Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Mạc Dương Lâm mang cơm vào cho Đỗ Huệ Di, ông lúc nào cũng bày ra bộ mặt đắc ý, vui vẻ vì sắp đạt được mục đích của mình, ông cầm khay cơm lên đút cho cô từng muỗng một: “Tôi biết cô sống ở Mộ gia được bọn họ chăm sóc yêu thương như công chúa nên tôi đã mua cơm ở nhà hàng cho cô, không phải là đồ ở vỉa hè đâu, chỉ cần cô ngoan ngoãn nói cho tôi biết sợi dây chuyền ở đâu thì tôi không những tha cho cô mà còn nhận cô làm con nuôi, sẽ xem cô như con gái ruột của mình.”
Đỗ Huệ Di giận dữ, dùng chân đạp mạnh vào người của Mạc Dương Lâm khiến ông ta bật ngửa, khay cơm rơi xuống đất, ông tưởng cô là con ngu chắc, có chết cô cũng không bao giờ giao sợi dây chuyền đó cho một kẻ gian xảo, độc ác như ông. Mạc Dương Lâm giận đến phát điên, ông ta đứng dậy tát mạnh vào mặt cô một cái, cái tát như trời giáng khiến cho Đỗ Huệ Di đau điếng, má đỏ ửng lên khóe môi cũng chảy máu, Mạc Dương Lâm dùng tay bóp mạnh hai bên má của cô, nghiến răng nói:
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả? Tao đã xuống nước như thế mà mày vẫn ngoan cố, cứng đầu, được lắm hôm nay tao sẽ cho mày thế nào là sống không bằng chết.”
Rầm! Mạc Dương Lâm lấy roi da ra giơ lên cao định đánh Đỗ Huệ Di nhưng chưa kịp đánh thì bên ngoài truyền vào một tiếng đạp cửa vô cùng lớn khiến cho ông ta giật bắn mình, quay người lại xem xem đã có chuyện gì, ông ta hoảng hốt, mặt xanh như tàu lá chuối làm rơi cả cây roi da xuống đất khi nhìn thấy Tần Đình Danh xuất hiện, cả người của anh tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ, từng bước từng bước tiến về phía của Mạc Dương Lâm và Đỗ Huệ Di.
Những thuộc hạ bên ngoài của Mạc Dương Lâm đều bị thuộc hạ của Tần Đình Danh khống chế, đánh gục, Tần Đình Danh mang bộ mặt lạnh lẽo tựa như băng tiến đến, vừa đến anh nhìn thấy vệt máu trên khóe môi của Đỗ Huệ Di, má của cô sưng đỏ lên còn có cả dấu tay, anh giận dữ, điên tiết lên nhìn Mạc Dương Lâm với cặp mắt hung tợn, hai bàn tay siết chặt lại, anh nghiến răng cất tiếng:
“Ông dám đánh cô ấy? Ông đúng là chán sống rồi, hôm nay chính là ngày chết của ông.”
Tần Đình Danh gần như mất kiểm soát lao đến đánh Mạc Dương Lâm tới tấp, những đòn đánh của anh đều rất mạnh, từng cú đấp một giáng xuống khiến cho Mạc Dương Lâm đau điếng, chới với, Đỗ Huệ Di chứng kiến cảnh này cũng một phen khiếp sợ. Tôn Nam mau chóng chạy đến cởi trói cho Đỗ Huệ Di, vừa được cởi trói cô vội vã bước đến nắm lấy cánh tay của Tần Đình Danh ngăn anh lại:
“Chủ tịch! Anh hãy dừng lại đi nếu anh còn đánh nữa thì ông ta sẽ chết mất, chúng ta hãy gọi cảnh sát đến bắt ông ta là được rồi.”
Chỉ khi Đỗ Huệ Di lên tiếng Tần Đình Danh mới dừng tay lại, anh quay người nắm lấy hai bả vai của Đỗ Huệ Di, ánh mắt lo lắng khác hẳn hoàn toàn với ánh mắt chết chóc vừa rồi, anh quan tâm hỏi han cô:
“Cô không sao chứ? Mạc Dương Lâm có làm gì cô không?” Tần Đình Danh nhìn kĩ vết thương trên mặt của Đỗ Huệ Di anh càng đau lòng muốn băm Mạc Dương Lâm ra thành trăm mảnh, bàn tay to lớn, ấm áp của anh đặt lên má sưng đỏ của cô, xoa xoa dịu dàng rồi quay sang quăng cho Mạc Dương Lâm ánh mắt lạnh lẽo: “Giao cho cảnh sát thì quá hời cho ông ta rồi. Tôn Nam! Tôi nghe nói dạo này Tử Quyên đang thí nghiệm thuốc gì đó cậu hãy đến Dạ viên tìm Tử Quyên bảo với cô ấy rằng chỗ tôi có chuột bạch để cho cô ấy thí nghiệm.”
“Vâng ạ.” Tôn Nam gật đầu, anh bỗng rùng mình một cái khi nghe đến những thí nghiệm của Hạ Tử Quyên, lần này Mạc Dương Lâm muốn chết không được muốn sống cũng không xong, trả một cái giá quá đắt.
Tần Đình Danh cởi áo khoác khoác lên cho Đỗ Huệ Di rồi bế thốc cô lên, cô kinh ngạc, giật mình nhưng vẫn không nhúng nhích, động đậy để cho anh bế đi, bây giờ cô rất đói, rất mệt không cần đi cũng tốt. Vừa ra đến cửa, Đỗ Huệ Di thấy Alan, Lạc Thu Tử cùng Lạc Thu Thủy và Hà Lâm chạy đến, cô vội nói với anh: “Chủ tịch! Anh hãy thả tôi xuống đi, bạn của tôi đến rồi, tôi sẽ đi về cùng với bọn họ.”
Anh im lặng không nói một lời nào cũng không hề thả cô xuống mà bế cô đi thẳng một mạch lên xe lái đi, Tôn Nam cùng những người khác kéo Mạc Dương Lâm bước ra, trước khi rời đi Tôn Nam lên tiếng nói với mọi người:
“Các người hãy quay về đi, tối nay trợ lý Lạc sẽ ở lại Tần gia một đêm, ngày mai sẽ quay trở về thôi.”
Mọi người sững người một lúc, đến khi tất cả người của Tần gia đều rời đi bọn họ mới hoàn hồn, Lạc Thu Tử kéo tay Lạc Thu Thủy khẽ nói: “Chị hai! Em dám chắc chắn với chị rằng Tần Đình Danh đã yêu Huệ Di rồi.”
Lạc Thu Thủy gật gù, chính cô cũng cảm thấy thế, hiện tại Đỗ Huệ Di ở Tần gia thì không còn nguy hiểm gì nữa, bây giờ cô phải giải đáp thắc mắc trong lòng của mình, cô liếc mắt nhìn Alan không nhanh không chậm lên tiếng nói: “Anh chính là giám đốc của em gái tôi đúng không? Nghe nói anh đã biết chuyện giữa em ấy và Huệ Di nếu như vậy thì tôi cũng hỏi thẳng, tại sao anh lại biết chuyện Huệ Di bị bắt cóc? Còn nữa anh còn biết Huệ Di đang ở đâu, theo tôi thấy anh chắc chắn có liên quan đến hắc đạo đúng không?”
Nghe chị của mình hỏi thế Lạc Thu Tử ngay lập tức hướng mắt nhìn Alan, Hà Lâm cũng thế lúc nãy anh cũng rất thắc mắc, hiếu kì nhưng tình thế khi đấy cấp bách anh không kịp hỏi. Alan nhìn ba người với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng điểm lạnh: “Chuyện này tôi sẽ giải thích với các người sau, đợi qua sinh nhật của Mộ phu nhân tôi sẽ tìm Đỗ Huệ Di nói rõ một số chuyện.”
Vừa nói dứt tiếng, Alan quay người bước lên xe rời khỏi đấy, Lạc Thu Thủy dõi theo Alan, hai tay khoanh lại nhíu chặt đôi mày: “Rốt cuộc Alan là ai? Thân phận thật sự của anh ta là gì?”
Đỗ Huệ Di giận dữ, dùng chân đạp mạnh vào người của Mạc Dương Lâm khiến ông ta bật ngửa, khay cơm rơi xuống đất, ông tưởng cô là con ngu chắc, có chết cô cũng không bao giờ giao sợi dây chuyền đó cho một kẻ gian xảo, độc ác như ông. Mạc Dương Lâm giận đến phát điên, ông ta đứng dậy tát mạnh vào mặt cô một cái, cái tát như trời giáng khiến cho Đỗ Huệ Di đau điếng, má đỏ ửng lên khóe môi cũng chảy máu, Mạc Dương Lâm dùng tay bóp mạnh hai bên má của cô, nghiến răng nói:
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả? Tao đã xuống nước như thế mà mày vẫn ngoan cố, cứng đầu, được lắm hôm nay tao sẽ cho mày thế nào là sống không bằng chết.”
Rầm! Mạc Dương Lâm lấy roi da ra giơ lên cao định đánh Đỗ Huệ Di nhưng chưa kịp đánh thì bên ngoài truyền vào một tiếng đạp cửa vô cùng lớn khiến cho ông ta giật bắn mình, quay người lại xem xem đã có chuyện gì, ông ta hoảng hốt, mặt xanh như tàu lá chuối làm rơi cả cây roi da xuống đất khi nhìn thấy Tần Đình Danh xuất hiện, cả người của anh tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ, từng bước từng bước tiến về phía của Mạc Dương Lâm và Đỗ Huệ Di.
Những thuộc hạ bên ngoài của Mạc Dương Lâm đều bị thuộc hạ của Tần Đình Danh khống chế, đánh gục, Tần Đình Danh mang bộ mặt lạnh lẽo tựa như băng tiến đến, vừa đến anh nhìn thấy vệt máu trên khóe môi của Đỗ Huệ Di, má của cô sưng đỏ lên còn có cả dấu tay, anh giận dữ, điên tiết lên nhìn Mạc Dương Lâm với cặp mắt hung tợn, hai bàn tay siết chặt lại, anh nghiến răng cất tiếng:
“Ông dám đánh cô ấy? Ông đúng là chán sống rồi, hôm nay chính là ngày chết của ông.”
Tần Đình Danh gần như mất kiểm soát lao đến đánh Mạc Dương Lâm tới tấp, những đòn đánh của anh đều rất mạnh, từng cú đấp một giáng xuống khiến cho Mạc Dương Lâm đau điếng, chới với, Đỗ Huệ Di chứng kiến cảnh này cũng một phen khiếp sợ. Tôn Nam mau chóng chạy đến cởi trói cho Đỗ Huệ Di, vừa được cởi trói cô vội vã bước đến nắm lấy cánh tay của Tần Đình Danh ngăn anh lại:
“Chủ tịch! Anh hãy dừng lại đi nếu anh còn đánh nữa thì ông ta sẽ chết mất, chúng ta hãy gọi cảnh sát đến bắt ông ta là được rồi.”
Chỉ khi Đỗ Huệ Di lên tiếng Tần Đình Danh mới dừng tay lại, anh quay người nắm lấy hai bả vai của Đỗ Huệ Di, ánh mắt lo lắng khác hẳn hoàn toàn với ánh mắt chết chóc vừa rồi, anh quan tâm hỏi han cô:
“Cô không sao chứ? Mạc Dương Lâm có làm gì cô không?” Tần Đình Danh nhìn kĩ vết thương trên mặt của Đỗ Huệ Di anh càng đau lòng muốn băm Mạc Dương Lâm ra thành trăm mảnh, bàn tay to lớn, ấm áp của anh đặt lên má sưng đỏ của cô, xoa xoa dịu dàng rồi quay sang quăng cho Mạc Dương Lâm ánh mắt lạnh lẽo: “Giao cho cảnh sát thì quá hời cho ông ta rồi. Tôn Nam! Tôi nghe nói dạo này Tử Quyên đang thí nghiệm thuốc gì đó cậu hãy đến Dạ viên tìm Tử Quyên bảo với cô ấy rằng chỗ tôi có chuột bạch để cho cô ấy thí nghiệm.”
“Vâng ạ.” Tôn Nam gật đầu, anh bỗng rùng mình một cái khi nghe đến những thí nghiệm của Hạ Tử Quyên, lần này Mạc Dương Lâm muốn chết không được muốn sống cũng không xong, trả một cái giá quá đắt.
Tần Đình Danh cởi áo khoác khoác lên cho Đỗ Huệ Di rồi bế thốc cô lên, cô kinh ngạc, giật mình nhưng vẫn không nhúng nhích, động đậy để cho anh bế đi, bây giờ cô rất đói, rất mệt không cần đi cũng tốt. Vừa ra đến cửa, Đỗ Huệ Di thấy Alan, Lạc Thu Tử cùng Lạc Thu Thủy và Hà Lâm chạy đến, cô vội nói với anh: “Chủ tịch! Anh hãy thả tôi xuống đi, bạn của tôi đến rồi, tôi sẽ đi về cùng với bọn họ.”
Anh im lặng không nói một lời nào cũng không hề thả cô xuống mà bế cô đi thẳng một mạch lên xe lái đi, Tôn Nam cùng những người khác kéo Mạc Dương Lâm bước ra, trước khi rời đi Tôn Nam lên tiếng nói với mọi người:
“Các người hãy quay về đi, tối nay trợ lý Lạc sẽ ở lại Tần gia một đêm, ngày mai sẽ quay trở về thôi.”
Mọi người sững người một lúc, đến khi tất cả người của Tần gia đều rời đi bọn họ mới hoàn hồn, Lạc Thu Tử kéo tay Lạc Thu Thủy khẽ nói: “Chị hai! Em dám chắc chắn với chị rằng Tần Đình Danh đã yêu Huệ Di rồi.”
Lạc Thu Thủy gật gù, chính cô cũng cảm thấy thế, hiện tại Đỗ Huệ Di ở Tần gia thì không còn nguy hiểm gì nữa, bây giờ cô phải giải đáp thắc mắc trong lòng của mình, cô liếc mắt nhìn Alan không nhanh không chậm lên tiếng nói: “Anh chính là giám đốc của em gái tôi đúng không? Nghe nói anh đã biết chuyện giữa em ấy và Huệ Di nếu như vậy thì tôi cũng hỏi thẳng, tại sao anh lại biết chuyện Huệ Di bị bắt cóc? Còn nữa anh còn biết Huệ Di đang ở đâu, theo tôi thấy anh chắc chắn có liên quan đến hắc đạo đúng không?”
Nghe chị của mình hỏi thế Lạc Thu Tử ngay lập tức hướng mắt nhìn Alan, Hà Lâm cũng thế lúc nãy anh cũng rất thắc mắc, hiếu kì nhưng tình thế khi đấy cấp bách anh không kịp hỏi. Alan nhìn ba người với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng điểm lạnh: “Chuyện này tôi sẽ giải thích với các người sau, đợi qua sinh nhật của Mộ phu nhân tôi sẽ tìm Đỗ Huệ Di nói rõ một số chuyện.”
Vừa nói dứt tiếng, Alan quay người bước lên xe rời khỏi đấy, Lạc Thu Thủy dõi theo Alan, hai tay khoanh lại nhíu chặt đôi mày: “Rốt cuộc Alan là ai? Thân phận thật sự của anh ta là gì?”
Bình luận facebook