Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 710
Tiết Thu ngả người về sau nói với Lý Ngôn Khánh.
Ở trước mặt người khác, hắn rất ít nói chuyện, thường chỉ chăm chú làm việc.
Nhưng khi hắn đã mở miệng thì những người khác rất chú ý.
- Nói như Tiết Thu chúng ta chỉ sợ phải ba mặt thụ địch.
Tiết Thu cười nói:
- Ba mặt thụ địch thì sao, không phải là ba mặt khai chiến.
Trên thực tế cái gọi là tam vương kết minh chẳng qua là một trò hề mà thôi.
Vũ Văn Hóa Cập quả quyết không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại trời rét đậm, mặt sông đóng băng chẳng lẽ hắn không lo lắng Hà Nam Lý Thần Thông đánh lén sao? Cho nên ta suy đoán Vũ Văn Hóa Cập xuất binh nhưng không nhiều, chỉ cần chúa công thủ vững ở Phồn Thủy, tức thì Vũ Văn Hóa Cập cho dù xuất kích cũng khó có thể thành công.
Trong mắt của ta cuộc chiến Lạc Dương mấu chốt là ở Hà Bắc, mà mấu chốt cuộc chiến ở Hà Bắc chính là Đậu Kiến Đức.
Đậu Kiến Đức vong thì Vương Thế Sung và Vũ Văn Hóa Cập tự động sụp đổ.
Ngụ ý, Tiết Thu đem chủ chiến hướng về phía Đậu Kiến Đức, hơn nữa theo ý kiến này thì không thể bỏ Cấp quận mà còn phải chủ động xuất kích, dù sao thân phận đã công khai, sớm muộn cũng phải chiến với Hà Bắc một trận không thể tránh né.
Lý Ngôn Khánh rất đồng ý với chủ ý của Tiết Thu.
Hắn khẽ nói:
- Buông Cấp quận và Hà Nội không khó nhưng một khi buông thì sẽ khiến cho Huỳnh Dương sinh ra rung chuyển.
Tròng mắt của Tiết Thu híp lại, trên mặt nở ra một nụ cười.
Mà Ngôn Khánh thì hạ quyết tâm khai chiến đồng thời với tam phương.
Lúc này hắn mệnh cho Đỗ Như Hối tọa trấn Hào Nam, chủ trì toàn bộ chiến cuộc ở Yển Sư, Vương Phục Bảo, Lưu Hắc Các Đậu Phụng Tiết, Tân Sĩ Kiệt... đều chịu sự sai sử của Đỗ Như Hối.
Sau đó Ngôn Khánh mệnh cho Tân Văn Lễ đảm nhiệm chức đô đốc Cấp quận, dùng danh xưng của nhà Đường tọa trấn Lê Dương.
Ngôn Khánh bất thình lình bổ nhiệm, bọn họ cũng cảm thấy nghi hoặc, theo lý mà nói, Ngôn Khánh đã tuyên bố quy phục nhà đường, đô đốc ba châu này phải do Trường An bổ nhiệm mới đúng, hắn làm vậy là có ý gì? Tân Văn Lễ, Trịnh Vi Thiện nghĩ mãi mà không ra ảo diệu bên trong, thế nhưng mà Đỗ Như Hối lại nhìn ra ẩn tình.
Hắn cùng với huynh trưởng Đỗ U Khách mỉm cười:
- Chúa công làm như vậy xem ra cho Đỗ gia ta ngày sau có một tiền đồ cẩm tú.
Hắn biết rằng sau khi Lý Ngôn Khánh quy đường bộ khung dưới trướng sẽ thay đổi.
Lúc đó Trịnh Tân Đỗ ba người nhất định sẽ được lên chức, ít nhất cũng phải là đô đốc một châu, coi như là cùng cấp điều động, từ tứ phẩm cho đến tam phẩm, đối với bọn người Đỗ Như Hối mà nói, tiền đồ này vô cùng tươi sáng.
Đỗ U Khách nói:
- Lý Hà Nam đã xem trọng Đỗ thị như vậy chúng ta dĩ nhiên phải báo đáp.
Võ Đức năm thứ hai, mùa đông tháng mười.
Lý Ngôn Khánh bắt đầu đánh chiếm Cốc thành.
Hắn điều binh khiển tướng, Đậu Kiến Đức nghe thấy thì giận tím mặt.
Có lẽ trong mắt của Đậu Kiến Đức, Lý Ngôn Khánh chẳng qua là một đứa trẻ con, dựa vào mấy bài thư và may mắn nên mới có thành tựu ngày hôm nay.
Hắn quy thuận nhà Đường, chuyện này không thể bỏ qua, hôm nay chủ động xuất kích, đúng là không để Đậu Kiến Đức vào mắt.
Đậu Kiến Đức làm sao có thể chịu đựng được sự khinh thị này, hắn lập tức hạ chiếu muốn ngự giá thân chinh, hắn mệnh cho đại tướng dưới trướng là Tào Đán làm quân tiên phong, suất lĩnh ba vạn đại tướng đánh về phía Cốc thành, đồng thời Đậu Kiến Đức thì tự mình dẫn mười lăm vạn quân phái người liên hệ với Vũ Văn Hóa Cập và Vương Thế Sung xuất binh.
Mười lăm vạn đại quận từ từ từ Tín Đô đến Hàm Đan.
Trước đây quân tiên phong của Tào Đán từng giao phong với Lý Ngôn Khánh, liên tiếp đánh bại Đường quân.
Hiện tại quân tiên phong của Tào Đán đã tới Trạch Dương, nếu như tiếp tục đẩy mạnh thì mười ngày nữa có thể tới Cốc thành, Đậu Kiến Đức nghe được liền mừng rỡ, hắn nhận được tin chiến thắng của Tào Đán thì cười nói:
- Người ta nói Lý Ngôn Khánh dùng binh như thần, hóa ra chỉ có hư danh.
- Tào Đán tướng quân liên tục thủ hắng, Lý Ngôn Khánh không có sức chống cự phải lui giữ Cốc thành.
Mấy ngày nữa, Tào Đán tướng quân phá được Cốc thành, đem thủ cấp Lý Ngôn Khánh dâng lên, lúc đó không biết còn ai gọi hắn là Lý vô địch không nữa.
Những lời này nói ra tràn ngập vẻ khinh thị.
Nội sử thị lang Khổng Đức Thiệu lại mơ hồ dự cảm thấy hơi lo lắng, trước khi xuất binh Tống Chính Bản vì thân thể không tốt cho nên từng dặt dò Khổng Đức Thiệu lưu tâm Lý Ngôn Khánh nhiều hơn:
- Đức Thiệu, Lý tặc xảo trá, quỷ kế đa đoan.
Người này tuy tuổi tác không lớn như mà tâm tư lại kín đáo vô cùng, ta từng nghiên cứu chiến sự của hắn thì thấy hắn nắm chắc chiến cơ, có thể nói lần này ta không thể theo vương thượng tiến về phía trước, trong lòng vô cùng lo lắng, ngươi cần phải nhắc nhở vương thượng, khi giao phong với Lý Ngôn Khánh cần tránh lỗ mãng mạo muội xuất kích.
Nghĩ tới đây Khổng Đức Thiệu thấy mình cần phải đứng ra khuyên bảo Đậu Kiến Đức.
Nhưng đúng lúc hắn định mở miệng thì ở bên ngoài trướng đã truyền tới một tiếng gõ cửa.
- Khởi bẩm vương thượng...
Tên lính kia trung khí mười phần, thanh âm rất dài.
Chỉ thấy hắn xông vào trong đại trướng, quỳ một chân xuống đất mà nói:
- Khởi bẩm đại vương, đã nhận được tin tức, Lý Uyên mệnh cho thứ tử Lý Thế Dân làm đại đô đốc, xuất binh tới Hàm cốc quan, hắn đã phá được Thắng Bì, Trương Trấn Chu bỏ thành chạy tới núi Khuyết Môn.
- Ngươi nói cái gì?
Đậu Kiến Đức lập tức biến sắc.
Quan Trong nhanh chóng khuếch trương, Lý Uyên phát triển đã khiến cho Đậu Kiến Đức sinh lòng kiêng kỵ.
Lần này Lý Ngôn Khánh dùng binh nói thẳng ra là vì mở một lối đi cho Lý Đường, Đậu Kiến Đức cũng thế, Vũ Văn Hóa Cập cũng thế, cả Vương Thế Sung cũng thế, đều cho rằng Quan Trung không có khả năng xuất binh, nguyên nhân rất đơn giản, Quan Trung luân phiên ác chiến đã mỏi mệt không chịu được, Đậu Kiến Đức bọn họ muốn khôi phục lại nguyên khí của Lý Đường thì phải đoạt Huỳnh Dương, nhưng bây giờ...
Lý Đường chết tiệt, không ngờ hiện tại lại xuất binh.
- Lập tức truyền chiếu của ta, mệnh cho Tào Đán làm lưu thủ Trừng Dương.
Hạ lệnh cho tam quân xuất bát, tụ hợp cùng với Tào Đán sau đó hành động phá Cốc thành, binh tiến Cấp quận.
Tào Đán có thể đánh tan Lý Ngôn Khánh nhưng chưa chắc đánh được Cốc thành.
Đậu Kiến Đức không muốn ở Cốc thành tổn hao binh tốt nữa, hắn muốn một lần hành động nắm được Cốc thành, phá được Cấp quận.
Thừa dịp Lạc Dương còn có Vương Thế Sung đang phòng thủ, nắm giữ liên hệ giữa Huỳnh Dương và Quan trung.
Lý Ngôn Khánh...
Lúc này Đậu Kiến Đức đã vô cùng nhớ rõ cái tên này.
Ở trước mặt người khác, hắn rất ít nói chuyện, thường chỉ chăm chú làm việc.
Nhưng khi hắn đã mở miệng thì những người khác rất chú ý.
- Nói như Tiết Thu chúng ta chỉ sợ phải ba mặt thụ địch.
Tiết Thu cười nói:
- Ba mặt thụ địch thì sao, không phải là ba mặt khai chiến.
Trên thực tế cái gọi là tam vương kết minh chẳng qua là một trò hề mà thôi.
Vũ Văn Hóa Cập quả quyết không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại trời rét đậm, mặt sông đóng băng chẳng lẽ hắn không lo lắng Hà Nam Lý Thần Thông đánh lén sao? Cho nên ta suy đoán Vũ Văn Hóa Cập xuất binh nhưng không nhiều, chỉ cần chúa công thủ vững ở Phồn Thủy, tức thì Vũ Văn Hóa Cập cho dù xuất kích cũng khó có thể thành công.
Trong mắt của ta cuộc chiến Lạc Dương mấu chốt là ở Hà Bắc, mà mấu chốt cuộc chiến ở Hà Bắc chính là Đậu Kiến Đức.
Đậu Kiến Đức vong thì Vương Thế Sung và Vũ Văn Hóa Cập tự động sụp đổ.
Ngụ ý, Tiết Thu đem chủ chiến hướng về phía Đậu Kiến Đức, hơn nữa theo ý kiến này thì không thể bỏ Cấp quận mà còn phải chủ động xuất kích, dù sao thân phận đã công khai, sớm muộn cũng phải chiến với Hà Bắc một trận không thể tránh né.
Lý Ngôn Khánh rất đồng ý với chủ ý của Tiết Thu.
Hắn khẽ nói:
- Buông Cấp quận và Hà Nội không khó nhưng một khi buông thì sẽ khiến cho Huỳnh Dương sinh ra rung chuyển.
Tròng mắt của Tiết Thu híp lại, trên mặt nở ra một nụ cười.
Mà Ngôn Khánh thì hạ quyết tâm khai chiến đồng thời với tam phương.
Lúc này hắn mệnh cho Đỗ Như Hối tọa trấn Hào Nam, chủ trì toàn bộ chiến cuộc ở Yển Sư, Vương Phục Bảo, Lưu Hắc Các Đậu Phụng Tiết, Tân Sĩ Kiệt... đều chịu sự sai sử của Đỗ Như Hối.
Sau đó Ngôn Khánh mệnh cho Tân Văn Lễ đảm nhiệm chức đô đốc Cấp quận, dùng danh xưng của nhà Đường tọa trấn Lê Dương.
Ngôn Khánh bất thình lình bổ nhiệm, bọn họ cũng cảm thấy nghi hoặc, theo lý mà nói, Ngôn Khánh đã tuyên bố quy phục nhà đường, đô đốc ba châu này phải do Trường An bổ nhiệm mới đúng, hắn làm vậy là có ý gì? Tân Văn Lễ, Trịnh Vi Thiện nghĩ mãi mà không ra ảo diệu bên trong, thế nhưng mà Đỗ Như Hối lại nhìn ra ẩn tình.
Hắn cùng với huynh trưởng Đỗ U Khách mỉm cười:
- Chúa công làm như vậy xem ra cho Đỗ gia ta ngày sau có một tiền đồ cẩm tú.
Hắn biết rằng sau khi Lý Ngôn Khánh quy đường bộ khung dưới trướng sẽ thay đổi.
Lúc đó Trịnh Tân Đỗ ba người nhất định sẽ được lên chức, ít nhất cũng phải là đô đốc một châu, coi như là cùng cấp điều động, từ tứ phẩm cho đến tam phẩm, đối với bọn người Đỗ Như Hối mà nói, tiền đồ này vô cùng tươi sáng.
Đỗ U Khách nói:
- Lý Hà Nam đã xem trọng Đỗ thị như vậy chúng ta dĩ nhiên phải báo đáp.
Võ Đức năm thứ hai, mùa đông tháng mười.
Lý Ngôn Khánh bắt đầu đánh chiếm Cốc thành.
Hắn điều binh khiển tướng, Đậu Kiến Đức nghe thấy thì giận tím mặt.
Có lẽ trong mắt của Đậu Kiến Đức, Lý Ngôn Khánh chẳng qua là một đứa trẻ con, dựa vào mấy bài thư và may mắn nên mới có thành tựu ngày hôm nay.
Hắn quy thuận nhà Đường, chuyện này không thể bỏ qua, hôm nay chủ động xuất kích, đúng là không để Đậu Kiến Đức vào mắt.
Đậu Kiến Đức làm sao có thể chịu đựng được sự khinh thị này, hắn lập tức hạ chiếu muốn ngự giá thân chinh, hắn mệnh cho đại tướng dưới trướng là Tào Đán làm quân tiên phong, suất lĩnh ba vạn đại tướng đánh về phía Cốc thành, đồng thời Đậu Kiến Đức thì tự mình dẫn mười lăm vạn quân phái người liên hệ với Vũ Văn Hóa Cập và Vương Thế Sung xuất binh.
Mười lăm vạn đại quận từ từ từ Tín Đô đến Hàm Đan.
Trước đây quân tiên phong của Tào Đán từng giao phong với Lý Ngôn Khánh, liên tiếp đánh bại Đường quân.
Hiện tại quân tiên phong của Tào Đán đã tới Trạch Dương, nếu như tiếp tục đẩy mạnh thì mười ngày nữa có thể tới Cốc thành, Đậu Kiến Đức nghe được liền mừng rỡ, hắn nhận được tin chiến thắng của Tào Đán thì cười nói:
- Người ta nói Lý Ngôn Khánh dùng binh như thần, hóa ra chỉ có hư danh.
- Tào Đán tướng quân liên tục thủ hắng, Lý Ngôn Khánh không có sức chống cự phải lui giữ Cốc thành.
Mấy ngày nữa, Tào Đán tướng quân phá được Cốc thành, đem thủ cấp Lý Ngôn Khánh dâng lên, lúc đó không biết còn ai gọi hắn là Lý vô địch không nữa.
Những lời này nói ra tràn ngập vẻ khinh thị.
Nội sử thị lang Khổng Đức Thiệu lại mơ hồ dự cảm thấy hơi lo lắng, trước khi xuất binh Tống Chính Bản vì thân thể không tốt cho nên từng dặt dò Khổng Đức Thiệu lưu tâm Lý Ngôn Khánh nhiều hơn:
- Đức Thiệu, Lý tặc xảo trá, quỷ kế đa đoan.
Người này tuy tuổi tác không lớn như mà tâm tư lại kín đáo vô cùng, ta từng nghiên cứu chiến sự của hắn thì thấy hắn nắm chắc chiến cơ, có thể nói lần này ta không thể theo vương thượng tiến về phía trước, trong lòng vô cùng lo lắng, ngươi cần phải nhắc nhở vương thượng, khi giao phong với Lý Ngôn Khánh cần tránh lỗ mãng mạo muội xuất kích.
Nghĩ tới đây Khổng Đức Thiệu thấy mình cần phải đứng ra khuyên bảo Đậu Kiến Đức.
Nhưng đúng lúc hắn định mở miệng thì ở bên ngoài trướng đã truyền tới một tiếng gõ cửa.
- Khởi bẩm vương thượng...
Tên lính kia trung khí mười phần, thanh âm rất dài.
Chỉ thấy hắn xông vào trong đại trướng, quỳ một chân xuống đất mà nói:
- Khởi bẩm đại vương, đã nhận được tin tức, Lý Uyên mệnh cho thứ tử Lý Thế Dân làm đại đô đốc, xuất binh tới Hàm cốc quan, hắn đã phá được Thắng Bì, Trương Trấn Chu bỏ thành chạy tới núi Khuyết Môn.
- Ngươi nói cái gì?
Đậu Kiến Đức lập tức biến sắc.
Quan Trong nhanh chóng khuếch trương, Lý Uyên phát triển đã khiến cho Đậu Kiến Đức sinh lòng kiêng kỵ.
Lần này Lý Ngôn Khánh dùng binh nói thẳng ra là vì mở một lối đi cho Lý Đường, Đậu Kiến Đức cũng thế, Vũ Văn Hóa Cập cũng thế, cả Vương Thế Sung cũng thế, đều cho rằng Quan Trung không có khả năng xuất binh, nguyên nhân rất đơn giản, Quan Trung luân phiên ác chiến đã mỏi mệt không chịu được, Đậu Kiến Đức bọn họ muốn khôi phục lại nguyên khí của Lý Đường thì phải đoạt Huỳnh Dương, nhưng bây giờ...
Lý Đường chết tiệt, không ngờ hiện tại lại xuất binh.
- Lập tức truyền chiếu của ta, mệnh cho Tào Đán làm lưu thủ Trừng Dương.
Hạ lệnh cho tam quân xuất bát, tụ hợp cùng với Tào Đán sau đó hành động phá Cốc thành, binh tiến Cấp quận.
Tào Đán có thể đánh tan Lý Ngôn Khánh nhưng chưa chắc đánh được Cốc thành.
Đậu Kiến Đức không muốn ở Cốc thành tổn hao binh tốt nữa, hắn muốn một lần hành động nắm được Cốc thành, phá được Cấp quận.
Thừa dịp Lạc Dương còn có Vương Thế Sung đang phòng thủ, nắm giữ liên hệ giữa Huỳnh Dương và Quan trung.
Lý Ngôn Khánh...
Lúc này Đậu Kiến Đức đã vô cùng nhớ rõ cái tên này.
Bình luận facebook