Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Tập đoàn Tần thị
Đứng trước cổng Tần thị, Đỗ Huệ Di hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong, vừa vào đã có người dẫn cô đi đến nơi làm việc của mình, nữ nhân viên ấy cười nhẹ nói với cô:
"Đây chính là bàn làm việc của cô, căn phòng đó chính là phòng làm việc của chủ tịch."
"Cảm ơn cô." Đỗ Huệ Di nở một nụ cười công nghiệp, không ngờ nơi làm việc lại gần phòng làm việc của Tần Đình Danh như vậy thì kế hoạch của cô thuận lợi hơn rồi.
"À đúng rồi, tôi có lòng tốt nói cho cô biết nếu như chủ tịch không có trong phòng làm việc thì cô đừng bao giờ bước vào nếu không cô chết chắc đó." Trước khi rời đi nữ nhân viên cẩn thận khẽ nói với Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di gật đầu chậm rãi đáp lại: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở."
Cô ngồi xuống ghế bắt đầu làm việc, mười lăm phút trôi qua, Đỗ Huệ Di nghe tiếng bước chân đang đi đến cô ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một người đàn ông mặc vest đen cao hơn cô một cái đầu, cả người toát ra khí thế bức người, lạnh lùng, khó gần, gương mặt đẹp như tạc tượng vậy khiến cho cô ngẩn người một lúc lâu.
Tần Đình Danh nhìn Đỗ Huệ Di với nét mặt không một chút cảm xúc, thấy cô ngơ người nhìn mình anh liền gõ xuống bàn vài cái, tiếng gõ bàn khiến Đỗ Huệ Di giật mình hoàn hồn, cô vội cúi đầu chào anh: "Chủ tịch!"
Tần Đình Danh cầm hồ sơ trên tay không nhìn cô, lãnh đạm, không nhanh không chậm hỏi cô: "Cô chính là Lạc Thu Tử trợ lý mới của tôi?"
"Vâng là tôi ạ." Đỗ Huệ Di cười nhạt, gật đầu đáp lại, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng với cái tên giả mà cô đã mượn tạm của bạn mình.
Anh vừa định vào trong phòng làm việc thì vô tình nhìn thấy cây kẹo dâu trên bàn của cô, đôi mày anh khẽ nâng lên hỏi: "Cô thích kẹo dâu sao?"
"Vâng, tôi rất thích kẹo dâu." Đỗ Huệ Di cầm cây kẹo lên, tươi cười nói, một nụ cười đầy giả tạo.
Tần Đình Danh không nói gì thêm, lạnh lùng bước vào phòng làm việc, Đỗ Huệ Di ngồi xuống, thu hồi nụ cười trên môi ngay tức khắc, hừ lạnh một tiếng:
"Thì ra anh vẫn còn nhớ cô bé thích kẹo dâu năm đó, được thôi tôi sẽ giúp anh gợi nhớ thêm một chút chuyện nữa."
Đến gần trưa, Đỗ Huệ Di cầm tài liệu gõ cửa phòng làm việc của Tần Đình Danh, từ bên trong giọng nói của anh vọng ra: "Vào đi!"
Đỗ Huệ Di đi vào trong đặt tài liệu xuống bàn:"Chủ tịch! Tài liệu này cần anh ký ngay."
Tần Đình Danh dừng làm việc trên máy tính, cầm tài liệu lên xem, Đỗ Huệ Di từ từ tiến lại gần anh, tay vừa giơ lên thì đã bị anh đẩy ra, anh khẽ cau mày nhìn cô:
"Cô định làm gì vậy?"
"Tôi thấy cà vạt của chủ tịch đã bị lệch rồi nên muốn giúp chủ tịch sửa lại." Cô thấy anh mặt nhăn mày nhó liền vội vàng giải thích.
"Không cần cô giúp." Tần Đình Danh quăng cho Đỗ Huệ Di một cặp mắt sắc bén rồi nhanh chóng ký tên vào tên vào tài liệu.
Cầm tài liệu lên, Đỗ Huệ Di cười tít mắt, đầu hơi nghiêng nói với anh:
"Chủ tịch! Anh đừng có suốt ngày bày ra bộ mặt đáng sợ đó, anh hãy cười nhiều lên đi không thì anh sẽ biến thành một ông già đó."
Tần Đình Danh tròn mắt nhìn Đỗ Huệ Di, nhớ lại lúc anh còn nhỏ cũng có một cô bé nói với anh như thế, nụ cười của Đỗ Huệ Di cũng rất giống cô bé đó nhưng nụ cười của cô lại mang đến cho anh một cảm giác vừa giống lại vừa không giống.
Đỗ Huệ Di rời khỏi phòng làm việc của anh, nụ cười ấy ngay lập tức tắt hẳn đi thay vào đó là một gương mặt lạnh như băng. Vừa ngồi xuống ghế, một người đàn ông tiến đến đứng trước mặt cô, người đàn ông này có gương mặt không hề thua kém Tần Đình Danh, khí chất cũng vậy.
Đỗ Huệ Di chưa kịp mở miệng hỏi thì người đàn ông đó đã lên tiếng trước nói với cô:
"Cô là trợ lý mới đến sao? Cô không cần phải thông báo với Đình Danh đâu, tôi sẽ tự vào trong đó."
Đỗ Huệ Di nheo mắt quan sát người đàn ông ấy cô dường như đã thấy ở đâu rồi thì phải, cô nhớ ra rồi người đàn ông đó chính là Phương Thần chủ tịch tập đoàn Phương thị là một trong những người bạn thân của Tần Đình Danh, cô không quan tâm nhiều nữa tiếp tục làm việc.
Phương Thần mở cửa đi vào, ngồi xuống ghế tiếp khách vô cùng tự nhiên, tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo lên tiếng:
"Trong tháng này cậu đã đổi ba trợ lý rồi đấy, rốt cuộc là bọn họ đã đắc tội gì với cậu vậy?"
"Không hài lòng thì đuổi việc thôi." Tần Đình Danh vẫn chăm chú làm việc, cất giọng đều đều đáp lại.
Phương Thần không biết nói sao với Tần Đình Danh nữa, dù sao anh cũng không hứng thú với chuyện trợ lý của Tần Đình Danh liền chuyển sang nói chuyện khác: "Đình Danh! Nghe nói cậu vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm cô bé hàng xóm lúc nhỏ của cậu, chuyện này là thật sao?"
"Đúng vậy, nhiều lúc tôi cũng rất muốn từ bỏ nhưng không thể, tôi rất muốn tìm ra cô bé đó rồi hỏi tại sao lại đột nhiên biến mất như vậy?" Hình ảnh cô bé trong sáng, ngây thơ thích ăn kẹo dâu vẫn luôn trong đầu của Tần Đình Danh, anh không thể nào quên được.
"Cậu thích cô bé đó đúng không?" Phương Thần hơi híp mắt, khóe môi nhếch lên hỏi anh.
"Đúng!" Chỉ một chữ được thốt ra từ miệng của Tần Đình Danh đã khiến cho Phương Thần cảm nhận được một điều là sẽ không có bất kì ai có thể thay thế được vị trị cô bé đó trong lòng của Tần Đình Danh.
Phương Thần thở dài, khẽ lắc đầu nhìn kẻ si tình trước mắt của mình: "Tối nay là sinh nhật của Trịnh Châu cậu có đến không?"
"Tôi không muốn đến cũng không được, ba tôi bảo phải đến dù sao cũng là bạn cũ của ông ấy." Tần Đình Danh vừa nghe Phương Thần nhắc đến buổi tiệc sinh nhật ấy liền cảm thấy chán ghét, không hứng thú, những kẻ ở đấy thấy anh đều chạy đến nịnh bợ, lấy lòng.
Giờ nghỉ trưa, Tần Đình Danh bước ra khỏi phòng làm việc tiến đến chỗ của Đỗ Huệ Di: "Một lát nữa cô hãy cùng tôi đi chọn quà cho buổi tiệc sinh nhật tối nay còn nữa cô sẽ cùng tôi đi đến dự buổi sinh nhật đó nên hãy chú ý ăn mặc vào đừng làm mất mặt."
"Vâng." Đỗ Huệ Di nhanh chóng đáp lại, ông trời đúng là ban cho cô cơ hội giúp cô tiếp cận anh dễ dàng hơn nữa.
Tần Đình Danh lạnh nhạt đi vào thang máy, anh cứ cảm thấy người trợ lý mới đến này nắng mưa thất thường lúc thì tươi cười vui vẻ lúc thì lạnh lùng, nghiêm túc không biết đâu mới là tính cách thật của cô.
Đứng trước cổng Tần thị, Đỗ Huệ Di hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong, vừa vào đã có người dẫn cô đi đến nơi làm việc của mình, nữ nhân viên ấy cười nhẹ nói với cô:
"Đây chính là bàn làm việc của cô, căn phòng đó chính là phòng làm việc của chủ tịch."
"Cảm ơn cô." Đỗ Huệ Di nở một nụ cười công nghiệp, không ngờ nơi làm việc lại gần phòng làm việc của Tần Đình Danh như vậy thì kế hoạch của cô thuận lợi hơn rồi.
"À đúng rồi, tôi có lòng tốt nói cho cô biết nếu như chủ tịch không có trong phòng làm việc thì cô đừng bao giờ bước vào nếu không cô chết chắc đó." Trước khi rời đi nữ nhân viên cẩn thận khẽ nói với Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di gật đầu chậm rãi đáp lại: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở."
Cô ngồi xuống ghế bắt đầu làm việc, mười lăm phút trôi qua, Đỗ Huệ Di nghe tiếng bước chân đang đi đến cô ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một người đàn ông mặc vest đen cao hơn cô một cái đầu, cả người toát ra khí thế bức người, lạnh lùng, khó gần, gương mặt đẹp như tạc tượng vậy khiến cho cô ngẩn người một lúc lâu.
Tần Đình Danh nhìn Đỗ Huệ Di với nét mặt không một chút cảm xúc, thấy cô ngơ người nhìn mình anh liền gõ xuống bàn vài cái, tiếng gõ bàn khiến Đỗ Huệ Di giật mình hoàn hồn, cô vội cúi đầu chào anh: "Chủ tịch!"
Tần Đình Danh cầm hồ sơ trên tay không nhìn cô, lãnh đạm, không nhanh không chậm hỏi cô: "Cô chính là Lạc Thu Tử trợ lý mới của tôi?"
"Vâng là tôi ạ." Đỗ Huệ Di cười nhạt, gật đầu đáp lại, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng với cái tên giả mà cô đã mượn tạm của bạn mình.
Anh vừa định vào trong phòng làm việc thì vô tình nhìn thấy cây kẹo dâu trên bàn của cô, đôi mày anh khẽ nâng lên hỏi: "Cô thích kẹo dâu sao?"
"Vâng, tôi rất thích kẹo dâu." Đỗ Huệ Di cầm cây kẹo lên, tươi cười nói, một nụ cười đầy giả tạo.
Tần Đình Danh không nói gì thêm, lạnh lùng bước vào phòng làm việc, Đỗ Huệ Di ngồi xuống, thu hồi nụ cười trên môi ngay tức khắc, hừ lạnh một tiếng:
"Thì ra anh vẫn còn nhớ cô bé thích kẹo dâu năm đó, được thôi tôi sẽ giúp anh gợi nhớ thêm một chút chuyện nữa."
Đến gần trưa, Đỗ Huệ Di cầm tài liệu gõ cửa phòng làm việc của Tần Đình Danh, từ bên trong giọng nói của anh vọng ra: "Vào đi!"
Đỗ Huệ Di đi vào trong đặt tài liệu xuống bàn:"Chủ tịch! Tài liệu này cần anh ký ngay."
Tần Đình Danh dừng làm việc trên máy tính, cầm tài liệu lên xem, Đỗ Huệ Di từ từ tiến lại gần anh, tay vừa giơ lên thì đã bị anh đẩy ra, anh khẽ cau mày nhìn cô:
"Cô định làm gì vậy?"
"Tôi thấy cà vạt của chủ tịch đã bị lệch rồi nên muốn giúp chủ tịch sửa lại." Cô thấy anh mặt nhăn mày nhó liền vội vàng giải thích.
"Không cần cô giúp." Tần Đình Danh quăng cho Đỗ Huệ Di một cặp mắt sắc bén rồi nhanh chóng ký tên vào tên vào tài liệu.
Cầm tài liệu lên, Đỗ Huệ Di cười tít mắt, đầu hơi nghiêng nói với anh:
"Chủ tịch! Anh đừng có suốt ngày bày ra bộ mặt đáng sợ đó, anh hãy cười nhiều lên đi không thì anh sẽ biến thành một ông già đó."
Tần Đình Danh tròn mắt nhìn Đỗ Huệ Di, nhớ lại lúc anh còn nhỏ cũng có một cô bé nói với anh như thế, nụ cười của Đỗ Huệ Di cũng rất giống cô bé đó nhưng nụ cười của cô lại mang đến cho anh một cảm giác vừa giống lại vừa không giống.
Đỗ Huệ Di rời khỏi phòng làm việc của anh, nụ cười ấy ngay lập tức tắt hẳn đi thay vào đó là một gương mặt lạnh như băng. Vừa ngồi xuống ghế, một người đàn ông tiến đến đứng trước mặt cô, người đàn ông này có gương mặt không hề thua kém Tần Đình Danh, khí chất cũng vậy.
Đỗ Huệ Di chưa kịp mở miệng hỏi thì người đàn ông đó đã lên tiếng trước nói với cô:
"Cô là trợ lý mới đến sao? Cô không cần phải thông báo với Đình Danh đâu, tôi sẽ tự vào trong đó."
Đỗ Huệ Di nheo mắt quan sát người đàn ông ấy cô dường như đã thấy ở đâu rồi thì phải, cô nhớ ra rồi người đàn ông đó chính là Phương Thần chủ tịch tập đoàn Phương thị là một trong những người bạn thân của Tần Đình Danh, cô không quan tâm nhiều nữa tiếp tục làm việc.
Phương Thần mở cửa đi vào, ngồi xuống ghế tiếp khách vô cùng tự nhiên, tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo lên tiếng:
"Trong tháng này cậu đã đổi ba trợ lý rồi đấy, rốt cuộc là bọn họ đã đắc tội gì với cậu vậy?"
"Không hài lòng thì đuổi việc thôi." Tần Đình Danh vẫn chăm chú làm việc, cất giọng đều đều đáp lại.
Phương Thần không biết nói sao với Tần Đình Danh nữa, dù sao anh cũng không hứng thú với chuyện trợ lý của Tần Đình Danh liền chuyển sang nói chuyện khác: "Đình Danh! Nghe nói cậu vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm cô bé hàng xóm lúc nhỏ của cậu, chuyện này là thật sao?"
"Đúng vậy, nhiều lúc tôi cũng rất muốn từ bỏ nhưng không thể, tôi rất muốn tìm ra cô bé đó rồi hỏi tại sao lại đột nhiên biến mất như vậy?" Hình ảnh cô bé trong sáng, ngây thơ thích ăn kẹo dâu vẫn luôn trong đầu của Tần Đình Danh, anh không thể nào quên được.
"Cậu thích cô bé đó đúng không?" Phương Thần hơi híp mắt, khóe môi nhếch lên hỏi anh.
"Đúng!" Chỉ một chữ được thốt ra từ miệng của Tần Đình Danh đã khiến cho Phương Thần cảm nhận được một điều là sẽ không có bất kì ai có thể thay thế được vị trị cô bé đó trong lòng của Tần Đình Danh.
Phương Thần thở dài, khẽ lắc đầu nhìn kẻ si tình trước mắt của mình: "Tối nay là sinh nhật của Trịnh Châu cậu có đến không?"
"Tôi không muốn đến cũng không được, ba tôi bảo phải đến dù sao cũng là bạn cũ của ông ấy." Tần Đình Danh vừa nghe Phương Thần nhắc đến buổi tiệc sinh nhật ấy liền cảm thấy chán ghét, không hứng thú, những kẻ ở đấy thấy anh đều chạy đến nịnh bợ, lấy lòng.
Giờ nghỉ trưa, Tần Đình Danh bước ra khỏi phòng làm việc tiến đến chỗ của Đỗ Huệ Di: "Một lát nữa cô hãy cùng tôi đi chọn quà cho buổi tiệc sinh nhật tối nay còn nữa cô sẽ cùng tôi đi đến dự buổi sinh nhật đó nên hãy chú ý ăn mặc vào đừng làm mất mặt."
"Vâng." Đỗ Huệ Di nhanh chóng đáp lại, ông trời đúng là ban cho cô cơ hội giúp cô tiếp cận anh dễ dàng hơn nữa.
Tần Đình Danh lạnh nhạt đi vào thang máy, anh cứ cảm thấy người trợ lý mới đến này nắng mưa thất thường lúc thì tươi cười vui vẻ lúc thì lạnh lùng, nghiêm túc không biết đâu mới là tính cách thật của cô.
Bình luận facebook