Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Ngôn Khánh gật đầu cũng không truy vấn nhiều nữa.
Loại chuyện này hắn biết rằng mình không nên hỏi rõ ràng nếu không sẽ khiến cho người khác có cảm giác quái dị.
Tám tuổi, trên thực tế khéo thi họa, ngâm thơ phú thì có thể hợp lý nhưng nếu tham gia chuyện triều chính thì sẽ dẫn đến thế tục kinh hãi, cho nên lướt qua biết một số chuyện là được rồi.
Xem ra phụ tử Dương Kiên cũng không xuất hiện mâu thuẫn gì.
Không có mâu thuẫn gì mà lại có nhiều lời đồn cho thấy bên trong có điều cổ quái.
Về phần cổ quái thế nào, Ngôn Khánh cũng không xác định được, nhưng hắn có thể khẳng định, ván cờ này đã được khống chế trong tay của Dương Quảng, từ nay về sau tây Hán Vương Dương Lượng cùng với sĩ phu Sơn Đông và thế gia vọng tộc muốn lật thế cờ không có khả năng, Lý Cơ cũng nhìn ra được nhưng không cùng Ngôn Khánh thảo luận việc này.
- Tiểu yêu, ta ra bài tập cho con, con đều làm xong rồi sao?
Cũng không biết Lý Cơ từ đâu biết biệt hiệu này của Ngôn Khánh, bất tri bất giác cũng thay đổi cách xưng hô với hắn.
Ngôn Khánh vội vàng trả lời:
- Đệ tử gần đây ngoại trừ thời gian làm theo giáo trình của sư phụ thì đều đọc thơ.
Thơ chính là Kinh Thi thơ phẩm, Ngôn Khánh cảm thấy mình không thể lúc nào cũng đạo thơ của ngươi khác được, cũng phải có một số tác phẩm của mình, không hiểu thi từ vần luật thì không thể làm thơ, thơ cổ nhân có hai tác phẩm Kinh Thi, Ngôn Khánh cũng phải hiểu rõ nó mới được.
- Thi thư chỉ là một con đường nhỏ, không thể quá mức trầm mê.
Lý Cơ thả chén đào xuống suy nghĩ một lát rồi khẽ nói:
- Ngôn Khánh, con biết hơn vạn chữ, vậy nên đọc Tứ Thư.
Đạo kinh sử mới là căn bản con không thể vì con đường nhỏ mà để mất lớn, tương lai hối hận không kịp.
Trong khoảng thời gian này, ta đã nói qua Tam Quốc chí cho con, chỉ cần con chính mình cân nhắc lý giải. Chờ thêm chút thời gian nữa, chúng ta bắt đầu giảng đọc Tứ thư, con cần phải chuẩn bị cho tốt, tuy nói là tuổi của con đọc tứ thư hơi sớm rồi, nhưng cũng không phải là không thể, ta nơi này có một bộ giảng giải Tứ Thư của Trịnh Huyền, con lấy về từ từ mà đọc.
Không hiểu chữ nào thì có thể nói cho ta biết, không cần phải câu chấp lý giải, tuổi của con cần phải từ từ lớn mới cảm nhận được sự ảo diệu ở bên trong.
- Đệ tử nhớ kỹ!
Lý Cơ sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, lúc trỏ lại mang theo một gói nhỏ.
Lúc mở ra xem thì bên trong là sách vở chồng chất, phía trên chính là Tứ Thư, mà phía dưới có hai quyển sách nhỏ.
Lý Cơ do dự nửa ngày sau đó đem hai quyển sách nhỏ và Lý Cơ chập lại với nhau.
- Ở trong này ngoài tứ thư thì còn có một bộ "Nghệ" và bộ "Mã Giáo Phổ" Ta biết ngươi tư tập võ nghệ nhưng cái "Mã Giáo Phổ" này cũng không thích hợp với ngươi. Còn "Nghệ" hoặc là "Thao" là vấn đề quân sự, ngươi sẽ yêu thích, chỉ là ta có một yêu cầu, Tứ Thư chưa thông không thể học nghệ, ngươi có cam đoan với ta không?
Ngôn Khánh nghe xong thì hơi giật mình.
Tứ thư chưa thông thì không được học nghệ, nói cách khác trước khi minh bạch tứ thư thì không được tiếp xúc bản "Nghệ" này.
"Nghệ" đời sau vô danh nhưng "Thao" lại cực kỳ có danh tiếng.
Tương truyền Khương Thái công còn sở hữu, thời hán sơ Trương Lương được Hoàng Thạch công truyền thụ cho thứ này.
- Sư phụ đây là "Thao" của Lưu hầu sao?
Lý Cơ khẽ giật mình, sau đó minh bạch ý của Ngôn Khánh rồi nói:
- Nói cho ngươi cả ngày, sao ngươi không chịu nghe tại sao lại dùng dã sử làm kinh sử? "Nghệ" này xuất phát từ nho gia học thuyết, trong quốc sử cũng ghi lại, chỉ là về sau bởi vì danh tiếng của Lưu Hầu nên đổi tên là Thao, ngươi cũng đừng thật giả lẫn lộn.
Dã sử lầm rồi.
Ngôn Khánh thầm kêu một tiếng rồi nở ra nụ cười.
- Sư phụ, hôm nay chúng ta làm gì đâu?
Lý Cơ dựa vào lan can, uống một ngụm canh Dương Mai rồi cười ha hả nói:
- Mấy ngày gần đây chúng ta giảng Tam Quốc đã mệt rồi, lần này chúng ta nói chuyện khác đi.
- Ừ, đánh cuộc với Nhan Sư Cổ cũng sắp tới, chúng ta nói đến bộ Gia Huấn của Nhan Sư Cổ.
Nói toạc ra là nói chuyện phiếm.
Trịnh Ngôn Khánh liên tục gật đầu, sau đó thay đổi tư thế.
Trong lúc giảng giải kinh sử, Lý Cơ cũng không cần yêu cầu hắn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ cần không lười biếng là được chỉ là khi nói về chủ đề không nghiêm túc thì có thể tùy tiện một chút. Ngôn Khánh nghe Lý Cơ nói chuyện trên trời dưới đất, kiến thức của Lý Cơ rất quảng bác, tựa hồ trên đời này không có nơi nào hắn không đi qua, từ Tắc Bắc đến Giang Nam, từ Ba Thục đến Đông Hải, cho đến đạo lý đối nhân xử thế, phong tục cổ quái. Thời gian trôi qua bất giác đã tới giờ Dậu.
Một bát canh Dương Mai đã được Lý Cơ uống hết.
Lý Cơ lúc này vô cùng vui vẻ, Ngôn Khánh cũng cao hứng vô cùng.
Lúc chia tay, Lý Cơ đem túi sách thắt lên trên lưng con lừa, tay khẽ vuốt vuốt đầu Ngôn Khánh.
- Tiểu yêu, gần đây danh tiếng của con rất thịnh.
- Sao?
Lý Cơ khẽ nói:
- Con còn nhỏ, lại thông minh, trước đó vài ngày chịu không ít thiệt thòi nên không khỏi muốn thể hiện, cái này cũng không sao. Chỉ là cần phải có chừng mực, nếu lui được thì lui không được cậy mạnh. Con gần đây thanh danh vang dội chỉ sợ có người đố kỵ... Thậm chí ngay cả những lão hồ ly của Trịnh gia cũng cảm nhận thấy áp lực.
- Tử viết: Hăng quá hóa dở.
- Bốn chữ này, con phải nhớ kỹ trong lòng, hiện nay con vẫn còn nhỏ, có chút danh tiếng cũng phải cẩn thận.
Lời nói mang theo ý tứ vô cùng ân cần.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không phải là người không biết phân biệt, hắn nghe Lý Cơ nói xong thì không khỏi âm thầm cả kinh.
Từ khi hắn trở về Lạc Dương, chính xác là đã gây nên rất nhiều náo động.
Hai tháng ngắn ngủi trước, hắn lấy trộm bài Vịnh Liễu của Hạ Chi Trương, Vôi Ngâm của Vu Khiêm, còn tam thiên thi của Nguyên Chẩn Cách. Trong này có rất nhiều bài thơ lưu truyền ngàn năm, qua khảo nghiệm thời đại, hắn làm ra nhiều thơ như vậy, thật đúng là hơi quá. Cộng thêm với bài Thanh Minh và Vịnh Ngỗng trước kia khiến cho Ngôn Khánh không khỏi cảm thấy nóng mặt.
Lý Cơ cười cười cũng không nói gì nữa.
Trịnh Ngôn Khánh tiến tới vái chào:
- Đa tạ tiên sinh, đệ tử thiếu chút nữa thì bất cẩn.
- Ừ, thiếu niên khí thịnh, cái này cũng không có gì, ngươi tài năng cao tuyệt, ta làm lão sư cũng rất vui vẻ.
- Nhưng ta hi vọng ngươi có thể buông lỏng tâm tình, học hỏi thật nhiều.
- Nghe nói sinh ý của tổ phụ ngươi không tệ, không lo lắng đến sinh hoạt, như vậy cũng không khiến cho ông ấy phải phân tâm.
- Đệ tử nhớ kỹ lời sư phụ dạy bảo.
- Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ngươi mau trở về đi, trên đường cũng cần phải cẩn thận nhiều hơn.
Lúc này Lý Cơ nói chuyện đã không còn giống như một sư phụ nghiêm khắc nữa mà giống như một phụ thân hiền lành.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ gật đầu, sau đó đạp con thanh lừa, trong ánh chiều tà hướng về phía Long Môn sơn.
Nhìn theo bóng lưng của Ngôn Khánh, Lý Cơ cảm thấy khóe mắt hơi đỏ lên.
Loại chuyện này hắn biết rằng mình không nên hỏi rõ ràng nếu không sẽ khiến cho người khác có cảm giác quái dị.
Tám tuổi, trên thực tế khéo thi họa, ngâm thơ phú thì có thể hợp lý nhưng nếu tham gia chuyện triều chính thì sẽ dẫn đến thế tục kinh hãi, cho nên lướt qua biết một số chuyện là được rồi.
Xem ra phụ tử Dương Kiên cũng không xuất hiện mâu thuẫn gì.
Không có mâu thuẫn gì mà lại có nhiều lời đồn cho thấy bên trong có điều cổ quái.
Về phần cổ quái thế nào, Ngôn Khánh cũng không xác định được, nhưng hắn có thể khẳng định, ván cờ này đã được khống chế trong tay của Dương Quảng, từ nay về sau tây Hán Vương Dương Lượng cùng với sĩ phu Sơn Đông và thế gia vọng tộc muốn lật thế cờ không có khả năng, Lý Cơ cũng nhìn ra được nhưng không cùng Ngôn Khánh thảo luận việc này.
- Tiểu yêu, ta ra bài tập cho con, con đều làm xong rồi sao?
Cũng không biết Lý Cơ từ đâu biết biệt hiệu này của Ngôn Khánh, bất tri bất giác cũng thay đổi cách xưng hô với hắn.
Ngôn Khánh vội vàng trả lời:
- Đệ tử gần đây ngoại trừ thời gian làm theo giáo trình của sư phụ thì đều đọc thơ.
Thơ chính là Kinh Thi thơ phẩm, Ngôn Khánh cảm thấy mình không thể lúc nào cũng đạo thơ của ngươi khác được, cũng phải có một số tác phẩm của mình, không hiểu thi từ vần luật thì không thể làm thơ, thơ cổ nhân có hai tác phẩm Kinh Thi, Ngôn Khánh cũng phải hiểu rõ nó mới được.
- Thi thư chỉ là một con đường nhỏ, không thể quá mức trầm mê.
Lý Cơ thả chén đào xuống suy nghĩ một lát rồi khẽ nói:
- Ngôn Khánh, con biết hơn vạn chữ, vậy nên đọc Tứ Thư.
Đạo kinh sử mới là căn bản con không thể vì con đường nhỏ mà để mất lớn, tương lai hối hận không kịp.
Trong khoảng thời gian này, ta đã nói qua Tam Quốc chí cho con, chỉ cần con chính mình cân nhắc lý giải. Chờ thêm chút thời gian nữa, chúng ta bắt đầu giảng đọc Tứ thư, con cần phải chuẩn bị cho tốt, tuy nói là tuổi của con đọc tứ thư hơi sớm rồi, nhưng cũng không phải là không thể, ta nơi này có một bộ giảng giải Tứ Thư của Trịnh Huyền, con lấy về từ từ mà đọc.
Không hiểu chữ nào thì có thể nói cho ta biết, không cần phải câu chấp lý giải, tuổi của con cần phải từ từ lớn mới cảm nhận được sự ảo diệu ở bên trong.
- Đệ tử nhớ kỹ!
Lý Cơ sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, lúc trỏ lại mang theo một gói nhỏ.
Lúc mở ra xem thì bên trong là sách vở chồng chất, phía trên chính là Tứ Thư, mà phía dưới có hai quyển sách nhỏ.
Lý Cơ do dự nửa ngày sau đó đem hai quyển sách nhỏ và Lý Cơ chập lại với nhau.
- Ở trong này ngoài tứ thư thì còn có một bộ "Nghệ" và bộ "Mã Giáo Phổ" Ta biết ngươi tư tập võ nghệ nhưng cái "Mã Giáo Phổ" này cũng không thích hợp với ngươi. Còn "Nghệ" hoặc là "Thao" là vấn đề quân sự, ngươi sẽ yêu thích, chỉ là ta có một yêu cầu, Tứ Thư chưa thông không thể học nghệ, ngươi có cam đoan với ta không?
Ngôn Khánh nghe xong thì hơi giật mình.
Tứ thư chưa thông thì không được học nghệ, nói cách khác trước khi minh bạch tứ thư thì không được tiếp xúc bản "Nghệ" này.
"Nghệ" đời sau vô danh nhưng "Thao" lại cực kỳ có danh tiếng.
Tương truyền Khương Thái công còn sở hữu, thời hán sơ Trương Lương được Hoàng Thạch công truyền thụ cho thứ này.
- Sư phụ đây là "Thao" của Lưu hầu sao?
Lý Cơ khẽ giật mình, sau đó minh bạch ý của Ngôn Khánh rồi nói:
- Nói cho ngươi cả ngày, sao ngươi không chịu nghe tại sao lại dùng dã sử làm kinh sử? "Nghệ" này xuất phát từ nho gia học thuyết, trong quốc sử cũng ghi lại, chỉ là về sau bởi vì danh tiếng của Lưu Hầu nên đổi tên là Thao, ngươi cũng đừng thật giả lẫn lộn.
Dã sử lầm rồi.
Ngôn Khánh thầm kêu một tiếng rồi nở ra nụ cười.
- Sư phụ, hôm nay chúng ta làm gì đâu?
Lý Cơ dựa vào lan can, uống một ngụm canh Dương Mai rồi cười ha hả nói:
- Mấy ngày gần đây chúng ta giảng Tam Quốc đã mệt rồi, lần này chúng ta nói chuyện khác đi.
- Ừ, đánh cuộc với Nhan Sư Cổ cũng sắp tới, chúng ta nói đến bộ Gia Huấn của Nhan Sư Cổ.
Nói toạc ra là nói chuyện phiếm.
Trịnh Ngôn Khánh liên tục gật đầu, sau đó thay đổi tư thế.
Trong lúc giảng giải kinh sử, Lý Cơ cũng không cần yêu cầu hắn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ cần không lười biếng là được chỉ là khi nói về chủ đề không nghiêm túc thì có thể tùy tiện một chút. Ngôn Khánh nghe Lý Cơ nói chuyện trên trời dưới đất, kiến thức của Lý Cơ rất quảng bác, tựa hồ trên đời này không có nơi nào hắn không đi qua, từ Tắc Bắc đến Giang Nam, từ Ba Thục đến Đông Hải, cho đến đạo lý đối nhân xử thế, phong tục cổ quái. Thời gian trôi qua bất giác đã tới giờ Dậu.
Một bát canh Dương Mai đã được Lý Cơ uống hết.
Lý Cơ lúc này vô cùng vui vẻ, Ngôn Khánh cũng cao hứng vô cùng.
Lúc chia tay, Lý Cơ đem túi sách thắt lên trên lưng con lừa, tay khẽ vuốt vuốt đầu Ngôn Khánh.
- Tiểu yêu, gần đây danh tiếng của con rất thịnh.
- Sao?
Lý Cơ khẽ nói:
- Con còn nhỏ, lại thông minh, trước đó vài ngày chịu không ít thiệt thòi nên không khỏi muốn thể hiện, cái này cũng không sao. Chỉ là cần phải có chừng mực, nếu lui được thì lui không được cậy mạnh. Con gần đây thanh danh vang dội chỉ sợ có người đố kỵ... Thậm chí ngay cả những lão hồ ly của Trịnh gia cũng cảm nhận thấy áp lực.
- Tử viết: Hăng quá hóa dở.
- Bốn chữ này, con phải nhớ kỹ trong lòng, hiện nay con vẫn còn nhỏ, có chút danh tiếng cũng phải cẩn thận.
Lời nói mang theo ý tứ vô cùng ân cần.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không phải là người không biết phân biệt, hắn nghe Lý Cơ nói xong thì không khỏi âm thầm cả kinh.
Từ khi hắn trở về Lạc Dương, chính xác là đã gây nên rất nhiều náo động.
Hai tháng ngắn ngủi trước, hắn lấy trộm bài Vịnh Liễu của Hạ Chi Trương, Vôi Ngâm của Vu Khiêm, còn tam thiên thi của Nguyên Chẩn Cách. Trong này có rất nhiều bài thơ lưu truyền ngàn năm, qua khảo nghiệm thời đại, hắn làm ra nhiều thơ như vậy, thật đúng là hơi quá. Cộng thêm với bài Thanh Minh và Vịnh Ngỗng trước kia khiến cho Ngôn Khánh không khỏi cảm thấy nóng mặt.
Lý Cơ cười cười cũng không nói gì nữa.
Trịnh Ngôn Khánh tiến tới vái chào:
- Đa tạ tiên sinh, đệ tử thiếu chút nữa thì bất cẩn.
- Ừ, thiếu niên khí thịnh, cái này cũng không có gì, ngươi tài năng cao tuyệt, ta làm lão sư cũng rất vui vẻ.
- Nhưng ta hi vọng ngươi có thể buông lỏng tâm tình, học hỏi thật nhiều.
- Nghe nói sinh ý của tổ phụ ngươi không tệ, không lo lắng đến sinh hoạt, như vậy cũng không khiến cho ông ấy phải phân tâm.
- Đệ tử nhớ kỹ lời sư phụ dạy bảo.
- Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ngươi mau trở về đi, trên đường cũng cần phải cẩn thận nhiều hơn.
Lúc này Lý Cơ nói chuyện đã không còn giống như một sư phụ nghiêm khắc nữa mà giống như một phụ thân hiền lành.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ gật đầu, sau đó đạp con thanh lừa, trong ánh chiều tà hướng về phía Long Môn sơn.
Nhìn theo bóng lưng của Ngôn Khánh, Lý Cơ cảm thấy khóe mắt hơi đỏ lên.
Bình luận facebook