• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Sói vương bất bại Full dịch (2 Viewers)

  • Chương 190-200

Lúc đó!

Trong biệt thự Tiền Giang ở thành phố Hải Phòng, tiếng người huyên náo, cực kỳ

náo nhiệt!

Dù cho Phạm Đức Thành là người giàu nhất thành phố Hải Phòng, quan hệ rắc rối phức tạp, kết bạn với không ít phú thương nhưng mà trước đây trong biệt thự Tiền Giang cũng chưa từng xuất hiện cảnh tượng rầm rộ như thế này!

Mười tảm đại gia tộc lớn đến từ các nơi trong cả nước đều hội tụ ở đây!

Bảy tám chục cao thủ ám cảnh đứng chung một chỗ. Đen nghịt kín mít, dù cho thu lại ám kình thì nhìn cũng khiến cho lòng người sợ hãi! Gần ba mươi chiếc xe sang trọng nhiều hãng khác nhau dừng ở trong sân của biệt thự, mỗi chiếc đều là loại bình thường khó mà gặp được một chiếc!

Những người hầu trong biệt thự đều bị dọa cho sợ choáng váng!

Phạm Đức Thành cũng không nhịn được mà cảm thán, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên tràn đầy vẻ kính sợ khó nói lên lời, trong lòng tự nhủ, đây chính là bối cảnh kinh khủng của cậu Tiêu sao?

Tiêu Nhất Thiên tắm rửa, đối quần áo, khôi phục lại dáng vẻ anh tuấn tiêu sái trước đó, nằm tay Tô Tử Lam đi qua lại trong đám người, giới thiệu những thành viên đã xuất ngũ cho Tô Tử Lam.

Sói Nhĩ, Sói X, Sói Tị, Soi Trảo, Sói Mao, Sói Vĩ, Sói Tim, Sói Phổi...

Đều như nhau, tất cả đều giống như Sói Đồng, Sói Hồn, Sói Ảnh, đều là chữ "Sỏi"

dẫn đầu, mười tám người, gần như sử dụng toàn bộ bộ phận trên con sói!

Thậm chí, còn có hai tên xui xẻo, bởi vì gia nhập Huyết Lang đoàn quá muộn. Thực sự không nghĩ ra danh hiệu khác nên gọi là Sói Thi, Sói Niệu

Lúc trước đúng là bị thành viên của Huyết Lang đoàn cười nhạo một phen! Ha ha!

Tô Tử Lam vừa nghe được hai cái danh hiệu này thì cũng nhịn không được, cười lớn thành tiếng, sau đó vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi..."

"Không phải tôi đang cười các cậu."

Cực kỳ xấu hổ.

Mà Sói Thỉ và Sói Niệu thì vẻ mặt thản nhiên, hào phóng khoát tay nói: "Chị dâu không cần nhịn, muốn cười thì cứ việc cười đi, chúng tôi đã quen rồi"

"Có thể làm cho chị Lang vui là vinh hạnh của chúng tôi. Thuận tiên, còn ninh nọt một câu.

Không ngừng bị những thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang đoàn gọi là chị dâu, gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Lam phiếm hồng, xấu hổ năm chặt tay Tiêu Nhất Thiên, trong lòng lại thấy ấm áp.

Mười một giờ trưa!

Con hơn hai mươi phút nữa là Tô An Nhiên tan học, Tiêu Nhất Thiên đứng dậy,

cười nói: "Anh đi trường học đón An Nhiên." "Em đi với anh."

Tô Tử Lam cũng đứng dậy theo, đồng thời lấy điện thoại di động ra, nói: "Em gọi điện thoại cho mẹ, báo bọn họ đừng đi." Tiêu Nhất Thiên ngăn lại: "Hôm nay là ngày tốt mà cả nhà chúng ta đoàn tụ, sao có thể thiếu bố và mẹ được?"

"Không bằng như thế này"

"Chúng ta đi trường học đón An Nhiên, để cho mấy người bọn họ đến khu Gia Định đón bố me."

"Còn có bà ngoại và ông ngoại, dì nhỏ.

Nói xong, đưa tay chỉ hướng Sói Trảo và Sói Xỉ, nói địa chỉ của cư xá Gia Định và Đỗ Tuyết Mai cho bọn họ, dặn dò: "Hai người các cậu đi."

Trước đó từ thành phố Hồ Chí Minh về, Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn cho rằng Tiêu Nhất Thiên chết rồi, đau lòng gần chết, dẫn theo Lâm Hoa đi thẳng về Đồ Sơn.

"Được!"

Hai người lập tức đứng dậy.

"Tôi cũng đi!"

"Còn tôi nữa!"

Thành viên đã xuất ngũ khác của Huyết Lang Đoàn cũng ngồi không yên, nhao

nhao đứng dậy, nói: "Sói Vương là anh cả của chúng tôi, mẹ vợ của anh cả chính là mẹ vợ của chúng tôi!"

"Lần thứ nhất gặp mẹ vợ, đây chính là chuyện lớn!"

"Nhất định phải cùng đi!"

"Mỗi người một chiếc xe, chọn loại mắc nhất, chúng ta đi cổ vũ cho lão đại nở mày nở mặt!"

Hoàn toàn không cho Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam có cơ hội từ chối, đám sói con đó vừa nói vừa đi, lời còn chưa nói hết thì đã chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.

Tiêu Nhất Thiên không biết nên khóc hay cười.

Mà Tô Tử Lam thì thầm nghĩ: "Bọn họ nhiều người như vậy, lái mấy chiếc xe sang

qua đó sẽ không hù bố mẹ đó chứ?” Không cần đoán, chắc chắn là sẽ


Nhưng Tiêu Nhất Thiên không có ngăn cản, nắm tay Tô Tử Lam nhanh chân đi tới chỗ chiếc Bentley Mulsanne đối diện, cười nói: "Vợ yêu. Chồng của em là người đàn ông tuyệt thế van người mới có một, tuổi trẻ tài cao, đẹp trai tiền nhiều, chuyện này là sự thát không thể thay đổi, em phải làm quen từ từ

"Bố và mẹ, cũng phải làm quen từ từ.

"Cho nên,

Để cho bon họ đi thôi, bố và mẹ quen thuộc cũng tốt."

Ha ha!

Tô Tử Lam bị dáng vẻ tự yêu mình của Tiêu Nhất Thiên làm cho tức cười, trừng

anh một cái, trách: "Xi xi xi, làm gì có ai tự khen minh như anh?"

Tô Tử Lam thừa nhận. Đúng là Tiêu Nhất Thiên rất ưu tú!

Vô cùng ưu tú!

Nói là vạn người không có một, cũng không đủ!

Nhưng mà không phải người ưu tú người thì tương đối khiêm tốn sao?

"Cũng đúng

Tieu Nhất Thiên nhếch môi cười một tiếng, nói: "Tự mình khen mình. Đúng là có

chút không phù hợp lãm."

"Nếu không..."

"Vợ yêu, em khen anh một câu đi?"

Nói xong, vẻ mặt mong đợi nhìn Tô Tử Lam,

Ha ha! To Tư Lam lại bị chọc cười, hất tay Tiêu Nhat Thiên ra, quay "Anh đi luôn đi!" 1Xe, mang.

"Đồ điện tự yêu mình!

Tiêu Nhất Thiên nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tô Tử Lam, tâm tình vốn hơi áp lực lập tức tốt hơn rất nhiều.

Những ngày này, Tô Tử Lam lo lắng sợ sệt cho anh, nước Bây giờ, rốt cuộc cũng cười rồi.

Cười thật là đẹp. mắt cũng sắp chảy khô.

Sau đó, Tiêu Nhất Thiên cũng lên xe, ngồi vào vị trí lái, rời khỏi biệt thự Tiền

Giang, đi thẳng tới nhà trẻ của Tô An Nhiên, trên đường, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu liếc qua, là một số lạ!

Hơn nữa!

Là đầu số từ thủ đô!

Tiêu Nhất Thiên hơi do dự một chút, từ chối không nghe, đại khái năm giây sau thì chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa, liên tục ba lần từ chối không nghe, khi chuông điện thoại di động vang lên lần thứ tư thì Tô Tử Lam không nhịn được hỏi:

"Sao lại không nghe máy?"

Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Nếu như anh đoán không lầm thì hắn là điện thoại của nhà họ Tiêu ở thủ đô”

"A."

Sắc mặt Tô Tử Lam bỗng nhiên biến đổi.

Liên quan tới ân oán giữa Tiêu Nhất Thiên với nhà họ Tiêu ở thủ đô, đêm trước trong biệt thự Vân Đỉnh, Đỗ Tuyết Mai đã nói hết cho Tô Tử Lam, cho nên trong lòng Tô Tử Lam cũng biết, Tiêu Nhất Thiên hận nhà họ Tiêu ở thủ đô cỡ nào!

Lúc này người của nhà họ Tiêu ở thủ đô gọi điện thoại tới, chắc là đã biết kết quả trận chiến ở trước Tập đoàn Tô Doãn rồi chứ?

Nghe?

Hay là không nghe?

Tô Tử Lam cũng không biết nên an ủi Tiêu Nhất Thiên như thế nào.

Khi chuông điện thoại di động vang lên lần thứ sáu, Tiêu Nhất Thiên không có không nghe mà đưa tay bấm nghe điện thoại, có mấy người, sớm muộn gì cũng phải gặp, có một số chuyện, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, anh cũng muốn xem xem người gọi điện thoại tới sẽ là ai!

Tô Tử Lam củi đầu nhìn thoáng qua điện thoại đang kết nối, trong lòng khẽ động, lập tức im lặng!

Một lát sau, giọng nói của một bà cụ vang lên:

"Nghiệt tử, là tao."

Dù cho năm năm không thấy! Dù cho thực lực của Tiêu Nhất Thiên bây giờ mạnh kinh người! Dù cho nhà họ Tiêu ở thủ đô vừa ngã nhào, tổn thất nặng nề. Thì khi đối mặt với Tiêu Nhất Thiên, bà cụ nhà họ Tiêu vẫn gọi là "nghiệt tử!"

Con người Tiêu Nhất Thiên đột nhiên co rút lại, sát khí trên trán bản ra, lạnh lẽo kinh người!

Tô Tử Lam bị hù dọa.

Bị một tiếng "Nghiệt tử" của bà cụ nhà họ Tiêu dọa sợ, cũng bị ánh mắt đột nhiên trở nên kinh khủng của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ.

Thâm thù đại hận, không chết không thôi!

Dù cho đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tô Tử Lam phát hiện khi thời điểm này đến thì cô vẫn không nhịn được mà hơi hãi hùng khiếp vía! Tiêu Nhất Thiên bị tổn thương bởi nhà họ Tiêu ở thủ đô còn lớn hơn những oan ức mà cô phải chịu ở nhà họ Tô.

Yên lặng đưa tay ra.

Tô Tử Lam chủ động cầm tay Tiêu Nhất Thiên, không mở miệng nói chuyện, nhưng đó ủng là một kiểu cổ vũ trong im lặng, cô nhìn Tiêu Nhất Thiên, ánh mắt cũng vô cùng kiên quyết, giống như đang nói: "Cho dù sau này như thế nào, em đều ở bên cạnh anh!"

Liếc nhìn Tô Tử Lam, ảnh mắt lạnh như băng của Tiêu Nhất Thiên mới thoáng hoà hoãn lại.

Gật đầu một cái, Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, nói với bà cụ nhà họ Tiêu bên kia đầu dây: "Bà còn sống?"

"Được! Rất tốt!"

"Mạng của bà, hôm nào đó tôi sẽ tới lấy!"

Đúng như Tiêu Quốc Nguyên đoán, năm năm trước một tay bà cụ nhà họ Tiêu bày ra thảm kịch đó. Khiến Tiêu Nhất Thiên hàm oan vào tù, chiếm vị trí gia chủ của Tiêu Thanh Sơn, bức tử Đỗ Thanh Trúc, bà ta mới là người mà trong lòng Tiêu Nhất Thiên cực kỳ căm hận!

Hận không thể đoạt mệnh, chém đầu, ăn thịt, uống máu!

Thật sao?"

Bà cụ nhà họ Tiêu khinh thường cười một tiếng. Nói: "Nếu như mày có bản lĩnh đó thì cứ tới."

"Tao, chờ."

"Nhưng trước đó, tốt nhất mày nên điều tra rõ ràng nhà họ Lâm ở thủ đô đóng vai trò gì trong chuyện năm năm trước đã

"Đừng như đồ ngu, bị người ta lợi dụng, làm đao của người khác mà còn không biết, còn nằm mộng báo thù rửa hận gì đó.”

Một câu nói của bà cụ nhà họ Tiêu khiến người khiếp sợ. Có vẻ như bà ta cũng muốn kéo nhà họ Lâm ở thủ đô xuống nước!

"Bà đang cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của tôi?" "Khiêu khích tôi và nhà họ Lâm ở thủ đô?"

Tiêu Nhất Thiên chế giễu lại nói: "Cho tới giờ người đối xử với tôi như đồ ngu hẳn là bà mới đúng chứ?"

"Bà cho rằng tôi vẫn là con rối để mặc cho bà xoay tới xoay lui như năm năm trước sao?"

Tất nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không tin lời nói của bà cụ nhà họ Tiêu.

Một chữ cũng không tin!

"Tin hay không tùy mày" Bà cụ nhà họ Tiêu cũng lường trước được ket qua se la inu vay, cũng không thèm để ý thái độ của Tiêu Nhất Thiên, trầm giọng nói: "Sự thật năm năm trước không phải đơn giản như những thứ mà mày điều tra được."

"Mày giết nhiều người của nhà họ Tiêu như vậy, một lòng muốn báo thù, một lòng muốn giết tao, tao không trách mày"

"Bởi vì, tao cũng muốn giết mày!"

"Nhưng tao vẫn muốn khuyên mày một câu, kẻ địch của mày không chỉ là nhà họ Tiêu, đừng để người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, đừng để ông nội của mày ở dưới cửu tuyên cũng khó mà nhắm mắt!"

"Đừng để bố của mày hối hận, lúc trước vì giữ lại mạng của mày mà trả giá lớn!"

Nghe nói như thế, trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ nhúc nhích.

Trước kia ở nhà họ Tiêu ở thủ đô, ngoại trừ mẹ là Đỗ Thanh Trúc ra thì chỉ có ông nội Tiêu Kinh Tùng và bố Tiêu Thanh Sơn thương yêu Tiêu Nhất Thiên nhất, nếu không phải bọn họ che chở thì e là mẹ con Tiêu Nhất Thiên và Đỗ Thanh Trúc đã bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu từ lâu!

Cho nên!

Khi bà cụ nhà họ Tiêu nhắc tới Tiêu Kình Tùng và Tiêu Thanh Sơn thì trái tim Tiêu Nhất Thiên như bị kim đâm, bị dùng lửa đốt, hung hăng run rẩy mấy lần.

Sau khi thảm kịch năm năm trước xảy ra, Tiêu Nhất Thiên vào tù, Đỗ Thanh Trúc chết thảm, mà Tiêu Thanh Sơn không chỉ có bị tước đoạt vị trí gia chủ, đồng thời

hoàn toàn mai danh ẩn tích. Dường như bốc hơi khỏi nhân gian!

Là chết?

Hay sống?

Không người biết được!

Năm năm qua, mặc dù Tiêu Nhất Thiên thân ở trong bộ đội nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ tới an nguy của bố mình, không chỉ một lần phái người âm thầm điều tra nhưng mà không thu hoạch được gì!

Cho nên, Tiêu Nhất Thiên cho rằng lúc đó vì mẹ nên bố mới bị người của nhà họ Tiêu hai chết!

Mà bây giờ!

Bà cụ nhà họ Tiêu lại nói ông nội Tiêu Kình Tùng ở dưới cửu tuyền, mà bố Tiêu

Thanh Sơn, năm năm trước vì giữ lại mạng của Tiêu Nhất Thiên Ẩn ý trong đó là bố Tiêu Thanh Sơn, còn sống?

Như vậy sao không khiến Tiêu Nhất Thiên giật mình được?

Sao có thể không kích động được?

Tuy nhiên Tiêu Nhất Thiên hít sâu một hơi. Dẫn sự khiếp sợ và kích động trong lòng xuống, hỏi: "Bổ tôi, ở đâu?”

"Mày muốn biết?"

"Ha ha!"

Bà cụ nhà họ Tiêu cười lạnh nói: "Muốn biết, vậy thì tự mình đi điều tra đi"

"Chờ mày tra ra toàn bộ sự thật năm năm trước thì có thể tìm được tung tích của bố mày...

Nói xong, ngắt máy.

Tiêu Nhất Thiên ngẩn người, không nhịn được màng một câu: "Khôn kiếp!"

Hiển nhiên, bà cụ nhà họ Tiêu gọi điện thoại tới đúng vào lúc này, cố ý tiết lộ tin

tức Tiêu Thanh Sơn còn sống với Tiêu Nhất Thiên, đồng thời cũng vu cáo nhà họ Lâm thủ đô chính là sợ Tiêu Nhất Thiên liên thủ với nhà họ Lâm ở thủ đô gây bất lợi cho nhà họ Tiêu!

Bà ta sợ!

Khi Tiêu Nhất Thiên biểu hiện ra thực lực kinh khủng và quan hệ rộng lớn của mà trả giá lón? mình ra thì cho dù bà cụ nhà họ Tiêu kiêu ngạo không ai bi nồi cung cari te kị và sợ hãi! kieng

Cho nên!

Bà ta muốn tan rã liên minh giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Lâm ở thủ đô, kéo dài bước chân tới thủ đô trả thù của Tiêu Nhất Thiên!

Đối với chuyện này, Tiêu Nhất Thiên cũng không quan tâm!

Bởi vì anh chưa từng nghĩ sẽ liên thủ với nhà họ Lâm ở thủ đô, là người của nhà họ Tiêu hiểu lầm!

Điều anh quan tâm là Tiêu Thanh Sơn!

Ông nội và mẹ đã mệnh về Hoàng Tuyền, trên thế giới này, có thể nói bố Tiêu Thanh Sơn là người thân nhất của Tiêu Nhất Thiên. Chỉ cần Tiêu Thanh Sơn còn sống, chỉ cần còn có một tia hi vọng, Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ không bỏ cuộc!

"Anh không sao chứ?"

Tô Tử Lam nắm tay Tiêu Nhất Thiên, cầm chặt thêm mấy phần, khẽ nói: "Chuyện năm năm trước, chúng ta đều là người bị hai, bây giờ lại là vợ chồng"

"Không cần biết như thế nào, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cùng anh đối mặt

Chân tình, thiết ý!

Tiêu Nhất Thiên nằm chặt tay Tô Tử Lam, cười nói: "Vợ, em rất tốt."

"Thảm án năm năm trước khiến cho anh đã mất bố, mẹ, ba người nhà bác hai, nhưng may mắn là ông trời vẫn có mắt, tặng một người vợ xinh đẹp như hoa, khéo hiểu lòng người như em cho anh."

"Còn tặng cho anh một đứa con hiếu thảo, đáng yêu như An Nhiên!”

Nói xong, dừng xe trước cửa nhà trẻ. Mặt Tô Tử Lam lập tức đỏ tới mang tai.

Vừa hay ngay lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, Tô Tử Lam mượn cơ hội rút tay về, đỏ mặt quay người xuống xe. Cũng không quay đầu lại, nói: "Em vô trường học đón An Nhiên"

"Anh cũng đi."

Tiêu Nhất Thiên xuống xe theo, hai người cùng đi tới dưới khu dạy học, Tô Tử là Lam lên lâu một mình, khoảng năm phút sau. Hai mẹ con bước ra khỏi khu dạy học.

Tô Tử Lam giương ngón tay lên chỉ Tiêu Nhất Thiên đang chờ ở dưới lầu, cười nói: "An Nhiên, con nhìn xem đó là ai?"

Tô An Nhiên nhìn theo hướng ngón tay Tô Tử Lam chỉ. Thấy được dáng người khôi ngô cao lớn của Tiêu Nhất Thiên, cơ thể nho nhó bông nhiên cứng đờ, ngay sau đó, đôi mắt trong veo như tỏa sáng, trên gương mặt non nớt nở một nụ cười xản lạn, khó mà ức chế được vẻ kích động lộ rõ trên mặt.

Hoảng sợ nói: "Bốt”

Bật thốt lên một tiếng, sau đó thì không kịp chờ đợi mà giang hai cánh tay ra, nhanh chân chạy tới chỗ Tiêu Nhất Thiên...

Một tiếng “bố” này khiến cho lòng Tiêu Nhất Thiên mềm nhũn!

Xoay người, đưa tay ôm Tô An Nhiên vào trong lòng của mình, ôm cô bé thật chặt, cười hỏi: "An Nhiên nhớ bố không?"

"Nhớ!"

Tô An Nhiên ôm cổ Tiêu Nhất Thiên, hưng phấn nói: "Con và mẹ, bà ngoại, ông ngoại đều rất nhớ bố!"

"Đặc biệt là me!"

"Mẹ nhớ bố đển khóc. Nhưng con không có khóc!"

"Trước đây bố kể chuyện xưa cho con có nói, là người phải học cách kiên cường, con đã không còn là trẻ lên ba, cho nên, con phải kiên cường, phải bảo vệ mẹ!"

"Nếu như con khóc, mẹ sẽ càng đau lòng.

Trong giọng nói hơi non nớt của Tô An Nhiên mang theo một chút kiên cường và

cố chấp, Tiêu Nhất Thiên nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô bé, cười nói: "An Nhiên thật ngoan."

Mà Tô Tử Lam cũng theo tới, nghe Tô An Nhiên nói vậy thì không biết nên khóc hay cười.

Trong lòng tự nhủ: Cũng không biết là ai mỗi đêm đi ngủ, khi nằm mơ thì không ngừng gọi bố, lặng lẽ lau nước mắt...

"Đương nhiên!"

Vẻ mặt Tô An Nhiên tràn đầy đắc ý, ghé vào tai Tiêu Nhất Thiên, nhỏ giọng nói: "Con cho bố biết một bí mật, có được hay không?"

Tiêu Nhất Thiên sững sờ, hỏi: "Bí mật gì? Con nói đi"

Tô An Nhiên hạ giọng, rả vẻ nghiêm túc nói: "Khi bố không có ở đây thì con đã

làm một cái quyết định vô cùng quan trọng!"

"Con quyết định!"

"Chờ bố trở về thì sẽ để bố làm bố của con!"

"Được chứ?"

Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp từ miệng Tô An Nhiên không ngừng phả vào tai Tiêu Nhất Thiên, giọng nói non nớt quanh quẩn bên tai Tiêu Nhất Thiên, lại khiến cảm xúc Tiêu Nhất Thiên hơi không ổn định, hốc mắt cũng hơi hơi ẩm ướt.

Nhất là một câu cuối cùng đó: Được chứ?

Tràn ngập chờ mong

"Được!"

"Tất nhiên là được!"

Tiêu Nhất Thiên hơi đầy Tô An Nhiên ra khỏi ngực mình, nhìn ánh mắt thuần khiết của cô bé, vô cùng trịnh trong gật đầu nói: "Con vốn là con gái của bố, bố vốn là bố của con!
"Con gái ruột! Bố ruột!"

Du sao tuổi của Tô An Nhiên còn quá nhỏ, xem ra, Tô Tử Lam cũng không nói thân phận của Tiêu Nhất Thiên cho cô bé biết.

Tuy nhiên chuyện này không quan trọng!
Quan trọng là, Tô An Nhiên đã chấp nhận người bổ như Tiêu Nhất Thiên! "Con biết mà!"

Nụ cười trên mặt Tô An Nhiên giống như một đóa hoa tươi nở rộ, đắc ý nói: "Trước đó khi bố kể chuyện xưa cho con nghe thì con đã biết, bố muốn làm bố của con."

"Ha ha ha ha ha.."

Kèm theo một tiếng cười êm tai như chuông bạc, Tô An Nhiên bị Tiêu Nhất Thiên dùng một tay ôm lấy, ngồi trên cảnh tay phải của Tiêu Nhất Thiên, đột nhiên duỗi ra tay phải của mình, giơ ngón út ra, nói: "Nói rồi thì không được đổi ý đầu.

"Nào, ngoéo tay."

Tiêu Nhất Thiên lập tức đưa tay trái ra giờ ngón út lên ngoéo tay với Tô An Nhiên,

Tô Tiểu Manh vừa nghoéo tay vừa thì thầm: "Nghoéo tay, đóng dấu, một trăm năm, không được thay đổi!"

"A!"

Ngoéo tay xong, Tô An Nhiên tràn đầy kích động năm quả đấm nhỏ của mình vung vẩy mấy lần, sau đó nhếch môi, bẹp một tiếng, hôn lên mặt Tiêu Nhất Thiên.

Cười nói: "Con dấu có hiệu lực!"

"Bęp!"

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, cũng hôn lên trên mặt Tô An Nhiên một cái, gật đầu nói: "Con dấu có hiệu lực, không được phép đổi ý!"

Tô An Nhiên lập tức hô: "Bố!"

Tiêu Nhất Thiên lập tức đáp.

"Bő!"

"Bố!"

"U?

"Bồ! Bố! Bố bố bố bố bố bổ bố bố bố bổ..."

Tô An Nhiên sướng đến phát rồ, cái môi bé xinh tựa như như pháo liên châu, một hơi kêu mười mấy tiếng bố, giống như chỉ hận không thể kêu hết một lần những tiếng bố và những tình thương của bố bị thiếu trước bốn tuổi ra.

Gọi thật thoải mái!

Tiêu Nhất Thiên cũng trong bụng nở hoa, lòng tràn đầy vui vẻ, cảm thấy rất hạnh phúc!

Mà Tô Tử Lam đứng ở một bên, lầng lặng nhìn cảnh tượng rất ấm áp trước mắt, trong lúc bất tri bất giác nước mắt đã tràn ra khỏi hốc mắt, làm ướt hai gò má, trong

lòng ngũ vị tạp trần, khó mà nói nên lời! Lăn lộn trong ngực Tiêu Nhất Thiên hơn nửa ngày, Tô An Nhiên mới bằng lòng xuống dưới, một tay nắm tay Tiêu Nhất Thiên, một tay khác nằm tay Tô Tử Lam. Cười nói: "Mẹ, con có bố rồi!”

"Cảm giác có bố thật tuyệt!"

Tô Tử Lam lặng lẽ duỗi ra một cái tay khác, lau sạch nước mắt trên mặt.

" Bàn. Tớ có bổ!"

"Nhìn đi, người này chính là bố tớ, tớ không có lừa các cậu bổ của to là anh hùng vô địch, rất lợi hại"

"Nhị Nha, tớ có bố!"

"Thầy giáo Lý, con có bố!"

Trên đường rời khỏi nhà trẻ, Tô An Nhiên hân hoan nhảy cẫng. Gặp người nào cũng giới thiệu Tiêu Nhất Thiên với bọn họ, chỉ hận không thể khiến toàn thể giới đều biết từ hôm nay trở đi, Tô An Nhiên cũng không còn là một đứa con hoang không có bổ nữa!

Cô bé có bổ!

Hơn nữa. Bố của cô bé giống như tưởng tượng của cô bé, là một anh hùng vô

dich!

Giống như một thiên thần rất yêu bố mình...

...

Lúc đó!

Trong cư xá Gia Định!

Tô Thanh Cường ngồi ở trên xe lăn, Liễu Như Phương ở phía sau đẩy ông ấy, hai người từ trên lầu đi xuống, vốn là muốn đi nhà trẻ đón Tô An Nhiên tan học thế nhưng là vừa ra tới cầu thang thì lại đụng phải hai mẹ con Vương Tuyết Mai và Tôn Thanh Thảo.

Còn có một người đàn ông trạc tuổi Tôn Thanh Thảo.

Vương Tuyết Mai đi ở phía trước. Tôn Thanh Thảo ôm cánh tay người đàn ông trẻ tuổi đó theo ở phía sau, dáng vẻ hai người vô cùng thân mật, giống như là một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt.

"Ôi dào. Đây không phải là Như Phương sao!"

Nhìn thấy Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đang đi tới, hai mắt Vương Tuyết

Mai lập tức sáng lên, cười hỏi: "Hai người định đi đâu?"

"Đón Nhiên tan học

Liễu Như Phương không ngừng bước, thuận miệng đáp. "Đúng rồi, sắp đến thời gian tan học.

Vương Tuyết Mai cười nói: "Nói mới nhớ, Nhiên Nhiên, đứa bé này cũng thật đáng thương, khó khăn lắm mới có bố, mà còn là người có tiền có thể, kết quả, còn chưa được mấy ngày thì cậu Tiêu vô duyên vô cớ chết mất rồi."

"Haizzz.."

Làm bộ lắc đầu thở dài, tỏ vẻ trách trời thương dân, sau đó nói tiếp: "Theo tôi thấy, Nhiên Nhiên và Tử Lam nhà hai người, mẹ con bọn họ số mệnh không tốt, quả cứng. Khắc chồng, khắc bố!"

"Về sau lại muốn tìm được con rễ tốt như cậu Tiêu, chỉ sợ không dễ dàng đầu"

Vương Tuyết Mai là điển hình của người phụ nữ lấn yểu sợ mạnh, chê nghèo yêu giàu, nâng cao giẫm thấp. Trước đó Tiêu Nhất Thiên dùng danh nghĩa khác đính hôn với Tô Tử Lam thì bà ta châm chọc khiêu khích, về sau Tiêu Nhất Thiên tiêu tiền như nước, thân phận câu út của nhà họ Tiêu ở thủ đô bại lộ thì bà ta a dua nịnh hót!

Mà bây giờ!

Tiêu Nhất Thiên "chết" ở thành phố Hồ Chí Minh, hiển nhiên bà ta không cần phải tiếp tục nịnh bợ Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường nữa, trời trong mưa tạnh, bà t, lại cảm thấy bà ta đã ngon rồi, cho nên bây giờ, khi đối mặt với Liễu Như Phương thì cảm giác ưu việt đã bị diệt trước đó lại bùng phát trở lại!

Chỉ là bà ta không biết, mấy chục chiếc xe sang trọng đỉnh cấp đang trên đường tới đón Tô Thanh Cường và Liễu Như Phương...


"Cô!"

Liễu Như Phương cũng hoàn toàn không biết chuyện Tiêu Nhất Thiên khải hoàn trở về, cho nên khi bị Vương Tuyết Mai mia mai, bà ấy tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lại không phản bác được.

Dù sao, Vương Tuyết Mai nói là sự thật.

Đúng là mệnh của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên không hề tốt đẹp gì, năm năm trước vô cớ mang thai sinh con gái. Năm năm sau vừa đỉnh hôn thì chồng chết.

Nhưng mà!

Nếu nói Tô Tử Lam khắc chồng, Tô An Nhiên khắc bố thì bà ấy không thể nhận!

"Thanh Thảo nhà chúng tôi không giống vậy." Mia mai Tô Tử Lam và Tô An Nhiên còn ngại không đủ, ngay sau đó Vương Tuyết

Mai lại nâng con gái mình lên, chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi đang đứng chung với Tôn Thanh Thảo, dương dương đắc ý nói: "Hai người nhìn đi, số đào hoa của Thanh

Thảo nhà chúng tôi thật là mạnh"

"Không có Trần Thiếu Huy thì lập tức tới một Tôn Quốc Vinh!"

"Cũng họ Tôn!"

"Môn đăng hộ đối, trời sinh chính là con rể tốt của nhà chúng tôi!"

"Hơn nữa!"

"Quốc Vinh còn là bạn của Trần Thiếu Huy, trước đó khi Trần Thiếu Huy và Thanh Thảo nhà chúng tôi yêu nhau thì cậu ấy đang thầm mến Thanh Thảo nhà chúng tôi.

Phải nói là ông trời tác hợp cho!" Vương Tuyết Mai càng nói càng hưng phấn, quay đầu nhìn về phía một chiếc Mercedes Benz đậu ở cửa, chép miệng nói: "Ây, chiếc xe đó là của Đại Lực, cũng là Mercedes Benz!"

"Thanh Thảo nhà chúng tôi sinh ra là để ngồi Mercedes Benz. Đừng nói hai người, ngay cả người làm mẹ như tôi thì có đôi khi cũng hâm mộ nó..."

Vương Tuyết Mai chém gió rất hăng!

"Me!"

Sắc mặt Tôn Thanh Thảo cũng khó coi, thúc giục: "Đừng nói nữa, nhanh về nhà

đi." Mặc dù là con gái ruột của Vương Tuyết Mai nhưng nếu so về da mặt thì da mặt Tôn Thanh Thảo không dày như Vương Tuyết Mai, Trần Thiếu Huy vừa mới chết chưa được mấy ngày thì cô ta đã qua lại với bạn cũ khi còn sống của Trần Thiếu Huy, it nhiều gì cũng có chút xấu hổ.

Tuy vậy nhưng Vương Tuyết Mai không lấy đó làm hổ thẹn, ngược lại cho là vinh, gặp ai cũng nói, tuyên dương khắp nơi!

"Em yêu.

Tôn Đại Lực đưa tay ôm eo thon của Tôn Thanh Thảo, thậm chí còn thuận tay sờ mông Tôn Thanh Thảo một cái, cười nói: "Di nói không sai, hai chúng ta ở bên nhau là ông trời tác hợp cho.

"Di!"

Sau đó, Tôn Đại Lực nhìn về phía Vương Tuyết Mai, nói tiếp: "Cháu đã nghĩ kỹ, chờ sau khi cháu và Thanh Thảo kết hôn thì sẽ tặng chiếc Mercedes Benz đo cho di và chủ, để hai người đi."

"Cháu lại mua một chiếc Porsche khoảng một 3 tỷ rưới!"

Tôn Đại Lực rất biết thời thế

Vương Tuyết Mai khen anh ta, chuyện này khiến anh ta rất được lợi, hơn nữa, có vẻ như có thể lấy được bạn gái của Trần Thiếu Huy là một chuyện rất đáng để kiêu ngao

Mẹ vợ tương lai muốn nổ, người làm con rể như anh ta thì đương nhiên phải thừa cơ biểu hiện một chút, trợ giúp một chút.

"Thật? ??"

Hai mát Vương Tuyết Mai tỏa ánh sáng, lập tức đại hỉ, tùy ý chém gió một chút mà lại có thể làm ra một chiếc Porsche ba tỷ rưỡi. Đúng là cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống.

Nhưng mà!

Ngay khi Vương Tuyết Mai đang hưng phấn, chuẩn bị tiếp tục nhục nhã Liễu Như Phương vài câu thì đột nhiên chú ý tới, một chiếc Porsche màu đỏ chậm rãi lái vào cư

xả Gia Định. Chạy thẳng tới bên này! Vương Tuyết Mai sửng sốt một chút, chỉ vào chiếc Porsche đó hỏi: "Quốc Vinh, là

xe như vậy sao?"

Bao gồm cả Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường, tất cả mọi người đồng loạt liec mắt.

Nhìn qua chiếc xe Porsche màu đó đó.

Đó là một chiếc Porsche 911, là xe thể thao nhập khẩu. Chỉ nhìn một chút thì

dáng tươi cười của Tôn Quốc Vinh cứng ở trên mặt, sắc mặt hơi biến thành màu đen, là trong lòng thầm măng không thôi!

Mẹ nó!

Đây là ai vậy, không có ánh mắt như vậy!

Ông đây thuận miệng nổ một cái thôi, vừa nói muốn mua chiếc Porsche thì lái

một chiếc Porsche đến đây, không phải là đang vả mặt tôi sao?

Quan trọng nhất chính là

Dù cho nổ thì Tôn Quốc Vinh cũng không dám nổ lớn như vậy!

Anh ta nói muốn mua một chiếc Porsche khoảng ba tỷ rưỡi, thế nhưng chiếc

trước mắt này, mặc dù cũng là Porsche nhưng giá cả vượt xa ba tỷ rưỡi. Căn cứ hiểu biết của anh ta thì cả chiếc xe này hẳn là hơn sáu triệu!

Gió lớn như vậy thì sao chém được?

"Mau nhìn. Đằng sau còn có!"

Tôn Quốc Vinh đang lo không biết phải hóa giải tình huống xấu hổ trước mắt như thể nào thì Vương Tuyết Mai kinh hô một tiếng, chỉ thấy sau khi Porsche màu đỏ lái vào cư xá Gia Định thì ngay sau đó lại có một chiếc xe Ferrari theo đuôi phía sau, cũng chạy vào!

Đảng sau Ferrari là một chiếc Rolls-Royce!

Trong nháy mãt, tất cả mọi người trợn tròn mắt!

"Oh my god!"

Tròng mắt Vương Tuyết Mai trừng to giống như mắt trâu. Đều sắp trợn lồi ra khỏi hốc mắt, c một tiếng, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, không dám tin nói: "Mấy người này là ai?"

Phái biết, loại xe sang đỉnh cấp như Rolls-Royce, kháp cả thành phố Hải Phòng cũng chỉ có người giàu nhất thành phố Hải Phòng là Phạm Đức Thành mới xứng!

Đi theo phía sau Rolls-Royce là một chiếc Cadillac! Đằng sau Cadillac là Maybach! Sau đó là Maserati...

Bentley Mulsanne...

Lamborghini..

Từng chiếc xe, mỗi một chiếc đều là xe sang trọng có giá lên tới mấy chục tỷ, bình thường bất kỳ một chiếc nào cũng khó mà gặp được ở thành phố Hải Phòng, mà bây giờ lại nối đuôi nhau chạy vào cư xá Gia Định!

Phóng tầm mắt nhìn tới, giống như một một con rồng dài làm từ xe sang!

Chừng hai ba mươi chiếc!

Để cho người ta không kịp nhìn!

Cảnh tượng này khiến cho người ta kinh ngạc, có thể sáng mù mắt chó người

thường!

Ực ực! Ực ực! Ực ực...

Vương Tuyết Mai cũng được, Tôn Quốc Vinh và Tôn Thanh Thảo cũng được, ngay cả Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường cũng giống vậy, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, trợn mắt hốc mồm, không ngừng nuốt nước bọt, cám giác miệng đẳng lưỡi khô, giống như ngay cả nước bọt cũng sắp không đủ dùng!

Không chỉ có là bọn họ!

Người qua đường cũng bị đoàn xe thật dài này làm cho kinh ngạc, trong nháy mắt, cửa chính cửa cư xá Gia Định đứng đầy người, khắp nơi đen nghìn nghịt, chắn cho cửa khu chật như nêm cối!

Những người qua đường đó không ngừng kinh hô, bàn tán ầm ĩ, không hẹn mà cùng lấy điện thoại di động ra điên cuồng chụp ảnh đội xe đăng lên mạng, đăng lên Facebook, thậm chí còn phát trực tiếp!

"Bon ho..."

Nhìn đội xe khổng lồ do xe sang tạo thành này, một lát sau, Tôn Thanh Thảo nhíu mày lại, giật mình nói: "Bọn họ chạy tới chỗ chúng ta! !!"

Không riêng gì cô ta, Vương Tuyết Mai cũng nhận ra được.

Thế là, Vương Tuyết Mai quay đầu nhìn về phía Tôn Quốc Vinh. Hỏi: Quote

chẳng lẽ mấy người này là..."

"Bạn của cháu?"

Trong những người ở đây, muốn nói có tiền thì cũng chỉ có mình Tôn Quốc Vinh là có vốn liếng dày nhất, cho nên trong mắt Vương Tuyết Mai, nếu như đội xe trước mắt chạy tới chỗ bọn họ, như vậy thì chí có thể là Tôn Quốc Vinh!

Vừa nghĩ tới con rể của mình trâu bò như vậy, Vương Tuyết Mai kích động đến mặt đỏ tía tai, đều sắp nhảy dựng lên!

Mà Tôn Quốc Vinh, sắp khóc...

Không thèm quay đầu lại nhìn Vương Tuyết Mai, trong lòng chỉ muốn chửi thề! Nếu như ông đây có thể có một đám bạn như vậy thì bà cảm thấy ông đây sẽ để

Móa!

ý loại hàng qua tay như con gái của bà sao?

Đầu bị nước vào à?

Râm!

Ngay khi tất cả mọi người ôm một bụng nghi ngờ, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, không biết rõ lai lịch của đội xe này thế nào thì chiếc Porsche đi ở trước nhất đã đi tới cửa chính, thấy chiếc Mercedes Benz của Tôn Quốc Vinh chặn đường thì Porsche đột nhiên gia tốc, trực tiếp đụng vào, kèm theo một tiếng vang lớn chói tai, hất văng Mercedes Benz ra chừng ba mét.
Khoang xe Mercedes Benz màu đen bị đụng lõm trong nháy mắt, vô cùng thê thảm!

"Mẹ nó!"

Mí mắt Tôn Quốc Vinh nhảy dựng, nhảy lên cao ba thước

Trong lòng tự nhủ: Anh muốn giả vờ thì cứ giả đi, con mẹ nó, anh đụng xe của tôi làm gì?

Nếu như đối lại bình thường thì Tôn Quốc Vinh đã sớm không nhịn được mà xông

đi lên, tìm chủ xe Porsche tính số. Mà bây giờ, trước khi làm rõ thân phận của Porsche thì anh ta cũng không dám!

Khẽ cắn môi, nhịn!

Thậm chí, ngay cả cái râm cũng không dám phóng

Sợ phóng không tốt sẽ ảnh hưởng đến mình, dù sao, đồ đần cũng nhìn ra được, những vị trước mắt này chắc chắn không phải nhân vật dễ trêu

"Xe!"

"Xe của cháu!"

Tôn Quốc Vinh có thể nhịn, Vương Tuyết Mai lại không nhịn được, đưa tay đẩy Tôn Quốc Vinh một cái. Vội la lên: "Quốc Vinh! Bon họ đụng xe của cháu!"

"Nhanh! Ngăn bọn họ lại!"

"Đây đều là kẻ có tiền, để bọn họ đền! Đền tiền gấp đôi, ba tỷ rưỡi!"

Hiển nhiên Vương Tuyết Mai cũng đã nhìn ra, những người này cũng không phải

là bạn của Tôn Quốc Vinh nhưng chiếc Mercedes Benz màu đen của Tôn Quốc Vinh bị đụng lại làm cho bà ta tim được cơ hội!

Sau khi khiếp sợ, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là: Lừa bịp tiền!

Lừa bịp chết bọn họ!

Tôn Quốc Vinh quay đầu tức giận trừng Vương Tuyết Mai một cái. Rất muốn quất bà ta một bợp tay nhưng mà không đợi anh ta động tay, sau khi Porsche dừng lại thì cửa bên tài xế bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi từ bên trong chui ra!

Chính là Sói Nhĩ

Ngay sau đó, tiếng tạch tạch tạch không ngừng vang lên, cửa xe cửa hai ba mươi

chiếc xe sang trọng đằng sau lần lượt bị người đẩy ra, lần lượt có người đi ra, từng người một, cả đều là mấy người đàn ông trẻ tuổi có dáng người khôi ngô!

Sói X, Sói Tị Lang Trảo, Sói Mao, Sói Vĩ, Sói tim, Sói phổi... Mười tám người, tất cả đều đến đông đủ!

Ba người Sói Đồng và Sói Hồn, Sói Ảnh cũng ở đó!

"Làm sao

"Là cậu ta?"

Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường liếc mắt một cái thì nhận ra Sói Ảnh đứng

khuất trong đám người, những ngày gần đây, Sói Ảnh vẫn luôn ở trong cư xả Gia Định, phụ trách bảo hộ an toàn cho gia đình Tô Tử Lam. Cho nên, bọn họ quen thuộc với

Sói Ảnh nhất!

Hai người liếc nhau, đều có chút kinh ngạc! "Chính là bọn họ.

Sói Đồng giơ một ngón tay chỉ vào Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường.

Lập tức, tất cả mọi người nhanh chóng đi qua bên này, Lang Nhĩ đi trước nhất, liếc nhìn mẹ con Vương Tuyết Mai, Tôn Thanh Thảo và Tôn Quốc Vinh một chút, ảnh måt hơi lạnh!

"Cậu, cậu cậu cậu..."

Rất nhanh, Vương Tuyết Mai cũng chú ý tới sự tồn tại của Sói Ảnh, kinh ngạc nói:

"Sao cậu lại..."

Đầu lưỡi đều đang run rẩy!

Kinh ngạc không nói nên lời!

Trước đó trong nhà Tô Tử Lam, Vương Tuyết Mai và Tôn Thanh Thảo cũng đã gặp Sói Ánh, cho nên cũng nhận ra, tuy nhiên Vương Tuyết Mai chỉ xem Sói Ảnh là bạn của Tiêu Nhất Thiên, cũng không có suy nghĩ nhiều!

Mà bây giờ!

Nhìn thấy Sói Anh lại lái xe sang trọng đi chung với đám người giàu có không biết tới từ nơi nào này, Vương Tuyết Mai đều sợ ngây người!

Nói như vậy, Sói Ảnh cũng giống như Tiêu Nhất Thiên, cũng là công tử nhà giàu thân tàng bất lộ, là cậu cả nhà giàu?

Móa!

Sớm biết như thế thì trước đó đã để Tôn Thanh Thảo và Sói Ảnh thân cận hơn

một chút, còn tìm Tôn Quốc Vinh làm gì nữa? Nếu như có thể dính vào Sói Ảnh thì chẳng phải là nói là những người bạn này của Sói Ảnh cũng đã thành bạn của nhà họ Tôn bọn họ?

Lúc đó không phải là nhà họ Tôn sẽ bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, hoàn toàn phát đạt?

Trong nháy mắt, Vương Tuyết Mai tưởng tượng ra rất nhiều thứ!

Mà mấy người Sói Ảnh thì nhìn cũng không thèm nhìn Vương Tuyết Mai một cái,

ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường, hai ba

mươi người đứng thành ba hàng ngay ngắn!

Sau đó...

Đột nhiên khom người với Liễu Như Phương, cùng hô to lên: "Chào mẹ vợ!"

Trong những người này, ngoại trừ hai mươi mốt thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang đoàn ra thì người còn lại đều là tới góp đủ số, dù sao, gần ba mươi chiếc xe sang trọng đỉnh cấp, hai mươi mốt người bọn họ mỗi người lái một chiếc cũng không hết!


Những người tới góp đủ số đó cũng đi ra, cùng nhìn Liễu Như Phương hô to mẹ VỢ với thành viên của Huyết Lang đoàn!

Gần ba mươi người, hơn nữa từng người đều là cao thủ ám cảnh! Cùng kêu lên, tiếng như sấm vang!

Phịch!

Dọa đến chân Liễu Như Phương mềm nhũn, đặt mông ngồi chồm hổm ở trên sàn

nhà lạnh buốt, sắc mặt trăng bệch như tờ giấy. Vô cùng hoảng sợ nhìn đám người trước mắt này, đáy lòng giống như đời sống lấp biển, không khỏi kinh hãi!

Mẹ vợ ?

Cái quỷ gì?

Tôi chỉ có một đứa con gái, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều con rể như vậy?

Cũng không đủ cho mấy người chia đâu!

"Chào bố vợ!”

Không đợi Liêu Như Phương bình tĩnh lại thì đám sói con đó lại đổi mục tiêu thành Tô Thanh Cường đang ngồi trên xe lăn, cùng hô to lên, tiếng hồ rung trời! So với Liễu Như Phương thì Tô Thanh Cường trâm ôn hơn rat nhieu.

"Các cậu là..."

Tô Thanh Cường dân vẻ khiếp sợ trong lòng xuống, hỏi: "Là Tiêu Nhất Thiên gọi các cậu tới?" Khoảnh khắc nhìn thấy Sói Ảnh, Tô Thanh Cường nghĩ ngay đến Tiêu Nhất Thiên!

"Không sai!"

Sói Nhĩ đứng ở đầu hàng, nói: "Sói Vương trở về, đang ở chung với chị dâu!"

"Sói Vương là anh cả của chúng cháu. Hai bác là bổ mẹ vợ của anh ấy, cũng chính là bố mẹ vợ của chúng cháu.

"Chúng cháu nghe lệnh Sói Vương đến mời bố vợ đại nhân và mẹ vợ đại nhân di giá về biệt thự Tiền Giang, cả nhà đoàn tụ."

Một câu nói khiến mọi người sợ ngây người lần nữa!

Tô Thanh Cường kích động nói: "Cậu nói là, Tiêu Nhất Thiên, nó..."

"Nó còn sống?"

Không giống như Liễu Như Phương, ấn tượng của Tô Thanh Cường với Tiêu Nhất

Thiên vẫn không tệ. Lại thêm ông ấy nhận ra hình như Tô Tử Lam yêu Tiêu Nhất

Thiên thật, cho nên ông ấy không muốn Tiêu Nhất Thiên mất mạng như vậy! Bao gồm cả Liễu Như Phương và mấy người Vương Tuyết Mai. Tất cả mọi người dựng lỗ tai lên, vẻ mặt khác nhau nhìn chằm chằm Sói Nhĩ

Chờ đợi câu trả lời của Sói Nhĩ!

Tiêu Nhất Thiên sống hay chết rất quan trọng với bọn họ!

"Tất nhiên!"

Sói Nhĩ không chút do dự nói: "Sói Vương sống rất thoải mái, anh ấy và chị dâu đã đến nhà trẻ đón cháu gái của hai bác về

Răm!

Câu nói của Sói Nhĩ giống như là một luồng sấm sét nổ vang trong óc mọi người ta

Tiêu Nhất Thiên thật sự không chết!

Thật sự còn sống!

Phich!

Sắc mặt Vương Tuyết Mai xám như tro tàn, chân mềm nhũn, cũng đặt mông ngồi xổm xuống đất.

Trước đó, bà ta ỷ vào nhà Tô Tử Lam không có Tiêu Nhất Thiên che chở, còn

đang châm chọc Liễu Như Phương, nhục nhã me con Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, bây giờ thì tốt rồi, trong nháy mắt Tiêu Nhất Thiên lại khởi tử hoàn sinh, lại còn sống?

May quá, những lời vừa rồi không có bị những người trước mắt này nghe thấy, nếu không thì hậu quả khó mà lường được

"Bố vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân. Mời lên xe!"

Sói Nhĩ đưa tay ra hiệu.

Sói Đồng đi qua, đỡ Liễu Như Phương dây, cùng Liễu Như Phương đẩy Tô Thanh Cường ra cửa. Ngồi vào trong một trong những chiếc xe sang đỏ.

Sau đó, Sói Nhĩ quay đầu nhìn về phía Tôn Quốc Vinh vấn ngây người như phong, hói: "Cậu mới vừa nói, cậu muốn đổi một chiếc xe mới khoảng một triệu, thật sao?" "Tôi..."

Trong lòng Tôn Quốc Vinh giật thót!

Anh ta nhớ rất rõ, khi anh ta nói câu đó thì chiếc Porsche của Sói Nhĩ còn cách bọn họ chừng ba mươi mét!

Cách xa như vậy mà Sói Nhĩ có thể nghe được lời anh ta nói?

"Trả lời câu hỏi của tôi!" Đột nhiên giọng Lang Nhĩ lạnh đi, không nhịn được nói. Giống như Sói Đồng có con mắt khác hẳn với người bình thường, tám mươi mốt

thành viên của Huyết Lang đoàn, gần như từng người đều mang tuyệt kỹ, có chỗ hơn người, hơn nữa, danh hiệu của bọn họ cũng không phải là tùy tiện mà lấy!

Sói Nhĩ!

Tên như ý nghĩa, thính lực của cậu ta vượt xa người thường!

"Da, da da..."

Trái tim Tôn Quốc Vinh đập điên cuồng, đều sắp bị sợ tè ra quần, trước đó ba gia

tộc lớn ở phía nam thành phố đảo mắt một cách đã hóa thành tro, người bên ngoài không biết tình hình bên trong, nhưng anh ta là bạn của Trần Thiếu Huy nên ít nhiều vẫn là biết một chút

Cho nên!

Cái tên Tiêu Nhất Thiên với anh ta mà nói, giống như ác mộng!

Biết được Tiêu Nhất Thiên còn sống, mà tất cả những người trước mắt này đều là bạn của Tiêu Nhất Thiên, anh ta làm gì dám kiêu căng nữa? Gật đầu như giã tỏi, sau đó phich một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt Lang Nhĩ, về mặt đưa đảm nói: "Đại ca, tôi sai rồi!"

Trước mặt Sói Nhĩ, Tôn Quốc Vinh nhỏ bé như con kiến

Vương Tuyết Mai tan nát lòng!

Nhìn Tôn Quốc Vinh run rẩy quỳ rap trước mặt Sói Nhĩ, trong lòng nói, đây là con

rể tôi luôn tự hào sao?

Đây là cậu chủ nhà giàu hả?

Chó má!

Không có cả tư cách so sánh với Tiêu Nhất Thiên!

Ông nội nó, ông nội nó!

Sói Nhĩ cúi đầu nhìn Tôn Quốc Vinh, ánh mắt lạnh như băng. Giơ tay chỉ chiếc xe Mercedes màu đen vừa bị anh ấy đâm bay ba mét, hỏi tiếp: "Anh muốn đối xe mới, cho nên không dùng chiếc xe kia nữa đúng không?"

"Chuyên này.”

Tôn Quốc Vinh kinh ngạc trong lòng, đột nhiên có cám giác xấu, nhưng đối mặt với sự chất vấn của Sói Nhĩ, hắn ta không dám do dự, lập tức gật đầu nói: "Không, không dùng nữa"

Sói Nhĩ nói: "Cho nên, tôi phá nó giúp anh, anh nên cảm ơn tôi.”

“Đúng không?”

Tôn Quốc Vinh cắn môi, dập đầu xuống một cái, nói: "Cảm ơn anh!"

"Cảm ơn anh đâm trúng xe tôi." Tim của Tôn Quốc Vinh đang chảy máu!

Đó là chiếc Mercedes trị giá hơn tỷ, bị Sói Nhĩ đâm ra một chỗ lõm to ngay trước mặt anh ta. Mà anh ta lại quỳ gối trước mặt Sói Nhĩ, cúi đầu cảm ơn giống như một con chó!

Quả thực là rất nhục nhã!

Nhưng mà biết làm sao, quyền lực không bằng người ta thì phải củi đầu nhượng bộ, Tôn Quốc Vinh hiểu rõ, nếu anh ta dám nói một chữ "không", chỉ sợ không phải chiếc Mercedes bị phá, mà là anh ta bị đánh tàn phế!

Dù sao, Tiêu Nhất Thiên là tên giết người không chớp mắt!

Đám người Sói Nhĩ là bạn của Tiêu Nhất Thiên, hơn nữa ai cũng là người có tiền

có thể. Cho dù đánh anh ta tàn phế, thậm chí là giết anh ta, cũng không nhăn mày một cái!

"Tốt! Rất tốt!”

Lúc này Sói Nhĩ mới hài lòng gật đầu, sau đó vung tay lên, ra hiệu với những thành viên của Huyết Lang đoàn: "Đập cho tôi

"Được!"

Những thành viên của Huyết Lang đoàn nhếch miệng cười, lập tức có bảy tám người đi tới vây quanh chiếc xe Mercedes màu đen, nâng năm đấm mà hung dữ đập xe!

Không sử dụng bất cứ công cu gi, dùng năm đấm đập!

Râm!

Rầm rầm rầm!

Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mấy lần, Tôn Quốc Vinh, Vương Tuyết Mai và cả Tôn Thanh Tháo deu choang vang, on Dat Via!

Nóc xe, cửa xe, đầu xe, đuôi xe của Mercedes màu đen kia, đều là sắt tây hàng thật giá thật đấy!

Chắc chắn không thể phá!

Nhưng mà bây giờ, dưới nắm đấm của thành viên Huyết Lang đoàn, vậy mà không chịu nổi một cú giống như đậu phụ, dường như mỗi năm đẩm nện xuống, sắt tây lập tức lõm xuống một cái hố lớn như một quả bóng da!

Bảy tám người đấm liên tục...

Khoảng hai ba phút, chiếc Mercedes màu đen kia đã hỏng hết, từ một chiếc siêu xe giá trị hơn tỷ, biển thành một đống sắt vụn không thể dùng được!

Nhanh như chớp...

Một bánh xe chậm rãi lăn đến trước mặt Tôn Quốc Vinh.

Tôn Quốc Vinh củi đầu nhìn, nâng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thấp thỏm, mẹ nó, rốt cuộc những người này là ai?

Một cú đã đập một cái hố to trên sắt tây, nếu đập lên người...

Má!

Chẳng phải lập tức chết sao?

Sau khi đập xong, bảy tám thành viên của Huyết Lang đoàn vẫn chưa thỏa mãn. Một người trong đó thuận miệng nói với Tôn Quốc Vinh: “Thật sự là chưa từng đập xe nào hơn một tỷ, lần sau mua một chiếc mấy tỷ, nhớ gọi tôi đấy.

Tôn Quốc Vinh run chân, không nhịn được tè ra quân.

Sói Nhĩ nhìn chằm chằm Tôn Quốc Vinh, lạnh nhạt nói: "Nhớ cho kỹ, người của

nhà họ Tô không phải người mà lũ khốn các người có thể động tới!”

"Nếu có lần sau!"

"Các người sẽ giống chiếc xe Mercedes này!”

Đám người Sói Nhĩ tới hơi muộn nên không nghe thấy những lời Vương Tuyết Mai sỉ nhục Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, nếu không sẽ chẳng đơn giản là phá một chiếc xe!

"Vâng! vâng.."

Tôn Quốc Vinh vừa tẻ vừa dập đầu.

"Còn nữa

Sói Nhĩ liếc qua Vương Tuyết Mai và Tôn Thanh Thảo, nói: "Người phụ này không

hợp với anh.”

"Chia tay đi.”

Nói xong xoay người rời đi.

Gần ba mươi chiếc siêu xe đi lại như giỏ, gào thét mà tới cũng gào thét mà đi,

sau khi ra khỏi khu Gia Định lập tức tới Đồ Sơn! Đi đón Đỗ Tuyết Mai, Đỗ Thiết Sơn và Lâm Hoa..

11 giờ 40 trưa!

Tiêu Nhất Thiên mở chiếc Bentley, dẫn Tô Tử Lam và Tô An Nhiên về biệt thự Tiền Giang, đúng lúc gặp thành viên của Huyết Lang đoàn hấp tấp trở về ở cửa biệt thự Gần ba mươi chiếc siêu xe xếp thành hàng dài trên đường, tạo ra sự chú ý rất lớn! Phía sau đoàn xe, toàn là đám người đuổi theo chụp hình! "Tôi chụp cái."

Tiêu Nhất Thiên lic mắt, không khỏi tron mất màng: "Đám sói con này, thật là không để người khác yên tâm!"

Âmî thế này, có lẽ cả thành phố đều biết! Đoàn xe chậm rãi vào biệt thự Tiền Giang, những vệ sĩ ở cửa biệt thự ngan can đám người vây xem ở ngoài biệt thự, lúc này mới dần lắng xuống. Mà những người đó xác nhận chủ nhân siêu xe đều là bạn của Phạm Đức Thành, lập tức hiểu rõ

Nhìn khắp Thành phố Hải Phòng, e rằng chỉ có một mình Phạm Đức Thành có mạng giao thiệp lớn như vậy

“Bố ơi, đây là đâu vậy?"

Tiêu Nhất Thiên ngồi ở chỗ lái, Tô An Nhiên ngồi trên đùi Tiêu Nhất Thiên, nhìn biệt thự sang trọng qua cửa xe và kính chắn gió, trong đôi mắt sáng ngời hiện đầy vẻ tò mò.

Hỏi: “Đây là công viên sao? Lớn quá, đẹp quá!”

So sánh với ngôi nhà của Tô Tử Lam ở khu Gia Định, biệt thự Tiền Giang không chỉ cao hơn một hai cấp.

Đình đài lầu các, hành lang thuỷ tạ!

Quả thực giống như công viên!

Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Đây là nhà của người khác.”

“Hả?”

Tô An Nhiên sững sờ nói: "Đây là nhà sao?

"Sao có nhà lớn như vậy? Lớn hơn trường học của chúng con. Từ nhỏ ở khu Gia Định, bị ông cháu ba người Tô Chí Công, Tô Thanh Thế, Tô Thành Đạt xa lánh, cuộc sống của Tô Tử Lam không tốt đẹp lắm, tất nhiên tầm mắt

của Tô An Nhiên cũng hạn hẹp. Lần đầu tiên cô bé thấy biệt thự sang trọng, rộng lớn như vậy.

Tiêu Nhất Thiên than nhẹ một tiếng, sau đó cười nói: "Sau này bố cũng sẽ mua một ngôi nhà lớn như vậy cho An Nhiên, được không?"

Tô An Nhiên nghĩ ngợi, lắc đầu nói: “Không được...

"Õ?"

Tiêu Nhất Thiên ngây người nói: “Vì sao?”

Tô An Nhiên ôm cổ Tiêu Nhất Thiên, cầm tay Tô Tử Lam, trịnh trọng nói: "Nhà lớn hay nhỏ cũng không quan trọng, chỉ cần có thể bên bố mẹ, An Nhiên rất vui.”

"Nơi có bố và mẹ, mới là nhà”

Trong giọng nói có chút non nớt, nhưng nói ra lời này lại khiến Tiêu Nhất Thiên và

Tô Tử Lam kinh ngạc!

Con bé này, thật sự rất ngoan, rất hiểu chuyện.

Ngoan đến nỗi làm người ta đau lòng.

"Thiên!"

"Tử Lam!"

Đúng lúc này, Lâm Hoa đỡ Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn, Liễu Như Phương đẩy Tô Thanh Cường, cùng bước xuống siêu xe, vẻ mặt kích động đi tới bên này.

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam nhìn nhau, đẩy cửa xe ra, bế Tô An Nhiên xuống xe.

"Bà ngoại!"

"Ông ngoại!”

Tô An Nhiên được Tiêu Nhất Thiên ôm trong lòng, nhìn thấy Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường, lập tức vui mừng nói: "Mọi người nhìn xem! Mọi người mau nhìn xem!”

“Bố! Bố của cháu trở về rồi!”

Liễu Như Phương đỡ Tô Thanh Cường đi tới, nhìn Tiêu Nhất Thiên đầy ý tứ, gật đầu nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

“Bố, mẹ"

Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường hô một tiếng. Hốc mắt Liễu Như Phương hồng hồng, tựa như muốn khóc.

Hơn nữa!

Bà ấy nhìn Tiêu Nhất Thiên với một ánh mắt là lạ. Điều này khiến Tiêu Nhất Thiên không nhịn được mà động lòng, anh nhìn Đỗ Tuyết Mai đang đi phía sau, Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Tuyết Sơn liền đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, nghẹn ngào nói: “Nhất Thiên, cháu còn sống! Thật sự còn sống!"

"Mấy ngày nay cháu làm cho bà và ông ngoại lo lắng muốn chết!”

Sau đó, Đỗ Tuyết Mai cầm tay Liễu Như Phương, giải thích: “Về sự việc năm năm trước, lúc ở trên xe tôi đã nói với ba mẹ cháu rồi...”

Quả nhiên là thế!

Tiêu Nhất Thiên đột nhiên trở nên căng thẳng. Vẻ mặt áy náy nói với Liễu Như

Phương và Tô Thanh Cường: “Bố, mẹ, con xin lỗi, con không định giấu ba mẹ, con chỉ muốn tìm một cơ hội thích hợp, sau đó.”

"Đừng nói nữa”

Nước mắt chảy trên hai gò má Liễu Như Phương, bà ấy xua tay, ngắt lời Tiêu Nhất Thiên. Lắc đầu nói: “Trước kia tôi không muốn cậu và Tử Lam đến với nhau là vì không biết thân phận của cậu, sợ cậu sẽ làm tổn thương đến Tử Lam và An Nhiên.”

"Bây giờ tôi biết rồi!”

"Cậu và Tử Lam giống nhau, đều là những đứa trẻ đáng thương, sự việc năm năm trước không phải là lỗi của cậu, cậu và Tử Lam đều là người bị hại, tôi không "Tôi chỉ mong sau này cậu có thể đối xử tốt với Tử Lam và An Nhiên, làm tròn trách cậu."

trách nhiệm của một người chồng, người cha, tạo cho hai đứa nó một tổ ấm.." Với tư cách là một người mẹ, một người bà, Liễu Như Phương van luôn suy nghĩ cho Tô Tử Lam và Tô An Nhiên!

Mà bà ấy không phải là loại phụ nữ không nói lý lẽ!

Năm năm này Tô Tử Lam ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn luôn lo Tô An Nhiên!


Sự việc đó có thể nói là rào cản trong lòng của Tô Tử Lam!

Năm năm qua, một mình Tô Tử Lam gánh chịu áp lực tâm lý và áp lực của du luận, bị người khác giễu cợt, chỉ trỏ, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới một người đàn ông khác để giúp cho Tô An Nhiên có một gia đình đầy đủ!

Mà bây giờ!

Tiêu Nhất Thiên xuất hiện!

Sự thật của vụ việc năm năm trước cũng đã tra ra manh mối!

Đúng lúc Tiêu Nhất Thiên cũng là người đàn ông mà Tô Tử Lam luôn tìm kiếm, là bố ruột của Tô An Nhiên, hơn nữa ai có con måt tinh tường đều có thể nhận ra Tô Tử

Lam thật sự đã động lòng với Tiêu Nhất Thiên!

Mọi thứ dường như là sự sắp xếp tốt nhất!

Tới nước này rồi Liễu Như Phương còn gì để nói nữa chứ?

Chỉ có thể chúc phúc thôi!

"Mẹ"

"B6"

Tay trái Tiêu Nhất Thiên ôm Tô An Nhiên, tay phải nằm tay Tô Tử Lam, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Mọi người yên tâm, con cam đoan từ nay về sau, chỉ cần con còn sống, nhất định sẽ không để Tử Lam và An Nhiên chịu một chút thiệt thòi nào!”


"Đứa nhỏ này, nói bừa cái gì đó”

Đỗ Tuyết Mai vội vàng nói: “Cái gì mà chết hay không. Sau này không được nhàc

đến từ này nữa.”

Mặc dù đây chỉ là một buổi gặp mặt đơn giản, nhưng do thời điểm đặc biệt, lại vừa lúc mọi người mới biết được sự thật nên không khí có chút kỳ lạ, cứ như là cảnh đám cưới mà bố mẹ vợ đang giao con gái cho con rể vậy.

Cho đến khi có tiếng còi xe cảnh sát vang lên...

Sau khi Tổng Kiên Phong giải quyết xong chuyện của nhà họ Tô, ông ta cũng nóng lòng chạy tới, ông ta không ngốc, rất nhiều nhân vật lớn từ khắp nơi đều tụ tập ở biệt thự Tiền Giang, nên ông ta chắc chắn sẽ tới móc nối quan hệ.

Sau khi xuống xe, Tống Kiên Phong đi thẳng tới chỗ Tiêu Nhất Thiên. Cười nói: "Tôi đặc biệt tới đây uống chén rượu, ngài Nhất Thiên không để ý chứ?”

"Cục trưởng Tổng có thể đến là vẻ vang cho kẻ hèn này rồi”

Tiêu Nhất Thiên gật đầu cười nói: "Tập đoàn Tô Doãn bên kia phiền cục trưởng Tổng rồi." "Cậu Nhất Thiên nói gì vậy? Chỉ là trợ giúp chút mà thôi, nếu sau này cậu Nhất

Thiên cần trợ giúp gì, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ lập tức giúp đỡ"

Trước sự chứng kiến của các thành viên trong Huyết Lang đoàn, Tống Kiên Phong cố tình thể hiện rằng mình có mối quan hệ rất tốt với Tiêu Nhất Thiên.

Đúng lúc này, vệ sĩ nhà họ Phạm đi tới, nói: "Ngài Nhất Thiên”

"Các vị!”

“Bữa trưa đã sắp xếp xong, ông chủ bảo tôi đến đây mời các vị qua đó!"

Sau đó một đám người đi theo vệ sĩ kia đến đại sảnh nhà chính. Sảnh của nhà chính của Biệt thự nhà họ Phạm rất lớn!

Giống như một khách sạn hạng năm sao. Khoảng mấy trăm mét vuông, trang trí rất sang trọng, có thể nói là lộng lẫy vàng son!

Tiệc đã sản sàng!

Phạm Đức Thành cố ý sắp xếp hơn trăm người vào mười bàn tiệc theo hàng dọc, dựa theo mối quan hệ với Tiêu Nhất Thiên mà sắp xếp theo thứ tự. Mười bàn tiệc theo hàng dọc, mỗi bên năm hàng. Mỗi hàng có mười người, vừa đủ chứa một trăm người.

Hai mươi mốt thành viên của Huyết Lang đoàn được sắp xếp ở hàng đầu tiên bên trái và hàng đầu tiên bên phải, đây là chỗ của người trong nhà. Còn lại được sắp xếp theo thứ tự ở phía sau.

Chỉ có một dãy bàn tiệc nằm ngang, có thể coi là bàn chính!

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam ngồi ở giữa, Tô An Nhiên ngồi trên đùi Tiêu Nhất Thiên, Phạm Đức Thành và Tống Kiên Phong ngồi cạnh Tiêu Nhất Thiên, bên kia là một nhà Liễu Như Phương và Đỗ Tuyết Mai, đại diện cho cha mẹ của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam.

Mà hai vị ám cảnh viên mãn cũng được sắp xếp ngôi ở bàn chính để thể hiện sự tôn trọng.

Sau khi tất cả mọi người đã yên vị, đại sảnh tầng một đầy người, tiếng không ngừng, không khí vô cùng náo nhiệt.

"Mọi người yên lặng."

"Yên lặng!”

Vốn nghĩ làm một lễ cưới bình thường, hoặc phải nói là lễ kỷ niệm, lễ cảm ơn, nhưng mà, Phạm Đức Thành cảm thấy cơ hội đến rồi. Đột nhiên anh ta nhìn Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam một cái đầy ẩn ý, sau đó đứng lên nói lớn: "Tôi có một việc quan trọng cần phải thông báo!"

Ngay sau đó cả đại sảnh đều an tĩnh lại, tựa như kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Mọi người nhìn Phạm Đức Thành, Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam cũng rất mờ mịt, chuyện lớn gì vậy?

Tại sao chúng tôi lại không biết?

Dưới con mắt mong đợi của mọi người, Phạm Đức Thành tiếp tục nói: “Anh Nhất Thiên và cô Tử Lam đang yêu nhau, cả hai đều tài năng và xinh đẹp, hơn nữa họ còn có một đứa con gái hoạt bát đáng yêu..."

"Nhưng thật không may, bữa tiệc đính hôn trước đó của họ không hoàn hảo vì một số lý do đặc biệt..”

"Cho nên!”

"Hôm nay nhân cơ hội hiếm có này, người nhà của anh Nhất Thiên và cô Tử Lam đều đang ngồi đây, bạn bè, khách khứa đều đông đủ, không bằng chúng ta góp thêm niềm vui, hạnh phúc nhân đôi, tổ chức một lễ đính hôn cho bọn họ!”

“Để ngài Nhất Thiên cầu hôn cô Tử Lam trước mặt người lớn hai nhà, bạn bè thân thiết thì sao?”

Giọng nói vang vọng như sẩm nổi
Lòng Tiêu Nhất Thiên chấn động, sắc mặt lập tức xanh mét!

Con mẹ nó!

Cầu hôn?

Trước trận chiến trên sông Vận, khi Tiêu Nhất Thiên gọi điện thoại cho Tô Tử Lam, anh đã đích thân nói rằng lễ đính hôn lần trước không tính, sau khi trở về, anh phải làm lại cho cô!

Tiêu Nhất Thiên vẫn luôn ghi nhớ, không có quên!

Nhưng khi nội dung cuộc gọi, chỉ có Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam biết, chưa

từng nói với người ngoài!

Tại sao Phạm Đức Thành lại đột nhiên nhắc đến?

Khiến cho Tiêu Nhất Thiên bất ngờ không kịp trở tay!

Trận chiến lớn vừa kết thúc, Tiêu Nhất Thiên còn chưa kịp chuẩn bị cái gì, thay vì đột ngột bảo anh cầu hôn, anh lấy cái gì mà cầu hôn?

Cũng không thể tay không mà cầu hôn, bảo Tô Tử Lam gả cho anh được đúng là không?

Này cũng qua loa quá rồi!

Tiêu Nhất Thiên quay đầu lại liếc nhìn Tô Tử Lam, nhìn thấy sắc mặt Tô Tử Lam đầy vẻ kinh ngạc, nhíu mày xấu hổ, hiển nhiên là giống như anh, chẳng hay biết gì!

Nhưng mà!

Tiêu Nhất Thiên nhìn ra ngoài, vừa ngượng ngập vừa hoảng sợ, Tô Tử Lam vừa hồi hộp xen lẫn mong đợi, hình như cô coi lời cầu hôn đột ngột này là một bất ngờ lớn mà Tiêu Nhất Thiên đã sắp xếp cho cô!

"Hay lắm!”

Đột nhiên, Tô An Nhiên đang ngồi trên đùi Tiêu Nhất Thiên nhảy dựng lên, hào hứng nói: “Bố sắp cầu hôn mẹ!”

Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên lại xanh thêm vài phần!

Phạm Đức Thành đã nói ra rồi, không thể rút lại được nữa, Tô Tử Lam mong đợi, Tô An Nhiên vui mừng, có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào, nếu như bây giờ Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, làm sao có thể ăn bữa cơm này?

Đâm lao thì phải theo lao!

"Tôi là một cậu bé ngoan, này thật là xấu hổ.”

Tiêu Nhất Thiên hung hăng trừng mắt với Phạm Đức Thành, có loại xúc động muốn đêm lão già này ra chặt làm tám khúc, thầm mắng trong lòng: Ông nội ông! Đừng có tập kích bất ngờ như vậy chứ, cho dù muốn làm cũng phải báo trước với tôi

một tiếng chứ?

Liếc mất nhìn nhau với Tiêu Nhất Thiên, khóe môi Phạm Đức Thành nhếch lên thành một nụ cười. Nụ cười này có chút gian trả.

Như muốn nói: Cậu có ngạc nhiên không?

Có bất ngờ không?

Đừng trách tôi không nói trước với cậu, nói cho cậu rồi thì có còn bất ngờ nữa

không?

"Cầu hôn!”

"Cầu hôn!”

"Cầu hôn!”

21 thành viên của Huyết Lang đoàn ngồi ở hàng đầu tiên giống như là đã bàn bạc

trước mà cùng đứng lên đồng thanh hpp.

Ngay lúc tiếng hô của bọn họ vang lên, mười mấy vệ sĩ nhà họ Phạm vọt vào, trong tay cầm hoa tươi, thảm đỏ và bóng bay đủ màu sắc..

Và nhiều thứ khác nữa!

Hầu hết những thứ cần thiết đều đã được chuẩn bị đây đủ!

Nhìn thấy một màn này, Tiêu Nhất Thiên sao còn không hiểu chuyện này không phải do một mình Phạm Đức Thành sắp xếp, mà là cùng với đàn sói con trước mắt này bắt tay chơi anh một vố.

Động tác của mấy vệ sĩ nhà họ Phạm rất nhanh, sau khi vào không đến mấy phút đã bày ra giữa tiệc rượu một sân khẩu để cầu hôn!

Thoạt nhìn vô cùng xa hoa!

Mà thảm đỏ được trái từ chỗ của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam đến phía trước bàn tiệc chính!

“Tử Lam, An Nhiên, lại đây”

Lúc này, Lâm Hoa đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, gật đầu cười với Tiêu Nhất Thiên. Sau đó nắm tay Tô Tử Lam và Tô An Nhiên kéo ra khỏi ghế ở bàn tiệc chính.

Đi theo thảm đỏ đến trung tâm của sân khấu cầu hôn!

Ai cũng có thể nhìn ra được, đây là muốn để Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đến sân khẩu giữa bữa tiệc chờ. Chờ Tiêu Nhất Thiên đi đến, cầu hôn cô trước mặt mọi người!

Mặt Tô Tử Lam đỏ bừng, tim đập như sấm, vô cùng căng thẳng!

Còn Tô An Nhiên rất vui vẻ, hưng phấn không thôi!

"Di à! Di."

Tiêu Nhất Thiên không nói nên lời, có vẻ như Lâm Hoa cũng là đồng bọn của mấy người kia, đã biết trước mấy người kia sắp xếp những việc này nên bây giờ mới phối hợp cùng bọn họ!

Mấu chốt là!

Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhấn đâu? Tiêu Nhất Thiên còn chưa chuẩn bị nhẫn để cầu hôn!

"Nhất Thiên!”

Ngay lúc Tiêu Nhất Thiên đang không biết làm sao, lòng như lửa đốt thì Đỗ Tuyết Mai đứng lên, đi đến bên cạnh anh, đưa ra một hộp quà màu đỏ kích thước bằng quả trứng, cười nói: "Có thể nhìn ngày cháu thành gia lập nghiệp này, bà ngoại và ông ngoại đều mừng rỡ trong lòng”

"Đây, bà ngoại chuẩn bị cho cháu, nhẫn cầu hôn”

"Đây là di vật duy nhất của mẹ cháu” "Lúc trước, khi mẹ cháu đến thủ đô đã giao chiếc nhẫn này lại cho bà và dặn đi dặn lại rằng chiếc nhẫn này rất quan trọng, là lễ vật con bé tặng cho con dâu tương lai."

"Chỉ chờ đến lúc cháu tìm được người phụ nữ của lòng mình, đến lúc kết hôn hoặc cầu hôn mới có thể lấy ra!"

"Hiện tại thời điểm đó đã đến rồi."

Nói xong Đỗ Tuyết Mai trực tiếp nhét hộp quà màu đỏ vào tay Tiêu Nhất Thiên, ra hiệu: “Đi đi."

"Bà ngoại, bà cũng biết những việc này?”

Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn choáng váng, chết tiệt. Ngoại trừ anh và Tô Tử Lam, còn có các thành viên của Huyết Lang đoàn, tất cả mọi người đều đã biết trước rồi! Cho nước nếu bạn khát, cho gối nếu bạn buồn ngủ, mọi thứ đều đã sẵn sàng! Chỉ chờ Tiêu Nhất Thiên cầu hôn!

Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường, và cả hai đều gật đầu mỉm cười. Nhìn đến Đoàn Minh Triết và lão hòa thượng, trên mặt hai người cũng lộ ra một tia gian trá!

Đỗ Tuyết Mai giải thích: “Vừa rồi lúc bọn họ đón bà và ông ngoại đã lặng lẽ nói cho chúng ta biết."

"Được rồi."

Tiêu Nhất Thiên đột nhiên sững sờ!

Thảo nào lúc đó bầy sói con lao nhao đòi đi đón gia đình Liễu Như Phương và Đỗ Tuyết Mai, thì ra là có ý đồ xấu!

Mặc dù bị họ tính kế nhưng trong lòng Tiêu Nhất Thiên rất ấm áp!

Đây mới là bạn bè! Đây mới là gia đình!

Biết bạn cần gì, lặng lẽ thay bạn chuẩn bị tốt mọi thứ, lưu lại cho bạn thời điểm rực rỡ nhất!

"Cảm ơn bà!"

Tiêu Nhất Thiên không do dự nữa, cầm chặt hộp quà màu đỏ trong tay, đi qua bàn tiệc trước mặt, bước lên thảm đỏ mới tinh, cầm lấy bó hoa hồng do bây sói con đưa, từng bước từng bước một, không hề vội vàng hay chậm trễ, đi đến sân khấu nơi mà Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đang đứng.

Mỗi bước chân như đang bước vào trái tim Tô Tử Lam.

Tô Tử Lam nằm lấy tay Tô An Nhiên. Sau khi hít thở sâu vài lần liên tiếp, nhưng vẫn khó có thể kìm nén được tâm trạng kích động.

"Mẹ!"

Tô An Nhiên mừng rỡ nói: "Bố đến đây! Đến đây đi!"

Chỉ cách có bốn năm mét, trong nháy mắt, Tiêu Nhất Thiên đã đến trước mặt Tô Tử Lam và Tô An Nhiên. Anh hơi cúi đầu, dáng người vạm vỡ như núi vững vàng, đôi mắt dịu dàng như nước suối trong veo.

"Vo!"

Tiêu Nhất Thiên mở miệng, nhỏ giọng gọi. Đưa bó hoa hồng trên tay cho Tô Tử Lam, chân thành nói: "Thưc xin lỗi!”

"Những năm này đã khiến em và An Nhiên chịu khổ”

"Cảm ơn em!"
Đã cho anh một đứa con gái ngoan, và cho anh một cơ hội được yêu em, thương em, chăm sóc mẹ con em"

"Cả đời này, gió tuyết là em, bình lặng là em, bất cử nơi đầu, trong tâm anh cũng đều là em."

"Cưới anh nhé?"

Nói xong, Tiêu Nhất Thiên quỳ một gối xuống trước mặt Tô Tử Lam, giơ tay nâng hộp quà màu đỏ lên, nhẹ nhàng nhấc nắp hộp quà lên, lộ ra chiếc nhẫn mà Đỗ Thanh Trúc chuẩn bị cho con dâu tương lai...

Hôm nay cũng là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên thấy chiếc nhẫn đó.

Từ trước đến nay chưa từng thấy Đỗ Thanh Trúc đeo chiếc nhẫn này. Nếu lúc nãy

Đỗ Tuyết Mai không bất ngờ lấy ra, thì Tiêu Nhất Thiên thậm chí còn không biết đến

sự tồn tại của nó.

"Chà!"

Không đợi Tô Tử Lam kịp có phản ứng gì đã thấy Tô An Nhiên chúi đầu nhìn chiếc nhẫn, miệng không ngừng reo lên: "Đẹp quá!"

Đó không phải là một chiếc nhẫn bình thường!

Trong chiếc nhẫn có khảm một viên ngọc to bằng hạt đậu hình bầu dục, màu đỏ tươi hệt như máu.

Xung quanh viên ngọc đỏ còn điểm xuyến thêm một vòng kim cương nhìn vô cùng bắt mắt.

Vừa nhìn đã biết chiếc nhẫn này có giá trị không hề nhỏ!

Các thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang đoàn ngồi ở hàng đầu tiên không khỏi tò mò, đến mức đứng bật cả dậy, vừa vỗ tay vừa hô to: "Kết hôn với anh ấy đi!"

"Kết hôn với anh ấy đi!"

"Kết hôn với anh ấy đi!"

Nếu nói đến gây chuyện phá phách thì đám sói con tinh ranh này là giỏi nhất. Để tăng thêm bầu không khí, Sói Thất ý vào cuống họng tốt và giọng hát đỉnh cao của mình, anh chàng lập tức cầm đầu mọi người chế lời bài hát 'Quãng đời còn lai" của Mã Lương dựa trên lời cầu hôn trước đó của Tiêu Nhất Thiên mà hát to lên.

Những bông hoa kiều diễm

Chiếc nhẫn quý giá ...

Tiếng ca rung động lòng người...

Giai điệu tao nhã vang lên ...

Thêm cả người đàn ông đang quỳ trước mặt mình ...

Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam trở thành nhân vật chính trong khung cảnh như thế này, trong lòng như có sóng biển cuộn trào lên xuống dữ dội, nước mắt bất giác tuôn rơi, ướt đẫm hai gò má xinh đẹp..

Cô bị người ta làm cho cảm động mất rồi!

Sự xúc động trong trái tim của Tô Tử Lam không thể nói thành lời!

Năm năm trước, từ lúc biết mình có thai, Tô Tử Lam không còn dám trông đợi

vào tình yêu nữa, chỉ nghĩ bản thân phải chăm chỉ làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, chăm sóc bố mẹ thật tốt và nuôi dạy con gái của mình nên người!

Vậy mà giờ đây...

Cô cuối cùng cũng đã tìm được người đó, bổ ruột của Tô An Nhiên!

Lại còn...
Yêu tha thiết người đàn ông này!

May mà...

Người đàn ông ấy cũng yêu cô giống như thế!

Năm năm!

Cũng chỉ là một vòng tuần hoàn có phải không?

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, trái tim nhảy múa loạn xạ, trong đầu cô bất chot lóe lên một hình ảnh, Tô Tử Lam ngây người đứng đó, cô đứng giữa sân khẩu, xung quanh toàn là hoa, năm giây, mười giây, ba mươi giây ..

Có đứng sững như trời trồng gần một phút, quên cả phản ứng lại ..

Mãi đến khi... "Me!"

Tô An Nhiên không đợi thêm được nữa, con bé kéo góc quân của Tô Tử Lam,

thúc giục: "Kìa mẹ, mẹ làm sao vậy? Mau đồng ý với bố đi, bố quỳ đau gối lắm." Con nhỏ tuy lớn, dù mới hơn bốn tuổi nhưng đã biết nhiều.

Nghe tiếng kêu của con, lúc này Tô Tử Lam mới giật tỉnh.

Cô không lau nước mắt trên má, cũng không mở miệng nói lời này mà cúi đầu, đối diện với ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên, rồi kiên định gật đầu.

Cô đưa tay phải ra trước mặt Tiêu Nhất Thiên,

Ý này chắc không cần nói cũng đã rõ.

Tất cả đều không cần nói nữa.

Khóe miệng Tiêu Nhất Thiên khẽ cong lên, nở nụ cười mãn nguyện. Đương nhiên anh hiểu ý của Tô Tử Lam, cũng chẳng ngần ngại vươn tay lấy chiếc nhẫn Huyết Ngọc vô cùng giá trị ở trong hộp ra.

Hồng ngọc đỏ tươi như máu!

Tiêu Nhất Thiên còn không thèm nhìn chiếc nhẫn, anh đón lấy bàn tay của Tô Tử Lam, từ từ đeo chiếc vào ngón áp út trên bàn tay phải của Tô Tử Lam.

Tay phải, ngón áp út!

Nước Đại Hạ có câu: nam tả nữ hữu. Người ta nói ngón áp út nối liên với trái tim nên nó biểu tượng cho tình yêu thiêng liêng không gì sánh bằng. Khi người phụ nữ bằng lòng để người đàn ông đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay phải của mình thì điều đó có nghĩa là: cô ấy đang tuyên bố với cả thế giới rắng cô đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, hai người yêu thương tôn trọng lẫn nhau, đồng ý nắm tay nhau đi đến hết đoạn đường hôn nhân sắp tới. Cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.


Vì vậy, đây là thời khắc vô cùng thiêng liêng đối với cả hai!

(*chú thích: đàn ông bên trái, phụ nữ bên phải.) Đặc biệt là trước bao nhiêu ánh mắt xung quanh và sự chứng kiến của rất nhiều

người thân và bạn bè!

Chiếc nhẫn Huyết Ngọc lấp lánh trên ngón tay mảnh khảnh thon dài của Tô Tử Lam trông vô cùng đẹp mắt. Như thể là thiết kế dành riêng cho cô vậy, không quá chật hay lỏng lẻo, mà vô cùng vừa vặn!

"Bà xã, anh yêu em!"

Đeo nhẫn xong, Tiêu Nhất Thiên nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của Tô Tử Lam, sau đó chậm rãi đứng dậy, đưa ngón tay vuốt đi nước mắt trên má cô.

Bắt gặp ánh mắt dịu dàng và kiên định của Tiêu Nhất Thiên, cảm nhận được ngón tay anh đang vuốt nhẹ lên má mình, trái tim Tô Tử Lam đập loạn xạ, mặt đỏ bừng, môi run rẩy, không biết lấy can đảm từ đâu ra, cô cũng nhìn anh: "Ông xã, em cũng yêu anh!"

Giọng nói tuy không lớn nhưng lại chứa chan tình cảm!

Trước đây Tiêu Nhất Thiên đã từng gọi Tô Tử Lam là bà xã rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam trực tiếp gọi anh là ông xã.

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên chợt run lên mấy cái.

Anh nằm lấy tay Tô Tử Lam, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, như thể sẽ

không bao giờ tách rời.

"Bố!"

"Me!"

Lúc nhìn thấy mọi người vỗ tay tán thưởng, Tô An Nhiên bỗng sốt ruột nhảy dựng

lên. Cổ hết sức bám víu lấy quần áo Tiêu Nhất Thiên với Tô Tử Lam, nói như gào:

"Con... con nữa! Con cũng muốn! Con cũng muốn!"

"Bể con với!"

Trong hoàn cảnh này, làm sao có thể thiếu cô công chúa nhỏ dễ thương của mình

được.

Ngay lập tức Tiêu Nhất Thiên buông tay phải ra, bế bổng Tô An Nhiên lên ôm trước ngực, cả nhà ba người ôm nhau, cười vui vẻ giữa bạt ngàn hoa tươi, cảm nhận từng giây hạnh phúc trong khoảnh khắc này.

Còn tay trái của Tiêu Nhất Thiên vẫn nắm chặt lấy tay phải của Tô Tử Lam. Mẫu một giây trôi qua là một lần trải tim anh run lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ.

"Đây là..."

Lúc này, chiếc nhẫn Huyết Ngọc mà Tô Tử Lam đang đeo ở ngón áp út dường như có một làn sóng dao động!

Cực kì vi diệu...

Hầu như không thể nhận thấy!

Nếu không phải vì Tiêu Nhất Thiên đã bước được một chân vào Minh Cảnh, một phần năng lượng Minh Kinh còn tinh khiết hơn cả Am Kinh được ngưng tụ trong đan điền, e rằng ngay cả cao thủ Ám kình viên mãn giỏi nhất cũng không thể nhận ra sự khác thường đột ngột của chiếc nhẫn Huyết Ngọc đỏ.

Mẹ nó!

Chuyện gì thế này?

Tiêu Nhất Thiên nhíu mày, chiếc nhẫn Huyết Ngọc này là do Đỗ Tuyết Mai đưa

cho anh, bà nói nó là di vật mà mẹ anh muốn trao lại cho con dâu tương lai. Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thanh Trúc sẽ không làm hại Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam!

"Chẳng lẽ là...."

Suy nghĩ của Tiêu Nhất Thiên lóe lên trong tiềm thức, anh thầm nghĩ: "Vừa rồi bà

ngoại có nói chiếc nhẫn Huyết Ngọc này rất quan trọng, không phải vật tầm thường. Chẳng lẽ không chỉ đơn giản nằm ở giá trị cao ngất của nó mà còn liên quan đến những bí mật khác nữa ư?"

"Hôn đi!"

"Hôn đi!"

"Hôn đi!"

Trong lúc Tiêu Nhất Thiên đang suy nghĩ về điều đó, đám Sói con lại bắt đầu ồn ào. Hét một tiếng là vang xa một tiếng.

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam tách nhau ra, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Nhất

Thiên đỏ bừng vì xấu hổ khi nghe thấy tiếng la hét xung quanh. Lần đầu tiên cô và Tiêu Nhất Thiên hôn nhau là ở trước cổng bệnh viện thành phố, còn bị Liễu Như Phương bắt gặp, giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ vô cùng.

Bây giờ lại đứng trước mặt cả trăm người như vậy, thử hỏi cô còn xấu hổ đến

mức nào nữa chứ?

"Im miệng hết cho tôi!"

Nhìn Tô Tử Lam ngượng ngùng ra mặt, Tiêu Nhất Thiên đương nhiên sẽ không để đám sói con kia bát nháo nữa, anh vừa cười vừa chửi, đang định dắt Tô Tử Lam rời khỏi sân khẩu, Tô An Nhiên đang ôm cổ anh bất ngờ lên tiếng: "Bố mẹ phải hôn nhau chử."

"Bố mẹ của mấy bạn khác đều hôn nhau hết đó."

Nói rồi, con nhóc tinh quái một tay quàng qua cổ Tiêu Nhất Thiên, tay còn lại quàng tay qua cổ Tô Tử Lam, nhếch mép nói: "Bố mẹ mau hôn nhau đi, con sẽ che lại, không để bọn họ nhìn trộm đâu."

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam nhìn nhau, lại càng trở nên xấu hổ hơn...

Tô Tử Lam quả thật rất xấu hổ. Còn Tiêu Nhất Thiên thì...

Không hôn cũng được, nhưng nếu có thể thì hôn một cái càng tốt chứ sao! Anh lén siết chặt tay phải của Tô An Nhiên một cái nữa, trong bụng nghĩ thầm, đúng là

con mình, quả nhiên là con gái rượu có khác.

Làm tốt lắm!

"Hay là..."

Tiêu Nhất Thiên cười nói: "Hôn một cái nhỉ?"

"Anh!"

Tô Tử Lam nhìn Tô Tử Lam chẳng khác gì lưu manh.

Nhưng mà!

Xấu hổ thì xấu hổ, khó xử lại càng khó xử hơn. Trong bầu không khí như vậy, Tô

Tử Lam cũng không muốn phụ sự quan tâm của mọi người, dù sao tất cả những người có mặt ở đây đều là người thân, bạn bè của cô. Bọn họ đã dày công sắp đặt hôn lễ này cho cô, nếu ngay cả một cái hôn cũng từ chối thì không được hay ch lãm.

Thế là...

Tô Tử Lam lúng túng nhìn Tiêu Nhất Thiên, cô hít sâu một hơi, mím môi, sau đó như thu hết can đảm, chậm rãi nhằm mắt lại.

Như thế này đã quá rõ ràng rồi..

Đồ lưu manh, nào thì hôn đi!

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Nhất Thiên còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy tiếng reo phấn khích của Tô An Nhiên, con bé cười khúc khích, ra hiệu: "Bố, bố mau

hôn đi!"

"Mau hôn đi mà!"

Trông bộ dạng mất kiên nhẫn như thể chỉ cần bất cần một chút là sẽ mất đi Tiêu Nhất Thiên, người bố mới nhận lại này, nên con bé phải dùng đến cách này để xác định mối quan hệ giữa Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam càng sớm càng tốt.

Tô An Nhiên quả thật là một con nhóc tinh quái, suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ cần hôn mẹ một cái là bố sẽ không chạy mất nữa.

Tất nhiên là Tiêu Nhất Thiên sẽ không khách sáo với vợ của mình rồi. Anh gật đầu cười, sau đó cúi người hôn lên đôi môi mỏng manh ẩm ướt của Tô Tử Lam, cơ thể cô run lên như bị điện giật, tim đập thình thịch, điên cuồng, hối hả...

"Tuyệt quá đi!"

Tô An Nhiên lần này mừng rỡ vô cùng, trên mặt tràn đầy hưng phấn, như thể đạt được 100 điểm trong kỳ thi. Hai tay ôm chặt lấy cổ của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, gång sức dùng thân hình nhỏ bé của mình che hết tầm mắt của mấy thành viên Huyết Lang Đoàn đang ngồi phía dưới, ra vẻ đắc ý nói: "Bổ và mẹ đang chơi trò hôn nhau, các chú nhằm mắt lại đi. Đừng nhìn trộm nhé!

"Ai nhìn trộm, người đó là chó con."

Vừa nói xong, bản thân con bé cũng không cam tâm cúi đầu, nhìn trộm Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam mấy cái, rồi lần lượt hôn lên má của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử

Lam.

Tô An Nhiên cười híp mắt, nói: "Con là em bé ngoan của bố mẹ, con nhìn trộm cũng không tính là chó con đâu nhé."

Xung quanh không ngớt tiếng cười.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy thích thú trước sự tinh quái của Tô An Nhiên.

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam yêu nhau cuối cùng cũng đến được với nhau, nhìn thấy cả gia đình ba người hạnh phúc vui vẻ, mọi người có mặt ở đây đều rất mừng cho họ.

Nhưng mà...

Hơn cả vui mừng, Đỗ Tuyết Mai, Đỗ Thiết Sơn, Liễu Như Phương hay Tô Thanh Cường đều không khỏi rơi lệ. Họ là người thân của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, không ai hiểu rõ những chuyện đã qua của hai người hơn bọn họ.

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam trong mắt họ đều là những đứa trẻ có số khổ.

Nhưng giữa hàng mi của Sói Đồng dường như có chút mất mát.

Chuyện trên đời, làm gì có chuyện gì là hoàn hảo đâu!

Có người vui, cũng có người buồn...

...

Hôn nhau gần hai phút, Tiêu Nhất Thiên mới lưu luyến buông Tô Tử Lam ra, cười nói: "Bà xã, miệng của em ngọt lắm."

"Anh đi chết đi!"

Tô Tử Lam mặt đỏ như trái cà chua chín, son trên môi cũng bị Tiêu Nhất Thiên nuốt mất. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, hứ, đã lợi dụng còn khoe ra.

Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi.

Phạm Đức Thành lại gợi ý: "Hay là người lớn hai bên gia đình cùng lên sân khấu chụp một bức ảnh làm kỉ niệm đi?"

"Nhân tiện, định ngày thành hôn ngay và luôn đi!"

Nếu đã đính hôn rồi thì đương nhiên phải ấn định cả ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ.

Con gái của hai người đều đã hơn bốn tuổi rồi, dù sao phụ nữ chưa chồng mà đã có con cũng không nên chậm trễ việc kết hôn hơn nữa.

"Được, được đấy!"

Đỗ Tuyết Mai tự nhiên tràn đầy vui mừng, lập tức đứng dậy, Lâm Hoa cũng dìu Đỗ

Thiết Sơn đứng lên cùng. Bọn họ mỉm cười tiến về phía sân khấu, đón lấy Tô An Nhiên trên tay Tiêu Nhất Thiên.

Đứa cháu gái Tô An Nhiên này, bọn họ càng tiếp xúc càng thấy cưng.

Liễu Như Phương do dự một lúc lâu mới đứng dậy, đưa tay đẩy xe lăn của Tô Thanh Cường, nhưng ông với Tiêu Nhất Thiên lại nhìn nhau, thầm trao đổi ánh mắt,

rồi đột nhiên vẫy tay cười: "Không cần đẩy. Để tôi." Tô Thanh Cường bị tật ở chân phải ngồi xe lăn, lúc bình thường ông ấy vẫn có thể

tự mình di chuyển được trong phạm vị nhỏ.

Chỉ là dịp hôm nay rổ ràng không thích hợp. nhau, các chú nhằm mắt lại đi. Đừng nhìn trộm nhé!

"Ai nhìn trộm, người đó là chó con."

Vừa nói xong, bản thân con bé cũng không cam tâm cúi đầu, nhìn trộm Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam mấy cái, rồi lần lượt hôn lên má của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử

Lam.

Tô An Nhiên cười híp mắt, nói: "Con là em bé ngoan của bố mẹ, con nhìn trộm cũng không tính là chó con đâu nhé."

Xung quanh không ngớt tiếng cười.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy thích thú trước sự tinh quái của Tô An Nhiên.

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam yêu nhau cuối cùng cũng đến được với nhau, nhìn thấy cả gia đình ba người hạnh phúc vui vẻ, mọi người có mặt ở đây đều rất mừng cho họ.

Nhưng mà...

Hơn cả vui mừng, Đỗ Tuyết Mai, Đỗ Thiết Sơn, Liễu Như Phương hay Tô Thanh Cường đều không khỏi rơi lệ. Họ là người thân của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, không ai hiểu rõ những chuyện đã qua của hai người hơn bọn họ.

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam trong mắt họ đều là những đứa trẻ có số khổ.

Nhưng giữa hàng mi của Sói Đồng dường như có chút mất mát.

Chuyện trên đời, làm gì có chuyện gì là hoàn hảo đâu!

Có người vui, cũng có người buồn...

...

Hôn nhau gần hai phút, Tiêu Nhất Thiên mới lưu luyến buông Tô Tử Lam ra, cười nói: "Bà xã, miệng của em ngọt lắm."

"Anh đi chết đi!"

Tô Tử Lam mặt đỏ như trái cà chua chín, son trên môi cũng bị Tiêu Nhất Thiên nuốt mất. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, hứ, đã lợi dụng còn khoe ra.

Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi.

Phạm Đức Thành lại gợi ý: "Hay là người lớn hai bên gia đình cùng lên sân khấu chụp một bức ảnh làm kỉ niệm đi?"

"Nhân tiện, định ngày thành hôn ngay và luôn đi!"

Nếu đã đính hôn rồi thì đương nhiên phải ấn định cả ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ.

Con gái của hai người đều đã hơn bốn tuổi rồi, dù sao phụ nữ chưa chồng mà đã có con cũng không nên chậm trễ việc kết hôn hơn nữa.

"Được, được đấy!"

Đỗ Tuyết Mai tự nhiên tràn đầy vui mừng, lập tức đứng dậy, Lâm Hoa cũng dìu Đỗ

Thiết Sơn đứng lên cùng. Bọn họ mỉm cười tiến về phía sân khấu, đón lấy Tô An Nhiên trên tay Tiêu Nhất Thiên.

Đứa cháu gái Tô An Nhiên này, bọn họ càng tiếp xúc càng thấy cưng.

Liễu Như Phương do dự một lúc lâu mới đứng dậy, đưa tay đẩy xe lăn của Tô Thanh Cường, nhưng ông với Tiêu Nhất Thiên lại nhìn nhau, thầm trao đổi ánh mắt,

rồi đột nhiên vẫy tay cười: "Không cần đẩy. Để tôi." Tô Thanh Cường bị tật ở chân phải ngồi xe lăn, lúc bình thường ông ấy vẫn có thể

tự mình di chuyển được trong phạm vị nhỏ.

Chỉ là dịp hôm nay rổ ràng không thích hợp."Ra vẻ cái nỗi gì?"

Liễu Như Phương giận dỗi nói: "Ngồi đi, đừng nhúc nhích, tôi đầy ông cho..."

Còn chưa kịp nói hết một câu, đã thấy Tô Thanh Cường hai tay nắm lấy tay câm xe lần, cũng không có làm động tác di chuyển bánh xe, mà là dùng một chút lực để chồng đỡ thân thể, giống như muốn đứng lên.

"Ông!"

Liễu Như Phương sắc mặt thay đổi rõ rệt. Bà cực kì sửng sốt, vội nói: "Ông làm sao vậy? Mau ngồi xuống đi!"

Vừa nói, tay vừa muốn ẩn vai của Tô Thanh Cường, Liễu Như Phương bỗng nghe thấy tiếng của Tiêu Nhất Thiên.

"Me!"

Anh nói: "Đừng, để bố con thử một lần đi mẹ."

"Có lẽ là ông ấy có thể làm được."

Tiêu Nhất Thiên tự tin.

Trong mười ngày qua, tuy rằng Tiêu Nhất Thiên đang ở thành phố Hồ Chí Minh, nhưng trước khi rời đi, anh đã đặc biệt dặn dò Sói Đồng và những người khác thay phiên nhau xoa bóp cho Tô Thanh Cường.

Sói Đồng và những người khác chỉ mới ở cảnh giới Ám kình sơ kì, năng lượng ám kình trong cơ thể kém hơn Tiêu Nhất Thiên rất nhiều, tác dụng xoa bóp cũng không

cao bằng anh.

Nhưng!

Hiệu quả kém một chút cũng không sao, kiên trì thì sẽ được.

Hơn mười ngày sau, chân của Tô Thanh Cường quả nhiên đã có cảm giác, tuy không thể nói là đã khôi phục, nhưng đứng lên đi lại vài bước hẳn là không có vấn đề

gi!

Vốn đĩ Tiêu Nhất Thiên muốn tự tay mình làm trong vài ngày tới. Anh muốn nỗ lực hết sức chữa khỏi chân của Tô Thanh Cường rồi mới nói với Tô Tử Lam và Liễu Như Phương để tạo cho họ một bất ngờ lớn.

Nhưng rõ ràng Tô Thanh Cường không thể kìm nén được.

Tiêu Nhất Thiên hiểu cảm xúc của Tô Thanh Cường nên không ngăn ông ấy lại.

"Ý con là gì?"

Liễu Như Phương thoáng sửng sốt, cau mày nhìn Tiêu Nhất Thiên.

Tô Tử Lam bên cạnh cũng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Nhất Thiên, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô vô cùng kinh ngạc: "Lần trước anh nói anh là nhân viên đấm bóp chuyên nghiệp, thường xuyên xoa bóp sẽ rất tốt cho chân của bố, có đúng không?"

Khi Tiêu Nhất Thiên mát xa cho Tô Thanh Cường mát xa lần đầu tiên, anh còn bị

Tô Tử Lam coi thường.

Lúc đó...

Tô Tử Lam còn cho rằng Tiêu Nhất Thiên đang khoác lác, cố tình làm vậy để lấy lòng Tô Thanh Cường nên cô mới không coi trọng anh. Nhưng bây giờ thì...

Sau khi chứng kiến trận chiến ở sông Vận và trận ở trước công tập đoàn Tô Doãn,

Tô Tử Lam biết rằng Tiêu Nhất Thiên không phải người thường, anh sở hữu những khả năng mà người thường không thể tưởng tượng được! Có lẽ kỹ thuật xoa bóp của anh ấy thực sự có thể chữa được bệnh?

"Muốn biết thật hay giả, thì thử là biết ngay."

Tiêu Nhất Thiên cong môi cười bán tín bán nghi, sau đó, dưới ánh mất mong đợi của mọi người, Tô Thanh Cường chống tay lên thành xe lăn, từng chút từng chút, chậm rãi đứng dậy...

Thoạt nhìn có hơi chật vật.

Liễu Như Phương chỉ lo Tô Thanh Cường sẽ ngã nên trong tiềm thức cứ muốn đưa tay ra đỡ lấy ông, nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên, bà lại nghiến răng cố kìm. Là vợ chồng với nhau, bà là người hi vọng Tô Thanh Cường có thể đi lại được bình thường hơn ai hết.

"Đừng lo mà, tôi có thể làm được."

Tô Thanh Cường đưa mắt nhìn Liễu Như Phương tỏ vẻ an ủi. Sau khi cố gắng đứng dậy được rồi, ông hít một hơi thật sâu, cố gắng nới lỏng tay cầm bên tay trái. Sau đó là tay phải ...

Lúc hai tay đều buông lỏng, không còn phải vịn vào ghế nữa, Tô Thanh Cường cuối cùng đã thực sự tự đứng lên được!

Thế nhưng!

Bởi vì bị liệt quá lâu mà thời gian điều trị lại quá ngắn, ông vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên mới chỉ đứng đó, toàn thân run lên bần bật, cứ như thể mới bắt đầu tập đứng tập đi như em bé vậy, tưởng chừng chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng có thể khiến người chao đảo.

"Bà ơi, tôi đứng lên được rồi!"

Giữ được tư thế đứng như vậy tận mười giây, Tô Thanh Cường không dám nhúc nhích, trong mắt ông tràn đầy kích động. Ông quay lại nhìn Liễu Như Phương, giọng nói nghẹn ngào có chút nức nở: "Bà ơi, bà nhìn thấy chưa?"

"Tôi thực sự có thể đứng được rồi này!"

Bị liệt suốt mấy năm dài đằng đẵng giống như một kẻ vô dụng đối với một người đàn ông mà nói, nhất là một người đàn ông trung niên như Tô Thanh Cường, giống như đất trời sập xuống không hơn không kém!

Cái cảm giác sống không bằng chết này quả thực không hề dễ chịu một chút nào.

Những người chưa từng trải qua sẽ không bao giờ có thể hiểu và hình dung được những mất mát này. Trong lòng Tô Thanh Cường đã phải chịu đựng những đau đớn đến nhường nào, rốt cuộc ông đã sống cùng nó như thế nào trong những năm tháng qua!

Và vi thể

Thời khắc mà bản thân có thể đứng dậy được, ông không nhịn được mà bật khóc.

"Tốt quá rồi, tốt quá rồi!"

Liễu Như Phương cũng khóc, nước mắt tuôn rơi không lau kịp, bà liên tục gật đầu, chỉ nghiến răng nói được câu "tốt quá rồi" như thể. Bà vừa định vươn tay ra ôm lấy Tôi Thanh Cường.

Thì giây tiếp theo... Phịch!

Hai chân Tô Thanh Cưong run lên, thân hình như bèo không rễ bống nhiên mất thăng bằng, ngã về phía trước làm cho Liễu Như Phương sợ đến mặt mày tái nhợt, nhanh chóng đưa tay ra đỡ rồi hét lên: "Cái ông điên này, mới tốt lên được một chút mà đã lầu táu."

"Ông mà có mệnh hệ nào, xem tôi xử lý ông ra sao!"

Tô Thanh Cường thuận thể ôm lấy vai Liêu Như Phương mới chật vật đứng lên, ngượng ngùng nói: "Không dám, tôi không dám..." Có sự hỗ trợ của Liễu Như Phương, Tô Thanh Cường thận trọng bước tới trước

từng bước một. Cảnh hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực vừa ngọt ngào vừa ấm áp biết bao
Thực sự khiến cho người khác phải cảm động!

Tô Tử Lam nhìn đến sững sờ, bàn tay đang nằm chặt lấy tay cô của Tiêu Nhất Thiên không biết từ khi nào lại đổ nhiều mồ hôi lạnh đến như vậy, cô quay mặt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, nước mắt lưng tròng nói: "Ông xã, anh thật sự làm được rồi!"

"Cảm ơn anh!”

Lời cảm ơn này của cô là xuất phát từ tận đáy lòng!

Cô biết rất rõ Tô Thanh Cường có thể đứng lên được lần nữa, có ý nghĩa như thế nào với cô, với Liễu Như Phương, với nhà họ Tô, và đặc biệt là với bản thân Tô Thanh

Cường!

Sự bất ngờ mà Tiêu Nhất Thiên dành cho cô lớn đến mức trước đây cô thậm chí còn không dám nghĩ tới.

Càng nhìn lại càng muốn khóc...

"Cảm ơn như thế nào?" Tiêu Nhất Thiên nói đùa: "Hay là tối nay chúng ta bắt đầu trở thành một cặp đôi thực sự đi!"

"Đồ... dâm tặc!"

Sắc mặt Tô Tử Lam vừa mới bình thường được một lúc liền đỏ bừng trở lại, lườm Tiêu Nhất Thiên một cái, thậm chí còn quên cả khóc.

Tiêu Nhất Thiên nằm lấy tay Tô Tử Lam, siết chặt một lần nữa.

Trong lòng như muốn nói: Em là vợ anh, anh muốn giở trò lưu manh với em đấy thì sao. Anh còn muốn trêu em cả đời này nữa kia, em làm gì được anh?

Cảm nhận từng động tác nhỏ của Tiêu Nhất Thiên, Tô Tử Lam vừa xấu hổ vừa tức giận.

Liễu Như Phương cử đỡ Tô Thanh Cường trong khoảng cách bốn năm mét, phải


mất hai hoặc ba phút mới đến được chỗ Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, Tô Thanh Cường cúi đầu thật sâu về phía Tiêu Nhất Thiên, ông nói cực kỳ chân thành: "Nhất Thiên, bố cảm ơn con!"

"Mẹ cũng cảm ơn con!"

Liễu Như Phương đưa tay ra lau nước mắt trên má, đi theo Tô Kiến Thành, bà cũng cúi đầu cảm ơn Tiêu Nhất Thiên.

"Bố, mẹ, đừng làm như thế!"

Tiêu Nhất Thiên không ngờ rằng bố mẹ vợ lại thực sự củi đầu cảm ơn anh như vậy trước mặt nhiều người, anh nhanh chóng đỡ họ dậy, nghiêm túc nói: "Chúng ta đều là người nhà cả, đây là việc con nên làm mà."

Rồi anh quay sang nhìn Liễu Như phương, nói: "Mẹ đừng lo làng quá, cho con them muoi ngay nữa, con chac chan se khoi phục lại đôi chân của bố như trước đây!

"Ù Ù!"

Liễu Như Phương vừa khóc, vừa kích động không nói nên lời.

Hai gia đình đứng cùng nhau chụp một chục bức ảnh tập thể trước khi về lại chỗ ngồi. Bắt đầu bữa tiệc trưa hôm nay.

Đại chiến thắng lớn, chính thức đính hôn, chữa khỏi bệnh cũ, đây có thể xem là ngày hạnh phúc lớn nhất trong đời! Bữa tiệc với hơn một trăm người tự nhiên trở nên náo nhiệt và sôi động, bất kể là những thành viên Huyết Lang đoàn đã xuất ngũ hay là người thân họ hàng trong gia đình, ai nấy đều lần lượt nâng ly chúc mừng cho Tiêu Nhất Thiên.

Hết ly này đến ly khác, còn ngửa cổ tu hết cả chai!

Đối với những cao thủ ám kình như bọn họ mà nói, thực ra tác dụng của rượu

cũng không lớn, dùng lực ám kinh một chút là có thể tống rượu ra khỏi cơ là nghìn chén không say chỉ là chuyện nhỏ! cái gọi

Thế nhưng!

Một ngày như ngày hôm nay là một ngày vui hiếm có, cho nên tất cả mọi người, kể cả Tiêu Nhất Thiên, đều ngầm hiểu với nhau là sẽ không sử dụng lực ám kình, mà phải giống như những người bình thường khác, không say không về!

Kết quả là...

Đến 5 giờ 30 mới ăn xong được bữa trưa, Phạm Đức Thành cử người đi cùng Liễu Như Phương đến nhà trẻ đón Tô An Nhiên đi học về, Tô Tử Lam dìu Tiêu Nhất Thiên lên lầu nghỉ ngơi.

Biệt thự Tiền Giang rất lớn, đủ sức chứa hàng trăm người, thế nên tất cả bọn họ đều sống trong biệt thự này.

Phòng ngủ mà Phạm Đức Thành bố trí cho Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam rất rộng rãi và sáng sủa, có một chiếc giường lớn mềm mại đặt ở giữa phòng. Tô Tử Lam đỡ Tiêu Nhất Thiên đi tới, đặt anh nằm lên giường, giúp anh cởi giày và áo khoác, còn đáp chăn bông, mệt đến thở không ra hơi.

Cô ngồi xuống bên giường nghỉ ngơi một hồi, nhìn xuống gò má góc cạnh của Tiêu Nhất Thiên hồi lâu, Tô Tử Lam đột nhiên lẩm bẩm nói: "Còn nói đêm nay thật sự trở thành một cặp nữa chứ..."

"Nhìn anh kia, say mèm thành cái dạng gì không biết."

"Đồ lừa đảo!"

Nói xong cô đứng dậy rời đi.

Nhưng mà, ngay lúc Tô Mạt đứng dậy, một bàn tay to từ phía sau đột ngột đưa ra, giống như một con rắn nước tinh xảo, trị tiếp quấn lấy vòng eo mảnh mai của cô, làm cô phát kinh.

Tô Tử Lam còn chưa kịp phản ứng gì đã bị bàn tay cứng rắn kia kéo cả người xuống chiếc giường mềm mại Tiêu Nhất Thiên xoay người nằm sấp lên Tô Tử Lam, mặt đối mặt chỉ cách nhau mười cm,

"Anh!"

Tô Tử Lam sửng sốt.

Lúc nãy, lúc cô dìu Tiêu Nhất Thiên vào phòng ngủ, anh vẫn còn say rượu nồng nặc, nhưng bây giờ, chỉ là trong nháy mắt, khuôn mặt đỏ bừng kia của Tiêu Nhất Thiên thực sự đã trở lại bình thường. Ở khoảng cách gần như vậy, hơi nóng tỏa ra từ miệng Tiêu Nhất Thiên thậm chí còn không có một chút mùi rượu nào! Giong như ca ngày hôm nay chưa từng uong một ngum rượu nào!

"Trước giờ anh luôn nói lời giữ lời"

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào con ngươi hơi giãn ra vi sốc của Tô Tử Lam. Anh cười híp mắt: "Vì vợ anh rất nóng lòng muốn được trở thành một cặp đôi thực sự với anh."

"Chuyện đó..."

"Vậy thì anh không khách sáo nữa."

Vừa nói xong, anh củi đầu hôn thẳng lên môi cô.

"Anh."

"Em..."

"Um... Ưm.."

Tô Tử Lam cứng họng, có trời mới biết, vừa rồi cô chỉ buột miệng nói thôi mà!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom