Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 787
- Chàng khi nào thì khởi hành?
Ôn vương phi hỏi.
Lý Thế Dân nghĩ nghĩ:
- Chậm thì sau mùa đông ta phải tới Quỳ châu, rồi sau đó còn phải chuẩn bị đủ mọi thứ chỉ sợ khó có thể ở Trường An tới sang năm.
- Như vậy thiếp đi chuẩn bị hành lý cho chàng.
Lý Thế Dân quay đầu lại nhìn nữ nhân thanh mai trúc mã từ nhỏ này, trong lòng sinh ra ngàn vạn nhu tình.
Hắn vươn tay dùng sức ôm Ôn vương phi vào ngực.
Ánh mắt thâm thúy, đột nhiên Lý Thế Dân hiện ra một sự vui vẻ: Mặc kệ thế nào ta cũng đã đi trước một bước.
*****
Đối với Lý Thế Dân mà nói, đem Lý Ngôn Khánh đuổi ra khỏi Trường An là một quyết định chính xác.
Chỉ cần Ngôn Khánh một ngày còn ở Trường An thì hắn sẽ có một áp lực không hiểu nổi.
Trường An tuy lớn nhưng đối với Lý Ngôn Khánh mà nói lại hơi nhỏ.
Chiếu thư còn chưa phát ra Lý Ngôn Khánh đã tranh thủ thời gian.
Lần này đi Lĩnh Nam, không biết khi nào mới có thể trở về, Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu còn có Mao Tiểu Niệm không thể đi cùng. Ba đứa con cũng ở lại Trường An, nếu không như vậy Lý Uyên làm sao có thể yên tâm để Lý Ngôn Khánh rời đi?
Cho nên Lý Ngôn Khánh vừa vặn thanh nhàn, cả ngày làm bạn với đám con.
Tuy nhiên trong lúc nhàn rỗi Lý Ngôn Khánh cũng liên tiếp đón một đám hảo hữu quen biết trước kia.
Những người năm đó ở Kỳ Lân quán như Khổng Dĩnh Đạt hiện tại cũng thi triển tài năng, còn có Đậu Uy, Đậu Phụng Tiết, Đậu Hiền bọn họ cũng tiến tới bái vọng, hắn thần không biết quỷ không hay đem một đám tâm phúc sắp xếp đi.
Ví dụ như Tống Lệnh Văn được đưa tới Bắc Nha.l
Cháu trai của Vương Chính cũng được điều đi tới Trường An.
Một nhà Hùng Vĩ ở Trường An mở thương hộ, thông qua quan hệ với Vũ Sĩ Ược nhanh chóng vững chân ở Trường An.
Ngoài ra Trưởng Tôn Vô Kỵ được Lý Ngôn Khánh sắp xếp tiến vào Sùng Văn quán, làm bái trực học sĩ.
Sùng Văn quán là của Đông cung, Lý Ngôn Khánh mượn phương thức này chiếm lấy tín nhiệm của Lý Kiến Thành, có thể cam đoan cả nhà không lo.
Mà Trịnh Đại Bưu và Liễu Hanh đều lấy được một cái xuất thân tốt.
Vũ Đức năm thứ ba tháng chín, Lý Đạo Huyền phụng chỉ đảm nhiệm chức vụ Đại Hành Thai Kinh Tương đạo, tương châu tổng quản kiêm thích sứ.
Vừa mới bắt đầu được tin hắn đã yêu cầu đem Từ Thế Tích, Tô Định Phương điều tới Tương Châu Lý Uyên không hề do dự đáp ứng, phong Từ Thế Tích làm tả vũ hầu tướng quân, Tô Định Phương làm tả đồn vệ tướng quân, tiến về Tương Châu hiệp trợ Lý Đạo Huyền làm việc.
Ngày mười tám tháng chín, Lý Uyên một lần nữa hạ chiếu sắc lệnh cho Hà Nam vương Lý Ngôn Khánh làm Thiên Hùng đại tướng quân, kinh lược Lĩnh Nam năm mươi bốn châu huyện, phong cho Lý Ngôn Khánh làm An Nam đại đô đốc.
Lý Ngôn Khánh sau khi tiếp chỉ liền vui vẻ.
- Bệ hạ nếu như đi buôn bán thì nhất định là một vốn bốn lời.
Đóa Đóa hiếu kỳ nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ chức quan này không tốt sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu liên tục, giải thích cho Đóa Đóa:
- Không phải không tốt mà là vô cùng tốt... ha ha, ngươi có biết Lĩnh Nam năm mươi bốn châu huyện là gì không?
Chớ nói Đóa Đóa không rõ mà Lý Ngôn Khánh cũng không rõ lắm.
Bùi Thúy Vân lại để cho người mang tới một địa đồ Lĩnh Nam, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẽ lên một đường vòNG:
Theo khu vực mà nói, An Nam này bao gồm một nửa khu vực Lĩnh Nam, tuy nhiên ở nơi đó đa phần là đất man hoang không có thành trấn, không có thôn xóm, làm chỗ ở của thổ dân Lý man.
- Sao?
- Còn nữa ở những nơi như Lục Châu Phong Châu Phúc Lộc châu Vũ An châu hơn mười châu huyện hôm nay vẫn là đất của Tiêu Tiễn.
Trong năm Khai Hoàng ở tiền triều, Tùy Văn Đế bình định Giang Nam xong đã từng có ý đồ khai hoang những nơi này cho nên thiết lập năm mươi bốn châu huyện, chiêu an khâm châu Lý suất Ninh Mãnh Lực vào triều, tuy nhiên vì đủ loại nguyên nhân mà Lý suất không thể tới, giao cho con hắn là Ninh Trường Chân đi vào, Ninh Trường Chân sau đó làm Khâm châu thích sứ, về sau Dương Quảng đăng cơ khai chiến với dân tộc Thổ Dục Hồn rồi lại dùng binh với Cao Ly cho nên Lĩnh Nam tất cả châu huyện lại ở vào trạng thái hoang phế, một mực do Ninh Trường Chân chấp chưởng.
- Điều này không phải nói An Nam đô đốc này không ra gì sao?
Đóa Đóa kinh hô lên một tiếng:
- Vậy Dưỡng Chân đi tới đó thì có lợi gì?
Lý Ngôn Khánh cười cười cũng không lên tiếng.
Hắn đứng ở trước địa đồ im lặng quan sát hồi lâu không nói một lời.
- Cũng không phải là không có chỗ tốt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Kỳ thật ở trong năm Nhân thọ đầu năm Đại Nghiệp, vì đảm bảo cho Lĩnh Nam đạo khai phát mà triều đình thậm chí đem thổ hoàng đế nơi đó là Phùng Áng điều tới Trung nguyên, tuy nhiên lần chinh phạt Cao Lý thất bại, thiên hạ đại loạn Phùng Áng thừa cơ trở về Lĩnh Nam, cuộc khai phát không thể không bỏ dở, hiện tại ở Khâm Châu Ung Châu hai địa phương có một chút căn cơ.
Nhưng ngoại trừ điều này thì tất cả các châu huyện đều hoang vu.
- Cái gì hoang vu, là một cục diện rối rắm, Dưỡng Chân bằng không chàng nói với bệ hạ không đi nữa.
Bùi Thúy Vân nhíu mày ngài phàn nàn nói.
- Cái gì cũng không có còn phải đối mặt với hai nơi rắn rít, Lý nhân cũng thée, Phùng gia cũng thế hiện tại chưa quyết định lập trường, Dưỡng Chân đi tới đó không phải mặc để người ta chém giết sao?
Vốn tưởng rằng đi Lĩnh Nam còn là một chuyện tốt không ngờ không phải như vậy.
Lưu vong thì cũng thôi đi nhưng xem ra là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Ngay cả Trưởng Tôn Vô Cấu cũng lộ ra vẻ lo lắng Lý Ngôn Khánh dù chưa mở miệng nhưng cũng nhìn ra sự âu lo trong đôi mắt sáng của nàng.
- Kỳ thật chưa hẳn có quá nhiều nguy hiểm.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng, chỉ tay vào một chỗ hải vực:
- Nơi này không kém, sản vật rất phong phú hơn nữa còn có một cảng biển tự nhiên không đóng băng có thể sử dụng, bởi vậy có thể nhìn xuống đông nam, ha ha nếu không như vậy bệ hạ làm sao có thể cho ta quyền lực lớn như thế.
- Vô Kỵ ngươi lập tức tiến về Lạc Dương, mời Sài công hỏa tốc đem tên gia hỏa Phù Nam tới Củng huyện.
Phù Nam chính là sứ giả Thực Tịch quốc.
Trong những năm Đại Nghiệp Thực Tịch quốc chủ động mang sứ giả điều đến Lạc Dương.
Không ngờ tên Phù Nam không những không được gặp Dương Quảng mà sau đó thiên hạ đại loạn thế cục xấu đi, Phù Nam sứ giả đáng thương không có đủ tiền bạc trở về, đành phải ở Thông Xa phố sinh sống, Lạc Dương sau khi chiến bại Sài Hiếu Hòa đầu tiên tới Lạc Dương phát hiện ra Phù Nam liền đem hắn ở bên cạnh mình.
Không ngờ rằng....
Lý Ngôn Khánh cười ha hả nói với Trưởng Tôn Vô Cấu:
- Quan Âm tỳ chớ lo lắng, phu quân của nàng thần thông quảng đại, Lĩnh Nam càng như thế càng cho ta dễ thi triển quyền cước.
Ôn vương phi hỏi.
Lý Thế Dân nghĩ nghĩ:
- Chậm thì sau mùa đông ta phải tới Quỳ châu, rồi sau đó còn phải chuẩn bị đủ mọi thứ chỉ sợ khó có thể ở Trường An tới sang năm.
- Như vậy thiếp đi chuẩn bị hành lý cho chàng.
Lý Thế Dân quay đầu lại nhìn nữ nhân thanh mai trúc mã từ nhỏ này, trong lòng sinh ra ngàn vạn nhu tình.
Hắn vươn tay dùng sức ôm Ôn vương phi vào ngực.
Ánh mắt thâm thúy, đột nhiên Lý Thế Dân hiện ra một sự vui vẻ: Mặc kệ thế nào ta cũng đã đi trước một bước.
*****
Đối với Lý Thế Dân mà nói, đem Lý Ngôn Khánh đuổi ra khỏi Trường An là một quyết định chính xác.
Chỉ cần Ngôn Khánh một ngày còn ở Trường An thì hắn sẽ có một áp lực không hiểu nổi.
Trường An tuy lớn nhưng đối với Lý Ngôn Khánh mà nói lại hơi nhỏ.
Chiếu thư còn chưa phát ra Lý Ngôn Khánh đã tranh thủ thời gian.
Lần này đi Lĩnh Nam, không biết khi nào mới có thể trở về, Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu còn có Mao Tiểu Niệm không thể đi cùng. Ba đứa con cũng ở lại Trường An, nếu không như vậy Lý Uyên làm sao có thể yên tâm để Lý Ngôn Khánh rời đi?
Cho nên Lý Ngôn Khánh vừa vặn thanh nhàn, cả ngày làm bạn với đám con.
Tuy nhiên trong lúc nhàn rỗi Lý Ngôn Khánh cũng liên tiếp đón một đám hảo hữu quen biết trước kia.
Những người năm đó ở Kỳ Lân quán như Khổng Dĩnh Đạt hiện tại cũng thi triển tài năng, còn có Đậu Uy, Đậu Phụng Tiết, Đậu Hiền bọn họ cũng tiến tới bái vọng, hắn thần không biết quỷ không hay đem một đám tâm phúc sắp xếp đi.
Ví dụ như Tống Lệnh Văn được đưa tới Bắc Nha.l
Cháu trai của Vương Chính cũng được điều đi tới Trường An.
Một nhà Hùng Vĩ ở Trường An mở thương hộ, thông qua quan hệ với Vũ Sĩ Ược nhanh chóng vững chân ở Trường An.
Ngoài ra Trưởng Tôn Vô Kỵ được Lý Ngôn Khánh sắp xếp tiến vào Sùng Văn quán, làm bái trực học sĩ.
Sùng Văn quán là của Đông cung, Lý Ngôn Khánh mượn phương thức này chiếm lấy tín nhiệm của Lý Kiến Thành, có thể cam đoan cả nhà không lo.
Mà Trịnh Đại Bưu và Liễu Hanh đều lấy được một cái xuất thân tốt.
Vũ Đức năm thứ ba tháng chín, Lý Đạo Huyền phụng chỉ đảm nhiệm chức vụ Đại Hành Thai Kinh Tương đạo, tương châu tổng quản kiêm thích sứ.
Vừa mới bắt đầu được tin hắn đã yêu cầu đem Từ Thế Tích, Tô Định Phương điều tới Tương Châu Lý Uyên không hề do dự đáp ứng, phong Từ Thế Tích làm tả vũ hầu tướng quân, Tô Định Phương làm tả đồn vệ tướng quân, tiến về Tương Châu hiệp trợ Lý Đạo Huyền làm việc.
Ngày mười tám tháng chín, Lý Uyên một lần nữa hạ chiếu sắc lệnh cho Hà Nam vương Lý Ngôn Khánh làm Thiên Hùng đại tướng quân, kinh lược Lĩnh Nam năm mươi bốn châu huyện, phong cho Lý Ngôn Khánh làm An Nam đại đô đốc.
Lý Ngôn Khánh sau khi tiếp chỉ liền vui vẻ.
- Bệ hạ nếu như đi buôn bán thì nhất định là một vốn bốn lời.
Đóa Đóa hiếu kỳ nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ chức quan này không tốt sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu liên tục, giải thích cho Đóa Đóa:
- Không phải không tốt mà là vô cùng tốt... ha ha, ngươi có biết Lĩnh Nam năm mươi bốn châu huyện là gì không?
Chớ nói Đóa Đóa không rõ mà Lý Ngôn Khánh cũng không rõ lắm.
Bùi Thúy Vân lại để cho người mang tới một địa đồ Lĩnh Nam, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẽ lên một đường vòNG:
Theo khu vực mà nói, An Nam này bao gồm một nửa khu vực Lĩnh Nam, tuy nhiên ở nơi đó đa phần là đất man hoang không có thành trấn, không có thôn xóm, làm chỗ ở của thổ dân Lý man.
- Sao?
- Còn nữa ở những nơi như Lục Châu Phong Châu Phúc Lộc châu Vũ An châu hơn mười châu huyện hôm nay vẫn là đất của Tiêu Tiễn.
Trong năm Khai Hoàng ở tiền triều, Tùy Văn Đế bình định Giang Nam xong đã từng có ý đồ khai hoang những nơi này cho nên thiết lập năm mươi bốn châu huyện, chiêu an khâm châu Lý suất Ninh Mãnh Lực vào triều, tuy nhiên vì đủ loại nguyên nhân mà Lý suất không thể tới, giao cho con hắn là Ninh Trường Chân đi vào, Ninh Trường Chân sau đó làm Khâm châu thích sứ, về sau Dương Quảng đăng cơ khai chiến với dân tộc Thổ Dục Hồn rồi lại dùng binh với Cao Ly cho nên Lĩnh Nam tất cả châu huyện lại ở vào trạng thái hoang phế, một mực do Ninh Trường Chân chấp chưởng.
- Điều này không phải nói An Nam đô đốc này không ra gì sao?
Đóa Đóa kinh hô lên một tiếng:
- Vậy Dưỡng Chân đi tới đó thì có lợi gì?
Lý Ngôn Khánh cười cười cũng không lên tiếng.
Hắn đứng ở trước địa đồ im lặng quan sát hồi lâu không nói một lời.
- Cũng không phải là không có chỗ tốt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Kỳ thật ở trong năm Nhân thọ đầu năm Đại Nghiệp, vì đảm bảo cho Lĩnh Nam đạo khai phát mà triều đình thậm chí đem thổ hoàng đế nơi đó là Phùng Áng điều tới Trung nguyên, tuy nhiên lần chinh phạt Cao Lý thất bại, thiên hạ đại loạn Phùng Áng thừa cơ trở về Lĩnh Nam, cuộc khai phát không thể không bỏ dở, hiện tại ở Khâm Châu Ung Châu hai địa phương có một chút căn cơ.
Nhưng ngoại trừ điều này thì tất cả các châu huyện đều hoang vu.
- Cái gì hoang vu, là một cục diện rối rắm, Dưỡng Chân bằng không chàng nói với bệ hạ không đi nữa.
Bùi Thúy Vân nhíu mày ngài phàn nàn nói.
- Cái gì cũng không có còn phải đối mặt với hai nơi rắn rít, Lý nhân cũng thée, Phùng gia cũng thế hiện tại chưa quyết định lập trường, Dưỡng Chân đi tới đó không phải mặc để người ta chém giết sao?
Vốn tưởng rằng đi Lĩnh Nam còn là một chuyện tốt không ngờ không phải như vậy.
Lưu vong thì cũng thôi đi nhưng xem ra là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Ngay cả Trưởng Tôn Vô Cấu cũng lộ ra vẻ lo lắng Lý Ngôn Khánh dù chưa mở miệng nhưng cũng nhìn ra sự âu lo trong đôi mắt sáng của nàng.
- Kỳ thật chưa hẳn có quá nhiều nguy hiểm.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng, chỉ tay vào một chỗ hải vực:
- Nơi này không kém, sản vật rất phong phú hơn nữa còn có một cảng biển tự nhiên không đóng băng có thể sử dụng, bởi vậy có thể nhìn xuống đông nam, ha ha nếu không như vậy bệ hạ làm sao có thể cho ta quyền lực lớn như thế.
- Vô Kỵ ngươi lập tức tiến về Lạc Dương, mời Sài công hỏa tốc đem tên gia hỏa Phù Nam tới Củng huyện.
Phù Nam chính là sứ giả Thực Tịch quốc.
Trong những năm Đại Nghiệp Thực Tịch quốc chủ động mang sứ giả điều đến Lạc Dương.
Không ngờ tên Phù Nam không những không được gặp Dương Quảng mà sau đó thiên hạ đại loạn thế cục xấu đi, Phù Nam sứ giả đáng thương không có đủ tiền bạc trở về, đành phải ở Thông Xa phố sinh sống, Lạc Dương sau khi chiến bại Sài Hiếu Hòa đầu tiên tới Lạc Dương phát hiện ra Phù Nam liền đem hắn ở bên cạnh mình.
Không ngờ rằng....
Lý Ngôn Khánh cười ha hả nói với Trưởng Tôn Vô Cấu:
- Quan Âm tỳ chớ lo lắng, phu quân của nàng thần thông quảng đại, Lĩnh Nam càng như thế càng cho ta dễ thi triển quyền cước.
Bình luận facebook