Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 55
Edit: Thiên Kết
Lục Minh Viễn đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Tự cậu suy nghĩ thật kỹ đi.” Dứt lời, anh liền nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Đẩy cửa ra, anh liếc mắt liền nhìn thấy Tô San đang ngồi ngẩn người cạnh tượng McDonald màu vàng. Tượng McDonald toét miệng cười, trái ngược với bộ dạng thất hồn lạc phách của Tô San.
Trong lòng Lục Minh Viễn thầm thở dài, đi tới, cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Điện thoại của ai?”
“Hả?” Tô San ngẩng đầu theo bản năng, phát hiện Lục Minh Viễn đi ra, miễn cưỡng cười cười, qua loa đáp: “Không có gì, chuyện vặt trong công ty thôi.”
Lục Minh Viễn chau chặt lông mày, liếc nhìn điện thoại di động, rõ ràng là đã tắt máy. Trong mắt anh chợt sáng tỏ, anh nhếch môi nói: “Lâm Duệ?”
Tô San lấy mu bàn tay vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ nói: “Anh Lục, anh không cần phải nhạy bén như vậy.”
Nhìn bộ dạng cô có nhiều chuyện không muốn nói, Lục Minh Viễn cũng không hỏi: “Đi thôi, anh đưa hai người trở về.” Anh lại nói.
Trong ôtô vô cùng yên tĩnh. Tô San nghi ngờ nhìn Lục Minh Viễn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay đầy nhìn Wayne đang trầm mặc, cảm giác nhất định trong lúc cô không có mặt đã nói những chuyện gì đó.
“Wayne, mắt cậu tại sao lại đỏ như vậy?”
“Không có gì.” Wayne cúi đầu xuống, ồm ồm giọng đáp.
Tô San dĩ nhiên không hài lòng với câu trả lời của cậu, cau mày định hỏi tiếp, xe chợt chậm lại, cả người cô mất khống chế bổ nhào về phía trước.
“Anh làm gì vậy Lục Minh Viễn? Dừng cũng không nói trước một….”
Lời nói của cô chợt dừng lại, bởi vì ở vườn hoa trước cửa chung cư, đang đường đường chính chính có một chiếc xe đậu ở đó, một người đàn ông đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Khuôn mặt Lục Minh Viễn trầm lặng, nhìn thẳng vào mặt Lâm Duệ ở ngoài xe, sau đó anh chủ động xuống xe, mở cửa cho Tô San.
“Đi đi, nói chuyện với cậu ta một chút.”
Tô San siết chặt tay dưới ghế da, bàn tay nắm rõ chặt.
Lục Minh Viễn nhẹ nhàng quét mắt qua ngón tay của cô, giọng nói ôn hòa hơn so với lúc trước.
“Trốn tránh không phải là biện pháp, cần phải đối mặt. Tin tưởng anh, tất cả rồi sẽ tốt hơn.”
Tô San ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh mắt của Lục Minh Viễn. Ở trong đó có khích lệ, có ấm áp, còn có chút sủng ái không nói rõ được.
Đây chính là sự khác nhau của Lục Minh Viễn và Lâm Duệ. Trong lòng Tô San không khỏi thở dài.
Lâm Duệ luôn muốn đem cô ra sau lưng để bảo vệ, cái gì cũng không cho cô biết, cái gì cũng đều vì cô mà lựa chọn sẵn. Anh ta cảm thấy như vậy là tốt cho cô.
Mà Lục Minh Viễn lại khác. Có lúc anh sẽ miễn cưỡng cô, bắt cô phải làm những chuyện cô không muốn, đem thế giới rộng lớn phơi bày trước mặt cô, cho cô đôi cánh để tự do bay lượn, để cho cô tự do đi khám phá. Bởi vì anh có tự tin, cô sớm muộn gì cũng trở về bên cạnh anh.
Anh là một người đàn ông chân chính, trên người có khí phách được lắng đọng qua năm tháng, Mà, Lâm Duệ thì không có được.
Có lẽ chỉ có một ngày, sau khi Lâm Duệ trải qua đầy đủ lễ rửa tội, cũng sẽ rũ bỏ sự sắc bén, thay vào đó là vẻ ngoài kín kẽ trầm ổn. Nhưng Tô San biết, cô đại khái không đợi được cái ngày này.
Tô San xuống xe, đi về phía Lâm Duệ.
Đối mặt với Lâm Duệ hai mắt bừng sáng, Lục Minh Viễn lại cười sâu xa. Anh biết, lần này, Tô San là thật sự muốn buông tay.
Sau khi về lại phòng, Tô San rót cho Lâm Duệ một ly trà, cô khách sáo nhẹ giọng nói: “Mời.”
Ánh mắt của Lâm Duệ u ám, trên mặt biểu hiện
Lục Minh Viễn đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Tự cậu suy nghĩ thật kỹ đi.” Dứt lời, anh liền nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Đẩy cửa ra, anh liếc mắt liền nhìn thấy Tô San đang ngồi ngẩn người cạnh tượng McDonald màu vàng. Tượng McDonald toét miệng cười, trái ngược với bộ dạng thất hồn lạc phách của Tô San.
Trong lòng Lục Minh Viễn thầm thở dài, đi tới, cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Điện thoại của ai?”
“Hả?” Tô San ngẩng đầu theo bản năng, phát hiện Lục Minh Viễn đi ra, miễn cưỡng cười cười, qua loa đáp: “Không có gì, chuyện vặt trong công ty thôi.”
Lục Minh Viễn chau chặt lông mày, liếc nhìn điện thoại di động, rõ ràng là đã tắt máy. Trong mắt anh chợt sáng tỏ, anh nhếch môi nói: “Lâm Duệ?”
Tô San lấy mu bàn tay vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ nói: “Anh Lục, anh không cần phải nhạy bén như vậy.”
Nhìn bộ dạng cô có nhiều chuyện không muốn nói, Lục Minh Viễn cũng không hỏi: “Đi thôi, anh đưa hai người trở về.” Anh lại nói.
Trong ôtô vô cùng yên tĩnh. Tô San nghi ngờ nhìn Lục Minh Viễn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay đầy nhìn Wayne đang trầm mặc, cảm giác nhất định trong lúc cô không có mặt đã nói những chuyện gì đó.
“Wayne, mắt cậu tại sao lại đỏ như vậy?”
“Không có gì.” Wayne cúi đầu xuống, ồm ồm giọng đáp.
Tô San dĩ nhiên không hài lòng với câu trả lời của cậu, cau mày định hỏi tiếp, xe chợt chậm lại, cả người cô mất khống chế bổ nhào về phía trước.
“Anh làm gì vậy Lục Minh Viễn? Dừng cũng không nói trước một….”
Lời nói của cô chợt dừng lại, bởi vì ở vườn hoa trước cửa chung cư, đang đường đường chính chính có một chiếc xe đậu ở đó, một người đàn ông đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Khuôn mặt Lục Minh Viễn trầm lặng, nhìn thẳng vào mặt Lâm Duệ ở ngoài xe, sau đó anh chủ động xuống xe, mở cửa cho Tô San.
“Đi đi, nói chuyện với cậu ta một chút.”
Tô San siết chặt tay dưới ghế da, bàn tay nắm rõ chặt.
Lục Minh Viễn nhẹ nhàng quét mắt qua ngón tay của cô, giọng nói ôn hòa hơn so với lúc trước.
“Trốn tránh không phải là biện pháp, cần phải đối mặt. Tin tưởng anh, tất cả rồi sẽ tốt hơn.”
Tô San ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh mắt của Lục Minh Viễn. Ở trong đó có khích lệ, có ấm áp, còn có chút sủng ái không nói rõ được.
Đây chính là sự khác nhau của Lục Minh Viễn và Lâm Duệ. Trong lòng Tô San không khỏi thở dài.
Lâm Duệ luôn muốn đem cô ra sau lưng để bảo vệ, cái gì cũng không cho cô biết, cái gì cũng đều vì cô mà lựa chọn sẵn. Anh ta cảm thấy như vậy là tốt cho cô.
Mà Lục Minh Viễn lại khác. Có lúc anh sẽ miễn cưỡng cô, bắt cô phải làm những chuyện cô không muốn, đem thế giới rộng lớn phơi bày trước mặt cô, cho cô đôi cánh để tự do bay lượn, để cho cô tự do đi khám phá. Bởi vì anh có tự tin, cô sớm muộn gì cũng trở về bên cạnh anh.
Anh là một người đàn ông chân chính, trên người có khí phách được lắng đọng qua năm tháng, Mà, Lâm Duệ thì không có được.
Có lẽ chỉ có một ngày, sau khi Lâm Duệ trải qua đầy đủ lễ rửa tội, cũng sẽ rũ bỏ sự sắc bén, thay vào đó là vẻ ngoài kín kẽ trầm ổn. Nhưng Tô San biết, cô đại khái không đợi được cái ngày này.
Tô San xuống xe, đi về phía Lâm Duệ.
Đối mặt với Lâm Duệ hai mắt bừng sáng, Lục Minh Viễn lại cười sâu xa. Anh biết, lần này, Tô San là thật sự muốn buông tay.
Sau khi về lại phòng, Tô San rót cho Lâm Duệ một ly trà, cô khách sáo nhẹ giọng nói: “Mời.”
Ánh mắt của Lâm Duệ u ám, trên mặt biểu hiện
Bình luận facebook