Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Kỳ thật đây cũng là sự khác nhau giữa chính sử và dã sử, không thể nói ai đúng ai sai. Nhưng nếu theo sự nghiên cứu sử học của Nhan Sư Cổ thì Ngôn Khánh thực sự đã sai. mà trên thực tế bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng là do người đời sau sáng tác, lúc này, Trịnh Ngôn Khánh hỏi Nhan Sư Cổ một hồi, ông á khẩu không trả lời được, cho nên hắn đã đem đề tài chuyển đi hướng khác.
Trịnh Ngôn Khánh lập tức nói:
- Tiên sinh tu sử, để cho hậu nhân học, tiểu tử biên sử là để tiểu khiển, tiên sinh tại sao lại làm khó tiểu tử?
Ngươi là đại nhân vật, ta bất quá cũng chỉ là một con tép nhỏ.
Ngươi am hiểu kinh sử có thể lưu tên trong sử sách, còn ta tự mình biên ra một câu chuyện, chỉ là để làm vui, căn bản là hai chuyện khác nhau.
Trịnh Ngôn Khánh và Nhan Sư Cổ giao phong một phen khiến Trịnh Thế An choáng váng cả đầu óc.
Ngôn Khánh đọc sử rồi sao?
Đối với cổ nhân mà nói, đọc sử là một chuyện kinh thiên, không phải muốn đọc là đọc, mà còn cần phải có bản lĩnh, còn phải có tư tưởng mới nghiên cứu được sách sử, người bình thường muốn đọc lịch sử không thể có khả năng.
Nhan Sư Cổ bị Trịnh Ngôn Khánh đưa vào tròng biết hắn nói không đúng nhưng cũng không có cách nào phản bác.
Mọi người đều nói rồi, cái hắn nói không phải là lịch sử.
Mà muốn truy cứu thì cũng không có ý tứ gì.
Nhan Sư Cổ đột nhiên vung tay áo, lạnh lùng nói một câu:
- Thằng đầy tớ nhỏ nhà ngươi mà cũng dám đàm sử.
Nói xong hắn quay đầu đi.
Nhưng câu nói kia đã khiến Trịnh Ngôn Khánh nổi giận.
Ngươi nếu như không phải có xuất thân tốt, có tổ phụ, phụ thân tốt thì ngươi làm được gì chứ?
Ngôn Khánh nhìn theo bóng lưng của Nhan Sư Cổ rồi đột nhiên mở miệng:
- Tiên sinh tạm thời dừng bước, tiểu tử còn có một lời.
- Tiểu tử từng nghe người ta nói, chư tử Bách gia có một gia là tiểu thuyết gia.
- Khổng thánh nhân đã từng nói qua: Tiểu thuyết tuy là con đường nhỏ nhưng rất có khả quan.
- Tiên sinh đã là môn nhân của thánh nhân cớ gì lại khinh thường tiểu thuyết? Tiểu tử có thể đánh cuộc với tiên sinh, đem Tam Quốc làm gốc, tiên sinh tu sử, tiểu tử thì biến thành câu chuyện, nhưng không biết, thế nhân nguyện nghe tiên sinh nói nhiều hơn hay nghe tiểu tử nói nhiều hơn?
Chỉ là hiện tại Nhan Sư Cổ đã vô cùng tức giận, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Nói như thế, mỗ phải sợ ngươi?
Ý nói rằng, ta đường đường là Nhan Sư Cổ phải sợ một tên trẻ ranh miệng còn hôi sữa nhà ngươi.
Đáng tiếc, Tôn Tư Mạc đã nhập xuyên, Đỗ Như Hối và Trương Trọng Kiên lại không biết chạy tới nơi nào.
Nếu như bọn họ còn ở đây, ông còn dám kiêu ngạo sao?
Nhưng bọn họ không ở đây, ta cũng chỉ đành....
Thời đại này, người ta trọng thanh danh nhất, tổ tôn ta tới Lạc Dương gian nan, há có thể bị ngươi làm nhục.
Trịnh Ngôn Khánh cắn răng nói:
- Nếu như ta thua, ta nguyện ý dâng đầu.
Nhan Sư Cổ thì nói:
Nhan Sư Cổ tức thì nói:
- Nếu như ta thua, ta sẽ dẫn ngựa cho ngươi dạo phố quanh Lạc Dương ba ngày.
- Một lời đã định.
- Tứ mã nan truy.
Nhan Sư Cổ trong lúc tức giận đã quên mất người đánh cuộc với hắn chỉ là một tiểu hài tử, đánh cuộc với một tiểu hài tử, Nhan Sư Cổ đã sơ suất rồi.
- Ngôn Khánh con định làm gì?
Trịnh Thế An cuối cùng cũng kịp phản ứng, giậm chân đấm ngực mà liên tục trách cứ.
Mọi chuyện đang êm đẹp tại sao lại biến thành như vậy?
Đáng sợ chính là, Trịnh Ngôn Khánh lại đem tính mạng của mình ra làm tiền cược, nếu như hắn thua thì...
- Nhan tiên sinh, Nhan tiên sinh...
Trịnh Thế An vội đuổi theo Nhan Sư Cổ nhưng lại bị Trịnh Ngôn Khánh kéo vạt áo lại.
- Ngươi, đứa nhỏ này, tại sao con lại dám cả gan làm loạn, đem tính mạng ra làm tiền đặt cược? Con mới bao nhiêu tuổi, Nhan tiên sinh là đương kim danh sĩ, Việt Quốc Công đối với hắn cũng tán thưởng không thôi, con làm sao có thể làm như vậy?
Nhan Sư Cổ không để ý tới Trịnh Thế An, lập tức đi mất.
Trịnh Ngôn Khánh dốc sức liều mạng giữ chặt Trịnh Thế An lại, một lúc sau, ông không giậm chân nữa mà nức nở nghẹn ngào.
- Ngôn Khánh, chúng ta mau đuổi theo nhận lỗi với Nhan tiên sinh.
- Ta không muốn đánh bạc, nếu con thua thì gia gia phải làm sao bây giờ, gia gia chỉ có con là tôn nhi, con làm sao có thể...
Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy ấm áp trong lòng, kéo tay của Trịnh Thế An lại.
Hắn dùng bàn tay kia, cố gắng xóa những vệt nước mắt trên mặt của Trịnh Thế An, trên đời này hắn không biết phụ thân của hắn là ai, không biết cữu cữu ruột của hắn, nhưng từ nhỏ đến lớn, người hắn thân nhất chính là lão nhân này. Tính tình của Ngôn Khánh lãnh đạm nhưng tình cảm sâu nặng, hắn không biết biểu lộ thế nào đành lau những giọt nước mắt trên mặt của Trịnh Thế An.
- Gia gia, người đừng lo lắng, con đánh bạc chưa chắc đã thua.
- Đứa nhỏ này, thật là không biết trời cao đất rộng.
- Gia gia, ông nghe con nói, hôm nay ông mặc dù đã đến điền trang nhưng cũng không an toàn, ông cũng có thể thấy được ông viết thư cho An Viễn đường mà đại lão gia không tỏ vẻ gì cả, điều này cho thấy, đại lão gia không có cách nào ra mặt. Dù sao đại công tử cũng đã lớn, sau này làm chủ chính là hắn, cho nên đại lão gia nếu cưỡng ép ông trở về, đại công tử dưới áp lực sẽ đồng ý nhưng trái lại chỉ sợ hắn đối với ông ngày càng thêm bất mãn.
- Chúng ta không có đường lui, trong thành Lạc Dương còn có Thôi Đạo Lâm đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Đại lão gia không thể giúp chúng ta, Đại Công tử thấy chúng ta chướng mắt, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình... Nếu như con có thể thắng Nhan tiên sinh, Đại công tử dù muốn làm khó chúng ta cũng phải nghĩ lại, về phần Thôi Đạo Lâm chỉ là tom tép nhãi nhép mà thôi.
Trịnh Thế An ngạc nhiên nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Lúc này trong mắt của ông Trịnh Ngôn Khánh không phải là một đứa bé mà là một chí sĩ túc trí đa mưu.
Ông đương nhiên đã hiểu rõ tình cảnh của mình, lâu như vậy Trịnh Đại Sĩ không tỏ vẻ gì là nguyên nhân gì?
Chỉ sợ Trịnh Đại Sĩ cũng hi vọng mình có thể thay đổi cách nhìn của Trịnh Nhân Cơ.
Nhưng mà ông không thể tưởng được, Trịnh Ngôn Khánh đã có chủ ý.
Nhưng chủ ý này, thật là....
Đây chính là tính mạng của Trịnh Ngôn Khánh đó, Trịnh Thế An vô ý thức nắm chặt tay lại, nếu như Ngôn Khánh thua thì coi như ta cũng đánh bạc cái mạng này, đổi mạng cho Ngôn Khánh. Nghĩ tới đây ông kìm không được ôm Ngôn Khánh vào lòng.
- Gia gia, ông không cần phải lo lắng, lần này Tôn nhi nhất định thắng rồi.
- Sao?
Trịnh Thế An không rõ Trịnh Ngôn Khánh tại sao lại nắm chắc như thế.
Ngôn Khánh tức thì mỉm cười:
- Gia gia, tôn nhi có thể sáng chế ra Vịnh Ngỗng thê, còn viết ra được Vịnh Ngỗng thơ, ông còn lo lắng gì chứ?
Đúng vậy tôn nhi của ta đúng là một thiên tài.
Trong lò Trịnh Thế An cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mà Trịnh Ngôn Khánh thì thầm cười lạnh:
- Nhan Sư Cổ thật xin lỗi, ta lúc này đành đắc tội với ông rồi.
Trịnh Ngôn Khánh lập tức nói:
- Tiên sinh tu sử, để cho hậu nhân học, tiểu tử biên sử là để tiểu khiển, tiên sinh tại sao lại làm khó tiểu tử?
Ngươi là đại nhân vật, ta bất quá cũng chỉ là một con tép nhỏ.
Ngươi am hiểu kinh sử có thể lưu tên trong sử sách, còn ta tự mình biên ra một câu chuyện, chỉ là để làm vui, căn bản là hai chuyện khác nhau.
Trịnh Ngôn Khánh và Nhan Sư Cổ giao phong một phen khiến Trịnh Thế An choáng váng cả đầu óc.
Ngôn Khánh đọc sử rồi sao?
Đối với cổ nhân mà nói, đọc sử là một chuyện kinh thiên, không phải muốn đọc là đọc, mà còn cần phải có bản lĩnh, còn phải có tư tưởng mới nghiên cứu được sách sử, người bình thường muốn đọc lịch sử không thể có khả năng.
Nhan Sư Cổ bị Trịnh Ngôn Khánh đưa vào tròng biết hắn nói không đúng nhưng cũng không có cách nào phản bác.
Mọi người đều nói rồi, cái hắn nói không phải là lịch sử.
Mà muốn truy cứu thì cũng không có ý tứ gì.
Nhan Sư Cổ đột nhiên vung tay áo, lạnh lùng nói một câu:
- Thằng đầy tớ nhỏ nhà ngươi mà cũng dám đàm sử.
Nói xong hắn quay đầu đi.
Nhưng câu nói kia đã khiến Trịnh Ngôn Khánh nổi giận.
Ngươi nếu như không phải có xuất thân tốt, có tổ phụ, phụ thân tốt thì ngươi làm được gì chứ?
Ngôn Khánh nhìn theo bóng lưng của Nhan Sư Cổ rồi đột nhiên mở miệng:
- Tiên sinh tạm thời dừng bước, tiểu tử còn có một lời.
- Tiểu tử từng nghe người ta nói, chư tử Bách gia có một gia là tiểu thuyết gia.
- Khổng thánh nhân đã từng nói qua: Tiểu thuyết tuy là con đường nhỏ nhưng rất có khả quan.
- Tiên sinh đã là môn nhân của thánh nhân cớ gì lại khinh thường tiểu thuyết? Tiểu tử có thể đánh cuộc với tiên sinh, đem Tam Quốc làm gốc, tiên sinh tu sử, tiểu tử thì biến thành câu chuyện, nhưng không biết, thế nhân nguyện nghe tiên sinh nói nhiều hơn hay nghe tiểu tử nói nhiều hơn?
Chỉ là hiện tại Nhan Sư Cổ đã vô cùng tức giận, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Nói như thế, mỗ phải sợ ngươi?
Ý nói rằng, ta đường đường là Nhan Sư Cổ phải sợ một tên trẻ ranh miệng còn hôi sữa nhà ngươi.
Đáng tiếc, Tôn Tư Mạc đã nhập xuyên, Đỗ Như Hối và Trương Trọng Kiên lại không biết chạy tới nơi nào.
Nếu như bọn họ còn ở đây, ông còn dám kiêu ngạo sao?
Nhưng bọn họ không ở đây, ta cũng chỉ đành....
Thời đại này, người ta trọng thanh danh nhất, tổ tôn ta tới Lạc Dương gian nan, há có thể bị ngươi làm nhục.
Trịnh Ngôn Khánh cắn răng nói:
- Nếu như ta thua, ta nguyện ý dâng đầu.
Nhan Sư Cổ thì nói:
Nhan Sư Cổ tức thì nói:
- Nếu như ta thua, ta sẽ dẫn ngựa cho ngươi dạo phố quanh Lạc Dương ba ngày.
- Một lời đã định.
- Tứ mã nan truy.
Nhan Sư Cổ trong lúc tức giận đã quên mất người đánh cuộc với hắn chỉ là một tiểu hài tử, đánh cuộc với một tiểu hài tử, Nhan Sư Cổ đã sơ suất rồi.
- Ngôn Khánh con định làm gì?
Trịnh Thế An cuối cùng cũng kịp phản ứng, giậm chân đấm ngực mà liên tục trách cứ.
Mọi chuyện đang êm đẹp tại sao lại biến thành như vậy?
Đáng sợ chính là, Trịnh Ngôn Khánh lại đem tính mạng của mình ra làm tiền cược, nếu như hắn thua thì...
- Nhan tiên sinh, Nhan tiên sinh...
Trịnh Thế An vội đuổi theo Nhan Sư Cổ nhưng lại bị Trịnh Ngôn Khánh kéo vạt áo lại.
- Ngươi, đứa nhỏ này, tại sao con lại dám cả gan làm loạn, đem tính mạng ra làm tiền đặt cược? Con mới bao nhiêu tuổi, Nhan tiên sinh là đương kim danh sĩ, Việt Quốc Công đối với hắn cũng tán thưởng không thôi, con làm sao có thể làm như vậy?
Nhan Sư Cổ không để ý tới Trịnh Thế An, lập tức đi mất.
Trịnh Ngôn Khánh dốc sức liều mạng giữ chặt Trịnh Thế An lại, một lúc sau, ông không giậm chân nữa mà nức nở nghẹn ngào.
- Ngôn Khánh, chúng ta mau đuổi theo nhận lỗi với Nhan tiên sinh.
- Ta không muốn đánh bạc, nếu con thua thì gia gia phải làm sao bây giờ, gia gia chỉ có con là tôn nhi, con làm sao có thể...
Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy ấm áp trong lòng, kéo tay của Trịnh Thế An lại.
Hắn dùng bàn tay kia, cố gắng xóa những vệt nước mắt trên mặt của Trịnh Thế An, trên đời này hắn không biết phụ thân của hắn là ai, không biết cữu cữu ruột của hắn, nhưng từ nhỏ đến lớn, người hắn thân nhất chính là lão nhân này. Tính tình của Ngôn Khánh lãnh đạm nhưng tình cảm sâu nặng, hắn không biết biểu lộ thế nào đành lau những giọt nước mắt trên mặt của Trịnh Thế An.
- Gia gia, người đừng lo lắng, con đánh bạc chưa chắc đã thua.
- Đứa nhỏ này, thật là không biết trời cao đất rộng.
- Gia gia, ông nghe con nói, hôm nay ông mặc dù đã đến điền trang nhưng cũng không an toàn, ông cũng có thể thấy được ông viết thư cho An Viễn đường mà đại lão gia không tỏ vẻ gì cả, điều này cho thấy, đại lão gia không có cách nào ra mặt. Dù sao đại công tử cũng đã lớn, sau này làm chủ chính là hắn, cho nên đại lão gia nếu cưỡng ép ông trở về, đại công tử dưới áp lực sẽ đồng ý nhưng trái lại chỉ sợ hắn đối với ông ngày càng thêm bất mãn.
- Chúng ta không có đường lui, trong thành Lạc Dương còn có Thôi Đạo Lâm đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Đại lão gia không thể giúp chúng ta, Đại Công tử thấy chúng ta chướng mắt, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình... Nếu như con có thể thắng Nhan tiên sinh, Đại công tử dù muốn làm khó chúng ta cũng phải nghĩ lại, về phần Thôi Đạo Lâm chỉ là tom tép nhãi nhép mà thôi.
Trịnh Thế An ngạc nhiên nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Lúc này trong mắt của ông Trịnh Ngôn Khánh không phải là một đứa bé mà là một chí sĩ túc trí đa mưu.
Ông đương nhiên đã hiểu rõ tình cảnh của mình, lâu như vậy Trịnh Đại Sĩ không tỏ vẻ gì là nguyên nhân gì?
Chỉ sợ Trịnh Đại Sĩ cũng hi vọng mình có thể thay đổi cách nhìn của Trịnh Nhân Cơ.
Nhưng mà ông không thể tưởng được, Trịnh Ngôn Khánh đã có chủ ý.
Nhưng chủ ý này, thật là....
Đây chính là tính mạng của Trịnh Ngôn Khánh đó, Trịnh Thế An vô ý thức nắm chặt tay lại, nếu như Ngôn Khánh thua thì coi như ta cũng đánh bạc cái mạng này, đổi mạng cho Ngôn Khánh. Nghĩ tới đây ông kìm không được ôm Ngôn Khánh vào lòng.
- Gia gia, ông không cần phải lo lắng, lần này Tôn nhi nhất định thắng rồi.
- Sao?
Trịnh Thế An không rõ Trịnh Ngôn Khánh tại sao lại nắm chắc như thế.
Ngôn Khánh tức thì mỉm cười:
- Gia gia, tôn nhi có thể sáng chế ra Vịnh Ngỗng thê, còn viết ra được Vịnh Ngỗng thơ, ông còn lo lắng gì chứ?
Đúng vậy tôn nhi của ta đúng là một thiên tài.
Trong lò Trịnh Thế An cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mà Trịnh Ngôn Khánh thì thầm cười lạnh:
- Nhan Sư Cổ thật xin lỗi, ta lúc này đành đắc tội với ông rồi.
Bình luận facebook