Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
-Đúng rồi, ta vừa mới trở lại nhìn thấy có không ít người ở trên bến thuyền ThôngXa phố không biết là làm trò gì?
- Bến thuyền Thông xa phố?
- Đúng thế, rất nhiều người, có khoảng bốn nămtrăm người.
- À, xem ra bọn họ tụ tập đánh bạc, Thông Xaphố những thương nhân người hồ kia thích nhất là như vậy, ta nghe nói mấy ngàytrước có một trăm người cũng tụ tập chọi gà, chỉ sợ hiện tại cũng giống nhưvậy.
Sau giờ Tuất Từ Thế Tích và Thẩm Quang đều đinghỉ ngơi, Trịnh Ngôn Khánh cũng bảo Mao Tiểu Niệm đi nghỉ, hắn một mình ngồitrước hiên cửa nhìn mưa rơi vừa uống một ngụm trà, đang chuẩn bị về phòng nghỉngơi thì trong tích tắc, Tứ Nhãn và Tế Yêu đột nhiên đứng lên, phát ra tiếng hôtrầm thấp.]
Ngôn Khánh khẽ giật mình.
- Người nào?
- Tiểu Tú, là ta, Đóa Đóa.
Thanh âm quen thuộc truyền tới, chỉ thấy Đóa Đóatrong một bộ đồ màu đen, từ sau tường viện nhảy xuống.
Ngôn Khánh vội vàng ngăn Tứ Nhãn và Tứ Yêu lạisau đó cất bước lên nghênh đón:
- Đóa Đóa, tại sao ngươi lại tới đây?
Nha đầu kia giống như là vừa leo tường xong.
Trước đó nàng bị Thẩm Quang phát hiện, lần nàyvẫn không chừa.
Mái tóc của Đóa Đóa ướt sũng, hai bàn tay lạnhbuốt, Trịnh Ngôn Khánh vội vàng kéo nàng vào trong phòng, miệng khẽ trách cứ:
- Mưa lớn như vậy sao ngươi lại tới đây?
Đóa Đóa nói:
- Tiểu Tú, ta phải đi rồi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, chợt minh bạchý của Đóa Đóa.
Trong lòng hắn hiện ra một cảm giác khôngnỡ,hắn nhẹ giọng hỏi:
- Khi nào thì đi?
- Trời sáng ta phải đi.
đo nói xong lấy ra một xấp khế đất nhét vàotrong tay của Trịnh Ngôn Khánh mà khẽ nói:
- Vốn ta định đem Đại Định tửu lâu cho ngươinhưng Cáp công công đã nói, Đại Định tửu lâu quá lộ, chỉ sợ khiến ngươi bị bấtlợi, những năm nay Cáp công công ở Lạc Dương đã dùng danh nghĩa mẹ ta mua khongít đất, ta nghĩ sau này ngươi cần phát triển cũng cần căn cơ, cho nên chuyểnqua tên của ngươi.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh lắp bắp kinh hãi, theo bản năngmuốn cự tuyệt.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đóa Đóa,hắn không nhẫn tâm vì vậy nghĩ nghĩ rồi thu khế đất vào trong ngực.
- Vậy trước hết giao cho ta, khi thời cuộc ổn địnhta sẽ trả lại.
- Đúng rồi ngươi bao giờ trở về?
- Cáp công công nói về Tương Châu trước, xử lýsản nghiệp bên đó thỏa đáng xong sẽ đi tới Thục Trung một hai năm, cuối cùngtrở về, đến lúc đó không cần phải lo bị người vạch trần nữa.
Cáp Sĩ Kỳ này dụng tâm quả là kín đáo.
Ngôn Khánh nói:
- Như vậy cũng tốt, trước hết cứ ổn định đã,ta nếu như nhàn rỗi sẽ tới Thục Trung thăm ngươi.
- Thật sao?
- Đại trượng phu nói một lời, tứ mã nan truy.
Trên khuôn mặt Đóa Đóa hiện ra nụ cười tươi.
Nàng đột nhiên ôm lấy eo Trịnh Ngôn Khánh,chôn đầu vào trong ngực của hắn, dùng thanh âm cực kỳ yếu ớt mà thốt ra:
- Vậy ta muốn ngươi cam đoan, phải tới thăm tasớm.
Trong lòng Ngôn Khánh nảy sinh ra một tình cảmthương yêu, hắn dùng sức ôm Đóa Đóa vào trong ngực.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ tới thăm ngươi.
Trên sông lạc thủy nổi lơ lủng một màn hơi nướcnhàn nhạt, giống như là một thiếu nữ xinh đẹp mặc lụa mỏng.
Nhiệt độ cũng đã được hạ xuống, trải qua trậnmưa gió đã mang theo khí lạnh thoải mái, quét lên trên người tạo ra cảm giácthoải mái dễ chịu.
Có lẽ từ đầu hạ tới bây giờ đây là ban đêmkhiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu nhất.
Cáp Sĩ Kỳ thu thập hành lý xong, nhìn sắc trờithì thấy đã qua giờ Tý.
Đóa Đóa đã ra ngoài hai canh giờ, chắc cũng đãsắp về, bọn họ lần này phải rời khỏi Lạc Dương, dựa theo lời nói của Trịnh NgônKhánh thì chính là ẩn núp, hắn tuy không nói gì thêm nhưng Cáp Sĩ Kỳ có một cảmgiác rất tin tưởng Trịnh Ngôn Khánh.
Đồng thời Cáp Sĩ Kỳ cũng có một cách nghĩ kỳquái.
Nếu như quận chúa tương lai thật sự có thể gảcho Trịnh Ngôn Khánh thì bằng vào năng lực của tiểu gia hỏa này, cùng với Trịnhthị gia tộc phía sau lưng hắn nói không chừng có thể phục hưng đại Chu vương triều, Á Á cũng có một người giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Cáp Sĩ Kỳ đứng dậy đi vào trongphòng ngủ.
Vũ Văn Á hiện tại đã nằm trên giường mà ngủ.
Đối với hài tử từ nhỏ một tay nuôi lớn này,Cáp Sĩ Kỳ có một cảm giác giống như tổ phụ yêu mến, cũng tương tự như Trịnh ThếAn, hắn đã mất đi công năng sinh dục, từ nhỏ đã nuôi lớn một đứa con ít.
Chỉ là không giống như Trịnh Ngôn Khánh, Vũ VănÁ còn cần phải cần Cáp Sĩ Kỳ quan tâm tới.
Dù sao... trên đời này có một người yêu nghiệtnhư Trịnh Ngôn Khánh là đủ rồi.
Dường như trong giấc mộng, Vũ Văn Á mơ thấy điềugì đó tươi đẹp khuôn mặt nở ra một nụ cười rất tươi.
- Đại sư bá, đã xảy ra chuyện.
Cửa phòng bị đẩy ra, người xông vào là mộtthanh niên mười bảy mười tám tuổi.
Thân hình hắn gầy gầy cao cao, nhìn có vẻ rấtvăn nhược.
Tóc đen rối tung, hắn hấp tấp đi tới, thoángcái đã đánh thức Vũ Văn Á thức dậy.
Mao Tiểu Tám, ngươi bối rối gì vậy?
Nếu như Trịnh Ngôn Khánh ở đây có thể nhận rangười này chính là Mao Tiểu Tám, người vứt bỏ gia đình năm đó.
- Sư bá, sư phụ ông ấy...
Cáp Sĩ Kỳ nhăn mày lại:
- Sư phụ ngươi làm sao, từ từ mà nói, đừnghoảng hốt.
- Sư phụ ông ấy mang người nói là muốn tiếnvào hoàng thành lấy đầu hoàng đế.
- Ngươi nói cái gì?
- Sư phụ ông ấy chỉ sợ đã xông vào hoàng thànhrồi.
Cáp Sĩ Kỳ kinh hãi một tiếng.
- Sư phụ ngươi tại sao lại xông vào tronghoàng thành?
Mao Tiểu Tám do dự một chút rồi khẽ nói:
- Sư phụ nói, đại sư bá sống an nhàn sung sướngmuốn rút khỏi Lạc Dương, quên đi thâm cừu đại hận ngày xưa cho nên sư phụ nóiông ấy thà chết trận chứ không sống qua ngày, vừa rồi ông ấy đã triệu tập 500giáo chúng đệ tử, đi về phía của thành.
Cáp Sĩ Kỳ luồng cuống tay chân, không biếtphải làm sao.
- Hồ Tử chết tiệt, hắn điên rồi sao?
Cáp Sĩ Kỳ tức giận chửi bới:
- Hắn có biết như vậy sẽ khiến chúng ta rơivào tình cảnh nguy hiểm không?
- Không được ta cần phải ngăn hắn lại.
- Mao Tiểu Tám, sư phụ ngươi khi nào hành động.
- Ông ấy đi rồi, lúc trời còn mưa lớn đã triệutập giáo chúng đệ tử, tới thông xa phố tập hợp lại.
- Đệ tử ngăn ông ấy không được nên đành phảichạy về báo cho sư bá, chỉ sợ lúc này sư phụ đã khởi hành.
- Bến thuyền Thông xa phố?
- Đúng thế, rất nhiều người, có khoảng bốn nămtrăm người.
- À, xem ra bọn họ tụ tập đánh bạc, Thông Xaphố những thương nhân người hồ kia thích nhất là như vậy, ta nghe nói mấy ngàytrước có một trăm người cũng tụ tập chọi gà, chỉ sợ hiện tại cũng giống nhưvậy.
Sau giờ Tuất Từ Thế Tích và Thẩm Quang đều đinghỉ ngơi, Trịnh Ngôn Khánh cũng bảo Mao Tiểu Niệm đi nghỉ, hắn một mình ngồitrước hiên cửa nhìn mưa rơi vừa uống một ngụm trà, đang chuẩn bị về phòng nghỉngơi thì trong tích tắc, Tứ Nhãn và Tế Yêu đột nhiên đứng lên, phát ra tiếng hôtrầm thấp.]
Ngôn Khánh khẽ giật mình.
- Người nào?
- Tiểu Tú, là ta, Đóa Đóa.
Thanh âm quen thuộc truyền tới, chỉ thấy Đóa Đóatrong một bộ đồ màu đen, từ sau tường viện nhảy xuống.
Ngôn Khánh vội vàng ngăn Tứ Nhãn và Tứ Yêu lạisau đó cất bước lên nghênh đón:
- Đóa Đóa, tại sao ngươi lại tới đây?
Nha đầu kia giống như là vừa leo tường xong.
Trước đó nàng bị Thẩm Quang phát hiện, lần nàyvẫn không chừa.
Mái tóc của Đóa Đóa ướt sũng, hai bàn tay lạnhbuốt, Trịnh Ngôn Khánh vội vàng kéo nàng vào trong phòng, miệng khẽ trách cứ:
- Mưa lớn như vậy sao ngươi lại tới đây?
Đóa Đóa nói:
- Tiểu Tú, ta phải đi rồi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, chợt minh bạchý của Đóa Đóa.
Trong lòng hắn hiện ra một cảm giác khôngnỡ,hắn nhẹ giọng hỏi:
- Khi nào thì đi?
- Trời sáng ta phải đi.
đo nói xong lấy ra một xấp khế đất nhét vàotrong tay của Trịnh Ngôn Khánh mà khẽ nói:
- Vốn ta định đem Đại Định tửu lâu cho ngươinhưng Cáp công công đã nói, Đại Định tửu lâu quá lộ, chỉ sợ khiến ngươi bị bấtlợi, những năm nay Cáp công công ở Lạc Dương đã dùng danh nghĩa mẹ ta mua khongít đất, ta nghĩ sau này ngươi cần phát triển cũng cần căn cơ, cho nên chuyểnqua tên của ngươi.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh lắp bắp kinh hãi, theo bản năngmuốn cự tuyệt.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đóa Đóa,hắn không nhẫn tâm vì vậy nghĩ nghĩ rồi thu khế đất vào trong ngực.
- Vậy trước hết giao cho ta, khi thời cuộc ổn địnhta sẽ trả lại.
- Đúng rồi ngươi bao giờ trở về?
- Cáp công công nói về Tương Châu trước, xử lýsản nghiệp bên đó thỏa đáng xong sẽ đi tới Thục Trung một hai năm, cuối cùngtrở về, đến lúc đó không cần phải lo bị người vạch trần nữa.
Cáp Sĩ Kỳ này dụng tâm quả là kín đáo.
Ngôn Khánh nói:
- Như vậy cũng tốt, trước hết cứ ổn định đã,ta nếu như nhàn rỗi sẽ tới Thục Trung thăm ngươi.
- Thật sao?
- Đại trượng phu nói một lời, tứ mã nan truy.
Trên khuôn mặt Đóa Đóa hiện ra nụ cười tươi.
Nàng đột nhiên ôm lấy eo Trịnh Ngôn Khánh,chôn đầu vào trong ngực của hắn, dùng thanh âm cực kỳ yếu ớt mà thốt ra:
- Vậy ta muốn ngươi cam đoan, phải tới thăm tasớm.
Trong lòng Ngôn Khánh nảy sinh ra một tình cảmthương yêu, hắn dùng sức ôm Đóa Đóa vào trong ngực.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ tới thăm ngươi.
Trên sông lạc thủy nổi lơ lủng một màn hơi nướcnhàn nhạt, giống như là một thiếu nữ xinh đẹp mặc lụa mỏng.
Nhiệt độ cũng đã được hạ xuống, trải qua trậnmưa gió đã mang theo khí lạnh thoải mái, quét lên trên người tạo ra cảm giácthoải mái dễ chịu.
Có lẽ từ đầu hạ tới bây giờ đây là ban đêmkhiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu nhất.
Cáp Sĩ Kỳ thu thập hành lý xong, nhìn sắc trờithì thấy đã qua giờ Tý.
Đóa Đóa đã ra ngoài hai canh giờ, chắc cũng đãsắp về, bọn họ lần này phải rời khỏi Lạc Dương, dựa theo lời nói của Trịnh NgônKhánh thì chính là ẩn núp, hắn tuy không nói gì thêm nhưng Cáp Sĩ Kỳ có một cảmgiác rất tin tưởng Trịnh Ngôn Khánh.
Đồng thời Cáp Sĩ Kỳ cũng có một cách nghĩ kỳquái.
Nếu như quận chúa tương lai thật sự có thể gảcho Trịnh Ngôn Khánh thì bằng vào năng lực của tiểu gia hỏa này, cùng với Trịnhthị gia tộc phía sau lưng hắn nói không chừng có thể phục hưng đại Chu vương triều, Á Á cũng có một người giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Cáp Sĩ Kỳ đứng dậy đi vào trongphòng ngủ.
Vũ Văn Á hiện tại đã nằm trên giường mà ngủ.
Đối với hài tử từ nhỏ một tay nuôi lớn này,Cáp Sĩ Kỳ có một cảm giác giống như tổ phụ yêu mến, cũng tương tự như Trịnh ThếAn, hắn đã mất đi công năng sinh dục, từ nhỏ đã nuôi lớn một đứa con ít.
Chỉ là không giống như Trịnh Ngôn Khánh, Vũ VănÁ còn cần phải cần Cáp Sĩ Kỳ quan tâm tới.
Dù sao... trên đời này có một người yêu nghiệtnhư Trịnh Ngôn Khánh là đủ rồi.
Dường như trong giấc mộng, Vũ Văn Á mơ thấy điềugì đó tươi đẹp khuôn mặt nở ra một nụ cười rất tươi.
- Đại sư bá, đã xảy ra chuyện.
Cửa phòng bị đẩy ra, người xông vào là mộtthanh niên mười bảy mười tám tuổi.
Thân hình hắn gầy gầy cao cao, nhìn có vẻ rấtvăn nhược.
Tóc đen rối tung, hắn hấp tấp đi tới, thoángcái đã đánh thức Vũ Văn Á thức dậy.
Mao Tiểu Tám, ngươi bối rối gì vậy?
Nếu như Trịnh Ngôn Khánh ở đây có thể nhận rangười này chính là Mao Tiểu Tám, người vứt bỏ gia đình năm đó.
- Sư bá, sư phụ ông ấy...
Cáp Sĩ Kỳ nhăn mày lại:
- Sư phụ ngươi làm sao, từ từ mà nói, đừnghoảng hốt.
- Sư phụ ông ấy mang người nói là muốn tiếnvào hoàng thành lấy đầu hoàng đế.
- Ngươi nói cái gì?
- Sư phụ ông ấy chỉ sợ đã xông vào hoàng thànhrồi.
Cáp Sĩ Kỳ kinh hãi một tiếng.
- Sư phụ ngươi tại sao lại xông vào tronghoàng thành?
Mao Tiểu Tám do dự một chút rồi khẽ nói:
- Sư phụ nói, đại sư bá sống an nhàn sung sướngmuốn rút khỏi Lạc Dương, quên đi thâm cừu đại hận ngày xưa cho nên sư phụ nóiông ấy thà chết trận chứ không sống qua ngày, vừa rồi ông ấy đã triệu tập 500giáo chúng đệ tử, đi về phía của thành.
Cáp Sĩ Kỳ luồng cuống tay chân, không biếtphải làm sao.
- Hồ Tử chết tiệt, hắn điên rồi sao?
Cáp Sĩ Kỳ tức giận chửi bới:
- Hắn có biết như vậy sẽ khiến chúng ta rơivào tình cảnh nguy hiểm không?
- Không được ta cần phải ngăn hắn lại.
- Mao Tiểu Tám, sư phụ ngươi khi nào hành động.
- Ông ấy đi rồi, lúc trời còn mưa lớn đã triệutập giáo chúng đệ tử, tới thông xa phố tập hợp lại.
- Đệ tử ngăn ông ấy không được nên đành phảichạy về báo cho sư bá, chỉ sợ lúc này sư phụ đã khởi hành.
Bình luận facebook