Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Mao Tiểu Niệm lúc này mới hồi phục thần trí nàng quay đầu nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh thì không khỏi bối rối vội vàng muốn đứng dậy, chỉ thấy lông mày nàng cau lại, má lúm đồng tiền đẹp tuyệt trần lộ ra.
- Ta đã sớm về đến.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn chằm chằm vào Mao Tiểu Niệm, cảm thấy nha đầu này thật đúng là không bình thường.
- Tiểu Niệm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- À không có, vừa rồi không gặp chuyện gì, chỉ là đọc sách không ngờ tập trung, thiếu gia có gì phân phó không?
- Ngươi hôm nay, tại sao lại không cho Tế Yêu và Tứ Nhãn ăn?
Mao Tiểu Niệm ửng đỏ cả khuôn mặt, cúi đầu không dam nhìn Trịnh Ngôn Khánh, nàng giật mình sau đó lộ vẻ xấu hổ:
- Tiểu nữ, tiểu nữ quên... bây giờ tiểu nữ đi cho chúng ăn.
Nói xong nàng vội vàng đi ra bên ngoài.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn theo bóng lưng của Mao Tiểu Niệm, trong lòng liền có cảm giác kỳ quái.
Hắn có thể khẳng định, tiểu nha đầu này nhất định là có tâm sự nếu không thi không thể vội vàng hấp tấp như vậy. Ngôn Khánh cũng không miễn cưỡng, một lát sau Mao Tiểu Niệm đã từ trong bếp lấy ra đồ ăn, cho hai con chó ngao ăn.
Ngôn Khánh từ từ đi qua, do dự một chút riồ nói:
- Tiểu Niệm nếu như có chuyện gì phiền toái thì đừng giấu ở trong lòng... Ta tuy tuổi tác nhỏ hơn ngươi nhưng cũng ít nhất có thể nghĩ kế giúp ngươi.
Mao Tiểu Niệm khẽ phát ra chữ "Ừm" trong miệng.
Có thể nhận ra nàng ta có tâm tư, nhưng không muốn thổ lộ hết với Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh đứng trong chốc lát, thấy Mao Tiểu Niệm cũng không lên tiếng vì vậy hắn liền quay người lên trên lầu.
Ăn uống một lát, Tế Yêu và Tứ Nhãn đã đi lên trên lầu, ngồi vào trong ổ của mình.
Trịnh Ngôn Khánh nghiêng tai lắng nghe, thấy dưới lầu không có động tĩnh gì, xem ra Mao Tiểu Niệm đã cho chó ngao ăn và đi ngủ rồi.
Nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa.
Sáng sớm ngày mai còn phải tới Đậu gia bái phỏng, hiện tại cần phải đi ngủ.
Vì vậy Ngôn Khánh liền trải đệm chăn ra, chui vào trong giường, mọi ngày Mao Tiểu Niệm đều mang một chậu nước ấm cho hắn rửa chân mà hôm nay lại không có, trước kia Trịnh Ngôn Khánh thậm chí hơi chán ghét, nhưng bây giờ đã thích ứng.
Nghĩ tới đây, Ngôn Khánh liền đưa mắt nhìn trúc lâu đen kịt bên ngoài thì chỉ thấy đôi mắt lập lòe của Tứ Nhãn và Tế Yêu.
Sáng sớm đột nhiên nổi gió lên.
Sau hừng đông, tuyết như lông ngỗng tràn ngập, bay lả tả thế tuyết bay cực kỳ kinh người.
Ngôn Khánh sau khi rời giường cảm thấy hơi lạnh vì vậy liền mặc thêm một chiếc áo choàng.
- Mao Vượng thúc ở đâu?
Lúc điểm tâm, Trịnh Ngôn Khánh không nhìn thấy Mao Vượng, hắn vô cùng cảm thấy kỳ quái, trúc viên luôn tuân theo quy tắc ba bữa, bữa điểm tâm tuy đơn giản nhưng nhất định phải có, Ngôn Khánh thích uống sữa đậu nành nhất, vì vậy mọi ngày hắn đều uống một cốc, cả nhà Mao Vượng cũng uống như vậy.
Ban đầu Mao Vượng cả nhà không tiếp nhận được thói quen này.
Nhưng bốn năm trôi qua bọn họ cũng đã quen rồi, Mao Vượng cũng đã thích uống sữa đậu nành, mỗi sáng một chén, mặc gió mặc mưa.
- Lão Mao... ông ấy vào thành rồi.
- Vào thành?
Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc hỏi:
- Mao thẩm, Mao Vượng thúc thúc hôm qua có chuyện gì xảy ra sao? Còn nữa thời tiết này tại sao lại vào thành?
- À, lão Mao nói tuyết lớn như vậy sợ rằng sẽ gặp gió lạnh cho nên muốn mua một chút than đá về, tránh cho không đủ dùng.
Lời này có vẻ hợp lý nhưng Trịnh Ngôn Khánh không tin tưởng lắm.
Hắn cảm giác thấy, gia đình Mao Vượng ba người này có chuyện gì đang giấu hắn, nhưng Ngôn Khánh không biết nên hỏi bọn họ thế nào. Sau khi uống xong sữa đậu này, Thẩm Quang đã chuẩn bị ngựa tốt cho Ngôn Khánh đi tới Đậu gia, cho nên hắn cũng không hỏi nữa.
Lúc ra cửa hắn đột nhiên nói:
- Mao thẩm lúc trước gia gia mang mọi người tới, ta không có ý kiến
- Ba năm nay, chúng ta ở chung một chỗ, ta cũng không đem mọi người là người ngoài, nếu mọi người có gì khó xử thì cứ nói, nếu như ta có cách thì sẽ giúp đỡ mọi người.
- Có chuyện gì thì nói ra, mọi người đừng có che giấu như vậy, đừng để tình cảm ba năm nay phải phai nhạt.
Mao Thẩm đang thu thập đồ ăn, nghe Trịnh Ngôn Khánh nói như vậy thì hai tay trở nên run rẩy.
Mà Ngôn Khánh cũng không nói gì lập tức trở mình lên trên ngựa.
- Thẩm đại ca, ta xin lão Đậu gia giúp đỡ, còn huynh đi tới Thông Xa chợ nhìn một chút.
- Trịnh thiếu gia cứ yên tâm, ta sẽ nắm chắc.
Trịnh Ngôn Khánh đánh ngựa ra roi, rời khỏi trúc viên.
Đi một lúc hắn đã tới Đâu gia.
Vận khí của hắn không tệ, Đậu Uy vì bị phong hàn cho nên hôm nay cũng không ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, Đậu Uy cười ha hả không ngừng đến nỗi Trịnh Ngôn Khánh không biết tại sao hắn lại cười.
- Đậu gia gia, ông cười gì vậy?
- Ha ha, ta đang cười, Bán Duyến Quân chúng ta đã trưởng thành rồi, Ngôn Khánh à... ánh mắt của ngươi không tệ, Bùi Thúy Vân nha đầu kia thật không tệ, tuy không phải là đích chi của Bùi thị nhưng cũng là người đứng đắn, tộc nhân Bùi thị ở Trường An cũng rất có danh tiếng.
Thế nào, có muốn ta giúp đỡ ngươi một chút không"?
Trịnh Ngôn Khánh đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Đậu gia gia, ông hiểu lầm rồi.
- Ha ha, chỉ mong là ta hiểu lầm, đúng rồi ngươi tại sao lại chạy tới đây, trời tuyết lớn như vậy hẳn là đã có chuyện phải không?
Trịnh Ngôn Khánh sau đó đem chuyện của Mạch Tử Trọng nói ra một phen.
Đậu Uy hơi giật mình, mất hứng nói:
- Ngư Câu La già rồi nên hồ đồ, tại sao lại đưa ra chủ ý như vậy, Ngôn Khánh ngươi cũng phải cẩn thận một chút, tên Mạch Tử Trọng kia chơi kích cúc rất lợi hại, bên cạnh hắn còn có một đội kích cúc kỵ mã, rất có danh tiếng ở Trường An, chỉ sợ ngươi không thắng nổi hắn.
- Thắng cũng được không thắng cũng được, dù sao đã là đánh bạc thì chưa chắc đã thua, không đánh một hồi thì không biết kết quả thế nào, chỉ là Đậu gia gia, con còn thiếu mấy người mấy ngựa nữa, còn sân bãi luyện tập nữa cho nên xin gai gia giúp đỡ một chút.
Đậu Uy nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ngựa và sân bãi đều không có vấn đề gì, ở trong chuồng ngựa kia của ta còn có hai mươi mấy con ngựa, tất cả đều cho ngươi mượn, còn về chuyện sân bãi, Đậu gia học xá phía nam có một khối đất trống, lúc nào nhàn rỗi thì ta giúp ngươi thu thập một chút, chỉ là nhân thủ thì ta không giúp được ngươi. Đậu Phụng Tiết hiện tại cũng ở Thục Quận, mặt khác những hài tử khác đều không thích hợp. À ta nhớ tới Hiếu Tuyên mấy ngày nữa sẽ về, đến lúc đó ta bảo Hiếu Tuyên tham gia, bổn sự của nó cũng không kém, ở Trường An cũng đã có kinh nghiệm giao thủ với Mạch Tử Trọng.
- Ta đã sớm về đến.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn chằm chằm vào Mao Tiểu Niệm, cảm thấy nha đầu này thật đúng là không bình thường.
- Tiểu Niệm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- À không có, vừa rồi không gặp chuyện gì, chỉ là đọc sách không ngờ tập trung, thiếu gia có gì phân phó không?
- Ngươi hôm nay, tại sao lại không cho Tế Yêu và Tứ Nhãn ăn?
Mao Tiểu Niệm ửng đỏ cả khuôn mặt, cúi đầu không dam nhìn Trịnh Ngôn Khánh, nàng giật mình sau đó lộ vẻ xấu hổ:
- Tiểu nữ, tiểu nữ quên... bây giờ tiểu nữ đi cho chúng ăn.
Nói xong nàng vội vàng đi ra bên ngoài.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn theo bóng lưng của Mao Tiểu Niệm, trong lòng liền có cảm giác kỳ quái.
Hắn có thể khẳng định, tiểu nha đầu này nhất định là có tâm sự nếu không thi không thể vội vàng hấp tấp như vậy. Ngôn Khánh cũng không miễn cưỡng, một lát sau Mao Tiểu Niệm đã từ trong bếp lấy ra đồ ăn, cho hai con chó ngao ăn.
Ngôn Khánh từ từ đi qua, do dự một chút riồ nói:
- Tiểu Niệm nếu như có chuyện gì phiền toái thì đừng giấu ở trong lòng... Ta tuy tuổi tác nhỏ hơn ngươi nhưng cũng ít nhất có thể nghĩ kế giúp ngươi.
Mao Tiểu Niệm khẽ phát ra chữ "Ừm" trong miệng.
Có thể nhận ra nàng ta có tâm tư, nhưng không muốn thổ lộ hết với Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh đứng trong chốc lát, thấy Mao Tiểu Niệm cũng không lên tiếng vì vậy hắn liền quay người lên trên lầu.
Ăn uống một lát, Tế Yêu và Tứ Nhãn đã đi lên trên lầu, ngồi vào trong ổ của mình.
Trịnh Ngôn Khánh nghiêng tai lắng nghe, thấy dưới lầu không có động tĩnh gì, xem ra Mao Tiểu Niệm đã cho chó ngao ăn và đi ngủ rồi.
Nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa.
Sáng sớm ngày mai còn phải tới Đậu gia bái phỏng, hiện tại cần phải đi ngủ.
Vì vậy Ngôn Khánh liền trải đệm chăn ra, chui vào trong giường, mọi ngày Mao Tiểu Niệm đều mang một chậu nước ấm cho hắn rửa chân mà hôm nay lại không có, trước kia Trịnh Ngôn Khánh thậm chí hơi chán ghét, nhưng bây giờ đã thích ứng.
Nghĩ tới đây, Ngôn Khánh liền đưa mắt nhìn trúc lâu đen kịt bên ngoài thì chỉ thấy đôi mắt lập lòe của Tứ Nhãn và Tế Yêu.
Sáng sớm đột nhiên nổi gió lên.
Sau hừng đông, tuyết như lông ngỗng tràn ngập, bay lả tả thế tuyết bay cực kỳ kinh người.
Ngôn Khánh sau khi rời giường cảm thấy hơi lạnh vì vậy liền mặc thêm một chiếc áo choàng.
- Mao Vượng thúc ở đâu?
Lúc điểm tâm, Trịnh Ngôn Khánh không nhìn thấy Mao Vượng, hắn vô cùng cảm thấy kỳ quái, trúc viên luôn tuân theo quy tắc ba bữa, bữa điểm tâm tuy đơn giản nhưng nhất định phải có, Ngôn Khánh thích uống sữa đậu nành nhất, vì vậy mọi ngày hắn đều uống một cốc, cả nhà Mao Vượng cũng uống như vậy.
Ban đầu Mao Vượng cả nhà không tiếp nhận được thói quen này.
Nhưng bốn năm trôi qua bọn họ cũng đã quen rồi, Mao Vượng cũng đã thích uống sữa đậu nành, mỗi sáng một chén, mặc gió mặc mưa.
- Lão Mao... ông ấy vào thành rồi.
- Vào thành?
Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc hỏi:
- Mao thẩm, Mao Vượng thúc thúc hôm qua có chuyện gì xảy ra sao? Còn nữa thời tiết này tại sao lại vào thành?
- À, lão Mao nói tuyết lớn như vậy sợ rằng sẽ gặp gió lạnh cho nên muốn mua một chút than đá về, tránh cho không đủ dùng.
Lời này có vẻ hợp lý nhưng Trịnh Ngôn Khánh không tin tưởng lắm.
Hắn cảm giác thấy, gia đình Mao Vượng ba người này có chuyện gì đang giấu hắn, nhưng Ngôn Khánh không biết nên hỏi bọn họ thế nào. Sau khi uống xong sữa đậu này, Thẩm Quang đã chuẩn bị ngựa tốt cho Ngôn Khánh đi tới Đậu gia, cho nên hắn cũng không hỏi nữa.
Lúc ra cửa hắn đột nhiên nói:
- Mao thẩm lúc trước gia gia mang mọi người tới, ta không có ý kiến
- Ba năm nay, chúng ta ở chung một chỗ, ta cũng không đem mọi người là người ngoài, nếu mọi người có gì khó xử thì cứ nói, nếu như ta có cách thì sẽ giúp đỡ mọi người.
- Có chuyện gì thì nói ra, mọi người đừng có che giấu như vậy, đừng để tình cảm ba năm nay phải phai nhạt.
Mao Thẩm đang thu thập đồ ăn, nghe Trịnh Ngôn Khánh nói như vậy thì hai tay trở nên run rẩy.
Mà Ngôn Khánh cũng không nói gì lập tức trở mình lên trên ngựa.
- Thẩm đại ca, ta xin lão Đậu gia giúp đỡ, còn huynh đi tới Thông Xa chợ nhìn một chút.
- Trịnh thiếu gia cứ yên tâm, ta sẽ nắm chắc.
Trịnh Ngôn Khánh đánh ngựa ra roi, rời khỏi trúc viên.
Đi một lúc hắn đã tới Đâu gia.
Vận khí của hắn không tệ, Đậu Uy vì bị phong hàn cho nên hôm nay cũng không ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, Đậu Uy cười ha hả không ngừng đến nỗi Trịnh Ngôn Khánh không biết tại sao hắn lại cười.
- Đậu gia gia, ông cười gì vậy?
- Ha ha, ta đang cười, Bán Duyến Quân chúng ta đã trưởng thành rồi, Ngôn Khánh à... ánh mắt của ngươi không tệ, Bùi Thúy Vân nha đầu kia thật không tệ, tuy không phải là đích chi của Bùi thị nhưng cũng là người đứng đắn, tộc nhân Bùi thị ở Trường An cũng rất có danh tiếng.
Thế nào, có muốn ta giúp đỡ ngươi một chút không"?
Trịnh Ngôn Khánh đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Đậu gia gia, ông hiểu lầm rồi.
- Ha ha, chỉ mong là ta hiểu lầm, đúng rồi ngươi tại sao lại chạy tới đây, trời tuyết lớn như vậy hẳn là đã có chuyện phải không?
Trịnh Ngôn Khánh sau đó đem chuyện của Mạch Tử Trọng nói ra một phen.
Đậu Uy hơi giật mình, mất hứng nói:
- Ngư Câu La già rồi nên hồ đồ, tại sao lại đưa ra chủ ý như vậy, Ngôn Khánh ngươi cũng phải cẩn thận một chút, tên Mạch Tử Trọng kia chơi kích cúc rất lợi hại, bên cạnh hắn còn có một đội kích cúc kỵ mã, rất có danh tiếng ở Trường An, chỉ sợ ngươi không thắng nổi hắn.
- Thắng cũng được không thắng cũng được, dù sao đã là đánh bạc thì chưa chắc đã thua, không đánh một hồi thì không biết kết quả thế nào, chỉ là Đậu gia gia, con còn thiếu mấy người mấy ngựa nữa, còn sân bãi luyện tập nữa cho nên xin gai gia giúp đỡ một chút.
Đậu Uy nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ngựa và sân bãi đều không có vấn đề gì, ở trong chuồng ngựa kia của ta còn có hai mươi mấy con ngựa, tất cả đều cho ngươi mượn, còn về chuyện sân bãi, Đậu gia học xá phía nam có một khối đất trống, lúc nào nhàn rỗi thì ta giúp ngươi thu thập một chút, chỉ là nhân thủ thì ta không giúp được ngươi. Đậu Phụng Tiết hiện tại cũng ở Thục Quận, mặt khác những hài tử khác đều không thích hợp. À ta nhớ tới Hiếu Tuyên mấy ngày nữa sẽ về, đến lúc đó ta bảo Hiếu Tuyên tham gia, bổn sự của nó cũng không kém, ở Trường An cũng đã có kinh nghiệm giao thủ với Mạch Tử Trọng.
Bình luận facebook