Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Lâm Đại Minh?
Dịch Khánh Tùng chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ, và hắn cũng không có ý định phải biết tên họ của toàn thế giới. Nhưng hắn phải công nhận một điều, rằng tên này không hề tầm thường! Khi hắn ta có thể đỡ được đòn đá chân chủ lực của hắn một cách dễ dàng!
"Tự dưng khiêu chiến tôi, cậu có ý đồ gì?"
Lâm Đại Minh nghe tai này lọt sang tai kia, sắc mặt không đổi sau khi trúng một đòn quyền của Dịch Khánh Tùng vào ngực, hắn hưng phấn cười nửa miệng: "Lâu lắm mới có một đối thủ xứng tầm!"
"Cậu nên tìm những người chung môn quyền anh, thay vì tiệt quyền đạo như tôi!"
"Đánh với quyền anh nhiều rất chán!"
Dịch Khánh Tùng nhẹ nhàng né đi hai cú đấm vừa nhanh như chớp vừa trí mạng của Lâm Đại Minh, hắn khinh bỉ nhìn tên trẻ trâu tóc dài đối diện. Nuôi tóc dài còn đi thách đấu, cậu ta không sợ cái thứ đó sẽ giúp cậu ta thua nhanh hơn sao?
Lâm Đại Minh như đoán ra được ý nghĩ của Dịch Khánh Tùng, hắn kiêu ngạo hất ngược mái tóc đen dài ra sau lưng, đôi nắm tay vo lại thành quyền, ánh mắt sắc lạnh như dao khóa mọi cử chỉ hoạt động của đối phương.
Dịch Khánh Tùng thoáng khó hiểu trước hành động đó của Lâm Đại Minh, nhất thời mất cảnh giác, bị hắn ta đánh thẳng một quyền vào mặt. Cả người Dịch Khánh Tùng bị đánh lùi lại phía sau, trên má có vết xước nhỏ không đáng là bao, khóe môi đổ xuống một đường máu đỏ tươi. Hắn lạnh lùng nhìn vết máu trên mu bàn tay vừa được dùng để lau khóe môi mình, bình thản đứng dậy, như một tia chớp phóng thẳng về phía Lâm Đại Minh, xoay một vòng trên không, đá thẳng vào đầu hắn ta.
Lâm Đại Minh cũng không phải dạng vừa, nhanh tay giơ cao đỡ đầu mình để phòng thủ. Dịch Khánh Tùng cười khinh đối phương đã quá tự mãn rồi! Hắn dùng chân còn lại đạp mạnh vào mạn sườn Lâm Đại Minh, nhân lúc hắn ta bị đau mà nới lỏng phòng bị, toan cho hắn ta thêm một quyền thì bị hắn ta hai tay túm chặt cổ chân, lôi theo cả người hắn xoay tròn một vòng trước khi ném hắn ra xa.
Dịch Khánh Tùng lợi dụng bức tường phòng câu lạc bộ, trước khi cả cơ thể hắn bị Lâm Đại Minh ném rơi xuống đất hắn nhẹ nhàng đạp lên tường lấy đà, xoay người trên không một vòng, vững vàng đứng trên mặt đất. Không chỉ hắn, mà cả Lâm Đại Minh cũng đều bắt đầu thở gấp, mồ hôi trên trán đổ nhễ nhại, nhưng ánh mắt hai người họ từ đầu đến cuối đều sắc lạnh như dao.
Dịch Khánh Tùng không vui nhìn kẻ sinh sự đối diện kia, nói: "Tôi không hứng thú giao đấu với cậu!"
Mái tóc dài của Lâm Đại Minh vì tác động mạnh và dồn dập của vừa rồi mà trở nên rối loạn, nhưng cũng chẳng làm vẻ ngoài hắn quê mùa khó nhìn, ngược lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ hoang dại trong hắn lên vài phần. Hắn thủ thế chuẩn bị tấn công, nhìn kẻ đối diện, cười nhạt: "Miệng nói không nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt!"
Không linh hoạt chẳng lẽ hứng chịu đòn tấn công của cậu?
Lâm Đại Minh hung hăng nhảy tới gần Dịch Khánh Tùng, đánh một quyền trí mạng về phía hắn ta. Nhưng Dịch Khánh Tùng không phải dạng công tử bột, đòn đánh của hắn dễ dàng bị hắn ta khóa được, Dịch Khánh Tùng xoay lưng lại về phía hắn nhẹ nhàng nhấc bổng cả người hắn lên cao, lạnh lùng hất thẳng về phía bức tường đối diện.
Cả người Lâm Đại Minh đập mạnh vào bức tường nặng nề rơi xuống đất, mái tóc dài rũ rượi trên sàn nhà, trên trán hắn đổ xuống một dòng máu đỏ tươi chảy dọc sườn mặt, hắn toan xoay người đứng dậy thì bị Dịch Khánh Tùng từ xa chạy tới đạp thẳng vào bụng, ấn chặt người hắn xuống sàn trở lại.
Dịch Khánh Tùng nhìn kẻ đang nằm dưới chân mình, trước bộ dạng thảm thương đó hắn đã có chút đắc chí để rồi bị Lâm Đại Minh tóm chặt cổ chân hắn lăn một vòng sang một bên khiến hắn nhất thời mất đi thăng bằng ngã huỵch xuống sàn nhà.
Lâm Đại Minh không cho hắn cơ hội để nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng đứng dậy, nhấc một chân Dịch Khánh Tùng toan đem cả người hắn ném vào bức tường bên cạnh. Dịch Khánh Tùng nhanh chóng xoay người lại, cẳng chân đang bị Lâm Đại Minh giữ chặt chéo sang bên kia khiến hắn ta vô ý tuột tay. Dịch Khánh Tùng dùng hai chân làm điểm tựa, nảy mình đứng bật dậy.
Đôi bên đều bị đối phương đánh cho máu me đầy mình, không ai nhẹ hơn ai. Cả hai nhìn nhau chằm chằm, đôi con ngươi đen như ngọc sắc bén như nhau, hai người có thể nhìn ra không ít điểm chung đến từ đối phương.
Lâm Đại Minh không vui khi mái tóc đen dài của mình bị rối tung, hắn hững hờ đi tới gần Dịch Khánh Tùng. Mặc dù trên người hắn có không ít vết thương nặng nhẹ, nhưng sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm không đổi, hắn như đã được thỏa mãn, nói: "Lần này coi như hòa, lần sau tái đấu!"
Dịch Khánh Tùng dùng tay lau vết máu trên khóe miệng, khinh khỉnh nhìn kẻ tự dưng tới kiếm chuyện đang mang theo mái tóc đen dài rối tung của hắn ta chuẩn bị lướt ngang hắn, hắn đáp: "Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại!"
Lâm Đại Minh không nói gì, nhếch môi cười khẩy sau đó rời đi. Chẳng mấy chốc đã chẳng thấy bóng người đâu, như cái cách hắn ta đến.
Dịch Khánh Tùng thoáng nhíu mày, nghi hoặc suy ngẫm. Đột ngột chạy tới đòi thách đấu, sau đó lại chủ động rời đi. Hắn tới Câu lạc bộ Phú Thịnh được một thời gian dài, chưa thấy trường hợp nào tùy tiện như thế này.
***
Dịch Khánh Tùng mở cửa xe Lamborghini Urus ra, thản nhiên ngồi vào vị trí lái. Hắn nổ máy, đánh lái vòng xe ra khỏi hàng để xe, phóng thẳng ra khỏi hầm gửi xe của Câu lạc bộ Phú Thịnh mà nào hay ở dưới gầm ghế có một thiết bị nhỏ đang phát ra ánh sáng màu đỏ.
Tại bến xe buýt, trên màn hình ti vi 21.5 x 22 inch của chiếc xe nhà lưu động Ketterer Continental 12000 đang hiển thị bản đồ điện tử một cách sắc nét và chấm đỏ đang di chuyển một cách vô tư chẳng hề mảy may biết việc mình đang bị theo dõi.
Lâm Đại Minh ngồi ngả người dựa lên lưng ghế lái phụ, lười biếc gác đôi chân dài lên thành xe, hắn cẩn thận trải lại mái tóc dài đen bóng đang bị rối tung do trận khiêu chiến vừa rồi. Cảm thấy mái tóc đã mượt mà được một nửa, hắn mới mở lời: "Theo dõi nó làm gì?"
Người cầm lái khinh bỉ liếc nhìn thằng bạn đang chăm chuốt mái tóc dài như đàn bà của nó, đáp: "Mày không biết đó là chủ tịch Hỏa Dương à?"
"Thì sao?"
"Hỏa Dương có rất nhiều thiết bị điện tử tân tiến, các phần mềm của nó cũng rất xịn." Võ Quân Khởi đáp. Liếc mắt qua vẫn thấy thằng bạn đang vuốt ve mái tóc dài của nó, hắn tự hỏi nó không thấy rất vướng víu hay sao?: "Mày cắt ngắn đi, nuôi tóc như đàn bà vậy!"
Lâm Đại Minh sẵn cái lược trong tay, ném thẳng về Võ Quân Khởi, hắn vội vàng nghiêng người né đi, cười giả lả: "Ha ha, tao đùa đấy!"
Lâm Đại Minh không chấp thằng bạn nhiều chuyện, hắn nhớ lại trận giao đấu lúc chiều nay. Âm thầm tự nhủ lần tới sẽ không coi thường trình độ của tên đó nữa!
"Xe thằng đó dừng rồi," Võ Quân Khởi thấy chấm đỏ trên bản đồ vừa mới đứng im một chỗ không còn di chuyển, hắn thông báo cho Lâm Đại Minh đồng thời nổ máy phóng xe đuổi theo. Chiếc xe nhà lưu động Ketterer Continental 12000 nặng nề lăn bánh, chạy thẳng về phía trước.
Nơi đám Võ Quân Khởi đuổi tới không phải nơi ở của kẻ bị chúng theo dõi, mà là một con đèo cạnh sườn núi. Bốn bề xung quanh vắng tanh, gió thổi réo rắt, lạnh lẽo vô cùng. Nhưng bọn chúng là ai chứ, còn bị những cái vớ vẩn này dọa sao?
Võ Quân Khởi hào hứng ra mặt, đập mạnh tay vào volang: "Thằng này đúng là khó nhằn!"
Lâm Đại Minh nghe thằng bạn nói vậy trong lòng sục sôi như lửa đốt, hắn thật muốn cùng tên đó đánh lại một trận nữa. Những vết thương trên người hắn khẽ nhói lên, như đang kích thích hắn đến phát điên. Đã lâu lắm rồi hắn chưa gặp được đối thủ nào đáng gờm như vậy! Hắn nhếch môi cười nhạt: "Gọi cho thằng Nam đi!"
"Được!"
***
Dịch Khánh Tùng nắm chắc tay lái phóng đi, rời khỏi con đèo chạy thẳng về thành phố Lộc Khang, ánh mắt đen như ngọc nửa bén lạnh nửa ngạo nghễ. Đến bây giờ hắn vẫn chưa biết bọn chúng có ý đồ gì với hắn. Nhưng từ việc ngang nhiên thách đấu, sau đó gắn thiết bị theo dõi vào xe của hắn, hắn có thể chắc chắn một điều bọn chúng đang nhăm nhe vào hắn với âm mưu gì đó.
Có thể bọn chúng muốn nhắm vào tính mạng hắn, hoặc nhắm vào tài sản của hắn!
Có lẽ chúng đã nhận ra hắn là chủ tịch của Hỏa Dương. Mà Hỏa Dương của hắn có rất nhiều thiết bị internet, các chương trình phần mềm tối tân. Nếu chúng có ý đồ nhắm đến những thứ đó hắn cũng sẽ tiếp đón chúng chu đáo, hắn muốn biết bọn chúng mang đồ của hắn đi như thế nào!
Dịch Khánh Tùng áp điện thoại lên tai, vài giây sau đầu dây bên kia đã nhấc máy: "Kiệt, tôi có chuyện muốn nhờ cậu đây!"
Dịch Khánh Tùng chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ, và hắn cũng không có ý định phải biết tên họ của toàn thế giới. Nhưng hắn phải công nhận một điều, rằng tên này không hề tầm thường! Khi hắn ta có thể đỡ được đòn đá chân chủ lực của hắn một cách dễ dàng!
"Tự dưng khiêu chiến tôi, cậu có ý đồ gì?"
Lâm Đại Minh nghe tai này lọt sang tai kia, sắc mặt không đổi sau khi trúng một đòn quyền của Dịch Khánh Tùng vào ngực, hắn hưng phấn cười nửa miệng: "Lâu lắm mới có một đối thủ xứng tầm!"
"Cậu nên tìm những người chung môn quyền anh, thay vì tiệt quyền đạo như tôi!"
"Đánh với quyền anh nhiều rất chán!"
Dịch Khánh Tùng nhẹ nhàng né đi hai cú đấm vừa nhanh như chớp vừa trí mạng của Lâm Đại Minh, hắn khinh bỉ nhìn tên trẻ trâu tóc dài đối diện. Nuôi tóc dài còn đi thách đấu, cậu ta không sợ cái thứ đó sẽ giúp cậu ta thua nhanh hơn sao?
Lâm Đại Minh như đoán ra được ý nghĩ của Dịch Khánh Tùng, hắn kiêu ngạo hất ngược mái tóc đen dài ra sau lưng, đôi nắm tay vo lại thành quyền, ánh mắt sắc lạnh như dao khóa mọi cử chỉ hoạt động của đối phương.
Dịch Khánh Tùng thoáng khó hiểu trước hành động đó của Lâm Đại Minh, nhất thời mất cảnh giác, bị hắn ta đánh thẳng một quyền vào mặt. Cả người Dịch Khánh Tùng bị đánh lùi lại phía sau, trên má có vết xước nhỏ không đáng là bao, khóe môi đổ xuống một đường máu đỏ tươi. Hắn lạnh lùng nhìn vết máu trên mu bàn tay vừa được dùng để lau khóe môi mình, bình thản đứng dậy, như một tia chớp phóng thẳng về phía Lâm Đại Minh, xoay một vòng trên không, đá thẳng vào đầu hắn ta.
Lâm Đại Minh cũng không phải dạng vừa, nhanh tay giơ cao đỡ đầu mình để phòng thủ. Dịch Khánh Tùng cười khinh đối phương đã quá tự mãn rồi! Hắn dùng chân còn lại đạp mạnh vào mạn sườn Lâm Đại Minh, nhân lúc hắn ta bị đau mà nới lỏng phòng bị, toan cho hắn ta thêm một quyền thì bị hắn ta hai tay túm chặt cổ chân, lôi theo cả người hắn xoay tròn một vòng trước khi ném hắn ra xa.
Dịch Khánh Tùng lợi dụng bức tường phòng câu lạc bộ, trước khi cả cơ thể hắn bị Lâm Đại Minh ném rơi xuống đất hắn nhẹ nhàng đạp lên tường lấy đà, xoay người trên không một vòng, vững vàng đứng trên mặt đất. Không chỉ hắn, mà cả Lâm Đại Minh cũng đều bắt đầu thở gấp, mồ hôi trên trán đổ nhễ nhại, nhưng ánh mắt hai người họ từ đầu đến cuối đều sắc lạnh như dao.
Dịch Khánh Tùng không vui nhìn kẻ sinh sự đối diện kia, nói: "Tôi không hứng thú giao đấu với cậu!"
Mái tóc dài của Lâm Đại Minh vì tác động mạnh và dồn dập của vừa rồi mà trở nên rối loạn, nhưng cũng chẳng làm vẻ ngoài hắn quê mùa khó nhìn, ngược lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ hoang dại trong hắn lên vài phần. Hắn thủ thế chuẩn bị tấn công, nhìn kẻ đối diện, cười nhạt: "Miệng nói không nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt!"
Không linh hoạt chẳng lẽ hứng chịu đòn tấn công của cậu?
Lâm Đại Minh hung hăng nhảy tới gần Dịch Khánh Tùng, đánh một quyền trí mạng về phía hắn ta. Nhưng Dịch Khánh Tùng không phải dạng công tử bột, đòn đánh của hắn dễ dàng bị hắn ta khóa được, Dịch Khánh Tùng xoay lưng lại về phía hắn nhẹ nhàng nhấc bổng cả người hắn lên cao, lạnh lùng hất thẳng về phía bức tường đối diện.
Cả người Lâm Đại Minh đập mạnh vào bức tường nặng nề rơi xuống đất, mái tóc dài rũ rượi trên sàn nhà, trên trán hắn đổ xuống một dòng máu đỏ tươi chảy dọc sườn mặt, hắn toan xoay người đứng dậy thì bị Dịch Khánh Tùng từ xa chạy tới đạp thẳng vào bụng, ấn chặt người hắn xuống sàn trở lại.
Dịch Khánh Tùng nhìn kẻ đang nằm dưới chân mình, trước bộ dạng thảm thương đó hắn đã có chút đắc chí để rồi bị Lâm Đại Minh tóm chặt cổ chân hắn lăn một vòng sang một bên khiến hắn nhất thời mất đi thăng bằng ngã huỵch xuống sàn nhà.
Lâm Đại Minh không cho hắn cơ hội để nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng đứng dậy, nhấc một chân Dịch Khánh Tùng toan đem cả người hắn ném vào bức tường bên cạnh. Dịch Khánh Tùng nhanh chóng xoay người lại, cẳng chân đang bị Lâm Đại Minh giữ chặt chéo sang bên kia khiến hắn ta vô ý tuột tay. Dịch Khánh Tùng dùng hai chân làm điểm tựa, nảy mình đứng bật dậy.
Đôi bên đều bị đối phương đánh cho máu me đầy mình, không ai nhẹ hơn ai. Cả hai nhìn nhau chằm chằm, đôi con ngươi đen như ngọc sắc bén như nhau, hai người có thể nhìn ra không ít điểm chung đến từ đối phương.
Lâm Đại Minh không vui khi mái tóc đen dài của mình bị rối tung, hắn hững hờ đi tới gần Dịch Khánh Tùng. Mặc dù trên người hắn có không ít vết thương nặng nhẹ, nhưng sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm không đổi, hắn như đã được thỏa mãn, nói: "Lần này coi như hòa, lần sau tái đấu!"
Dịch Khánh Tùng dùng tay lau vết máu trên khóe miệng, khinh khỉnh nhìn kẻ tự dưng tới kiếm chuyện đang mang theo mái tóc đen dài rối tung của hắn ta chuẩn bị lướt ngang hắn, hắn đáp: "Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại!"
Lâm Đại Minh không nói gì, nhếch môi cười khẩy sau đó rời đi. Chẳng mấy chốc đã chẳng thấy bóng người đâu, như cái cách hắn ta đến.
Dịch Khánh Tùng thoáng nhíu mày, nghi hoặc suy ngẫm. Đột ngột chạy tới đòi thách đấu, sau đó lại chủ động rời đi. Hắn tới Câu lạc bộ Phú Thịnh được một thời gian dài, chưa thấy trường hợp nào tùy tiện như thế này.
***
Dịch Khánh Tùng mở cửa xe Lamborghini Urus ra, thản nhiên ngồi vào vị trí lái. Hắn nổ máy, đánh lái vòng xe ra khỏi hàng để xe, phóng thẳng ra khỏi hầm gửi xe của Câu lạc bộ Phú Thịnh mà nào hay ở dưới gầm ghế có một thiết bị nhỏ đang phát ra ánh sáng màu đỏ.
Tại bến xe buýt, trên màn hình ti vi 21.5 x 22 inch của chiếc xe nhà lưu động Ketterer Continental 12000 đang hiển thị bản đồ điện tử một cách sắc nét và chấm đỏ đang di chuyển một cách vô tư chẳng hề mảy may biết việc mình đang bị theo dõi.
Lâm Đại Minh ngồi ngả người dựa lên lưng ghế lái phụ, lười biếc gác đôi chân dài lên thành xe, hắn cẩn thận trải lại mái tóc dài đen bóng đang bị rối tung do trận khiêu chiến vừa rồi. Cảm thấy mái tóc đã mượt mà được một nửa, hắn mới mở lời: "Theo dõi nó làm gì?"
Người cầm lái khinh bỉ liếc nhìn thằng bạn đang chăm chuốt mái tóc dài như đàn bà của nó, đáp: "Mày không biết đó là chủ tịch Hỏa Dương à?"
"Thì sao?"
"Hỏa Dương có rất nhiều thiết bị điện tử tân tiến, các phần mềm của nó cũng rất xịn." Võ Quân Khởi đáp. Liếc mắt qua vẫn thấy thằng bạn đang vuốt ve mái tóc dài của nó, hắn tự hỏi nó không thấy rất vướng víu hay sao?: "Mày cắt ngắn đi, nuôi tóc như đàn bà vậy!"
Lâm Đại Minh sẵn cái lược trong tay, ném thẳng về Võ Quân Khởi, hắn vội vàng nghiêng người né đi, cười giả lả: "Ha ha, tao đùa đấy!"
Lâm Đại Minh không chấp thằng bạn nhiều chuyện, hắn nhớ lại trận giao đấu lúc chiều nay. Âm thầm tự nhủ lần tới sẽ không coi thường trình độ của tên đó nữa!
"Xe thằng đó dừng rồi," Võ Quân Khởi thấy chấm đỏ trên bản đồ vừa mới đứng im một chỗ không còn di chuyển, hắn thông báo cho Lâm Đại Minh đồng thời nổ máy phóng xe đuổi theo. Chiếc xe nhà lưu động Ketterer Continental 12000 nặng nề lăn bánh, chạy thẳng về phía trước.
Nơi đám Võ Quân Khởi đuổi tới không phải nơi ở của kẻ bị chúng theo dõi, mà là một con đèo cạnh sườn núi. Bốn bề xung quanh vắng tanh, gió thổi réo rắt, lạnh lẽo vô cùng. Nhưng bọn chúng là ai chứ, còn bị những cái vớ vẩn này dọa sao?
Võ Quân Khởi hào hứng ra mặt, đập mạnh tay vào volang: "Thằng này đúng là khó nhằn!"
Lâm Đại Minh nghe thằng bạn nói vậy trong lòng sục sôi như lửa đốt, hắn thật muốn cùng tên đó đánh lại một trận nữa. Những vết thương trên người hắn khẽ nhói lên, như đang kích thích hắn đến phát điên. Đã lâu lắm rồi hắn chưa gặp được đối thủ nào đáng gờm như vậy! Hắn nhếch môi cười nhạt: "Gọi cho thằng Nam đi!"
"Được!"
***
Dịch Khánh Tùng nắm chắc tay lái phóng đi, rời khỏi con đèo chạy thẳng về thành phố Lộc Khang, ánh mắt đen như ngọc nửa bén lạnh nửa ngạo nghễ. Đến bây giờ hắn vẫn chưa biết bọn chúng có ý đồ gì với hắn. Nhưng từ việc ngang nhiên thách đấu, sau đó gắn thiết bị theo dõi vào xe của hắn, hắn có thể chắc chắn một điều bọn chúng đang nhăm nhe vào hắn với âm mưu gì đó.
Có thể bọn chúng muốn nhắm vào tính mạng hắn, hoặc nhắm vào tài sản của hắn!
Có lẽ chúng đã nhận ra hắn là chủ tịch của Hỏa Dương. Mà Hỏa Dương của hắn có rất nhiều thiết bị internet, các chương trình phần mềm tối tân. Nếu chúng có ý đồ nhắm đến những thứ đó hắn cũng sẽ tiếp đón chúng chu đáo, hắn muốn biết bọn chúng mang đồ của hắn đi như thế nào!
Dịch Khánh Tùng áp điện thoại lên tai, vài giây sau đầu dây bên kia đã nhấc máy: "Kiệt, tôi có chuyện muốn nhờ cậu đây!"
Bình luận facebook