Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Chất lỏng ấm áp phun tung tóe lên trên người của Lý Kiến Quốc.
Bên tai của hắn vang lên tiếng la khóc thê lương, thanh âm giao phong rít gào, ầm ĩ náo nhiệt vô cùng.
Lý Kiến Quốc mở mắt, đập vào mắt cảu hắn là một khuôn mặt nữ nhân. Nữ nhân này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng thanh tú, giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đó vì nỗi đau khổ mà biến đổi.
Nữ nhân này nằm trên người của Lý Kiến Quốc, hai tay cố gắng chống đứng lên, giống như sợ rằng đè nặng lên trên người của Lý Kiến Quốc.
- Bảo bảo, không có chuyện gì đâu, con đừng sợ.
Nữ nhân cúi đầu xuống, vừa vặn tiếp xúc ánh mắt của Lý Kiến Quốc.
Trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra vẻ tươi cười, cánh tay duỗi ra ôm lấy Lý Kiến Quốc vào trong lòng.
Lý Kiến Quốc hiện tại mới phát hiện mình... đã biến thành một đứa trẻ.
- Nghịch tặc chạy đâu, một tên cũng không thể buông tha.
Đúng lúc này có người lớn tiếng gọi, thanh âm giống như là kim thiết vậy.
Nữ nhân kia biến sắc định giãy dụa đứng dậy, Lý Kiến Quốc lúc này mới khiếp sợ tỉnh ngộ, hoảng sợ phát hiện ra trước ngực của nữ nhân kia đã có một mũi tên xuyên qua cả thân thể. Nữ nhân này hóa ra vốn đã trọng thương, Lý Kiến Quốc lập tức hiểu được, máu phun tung tóe lên trên người của hắn chính là máu của nàng.
Mà lúc này nữ nhân cố gắng chống thân thể, giống như sợ mũi tên làm bị thương Lý Kiến Quốc.
Lý Kiến Quốc như chìm vào giấc mơ: Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Bốn mươi tuổi, thoắt cái đã biến thành một hài nhi, gặp chuyện như vậy vượt qua khỏi phạm trù lý giải của hắn.
Thời đại này, còn dùng cung tiễn để giết người hay sao?
Được rồi, dùng cung tiễn để giết người thì cũng thôi, nhưng tại sao lại giống như diệt môn thảm án, hơn nữa đây lại là ban ngày ban mặt, là xã hội pháp trị, tên gia hỏa sát nhân kia, chẳng lẽ không sợ chế tài pháp luật hay sao?
Nghĩ tới đây, cơn tức giận của Lý Kiến Quốc liền xông lên đầu, hắn hét lớn một tiếng:
- Dừng tay.
Nhưng hắn quên mất hiện tại mình chỉ là một đứa con nít, tiếng gầm lên giận dữ này của hắn chỉ biến thành tiếng khóc oa oa của trẻ con.
Nữ nhân kia một tay ôm lấy hắn, tận lực tránh cho mũi tên xâm phạm tới Lý Kiến Quốc.
Một tay nàng cầm lấy một thanh lợi kiếm sáng loáng, cắn răng đi tới trước, ở sau lưng chỉ nghe tiếng dây cung phật phật, một tràng mũi tên phá không mà tới, cắm vào hai đùi của nữ nhân, nàng rốt cuộc không cách nào đứng vững nữa liền ngã xuống mặt đất.
- Muội tử.
Một tiếng hét vang lên, chỉ nghe thấy tiếng kim thiết vang lên cùng thanh âm thảm thiết.
Một thân thể nam tử hùng tráng vô cùng xuất hiện bên cạnh của nữ nhân, thân hình của hắn cao chừng một mét tám mươi lăm, trước ngực có bộ lông đen nhánh, trên mặt sở hữu bộ râu quai nón như cương châm, mày kiếm mắt hổ, sáng ngời hữu thần.
Trên người của hắn mặc một chiếc áo ngắn, giống như là áo cộc tay vậy.
Búi tóc tết lại, bàn tay cầm một cây đại côn nặng trịch, dính đầy máu tươi, trên đó còn có hỗn hợp chất lỏng trắng đục, hắn chạy tới bên cạnh nữ nhân, ôm vào trong lồng ngực.
- Bảo bảo, đại ca.... bảo bảo ở đâu.
Nữ nhân kia đã hấp hối nhưng vẫn nhớ tới hài nhi do Lý Kiến Quốc biến thành.
Nam tử kia liền nhìn Lý Kiến Quốc, vứt bỏ đại côn, ôm Lý Kiến Quốc lên.
Trong nháy mắt này, Lý Kiến Quốc đã nhìn tình huống xung quanh, đây rõ ràng là một thôn trang nhưng lúc này đã bị lửa bao bọc, từ ánh lửa có thể thấy rất nhiều nam nữ đang hốt hoảng chạy đi, còn có vô số người mặc hắc y, áo khoác bằng da, trong tay cầm đao kiếm sáng loáng, bốn phía tiến tới đuổi giết, thanh âm không dứt bên tai. Lý Kiến Quốc lúc này kinh hãi thật sự, bởi vì nhìn trang phục của bọn họ thì tựa hồ như không phải thời đại lúc trước của hắn.
Xuyên việt!
Đây là một từ ngữ đang rất lưu hành ở inte.
Nhưng vấn đề là, đây rốt cuộc là thời đại gì đây?
Nam tử kia một tay ôm lấy Lý Kiến Quốc, một tay ôm lấy nữ nhân, run giọng nói:
- Muội tử, bảo bảo ở đây, muội xem đi.
- Ca ca, chiếu cố bảo bảo cho tốt, huynh mau đem bảo bảo đi mau.
- Được, chúng ta cùng đi.
Nam nhân kia run nhè nhẹ nói, Lý Kiến Quốc lúc này mới phát hiện ra, sắc mặt của nữ nhân kia đã ngày càng tái nhợt, tựa hồ như không còn sinh khí, hắn đã hơi minh bạch, nữ nhân này là mẹ của mình, mà nam nhân của ôm lấy hắn lại không giống như cha của mình, theo xưng hô thì một nam một nữ này như là một đôi huynh muội, vậy phụ thân của hài tử này là ai?
Trong mắt của nữ nhân kia thoáng lộ vẻ yêu thương, dùng mặt dán lên gò má của Lý Kiến Quốc:
- Ca, muội không đi được... huynh mau dẫn bảo bảo đi tìm cha của nó.
Thanh âm của nữ nhân càng ngày càng nhỏ, dần dần trở nên yếu ớt không còn nghe thấy được nữa.
Nam nhân kia lớn tiếng hỏi:
- Muội muội, cha của nó hiện nay ở đâu, muội mau nói cho ta biết đi..
- Cha của nó ở...
Nữ nhân kia vươn tay ra, muốn vuốt ve gò má của Lý Kiến Quốc, tuy nhiên lời nói chưa hết thì bàn tay vươn ra đã vô lực giữa không trung mà rơi xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào Lý Kiến Quốc.
Cùng nữ nhân này tiếp xúc chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng Lý Kiến Quốc nhìn theo một loạt động tác của nàng thì cảm nhận được một tình cảm mẫu thân yêu thương vô hạn với hài tử của mình.
Bản thân trọng thương, ngã xuống cũng không muốn làm hài tử mình bị thương.
Còn nụ cười hiền lành kia nữa, trong khoảnh khắc, một huyết mạch như chảy qua người của hắn, sinh ra một tình cảm mãnh liệt, Lý Kiến Quốc không chịu nổi bi thương này mà hé miệng phát ra từng tiếng khóc bi thương.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng Lý Kiến Quốc đã tiếp nhận vị nữ nhân trẻ tuổi này làm mẫu thân của mình.
- Muội tử.
Nam nhân kia thê thảm gọi.
Lý Kiến Quốc lại nghe thấy một tràng thanh âm nữa:
- Ngôn Hổ, mau buông binh khí giao hài tử ra.
Ninh mỗ trước khi rời kinh, Trưởng Tôn đã khẩn cầu ta chiếu cố một trong hai, ngươi chỉ cần giao hài tử kia ra, nói ra nơi hạ lạc của Lý tặc, nơi này tất cả đều là người của ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi rời khỏi đây... ngươi thấy thế nào?
Nam nhân tên là Ngôn Hổ.
Hắn nhẹ nhàng buông thi thể của nữ nhân, một tay ôm Lý Kiến Quốc, một tay cầm đại côn dưới mặt đất lên.
Sẽ không thê thảm như vậy chứ?
Trong lòng Lý Kiến Quốc hồi hộp không thôi, hắn không thể nào điều khiển được suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, vừa xuyên việt đã gặp phải nguy cơ này. Lý Kiến Quốc vô ý thức nắm lấy vạt áo của Ngôn Hổ, hôm nay hắn không có chút khả năng tự vệ nào duy nhất chỉ có thể dựa vào người của Ngôn Hổ. Tuy nhiên hắn vẫn không thể xác định được, Ngôn Hổ này có phải là cữu cữu của hắn không, lúc này bốn phía của Ngôn Hổ đã có rất nhiều người vây quanh.
Nếu như Ngôn Hổ sợ chết, thì mạng nhỏ của Lý Kiến Quốc đã nguy hiểm.
Ngôn Hổ cúi đầu, nhìn Lý Kiến Quốc, cánh tay ôm lấy hắn khẽ chặt thêm một chút nữa.
Người nói chuyện cũng không cao lắm, ước chừng chỉ khoảng một mét tám, thân thể hơi gầy, mặc áo bào màu xanh.
Mắt hình tam giác, đôi lông mày hiện ra một khí tức nham hiểm.
Đặc biệt trên gò má của hắn có một khối bớt... khoan đã không phải bớt mà là hình xăm một con chim tước.
Lý Kiến Quốc kinh ngạc không thôi, hắn chưa thấy qua người nào xăm hình lên trên mặt.
Ngôn Hổ nói:
- Không ngờ đường đường là Lý suất cũng làm ra chuyện như thế.
Lý suất?
Đây là chức quan gì?
Bên tai của hắn vang lên tiếng la khóc thê lương, thanh âm giao phong rít gào, ầm ĩ náo nhiệt vô cùng.
Lý Kiến Quốc mở mắt, đập vào mắt cảu hắn là một khuôn mặt nữ nhân. Nữ nhân này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng thanh tú, giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đó vì nỗi đau khổ mà biến đổi.
Nữ nhân này nằm trên người của Lý Kiến Quốc, hai tay cố gắng chống đứng lên, giống như sợ rằng đè nặng lên trên người của Lý Kiến Quốc.
- Bảo bảo, không có chuyện gì đâu, con đừng sợ.
Nữ nhân cúi đầu xuống, vừa vặn tiếp xúc ánh mắt của Lý Kiến Quốc.
Trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra vẻ tươi cười, cánh tay duỗi ra ôm lấy Lý Kiến Quốc vào trong lòng.
Lý Kiến Quốc hiện tại mới phát hiện mình... đã biến thành một đứa trẻ.
- Nghịch tặc chạy đâu, một tên cũng không thể buông tha.
Đúng lúc này có người lớn tiếng gọi, thanh âm giống như là kim thiết vậy.
Nữ nhân kia biến sắc định giãy dụa đứng dậy, Lý Kiến Quốc lúc này mới khiếp sợ tỉnh ngộ, hoảng sợ phát hiện ra trước ngực của nữ nhân kia đã có một mũi tên xuyên qua cả thân thể. Nữ nhân này hóa ra vốn đã trọng thương, Lý Kiến Quốc lập tức hiểu được, máu phun tung tóe lên trên người của hắn chính là máu của nàng.
Mà lúc này nữ nhân cố gắng chống thân thể, giống như sợ mũi tên làm bị thương Lý Kiến Quốc.
Lý Kiến Quốc như chìm vào giấc mơ: Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Bốn mươi tuổi, thoắt cái đã biến thành một hài nhi, gặp chuyện như vậy vượt qua khỏi phạm trù lý giải của hắn.
Thời đại này, còn dùng cung tiễn để giết người hay sao?
Được rồi, dùng cung tiễn để giết người thì cũng thôi, nhưng tại sao lại giống như diệt môn thảm án, hơn nữa đây lại là ban ngày ban mặt, là xã hội pháp trị, tên gia hỏa sát nhân kia, chẳng lẽ không sợ chế tài pháp luật hay sao?
Nghĩ tới đây, cơn tức giận của Lý Kiến Quốc liền xông lên đầu, hắn hét lớn một tiếng:
- Dừng tay.
Nhưng hắn quên mất hiện tại mình chỉ là một đứa con nít, tiếng gầm lên giận dữ này của hắn chỉ biến thành tiếng khóc oa oa của trẻ con.
Nữ nhân kia một tay ôm lấy hắn, tận lực tránh cho mũi tên xâm phạm tới Lý Kiến Quốc.
Một tay nàng cầm lấy một thanh lợi kiếm sáng loáng, cắn răng đi tới trước, ở sau lưng chỉ nghe tiếng dây cung phật phật, một tràng mũi tên phá không mà tới, cắm vào hai đùi của nữ nhân, nàng rốt cuộc không cách nào đứng vững nữa liền ngã xuống mặt đất.
- Muội tử.
Một tiếng hét vang lên, chỉ nghe thấy tiếng kim thiết vang lên cùng thanh âm thảm thiết.
Một thân thể nam tử hùng tráng vô cùng xuất hiện bên cạnh của nữ nhân, thân hình của hắn cao chừng một mét tám mươi lăm, trước ngực có bộ lông đen nhánh, trên mặt sở hữu bộ râu quai nón như cương châm, mày kiếm mắt hổ, sáng ngời hữu thần.
Trên người của hắn mặc một chiếc áo ngắn, giống như là áo cộc tay vậy.
Búi tóc tết lại, bàn tay cầm một cây đại côn nặng trịch, dính đầy máu tươi, trên đó còn có hỗn hợp chất lỏng trắng đục, hắn chạy tới bên cạnh nữ nhân, ôm vào trong lồng ngực.
- Bảo bảo, đại ca.... bảo bảo ở đâu.
Nữ nhân kia đã hấp hối nhưng vẫn nhớ tới hài nhi do Lý Kiến Quốc biến thành.
Nam tử kia liền nhìn Lý Kiến Quốc, vứt bỏ đại côn, ôm Lý Kiến Quốc lên.
Trong nháy mắt này, Lý Kiến Quốc đã nhìn tình huống xung quanh, đây rõ ràng là một thôn trang nhưng lúc này đã bị lửa bao bọc, từ ánh lửa có thể thấy rất nhiều nam nữ đang hốt hoảng chạy đi, còn có vô số người mặc hắc y, áo khoác bằng da, trong tay cầm đao kiếm sáng loáng, bốn phía tiến tới đuổi giết, thanh âm không dứt bên tai. Lý Kiến Quốc lúc này kinh hãi thật sự, bởi vì nhìn trang phục của bọn họ thì tựa hồ như không phải thời đại lúc trước của hắn.
Xuyên việt!
Đây là một từ ngữ đang rất lưu hành ở inte.
Nhưng vấn đề là, đây rốt cuộc là thời đại gì đây?
Nam tử kia một tay ôm lấy Lý Kiến Quốc, một tay ôm lấy nữ nhân, run giọng nói:
- Muội tử, bảo bảo ở đây, muội xem đi.
- Ca ca, chiếu cố bảo bảo cho tốt, huynh mau đem bảo bảo đi mau.
- Được, chúng ta cùng đi.
Nam nhân kia run nhè nhẹ nói, Lý Kiến Quốc lúc này mới phát hiện ra, sắc mặt của nữ nhân kia đã ngày càng tái nhợt, tựa hồ như không còn sinh khí, hắn đã hơi minh bạch, nữ nhân này là mẹ của mình, mà nam nhân của ôm lấy hắn lại không giống như cha của mình, theo xưng hô thì một nam một nữ này như là một đôi huynh muội, vậy phụ thân của hài tử này là ai?
Trong mắt của nữ nhân kia thoáng lộ vẻ yêu thương, dùng mặt dán lên gò má của Lý Kiến Quốc:
- Ca, muội không đi được... huynh mau dẫn bảo bảo đi tìm cha của nó.
Thanh âm của nữ nhân càng ngày càng nhỏ, dần dần trở nên yếu ớt không còn nghe thấy được nữa.
Nam nhân kia lớn tiếng hỏi:
- Muội muội, cha của nó hiện nay ở đâu, muội mau nói cho ta biết đi..
- Cha của nó ở...
Nữ nhân kia vươn tay ra, muốn vuốt ve gò má của Lý Kiến Quốc, tuy nhiên lời nói chưa hết thì bàn tay vươn ra đã vô lực giữa không trung mà rơi xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào Lý Kiến Quốc.
Cùng nữ nhân này tiếp xúc chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng Lý Kiến Quốc nhìn theo một loạt động tác của nàng thì cảm nhận được một tình cảm mẫu thân yêu thương vô hạn với hài tử của mình.
Bản thân trọng thương, ngã xuống cũng không muốn làm hài tử mình bị thương.
Còn nụ cười hiền lành kia nữa, trong khoảnh khắc, một huyết mạch như chảy qua người của hắn, sinh ra một tình cảm mãnh liệt, Lý Kiến Quốc không chịu nổi bi thương này mà hé miệng phát ra từng tiếng khóc bi thương.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng Lý Kiến Quốc đã tiếp nhận vị nữ nhân trẻ tuổi này làm mẫu thân của mình.
- Muội tử.
Nam nhân kia thê thảm gọi.
Lý Kiến Quốc lại nghe thấy một tràng thanh âm nữa:
- Ngôn Hổ, mau buông binh khí giao hài tử ra.
Ninh mỗ trước khi rời kinh, Trưởng Tôn đã khẩn cầu ta chiếu cố một trong hai, ngươi chỉ cần giao hài tử kia ra, nói ra nơi hạ lạc của Lý tặc, nơi này tất cả đều là người của ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi rời khỏi đây... ngươi thấy thế nào?
Nam nhân tên là Ngôn Hổ.
Hắn nhẹ nhàng buông thi thể của nữ nhân, một tay ôm Lý Kiến Quốc, một tay cầm đại côn dưới mặt đất lên.
Sẽ không thê thảm như vậy chứ?
Trong lòng Lý Kiến Quốc hồi hộp không thôi, hắn không thể nào điều khiển được suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, vừa xuyên việt đã gặp phải nguy cơ này. Lý Kiến Quốc vô ý thức nắm lấy vạt áo của Ngôn Hổ, hôm nay hắn không có chút khả năng tự vệ nào duy nhất chỉ có thể dựa vào người của Ngôn Hổ. Tuy nhiên hắn vẫn không thể xác định được, Ngôn Hổ này có phải là cữu cữu của hắn không, lúc này bốn phía của Ngôn Hổ đã có rất nhiều người vây quanh.
Nếu như Ngôn Hổ sợ chết, thì mạng nhỏ của Lý Kiến Quốc đã nguy hiểm.
Ngôn Hổ cúi đầu, nhìn Lý Kiến Quốc, cánh tay ôm lấy hắn khẽ chặt thêm một chút nữa.
Người nói chuyện cũng không cao lắm, ước chừng chỉ khoảng một mét tám, thân thể hơi gầy, mặc áo bào màu xanh.
Mắt hình tam giác, đôi lông mày hiện ra một khí tức nham hiểm.
Đặc biệt trên gò má của hắn có một khối bớt... khoan đã không phải bớt mà là hình xăm một con chim tước.
Lý Kiến Quốc kinh ngạc không thôi, hắn chưa thấy qua người nào xăm hình lên trên mặt.
Ngôn Hổ nói:
- Không ngờ đường đường là Lý suất cũng làm ra chuyện như thế.
Lý suất?
Đây là chức quan gì?
Bình luận facebook