• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Sói vương bất bại Full dịch (1 Viewer)

  • Chap-215

Chương 212: Thù giữa cha con - Chỗ dựa của Lâm Thanh Uyên




Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net



Giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở thủ đô có mối thù không đội trời chung, không chết không ngừng!



Mà nhà họ Lâm...



Ban đầu vốn là có thể ai cũng không giúp, ngồi ngư ông đắc lợi!



Nhưng đầu tiên Lâm Thanh Uyên cố tình đắc tội nhà họ Tiêu, ngay sau đó lại đắc tội thêm Tiêu Nhất Thiên. Bây giờ thì tốt rồi, cả Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu đều đã ghi nhận nhà họ Lâm, coi nhà họ Lâm ở thủ đô là địch!



Đây chẳng phải là cố ý tìm phiền toái, kéo cừu hận cho nhà họ Lâm sao?



"Ô?"



Lâm Thanh Uyên chậm rãi đi tới, nhướng lông mày một cái, hỏi ngược lại, "Không nên sao?"



"Phụ thân đại nhân gọi con tới, chẳng lẽ là muốn răn dạy con sao?"



Vừa nói, Lâm Thanh Uyên vừa chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim đối diện Lâm Ngạo Binh, tự rót tự uống một chế trà nóng.



Trong từng cử chỉ lời nói không hề mang chút kính sợ nào đổi với người bố Lâm Ngạo Binh của mình.



Lâm Ngạo Binh nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt lạnh lẽo. Ông ta nỗ lực đè ép lửa giận trong lòng, không tỏ ra tức giận, hít thở sâu nói, "Trước khi con làm ra những quyết định đó thì ít nhất cũng nên gọi điện thoại thương lượng với bố một chút, nghe thêm ý kiến của bố



chứ. Dù sao cũng phải để bố chuẩn bị chút tâm lý chứ." "Suy cho cùng, quyết định của con có liên quan đến tiền đồ của toàn bộ nhà họ Lâm, thậm chí là vận mệnh của nhà họ Lâm!" Càng nói, khuôn mặt của Lâm Ngạo Bình càng âm trầm!



Lâm Thanh Uyên quá làm càn!



Đã làm càn đến nông nỗi không thèm để người cha này, người tộc trưởng này ở trong mắt!



"Vậy à?"



"Ha ha!"



Lâm Thanh Uyên cong môi cười lạnh, lắc đầu nói, "Từ nhỏ đến lớn, phụ thân đại nhân vẫn luôn dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với con, nói cho con cái này phải làm cái kia không nên làm, làm gì đã từng hỏi qua ý kiến của con?"



"Làm gì đã từng thương lượng qua với con?"



Đối chọi gay gắt!



Trong lòng Lâm Thanh Uyên dường như rất có oán hận với người bố Lâm Ngạo Binh này!



"Con!"



Con người Lâm Ngạo Binh đột nhiên co rụt lại, bắn ra mũi nhọn lãnh lẽo. Ông ta đã đến ranh giới bùng nổ, hừ nói, "Con bây giờ thật sự có tiền đồ rồi, cánh cứng cáp rồi!"



"Lại dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với bố!"



"Con cho rằng ôm được đùi của Lục hoàng tử, leo được lên giường của Lục hoàng tử ở sau lưng bố thì có thể không kiêng dè gì, không đặt bố, không đặt nhà họ Lâm trong mắt sao?"



"Đừng có quên!"



"Ban đầu là ai đã đưa con đến chỗ của Lục hoàng tử!” Râm!



Lâm Ngạo Binh lúc đầu muốn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ thực sự không nhịn được nữa nên vỗ bàn đứng dậy. Một cái đập này của ông ta khiến toàn bộ bàn trà chấn động mạnh, chén trà trên bàn rơi xuống sàn vỡ vụn!



Lâm Thanh Uyên cúi đầu nhìn chén trà vỡ tan kia, sau đó cô tangẩng đầu nhìn về phía Lâm Ngao Binh.



Cô ta và Lâm Ngạo Binh bốn mắt nhìn nhau.



Đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Lâm Ngạo Binh, độ cong khóe môi Lâm Thanh Uyên dần mở rộng. Nụ cười của cô ta nở rộ như hoa tươi cười càng thêm rực rỡ.



"Ha ha ha ha ha..."



Tựa như là nghe được trò cười buồn cười nhất thế giới, Lâm Thanh Uyên đều sắp cười đến gãy lưng. Gần nửa phút sau, cô ta mới ngừng cười, nhẹ giọng nói, "Tôi vẫn chưa quên."



"Tất nhiên là tôi chưa từng quên."



"Cả đời này, tôi cũng sẽ không quên. Vào một buổi tối mưa gió bão bùng, ông đã đích thân ra lệnh gói tôi lại như một lễ vật đưa vào dinh thự của Lục hoàng tử"



"Cũng trong cái đêm đó, Lục hoàng tử đi ra ngoài, cả đêm không về. Tôi bị tên quản gia trong dinh bọn họ trói lại bắt vào phòng, ném lên giường, chịu đựng tra tấn và lăng nhục ròng rã suốt một đêm!"



Nói đến đây, giọng Lâm Thanh Uyên đột ngột trở lạnh! Trong đôi mắt cô ta mơ hồ có ánh lệ!



Nhưng mà!



Ngay cả nước mắt cũng truyền ra một cảm giác ớn lạnh không tên!



Lâm Thanh Uyên nhìn chằm chằm Lâm Ngạo Binh, khóe mắt ngấn lệ cứng rắn nặn ra một nụ cười tự giễu, hỏi, "Phụ thân đại nhân, ông nói xem, tôi nên làm thế nào để cảm ơn ông mới phải đây?"



"Con..."



Trong nháy mắt, Lâm Ngạo Binh ngây ngẩn cả người. Tim ông giống như bị kim đâm một phát thật chấn động! Đêm hôm đó...



Lâm Thanh Uyên thế mà lại bị quản gia dinh thự của Lục hoàng tử...



Làm nhục???



Chuyện này, trước đó Lâm Thanh Uyên chưa từng đề cập với Lâm Ngạo Binh. Lâm Ngạo Binh chỉ biết là không lâu sau khi Lâm Thanh Uyên bị đưa vào trong dinh thự Lục hoàng tử, liền leo lên giường Lục hoàng tử.



Sau đó, quản gia dinh thự của Lục hoàng tử đột nhiên chết không rõ nguyên nhân!










"Thế mà lại có chuyện như vậy!"



"Đáng chết!"



Lâm Ngạo Binh ngay lập tức nối giận, ầm một tiếng, một quyền bao phủ Ám Kinh hung hăng nện lên bàn trà bên cạnh. Lần này, thứ vỡ không phải chén trà mà là bàn trà!



Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ bàn trà đều nổ tung, vỡ thành bột min!



Sau đó, ông ta hỏi, "Uyên, xảy ra chuyện như vậy, vì cái gì con vẫn luôn ẩn nhẫn không nói, giấu giếm bố?"



Lửa giận của Lâm Ngạo Binh bốc cao ba trượng (mười mét), cực kỳ giống một người bố cực kỳ quan tâm đến con gái.



Người khác đều nói, tình thương của cha như núi!



Nhưng mà ở trong mắt Lâm Thanh Uyên, Lâm Ngao Binh xác thực rất giống một tòa núi lớn, có điều đó là tòa núi lớn vẫn luôn đè nặng lên vai cô ta từ nhỏ đến giờ, mang đến cho cô ta vô tận áp lực và thống khổ



"Diễn, diễn tiếp đi"



Lâm Thanh Uyên cười nhạo nói, "Có ý nghĩa sao?"



"Phụ thân đại nhân, bây giờ kỹ thuật diễn xuất của ông thật sự là càng ngày càng lô hỏa thuần thanh*. Nếu như không phải từ nhỏ tôi đã lớn lên bên người ông, biết rõ tính tình của ông thì suýt chút nữa tôi cũng đã bị ông cảm động"



*Lô hỏa thuần thanh (là:25): dùng để tả những người có kỹ thuật cực kỳ điều luyện trong lĩnh vực nào đó



"Ha ha, ha ha ha...



Nói xong, Lâm Thanh Uyên lại cười ra tiếng, mà nụ cười kia lại



không che giấu được sự bị thương!



Người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Lâm Thanh Uyên là đại tiểu thư nhà họ Lâm!



Sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, dễ như trở bàn tay đã có được vinh hoa phú quý!



Đếm không xuể kẻ hâm mộ!



Nhưng mà...



Đường vào hào môn luôn sâu như biển!



Là con gái, sinh ra trong một gia tộc lớn như nhà họ Lâm, Lâm Thanh Uyên ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, chỉ có trong lòng chính cô ta là rõ ràng nhất!



Như người uống nước, ẩm lạnh tự biết!



Cũng giống như Tiêu Nhất Thiên. Năm năm trước, anh vẫn là tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu ở thủ đô, người người ngưỡng mộ. Nhưng chỉ trong một đêm, anh bị người trong nhà vu oan hãm hại, thành tù nhân chốn lao ngục!



Đứng trước lợi ích gia tộc và đấu tranh nội bộ, căn bản không đáng nhắc đến thân tình!



Tất cả mọi thứ đều có nhân mới có quả!



Lâm Thanh Uyên biến thành dáng vẻ tàn nhân vô tình, tâm lý gần như biến thái như bây giờ hiển nhiên không phải do sinh ra đã thể, mà là do những việc cô ta đã trải qua từ bé đến lớn đã dạy cho cô ta biết một đạo lý:



Chỉ có giẫm kẻ thù ở dưới chân thì mới có thể khống chế được vận mệnh của mình!



"Uyên, sao con phải khổ vậy chứ?"



Khóe miệng Lâm Ngạo Binh mạnh mẽ co giật mấy lần. Ông ta khẽ cắn răng, ngữ điệu cũng dịu xuống rất nhiều, khuyên nhủ "Bây giờ con là người rất thân với Lục hoàng tử, mà nhà họ Lâm chúng ta cũng là



bè phái của Lục hoàng tử, đều là chim liền cánh. "Chúng ta đều giúp đỡ Lục hoàng tử làm việc. Những chuyện không vui trước đây đều đã qua rồi, vậy thì cứ để nó chìm trong quá khứ đi, không tốt sao?"



Đối với Lâm Thanh Uyên, Lâm Ngạo Binh tự biết mình đuối lý!



Quan trọng hơn là... Hiện tại, sau lưng Lâm Thanh Uyên có Lục hoàng tử làm cho dựa. Sự tín nhiệm của Lục hoàng tử đối với cô ta vượt xa sự coi trọng đối với nhà họ Lâm. Cho nên, cho dù có là tộc trưởng nhà họ Lâm, là cha ruột Lâm Thanh Uyên thì Lâm Ngạo Binh cũng không thật sự dám làm gì Lâm Thanh Uyên.



Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến cho Lâm Thanh Uyên dám không kiêng nể gì trước mặt Lâm Ngạo Binh!



"Không được!"



Lâm Thanh Uyên hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn chối từ, trầm giọng nói, "Tôi chỉ nghe mệnh lệnh của Lục hoàng tử!"



"Anh ta bảo tôi cứu Tiêu Nhất Thiên thì tôi sẽ cứu!"



"Anh ta bảo tôi gả cho Tiêu Nhất Thiên thì tôi liền gả!" "Anh ta bảo tôi giấu giếm nhà họ Tiêu vậy tôi sẽ giấu giếm!"



Giọng điệu Lâm Thanh Uyên cực kỳ kiên định, hoàn toàn không cho cơ hội thương lượng. Cô ta đứng lên, quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Về tiền đồ cũng như vận mệnh của nhà họ Lâm thì liên quan gì đến tôi?"



"Nếu mà nhà họ Lâm bị diệt, ông cho rằng tôi sẽ đau lòng sao?" Cô ta nói xong thì cũng đi ra khỏi lầu các! "Con!!!"



Lâm Ngạo Binh tức giận ngút trời, cực kỳ hùng hồn, Ám Kinh điên cuồng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay. Ông ta có loại kích động muốn đuổi theo, một chưởng đánh chết Lâm Thanh Uyên! Mà cho dù Lâm Thanh Uyên đã rời khỏi lầu các nhưng tiếng cười của cô ta vẫn không ngừng, "Phụ thân đại nhân thân yêu à, trong vòng ba ngày tới, Tiêu Nhất Thiên hån là sẽ đến thủ đô.



"Đến lúc đó, anh ta sẽ đến thăm nhà họ Lâm một chuyến. Ông cần phải chuẩn bị sẵn sàng sớm nha."



"Còn có..."



"Nếu như chân tướng đằng sau vụ thảm án năm năm trước mà bị anh ta điều tra ra thì sẽ có trò hay cho mà xem. "Ha ha, ha ha ha ha ha..."



Lâm Thanh Uyên đã đi xa, thế nhưng tiếng cười phóng đãng không kiềm chế được của cô ta thì hầu như đã truyền khắp toàn bộ biệt thự nhà họ Lâm!



Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom