-
Chương 67
Tô Nhã quay đầu lại, nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh của anh lóe lên tia sáng sắc bén, cô liền thấu suốt: “Tuy vẫn chưa nghe cô ấy báo cáo, nhưng anh đã cảm thấy cô ấy đúng, phải không?”
Ngôn Hàm cong môi với vẻ bâng quơ, không trực tiếp trả lời: “Anh hiểu rõ người của anh có trình độ ra sao.”
Niềm tin ngay thẳng và chính trực ấy có lẽ nên gọi là tự tin, dù cho thứ anh sắp phải đối mặt chính là cả Đội Hình sự số Ba.
Tô Nhã khó chịu cực kỳ, rất muốn nhắc nhở rằng anh đã nói thiếu hai chữ cấp dưới, lẽ ra nên là “người cấp dưới của anh” mới phải. Nhưng… thôi vậy.
Vòng qua khúc quanh phía trước là đã đến bãi đậu xe, nhưng Ngôn Hàm vẫn đi thẳng rồi dần dần nheo mắt lại, chân cũng dừng bước. Tô Nhã quay đầu lại: “Sao thế?”
Ngôn Hàm giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng. Anh lắng nghe, âm thanh ấy lớn dần với tốc độ cực nhanh, mới vài giây đã trở nên rõ rệt, là tiếng xe gắn máy gầm rú rất chói tai và ồn ào, từ xa đến gần, ở ngay phía sau…
Ngôn Hàm lập tức quay đầu lại, cách hai trăm mét là Chân Noãn đang đeo tai nghe, đứng loay hoay vài vòng để điều chỉnh dây đeo thùng dụng cụ phía sau lưng, trông như con cún nhỏ đuổi theo cái đuôi của mình. Trong khi phía sau là một chiếc xe gắn máy phân khối lớn đang lao vút về phía cô.
Ngôn Hàm thoắt cái tăng nhanh tốc độ, chạy nước rút mấy trăm mét phóng về phía cô.
“Chân Noãn!”
Một tiếng thét đanh chắc khiến cả thế giới đều yên lặng. Chân Noãn đang tập trung xoay người bắt lấy dây đeo phía sau lưng, đột nhiên bị tiếng thét từ trên trời giáng xuống làm sợ giật cả mình, tiếng nhạc trong tai cũng chấn động theo.
Cô vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác ngẩng đầu lên. Ngôn Hàm cấp tốc lao về phía cô như bay, còn nhóm Lão Bạch cũng cật lực chạy về phía cô từ bốn phương tám hướng. Chân Noãn quay đầu lại, thấy một người mang mũ bảo hiểm che kín mặt mũi điều khiển một chiếc xe motor cỡ lớn lao vút về phía cô không hề chệch khỏi quỹ đạo.
“Đội trưởng!” Cô òa lên một tiếng vì sợ hãi muốn khóc, chẳng chút do dự đưa tay chạy về phía Ngôn Hàm.
“Vứt cặp dụng cụ đi!”
Hai người đều như đang chạy đua với tốc độ của xe máy. Nhưng Chân Noãn thật sự quá chậm, mới vừa vứt thùng dụng cụ chạy được vài mét đã nghe thấy phía sau có tiếng động cơ motor vang dội như thấu khắp trời xanh đang trút xuống đầu mình, cảm giác như sau một giây, cô sẽ bị hất tung lên trời vậy.
Ngôn Hàm còn cách cô sáu, bảy mét, gần như dốc hết sức lực, chỉ trong một giây đã xông đến bắt được tay cô, kéo phắt cô vào lòng. Chân Noãn như con rối bị anh kéo đến nhào vào ngực, bắp chân va phải bánh xe sau.
Ngôn Hàm như thể đang chiến đấu với tử thần, sau khi lao đến cực nhanh ôm lấy cô, lực quán tính lập tức kéo hai người họ chạm mặt với xe motor. Nhưng trong giây phút chỉ mành treo chuông ấy, một tay anh ôm Chân Noãn, tay khác lại tay không bắt lấy tay lái của chiếc motor, mượn tốc độ và quán tính của nó để bay thẳng lên trời, phi người nhảy qua thân xe.
Chân Noãn va vào lồng ngực anh, cổ áo anh che kín đôi mắt khiến cô không thể nhìn thấy gì. Cô chỉ cảm giác người anh nóng hừng hực, mùi hương đàn ông cứ thế quẩn quanh bên cô, còn bản thân thì bám vào người anh, hoàn toàn ngược chiều với trọng lực hấp dẫn, bị anh ôm bay vút lên cao.
Cô lại cảm nhận được cơ bắp anh căng chặt cuồn cuộn, toàn thân hừng hực sức mạnh lần nữa. Bỗng chốc cô không còn sợ hãi, cũng không còn run rẩy, nhắm mắt lại là cảm thấy an toàn. Anh nhất định sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.
Đám sinh viên xung quanh nhìn thấy cảnh chàng trai ôm cô gái một tay bay vượt qua chiếc xe motor như xiếc ảo thuật với độ khó cao đều nhốn nháo nhìn đến sững sờ.
Nhưng sau khi tránh được chiếc xe, lực quán tính cực đại hất hai người ra xa. Ngôn Hàm ôm Chân Noãn rơi xuống đất, lăn tròn đến bậc thềm ven đường. Qua khóe mắt, anh đã dự cảm được Chân Noãn sẽ bị va vào bậc thang, muốn kéo cô lại nhưng đã không còn điểm tựa để dùng sức. Anh đưa tay định bảo vệ đầu cô, nhưng hơi lệch một chút, không che chắn được đầu mà chỉ kịp chạm vào mặt cô.
Chân Noãn mất khống chế lăn lông lốc, đỉnh đầu đập vào bậc thang, tiếng ầm khô khốc khiến lòng người ta chùng xuống đầy nặng nề. Lòng anh đau nhói, nhưng lập tức ngồi dậy quay đầu lại, chỉ thấy chiếc xe đã phóng đi xa, sớm biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.
Cảm giác mềm mại kỳ lạ ở lòng bàn tay như gọi anh quay đầu, gương mặt của Chân Noãn đã vùi vào lòng bàn tay anh, xúc cảm êm ái, ấm áp vừa hay được hứng trọn ấy chạy thẳng đến trái tim anh.
Trong khoảnh khắc sau khi đầu va vào bậc thềm, khuôn mặt cô thanh khiết đến mức không một chút biểu cảm, ánh mắt cũng trở nên rệu rã và trống rỗng, đồng tử màu hổ phách phản chiếu bầu trời xanh lam của mùa đông, trong veo và tinh khiết. Cô nằm bất động, gương mặt vẫn mềm nhũn áp vào lòng bàn tay anh, khiến anh không rút tay được.
“Chân Noãn?” Biểu hiện trì trệ và vô hồn của cô khiến anh thoáng kinh hãi, anh khẽ nâng mặt cô, ngón tay lần vào tóc rồi nhấc đầu cô lên bằng động tác chậm rãi và nhẹ nhàng vô cùng.
Anh cúi đầu nhìn, trên bậc thềm không có vết máu. Ngón tay sờ lên gáy cô, cũng không thấy có chất lỏng sền sệt mà chỉ có một khối sưng nho nhỏ. Trái tim thấp thỏm của anh từ từ chùng xuống, lại bỗng nghe thấy cô lẩm bẩm: “Tiểu Hỏa…”
Ngôn Hàm giật mình: “Em gọi cái gì?”
Ánh mắt rệu rã của cô dần dần khôi phục vẻ trong sáng: “Pháp Lạp bảo anh tên Tiểu Hỏa, thật kỳ lạ!” Giờ phút này, chính cô cũng không biết tại sao mình lại nói thế nữa.
Ngôn Hàm từ từ khôi phục sắc mặt, hai tay vẫn nâng đầu cô: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Hơi choáng.” Cô ngơ ngác. “Đội trưởng…”
“Hử?”
“Mới vừa rồi anh cừ ghê!”
Anh cong cong khóe môi, nhưng không có ý cười.
“Cảm ơn anh đã cứu em… lần nữa… Lần trước anh cứu em, em không biết có nói cảm ơn anh chưa nữa. Dù có hay không thì em vẫn muốn nói lại…”
“Dông dài.”
“… Ơ…”
“Ở đây đau không?” Đầu ngón tay anh chạm vào khối sưng nho nhỏ kia.
“Ối!”
Chân Noãn ngồi bật dậy tựa vào bậc thềm, hai tay ôm sau gáy, đau đến mức nước mắt lưng tròng. Đau chết mất!
Mọi người nhanh chóng chạy đuổi đến đây. Lão Bạch giận đến giậm chân: “Lại không bắt được, lộng hành quá rồi! Tôi đã liên hệ với bên giao thông để họ kiểm tra hướng đi của chiếc xe kia. Lũ khốn kiếp này, chờ khi tôi bắt được, nhất định sẽ đánh chúng tơi tả! Mèo Con, cô không sao chứ?”
Chân Noãn lắc đầu, đôi mắt to tròn của cô ngân ngấn nước vì Ngôn Hàm vừa chạm vào vết sưng đau đớn.
“Èo, Mèo Con đau đến phát khóc rồi, tên đầu sỏ đáng chém nghìn đao này!” Hắc Tử nói.
Chân Noãn dè dặt nhìn Ngôn Hàm, anh điềm nhiên như không.
Ngôn Hàm gọi Quan Tiểu Du đến, đưa món đồ trong tay cho cô ấy: “Khi nãy, lúc chiếc xe chạy qua, tôi cố ý bắt lấy găng tay của kẻ lái xe. Đây là nút và sợi vải kéo ra được.”
“…”
Chân Noãn trố mắt, tự hỏi: Lẽ nào là trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó ư? Người đàn ông này thật sự quá kinh khủng!
Đàm Ca lại thấy hơi lo lắng: “Sếp, khi nãy, rất nhiều cảnh sát xông đến mà cũng không ngăn nổi chiếc xe. Tên lái xe kia phản ứng quá nhanh, đang ở tốc độ cao mà vẫn di chuyển tránh thoát được, chắc hẳn là một tay chuyên nghiệp. Tôi sẽ thử đi điều tra đội đua xe motor của thành phố xem sao, lần trước đã điều tra qua giới Parkour nhưng vẫn chưa có kết quả.”
Ngôn Hàm gật đầu. Không biết từ lúc nào, Lão Bạch đã đến gần, nhẹ nhàng chỉ chỉ vào tay Ngôn Hàm: “Sếp, vừa rồi anh ngầu quá, đúng là anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu là Mèo Con, chắc em sẽ yêu anh mất.”
Ngôn Hàm nhìn Lão Bạch bằng ánh mắt nghiêm nghị khiến cậu ta lập tức lùi lại mười vạn tám nghìn dặm. Anh lại quay đầu lơ đãng nhìn Chân Noãn. Lúc này, cô đang được Quan Tiểu Du xoa đầu đến lắc lư, trông vẻ mặt rất ngây ngô và đáng yêu. Anh bất giác cau mày nghĩ ngợi. Nhóm người kia rất có tổ chức lại được trang bị đầy đủ, ai cũng bản lĩnh, nhóm “cao thủ” như vậy đã đến địa bàn của anh từ khi nào nhỉ?
Đầu Chân Noãn bị thương không nghiêm trọng lắm, ngược lại bị Quan Tiểu Du xoa nắn một phen khiến nước mắt càng tuôn trào dữ dội hơn. Trên đường trở về, cô còn né tránh Quan Tiểu Du như chuột trốn mèo, chạy đến ghế sau xe Lão Bạch ngủ một giấc. Lúc dừng xe, tinh thần cô đã sảng khoái trở lại.
Sau khi trở về tòa nhà thí nghiệm, cô len lén kêu Tiểu Tùng dùng máy chụp CT quét hình cho mình để chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì. Sau đó, Đại Vĩ mang kết quả kiểm tra dịch trong dạ dày nạn nhân đến, chứng minh nạn nhân đúng là có dùng một lượng nhỏ thuốc ngủ. Cô liền nhanh chóng chỉnh sửa tài liệu rồi mang đến văn phòng Ngôn Hàm để báo cáo.
Cô bước vào văn phòng, ngồi xuống đối diện rồi lễ phép đưa tài liệu cho anh: “Đây đều là những chỗ em cảm thấy khả nghi ạ!”
Ngôn Hàm nhận lấy xấp tài liệu rồi mở ra, một giây sau, anh khẽ nhướng mày lên.
Không đúng ở đâu nhỉ?
Lòng Chân Noãn bỗng căng thẳng, cô nhìn chằm chằm vào nét mặt anh. Anh ra vẻ nghiêm túc xem chốc lát rồi đánh giá: “Ừ, đầu em thật dễ thương, giống như một con ếch trong phim hoạt hình vậy.”
Chân Noãn sửng sốt rồi bất chợt hiểu ra, liền hoảng hốt đến gần, đưa tay lấy xấp hồ sơ kia xem, quả nhiên là cô đã hồ đồ bỏ luôn cả hình CT đầu mình vào đó rồi. Thoáng chốc, cô rút hình lại, giấu ra sau lưng, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, càng lo lắng anh sẽ trách cô vì tội chiếm dụng của công, vội vàng kiếm cớ: “Em… Em định xem thử máy chụp CT có dùng được không thôi ạ! Em chỉ định thử xem tính năng nó thế nào nên mới lấy mình ra làm thí nghiệm.”
Đôi mắt trong veo của anh nhìn cô đăm đăm, trông thế nào cũng ẩn chứa hàm ý sâu xa: “Tình nguyện cống hiến, cực cho em rồi.”
“…” Chân Noãn thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Ngôn Hàm không trêu cô nữa, cúi đầu: “Đầu không sao chứ?”
Cô vội lắc đầu, thấy anh cụp mi mắt không nhìn mình thì lại nói: “Không sao, không đau nữa.”
“Xem ra bác sĩ cho người chết cũng có thể chữa trị cho người sống nhỉ!”
“…” Chân Noãn tức tối đến nghẹn cả lồng ngực: Ai là bác sĩ cho người chết chứ? Sao nghe như đang châm biếm nghề nghiệp của cô thế này?
Đang khó chịu thì chuông điện thoại di động của cô vang lên, là Thẩm Dực gọi đến. Cô hơi khẩn trương, không lập tức ngắt điện thoại mà suy nghĩ định nhấn im lặng, nhưng Ngôn Hàm nhìn ra được vẻ băn khoăn không muốn nhận cuộc gọi của cô. Anh cười nhạt, tựa lưng vào ghế, ra vẻ chờ đợi: “Nghe đi!”
Chân Noãn run tay, ấn vào nút trả lời, đành cắn răng đặt điện thoại lên tai: “A lô?”
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu. Thẩm Dực biết cô không tiện nói chuyện nhưng vẫn lạnh lùng cất lời: “Đới Thanh ở trước cửa cơ quan em. Anh đang ở bệnh viện chờ em.”
“Bây giờ ạ?” Cô bất giác tăng âm lượng một chút, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Ngôn Hàm liền cuống cuồng quay đầu đi: “Em…” Cô chần chừ chốc lát vì biết nói dối thì nhất định sẽ bị bại lộ, chưa kể Ngôn Hàm lại đang ở ngay trước mặt. Vẻ mặt anh lúc này bình thản nhưng ẩn chứa vô vàn cảm xúc, cô liền thành thật đáp. “Em đang họp.”
Thẩm Dực nói: “Được rồi! Để anh nói chuyện với Đội trưởng kia vài câu.”
Chân Noãn nếu thật sự là một con mèo thì lúc này đã xù lông lên rồi. Cả người cô sởn gai ốc, do dự nhìn Ngôn Hàm. Anh vẫn ra vẻ ung dung, khóe môi cong lên nhưng không có ý cười, nhìn ra được anh đã biết rõ mồn một nội dung cuộc điện thoại.
Chân Noãn biết ân oán giữa hai người họ, cảm thấy sắp bị hai người đàn ông này chèn ép đến phát điên lên rồi. Cô không chịu được nữa, cũng không muốn đứng giữa họ, dứt khoát cắn răng đưa di động cho Ngôn Hàm.
Quả nhiên, anh không hề bất ngờ, điềm nhiên nhận điện thoại đưa lên tai, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn gương mặt Chân Noãn, cứ như nhìn thấy cảnh hoa tươi nở rộ từ gương mặt ngại ngùng quẫn bách của cô vậy.
Đầu dây bên kia không biết Thẩm Dực nói gì, Ngôn Hàm bật cười: “Được!”
Chân Noãn vừa bị nụ cười rạng rỡ của anh làm chói mắt lại ớn lạnh một cách khó hiểu.
“Yên tâm đi, anh Thẩm! Bạn gái anh sẽ không xảy ra bất trắc nào đâu… Cô ấy cũng là cấp dưới của tôi… Ý tôi là bảo vệ cô ấy cũng là trách nhiệm của tôi.”
Da đầu Chân Noãn như muốn căng ra. Rõ ràng là lời nói đường hoàng nhưng lại bị anh diễn tả như thể vô cùng mờ ám, cộng thêm ánh mắt mỉm cười đầy thâm sâu của anh nữa… Chân Noãn chợt thấy khó thở, hai chân phát run lên.
Anh trả di động lại cho Chân Noãn. Cô dè dặt nhận lấy, lúc này mới lo lắng câu nói kia của anh sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Dực, nhìn lại điện thoại thì thấy anh đã cúp máy. Chân Noãn dẩu môi. Cô chọc giận phải ai đây chứ?
Ngôn Hàm đứng dậy và nói: “Tôi đưa em đến bệnh viện một chuyến.”
“Bây giờ ạ?” Chân Noãn chỉ chỉ vào báo cáo. “Không phải anh muốn em trình báo về những vụ án khả nghi sao?”
Ngôn Hàm lại cười: “Phải! Nhưng bạn trai em xông đến dỡ văn phòng của tôi thì sao?”
Chân Noãn bị anh trêu chọc đến mặt mày đỏ ửng, oán thầm trong lòng: “Anh mà sợ việc này ư? Dù có tới phá anh thì anh cũng không sợ nữa là.”
Hai người họ đi đến bệnh viện.
“Đội trưởng, anh đi về trước đi. Em kiểm tra xong sẽ lập tức trở về ạ!”
“Tôi đưa em đến thì dĩ nhiên phải dẫn em về rồi.” Ngôn Hàm cười cười. “Còn phải nghe em báo cáo nữa chứ!”
Điệu bộ lãnh đạo quan tâm cấp dưới này của anh thật không tìm ra được điểm nào không ổn. Thẩm Dực cũng không phản đối vì anh đã đồng ý sẽ không can thiệp vào công việc của cô. Tuy không can thiệp, nhưng thái độ không ủng hộ cũng rất rõ ràng. Chân Noãn cảm thấy vô cùng khó chịu khi phải đứng giữa hai người họ.
Cô thẫn thờ bước vào làm kiểm tra, Thẩm Dực cũng đi cùng với cô, Ngôn Hàm thì đứng hút thuốc một mình giữa cầu thang trong lúc chờ. Châm xong điếu thuốc, anh bỗng nhếch môi trong vô thức: Hàng loạt vụ việc xảy ra gần đây với Chân Noãn như thế, Thẩm Dực không thể không biết. Nhưng hắn vẫn chọn cách không hành động. Thú vị rồi đây!
Chân Noãn… Chân Noãn…
Cô nhất định không biết cái biệt danh Mèo Con này là do Đội trưởng anh đã gọi ra trước. Nhưng thật ra, ý định ban đầu của anh cũng không phải muốn mọi người trong đội nghĩ rằng cô mềm mại đáng yêu như chú mèo con, mà là thần bí như con mèo vậy.
Bởi lẽ, trước khi mất trí nhớ, thân thế Chân Noãn cũng không phải như Thẩm Dực đã nói: Cô lớn lên ở cô nhi viện, là thanh mai trúc mã với Thẩm Dực và cũng là một cô gái ngoan múa ballet. Từ khi còn rất bé, Thẩm Dực đã theo Kỷ Đình lăn lộn trong giới, kiếm tiền cho cô đi du học để cô có được cuộc sống tốt nhất. Nhưng sau đó, cô lại đột ngột xảy ra tai nạn giao thông.
Không phải như vậy.
Quá khứ của Chân Noãn là một người còn gần với tổ chức ngầm hơn cả Thẩm Dực. Cô là nhân viên của một tổ chức nghiên cứu nào đó, đồng thời là đối tượng được đào tạo đặc biệt, từ khi còn bé đã trở thành người liên lạc của kế hoạch T.
Kế hoạch T (Twin) là kế hoạch nghiên cứu trẻ sinh đôi, tách hai đứa trẻ sinh đôi ra để chúng lớn lên ở những hoàn cảnh khác nhau, sau đó quan sát nghiên cứu sự biến hóa trong tính cách của chúng và cách thức nuôi dưỡng chúng, cũng như sự hình thành về nhân cách tâm lý và trạng thái cuộc sống.
Trước kia, Chân Noãn lớn lên trong tổ chức T, là nhân vật trẻ tuổi nòng cốt của kế hoạch này, sau đó bị hại mà không rõ nguyên nhân, bị ảnh hưởng của một vụ nổ, trở thành người thực vật, hôn mê hơn một năm mới tỉnh lại rồi trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Hiện tại, Ngôn Hàm cảm thấy hứng thú với Chân Noãn một phần vì cô là bạn gái của Thẩm Dực, một phần vì chính bản thân cô.
Trải qua chín năm điều tra, Ngôn Hàm đã biết được rất rõ phân đội đặc chủng của anh năm đó vây quét ngôi làng thổ phỉ ở vùng biên giới kia thật ra có liên quan đến kế hoạch T. Người cha chết đi sống lại của Thẩm Dực và cái chết của Kỷ Đình cũng có liên quan đến kế hoạch T.
Quan trọng hơn là hài cốt của Hạ Thời vốn thuộc về hai người là Hạ Thời và Hạ Thiên.
Năm đó, hai bộ hài cốt đều do cha của Hạ Thời làm so sánh DNA để chứng minh là Hạ Thời. Hai bộ hài cốt này đều có DNA nhân tế bào giống nhau, nhưng Ngôn Hàm đã kiểm tra và phát hiện ra hai DNA chất tế bào có sự khác biệt, vì thế anh mới nghĩ đến việc Hạ Thiên từng chết trong phòng trẻ sơ sinh có khả năng còn sống, lại còn lớn lên ở một nơi nào khác. Sau khi điều tra rất lâu, anh mới phát hiện ra đó là kế hoạch T, cách thức tách rời sinh đôi này rất phù hợp với cách làm việc của tổ chức kia và hai người họ cũng là đối tượng nghiên cứu của kế hoạch này.
Mọi việc đều có liên quan đến kế hoạch T, tất cả manh mối và câu hỏi nan giải đều tập trung trên người Thẩm Dực và Chân Noãn. Nhưng Ngôn Hàm cũng tra ra được là tổ chức này chỉ làm thí làm thí nghiệm và quan sát chứ không sát hại vật thí nghiệm. Vì vậy, việc thi hài của Hạ Thời và Hạ Thiên xuất hiện khó có khả năng là do người trong kế hoạch đó làm, nhưng họ cũng không thoát được việc có liên quan.
Điển hình là Thẩm Dực. Ngôn Hàm cho rằng hắn là người của kế hoạch T, có thể đã bị Chân Noãn của trước kia kéo vào hố lửa, hoặc cũng có thể là vì muốn đạt được quyền lực lớn hơn nên mới bảo vệ Chân Noãn của bây giờ.
Thế nhưng, nhiều năm trôi qua như vậy, cách thức làm việc của hắn đã bắt đầu thay đổi. Lần trước, sự cố ngoài ý muốn khi Khương Hiểu rơi xuống lầu là do Thẩm Dực châm dầu vào lửa. Còn Khương Hiểu và Đổng Tư Tư chính là một đôi song sinh trong những vật thí nghiệm của kế hoạch T.
Hắn bắt đầu ra tay tổn thương vật thí nghiệm vốn không được phép làm hại rồi, rốt cuộc định làm gì đây?
Ngôn Hàm dụi tàn thuốc lá vào cát trắng rồi rời khỏi thang lầu.
Chân Noãn kiểm tra xong thì chào tạm biệt với Thẩm Dực, theo Ngôn Hàm lên xe. Trên đường trở về, hai người đều trĩu nặng tâm sự, không nói gì với nhau. Ngay cả Ngôn Hàm cũng bớt đi vẻ bông đùa, thoải mái thường ngày, chỉ thỉnh thoảng nhìn cô vài lần qua kính xe.
Cô vẫn mang dáng vẻ ngây ngô, thơ thẩn. Ngôn Hàm dời mắt đi. Thật ra, anh rất hy vọng cô có thể khôi phục trí nhớ để đấu một trận chứ không phải như bây giờ. Anh luôn không khỏi suy xét: Cô thật sự không nhớ gì cả hay là đã ngụy trang quá tinh vi.
Ngôn Hàm cong môi với vẻ bâng quơ, không trực tiếp trả lời: “Anh hiểu rõ người của anh có trình độ ra sao.”
Niềm tin ngay thẳng và chính trực ấy có lẽ nên gọi là tự tin, dù cho thứ anh sắp phải đối mặt chính là cả Đội Hình sự số Ba.
Tô Nhã khó chịu cực kỳ, rất muốn nhắc nhở rằng anh đã nói thiếu hai chữ cấp dưới, lẽ ra nên là “người cấp dưới của anh” mới phải. Nhưng… thôi vậy.
Vòng qua khúc quanh phía trước là đã đến bãi đậu xe, nhưng Ngôn Hàm vẫn đi thẳng rồi dần dần nheo mắt lại, chân cũng dừng bước. Tô Nhã quay đầu lại: “Sao thế?”
Ngôn Hàm giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng. Anh lắng nghe, âm thanh ấy lớn dần với tốc độ cực nhanh, mới vài giây đã trở nên rõ rệt, là tiếng xe gắn máy gầm rú rất chói tai và ồn ào, từ xa đến gần, ở ngay phía sau…
Ngôn Hàm lập tức quay đầu lại, cách hai trăm mét là Chân Noãn đang đeo tai nghe, đứng loay hoay vài vòng để điều chỉnh dây đeo thùng dụng cụ phía sau lưng, trông như con cún nhỏ đuổi theo cái đuôi của mình. Trong khi phía sau là một chiếc xe gắn máy phân khối lớn đang lao vút về phía cô.
Ngôn Hàm thoắt cái tăng nhanh tốc độ, chạy nước rút mấy trăm mét phóng về phía cô.
“Chân Noãn!”
Một tiếng thét đanh chắc khiến cả thế giới đều yên lặng. Chân Noãn đang tập trung xoay người bắt lấy dây đeo phía sau lưng, đột nhiên bị tiếng thét từ trên trời giáng xuống làm sợ giật cả mình, tiếng nhạc trong tai cũng chấn động theo.
Cô vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác ngẩng đầu lên. Ngôn Hàm cấp tốc lao về phía cô như bay, còn nhóm Lão Bạch cũng cật lực chạy về phía cô từ bốn phương tám hướng. Chân Noãn quay đầu lại, thấy một người mang mũ bảo hiểm che kín mặt mũi điều khiển một chiếc xe motor cỡ lớn lao vút về phía cô không hề chệch khỏi quỹ đạo.
“Đội trưởng!” Cô òa lên một tiếng vì sợ hãi muốn khóc, chẳng chút do dự đưa tay chạy về phía Ngôn Hàm.
“Vứt cặp dụng cụ đi!”
Hai người đều như đang chạy đua với tốc độ của xe máy. Nhưng Chân Noãn thật sự quá chậm, mới vừa vứt thùng dụng cụ chạy được vài mét đã nghe thấy phía sau có tiếng động cơ motor vang dội như thấu khắp trời xanh đang trút xuống đầu mình, cảm giác như sau một giây, cô sẽ bị hất tung lên trời vậy.
Ngôn Hàm còn cách cô sáu, bảy mét, gần như dốc hết sức lực, chỉ trong một giây đã xông đến bắt được tay cô, kéo phắt cô vào lòng. Chân Noãn như con rối bị anh kéo đến nhào vào ngực, bắp chân va phải bánh xe sau.
Ngôn Hàm như thể đang chiến đấu với tử thần, sau khi lao đến cực nhanh ôm lấy cô, lực quán tính lập tức kéo hai người họ chạm mặt với xe motor. Nhưng trong giây phút chỉ mành treo chuông ấy, một tay anh ôm Chân Noãn, tay khác lại tay không bắt lấy tay lái của chiếc motor, mượn tốc độ và quán tính của nó để bay thẳng lên trời, phi người nhảy qua thân xe.
Chân Noãn va vào lồng ngực anh, cổ áo anh che kín đôi mắt khiến cô không thể nhìn thấy gì. Cô chỉ cảm giác người anh nóng hừng hực, mùi hương đàn ông cứ thế quẩn quanh bên cô, còn bản thân thì bám vào người anh, hoàn toàn ngược chiều với trọng lực hấp dẫn, bị anh ôm bay vút lên cao.
Cô lại cảm nhận được cơ bắp anh căng chặt cuồn cuộn, toàn thân hừng hực sức mạnh lần nữa. Bỗng chốc cô không còn sợ hãi, cũng không còn run rẩy, nhắm mắt lại là cảm thấy an toàn. Anh nhất định sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.
Đám sinh viên xung quanh nhìn thấy cảnh chàng trai ôm cô gái một tay bay vượt qua chiếc xe motor như xiếc ảo thuật với độ khó cao đều nhốn nháo nhìn đến sững sờ.
Nhưng sau khi tránh được chiếc xe, lực quán tính cực đại hất hai người ra xa. Ngôn Hàm ôm Chân Noãn rơi xuống đất, lăn tròn đến bậc thềm ven đường. Qua khóe mắt, anh đã dự cảm được Chân Noãn sẽ bị va vào bậc thang, muốn kéo cô lại nhưng đã không còn điểm tựa để dùng sức. Anh đưa tay định bảo vệ đầu cô, nhưng hơi lệch một chút, không che chắn được đầu mà chỉ kịp chạm vào mặt cô.
Chân Noãn mất khống chế lăn lông lốc, đỉnh đầu đập vào bậc thang, tiếng ầm khô khốc khiến lòng người ta chùng xuống đầy nặng nề. Lòng anh đau nhói, nhưng lập tức ngồi dậy quay đầu lại, chỉ thấy chiếc xe đã phóng đi xa, sớm biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.
Cảm giác mềm mại kỳ lạ ở lòng bàn tay như gọi anh quay đầu, gương mặt của Chân Noãn đã vùi vào lòng bàn tay anh, xúc cảm êm ái, ấm áp vừa hay được hứng trọn ấy chạy thẳng đến trái tim anh.
Trong khoảnh khắc sau khi đầu va vào bậc thềm, khuôn mặt cô thanh khiết đến mức không một chút biểu cảm, ánh mắt cũng trở nên rệu rã và trống rỗng, đồng tử màu hổ phách phản chiếu bầu trời xanh lam của mùa đông, trong veo và tinh khiết. Cô nằm bất động, gương mặt vẫn mềm nhũn áp vào lòng bàn tay anh, khiến anh không rút tay được.
“Chân Noãn?” Biểu hiện trì trệ và vô hồn của cô khiến anh thoáng kinh hãi, anh khẽ nâng mặt cô, ngón tay lần vào tóc rồi nhấc đầu cô lên bằng động tác chậm rãi và nhẹ nhàng vô cùng.
Anh cúi đầu nhìn, trên bậc thềm không có vết máu. Ngón tay sờ lên gáy cô, cũng không thấy có chất lỏng sền sệt mà chỉ có một khối sưng nho nhỏ. Trái tim thấp thỏm của anh từ từ chùng xuống, lại bỗng nghe thấy cô lẩm bẩm: “Tiểu Hỏa…”
Ngôn Hàm giật mình: “Em gọi cái gì?”
Ánh mắt rệu rã của cô dần dần khôi phục vẻ trong sáng: “Pháp Lạp bảo anh tên Tiểu Hỏa, thật kỳ lạ!” Giờ phút này, chính cô cũng không biết tại sao mình lại nói thế nữa.
Ngôn Hàm từ từ khôi phục sắc mặt, hai tay vẫn nâng đầu cô: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Hơi choáng.” Cô ngơ ngác. “Đội trưởng…”
“Hử?”
“Mới vừa rồi anh cừ ghê!”
Anh cong cong khóe môi, nhưng không có ý cười.
“Cảm ơn anh đã cứu em… lần nữa… Lần trước anh cứu em, em không biết có nói cảm ơn anh chưa nữa. Dù có hay không thì em vẫn muốn nói lại…”
“Dông dài.”
“… Ơ…”
“Ở đây đau không?” Đầu ngón tay anh chạm vào khối sưng nho nhỏ kia.
“Ối!”
Chân Noãn ngồi bật dậy tựa vào bậc thềm, hai tay ôm sau gáy, đau đến mức nước mắt lưng tròng. Đau chết mất!
Mọi người nhanh chóng chạy đuổi đến đây. Lão Bạch giận đến giậm chân: “Lại không bắt được, lộng hành quá rồi! Tôi đã liên hệ với bên giao thông để họ kiểm tra hướng đi của chiếc xe kia. Lũ khốn kiếp này, chờ khi tôi bắt được, nhất định sẽ đánh chúng tơi tả! Mèo Con, cô không sao chứ?”
Chân Noãn lắc đầu, đôi mắt to tròn của cô ngân ngấn nước vì Ngôn Hàm vừa chạm vào vết sưng đau đớn.
“Èo, Mèo Con đau đến phát khóc rồi, tên đầu sỏ đáng chém nghìn đao này!” Hắc Tử nói.
Chân Noãn dè dặt nhìn Ngôn Hàm, anh điềm nhiên như không.
Ngôn Hàm gọi Quan Tiểu Du đến, đưa món đồ trong tay cho cô ấy: “Khi nãy, lúc chiếc xe chạy qua, tôi cố ý bắt lấy găng tay của kẻ lái xe. Đây là nút và sợi vải kéo ra được.”
“…”
Chân Noãn trố mắt, tự hỏi: Lẽ nào là trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó ư? Người đàn ông này thật sự quá kinh khủng!
Đàm Ca lại thấy hơi lo lắng: “Sếp, khi nãy, rất nhiều cảnh sát xông đến mà cũng không ngăn nổi chiếc xe. Tên lái xe kia phản ứng quá nhanh, đang ở tốc độ cao mà vẫn di chuyển tránh thoát được, chắc hẳn là một tay chuyên nghiệp. Tôi sẽ thử đi điều tra đội đua xe motor của thành phố xem sao, lần trước đã điều tra qua giới Parkour nhưng vẫn chưa có kết quả.”
Ngôn Hàm gật đầu. Không biết từ lúc nào, Lão Bạch đã đến gần, nhẹ nhàng chỉ chỉ vào tay Ngôn Hàm: “Sếp, vừa rồi anh ngầu quá, đúng là anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu là Mèo Con, chắc em sẽ yêu anh mất.”
Ngôn Hàm nhìn Lão Bạch bằng ánh mắt nghiêm nghị khiến cậu ta lập tức lùi lại mười vạn tám nghìn dặm. Anh lại quay đầu lơ đãng nhìn Chân Noãn. Lúc này, cô đang được Quan Tiểu Du xoa đầu đến lắc lư, trông vẻ mặt rất ngây ngô và đáng yêu. Anh bất giác cau mày nghĩ ngợi. Nhóm người kia rất có tổ chức lại được trang bị đầy đủ, ai cũng bản lĩnh, nhóm “cao thủ” như vậy đã đến địa bàn của anh từ khi nào nhỉ?
Đầu Chân Noãn bị thương không nghiêm trọng lắm, ngược lại bị Quan Tiểu Du xoa nắn một phen khiến nước mắt càng tuôn trào dữ dội hơn. Trên đường trở về, cô còn né tránh Quan Tiểu Du như chuột trốn mèo, chạy đến ghế sau xe Lão Bạch ngủ một giấc. Lúc dừng xe, tinh thần cô đã sảng khoái trở lại.
Sau khi trở về tòa nhà thí nghiệm, cô len lén kêu Tiểu Tùng dùng máy chụp CT quét hình cho mình để chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì. Sau đó, Đại Vĩ mang kết quả kiểm tra dịch trong dạ dày nạn nhân đến, chứng minh nạn nhân đúng là có dùng một lượng nhỏ thuốc ngủ. Cô liền nhanh chóng chỉnh sửa tài liệu rồi mang đến văn phòng Ngôn Hàm để báo cáo.
Cô bước vào văn phòng, ngồi xuống đối diện rồi lễ phép đưa tài liệu cho anh: “Đây đều là những chỗ em cảm thấy khả nghi ạ!”
Ngôn Hàm nhận lấy xấp tài liệu rồi mở ra, một giây sau, anh khẽ nhướng mày lên.
Không đúng ở đâu nhỉ?
Lòng Chân Noãn bỗng căng thẳng, cô nhìn chằm chằm vào nét mặt anh. Anh ra vẻ nghiêm túc xem chốc lát rồi đánh giá: “Ừ, đầu em thật dễ thương, giống như một con ếch trong phim hoạt hình vậy.”
Chân Noãn sửng sốt rồi bất chợt hiểu ra, liền hoảng hốt đến gần, đưa tay lấy xấp hồ sơ kia xem, quả nhiên là cô đã hồ đồ bỏ luôn cả hình CT đầu mình vào đó rồi. Thoáng chốc, cô rút hình lại, giấu ra sau lưng, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, càng lo lắng anh sẽ trách cô vì tội chiếm dụng của công, vội vàng kiếm cớ: “Em… Em định xem thử máy chụp CT có dùng được không thôi ạ! Em chỉ định thử xem tính năng nó thế nào nên mới lấy mình ra làm thí nghiệm.”
Đôi mắt trong veo của anh nhìn cô đăm đăm, trông thế nào cũng ẩn chứa hàm ý sâu xa: “Tình nguyện cống hiến, cực cho em rồi.”
“…” Chân Noãn thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Ngôn Hàm không trêu cô nữa, cúi đầu: “Đầu không sao chứ?”
Cô vội lắc đầu, thấy anh cụp mi mắt không nhìn mình thì lại nói: “Không sao, không đau nữa.”
“Xem ra bác sĩ cho người chết cũng có thể chữa trị cho người sống nhỉ!”
“…” Chân Noãn tức tối đến nghẹn cả lồng ngực: Ai là bác sĩ cho người chết chứ? Sao nghe như đang châm biếm nghề nghiệp của cô thế này?
Đang khó chịu thì chuông điện thoại di động của cô vang lên, là Thẩm Dực gọi đến. Cô hơi khẩn trương, không lập tức ngắt điện thoại mà suy nghĩ định nhấn im lặng, nhưng Ngôn Hàm nhìn ra được vẻ băn khoăn không muốn nhận cuộc gọi của cô. Anh cười nhạt, tựa lưng vào ghế, ra vẻ chờ đợi: “Nghe đi!”
Chân Noãn run tay, ấn vào nút trả lời, đành cắn răng đặt điện thoại lên tai: “A lô?”
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu. Thẩm Dực biết cô không tiện nói chuyện nhưng vẫn lạnh lùng cất lời: “Đới Thanh ở trước cửa cơ quan em. Anh đang ở bệnh viện chờ em.”
“Bây giờ ạ?” Cô bất giác tăng âm lượng một chút, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Ngôn Hàm liền cuống cuồng quay đầu đi: “Em…” Cô chần chừ chốc lát vì biết nói dối thì nhất định sẽ bị bại lộ, chưa kể Ngôn Hàm lại đang ở ngay trước mặt. Vẻ mặt anh lúc này bình thản nhưng ẩn chứa vô vàn cảm xúc, cô liền thành thật đáp. “Em đang họp.”
Thẩm Dực nói: “Được rồi! Để anh nói chuyện với Đội trưởng kia vài câu.”
Chân Noãn nếu thật sự là một con mèo thì lúc này đã xù lông lên rồi. Cả người cô sởn gai ốc, do dự nhìn Ngôn Hàm. Anh vẫn ra vẻ ung dung, khóe môi cong lên nhưng không có ý cười, nhìn ra được anh đã biết rõ mồn một nội dung cuộc điện thoại.
Chân Noãn biết ân oán giữa hai người họ, cảm thấy sắp bị hai người đàn ông này chèn ép đến phát điên lên rồi. Cô không chịu được nữa, cũng không muốn đứng giữa họ, dứt khoát cắn răng đưa di động cho Ngôn Hàm.
Quả nhiên, anh không hề bất ngờ, điềm nhiên nhận điện thoại đưa lên tai, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn gương mặt Chân Noãn, cứ như nhìn thấy cảnh hoa tươi nở rộ từ gương mặt ngại ngùng quẫn bách của cô vậy.
Đầu dây bên kia không biết Thẩm Dực nói gì, Ngôn Hàm bật cười: “Được!”
Chân Noãn vừa bị nụ cười rạng rỡ của anh làm chói mắt lại ớn lạnh một cách khó hiểu.
“Yên tâm đi, anh Thẩm! Bạn gái anh sẽ không xảy ra bất trắc nào đâu… Cô ấy cũng là cấp dưới của tôi… Ý tôi là bảo vệ cô ấy cũng là trách nhiệm của tôi.”
Da đầu Chân Noãn như muốn căng ra. Rõ ràng là lời nói đường hoàng nhưng lại bị anh diễn tả như thể vô cùng mờ ám, cộng thêm ánh mắt mỉm cười đầy thâm sâu của anh nữa… Chân Noãn chợt thấy khó thở, hai chân phát run lên.
Anh trả di động lại cho Chân Noãn. Cô dè dặt nhận lấy, lúc này mới lo lắng câu nói kia của anh sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Dực, nhìn lại điện thoại thì thấy anh đã cúp máy. Chân Noãn dẩu môi. Cô chọc giận phải ai đây chứ?
Ngôn Hàm đứng dậy và nói: “Tôi đưa em đến bệnh viện một chuyến.”
“Bây giờ ạ?” Chân Noãn chỉ chỉ vào báo cáo. “Không phải anh muốn em trình báo về những vụ án khả nghi sao?”
Ngôn Hàm lại cười: “Phải! Nhưng bạn trai em xông đến dỡ văn phòng của tôi thì sao?”
Chân Noãn bị anh trêu chọc đến mặt mày đỏ ửng, oán thầm trong lòng: “Anh mà sợ việc này ư? Dù có tới phá anh thì anh cũng không sợ nữa là.”
Hai người họ đi đến bệnh viện.
“Đội trưởng, anh đi về trước đi. Em kiểm tra xong sẽ lập tức trở về ạ!”
“Tôi đưa em đến thì dĩ nhiên phải dẫn em về rồi.” Ngôn Hàm cười cười. “Còn phải nghe em báo cáo nữa chứ!”
Điệu bộ lãnh đạo quan tâm cấp dưới này của anh thật không tìm ra được điểm nào không ổn. Thẩm Dực cũng không phản đối vì anh đã đồng ý sẽ không can thiệp vào công việc của cô. Tuy không can thiệp, nhưng thái độ không ủng hộ cũng rất rõ ràng. Chân Noãn cảm thấy vô cùng khó chịu khi phải đứng giữa hai người họ.
Cô thẫn thờ bước vào làm kiểm tra, Thẩm Dực cũng đi cùng với cô, Ngôn Hàm thì đứng hút thuốc một mình giữa cầu thang trong lúc chờ. Châm xong điếu thuốc, anh bỗng nhếch môi trong vô thức: Hàng loạt vụ việc xảy ra gần đây với Chân Noãn như thế, Thẩm Dực không thể không biết. Nhưng hắn vẫn chọn cách không hành động. Thú vị rồi đây!
Chân Noãn… Chân Noãn…
Cô nhất định không biết cái biệt danh Mèo Con này là do Đội trưởng anh đã gọi ra trước. Nhưng thật ra, ý định ban đầu của anh cũng không phải muốn mọi người trong đội nghĩ rằng cô mềm mại đáng yêu như chú mèo con, mà là thần bí như con mèo vậy.
Bởi lẽ, trước khi mất trí nhớ, thân thế Chân Noãn cũng không phải như Thẩm Dực đã nói: Cô lớn lên ở cô nhi viện, là thanh mai trúc mã với Thẩm Dực và cũng là một cô gái ngoan múa ballet. Từ khi còn rất bé, Thẩm Dực đã theo Kỷ Đình lăn lộn trong giới, kiếm tiền cho cô đi du học để cô có được cuộc sống tốt nhất. Nhưng sau đó, cô lại đột ngột xảy ra tai nạn giao thông.
Không phải như vậy.
Quá khứ của Chân Noãn là một người còn gần với tổ chức ngầm hơn cả Thẩm Dực. Cô là nhân viên của một tổ chức nghiên cứu nào đó, đồng thời là đối tượng được đào tạo đặc biệt, từ khi còn bé đã trở thành người liên lạc của kế hoạch T.
Kế hoạch T (Twin) là kế hoạch nghiên cứu trẻ sinh đôi, tách hai đứa trẻ sinh đôi ra để chúng lớn lên ở những hoàn cảnh khác nhau, sau đó quan sát nghiên cứu sự biến hóa trong tính cách của chúng và cách thức nuôi dưỡng chúng, cũng như sự hình thành về nhân cách tâm lý và trạng thái cuộc sống.
Trước kia, Chân Noãn lớn lên trong tổ chức T, là nhân vật trẻ tuổi nòng cốt của kế hoạch này, sau đó bị hại mà không rõ nguyên nhân, bị ảnh hưởng của một vụ nổ, trở thành người thực vật, hôn mê hơn một năm mới tỉnh lại rồi trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Hiện tại, Ngôn Hàm cảm thấy hứng thú với Chân Noãn một phần vì cô là bạn gái của Thẩm Dực, một phần vì chính bản thân cô.
Trải qua chín năm điều tra, Ngôn Hàm đã biết được rất rõ phân đội đặc chủng của anh năm đó vây quét ngôi làng thổ phỉ ở vùng biên giới kia thật ra có liên quan đến kế hoạch T. Người cha chết đi sống lại của Thẩm Dực và cái chết của Kỷ Đình cũng có liên quan đến kế hoạch T.
Quan trọng hơn là hài cốt của Hạ Thời vốn thuộc về hai người là Hạ Thời và Hạ Thiên.
Năm đó, hai bộ hài cốt đều do cha của Hạ Thời làm so sánh DNA để chứng minh là Hạ Thời. Hai bộ hài cốt này đều có DNA nhân tế bào giống nhau, nhưng Ngôn Hàm đã kiểm tra và phát hiện ra hai DNA chất tế bào có sự khác biệt, vì thế anh mới nghĩ đến việc Hạ Thiên từng chết trong phòng trẻ sơ sinh có khả năng còn sống, lại còn lớn lên ở một nơi nào khác. Sau khi điều tra rất lâu, anh mới phát hiện ra đó là kế hoạch T, cách thức tách rời sinh đôi này rất phù hợp với cách làm việc của tổ chức kia và hai người họ cũng là đối tượng nghiên cứu của kế hoạch này.
Mọi việc đều có liên quan đến kế hoạch T, tất cả manh mối và câu hỏi nan giải đều tập trung trên người Thẩm Dực và Chân Noãn. Nhưng Ngôn Hàm cũng tra ra được là tổ chức này chỉ làm thí làm thí nghiệm và quan sát chứ không sát hại vật thí nghiệm. Vì vậy, việc thi hài của Hạ Thời và Hạ Thiên xuất hiện khó có khả năng là do người trong kế hoạch đó làm, nhưng họ cũng không thoát được việc có liên quan.
Điển hình là Thẩm Dực. Ngôn Hàm cho rằng hắn là người của kế hoạch T, có thể đã bị Chân Noãn của trước kia kéo vào hố lửa, hoặc cũng có thể là vì muốn đạt được quyền lực lớn hơn nên mới bảo vệ Chân Noãn của bây giờ.
Thế nhưng, nhiều năm trôi qua như vậy, cách thức làm việc của hắn đã bắt đầu thay đổi. Lần trước, sự cố ngoài ý muốn khi Khương Hiểu rơi xuống lầu là do Thẩm Dực châm dầu vào lửa. Còn Khương Hiểu và Đổng Tư Tư chính là một đôi song sinh trong những vật thí nghiệm của kế hoạch T.
Hắn bắt đầu ra tay tổn thương vật thí nghiệm vốn không được phép làm hại rồi, rốt cuộc định làm gì đây?
Ngôn Hàm dụi tàn thuốc lá vào cát trắng rồi rời khỏi thang lầu.
Chân Noãn kiểm tra xong thì chào tạm biệt với Thẩm Dực, theo Ngôn Hàm lên xe. Trên đường trở về, hai người đều trĩu nặng tâm sự, không nói gì với nhau. Ngay cả Ngôn Hàm cũng bớt đi vẻ bông đùa, thoải mái thường ngày, chỉ thỉnh thoảng nhìn cô vài lần qua kính xe.
Cô vẫn mang dáng vẻ ngây ngô, thơ thẩn. Ngôn Hàm dời mắt đi. Thật ra, anh rất hy vọng cô có thể khôi phục trí nhớ để đấu một trận chứ không phải như bây giờ. Anh luôn không khỏi suy xét: Cô thật sự không nhớ gì cả hay là đã ngụy trang quá tinh vi.
Bình luận facebook