Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Năm 2010 ngày đầu tiên của lễ hội Carnival Notting Hill có một cô gái tên Nặc Đinh Sơn và một người đàn ông tên Trình Điệp Qua chia tay vào ngày đó. Giống như rất nhiều nam nữ sống ở thành phố này, yêu đương ngắn ngủi, sau đó chọn cách cùng chia tay khá ôn hòa.
Mười một giờ tối, người tới tham gia lễ hội Carnival tràn vào quán Bar, cửa hàng bia. Khắp nơi trên đường phố Notting Hill có thể nhìn thấy người ta vất rác bừa bãi. Công nhân vệ sinh và tình nguyện viên đang tranh thủ thời gian để quét sạch mặt đường, bởi vì lễ hội Carnival vẫn còn một ngày nữa.
Trên đường phố Ladbroke Jungle còn có một người đứng ở đó. Một người phụ nữ. Từ quần áo của người phụ nữ có thể đoán ra đó là một cô gái trẻ. Trên mặt cô ấy vẽ ba màu đỏ lam lục, người cũng mặc hóa trang màu giống như vậy. Cô ấy cứ ngơ ngác đứng ở giữa đường. Nhìn xa xăm giống như vẫn còn đang chìm đắm trong trận cuồng hoan này không mốn rời đi. Lại giống như cô ấy đã bị bỏ lại một mình ở trong trận cuồng hoan này, cô ấy đã không tìm được đường về.
Một tình nguyện viên đi về phía cô gái trẻ đó, khi người tình nguyện viên này nhìn rõ ràng cô gái trẻ đó thì đã loại bỏ suy đoán đầu tiên đi.
Bởi vì gương mặt của cô gái nhìn qua vô cùng kinh khủng. Nước mắt chảy ra từ trong khóe mắt làm cho ba màu sắc trên gương mặt trộn lẫn với nhau, tạo thành màu sắc vô vùng xấu xí mà khôi hài. Giống như màu sắc mà đám trẻ vẽ lung tung nguệch ngoạc nhìn rất buồn cười. Nhưng lúc đó, người tình nguyện viên kia không có chút buồn cười cả.
Ánh mắt cô gái nhìn qua thật là bi thương.
"Có cần tôi giúp không?" Người tình nguyện viên nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt cô gái rơi trên gương mặt người tình nguyện viên rất lâu. Dè dặt kèm theo cố gắng lấy lòng hỏi bà ấy: "Có thể tạm thời gọi bà là Susan được không?"
"Đương nhiên có thể". Người tình nguyện viên trả lời.
Cái đầu đội bộ tóc giả hai màu Đỏ lam từ từ dựa lên trên vai của người tình nguyện viên, cô ấy đang khe khẽ nói chuyện.
"Susan, con đã bị Emma lừa là chia tay vào ngày hôm nay sẽ rất dễ dàng quên được, bởi vì bi thương khi chia tay sẽ được nụ cười của rất nhiều người chia sẻ bớt, bốc hơi hết, nhưng thực tế không phải như vậy, chia tay ở đây vào ngày này con thấy giống như là một lựa chọn sai lầm. Susan, hôm nay con thấy rất nhiều người yêu nhau, lòng con rất hâm mộ họ, bởi vì lúc cô ấy yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cô ấy. Điều này làm cho lòng con vô cùng khổ sở. Người con yêu, lúc con yêu anh ấy nhưng anh ấy lại không yêu con".
"Susan, con rất yêu anh ấy. Thời điểm con nói chia tay với anh ấy con đã biết con yêu anh ấy đến thế nào rồi. Bởi vì câu chia tay kia ngay khi thốt ra từ miệng con thì con phát hiện ra con đã bắt đầu nhớ anh ấy rồi".
Dừng lại một chút, cô gái lại tiếp tục nói:
"Xin lỗi, Susan, ngày mai con muốn rời khỏi chỗ này. Đừng lo, con sẽ chăm sóc tốt cho mình, nhưng một ngày rất rất lâu sau này con vẫn sẽ trở lại đây".
"Hơn nữa, Susan, con bảo đảm, con hứa con sẽ chăm sóc cho Klein thật tốt!"
Sau khi nói xong những lời đó cô ấy rời khỏi bờ vai người tình nguyện viên. Ánh đèn hai bên đường soi rất rõ ràng vệt nước mắt còn mới trên khóe mắt của cô ấy. Nước mắt còn chưa khô cô lại bắt đầu mỉm cười.
"Cám ơn". Cô gái trẻ nói với người tình nguyện viên.
Đêm khuya, màu Lam Đỏ Lục làm cho bóng dáng thẳng tắp kia trở lên duyên dáng đi trên dường phố. Đi xa dần. Cuối cùng bị chìm hẳn vào trong ánh hoàng hôn.
Mặt trời đỏ ở đế quốc mặt trời không bao giờ lặn đang từ từ lên cao. Một ngày mới sắp bắt đầu.
Phía Tây London một tòa kiến trúc có thể chứa gần năm mươi ngàn chỗ trong văn phòng lúc này vắng lặng như tờ. Hôm nay là ngày nghỉ bắt đầu cho ngày nghỉ của toàn nước Anh. Ngày nghỉ này vừa đúng vào dịp lễ hội Carnival Notting Hill, vì vậy người mong muốn được tăng ca ở nơi này lại càng ít hơn. Ngày đó người xuất hiện ở chỗ này được chia làm hai loại: Hoặc là có chức vụ cao, hoặc chính là ghét cảnh náo nhiệt hơn nữa còn bị hấp dẫn bởi tiền tăng ca so với ngày thường cao hơn mấy chục lần.
Chu Bảo Mỹ đang ấn mạnh nút bấm thang máy không phải là hai loại này. Một tiếng trước cô ấy đã xui xẻo nhận được điện thoại từ sếp của mình. Trước đây cái người kia khi gặp mặt ở trường học vẫn ngoan ngoãn gọi cô một tiếng chị đã dùng giọng điệu mệnh lệnh không cho phép từ chối với cô: Một tiếng nữa tới phòng làm việc của tôi.
Đệch! Đám bạn của cô đang đợi cô ở Notting Hill, Lễ hội Carnival, bia, thịt nướng đang đợi cô!
Bước vào thang máy, thang máy chậm rãi đi lên tầng năm mươi. Trên bức tường của thang máy chiếu lên gương mặt buồn bực của cô. Cầm trên tay cô còn có một cái hộp vuông. Trước khi đi vào Chu Mỹ Bảo gặp phải một nhân viên chuyển phát bị bảo vệ chặn lại bên ngoài. Sau khi biết rõ được tình hình cô tiện thể giúp cho nhân viên chuyển phát một tay.
Năm phút sau Chu Mỹ Bỏa đem cái hộp chuyển phát nhanh giao tới tay Trình Điệp Qua: "Cái này là của cậu".
Sau khi nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Trình Điệp Qua Chu Mỹ Bảo không dám phát ra bất kỳ nỗi bực tức nào nữa. Rất dễ nhận thấy tâm tình của sếp cô cũng không được tốt cho lắm. Trên người của anh đang tỏa ra một làn khí làm người ta phải tránh xa ngàn dặm.
Khiến Chu Mỹ Bảo không hiểu chính là cô biết ngày hôm qua Trình Điệp Qua tới tham gia lễ hội Carnival Notting Hill. Dựa vào sự quan sát của cô thì người từ chỗ đó trở về phần lớn tinh phần đều sẽ tỏ ra phấn chấn.
Vậy mà Trình Điệp Qua thì hoàn toàn ngược lại, dường như lễ hội Carnival Notting Hill là một thảm họa khủng khiếp vậy.
Ngay khi trời vừa sáng sau khi bị tầng áp thấp thay thế sự ăn ý được bồi dưỡng trong thời gian dài ở văn phòng của Chu Mỹ Bảo và Trình Điệp Qua thì công việc của họ trở lên vô cùng tồi tệ. Sau khi lại một lần nữa xuất hiện một lỗi hết sức cơ bản, Trình Điệp Qua chán nản lắc đầu đi về phía cái ghế ở phòng làm việc ngửa mặt lên, tay day day trán. Dường như muốn dùng hành động này để cho tâm trạng được tốt hơn.
Đứng ở một bên, Chu Mỹ Bảo gọi ra cái tên mà ngày xưa cô hay gọi anh ở trong sân trường: "Điệp Qua".
"Trình Điệp Qua, có phải là đã xảy ra chuyện gì không vui không?" Chu Mỹ Bảo hỏi một câu thăm dò. Mặc dù họ đã làm việc chung với nhau mấy tiếng mà dáng vẻ của Trình Điệp Qua vẫn như trước. Nhưng hiệu quả tồi tệ của công việc vẫn để lộ ra tâm trạng xấu của anh. Nếu như Trình Điệp Qua thật sự giống như dự đoán của Chu Mỹ Bảo đã xảy ra chuyện không vui, vậy thì chuyện không vui này căn bản có thể kết luận đó là chuyện cá nhân. Bởi vì biểu hiện trong công việc gần đây của Trình Điệp Qua không có cái gì có thể chê được. Một tuần trước kế toán đã đưa ra con số lợi nhận của công ty cũng thành công khiến cho mấy người kia ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trình Điệp Qua dường như không nghe thấy lời của cô vậy.
"Trình Điệp Qua, có phải là bởi vì Nặc..."
"Chu Mỹ Bảo, cô có thể tan ca rồi". Trình Điệp Qua cắt ngang câu hỏi của Chu Mỹ Bảo.
Lúc Chu Mỹ Bảo rời đi Trình Điệp Qua vẫn giữ nguyên tư thế như vừa nãy ngồi ở bên bàn làm việc.
Văn phòng chỉ còn sót lại một mình Trình Điệp Qua. Một buổi sáng bận rộn cùng với tâm trạng trì trệ làm cho không cách nào nhập tâm vào công việc được khiến cho Trình Điệp Qua có chút mệt mỏi. Đồng thời anh cũng cảm thấy buồnn ngủ. Anh cảm thấy có thể để cho mình nghỉ ngơi một chút thì sẽ tốt hơn.
Cũng khoảng mười mấy phút Trình Điệp Qua tỉnh lại trong cơn mơ màng. Sau khi tỉnh lại ánh mắt của anh ngay lập tứ dừng lại ở cái hộp nhỏ đang nằm lặng lẽ ở một góc kia. Cái hộp này mấy tiếng trước đã bị anh tiện tay ném ở chỗ thường đặt ly cà phê.
Cái hộp kia cũng chỉ to bằng bàn tay, màu vàng nhạt. Nếu Trình Điệp Qua đoán không sai thì đây chắc là của Nặc Đinh Sơn gửi cho anh. Hôm qua cô nói sẽ đem chìa khóa và thẻ chuyển phát nhanh tới cho anh.
Có lẽ là đã qua nghỉ ngơi được mười mấy phút nên Trình Điệp Qua cảm thấy bản thân rất nhanh đã khôi phục lại. Thờ ơ mở giấy bọc của cái hộp ra. Sau lớp giấy bóng bình thường không thể bình thường hơn là lớp da cứng của cái hộp. Mở hộp ra, đúng như Trình Điệp Qua suy đoán, anh đã nhìn thấy trong cái hộp là một chiếc chìa khóa và một cái thẻ.
Chìa khóa và thẻ được anh bỏ lại vào trong ngăn kéo phòng làm việc. Dưới đáy hộp còn lòi ra một vật ngoài dự liệu của Trình Điệp Qua, đó là một tấm thiếp, tấm thiếp hình vuông màu lam nhạt.
Trình Điệp Qua tiếp tục suy đoán. Đoán không sai, sau khi mở tấm thiếp ra anh thấy được mấy chữ. Là chữ tiếng Anh hay là tiếng Trung anh cũng không biết nữa.
Tấm thiếp màu lam nhạt bị kẹp lại lòi ra một góc ở trên bàn làm việc, ngón tay giữa và ngón trỏ đang đánh nhịp ra trên tấm thiếp, có nên xem qua một chút không.
Cuối cùng Trình Diếp Qua vẫn mở tấm thiếp ra.
Kiểu chữ hơi nhỏ màu xanh bằng bút máy, viết:
Hai giờ chiều ngày 3 tháng 4 năm 2010. Đường New Garden, một người đàn ông đã va phải một cô gái, người đàn ông vì làm đổ ly cà phê lên người cô gái mà phải bỏ ra hai mươi Bảng Anh trả cho phí giặt quần áo. Tám tiếng sau người đàn ông và cô gái trong cùng một ngày đã gặp lại nhau một lần nữa. Tên của người đàn ông là Trình Điệp Qua, tên của cô gái là Nặc Đinh Sơn. Em không biết tại sao phải nói cho anh biết chuyện này, cho dù lần đầu tiên và lần thứ hai chúng ta gặp nhau đều rất tồi tệ, nhưng em vẫn cảm thấy lần đầu gặp mặt so với lần thứ hai vẫn tốt hơn một chút. Sau khi nói xong những điều này em muốn nói với anh: Tạm biệt, Trình Điệp Qua.
Tạm biệt, Trình Điệp Qua.
Tờ giấy một lần nữa được bỏ vào trong hộp.
Trình Điệp Qua dựa đầu vào sau ghế trong phòng làm việc.
Khép mắt lại. Ngày 3 tháng 4?
Ngày 3 tháng 4 lần đầu tiên Trình Điệp Qua tới Notting Hill, anh và bạn của anh tính đi tới chỗ người môi giới. Anh muốn thuê căn phòng phản ánh lên đặc sắc của bản xứ tốt nhất ở Notting Hill.
Họ đi trên đường, ngày hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, đường phố vô cùng yên tĩnh. Đang so sánh với vị trí của chỗ cũ thì bạn của anh nhận được một cuộc điện thoại. Ông anh đó đang khoa chân múa tay loạn xạ. Anh cầm ly cà phê vừa mới mua giúp bạn anh.
Lúc bạn anh nhận điện thoại Trình Điệp Qua nhìn thấy cách anh mấy bước chân có một quầy sách, báo bày ra trên hàng thứ nhất bị gió thổi bay lên. Sau đó trên tờ báo bị gió thổi bay lên anh đã nhìn thấy tên của Vinh Tuấn. Anh đi về phía quầy sách. Sau đó...
Nếu như không có tấm thiệp kia thì Trình Điệp Qua nghĩ có lẽ cái khúc nhạc dạo phát sinh một tháng trước đó chắc cũng sẽ bị anh lãng quên không còn sót lại.
Theo trí nhớ mơ hồ, Trình Điệp Qua nhớ lại một buổi chiều ngày 3 tháng 4: Đúng hai giờ ngay 3 tháng 4, anh đã va phải một người, là một cô gái trẻ. Vào ngày đó, gương mặt của cô gái đó còn có quần áo, thậm chí ngày ấy cô ấy nói cái gì anh cũng không có chút ấn tượng nào. Trình Điệp Qua chỉ nhớ là anh đã đưa cho cô ấy hai mươi Bảng Anh, bởi vì cô gái đó đã nói với anh rằng vì lỗi của anh sẽ làm cho cô ấy tới trễ hai mươi phút. Chỗ làm của cô ấy có quy định tới trễ một phút sẽ bị phạt một Bảng Anh. Cô ấy nói bao gồm cả quần áo trên người của cô ấy cộng lại thì anh phải trả cho cô ấy hai mươi Bảng Anh.
Ngay sau đó anh đã đưa cho cô ấy hai mươi Bảng Anh.
Sau khi người bạn nói chuyện điện thoại xong đã hỏi Trình Điệp Qua đã xảy ra chuyện gì. Trình Điệp Qua kể lại đại khái một chút cho anh ấy.
Cũng không biết vì sao mà càng về sau Trình Điệp Qua lại càng nhớ lại rõ ràng. Anh đã nhớ rõ lời của bạn anh đã nói với anh "Tôi biết cô ấy, tất cả mọi người ở đây đều nói cô ấy là một cô gái tốt, người quen biết cô ây đều biết cô ấy không biết nói dối".
Người bạn đó của Trình Điệp Qua đã sống ở Notting Hill từ nhỏ, sau khi trưởng thành mới chuyển tới London.
Về khúc nhạc dạo ngắn kia rất nhanh đã bị họ cho vào quên lãng. Xe đi tới chỗ môi giới, lúc họ đang đợi đèn xanh đột nhiên người bạn của Trình Điệp Qua chỉ tay về phía trước: "Cô gái vừa rồi cậu mới va phải chính là cô ấy".
Theo ngón tay chỉ về phía trước, Trình Điệp Qua nhìn thấy trang phục rất trung tính của cô gái trẻ, đạp xe ngang qua vạch dành cho người đi bộ đi qua trước mặt họ.
Ngày hôm đó người con gái tên Nặc Đinh Sơn đã để lại cho người đàn ông tên Trình Điệp Qua dĩ nhiên rất mơ hồ.
Cho dù buổi sáng hôm nay vô công rỗi nghề thì Trình Điệp Qua cũng bằng lòng sử dụng hết trí tuệ của mình để nhớ lại ngày 3 tháng 4 mà anh đã gặp Nặc Đinh Sơn đó nữa. Nhưng ngày đó chỉ lưu lại một hình bóng mơ hồ trong anh.
Sau đó Trình Điệp Qua đã quên đi cái ngày 3 tháng 4 đó, bởi vì cho dù có nghĩ tới thì cô với anh mà nói cũng không có chút ý nghĩa nào. Ký ức nhất thời vừa rồi cũng bị xem như là một loại ký ức nhỏ mà thôi.
"Công bằng nghĩ lại một chút thì nên tôn trọng với một người nào đó đã từng dừng lại trong cuộc đời của bạn, sự tôn trọng này sẽ làm phát triển tình cảm của bạn, đồng thời cũng có thể khiến cho bạn ở trong mắt người khác trở nên chân thành hơn. Mọi người sẽ vì sự chân thành mà bạn thể hiện ra mà sẽ tin tưởng bạn. Sự chân thành và tin tưởng là vô cùng quý giá". Người đàn ông Anh Quốc tên là Jack đã từng nói với anh như vậy.
Người đàn ông tên là Jack đã từng phục vụ nhiều năm cho Hoàng Gia Anh. Sau đó người đàn ông tên là Vinh Mộ Minh đã mời người đàn ông Anh Quốc đó. Tiếp sau đó Người đàn ông Anh Quốc này đã trở thành thầy của anh.
Trình Điệp Qua đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống từ vị trí trên cao của tầng năm mươi. Đây là khu văn phòng phôn hoa nhất phía Tây London. Ngày thường luôn bị cảnh tượng người ăn vận âu phục vội vã chiếm cứ trên đường thì vào giờ phút này lại vắng tanh.
Là bởi vì khu Notting Hill kia hoàn toàn không giống với phía tây Lodon sao? Tất cả mọi người đều đi tham gia vào cái lễ hội Carnival Notting Hill chết tiệt đó sao?
Tối hôm qua tất cả các đài truyền hình lớn của London đều thông báo về lượng người tham dự lễ hội Carnival Notting Hill lần này đã đột phá tới con số một triệu người. MC thông báo tin tức này đã xem việc được thông báo ra tin tức như vậy là một vinh dự to lớn.
Tối hôm qua người phát thanh viên kia run tới nỗi môi đã run lên cầm cập, còn làm cho đám bạn của anh ta cười nhạo một hồi. Họ cầm cái bàn chải chà lên cái môi thâm điển hình của người Ấn Độ của người phát thanh viên lai Ấn kia.
Đường phố vắng lặng khiến cho Trình Điệp Qua cảm thấy có chút buồn phiền.
Đột nhiên như có thứ gì đó mọc rễ ăn sâu trong lòng anh, cứ như vậy lay động. Có lẽ...
Có lẽ anh anh cần phải tới một nơi nào đó náo nhiệt hơn một chút. Lái thẳng xe tới phía Tây, đi thẳng tới phía tây. Nơi đó có một khu tên là Notting Hill, nơi đó mỗi năm vào chủ nhật cuối cùng của tháng tám đều sẽ tổ chức một bữa đại tiệc vô cùng say sưa. Hôm nay là ngày cuối cùng.
Lễ hội Carnival Notting Hill!
______________________________
Lời tác giả muốn nói: Cuối cùng thì vào hai giờ chiều ngày 3 tháng 4 kia Nặc Đinh Sơn không còn là một người nhất kiến chung tình nữa. Giống như lời bài hát kia: Còn bao nhiêu chuyện mà anh chưa biết.
Chương sau tới phiên nam nữ phụ lên sàn.
Mười một giờ tối, người tới tham gia lễ hội Carnival tràn vào quán Bar, cửa hàng bia. Khắp nơi trên đường phố Notting Hill có thể nhìn thấy người ta vất rác bừa bãi. Công nhân vệ sinh và tình nguyện viên đang tranh thủ thời gian để quét sạch mặt đường, bởi vì lễ hội Carnival vẫn còn một ngày nữa.
Trên đường phố Ladbroke Jungle còn có một người đứng ở đó. Một người phụ nữ. Từ quần áo của người phụ nữ có thể đoán ra đó là một cô gái trẻ. Trên mặt cô ấy vẽ ba màu đỏ lam lục, người cũng mặc hóa trang màu giống như vậy. Cô ấy cứ ngơ ngác đứng ở giữa đường. Nhìn xa xăm giống như vẫn còn đang chìm đắm trong trận cuồng hoan này không mốn rời đi. Lại giống như cô ấy đã bị bỏ lại một mình ở trong trận cuồng hoan này, cô ấy đã không tìm được đường về.
Một tình nguyện viên đi về phía cô gái trẻ đó, khi người tình nguyện viên này nhìn rõ ràng cô gái trẻ đó thì đã loại bỏ suy đoán đầu tiên đi.
Bởi vì gương mặt của cô gái nhìn qua vô cùng kinh khủng. Nước mắt chảy ra từ trong khóe mắt làm cho ba màu sắc trên gương mặt trộn lẫn với nhau, tạo thành màu sắc vô vùng xấu xí mà khôi hài. Giống như màu sắc mà đám trẻ vẽ lung tung nguệch ngoạc nhìn rất buồn cười. Nhưng lúc đó, người tình nguyện viên kia không có chút buồn cười cả.
Ánh mắt cô gái nhìn qua thật là bi thương.
"Có cần tôi giúp không?" Người tình nguyện viên nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt cô gái rơi trên gương mặt người tình nguyện viên rất lâu. Dè dặt kèm theo cố gắng lấy lòng hỏi bà ấy: "Có thể tạm thời gọi bà là Susan được không?"
"Đương nhiên có thể". Người tình nguyện viên trả lời.
Cái đầu đội bộ tóc giả hai màu Đỏ lam từ từ dựa lên trên vai của người tình nguyện viên, cô ấy đang khe khẽ nói chuyện.
"Susan, con đã bị Emma lừa là chia tay vào ngày hôm nay sẽ rất dễ dàng quên được, bởi vì bi thương khi chia tay sẽ được nụ cười của rất nhiều người chia sẻ bớt, bốc hơi hết, nhưng thực tế không phải như vậy, chia tay ở đây vào ngày này con thấy giống như là một lựa chọn sai lầm. Susan, hôm nay con thấy rất nhiều người yêu nhau, lòng con rất hâm mộ họ, bởi vì lúc cô ấy yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cô ấy. Điều này làm cho lòng con vô cùng khổ sở. Người con yêu, lúc con yêu anh ấy nhưng anh ấy lại không yêu con".
"Susan, con rất yêu anh ấy. Thời điểm con nói chia tay với anh ấy con đã biết con yêu anh ấy đến thế nào rồi. Bởi vì câu chia tay kia ngay khi thốt ra từ miệng con thì con phát hiện ra con đã bắt đầu nhớ anh ấy rồi".
Dừng lại một chút, cô gái lại tiếp tục nói:
"Xin lỗi, Susan, ngày mai con muốn rời khỏi chỗ này. Đừng lo, con sẽ chăm sóc tốt cho mình, nhưng một ngày rất rất lâu sau này con vẫn sẽ trở lại đây".
"Hơn nữa, Susan, con bảo đảm, con hứa con sẽ chăm sóc cho Klein thật tốt!"
Sau khi nói xong những lời đó cô ấy rời khỏi bờ vai người tình nguyện viên. Ánh đèn hai bên đường soi rất rõ ràng vệt nước mắt còn mới trên khóe mắt của cô ấy. Nước mắt còn chưa khô cô lại bắt đầu mỉm cười.
"Cám ơn". Cô gái trẻ nói với người tình nguyện viên.
Đêm khuya, màu Lam Đỏ Lục làm cho bóng dáng thẳng tắp kia trở lên duyên dáng đi trên dường phố. Đi xa dần. Cuối cùng bị chìm hẳn vào trong ánh hoàng hôn.
Mặt trời đỏ ở đế quốc mặt trời không bao giờ lặn đang từ từ lên cao. Một ngày mới sắp bắt đầu.
Phía Tây London một tòa kiến trúc có thể chứa gần năm mươi ngàn chỗ trong văn phòng lúc này vắng lặng như tờ. Hôm nay là ngày nghỉ bắt đầu cho ngày nghỉ của toàn nước Anh. Ngày nghỉ này vừa đúng vào dịp lễ hội Carnival Notting Hill, vì vậy người mong muốn được tăng ca ở nơi này lại càng ít hơn. Ngày đó người xuất hiện ở chỗ này được chia làm hai loại: Hoặc là có chức vụ cao, hoặc chính là ghét cảnh náo nhiệt hơn nữa còn bị hấp dẫn bởi tiền tăng ca so với ngày thường cao hơn mấy chục lần.
Chu Bảo Mỹ đang ấn mạnh nút bấm thang máy không phải là hai loại này. Một tiếng trước cô ấy đã xui xẻo nhận được điện thoại từ sếp của mình. Trước đây cái người kia khi gặp mặt ở trường học vẫn ngoan ngoãn gọi cô một tiếng chị đã dùng giọng điệu mệnh lệnh không cho phép từ chối với cô: Một tiếng nữa tới phòng làm việc của tôi.
Đệch! Đám bạn của cô đang đợi cô ở Notting Hill, Lễ hội Carnival, bia, thịt nướng đang đợi cô!
Bước vào thang máy, thang máy chậm rãi đi lên tầng năm mươi. Trên bức tường của thang máy chiếu lên gương mặt buồn bực của cô. Cầm trên tay cô còn có một cái hộp vuông. Trước khi đi vào Chu Mỹ Bảo gặp phải một nhân viên chuyển phát bị bảo vệ chặn lại bên ngoài. Sau khi biết rõ được tình hình cô tiện thể giúp cho nhân viên chuyển phát một tay.
Năm phút sau Chu Mỹ Bỏa đem cái hộp chuyển phát nhanh giao tới tay Trình Điệp Qua: "Cái này là của cậu".
Sau khi nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Trình Điệp Qua Chu Mỹ Bảo không dám phát ra bất kỳ nỗi bực tức nào nữa. Rất dễ nhận thấy tâm tình của sếp cô cũng không được tốt cho lắm. Trên người của anh đang tỏa ra một làn khí làm người ta phải tránh xa ngàn dặm.
Khiến Chu Mỹ Bảo không hiểu chính là cô biết ngày hôm qua Trình Điệp Qua tới tham gia lễ hội Carnival Notting Hill. Dựa vào sự quan sát của cô thì người từ chỗ đó trở về phần lớn tinh phần đều sẽ tỏ ra phấn chấn.
Vậy mà Trình Điệp Qua thì hoàn toàn ngược lại, dường như lễ hội Carnival Notting Hill là một thảm họa khủng khiếp vậy.
Ngay khi trời vừa sáng sau khi bị tầng áp thấp thay thế sự ăn ý được bồi dưỡng trong thời gian dài ở văn phòng của Chu Mỹ Bảo và Trình Điệp Qua thì công việc của họ trở lên vô cùng tồi tệ. Sau khi lại một lần nữa xuất hiện một lỗi hết sức cơ bản, Trình Điệp Qua chán nản lắc đầu đi về phía cái ghế ở phòng làm việc ngửa mặt lên, tay day day trán. Dường như muốn dùng hành động này để cho tâm trạng được tốt hơn.
Đứng ở một bên, Chu Mỹ Bảo gọi ra cái tên mà ngày xưa cô hay gọi anh ở trong sân trường: "Điệp Qua".
"Trình Điệp Qua, có phải là đã xảy ra chuyện gì không vui không?" Chu Mỹ Bảo hỏi một câu thăm dò. Mặc dù họ đã làm việc chung với nhau mấy tiếng mà dáng vẻ của Trình Điệp Qua vẫn như trước. Nhưng hiệu quả tồi tệ của công việc vẫn để lộ ra tâm trạng xấu của anh. Nếu như Trình Điệp Qua thật sự giống như dự đoán của Chu Mỹ Bảo đã xảy ra chuyện không vui, vậy thì chuyện không vui này căn bản có thể kết luận đó là chuyện cá nhân. Bởi vì biểu hiện trong công việc gần đây của Trình Điệp Qua không có cái gì có thể chê được. Một tuần trước kế toán đã đưa ra con số lợi nhận của công ty cũng thành công khiến cho mấy người kia ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trình Điệp Qua dường như không nghe thấy lời của cô vậy.
"Trình Điệp Qua, có phải là bởi vì Nặc..."
"Chu Mỹ Bảo, cô có thể tan ca rồi". Trình Điệp Qua cắt ngang câu hỏi của Chu Mỹ Bảo.
Lúc Chu Mỹ Bảo rời đi Trình Điệp Qua vẫn giữ nguyên tư thế như vừa nãy ngồi ở bên bàn làm việc.
Văn phòng chỉ còn sót lại một mình Trình Điệp Qua. Một buổi sáng bận rộn cùng với tâm trạng trì trệ làm cho không cách nào nhập tâm vào công việc được khiến cho Trình Điệp Qua có chút mệt mỏi. Đồng thời anh cũng cảm thấy buồnn ngủ. Anh cảm thấy có thể để cho mình nghỉ ngơi một chút thì sẽ tốt hơn.
Cũng khoảng mười mấy phút Trình Điệp Qua tỉnh lại trong cơn mơ màng. Sau khi tỉnh lại ánh mắt của anh ngay lập tứ dừng lại ở cái hộp nhỏ đang nằm lặng lẽ ở một góc kia. Cái hộp này mấy tiếng trước đã bị anh tiện tay ném ở chỗ thường đặt ly cà phê.
Cái hộp kia cũng chỉ to bằng bàn tay, màu vàng nhạt. Nếu Trình Điệp Qua đoán không sai thì đây chắc là của Nặc Đinh Sơn gửi cho anh. Hôm qua cô nói sẽ đem chìa khóa và thẻ chuyển phát nhanh tới cho anh.
Có lẽ là đã qua nghỉ ngơi được mười mấy phút nên Trình Điệp Qua cảm thấy bản thân rất nhanh đã khôi phục lại. Thờ ơ mở giấy bọc của cái hộp ra. Sau lớp giấy bóng bình thường không thể bình thường hơn là lớp da cứng của cái hộp. Mở hộp ra, đúng như Trình Điệp Qua suy đoán, anh đã nhìn thấy trong cái hộp là một chiếc chìa khóa và một cái thẻ.
Chìa khóa và thẻ được anh bỏ lại vào trong ngăn kéo phòng làm việc. Dưới đáy hộp còn lòi ra một vật ngoài dự liệu của Trình Điệp Qua, đó là một tấm thiếp, tấm thiếp hình vuông màu lam nhạt.
Trình Điệp Qua tiếp tục suy đoán. Đoán không sai, sau khi mở tấm thiếp ra anh thấy được mấy chữ. Là chữ tiếng Anh hay là tiếng Trung anh cũng không biết nữa.
Tấm thiếp màu lam nhạt bị kẹp lại lòi ra một góc ở trên bàn làm việc, ngón tay giữa và ngón trỏ đang đánh nhịp ra trên tấm thiếp, có nên xem qua một chút không.
Cuối cùng Trình Diếp Qua vẫn mở tấm thiếp ra.
Kiểu chữ hơi nhỏ màu xanh bằng bút máy, viết:
Hai giờ chiều ngày 3 tháng 4 năm 2010. Đường New Garden, một người đàn ông đã va phải một cô gái, người đàn ông vì làm đổ ly cà phê lên người cô gái mà phải bỏ ra hai mươi Bảng Anh trả cho phí giặt quần áo. Tám tiếng sau người đàn ông và cô gái trong cùng một ngày đã gặp lại nhau một lần nữa. Tên của người đàn ông là Trình Điệp Qua, tên của cô gái là Nặc Đinh Sơn. Em không biết tại sao phải nói cho anh biết chuyện này, cho dù lần đầu tiên và lần thứ hai chúng ta gặp nhau đều rất tồi tệ, nhưng em vẫn cảm thấy lần đầu gặp mặt so với lần thứ hai vẫn tốt hơn một chút. Sau khi nói xong những điều này em muốn nói với anh: Tạm biệt, Trình Điệp Qua.
Tạm biệt, Trình Điệp Qua.
Tờ giấy một lần nữa được bỏ vào trong hộp.
Trình Điệp Qua dựa đầu vào sau ghế trong phòng làm việc.
Khép mắt lại. Ngày 3 tháng 4?
Ngày 3 tháng 4 lần đầu tiên Trình Điệp Qua tới Notting Hill, anh và bạn của anh tính đi tới chỗ người môi giới. Anh muốn thuê căn phòng phản ánh lên đặc sắc của bản xứ tốt nhất ở Notting Hill.
Họ đi trên đường, ngày hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, đường phố vô cùng yên tĩnh. Đang so sánh với vị trí của chỗ cũ thì bạn của anh nhận được một cuộc điện thoại. Ông anh đó đang khoa chân múa tay loạn xạ. Anh cầm ly cà phê vừa mới mua giúp bạn anh.
Lúc bạn anh nhận điện thoại Trình Điệp Qua nhìn thấy cách anh mấy bước chân có một quầy sách, báo bày ra trên hàng thứ nhất bị gió thổi bay lên. Sau đó trên tờ báo bị gió thổi bay lên anh đã nhìn thấy tên của Vinh Tuấn. Anh đi về phía quầy sách. Sau đó...
Nếu như không có tấm thiệp kia thì Trình Điệp Qua nghĩ có lẽ cái khúc nhạc dạo phát sinh một tháng trước đó chắc cũng sẽ bị anh lãng quên không còn sót lại.
Theo trí nhớ mơ hồ, Trình Điệp Qua nhớ lại một buổi chiều ngày 3 tháng 4: Đúng hai giờ ngay 3 tháng 4, anh đã va phải một người, là một cô gái trẻ. Vào ngày đó, gương mặt của cô gái đó còn có quần áo, thậm chí ngày ấy cô ấy nói cái gì anh cũng không có chút ấn tượng nào. Trình Điệp Qua chỉ nhớ là anh đã đưa cho cô ấy hai mươi Bảng Anh, bởi vì cô gái đó đã nói với anh rằng vì lỗi của anh sẽ làm cho cô ấy tới trễ hai mươi phút. Chỗ làm của cô ấy có quy định tới trễ một phút sẽ bị phạt một Bảng Anh. Cô ấy nói bao gồm cả quần áo trên người của cô ấy cộng lại thì anh phải trả cho cô ấy hai mươi Bảng Anh.
Ngay sau đó anh đã đưa cho cô ấy hai mươi Bảng Anh.
Sau khi người bạn nói chuyện điện thoại xong đã hỏi Trình Điệp Qua đã xảy ra chuyện gì. Trình Điệp Qua kể lại đại khái một chút cho anh ấy.
Cũng không biết vì sao mà càng về sau Trình Điệp Qua lại càng nhớ lại rõ ràng. Anh đã nhớ rõ lời của bạn anh đã nói với anh "Tôi biết cô ấy, tất cả mọi người ở đây đều nói cô ấy là một cô gái tốt, người quen biết cô ây đều biết cô ấy không biết nói dối".
Người bạn đó của Trình Điệp Qua đã sống ở Notting Hill từ nhỏ, sau khi trưởng thành mới chuyển tới London.
Về khúc nhạc dạo ngắn kia rất nhanh đã bị họ cho vào quên lãng. Xe đi tới chỗ môi giới, lúc họ đang đợi đèn xanh đột nhiên người bạn của Trình Điệp Qua chỉ tay về phía trước: "Cô gái vừa rồi cậu mới va phải chính là cô ấy".
Theo ngón tay chỉ về phía trước, Trình Điệp Qua nhìn thấy trang phục rất trung tính của cô gái trẻ, đạp xe ngang qua vạch dành cho người đi bộ đi qua trước mặt họ.
Ngày hôm đó người con gái tên Nặc Đinh Sơn đã để lại cho người đàn ông tên Trình Điệp Qua dĩ nhiên rất mơ hồ.
Cho dù buổi sáng hôm nay vô công rỗi nghề thì Trình Điệp Qua cũng bằng lòng sử dụng hết trí tuệ của mình để nhớ lại ngày 3 tháng 4 mà anh đã gặp Nặc Đinh Sơn đó nữa. Nhưng ngày đó chỉ lưu lại một hình bóng mơ hồ trong anh.
Sau đó Trình Điệp Qua đã quên đi cái ngày 3 tháng 4 đó, bởi vì cho dù có nghĩ tới thì cô với anh mà nói cũng không có chút ý nghĩa nào. Ký ức nhất thời vừa rồi cũng bị xem như là một loại ký ức nhỏ mà thôi.
"Công bằng nghĩ lại một chút thì nên tôn trọng với một người nào đó đã từng dừng lại trong cuộc đời của bạn, sự tôn trọng này sẽ làm phát triển tình cảm của bạn, đồng thời cũng có thể khiến cho bạn ở trong mắt người khác trở nên chân thành hơn. Mọi người sẽ vì sự chân thành mà bạn thể hiện ra mà sẽ tin tưởng bạn. Sự chân thành và tin tưởng là vô cùng quý giá". Người đàn ông Anh Quốc tên là Jack đã từng nói với anh như vậy.
Người đàn ông tên là Jack đã từng phục vụ nhiều năm cho Hoàng Gia Anh. Sau đó người đàn ông tên là Vinh Mộ Minh đã mời người đàn ông Anh Quốc đó. Tiếp sau đó Người đàn ông Anh Quốc này đã trở thành thầy của anh.
Trình Điệp Qua đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống từ vị trí trên cao của tầng năm mươi. Đây là khu văn phòng phôn hoa nhất phía Tây London. Ngày thường luôn bị cảnh tượng người ăn vận âu phục vội vã chiếm cứ trên đường thì vào giờ phút này lại vắng tanh.
Là bởi vì khu Notting Hill kia hoàn toàn không giống với phía tây Lodon sao? Tất cả mọi người đều đi tham gia vào cái lễ hội Carnival Notting Hill chết tiệt đó sao?
Tối hôm qua tất cả các đài truyền hình lớn của London đều thông báo về lượng người tham dự lễ hội Carnival Notting Hill lần này đã đột phá tới con số một triệu người. MC thông báo tin tức này đã xem việc được thông báo ra tin tức như vậy là một vinh dự to lớn.
Tối hôm qua người phát thanh viên kia run tới nỗi môi đã run lên cầm cập, còn làm cho đám bạn của anh ta cười nhạo một hồi. Họ cầm cái bàn chải chà lên cái môi thâm điển hình của người Ấn Độ của người phát thanh viên lai Ấn kia.
Đường phố vắng lặng khiến cho Trình Điệp Qua cảm thấy có chút buồn phiền.
Đột nhiên như có thứ gì đó mọc rễ ăn sâu trong lòng anh, cứ như vậy lay động. Có lẽ...
Có lẽ anh anh cần phải tới một nơi nào đó náo nhiệt hơn một chút. Lái thẳng xe tới phía Tây, đi thẳng tới phía tây. Nơi đó có một khu tên là Notting Hill, nơi đó mỗi năm vào chủ nhật cuối cùng của tháng tám đều sẽ tổ chức một bữa đại tiệc vô cùng say sưa. Hôm nay là ngày cuối cùng.
Lễ hội Carnival Notting Hill!
______________________________
Lời tác giả muốn nói: Cuối cùng thì vào hai giờ chiều ngày 3 tháng 4 kia Nặc Đinh Sơn không còn là một người nhất kiến chung tình nữa. Giống như lời bài hát kia: Còn bao nhiêu chuyện mà anh chưa biết.
Chương sau tới phiên nam nữ phụ lên sàn.
Bình luận facebook