Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 707
Lý Ngôn Khánh đợi ngày này đã lâu.
Tuy nhiên hắn không kích động mà lộ vẻ rất bình tĩnh.
Thần sắc hắn trở nên nhẹ nhõm, khẽ nâng chung trà lên hắn cất tiếng hỏi:
- Vậy bệ hạ muốn ta làm gì đây?
- Bệ hạ muốn ngươi chế trụ binh lực của Vương Thế Sung, đồng thời ngăn cản binh mã của Đậu Kiến Đức ở hoàng hà phía bắc.
Cuộc chiến Lạc Dương chưa kết thúc không được để cho Đậu Kiến Đức qua sông, khi cần thiết có thể buông tha cho Cấp quân và Hà Nội, toàn lực thủ vệ Huỳnh Dương.
Chế trụ binh mã của Vương Thế Sung, còn ngăn cản quân cứu viện của Đậu Kiến Đức.
Cái này chẳng phải muốn ta hai mặt thụ địch sao?
Lông mày của Lý Ngôn Khánh nhăn lại, hắn rơi vào trầm tư.
- Khi cần thiết có thể triệu tập binh mã Hà Đông, tuy nhiên chiến sự Hà Đông mới chấm dứt, hiện tại chưa khôi phục, chỉ sợ cũng không trợ giúp được nhiều, bệ hạ còn nói, chờ khi ngươi khai chiến với sông Lạc, Dưỡng Chân ngươi cần phải thủ vững tới tháng mười một, Phụng Tiết và ta đều do ngươi điều khiển và làm chủ.
Lý Ngôn Khánh sờ cằm trầm ngâm hồi lâu không nói.
- Tại sao Lý lang quân không ở lại Huỳnh Dương?
Hắn đột nhiên mở miệng hỏi thăm.
Chưa đợi Lý Hiếu Cung trả lời thì Đậu Phụng Tiết đã giải thích:
- Lý đại ca hiện tại là Bái Kinh Đạo Hạnh tổng quản, mấy ngày tiếp theo sẽ tiến tới Lỗ quận.
Bái Kinh Đạo Hạnh tổng quản sao?
Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn lại Lý Hiếu Cung.
Mà ánh mắt của Lý Hiếu Cung cũng nhìn về phía Lý Ngôn Khánh, trong lũng lơ đã chạm nhau, hai người không hẹn mà nở ra một nụ cười.
Võ Đức năm thứ hai tháng chín, Huỳnh Dương sinh ra một đại sự.
Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ đại danh đỉnh đỉnh Lý Ngôn Khánh tuyên bố đổi màu cờ, quy phục Quan Trung Lý Đường, nhất thời thiên hạ trở nên xôn xao, vô số ánh mắt tập trung ở nơi này. Lý Ngôn Khánh quy phục Quan Trung sẽ ảnh hưởng đến đại cục của thiên hạ.
Trước đó Lý Ngôn Khánh tọa trấn Huỳnh Dương mặc dù nghiễm nhiên trở thành chư hầu một phương những vẫn nghe theo Tùy thất.
Cộng thâm trong ta của hắn chỉ có ba quận, tuy nhân khẩu đông đúc tiền bạc đầy đủ nhưng vẫn phải lâm vào tình hình tứ bề chiến tranh, khó có thể bền bỉ.
Cho nên mọi người tuy chú ý tới Lý Ngôn Khánh nhưng không để hắn vào trong lòng.
Trừ phi Lý Ngôn Khánh có thể từ trong chỗ này xông qua vòng vây lớp lớp mà lao ra ngoài, nói thì nói vậy chứ đâu thể dễ dàng, Đông có Lý Đường, tây có Vương Thế Sung, bắc có Đậu Kiến Đức, năm có Tiêu Tiễn, mặc dù Lý Ngôn Khánh thật sự có thể mở được đường máu thì tổn thất rất nhiều, nếu như vài năm trước thì còn có cơ hội.
Bây giờ Lý Ngôn Khánh tuyên bố quy phục Lý Uyên, tất cả mọi người đều bất ngờ, lãnh địa của Lý Đường thoáng cái đã khuếch trương, những lãnh địa trước kia không tương liên thì bây giờ đã được nối lại.
Lý Đường trước kia có được Quan Trung cũng chiếm được Hà Đông.
Mà Lý Thần Thông tuy vững chân ở Tề Lỗ nhưng không cách nào hô ứng với Lý Đường, dù sao Tề Lỗ cùng với Lý Đường cách nhau cũng rất xa, Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, Vũ Văn Hóa Cập đều bị Lý Đường gắt gao áp chế.
Nhưng hôm nay bởi vì Lý Ngôn Khánh quy phục Quan Trung cũng khiến cho Tề Lỗ hợp thành một thể.
Hà Đông Hà nội Huỳnh Dương ba quận tạo thành một đạo dài, Lý Ngôn Khánh lúc này giống như là một thanh lợi kiếm, chặt đứt sự liên hệ giữa Phá Dã Đầu, Đậu Vương, tam gia, kể từ đó binh mã Lý Đường có thể thông qua Hà Nội, Huỳnh Dương đông tiến Đậu Kiến Đức, tây công Vương Thế Sung, mà binh mã của Lý Thần Thông thì có thể ở bên bờ nam hoàng hà hình thành thế át chế Vũ Văn Hóa Cập.
Trước kia Đậu Vương cách trở Quan Trung còn bây giờ Quan Trung vây quanh Đậu Vương.
Là cố ý gây nên hay ngẫu nhiên hình thành?
AI cũng không rõ ràng.
Tóm lại sau khi Lý Ngôn Khánh đổi màu cờ, Lạc Dương lập tức trở nên hỗn loạn.
Vương Thế Sung nghĩ mãi mà không hiểu Lý Ngôn Khánh này tại sao lại quy phục Lý Uyên, dù sao trước đó Lý Ngôn Khánh vẫn chưa từng có biểu hiện nào là muốn quy phục Quan Trung, thậm chí hắn còn xuất binh tới Hà Nội ủng hộ Nghiêu Quân Tố.
Ở trong điện Hàm gia, Vương Thế Sung nói năng lộn xộn, lải nhải hồi lâu.
Trương Trấn Chu sắc mặt tái nhợt, quỳ gối dưới điện, không dám nói nửa câu.
- Cô đã nói sớm rồi, Lý Ngôn Khánh kia quỷ kế đa đoan, ngươi lại cứ nói phải cùng hắn kết minh, lại đem nửa cái quốc tử giám cho hắn.
- Hiện tại thì hay rồi, tên kia vừa nhận được chỗ tốt đã trở mặt.
- Vốn cô còn định điều đình hắn và Vương Đức Nhân, nhưng hiện tại điều đình cái rắm á.
Lại nói tiếp, Vương Thế Sung vốn là đệ tử của thế gia vọng tộc, từng được Từ Văn Viễn dạy bảo, cũng là danh môn.
Nhưng mà ở trước triều đình hắn lại nói năng bất nhã khiến cho nhiều người phải lộ vẻ không hài lòng, mà Vương Thế Sung dường như chưa tỉnh, liên miên cằn nhằn, nói đi nói lại, không hiểu hắn rốt cuộc muốn giải quyết tình huống hiện tại thế nào.
Vẫn là Dương Công Khanh nhịn không được mà đứng ra nói:
- Bệ hạ việc cấp bách không phải là truy cứu sai lầm của Trấn Chu công.
- Trấn Chu công trước kia cũng chỉ là không nghĩ đến Quan Trung lại đi trước một bước, hiện tại Lý tặc đã quy phục Quan Trung, hắn ở Huỳnh Dương quận đã hình thành nên họa tâm phúc cho bệ hạ, việc cấp bách nhất hiện tại vẫn là lấy Huỳnh Dương.
- Sao?
- Chỉ có đánh chiếm Huỳnh Dương mới khiến cho bệ hạ có thể dùng Hà thủy, cố thủ Hổ Lao quan.
Chỉ cần Hổ Lao quan ở trong tay bệ hạ thì Lý Thần Thông ở phía đông cũng khó thành đại sự, đồng thời giữ chắc thành trì, Khuyết Môn sơn, Từ Giản một đường. Thần cho rằng Lý Đường mấy năm nay luân phiên tái chiến, không có khả năng xuất binh tới Hàm cốc, Lý tặc tuy có trí nhưng vẫn không phải là người thành đại sự, nếu như hắn có thể ẩn nhẫn thêm một thời gian nữa thì có tác dụng tốt, tuy nhiên hiện tại....
Có lẽ Lý tặc muốn tranh công nên mới vội vàng đổi màu cờ.
Tuy nhiên cũng vì như vậy mà bệ hạ có thể có thêm lực lượng bệ hạ có thể đánh chiếm Huỳnh Dương, liên lạc với Vũ Văn Hóa Cập và Đậu Kiến Đức, để bọn họ xuất binh đánh Hà nội và Cấp quận, lúc đó Lý tặc không thể kiên trì được chính là cơ hội lấy Huỳnh Dương.
Vương Thế Sung nghe được thì lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ.
Hắn cũng không còn so đo với Trương Trấn Chu nữa mà liên tục tán thưởng kiến giải cao minh của Dương Công Khanh.
Trương Trấn Chu dùng một ánh mắt cảm kích nhìn Dương Công Khanh, tuy nhiên Dương Công Khanh không lộ vẻ gì.
Triều hội sau khi kết thúc, Trương Trấn Chu nhanh chóng rảo bước đuổi theo Dương Công Khanh.
- Dương soái, đa tạ Dương soái hôm nay ở triều đình giải vây cho Trấn Chu.
Tuy nhiên hắn không kích động mà lộ vẻ rất bình tĩnh.
Thần sắc hắn trở nên nhẹ nhõm, khẽ nâng chung trà lên hắn cất tiếng hỏi:
- Vậy bệ hạ muốn ta làm gì đây?
- Bệ hạ muốn ngươi chế trụ binh lực của Vương Thế Sung, đồng thời ngăn cản binh mã của Đậu Kiến Đức ở hoàng hà phía bắc.
Cuộc chiến Lạc Dương chưa kết thúc không được để cho Đậu Kiến Đức qua sông, khi cần thiết có thể buông tha cho Cấp quân và Hà Nội, toàn lực thủ vệ Huỳnh Dương.
Chế trụ binh mã của Vương Thế Sung, còn ngăn cản quân cứu viện của Đậu Kiến Đức.
Cái này chẳng phải muốn ta hai mặt thụ địch sao?
Lông mày của Lý Ngôn Khánh nhăn lại, hắn rơi vào trầm tư.
- Khi cần thiết có thể triệu tập binh mã Hà Đông, tuy nhiên chiến sự Hà Đông mới chấm dứt, hiện tại chưa khôi phục, chỉ sợ cũng không trợ giúp được nhiều, bệ hạ còn nói, chờ khi ngươi khai chiến với sông Lạc, Dưỡng Chân ngươi cần phải thủ vững tới tháng mười một, Phụng Tiết và ta đều do ngươi điều khiển và làm chủ.
Lý Ngôn Khánh sờ cằm trầm ngâm hồi lâu không nói.
- Tại sao Lý lang quân không ở lại Huỳnh Dương?
Hắn đột nhiên mở miệng hỏi thăm.
Chưa đợi Lý Hiếu Cung trả lời thì Đậu Phụng Tiết đã giải thích:
- Lý đại ca hiện tại là Bái Kinh Đạo Hạnh tổng quản, mấy ngày tiếp theo sẽ tiến tới Lỗ quận.
Bái Kinh Đạo Hạnh tổng quản sao?
Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn lại Lý Hiếu Cung.
Mà ánh mắt của Lý Hiếu Cung cũng nhìn về phía Lý Ngôn Khánh, trong lũng lơ đã chạm nhau, hai người không hẹn mà nở ra một nụ cười.
Võ Đức năm thứ hai tháng chín, Huỳnh Dương sinh ra một đại sự.
Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ đại danh đỉnh đỉnh Lý Ngôn Khánh tuyên bố đổi màu cờ, quy phục Quan Trung Lý Đường, nhất thời thiên hạ trở nên xôn xao, vô số ánh mắt tập trung ở nơi này. Lý Ngôn Khánh quy phục Quan Trung sẽ ảnh hưởng đến đại cục của thiên hạ.
Trước đó Lý Ngôn Khánh tọa trấn Huỳnh Dương mặc dù nghiễm nhiên trở thành chư hầu một phương những vẫn nghe theo Tùy thất.
Cộng thâm trong ta của hắn chỉ có ba quận, tuy nhân khẩu đông đúc tiền bạc đầy đủ nhưng vẫn phải lâm vào tình hình tứ bề chiến tranh, khó có thể bền bỉ.
Cho nên mọi người tuy chú ý tới Lý Ngôn Khánh nhưng không để hắn vào trong lòng.
Trừ phi Lý Ngôn Khánh có thể từ trong chỗ này xông qua vòng vây lớp lớp mà lao ra ngoài, nói thì nói vậy chứ đâu thể dễ dàng, Đông có Lý Đường, tây có Vương Thế Sung, bắc có Đậu Kiến Đức, năm có Tiêu Tiễn, mặc dù Lý Ngôn Khánh thật sự có thể mở được đường máu thì tổn thất rất nhiều, nếu như vài năm trước thì còn có cơ hội.
Bây giờ Lý Ngôn Khánh tuyên bố quy phục Lý Uyên, tất cả mọi người đều bất ngờ, lãnh địa của Lý Đường thoáng cái đã khuếch trương, những lãnh địa trước kia không tương liên thì bây giờ đã được nối lại.
Lý Đường trước kia có được Quan Trung cũng chiếm được Hà Đông.
Mà Lý Thần Thông tuy vững chân ở Tề Lỗ nhưng không cách nào hô ứng với Lý Đường, dù sao Tề Lỗ cùng với Lý Đường cách nhau cũng rất xa, Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, Vũ Văn Hóa Cập đều bị Lý Đường gắt gao áp chế.
Nhưng hôm nay bởi vì Lý Ngôn Khánh quy phục Quan Trung cũng khiến cho Tề Lỗ hợp thành một thể.
Hà Đông Hà nội Huỳnh Dương ba quận tạo thành một đạo dài, Lý Ngôn Khánh lúc này giống như là một thanh lợi kiếm, chặt đứt sự liên hệ giữa Phá Dã Đầu, Đậu Vương, tam gia, kể từ đó binh mã Lý Đường có thể thông qua Hà Nội, Huỳnh Dương đông tiến Đậu Kiến Đức, tây công Vương Thế Sung, mà binh mã của Lý Thần Thông thì có thể ở bên bờ nam hoàng hà hình thành thế át chế Vũ Văn Hóa Cập.
Trước kia Đậu Vương cách trở Quan Trung còn bây giờ Quan Trung vây quanh Đậu Vương.
Là cố ý gây nên hay ngẫu nhiên hình thành?
AI cũng không rõ ràng.
Tóm lại sau khi Lý Ngôn Khánh đổi màu cờ, Lạc Dương lập tức trở nên hỗn loạn.
Vương Thế Sung nghĩ mãi mà không hiểu Lý Ngôn Khánh này tại sao lại quy phục Lý Uyên, dù sao trước đó Lý Ngôn Khánh vẫn chưa từng có biểu hiện nào là muốn quy phục Quan Trung, thậm chí hắn còn xuất binh tới Hà Nội ủng hộ Nghiêu Quân Tố.
Ở trong điện Hàm gia, Vương Thế Sung nói năng lộn xộn, lải nhải hồi lâu.
Trương Trấn Chu sắc mặt tái nhợt, quỳ gối dưới điện, không dám nói nửa câu.
- Cô đã nói sớm rồi, Lý Ngôn Khánh kia quỷ kế đa đoan, ngươi lại cứ nói phải cùng hắn kết minh, lại đem nửa cái quốc tử giám cho hắn.
- Hiện tại thì hay rồi, tên kia vừa nhận được chỗ tốt đã trở mặt.
- Vốn cô còn định điều đình hắn và Vương Đức Nhân, nhưng hiện tại điều đình cái rắm á.
Lại nói tiếp, Vương Thế Sung vốn là đệ tử của thế gia vọng tộc, từng được Từ Văn Viễn dạy bảo, cũng là danh môn.
Nhưng mà ở trước triều đình hắn lại nói năng bất nhã khiến cho nhiều người phải lộ vẻ không hài lòng, mà Vương Thế Sung dường như chưa tỉnh, liên miên cằn nhằn, nói đi nói lại, không hiểu hắn rốt cuộc muốn giải quyết tình huống hiện tại thế nào.
Vẫn là Dương Công Khanh nhịn không được mà đứng ra nói:
- Bệ hạ việc cấp bách không phải là truy cứu sai lầm của Trấn Chu công.
- Trấn Chu công trước kia cũng chỉ là không nghĩ đến Quan Trung lại đi trước một bước, hiện tại Lý tặc đã quy phục Quan Trung, hắn ở Huỳnh Dương quận đã hình thành nên họa tâm phúc cho bệ hạ, việc cấp bách nhất hiện tại vẫn là lấy Huỳnh Dương.
- Sao?
- Chỉ có đánh chiếm Huỳnh Dương mới khiến cho bệ hạ có thể dùng Hà thủy, cố thủ Hổ Lao quan.
Chỉ cần Hổ Lao quan ở trong tay bệ hạ thì Lý Thần Thông ở phía đông cũng khó thành đại sự, đồng thời giữ chắc thành trì, Khuyết Môn sơn, Từ Giản một đường. Thần cho rằng Lý Đường mấy năm nay luân phiên tái chiến, không có khả năng xuất binh tới Hàm cốc, Lý tặc tuy có trí nhưng vẫn không phải là người thành đại sự, nếu như hắn có thể ẩn nhẫn thêm một thời gian nữa thì có tác dụng tốt, tuy nhiên hiện tại....
Có lẽ Lý tặc muốn tranh công nên mới vội vàng đổi màu cờ.
Tuy nhiên cũng vì như vậy mà bệ hạ có thể có thêm lực lượng bệ hạ có thể đánh chiếm Huỳnh Dương, liên lạc với Vũ Văn Hóa Cập và Đậu Kiến Đức, để bọn họ xuất binh đánh Hà nội và Cấp quận, lúc đó Lý tặc không thể kiên trì được chính là cơ hội lấy Huỳnh Dương.
Vương Thế Sung nghe được thì lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ.
Hắn cũng không còn so đo với Trương Trấn Chu nữa mà liên tục tán thưởng kiến giải cao minh của Dương Công Khanh.
Trương Trấn Chu dùng một ánh mắt cảm kích nhìn Dương Công Khanh, tuy nhiên Dương Công Khanh không lộ vẻ gì.
Triều hội sau khi kết thúc, Trương Trấn Chu nhanh chóng rảo bước đuổi theo Dương Công Khanh.
- Dương soái, đa tạ Dương soái hôm nay ở triều đình giải vây cho Trấn Chu.
Bình luận facebook