Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 817
Mạch Tử Trọng suy nghĩ, cảm thấy lời này tựa hồ cũng có đạo lý.
- Đã như vậy, truyền lệnh kêu binh sĩ tìm chỗ trú mưa, nghỉ ngơi một lát.
Trận mưa này có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu, đợi sau khi tạnh mưa, lại tiếp tục lên đường…Đúng rồi, đồ quân nhu trên xe tập trung lại một chỗ, lưu một nhóm người ở lại trông coi. Sau khi trở về thành Tuyên Hoá, lại phái người tới lấy về.
Con đường lầy lội như vậy, nếu trên xe chất quá nhiều quân nhu, thật sự rất khó gia tăng tốc độ. Dù sao nơi này cách Tuyên Hoá không quá xa, lưu những người này lại trông coi, có lẽ không xảy ra vấn đề.
Sau khi quân lệnh truyền xuống, binh mã lập tức đình chỉ tiến lên, nhưng rất nhiều binh sĩ thậm chí không đi tìm chỗ tránh mưa, trực tiếp kê tấm chắn lót dưới người, ngồi lên trên mặt đất lầy lội. Xem ra, mọi người thật sự rất mệt mỏi. Mạch Tử Trọng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong lòng hắn không thể không bội phục thủ đoạn của Lý Ngôn Khánh …Không uổng phí một binh sĩ nào lại có thể khiến mình chật vật như vậy. Cũng may anh vợ Vũ Văn Thành Đô ở Tuyên Hoá đã khám phá ra mánh khóe của Lý Ngôn Khánh, nếu không mình không những mất đi hang ổ, mà những binh tướng nhà mình, nếu làm không tốt cũng sẽ tán loạn.
Dù sao, binh sĩ Tuyên Hoá phần lớn là chiêu mộ từ dân bản địa. Nếu quả thật Lý Ngôn Khánh chiếm cứ Tuyên Hoá, hậu quả kia thật đúng là không thể lường được.
- Kêu mọi người tìm chỗ khô ráo, đừng ngồi nghỉ trong mưa…Còn nữa phải thật cảnh giới, Lý Ngôn Khánh rất giỏi dùng kỳ binh, đừng để hắn có cơ hội đánh lén.
Mạch Tử Trọng cũng không khỏi không đề phòng.
Hắn tự mình dẫn người đi đốc thúc binh sĩ tránh mưa. Nhưng sau một hồi lâu, trận mưa này chẳng những có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại càng ngày càng nặng hạt, nhiều binh sĩ thậm chí nằm ngủ say sưa dưới cơn mưa bên đường.
Ngay cả Mạch Tử Trọng cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, sau khi xác nhận mọi người vô sự, hắn cũng tìm chỗ khô ráo, dựa vào một tảng đá, đặt roi ngựa lên đùi, nhắm mắt dưỡng thần. Nói thật, Mạch Tử Trọng cũng rất mệt mỏi, nhưng hắn là chủ soái, ngay lúc này, nhất định phải bảo trì trạng thái tinh lực tràn đầy, để ủng hộ sĩ khí của các huynh đệ. Hiện giờ, cách nhà đã không còn xa, trong lòng vẫn luôn căng cứng như dây cứng, cũng theo đó mà buông lỏng.
- Công tử, thám thính vừa quay về bẩm báo, Tùy quân đình chỉ hành quân, đang trú mưa dưới đỉnh Tả Thủy bên ngoài ba mươi dặm.
Cơn mưa bất chợt hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Lý Ngôn Khánh. Thời tiết Việt Tây chính là như vậy, thay đổi bất thường, làm cho người ta không thể dự đoán. Người ta thường nói: làm Đại tướng phải tinh thông thời tiết. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng có Khổng Minh mượn gió đông thuyết pháp… Ha ha, chỉ có điều đó chỉ là tiểu thuyết diễn dịch mà thôi, hoàn toàn khác xa với hiện tượng thiên văn bên ngoài. Thời tiết bình thường, Lý Ngôn Khánh thật ra có thể nhìn ra một hai cái, nhưng thời tiết Việt Tây….
- Mạch Tử Trọng dừng hành quân?
Lý Ngôn Khánh sau khi khẽ giật mình, chợt hiểu ra.
- Trận mưa này đến rất đúng lúc.
Vừa rồi hắn còn chửi trời mưa không đúng lúc, nhưng trong nháy mắt, lại thay đổi cách nói.
- Vương gia nói vậy là sao?
Đồng Hoàn liền hiếu kỳ hỏi thăm. Lý Ngôn Khánh tay vịn tường thành, đưa mắt nhìn bầu trời đen kịt phía xa.
- Mạch Tử Trọng, buông lỏng rồi.
- Sao?
- Ba ngày liên tục hành quân, đối với Tùy quân mà nói, đã ở trạng thái vô cùng mệt mỏi, nếu hắn cắn răng kiên trì, sau khi đến Tuyên Hoá, nói không chừng còn có một trận ác chiến…Vì vậy, hắn cần nghỉ ngơi.
Đồng Hoàn nghe xong lại càng cảm thấy hồ đồ. Nghỉ ngơi lẽ nào không tốt hay sao? Tùy quân trải qua một trận nghỉ ngơi, nói không chừng sẽ càng thêm hưng phấn. Nhưng nghe lời Lý Ngôn Khánh nói….
- Lão Đồng, ngươi chưa bao giờ dẫn binh, cho nên không có loại nhận thức này.
Càng lúc mệt mỏi lại càng không thể nghỉ ngơi. Nếu hắn hắn tiếp tục xua binh, sau khi đến Tuyên Hoá, nếu cường công Tuyên Hoá chắc chắn sẽ có một trận ác chiến. Ngươi nói xem, người nhà của những binh sĩ kia đều ở trong thành, các huynh đệ có thể nào không dốc sức liều mạng công kích được không?
Nhưng một khi nghỉ ngơi, thân thể sẽ càng mỏi mệt, tinh thần của các huynh đệ có lẽ có thể khôi phục một ít, nhưng sĩ khí….
Hắc hắc, lão Mạch thư giãn rồi.
Hắn cảm thấy sắp tới nhà rồi, cho nên không cần khẩn trương… Thật tình không biết, thư giãn thì dễ, còn muốn khẩn trương lại vô cùng khó khăn.
Đồng Hoàn nghe xong vẫn cái hiểu cái không, nhưng đại khái cũng hiểu được, Mạch Tử Trọng đình chỉ tiến lên, đối với đối phương chỉ có lợi chứ không có hại.
- Lập tức truyền lệnh cho La Đậu, tất cả bộ đội Hắc Lý tiến về trước hai mươi dặm.
Đồng thời, lệnh cho Hùng Khoát Hải, Ngư Bách Nhân thực hiện phương án thứ hai… Hắc hắc, nói không chừng trận chiến này chúng ta có thể không cần đổ máu cũng có thể giải quyết chiến đấu.
Mưa tạnh! Mạch Tử Trọng lại phát hiện, tình huống trở nên càng ngày càng tồi tệ….
Tùy quân cũng không vì nghỉ ngơi ngắn ngủi mà khôi phục thể lực, trái lại càng trở nên mỏi mệt không chịu nổi. Rất nhiều người thậm chí còn không còn sức đứng lên, chứ đừng nói đến cầm binh khí, lại hành quân gấp gáp quay về Tuyên Hoá nghỉ ngơi! Thậm chí ngay cả Mạch Tử Trọng cũng toàn thân đau nhức, đứng lên cũng phải cần thân vệ đỡ dậy.
Trước đó dùng mã giáo vô cùng thuận tay, lúc này lại trở nên đặc biệt nặng nề. Hắn cắn răng ngồi lên chiến mã, nhìn tướng sĩ Tùy quân hữu khí vô lực, liền âm thầm cười khổ. Sớm biết như vậy, chi bằng vừa rồi đội mưa tiến lên. Nếu không dừng lại nghỉ ngơi, nói không chừng các huynh đệ lúc này đã nằm ở quân doanh Tuyên Hoá, thoải mái ngủ yên.
- Lập tức phái người tiến về Tuyên Hoá trước, lệnh cho Đồng Hoàn phái người tới trước đón ứng.
Vừa rồi vì nguyên nhân buông lỏng, Mạch Tử Trọng cũng không phái người tới Tuyên Hoá thông báo.
Nhưng bây giờ xem ra, không phái người không được…Với tình hình tinh thần trước mắt của các huynh đệ, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn, căn bản là không cách nào chống cự.
Thất sách, thật sự là thất sách !
Mạch Tử Trọng âm thầm tự trách mình, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn làm ra vẻ vô cùng phấn chấn, cổ vũ mọi người tiếp tục đi tới.
Trong nửa canh giờ, đội ngũ chỉ tiến lên khoảng mười dặm.
Hành quân như vậy khiến Mạch Tử Trọng bắt đầu trở nên nôn nóng.
Nhưng cũng may, hắn còn có thể khắc chế tính tình của mình. Tình huống xuất hiện như vậy, tổng kết lại, hắn cũng có trách nhiệm rất lớn.
Cho nên, sau khi Mạch Tử Trọng cưỡng chế tinh thần binh sĩ, không ngừng thúc giục binh mã tiến lên.
- Đã như vậy, truyền lệnh kêu binh sĩ tìm chỗ trú mưa, nghỉ ngơi một lát.
Trận mưa này có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu, đợi sau khi tạnh mưa, lại tiếp tục lên đường…Đúng rồi, đồ quân nhu trên xe tập trung lại một chỗ, lưu một nhóm người ở lại trông coi. Sau khi trở về thành Tuyên Hoá, lại phái người tới lấy về.
Con đường lầy lội như vậy, nếu trên xe chất quá nhiều quân nhu, thật sự rất khó gia tăng tốc độ. Dù sao nơi này cách Tuyên Hoá không quá xa, lưu những người này lại trông coi, có lẽ không xảy ra vấn đề.
Sau khi quân lệnh truyền xuống, binh mã lập tức đình chỉ tiến lên, nhưng rất nhiều binh sĩ thậm chí không đi tìm chỗ tránh mưa, trực tiếp kê tấm chắn lót dưới người, ngồi lên trên mặt đất lầy lội. Xem ra, mọi người thật sự rất mệt mỏi. Mạch Tử Trọng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong lòng hắn không thể không bội phục thủ đoạn của Lý Ngôn Khánh …Không uổng phí một binh sĩ nào lại có thể khiến mình chật vật như vậy. Cũng may anh vợ Vũ Văn Thành Đô ở Tuyên Hoá đã khám phá ra mánh khóe của Lý Ngôn Khánh, nếu không mình không những mất đi hang ổ, mà những binh tướng nhà mình, nếu làm không tốt cũng sẽ tán loạn.
Dù sao, binh sĩ Tuyên Hoá phần lớn là chiêu mộ từ dân bản địa. Nếu quả thật Lý Ngôn Khánh chiếm cứ Tuyên Hoá, hậu quả kia thật đúng là không thể lường được.
- Kêu mọi người tìm chỗ khô ráo, đừng ngồi nghỉ trong mưa…Còn nữa phải thật cảnh giới, Lý Ngôn Khánh rất giỏi dùng kỳ binh, đừng để hắn có cơ hội đánh lén.
Mạch Tử Trọng cũng không khỏi không đề phòng.
Hắn tự mình dẫn người đi đốc thúc binh sĩ tránh mưa. Nhưng sau một hồi lâu, trận mưa này chẳng những có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại càng ngày càng nặng hạt, nhiều binh sĩ thậm chí nằm ngủ say sưa dưới cơn mưa bên đường.
Ngay cả Mạch Tử Trọng cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, sau khi xác nhận mọi người vô sự, hắn cũng tìm chỗ khô ráo, dựa vào một tảng đá, đặt roi ngựa lên đùi, nhắm mắt dưỡng thần. Nói thật, Mạch Tử Trọng cũng rất mệt mỏi, nhưng hắn là chủ soái, ngay lúc này, nhất định phải bảo trì trạng thái tinh lực tràn đầy, để ủng hộ sĩ khí của các huynh đệ. Hiện giờ, cách nhà đã không còn xa, trong lòng vẫn luôn căng cứng như dây cứng, cũng theo đó mà buông lỏng.
- Công tử, thám thính vừa quay về bẩm báo, Tùy quân đình chỉ hành quân, đang trú mưa dưới đỉnh Tả Thủy bên ngoài ba mươi dặm.
Cơn mưa bất chợt hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Lý Ngôn Khánh. Thời tiết Việt Tây chính là như vậy, thay đổi bất thường, làm cho người ta không thể dự đoán. Người ta thường nói: làm Đại tướng phải tinh thông thời tiết. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng có Khổng Minh mượn gió đông thuyết pháp… Ha ha, chỉ có điều đó chỉ là tiểu thuyết diễn dịch mà thôi, hoàn toàn khác xa với hiện tượng thiên văn bên ngoài. Thời tiết bình thường, Lý Ngôn Khánh thật ra có thể nhìn ra một hai cái, nhưng thời tiết Việt Tây….
- Mạch Tử Trọng dừng hành quân?
Lý Ngôn Khánh sau khi khẽ giật mình, chợt hiểu ra.
- Trận mưa này đến rất đúng lúc.
Vừa rồi hắn còn chửi trời mưa không đúng lúc, nhưng trong nháy mắt, lại thay đổi cách nói.
- Vương gia nói vậy là sao?
Đồng Hoàn liền hiếu kỳ hỏi thăm. Lý Ngôn Khánh tay vịn tường thành, đưa mắt nhìn bầu trời đen kịt phía xa.
- Mạch Tử Trọng, buông lỏng rồi.
- Sao?
- Ba ngày liên tục hành quân, đối với Tùy quân mà nói, đã ở trạng thái vô cùng mệt mỏi, nếu hắn cắn răng kiên trì, sau khi đến Tuyên Hoá, nói không chừng còn có một trận ác chiến…Vì vậy, hắn cần nghỉ ngơi.
Đồng Hoàn nghe xong lại càng cảm thấy hồ đồ. Nghỉ ngơi lẽ nào không tốt hay sao? Tùy quân trải qua một trận nghỉ ngơi, nói không chừng sẽ càng thêm hưng phấn. Nhưng nghe lời Lý Ngôn Khánh nói….
- Lão Đồng, ngươi chưa bao giờ dẫn binh, cho nên không có loại nhận thức này.
Càng lúc mệt mỏi lại càng không thể nghỉ ngơi. Nếu hắn hắn tiếp tục xua binh, sau khi đến Tuyên Hoá, nếu cường công Tuyên Hoá chắc chắn sẽ có một trận ác chiến. Ngươi nói xem, người nhà của những binh sĩ kia đều ở trong thành, các huynh đệ có thể nào không dốc sức liều mạng công kích được không?
Nhưng một khi nghỉ ngơi, thân thể sẽ càng mỏi mệt, tinh thần của các huynh đệ có lẽ có thể khôi phục một ít, nhưng sĩ khí….
Hắc hắc, lão Mạch thư giãn rồi.
Hắn cảm thấy sắp tới nhà rồi, cho nên không cần khẩn trương… Thật tình không biết, thư giãn thì dễ, còn muốn khẩn trương lại vô cùng khó khăn.
Đồng Hoàn nghe xong vẫn cái hiểu cái không, nhưng đại khái cũng hiểu được, Mạch Tử Trọng đình chỉ tiến lên, đối với đối phương chỉ có lợi chứ không có hại.
- Lập tức truyền lệnh cho La Đậu, tất cả bộ đội Hắc Lý tiến về trước hai mươi dặm.
Đồng thời, lệnh cho Hùng Khoát Hải, Ngư Bách Nhân thực hiện phương án thứ hai… Hắc hắc, nói không chừng trận chiến này chúng ta có thể không cần đổ máu cũng có thể giải quyết chiến đấu.
Mưa tạnh! Mạch Tử Trọng lại phát hiện, tình huống trở nên càng ngày càng tồi tệ….
Tùy quân cũng không vì nghỉ ngơi ngắn ngủi mà khôi phục thể lực, trái lại càng trở nên mỏi mệt không chịu nổi. Rất nhiều người thậm chí còn không còn sức đứng lên, chứ đừng nói đến cầm binh khí, lại hành quân gấp gáp quay về Tuyên Hoá nghỉ ngơi! Thậm chí ngay cả Mạch Tử Trọng cũng toàn thân đau nhức, đứng lên cũng phải cần thân vệ đỡ dậy.
Trước đó dùng mã giáo vô cùng thuận tay, lúc này lại trở nên đặc biệt nặng nề. Hắn cắn răng ngồi lên chiến mã, nhìn tướng sĩ Tùy quân hữu khí vô lực, liền âm thầm cười khổ. Sớm biết như vậy, chi bằng vừa rồi đội mưa tiến lên. Nếu không dừng lại nghỉ ngơi, nói không chừng các huynh đệ lúc này đã nằm ở quân doanh Tuyên Hoá, thoải mái ngủ yên.
- Lập tức phái người tiến về Tuyên Hoá trước, lệnh cho Đồng Hoàn phái người tới trước đón ứng.
Vừa rồi vì nguyên nhân buông lỏng, Mạch Tử Trọng cũng không phái người tới Tuyên Hoá thông báo.
Nhưng bây giờ xem ra, không phái người không được…Với tình hình tinh thần trước mắt của các huynh đệ, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn, căn bản là không cách nào chống cự.
Thất sách, thật sự là thất sách !
Mạch Tử Trọng âm thầm tự trách mình, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn làm ra vẻ vô cùng phấn chấn, cổ vũ mọi người tiếp tục đi tới.
Trong nửa canh giờ, đội ngũ chỉ tiến lên khoảng mười dặm.
Hành quân như vậy khiến Mạch Tử Trọng bắt đầu trở nên nôn nóng.
Nhưng cũng may, hắn còn có thể khắc chế tính tình của mình. Tình huống xuất hiện như vậy, tổng kết lại, hắn cũng có trách nhiệm rất lớn.
Cho nên, sau khi Mạch Tử Trọng cưỡng chế tinh thần binh sĩ, không ngừng thúc giục binh mã tiến lên.
Bình luận facebook