão gia che chở nhưng Tô di nương muốn đối phó với các nàng cũng không khó gì. Thế nên nàng lại dùng khăn gói đám bạc vụn lại, bỏ vào trong hộp gỗ, cầm giá cắm nến rời khỏi phòng ngủ của Vân Thiên Mộng!
Mộ Xuân rời khỏi được một lúc thì Vân Thiên Mộng cũng không chìm vào giấc ngủ ngay, giờ phút này mạch suy nghĩ trong đầu nàng càng lúc càng rõ ràng!
Nhưng mạch suy nghĩ càng rõ ràng thì lo lắng trong lòng Vân Thiên Mộng càng dày đặc.
Nàng là người hiện đại, xuyên không tới một thế giới chưa từng có trong lịch sử, trước kia nàng rất ít khi quan tâm tới thế sự nên cũng không có nhiều am hiểu đối với con người thời đại này.
Bây giờ bên người nàng cũng chỉ có Mộ Xuân mà thôi, nàng phải làm gì để thoát khỏi những chuyện vụn vặt này đây, làm sao để bản thân được yên ổn?
Không biết có phải do mất máu nhiều hay không mà Vân Thiên Mộng cứ suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhưng tới hôm sau, trời còn chưa sáng, bên ngoài đã truyền tới những tiếng bước chân ầm ĩ.
Vân Thiên Mộng chống tay ngồi dậy, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hướng ra phía cửa, gọi: “Mộ Xuân!”
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi!” Nghe tiếng gọi, Mộ Xuân lập tức đẩy cửa đi vào, trong tay bưng theo chậu nước rửa mặt và khăn lụa!
Vân Thiên Mộng sờ lên cái trán còn hơi đau nhức, rời khỏi giường, tức giận hỏi: “Bây giờ là giờ gì? Sao lại ồn ào như thế?”
“Bẩm tiểu thư, bây giờ là canh ba, Triệu quản gia đang dẫn thợ tới Khởi La Viên, nói là theo lệnh của Tướng gia đem người tới sửa phòng ốc cho tiểu thư!” Nói xong, Mộ Xuân đỡ Vân Thiên Mộng rời giường, cẩn thận hầu hạ nàng mặc quần áo.
Vân Thiên Mộng cười lạnh. Triệu quản gia đúng là tên lòng dạ hẹp hòi, hôm qua mới bị nàng cho ăn thiệt thòi một chút mà hôm nay đã tìm cách đòi lại rồi.
Trong lòng lão biết rõ người bệnh cần nghỉ ngơi, vậy mà trời còn chưa sáng đã mang người tới làm việc, rõ ràng là cố ý rồi.
Nhưng lão nghĩ nàng giống quả hồng mềm, buốn nắn thế nào thì nắn sao?
Có lẽ không làm cho lão sợ thật sự thì nàng không thể yên ổn rồi.
Một tay đẩy cửa gỗ ra, Vân Thiên Mộng đứng ở trên lầu hai nhìn xuống, qua ánh sáng yếu ớt có thể thấy hơn mười tên công nhân đang mang công cụ tới Khởi La viên, mà Triệu quản gia thì đứng ở một bên lớn tiếng chỉ huy:
“Nhanh một chút, nhanh một chút, có thể vào Tướng phủ làm việc chính là phúc mấy đời của các người rồi! Nhớ kỹ cho ta, đây là nơi ở của Đại tiểu thư, tốt nhất đừng có làm kinh động tới Đại tiểu thư!”
Triệu quản gia còn cố ý nhắc tới Đại tiểu thư trước mặt đám thợ thủ công trẻ, giống như cố tình vẽ đường cho hươu chạy vậy!
Lý do không thể thoái khác, lại còn sai hai tên gia đinh đứng canh ở cổng vào khiến cho Mộ Xuân đứng ở sau Vân Thiên Mộng không nhịn được nheo mắt lại. Triệu quản gia này đúng là xấu bụng.
“Đi, xuống dưới gặp hắn!” Vân Thiên Mộng lạnh lùng nhìn Triệu quản gia hùng hổ dẫn theo đoàn người thì đóng cửa sổ lại, chậm rãi hướng bên dưới đi xuống.
Vân Thiên Mộng xuất hiện làm cho đám thợ trẻ đang làm việc với khí thế sục sôi ngất trời lập tức dừng tay.
Bọn họ chưa từng thấy qua tiểu thư khuê các, hôm nay được thấy tiểu thư của Tướng phủ, so với những nữ nhân bên ngoài thì đẹp hơn gấp bội khiến cho gã nào mặt cũng đỏ hồng lên.
Triệu quản gia thấy bộ dáng của mọi người như thế thì trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, sau đó đi tới phía trước, hơi thi lễ đối với Vân Thiên Mộng, cung kính hỏi: “Sao tiểu thư dậy sớm thế? Có phải tiểu nhân đã đánh thức tiểu thư hay không?”
Vân Thiên Mộng đợi cho Triệu quản gia khua môi múa mép xong mới đạm mạc mở miệng, nói: “Triệu quản gia vất vả quá, trời còn chưa sáng đã bận rộn rồi!”
Thấy hôm nay Vân Thiên Mộng không dám nói gì mình, trên mặt Triệu quản gia hiện lên vẻ đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Tiểu thư quá khen! Đây là lệnh của Tướng gia, cũng là chúng ta quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, mong tiểu thư đừng trách!”
Mặc dù nói thế nhưng trong lòng Triệu quản gia lại không nghĩ thế. Hôm nay dù cho Vân Thiên Mộng có tố cáo lão trước mặt Tướng gia thì lão cũng có lý do.
Nghe xong những lời ấy, Vân Thiên Mộng gật đầu, thấy hơn mười tên thủ công không ngừng nhìn vào thân thể mình thì trong lòng xuất hiện vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi: “Lời là thế, nhưng Triệu quản gia có phải còn chưa tỉnh ngủ, lại nhắm mắt làm ngơ với lời của phụ thân?”
Nàng hời hợt hỏi một câu lại khiến cho trong lòng Triệu quản gia nổi lên sóng to gió lớn, nhưng lão cũng vô cùng giảo hoạt, lập tức lục lại lời của Vân Huyền Chi nói hôm qua, không hề tìm ra bất kỳ nhược điểm nào.
Thấy Triệu quản gia mãi không trả lời, Vân Thiên Mộng lộ ra lãnh ý trong mắt, lạnh giọng nói lớn: “Triệu quản gia lớn mật, lại mang những tên nam nhân xa lạ vào nơi ở của thiên kim tướng phủ. Ngươi xem đây là tội gì?”
Bị Vân Thiên Mộng quát như thế, Triệu quản gia nhất thời ngây ngốc, chợt nhớ ra lời dặn dò của Vân Huyền Chi nên lập tức thả lỏng, tươi cười nói: “Tiểu thư, Tướng gia dặn dò nô tài tu sửa Khởi La viên, nô tài cũng chỉ là dựa theo ý của chủ nhân mà làm! Đại tiểu thư cần gì chuyện bé xé ra to?”
Khi Mộ Xuân trở về thì Vân Thiên Mộng đã đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy sắc mặt đầy mỏi mệt của Vân Thiên Mộng, Mộ Xuân định thổi tắt nến và rời đi, nhưng không ngờ Vân Thiên Mộng lại mở miệng hỏi: “Sao rồi?”
Nghe Vân Thiên Mộng hỏi, Mộ Xuân cầm giá cắm nến đi tới bên giường, nhỏ giọng nói với nàng.
“Tiểu thư, trong lòng lão gia đúng là rất yêu thương Tô di nương!” Thấy Vân Thiên Mộng nghe xong không nói gì, Mộ Xuân lại nói tiếp, giọng đầy trách cứ.
Hôm nay tiểu thư bị Tô di nương làm nhục, lão gia chân trước trách cứ Tô di nương, chân sau bỏ mặt Tô di nương, thế mà tới đêm lại gọi Tô di nương tới phòng mình.
“Mộ Xuân, lời này tốt nhất không nên nói trước mặt người khác!” Nghe Mộ Xuân bất bình thay cho bản thân, Vân Thiên Mộng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Mặc dù chỉ tiếp xúc có nửa ngày với Mộ Xuân nhưng ở trong tướng phủ vốn bị Tô Thanh khống chế hoàn toàn này, cũng chỉ có Mộ Xuân đối tốt với nàng như thế mà thôi.
Vân Mộng đi tới Tây Sở quốc, cho tới thời điểm này, người duy nhất mà nàng có thể tin tưởng cũng chỉ có Mộ Xuân mà thôi.
Bởi thế, nàng không thể để cho Mộ Xuân vì miệng mà gặp họa được. Người mà nàng có thể tin tưởng duy nhất ở bên mình chỉ có tiểu nô tỳ này mà thôi.
Mà Mộ Xuân không nghĩ tới Vân Thiên Mộng lại quan tâm tới mình như thế, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích, lập tức gật đầu đồng ý. Sau đó nàng đi tới bên bàn trang điểm, từ trong hộp gỗ lấy ra một ít bạc vụn, đếm đếm một chút rồi nói: “Tiểu thư, ngày mai nô tỳ đi chợ mua ít rau tươi, làm vài món cho tiểu thư dùng nhé!”
Vân Thiên Mộng nhìn tới tay phải của Mộ Xuân, thấy trong lòng bàn tay nàng có vài mảnh bạc vụn, hỏi: “Còn mấy ngày nữa thì phát bạc?”
Mộ Xuan sững sờ, sau đó trả lời: “Ngày ba hàng tháng! Hôm nay là ngày 28 rồi!”
Vân Thiên Mộng nghe vậy thì hơi gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: “Số bạc này tạm thời giữ lại đã! Cứ ăn đồ ăn do nhà bếp làm đi! Hôm nay ngươi mệt mỏi rồi, mang Thủy Nhi, Băng Nhi đi nghỉ đi thôi!”
Mộ Xuân nghe vậy thì hiểu được có lẽ tiểu thư muốn đề phòng xa một chút. Dù có lão gia che chở nhưng Tô di nương muốn đối phó với các nàng cũng không khó gì. Thế nên nàng lại dùng khăn gói đám bạc vụn lại, bỏ vào trong hộp gỗ, cầm giá cắm nến rời khỏi phòng ngủ của Vân Thiên Mộng!
Mộ Xuân rời khỏi được một lúc thì Vân Thiên Mộng cũng không chìm vào giấc ngủ ngay, giờ phút này mạch suy nghĩ trong đầu nàng càng lúc càng rõ ràng!
Nhưng mạch suy nghĩ càng rõ ràng thì lo lắng trong lòng Vân Thiên Mộng càng dày đặc.
Nàng là người hiện đại, xuyên không tới một thế giới chưa từng có trong lịch sử, trước kia nàng rất ít khi quan tâm tới thế sự nên cũng không có nhiều am hiểu đối với con người thời đại này.
Bây giờ bên người nàng cũng chỉ có Mộ Xuân mà thôi, nàng phải làm gì để thoát khỏi những chuyện vụn vặt này đây, làm sao để bản thân được yên ổn?
Không biết có phải do mất máu nhiều hay không mà Vân Thiên Mộng cứ suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhưng tới hôm sau, trời còn chưa sáng, bên ngoài đã truyền tới những tiếng bước chân ầm ĩ.
Vân Thiên Mộng chống tay ngồi dậy, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hướng ra phía cửa, gọi: “Mộ Xuân!”
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi!” Nghe tiếng gọi, Mộ Xuân lập tức đẩy cửa đi vào, trong tay bưng theo chậu nước rửa mặt và khăn lụa!
Vân Thiên Mộng sờ lên cái trán còn hơi đau nhức, rời khỏi giường, tức giận hỏi: “Bây giờ là giờ gì? Sao lại ồn ào như thế?”
“Bẩm tiểu thư, bây giờ là canh ba, Triệu quản gia đang dẫn thợ tới Khởi La Viên, nói là theo lệnh của Tướng gia đem người tới sửa phòng ốc cho tiểu thư!” Nói xong, Mộ Xuân đỡ Vân Thiên Mộng rời giường, cẩn thận hầu hạ nàng mặc quần áo.
Vân Thiên Mộng cười lạnh. Triệu quản gia đúng là tên lòng dạ hẹp hòi, hôm qua mới bị nàng cho ăn thiệt thòi một chút mà hôm nay đã tìm cách đòi lại rồi.
Trong lòng lão biết rõ người bệnh cần nghỉ ngơi, vậy mà trời còn chưa sáng đã mang người tới làm việc, rõ ràng là cố ý rồi.
Nhưng lão nghĩ nàng giống quả hồng mềm, buốn nắn thế nào thì nắn sao?
Có lẽ không làm cho lão sợ thật sự thì nàng không thể yên ổn rồi.
Một tay đẩy cửa gỗ ra, Vân Thiên Mộng đứng ở trên lầu hai nhìn xuống, qua ánh sáng yếu ớt có thể thấy hơn mười tên công nhân đang mang công cụ tới Khởi La viên, mà Triệu quản gia thì đứng ở một bên lớn tiếng chỉ huy:
“Nhanh một chút, nhanh một chút, có thể vào Tướng phủ làm việc chính là phúc mấy đời của các người rồi! Nhớ kỹ cho ta, đây là nơi ở của Đại tiểu thư, tốt nhất đừng có làm kinh động tới Đại tiểu thư!”
Triệu quản gia còn cố ý nhắc tới Đại tiểu thư trước mặt đám thợ thủ công trẻ, giống như cố tình vẽ đường cho hươu chạy vậy!
Lý do không thể thoái khác, lại còn sai hai tên gia đinh đứng canh ở cổng vào khiến cho Mộ Xuân đứng ở sau Vân Thiên Mộng không nhịn được nheo mắt lại. Triệu quản gia này đúng là xấu bụng.
“Đi, xuống dưới gặp hắn!” Vân Thiên Mộng lạnh lùng nhìn Triệu quản gia hùng hổ dẫn theo đoàn người thì đóng cửa sổ lại, chậm rãi hướng bên dưới đi xuống.
Vân Thiên Mộng xuất hiện làm cho đám thợ trẻ đang làm việc với khí thế sục sôi ngất trời lập tức dừng tay.
Bọn họ chưa từng thấy qua tiểu thư khuê các, hôm nay được thấy tiểu thư của Tướng phủ, so với những nữ nhân bên ngoài thì đẹp hơn gấp bội khiến cho gã nào mặt cũng đỏ hồng lên.
Triệu quản gia thấy bộ dáng của mọi người như thế thì trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, sau đó đi tới phía trước, hơi thi lễ đối với Vân Thiên Mộng, cung kính hỏi: “Sao tiểu thư dậy sớm thế? Có phải tiểu nhân đã đánh thức tiểu thư hay không?”
Vân Thiên Mộng đợi cho Triệu quản gia khua môi múa mép xong mới đạm mạc mở miệng, nói: “Triệu quản gia vất vả quá, trời còn chưa sáng đã bận rộn rồi!”
Thấy hôm nay Vân Thiên Mộng không dám nói gì mình, trên mặt Triệu quản gia hiện lên vẻ đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Tiểu thư quá khen! Đây là lệnh của Tướng gia, cũng là chúng ta quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, mong tiểu thư đừng trách!”
Mặc dù nói thế nhưng trong lòng Triệu quản gia lại không nghĩ thế. Hôm nay dù cho Vân Thiên Mộng có tố cáo lão trước mặt Tướng gia thì lão cũng có lý do.
Nghe xong những lời ấy, Vân Thiên Mộng gật đầu, thấy hơn mười tên thủ công không ngừng nhìn vào thân thể mình thì trong lòng xuất hiện vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi: “Lời là thế, nhưng Triệu quản gia có phải còn chưa tỉnh ngủ, lại nhắm mắt làm ngơ với lời của phụ thân?”
Nàng hời hợt hỏi một câu lại khiến cho trong lòng Triệu quản gia nổi lên sóng to gió lớn, nhưng lão cũng vô cùng giảo hoạt, lập tức lục lại lời của Vân Huyền Chi nói hôm qua, không hề tìm ra bất kỳ nhược điểm nào.
Thấy Triệu quản gia mãi không trả lời, Vân Thiên Mộng lộ ra lãnh ý trong mắt, lạnh giọng nói lớn: “Triệu quản gia lớn mật, lại mang những tên nam nhân xa lạ vào nơi ở của thiên kim tướng phủ. Ngươi xem đây là tội gì?”
Bị Vân Thiên Mộng quát như thế, Triệu quản gia nhất thời ngây ngốc, chợt nhớ ra lời dặn dò của Vân Huyền Chi nên lập tức thả lỏng, tươi cười nói: “Tiểu thư, Tướng gia dặn dò nô tài tu sửa Khởi La viên, nô tài cũng chỉ là dựa theo ý của chủ nhân mà làm! Đại tiểu thư cần gì chuyện bé xé ra to?”
Bình luận facebook