Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
Ngôn Khánh vội vàng xuống ngựa, đồng thời ý bảo Đóa Đóa cũng xuống.
- Vương đội trưởng.
- Ha ha, Trịnh công tử chớ khách khí, thúc tổ của ta vẫn ở trong phủ tĩnh dưỡng., vẫn chưa nói lời cảm tạ với công tử được...
- Thúc tổ của ngài có phải là lão hổ gia gia.
- Đúng thế.
Vương Hổ chưa dứt lời đã kéo tay Trịnh Ngôn Khánh tới bên cạnh:
- Trịnh công tử tối nay tốt nhất hãy ở trong nhà, chớ đi ra ngoài, đại tướng quân, Phòng phủ doãn, cùng với Bộc Dương quận công đều ký tên vào quân lệnh, tối nay đóng chặt tất cả cưởng phường, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự tiện ra ngoài. Nếu như vừa rồi không phải Vương Lý Chính nhận ra công tử chỉ sợ đã dẫn tới phát sinh xung đột.
Trưởng Tôn Thịnh, Phòng Ngạn Khiêm, Vũ Văn Thuật ba người đều ký tên vào quân lệnh?
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh liền trở nên khẩn trương.
- Chuyện này tại sao phải làm như vậy?
- Nghe nói... hình như có phản tặc, đại tướng quân đã hạ quân lệnh, phàm sau nửa đêm ai còn ở trong phường đi lại, lập tức bắt về, tuy nhiên ngài là đệ tử của đại tướng quân dĩ nhiên không có vấn đề gì.
- Tuy nhiên quân lệnh như sơn, ty chức không thể làm bậy được, hay là công tử đểu cho vị bằng hữu kia ở tại quý phủ một đêm, hừng đông rồi hãy khởi hành, đi ra ngoài bây giờ vô cùng nguy hiểm.
Trịnh Ngôn Khánh thầm hít sâu một hơi.
Hắn cố gắng lộ ra nét mặt tươi cười mà chắp tay nói:
- Nếu không có Vương đại ca chỉ bảo ta suýt nữa đã chọc phải tai họa.
- Như vậy đi ta về trước.
Nói xong hắn một lần nữa nói lời cảm tạ, đem đèn lồng cắm lên trên yên ngựa, nắm lấy cánh tay của Đóa Đóa:
- Tỷ tỷ đêm nay trong thành cấm người đi lại, theo ta thấy tỷ ở nhà ta một đêm, ngày mai đi.
Thấy Trịnh Ngôn Khánh dùng sức nắm tay mình, Đóa Đóa đã biết sự tình không ổn.
Nàng muốn giãy ra nhưng lại bị Trịnh Ngôn Khánh trừng mắt hổ lập tức đình chỉ phản kháng.
Nàng yên lặng đi theo Trịnh Ngôn Khánh trở về, Trịnh Ngôn Khánh thấp giọng nói:
- Đừng quay đầu lại về đến nhà rồi nói sau.
Đảng Sĩ Hùng ở bên kia chuẩn bị đóng cửa, phát hiện ra Trịnh Ngôn Khánh và Đóa Đóa đã quay về.
Hắn bước lên phía trước định cất tiếng hỏi thì Trịnh Ngôn Khánh đã đem dây cương ném cho hắn, rồi kéo Đóa Đóa vỗi vã vào trong phủ.
- Tại sao mới đi ra ngoài đã trở về gấp vậy.
Hắn gãi gãi đầu nghĩ mãi mà không hiểu được.
Đầu Thiên Tân Kiều, tiếng thét vang lên liên tục.
Quân đội từ bốn phương tám hướng vọt tới lên tới chục nghìn người.
Có người cầm giáo có người cầm trường mâu, còn lại thì cầm đao, Cáp Sĩ Kỳ bị vây trong ba tầng.
Hơn mười tên sĩ tốt cầm giáo xông lại, Cáp Sĩ Kỳ trợn mắt quát lên một tiếng, vung đao tiến tới.
Đao pháp của hắn vô cùng đơn giản chỉ dài có bốn xích, cho dù đặc chế cũng chỉ khoảng ba bốn mươi cân nhưng đối mặt với những cây giáo kia, hoành đao à giáo va chạm thì giáo lại sụp đổ, sĩ tốt từng người bị Cáp Sĩ Kỳ đánh bay ra ngoài. Từng quân lính lao tới tấp nập nhưng Cáp Sĩ Kỳ hoàn toàn không hoảng sợ, hắn quát hô không ngừng, hoành đao tung bay,, quan tướng bị giết khiến cho quân lính liên tục phải lui về sau.
Ở phía xa xa trên đầu thành, Phòng Ngạn Khiêm và Vũ Văn Thuật đều lộ vẻ khiếp sợ.
- Hai mươi năm không gặp, võ nghệ của Cáp Đức ngày càng đáng sợ.
Vũ Văn Thuật nhìn thấy võ nghệ của Cáp Sĩ Kỳ thì nhịn không được thốt ra một tiếng thán phục.
Phòng Ngạn Khiêm cũng nhíu chặt lông mày mà khẽ nói:
- Quận công tên Cáp Sĩ Kỳ này không hổ là Trường An đệ nhất cao thủ năm đó.
Vũ Văn Thuật không nói tiếng nào chỉ im lặng, nhìn chiến sự trên đầu Thiên Tân Kiều.
Cáp Sĩ Kỳ tả xung hữu đột không rõ là giết bao nhiêu quan quân, chỉ thấy mỗi lần hắn bức quan quân lui về phía sau nhảy lên kiếm đường đào tẩu thì trong quan quân hình như có một gẫ cao thủ, mỗi lần Cáp Sĩ Kỳ nhảy lên đều bắn ra một mũi tên, bức Cáp Sĩ Kỳ phải rơi xuống, một lần nữa rơi vào vòng khổ chiến.
- Trưởng Tôn Thịnh có gan thì tiến hành một trận chiến với ta.
Cáp Sĩ Kỳ râu tóc sôi sục, toàn thân đẫm máu nghiêm nghị quát:
- Núp trong bóng tối bắn trộm không phải là anh hùng hảo hán.
- Cáp tổng quản, hạ quan hôm nay phụng chỉ giết tặc không thể cùng tổng quản tranh giành khí phách.
- Ta biết tổng quản võ nghệ cao cường hai mươi năm trước ở Trường An là đệ nhất cao thủ, hạ quan xin cam bái hạ phong.
- Vô sỉ.
Cáp Sĩ Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng chộp lấy một thanh hoành đao, làm nên chiêu hoành tảo thiên quân khiến cho vài tên quan quân bị mất mạng ngay tại chỗ.
Trưởng Tôn Thịnh thấy tình huống này thì không khỏi nhíu mày.
Võ công của Cáp Sĩ Kỳ quả nhiên đã đạt đến tuyệt hảo, nếu như tiếp tục vây đánh chỉ sợ quân sĩ sẽ bị tổn thương thảm trọng.
- Mạch trụ quốc, xin trụ quốc dẫn theo bộ thuộc thu phục hắn, ta ở bên cạnh phối hợp.
- Được.
Ở sau lưng Trưởng Tôn Thịnh, một đại tướng nghiêm nghị quát:
- Các ngươi mau tránh ra, để ta đối phóng với lão già này.
Hắn vừa nói chuyện vừa phóng ra như bay, hoành đao trong tay bổ về phía Cáp Sĩ Kỳ, Cáp Sĩ Kỳ trở tay nghiêng một cái, tránh khỏi đao của Mạch Thiết Trượng rồi vung ra một quyền hung hăng đánh về phía Mạch Thiết Trượng.
Mạch Thiết Trượng không biết Cáp Sĩ Kỳ lợi hại chỉ lạnh lùng cười trở mình hoành đao đánh ra.
Chỉ nghe ầm một tiếng cánh tay của Mạch Thiết Trượng run lên, hổ khẩu vỡ toang máu tươi cũng trở nên đầm đìa thiếu chút nữa không cầm được binh khí trong khi nắm đấm của Cáp Sĩ Kỳ vẫn bình yên vô sự, hắn âm hiểm cười rồi lại đâm thêm một đao nữa.
Cùng lúc đó chỉ thấy từ trong không trung truyền tới thanh âm gió rít.
Một mũi tên nhọn phá không lao tới bắn thẳng về phía Cáp Sĩ Kỳ, Cáp Sĩ Kỳ không thể không buông Mạch Thiết Trượng xoay người dùng đao chém vào mũi tên, mà hoành đao của Cáp Sĩ Kỳ cũng bị chấn động hắn phải lùi về hai bước.
- Hảo xạ thuật, đây chính là Tảm Lịch Tiễn của Phích Lịch đường sao?
- Kính xin tổng quản chỉ giáo.
Trưởng Tôn Thịnh nói xong hít sâu một hơi rồi lại giương cung cài tên, hàng loạt mũi tên phát ra.
Cáp Sĩ Kỳ không thể không liên tục ngăn cản một phương diện khác còn phải chống lại sự công kích từ sĩ tốt.
Đúng lúc này chỉ nghe một thanh âm hổ gầm:
- Tất cả đều tránh ra cho ta, để bổn tướng quân tru sát lão già này.
Một thớt hồng tuấn mã từ trong đám người lao tới, ngựa như Giao Long người như mãnh hổ, trong tay cầm một cây Phượng Sí Lưu Kim Thang, chỉ thấy người tới cánh tay khuấy động trong chớp mắt đã tới trước mặt Cáp Sĩ Kỳ, không nói nhiều lời, hung hăng giáng xuống.
- Vương đội trưởng.
- Ha ha, Trịnh công tử chớ khách khí, thúc tổ của ta vẫn ở trong phủ tĩnh dưỡng., vẫn chưa nói lời cảm tạ với công tử được...
- Thúc tổ của ngài có phải là lão hổ gia gia.
- Đúng thế.
Vương Hổ chưa dứt lời đã kéo tay Trịnh Ngôn Khánh tới bên cạnh:
- Trịnh công tử tối nay tốt nhất hãy ở trong nhà, chớ đi ra ngoài, đại tướng quân, Phòng phủ doãn, cùng với Bộc Dương quận công đều ký tên vào quân lệnh, tối nay đóng chặt tất cả cưởng phường, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự tiện ra ngoài. Nếu như vừa rồi không phải Vương Lý Chính nhận ra công tử chỉ sợ đã dẫn tới phát sinh xung đột.
Trưởng Tôn Thịnh, Phòng Ngạn Khiêm, Vũ Văn Thuật ba người đều ký tên vào quân lệnh?
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh liền trở nên khẩn trương.
- Chuyện này tại sao phải làm như vậy?
- Nghe nói... hình như có phản tặc, đại tướng quân đã hạ quân lệnh, phàm sau nửa đêm ai còn ở trong phường đi lại, lập tức bắt về, tuy nhiên ngài là đệ tử của đại tướng quân dĩ nhiên không có vấn đề gì.
- Tuy nhiên quân lệnh như sơn, ty chức không thể làm bậy được, hay là công tử đểu cho vị bằng hữu kia ở tại quý phủ một đêm, hừng đông rồi hãy khởi hành, đi ra ngoài bây giờ vô cùng nguy hiểm.
Trịnh Ngôn Khánh thầm hít sâu một hơi.
Hắn cố gắng lộ ra nét mặt tươi cười mà chắp tay nói:
- Nếu không có Vương đại ca chỉ bảo ta suýt nữa đã chọc phải tai họa.
- Như vậy đi ta về trước.
Nói xong hắn một lần nữa nói lời cảm tạ, đem đèn lồng cắm lên trên yên ngựa, nắm lấy cánh tay của Đóa Đóa:
- Tỷ tỷ đêm nay trong thành cấm người đi lại, theo ta thấy tỷ ở nhà ta một đêm, ngày mai đi.
Thấy Trịnh Ngôn Khánh dùng sức nắm tay mình, Đóa Đóa đã biết sự tình không ổn.
Nàng muốn giãy ra nhưng lại bị Trịnh Ngôn Khánh trừng mắt hổ lập tức đình chỉ phản kháng.
Nàng yên lặng đi theo Trịnh Ngôn Khánh trở về, Trịnh Ngôn Khánh thấp giọng nói:
- Đừng quay đầu lại về đến nhà rồi nói sau.
Đảng Sĩ Hùng ở bên kia chuẩn bị đóng cửa, phát hiện ra Trịnh Ngôn Khánh và Đóa Đóa đã quay về.
Hắn bước lên phía trước định cất tiếng hỏi thì Trịnh Ngôn Khánh đã đem dây cương ném cho hắn, rồi kéo Đóa Đóa vỗi vã vào trong phủ.
- Tại sao mới đi ra ngoài đã trở về gấp vậy.
Hắn gãi gãi đầu nghĩ mãi mà không hiểu được.
Đầu Thiên Tân Kiều, tiếng thét vang lên liên tục.
Quân đội từ bốn phương tám hướng vọt tới lên tới chục nghìn người.
Có người cầm giáo có người cầm trường mâu, còn lại thì cầm đao, Cáp Sĩ Kỳ bị vây trong ba tầng.
Hơn mười tên sĩ tốt cầm giáo xông lại, Cáp Sĩ Kỳ trợn mắt quát lên một tiếng, vung đao tiến tới.
Đao pháp của hắn vô cùng đơn giản chỉ dài có bốn xích, cho dù đặc chế cũng chỉ khoảng ba bốn mươi cân nhưng đối mặt với những cây giáo kia, hoành đao à giáo va chạm thì giáo lại sụp đổ, sĩ tốt từng người bị Cáp Sĩ Kỳ đánh bay ra ngoài. Từng quân lính lao tới tấp nập nhưng Cáp Sĩ Kỳ hoàn toàn không hoảng sợ, hắn quát hô không ngừng, hoành đao tung bay,, quan tướng bị giết khiến cho quân lính liên tục phải lui về sau.
Ở phía xa xa trên đầu thành, Phòng Ngạn Khiêm và Vũ Văn Thuật đều lộ vẻ khiếp sợ.
- Hai mươi năm không gặp, võ nghệ của Cáp Đức ngày càng đáng sợ.
Vũ Văn Thuật nhìn thấy võ nghệ của Cáp Sĩ Kỳ thì nhịn không được thốt ra một tiếng thán phục.
Phòng Ngạn Khiêm cũng nhíu chặt lông mày mà khẽ nói:
- Quận công tên Cáp Sĩ Kỳ này không hổ là Trường An đệ nhất cao thủ năm đó.
Vũ Văn Thuật không nói tiếng nào chỉ im lặng, nhìn chiến sự trên đầu Thiên Tân Kiều.
Cáp Sĩ Kỳ tả xung hữu đột không rõ là giết bao nhiêu quan quân, chỉ thấy mỗi lần hắn bức quan quân lui về phía sau nhảy lên kiếm đường đào tẩu thì trong quan quân hình như có một gẫ cao thủ, mỗi lần Cáp Sĩ Kỳ nhảy lên đều bắn ra một mũi tên, bức Cáp Sĩ Kỳ phải rơi xuống, một lần nữa rơi vào vòng khổ chiến.
- Trưởng Tôn Thịnh có gan thì tiến hành một trận chiến với ta.
Cáp Sĩ Kỳ râu tóc sôi sục, toàn thân đẫm máu nghiêm nghị quát:
- Núp trong bóng tối bắn trộm không phải là anh hùng hảo hán.
- Cáp tổng quản, hạ quan hôm nay phụng chỉ giết tặc không thể cùng tổng quản tranh giành khí phách.
- Ta biết tổng quản võ nghệ cao cường hai mươi năm trước ở Trường An là đệ nhất cao thủ, hạ quan xin cam bái hạ phong.
- Vô sỉ.
Cáp Sĩ Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng chộp lấy một thanh hoành đao, làm nên chiêu hoành tảo thiên quân khiến cho vài tên quan quân bị mất mạng ngay tại chỗ.
Trưởng Tôn Thịnh thấy tình huống này thì không khỏi nhíu mày.
Võ công của Cáp Sĩ Kỳ quả nhiên đã đạt đến tuyệt hảo, nếu như tiếp tục vây đánh chỉ sợ quân sĩ sẽ bị tổn thương thảm trọng.
- Mạch trụ quốc, xin trụ quốc dẫn theo bộ thuộc thu phục hắn, ta ở bên cạnh phối hợp.
- Được.
Ở sau lưng Trưởng Tôn Thịnh, một đại tướng nghiêm nghị quát:
- Các ngươi mau tránh ra, để ta đối phóng với lão già này.
Hắn vừa nói chuyện vừa phóng ra như bay, hoành đao trong tay bổ về phía Cáp Sĩ Kỳ, Cáp Sĩ Kỳ trở tay nghiêng một cái, tránh khỏi đao của Mạch Thiết Trượng rồi vung ra một quyền hung hăng đánh về phía Mạch Thiết Trượng.
Mạch Thiết Trượng không biết Cáp Sĩ Kỳ lợi hại chỉ lạnh lùng cười trở mình hoành đao đánh ra.
Chỉ nghe ầm một tiếng cánh tay của Mạch Thiết Trượng run lên, hổ khẩu vỡ toang máu tươi cũng trở nên đầm đìa thiếu chút nữa không cầm được binh khí trong khi nắm đấm của Cáp Sĩ Kỳ vẫn bình yên vô sự, hắn âm hiểm cười rồi lại đâm thêm một đao nữa.
Cùng lúc đó chỉ thấy từ trong không trung truyền tới thanh âm gió rít.
Một mũi tên nhọn phá không lao tới bắn thẳng về phía Cáp Sĩ Kỳ, Cáp Sĩ Kỳ không thể không buông Mạch Thiết Trượng xoay người dùng đao chém vào mũi tên, mà hoành đao của Cáp Sĩ Kỳ cũng bị chấn động hắn phải lùi về hai bước.
- Hảo xạ thuật, đây chính là Tảm Lịch Tiễn của Phích Lịch đường sao?
- Kính xin tổng quản chỉ giáo.
Trưởng Tôn Thịnh nói xong hít sâu một hơi rồi lại giương cung cài tên, hàng loạt mũi tên phát ra.
Cáp Sĩ Kỳ không thể không liên tục ngăn cản một phương diện khác còn phải chống lại sự công kích từ sĩ tốt.
Đúng lúc này chỉ nghe một thanh âm hổ gầm:
- Tất cả đều tránh ra cho ta, để bổn tướng quân tru sát lão già này.
Một thớt hồng tuấn mã từ trong đám người lao tới, ngựa như Giao Long người như mãnh hổ, trong tay cầm một cây Phượng Sí Lưu Kim Thang, chỉ thấy người tới cánh tay khuấy động trong chớp mắt đã tới trước mặt Cáp Sĩ Kỳ, không nói nhiều lời, hung hăng giáng xuống.
Bình luận facebook